Một cậu con trai lỡ làm lộ ra là mình đang cầm con Joker, thế là cậu ta cuối cùng cũng phải cầu xin với gương mặt rưng rưng muốn khóc.
“Này, ai đó làm ơn rút lá Joker hộ đi. Được không? Một lần thôi. Một lần thôi mà!”
“Ừm, tớ biết rồi.”
Joo In nói thế rồi tiện tay rút luôn một lá trên tay người kia. Cả tôi lẫn người kia đều ngỡ ngàng nhìn cậu ta. Một người đang xem dạo bên cạnh mới lầm bầm.
“Này, Woo Joo In đáng sợ thật đấy.”
“Tại sao?”
“Cậu ta nói biết rồi một cái là bốc trúng lá Joker thật luôn. Hay là cậu ta có siêu năng lực nhìn xuyên thấu?”
Mặc kệ mấy người kia nói gì, Woo Joo In vẫn chỉ nở nụ cười tươi rói từ đầu đến cuối. Tôi nhìn nụ cười đó mà chỉ biết cảm thán, người này đúng là bạn của nam chính nên có vẻ lại có năng lực kỳ quặc nào đó rồi.
Sau này tôi mới được Eun Ji Ho xác nhận chính xác.
“Lá bài đó trông cũ lắm rồi phải không?”
“Hả? Ừ. Trông khá là cũ rồi.”
“Thế thì cậu ta nhớ hết là mặt sau của từng lá bài trông cũ theo cái kiểu gì rồi.”
“……”
“Nói thật đấy.”
Cậu ta có trí nhớ thuộc đẳng cấp siêu việt đấy. Lúc đó tôi còn không biết nên chỉ há hốc miệng nhìn cậu ta, rồi mới nhờ ai đó chơi hộ và đi vào nhà vệ sinh.
Trên đường đến nhà vệ sinh tôi gặp Baek Yeo Min. Cô ấy đi cùng một người bạn khác còn tôi chỉ đi một mình, nhưng cũng chẳng sao cả. Tôi đang định đi qua cô ấy thì cô ấy mới cười rồi gọi tôi.
“Dan Yi ơi.”
“……?”
Tôi nghi ngờ quay ra nhìn Baek Yeo Min. Gương mặt tươi cười cùng với mái tóc nâu đậm của cô ấy có thể không được xinh đẹp như Ban Yeo Ryung nhưng lại có sức hút dễ thương rất riêng biệt. Và tên của cô ấy cũng không bình thường đâu, có khi cô ấy là nữ phụ độc ác của truyện cũng nên. Dù sao thì cũng chẳng liên quan đến tôi. Tôi vừa quay lại nhìn thì cô ấy mới nói.
“Chúng ta thử thân với nhau nha?”
Nói xong, cô ấy giơ tay về phía tôi. Chẳng lẽ mấy chuyện kết bạn này nọ thường cứ thế nói thẳng ra như thế này à? Tôi nghĩ, nhưng gương mặt tươi cười của cô ấy trông cũng không đáng ghét cho lắm nên tôi cũng nắm tay của cô ấy. Và đó là nguồn cơn của mọi chuyện.
Sau đó tôi thực sự trở thành bạn thân của Baek Yeo Min thật. Nếu hỏi lý do tại sao thì có lẽ là vì tính cách của cô ấy không khó để làm thân lắm, nhưng tôi cũng không phải hoàn toàn yên tâm để chơi với cô ấ. Có vẻ cô ấy vẫn luôn cố làm tôi hoàn toàn mở lòng với cô ấy, dù biết vậy nhưng tôi cũng cảm thấy mình không cần phải nói huỵch toẹt chuyện đó ra. Chỉ khi cô ấy sang nhà tôi vài ngày sau đó thì mọi chuyện mới vỡ lở ra.
Bố mẹ tôi đều là người đi làm nên có nhiều lúc cả hai người đều đi vắng, trong những lúc đó tôi cứ việc rủ bạn sang mà không cần phải xin phép gì nhiều. Ban Yeo Ryung chỉ thân thiết với một mình tôi cũng là vì thế, những lúc chúng tôi không có nhà thì cô ấy vẫn có thể bấm mã khoá để vào nhà được – chỉ tại mẹ tôi nói mật mã cho cô ấy -.
Baek Yeo Min đang nói chuyện với tôi ở trong phòng thì cửa phòng tự nhiên bật mở. Vài tháng nay tôi hành động rất lạ nên có lẽ Ban Yeo Ryung cũng đã biết tôi không phải Ham Dan Yi của ngày xưa nữa rồi. Có khi cô ấy… còn biết rằng tôi không còn muốn làm bạn với cô ấy nữa.
Cửa mở ra, chỉ thấy cô gái ấy nhìn chúng tôi với sắc mặt trắng bệch, cứ như việc này không đơn thuần chỉ là dắt bạn sang nhà chơi nữa ấy. Nhưng đúng là tình hình lúc này đã vượt hơi xa rồi. Bọn con gái trong lớp chúng tôi hay truyền tai nhau nói rằng Baek Yeo Min rất ghét Ban Yeo Ryung, nhưng lúc đó tôi vẫn không hay biết gì về chuyện này. Cũng tại Baek Yeo Min biết rõ tôi là bạn thân nhất của Yeo Ryung nên mới rất cẩn thận không muốn cho tôi biết.
Ban Yeo Ryung chỉ nhìn tôi một cái, rồi với vẻ mặt thất vọng và đau buồn, cô ấy đột nhiên chạy vọt ra ngoài. Rầm! Cửa vừa đóng lại thì Baek Yeo Min vẫn đang im lặng lại quay lại nhìn tôi. Cô ấy đang ngồi khoanh chân trên giường còn tôi ngồi trên ghế xoay cạnh bàn học. Lúc này cô ấy mới nói.
“Ban Yeo Ryung vừa nhìn đã thấy ghét rồi, nhỉ?”
“……”
Lúc này tôi không còn biết nói gì hơn. Cũng không phải tại tôi ngạc nhiên, tôi chỉ đang nghĩ đến cái tình hình nan giải mà tôi đang gặp phải hiện tại thôi. Thấy tôi mặt không biến sắc mà còn nhún vai một cái, Baek Yeo Min tự coi như tôi đang tán thành nên mới nói nhanh hơn một chút.
“A, nghĩ lại thì từ đầu học kỳ cô ta đã giả vờ thân thiết với mấy bạn nam đẹp mã rồi ấy! Từ ngày đầu tiên đã nói chuyện với Woo Joo In, xong còn mặt dày bám Yoo Cheon Young với Kwon Eun Hyung. Đúng là buồn cười. À đúng, Ban Yeo Ryung tự biết mình xinh đẹp nên chảnh đấy mà. Nhưng cô ta có quyền gì mà chỉ theo đuôi mấy người đẹp trai cơ chứ?”
Tôi yên lặng ngồi nghe lời của cô ta nhưng đầu óc lại nghĩ đến chuyện khác. Ban Yeo Ryung chưa bao giờ muốn che giấu ngoại hình của mình, chỉ là mấy cậu con trai thấy gương mặt đẹp của cô ấy là mất hết khí thế tiếp cận thôi. Kwon Eun Hyung thường xuyên nói chuyện với cô ấy là vì cậu ta là lớp trưởng còn cô ấy là lớp phó. Woo Joo In và Yoo Cheon Young ngược lại mới là người tự động đến gần cô ấy… Nếu nghĩ vậy thì Ban Yeo Ryung là loại người thấy ai làm thân với mình thì cũng thân thiết đối xử với họ y như vậy, chỉ là mấy người muốn làm thân với cô ấy “ngẫu nhiên” là mấy người đẹp trai thôi. Rồi Baek Yeo Min lại nói tiếp.
“À không, cô ta cũng rất là chăm chỉ phát biểu trong giờ nữa. Ai chả biết cô ta là thủ khoa rồi mà có cần phải khoe khoang như vậy không?”
Tôi lại chớp chớp mắt lần nữa. Không phải, chỉ là thầy cô giáo thấy mấy đứa khác không chịu trả lời câu hỏi nên mới gọi Ban Yeo Ryung lên thôi. Tuy nghĩ vậy nhưng tôi cũng không nói gì đáp trả Baek Yeo Min. Cô ta vẫn vừa nói vừa trưng ra gương mặt khó chịu, xong rồi mới nhìn tôi mà nói.
“Này, sau này tớ với cậu ăn cơm cùng nhau đi!”
“Hửm?”
“Cậu cũng thân với Yu Ra còn gì. Không thể ăn trưa cùng tớ và Yu Ra được à? Ban Yeo Ryung ấy à, cô ta đâu có thiếu con trai xung quanh để đi ăn cùng. Cả con gái nữa.”
“Ừm?”
“Nàyyyyy, đi mà.”
Cô ta vừa nói vừa tỏ vẻ dễ thương trước mặt tôi, nhưng ngược lại chỉ làm tôi có cảm giác không quen mà thôi. Có cảm giác tôi đã luôn chờ đợi giây phút này thì phải.
Rời xa Ban Yeo Ryung, dần dần quay trở lại mối quan hệ không thân quen với cô ấy, rồi cuối cùng hoàn toàn không còn gì níu kéo chúng tôi nữa. Đó là cách duy nhất để tôi có thể trở lại với cuộc sống bình thường của mình. Nói thật, nếu ngày nào tôi cũng phải nhìn vận may của bốn người bọn họ toả ra bốn phương tám hướng thì tôi biết sống kiểu gì? Bạn đã bao giờ nghe thử giọng cười của Eun Ji Ho chưa? Cười khẩy, là cười khẩy đấy. Nghe cái giọng cười đó thì tôi biết sống sao?
Thế nên tình hình này là việc tôi đã mong đợi từ trước, nhưng giờ cảm xúc trong tôi lại hơi phức tạp. Ban Yeo Ryung chỉ thích có mình tôi mà thôi. Tôi biết ban nãy cô ấy cảm thấy cực kỳ bị tổn thương, nhưng nếu bây giờ tôi chấp nhận lời đề nghị của Baek Yeo Min thì… Ban Yeo Ryung chắc chắn sẽ rất đau khổ. Tất nhiên nỗi khổ của nữ chính rồi sẽ được tận 4 người bù đắp cơ, nhưng mà…
Tôi lại dụi mắt một lần nữa.
Tâm trí tôi đảo quanh Baek Yeo Min trước mặt tôi và gương mặt đau buồn của Ban Yeo Ryung ban nãy. Tôi chỉ có thể theo phe của Baek Yeo Min thôi, không còn sự lựa chọn nào khác cả. Đây đã là kế hoạch tôi lập ra suốt 2 tháng nay rồi mà. Thế nhưng nếu tôi theo phe của Baek Yeo Min thì cũng coi như tôi đồng ý với toàn bộ những lời mà cô ta nói ban nãy rồi. Ban Yeo Ryung có đúng là dạng con gái hồ ly tinh đúng như cô ta vừa nói không? Tôi vừa nghĩ lại vừa tự lắc đầu, chắc chắn là không. Tôi lại nhìn Baek Yeo Min một lần nữa. Phải suy nghĩ cần thận mới được.
Baek Yeo Min vẫn ngồi trước mặt tôi mà thao thao bất tuyệt nói xấu Ban Yeo Ryung, nói chung nếu bây giờ tôi mà không chấp nhận với lời đề nghị của cô ấy thì giữa tôi với cô ấy coi như hết. Nào, nghĩ lại xem.
Ban Yeo Ryung không phải dạng người đó thì sao? Chẳng liên quan gì đến tôi. Dù vậy nhưng chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt tổn thương của cô ấy… tôi khẽ nhíu mày. Baek Yeo Min thấy vậy mới giục tôi.
“Này, cậu đang nghĩ cái gì thế?”
“Tớ nghĩ… chắc là không được rồi.”
“Hả?”
Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi. Ôi, sao tôi lại thế này cơ chứ? Nhưng càng hồi tưởng lại đôi mắt đen láy u buồn của Ban Yeo Ryung thì tôi càng chắc chắn là tôi không nhận lời của Yeo Min được rồi. Sau hai tháng ở bên cạnh Ban Yeo Ryung thì tôi có thể khẳng định là cô ấy không phải người xấu, bị tôi làm cho tổn thương đến mức đau buồn như vậy thì làm sao là người xấu được chứ? Thế nên tôi mới nói.
“Ban Yeo Ryung không xấu xa như cậu nói đâu.”
“Gì cơ!?”
“Xin lỗi nhé.”
Vừa nghe tôi nói vậy, Baek Yeo Min chỉ gườm gườm nhìn tôi rồi đứng bật dậy, đi ra ngoài. Nhìn bước chân nhanh thoăn thoắt của cô ấy là tôi biết cả đời này tôi sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với cô ấy một lần nữa rồi. Chỉ khi thấy bóng dáng của cô ấy biến mất phía cuối hành lang thì tôi mới đi sang nhà Ban Yeo Ryung. Tôi gõ cửa, không có ai trả lời, mà không, giả vờ không có ai trả lời thì đúng hơn. Tôi vừa bấm chuông cửa vừa gọi.
“Này, Ban Yeo Ryung! Ban Yeo Ryung!”
Thế nhưng vẫn không có ai trả lời. Trong bầu không khí yên lặng, tôi chỉ biết lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, nhưng vừa lúc đó thì một giọng nói trầm thấp vang lên. Người nọ chỉ nói ngắn gọn một câu.
“Yeo Ryung ngủ rồi.”
Tôi hơi giật mình. Là Ban Yeo Dan.
“Em biết là chưa ngủ mà! Anh Yeo Dan, em có chuyện muốn nói với Yeo Ryung. Là chuyện quan trọng đó!”
Tôi vừa nói xong thì thấy cánh cửa nhẹ nhàng mở ra. Ngay lúc đó, tôi nhanh chóng chạy vào nhà và thấy ngay anh Yeo Dan đang đứng ngay trước tôi. Anh vẫn đang mặc một bộ quần áo thể dục màu xám, chiếc quần ngắn để lộ đôi chân dài của anh. Tôi cứ nhìn chân anh như vậy cho đến khi giọng nói lạnh băng của anh làm tôi bừng tỉnh. Ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn tôi.
“Em làm Yeo Ryung khóc à?”
“… Cậu ấy hiểu lầm vài chuyện thôi.”
“Nó không phải là người hay đoán bừa linh tinh.”
“Vâng, là em làm cậu ấy hiểu nhầm. Em đúng là tội đồ mà.”
Khi tôi vừa giơ hai tay lên để thể hiện tấm lòng thì Ban Yeo Dan bỗng nhiên không gườm gườm nhìn tôi nữa, mà lại dẫn tôi đến cửa phòng của Ban Yeo Ryung. Anh ấy gõ cửa hai lần rồi nói vọng vào.
“Yeo Ryung à, có bạn đến chơi.”
Tôi không thể nào thích ứng nổi cái giọng dịu dàng dịu dạng của anh ấy dù đã nghe nhiều lần lắm rồi. Tôi lén xoa xoa tay thì nghe thấy giọng của Yeo Ryung vang lên xen lẫn tiếng khóc sụt sịt.
“Em không có bạn.”
Vừa nghe thấy cô ấy nói vậy tôi chỉ biết sững người. Oa, Ban Yeo Ryung, cô ấy đúng là dỗi thật rồi. Đúng là tức giận vì thấy bạn thân nhất của mình lại chơi với cái người chuyên gia nói xấu mình đây mà, lại còn tận mắt bắt quả tang nữa. Thấy tôi vẫn không biết nói gì, Ban Yeo Dan mới lườm tôi một cái, thế là tôi đành ngượng ngùng gõ cửa.
“Ban… À không, hừm, Yeo Ryung. Yeo Ryung à, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Tôi suýt nữa gọi cô ấy là Ban Yeo Ryung như bình thường tôi vẫn lén gọi trong đầu. Thế mà phía bên kia cửa vẫn lặng thinh không một tiếng động. Rồi bỗng nhiên cửa đột ngột mở ra, một bộ tóc dài đen xì thình lình nhảy lên làm tôi suýt nữa bay tim ra ngoài. Không chỉ có tôi ngỡ ngàng mà Ban Yeo Dan bên cạnh cũng không khác gì. Hoá ra thứ đáng sợ đó là Ban Yeo Ryung, người bây giờ trông không khác gì ma nữ tóc dài trong phim kinh dị. Đã thế phòng cô ấy còn không bật đèn nữa.
Cô ấy ngay lập tức giơ tay lên lau nước mắt trên mặt rồi mới nhìn tôi với đôi mắt sưng húp và hỏi.
“Làm sao?”
“Tớ, tớ chấm dứt với Baek Yeo Min rồi.”