Đó là một buổi sáng sớm quang đãng nhưng trời vẫn tối đen đến nỗi có thể nhìn thấy từng ngôi sao trên trời. Dù từng tia nắng đã bắt đầu le lói phía chân trời nhưng tôi vẫn tự hỏi không biết bây giờ có phải vẫn là buổi đêm không. Tôi đang đứng chờ cùng Eun Ji Ho thì thấy Ban Yeo Ryung quàng khăn trùm lên tận tai, mặc đồ dầy cộp nhưng vẫn vừa nở nụ cười toả nắng vừa bước ra khỏi cửa.
Tôi có nên nói về sự thay đổi của mối quan hệ giữa tôi và Ban Yeo Ryung trong 3 năm qua không nhỉ? Nghe nói tuổi 18 là độ tuổi nhan sắc của con gái nở rộ nhất, và Ban Yeo Ryung năm nay đã 18 rồi.
Về nhan sắc của cô ấy thì, nói sao nhỉ… Thôi tôi cũng không muốn miêu tả mái tóc đen như gỗ mun hay màu mắt đen láy của cô ấy nữa, nhưng nếu muốn so sánh thì thì đôi mắt của cô ấy có lẽ còn xinh đẹp hơn từng ngôi sáng lấp lánh trên bầu trời đêm thăm thẳm phía trên kia nữa kìa. Hôm nay cô ấy thả mái tóc đen dài bồng bềnh sau lưng, dưới chiếc áo khoác dài màu be là đôi chân quyến rũ trong đôi tất legging đen. Thật sự không có từ nào khác phù hợp với cô ấy hơn ngoài từ “quyến rũ” cả.
Ban Yeo Ryung vừa nhìn thấy tôi đã nở một nụ cười tươi rồi ngay lập tức khoác tay tôi và nói lớn.
“Đi thôi!”
Eun Ji Ho nhìn tôi và Ban Yeo Ryung một lượt rồi cũng rảo bước đi đằng sau. Dù giờ đã sắp sang xuân rồi nhưng vẫn có từng chồng tuyết cao che phủ từng bước chân của chúng tôi. Dù là buổi sáng sớm nên ga tàu điện ngầm hầu như chẳng có mấy ai, có lẽ bởi vì bây giờ không phải mùa lễ hội đại học nên cũng không có nhiều người cần bắt chuyến xe đầu tiên.
Chiếc xe điện vẫn đứng nguyên ở ga. Trong lúc chờ người, một đám học sinh nam nữ vẫn đứng cạnh nhau rồi gật gà buồn ngủ. Tôi bảo mình vào nhà vệ sinh một lát, thế là nghe tiếng làu bàu từ phía sau của Ban Yeo Ryung.
“Ôi trời, Yoo Cheon Young, cậu ta lại giờ cao su rồi.”
Nói đúng thật. Tất nhiên không chỉ Yoo Cheon Young mà Kwon Eun Hyung với Woo Joo In cũng chưa đến nhưng chỉ mình Yoo Cheon Young là không đến đúng hẹn thôi. Nhìn bề ngoài cậu ta thì cứ tưởng cậu ta sẽ là dạng người sẽ phải giữ đúng hẹn bằng mọi giá, nhưng lúc nào hẹn đi chơi cậu ta cũng phải muộn ít nhất 5 phút.
Lý do thứ nhất là vì cậu ta vốn đã quen với lịch trình của người mẫu không theo quy tắc rồi, thứ hai là vì cậu ta ngủ rất nhiều, thế nên Eun Hyung mới từng đùa rằng giờ mà gom lại hết tất cả những cái đồng hồ báo thức bị Yoo Cheon Young ném đi thì chắc sẽ gom được một đống to bằng con voi mất. Tôi lúc đó còn nghĩ cậu ta nói quá, nhưng sau này tôi mới tận mắt chứng kiến Yoo Cheon Young ngủ say trên sofa nhà tôi, chỉ cần thấy Woo Joo In suýt nữa bị ăn một đấm vì cố gọi cậu ta dậy là biết Eun Hyung không hề nói đùa rồi. Trời ơi, nếu để mấy đứa chuyên gia ưu ái gọi cậu ta là “Hoàng tử băng giá” nhìn thấy khung cảnh ấy thì sẽ họ phản ứng như thế nào đây.
Tôi vào nhà vệ sinh để rửa tay, vừa đi ra đã suýt nữa đâm vào một người con trai đứng ngay trước cửa, may là tôi phanh kịp. Tôi mới ngẩng cổ lên nhìn.
Người này cao hơn tôi tầm 20 phân, đúng kiểu con trai nhìn người toàn thấy chân. Cậu ta đội mũ thấp xuống mũi, lại còn đeo thêm cả cái khẩu trang đen che hết mặt cộng với khăn quàng cổ màu đỏ, tôi nhìn lên chỉ thấy phần cổ trắng của cậu ta. Chẳng hiểu có phải cậu ta vẫn đang mê ngủ không mà một lời xin lỗi tôi cũng không nói, chỉ thấy cúi gằm đầu và và tiếp tục đi tiếp.
Nhìn xa thì không thấy chứ nhìn gần thì tôi thấy ngay vài sợi tóc xanh thẫm ở dưới mũ của người này, thế là tôi chạm vào lưng cậu ta rồi kêu lên.
“Này, Yoo Cheon Young!”
Tôi dứt khoát gọi một tiếng. Chắc cậu ta vẫn đang buồn ngủ nên cứ ngẩn ngơ đi trên hành lang không người một lúc, rồi tự nhiên cậu ta dừng phắt lại và quay đầu lại nhìn tôi.
Một lúc sau, cậu ta mới chầm chậm kéo khẩu trang xuống cằm. Quả nhiên đằng sau khẩu trang là sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi lúc nào cũng mím lại của cậu ta. Cậu ta cất tiếng hỏi với giọng đều đều.
“Sao cậu biết?”
“Vì màu tóc nè, còn…..”
Tôi nói đến đó thì dừng lại. Không thể thú thật là thực ra yếu tố quyết định làm tôi nhận ra cậu ta là mùi nước lạnh toả ra khi tôi vừa đụng phải cậu ta được. Không phải đùa đâu, đúng là mùi nước lạnh đó. Tôi hơi nhíu nhíu mày rồi lại hỏi lại.
“Cậu… xịt nước hoa à?”
“Không.”
Cậu ta trả lời ngắn gọn như vậy. Nếu là Eun Ji Ho thì cậu ta sẽ trả lời kiểu ‘Cậu đùa à, sao tôi phải làm thế’ hay đại loại vậy, nhưng riêng người này thì chỉ đáp gọn lỏn một câu rồi lại lặng yên như thể đang chờ tôi nói tiếp thôi. Lúc này tôi mới vội vàng bước đi theo đằng sau cậu ta.
Đúng vậy, cậu ta không xịt nước hoa mà vẫn toả ra mùi nước lạnh. Wow, đúng là nhân vật hoàng tử băng giá trong tiểu thuyết có khác, không phải mùi khác mà cứ phải là mùi nước lạnh cơ.
Cậu ta cứ cúi đầu mà đi, chắc là vẫn trong cơn buồn ngủ. Nhìn vậy tôi mới định nắm lấy vạt áo cậu ta, còn đang định ngửi thử xem mùi hương nước lạnh của cậu ta đậm đến mức nào thì tay tôi đã bị đánh ‘chát’ một cái.
Đến lúc này đôi mắt xanh đang nhắm hờ của cậu ta mới mở lớn. Dưới cái mũ kéo thấp của mình, cậu ta mới quay lại nhìn tôi, có điều hình như trong ánh mắt ấy còn xen lẫn vài tia hoảng hốt. Tôi chỉ đành ngập ngừng cười rồi rút tay lại.
“A, xin lỗi. Cậu…… Tôi quên mất là lúc cậu ngủ không được chạm vào người cậu.”
“Xin lỗi.”
“Không sao.”
Rồi tôi lén đút tay vào trong túi áo, còn Yoo Cheon Young chẳng nói thêm gì. Người khác nhìn vào chắc không thể đoán được chúng tôi đã làm bạn với nhau tận 3 năm rồi. Bầu không khí giữa chúng tôi hầu như lúc nào cũng ngượng ngùng như vậy đấy.
Lý do chúng tôi phải hành động cẩn thận trước mặt nhau như thế này cũng là vì vụ cãi nhau nghiêm trọng vào tháng trước. Tôi của ngày hôm ấy cứ thế khóc đến sưng cả mắt, trong khi Yoo Cheon Young cũng đỏ vành mắt nhìn tôi với vẻ mặt tức giận mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Bởi vậy cho nên bây giờ chúng tôi cũng chỉ đành im lặng cúi đầu bước đi cạnh nhau như vậy thôi.
Đi mãi thì tôi cũng thấy màu tóc sặc sỡ của mấy người kia từ đằng xa. Không phải chỉ tôi nhìn họ mà hầu như tất cả những người đang đứng chờ tàu điệm ngầm đều hướng mắt nhìn bọn họ, cũng đúng thôi, mấy người họ vừa đẹp y như người mẫu xong tóc lại còn đủ mọi loại màu sắc bạc đen nâu đỏ nữa thì ai mà không nhìn cho được?
Đáng ra tôi cũng nên đội mũ giống Yoo Cheon Young nhỉ. Tôi tặc lưỡi một cái rồi mới chạy về phía mấy người kia. Woo Joo In với mái tóc nâu nhạt giống màu caramel vừa nhìn thấy chúng tôi cái đã nở nụ cười rồi nói với một giọng vui vẻ thường thấy.
“Oa, hai cậu đi chung với nhau à? Trông cậu giống y như điệp viên ý.”
“Cảm ơn.”
Yoo Cheon Young vừa nói vừa kéo khẩu trang lên một lần nữa, có khi cậu ta cũng chẳng biết đó là lời nói đùa chứ không phải nói thật. Tôi vừa nhìn hai người nọ vừa cười khúc khích thì Woo Joo In đã chạy ra ôm lấy tôi từ lúc nào.
“Mẹ! Nhớ mẹ quá.”
“U chu chu Joo In của mẹ.”
Tôi đang vừa xoa xoa cằm của cậu ta vừa nói thì cậu ta lại kéo mạnh tôi vào lòng một lần nữa, phải để tôi vừa đánh đánh vào tay cậu ta rồi kêu thả ra thì cậu ta mới thả lỏng cái ôm một chút. Tôi cũng chỉ biết xoa xoa tóc cậu ta rồi cười.
Nếu bạn hỏi tôi ai là người mà tôi cưng chiều nhất trong số mấy người này thì câu trả lời chắc chắn là Woo Joo In, vì cậu ta cực kỳ đáng yêu. Dù thỉnh thoảng cũng có vài trường hợp đầu tôi ong ong vì không hiểu cậu ta đang nói gì nhưng nói chung cũng vẫn đáng yêu, đã thế cậu ta còn gọi tôi là mẹ nữa.
Đang xoa xoa đầu Joo In thì ngồi nghe thấy tiếng gọi của Eun Hyung. Cậu ấy vẫn đang dịu dàng nhìn chúng tôi và nói.
“Tàu điện ngầm sắp đi rồi, chúng ta cũng đi thôi.”
“Ừ.”
Tôi hơi khịt khịt mũi rồi bỏ Woo Joo In ra. Chúng tôi cùng nhau đi thành một đoàn bước vào trong tàu điện ngầm. Vì Ban Yeo Ryung có chết cũng không chịu thả tay tôi ra nên cô ấy ngồi luôn bên phải tôi, còn bên trái là Woo Joo In vẫn đang nhe răng cười. Bên cạnh đó là Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young, chẳng biết đang chăm chú thảo luận loại game gì cùng nhau. Nhìn vậy, Kươn Eun Hyung mới nhăn mày nói.
“Các cậu có biết cả ngày chỉ nhìn vào máy tính thì sẽ có hậu quả gì không?”
“Hậu quả gì?”
Eun Ji Ho vừa hỏi lại cái là Eun Hyung đã ngay lập tức đung đưa tay rồi bắt đầu giảng giải gì đó cho bọn họ nghe. Một lúc sau, Eun Ji Ho thì thôi đi chứ ngay cả sắc mặt của Yoo Cheon Young cũng xanh mét. Gì đây? Tôi nhíu mày nghi ngờ nhìn họ, đúng lúc Eun Hyung vẫn đang cười thì chạm mắt với tôi. Cậu ta hỏi.
“Sao vậy?”
“Không có gì.”
Tôi cười khì khì một tiếng rồi lắc đầu với cậu ta. Woo Joo In ngồi cạnh tôi cứ liên tục mè nheo hỏi sao tôi không chơi với cậu ấy. Tự nhiên tôi nhận ra một điều.
Eun Hyung là người con trai duy nhất tôi gọi thẳng bằng tên chứ không gọi cả họ, có cả Joo In nữa nhưng tôi không có cảm giác cậu ta là con trai nên cứ trực tiếp bỏ qua đi. Eun Hyung là kiểu người hoà nhã, lúc nào cũng có thể đưa ra nhận xét công bằng, có lẽ vì vậy mà cậu ấy đã làm lớp trưởng suốt 3 năm trời rồi. Cậu ấy được rất nhiều người yêu thích, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn nghi ngờ không biết cậu ta có phải dạng người miệng nam mô bụng một bồ dao găm không. Tôi cũng chẳng biết tại sao tôi nghĩ như vậy luôn. Nhưng nếu bạn đọc thử cuốn tự truyện mà tôi viết từ lúc xuyên vào tiểu thuyết đến giờ thì bạn cũng sẽ thấy trí tưởng tượng của tôi cũng phát triển ra phết rồi đấy. Nghĩ vậy, tôi khẽ gãi gãi tay.
Màn hình được treo trên tàu sáng lên, cuối cùng tàu cũng xuất phát. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ thấp thoáng bóng dáng của từng toà nhà và cột điện, và rồi cuối cùng núi cũng hiện ra. Không khí của buổi sớm trong trẻo le lói trong từng tia sáng bình minh. Tôi chăm chú nhìn phong cảnh bên ngoài. Lên đường đi du lịch từ buổi sớm chẳng hiểu sao lại làm tôi muốn ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh.
Nhưng rồi cảm hứng vừa lên mấy phút đã vụt tắt. Đi du lịch với bạn bè thì phải có mấy tiết mục như kiểu chơi card game hay ăn gà hoặc hộp cơm có cả trứng elvan hay ít nhất cũng nên nói chuyện linh tinh với nhau chứ, thế mà chúng tôi lại chẳng được làm gì cả.
Đầu tiên là chúng tôi vẫn đang ngồi trên phương tiện công cộng, nên tất nhiên mấy người trên tàu đang gà gật ngủ còn lâu mới cho phép chúng tôi chơi card game rồi. Như Yoo Cheon Young là người ngủ đầu tiên chẳng hạn. Cậu ta chưa gì đã ngả đầu vào vai Eun Ji Ho mà ngủ gà ngủ gật làm Eun Ji Ho bực muốn điên lên, xong sau đó cậu ta lại đeo tai nghe lên nghe nhạc nên dần dần cũng dựa vào người Yoo Cheon Young mà chìm vào giấc ngủ luôn.
Khung cảnh hai người này dựa vào nhau mà ngủ tự dưng cho tôi một cảm giác bình yên đến lạ. Tôi buồn cười một hồi, rồi lại quay sang thấy đến cả Eun Hyung cũng đang dựa đầu vào cột sắt ngủ. Dần dần cũng đến lượt tôi cảm thấy buồn ngủ. Á, không được, tôi không được ngủ.
Tự nhiên tôi cảm thấy có gì đó ngả vào vai mình, nhìn sang thì thấy ngay đỉnh đầu của Ban Yeo Ryung đang dựa vào vai tôi. Woo Joo In cũng vừa nắm lấy tay tôi vừa ngủ gật gà gật gù.
Ha, tôi nhìn qua nhìn lại hai người kia rồi cũng dần nhắm mắt lại. Cái gì mà chuyến du lịch tình yêu, đúng là vớ vẩn.