Hả? Vào khoảnh khắc ấy tôi mới sững người lại. Yeo Ryung liền nhìn tôi rồi hỏi.
“Sao thế?”
Tôi vẫn sững sờ đứng nguyên đó như thể vừa nhận ra một điều gì đó. Đầu tôi ong ong như búa bổ.
Rồi ngay sau đó, mắt tôi dần sáng lên. Đúng rồi, chính nó rồi! Tôi nắm chặt tay rồi quay lại nhìn Ban Yeo Ryung và hét to lên.
“Này, chắc cậu nhận nhầm tôi với ai đó rồi!”
“Hả?”
Ban Yeo Ryung há miệng ngạc nhiên. Tôi lại mừng rỡ nói và chỉ vào biển tên trường.
“À, thể nào đồng phục trường lại khác thế! Đây không phải trường của tôi!”
“Cậu, cậu nói gì thế?”
“Trường tôi học là trường Dae Dam cơ! Ji Jon gì chứ, lần đầu tiên tôi nghe thấy tên này luôn. À, mấy toà nhà cũng khác luôn! Trường tôi không phải ở đây!”
“Gì cơ?”
Yeo Ryung vẫn giữ nguyên dáng vẻ sững sờ không hiểu và hỏi tôi. Tôi bước vào cổng trường Ji Jon với gương mặt vui vẻ và nhìn cả một khu toàn đồng phục trắng mà cười ra tiếng.
Đúng vậy, đây không phải trường của tôi! Tất nhiên là đồng phục khác rồi, vì không phải trường của tôi mà!
Chắc là mẹ tôi nhầm trường nên mới đến nhầm chỗ lấy đồng phục thôi. Và cái cô bạn Ban Yeo Ryung trước mặt tôi đây chắc cũng thấy đồng phục giống nhau nên mới nghĩ chúng tôi học cùng trường và rủ tôi đi. Tôi lại nhìn Yeo Ryung và kêu lên.
“Này, được rồi! Tôi về trường của tôi đây! Chúng ta là hàng xóm nên sau này gặp nhé!”
“Ơ, D-Dan à! Cậu đi đâu thế!?”
Ban Yeo Ryung giật nảy mình và nắm lấy tay tôi. Còn đi đâu nữa, câu trả lời quá là rõ ràng rồi còn gì! Tôi trả lời với một nụ cười sảng khoái.
“Về trường của tôi chứ sao! Trường tôi tên là Dae Dam cơ, khác với chỗ này!”
“Hả? Cậu nói gì vậy, tháng trước cậu vừa đến đây làm bài thi xếp lớp với tớ mà!”
Lời của cô ấy khiến tôi khựng lại. Gì cơ? Rồi tôi lại cười nói.
“Không phải đâu, cậu nhầm tôi với ai khác rồi. Trường tôi thi vào là trường Dae Dam cơ mà?”
“Hả? Gần đây làm gì có trường nào như thế đâu!”
“Ai bảo, có chứ. Chỉ là cậu không biết thôi.”
Ban Yeo Ryung này, chỉ là cậu không biết không có nghĩa là không tồn tại đâu nhé.
Tôi vừa nghĩ thế vừa trả lời rồi còn nhún vai một cái. Tôi dường như sắp thành người rộng lượng nhất thế giới rồi đấy. Tại vì tôi vừa nhận ra mình sẽ không phải mặc bộ đồng phục trắng bóc này trong suốt ba năm trời đi học ấy mà, sao mà không vui được.
Thế là tôi lại nhún vai cái nữa rồi quay lưng bước đi.
“Chào nha! Tôi về trường đây!”
“Dan ơi đợi đã!”
Giọng của Yeo Ryung sau lưng tôi như ngày càng khẩn thiết hơn nhưng tôi vẫn không nghe, từng bước chân tôi cứ nhẹ nhàng như đang đi trên mây vậy. Không biết có phải vì tiếng gọi của Yeo Ryung không mà những ánh mắt hướng về tôi như càng ngày càng nóng rực, nhưng mà chẳng sao cả. Gì chứ, mấy người này có học cùng trường tôi đâu! Tôi cứ vui vẻ nghĩ thế mà đi tiếp thôi.
Và rồi bịch, đầu tôi đâm vào một cái gì đó, tôi mất thăng bằng nên lảo đảo lùi lại một bước.
Thứ tôi thấy đầu tiên khi vừa cúi đầu xuống là một đôi giày. Học sinh cấp 2 thì tất nhiên phải đi giày thể thao, nhưng chẳng hiểu sao giày của người này lại giống một đôi giày bệt (flat) hơn. Giày lớn vậy thì có lẽ là con trai rồi.
Khác với bộ đồng phục trắng của nữ sinh thì đồng phục của nam sinh lại đen từ trên xuống dưới. Đến khi nhìn ngược lên gương mặt của người nọ thì, trời ơi, tôi lại há hốc miệng một lần nữa.
Thật sự tôi không phải dạng hám sắc đâu. Gặp người nổi tiếng có xinh trai đẹp gái đến mức nào thì tôi cũng chưa bao giờ ngẩn ngơ đến quên cả lời cả. Trừ lần đầu gặp Ban Yeo Ryung ra thì đây là lần đầu tôi phải sững sờ vì vẻ đẹp của ai đó đến nỗi này.
Một lúc sau tôi mới bừng tỉnh và vội vã lùi lại phía sau.
Tại sao, tại sao từ sáng đến giờ toàn gặp phải người có nhan sắc mê người vậy? Từ bé đến giờ tôi mới chỉ có hai lần trực tiếp gặp được người đẹp hiếm có như thế này, và cả hai đều rơi vào hôm nay.
Mái tóc của người này đen nhánh như tóc của Ban Yeo Ryung, đuôi tóc còn ánh lên màu xanh thẫm. Người Hàn Quốc khi ra chỗ sáng thì tóc chỉ ánh lên màu nâu thôi, thế mà Ban Yeo Ryung thì có màu tím còn người này là xanh thẫm, cả hai đúng là không phải người thường thật. Tóc xanh thẫm thường không hợp với đại đa số người, nhưng người này lại khác, làn da của cậu ta trắng như đá, hình như còn hơi nhợt nhạt.
Khi ánh mắt sáng của cậu ta hướng về phía tôi…. tôi tự nhiên phải hít vào một hơi.
Mắt màu xanh. Không phải màu xanh thẫm mà là màu xanh trong lành mà bạn chỉ có thể nhìn thấy ở biển hay ở những viên đá quý ấy. Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến ống mũi cao, sắc nhọn như thể chạm vào sẽ đứt tay là như thế nào.
Tổng kết lại thì đây là một chàng trai mang lại cảm giác sạch sẽ và đoan chính. Cậu ta trông như một bức tranh tĩnh vật được vẽ bằng sơn dầu hay một bức thuỷ mặc được vẽ bằng mực vậy, nhưng bức tranh ấy lại đang từ từ nhíu mày. Tôi lúc này mới giật mình nói.
“A, xin lỗi cậu.”
“Không sao.”
Cậu ta đáp lại gọn lẹ như thế. Giọng của cậu ta cũng lạnh lẽo y như vẻ bề ngoài vậy, nhưng kỳ lạ thay, nó lại không làm người ta cảm thấy bị tổn thương.
Có lẽ tính cách của người này vốn đã không thích nói chuyện rồi, nên khi tôi vừa quay đầu lại thì cậu ta đã dần biến mất khỏi tầm mắt.
Trước đó thì tôi đã nhìn được bảng tên trên áo khoác của cậu ta rồi. Yoo Cheon Young. Cái tên dùng được cho cả con trai lẫn con gái nhưng lại khá hợp với cậu ta.
Tôi vẫn còn hơi ngạc nhiên nên khẽ gãi má. Thật sự đẹp trai thật đấy. Ban Yeo Ryung là con gái thì không nói, còn cái cậu tên là Yoo Cheon Young này đúng là cao thật. Con trai mới học trung học mà đã cao trên 175cm rồi, cái này là tôi tự đoán lúc đâm vào người cậu ta.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đẹp trai như thế. Tim tôi đến giờ vẫn đang đập liên hồi đây. Tôi cứ ôm cái tâm trạng bồi hồi như thế và quay lại tìm dáng vẻ của cậu ta thì một tiếng nói vang lên.
“Này, vừa nãy mày thấy không? Con bé đó ngã vào người cậu ấy đó!”
“Wow, ghê thật. Rõ là cố tình còn gì!?”
“Này, cô đi ra đây!”
Cái, cái gì cơ? Tôi quay ra nhìn phía trước. Người nói ra câu đó là một cô gái mặc đồng phục giống bộ tôi đang mặc, nhìn mặt thì có vẻ đã năm 2, năm 3 rồi. À không, tôi ngớ người ra. Đây là tiểu thuyết đấy à, đâm vào người ta thôi chứ việc gì phải trợn mắt nhìn như vậy? Mà càng khó tin hơn nữa là không chỉ có hai ba người mà có tận tầm 10, 20 người đang đứng xung quanh tôi.
Tôi nắm chặt lấy dây cặp trong khi xung quanh càng ngày càng ồn ào hơn. Cô gái có ánh mắt sắc lẹm đến gần tôi và nói.
“Này, mày không biết nhìn trộm cậu ấy thì sẽ gặp kết quả như thế nào à?”
Tôi đúng là không biết đụng vai người ta một cái thì sẽ bị xẻ thịt lột da thật đấy.
Rồi tự nhiên một cảnh tượng hiện ra trong đầu tôi. Thường ở trong tiểu thuyết trên mạng thường có cảnh như thế này, nữ chính trong ngày đầu đi học đâm vào một người con trai, sau đó mới biết cậu ta là người nổi tiếng nhất trường, thế là kiếp nạn của nữ chính bắt đầu!
Nghĩ đến đây tôi suýt phì cười. Sao cảnh tượng bây giờ giống y hệt một cảnh trong truyện vậy? Nhưng mà đây không phải tiểu thuyết, tôi cũng chẳng phải nữ chính, dù gì thì tôi cũng có kiến thức thông thường (common sense) khác với mấy cô nữ chính kia.
Tôi nắm thật chặt dây cặp và chạy thẳng một đường đến phía trạm chờ xe buýt. Tôi có thường thức nên tôi cũng sẽ biết tự cứu mình! Trước hết cứ đến trường Dae Dam đã rồi làm gì thì làm! Mặc kệ những tiếng hò hét đằng sau lưng, tôi chỉ biết lấy hết sức bình sinh chạy trối chết để tẩu thoát.
***
Sau một hồi chạy ná thở thì tôi cũng dần quên sạch mấy chuyện liên quan đến cô gái Ban Yeo Ryung xinh đẹp hồi sáng, và cũng chẳng để tâm gì đến việc đụng phải cậu bạn Yoo Cheon Young đẹp trai trên đường đi học nữa.
Tốt! Tôi thở ra một hơi rồi đứng trước trạm chờ xe buýt, ban nãy mải chạy vội quá nên giờ đầu vẫn còn hơi nhức. Tay tôi che trước trán, mắt nhìn lên bảng lộ trình xe buýt. Thường thì tên trường trung học ở gần đây sẽ được ghi ở trạm chờ xe buýt nên tất nhiên ở trạm này có ghi tên trường Ji Jon. Lạ thật đấy, tôi sống được 14 năm rồi mà chưa từng thấy trạm này bao giờ. Nhưng không biết thì làm sao chứ, tôi lại tiếp tục tìm tên trường của mình. Ừm, nhưng cứ thử nghĩ đến mấy học sinh đang học trường Ji Jon xem.
Mấy đứa nó sau này không biết thế nào nhỉ. Giả sử lên cấp ba rồi lỡ giáo viên hỏi thì sao?
“Em học cấp hai ở đâu?”
“Trường, trường Ji Jon ạ.”
“Phụt hahaha! Ji, Ji, Ji- Jon!! Trường Ji Jon ấy hả!!”
(Jijon: có nghĩa là đỉnh cao, đệ nhất)
Nghe tên trường đã thấy xấu hổ muốn chết rồi, sau này có khi chỉ muốn xoá tên trường ra khỏi cuộc đời mình thôi ấy.
Tôi lắc lắc đầu, thôi đừng nghĩ nữa. Đâu phải chuyện của mình đâu, mình đâu có học ở đó.
Thế là tôi cứ dò tìm trên bảng lộ trình xe buýt nhưng tìm hoài vẫn không thấy trường Dae Dam. Lạ thật, tôi nhíu mày rồi lùi lại một bước, sau đó nhìn lại xung quanh một lượt.
Xung quanh tôi yên lặng một cách kỳ quái. Bóng râm của hàng cây bên đường rủ xuống, xào xạc tiếng lá rơi. Tôi lấy điện thoại trong ví ra để xem giờ.
Chín giờ, học sinh bình thường giờ này vẫn chưa vào lớp mà. Thế mà cả học sinh, cả nhân viên văn phòng đều không thấy ai. Bầu không khí tĩnh lặng kỳ lạ trên phố khiến bỗng dưng tôi có cảm giác bất lực không hiểu nổi.
Phải đến chỗ nào có nhiều người rồi hỏi về trường Dae Dam mới được. Tôi vừa nghĩ vậy vừa nắm chặt quai cặp, thế nhưng lời của Ban Yeo Ryung hồi sáng vẫn văng vẳng bên tai.
“Gần đây làm gì có trường nào như thế đâu!”
Làm gì có chuyện đó! Một tháng trước rõ ràng vẫn có mà, tôi còn đến để xem xếp lớp nữa. Không phải là toà nhà lộng lẫy đó mà chỉ là một toà bình thường thôi, đúng vậy, làm gì có chuyện đến tên của trường mà tôi cũng không nhớ rõ được.
Nhưng tôi vẫn vướng mắc một chuyện, vị trí của trường Daedam theo tôi nhớ thì chính là ở chỗ trường “Ji Jon” hiện tại, cứ như thể ngôi trường đó bây giờ vô hình rồi vậy.
Ây, tôi gãi đầu. Có hơi lo đó, chẳng lẽ, chẳng lẽ nào.
Vì nghĩ vậy nên tôi lê từng bước quay lại trường Ji Jon. Đến lúc đi vào góc rẽ thì đột nhiên, có một chiếc xe hơi không biết từ đâu ra dừng lại ngay trước mặt tôi. Đường phố bây giờ đang cực kỳ tĩnh lặng, ấy thế mà chiếc xe hơi kia cũng chẳng phát ra tiếng động cơ nào. Tôi chầm chậm quay đầu nhìn chiếc xe limousine màu đen mà cả đời sẽ chẳng có cơ hội được nhìn kia rồi lại giật mình ngạc nhiên.
Cửa kính xe có màu đen nên người đứng ngoài không thể biết được ai đang ngồi trong xe, khi nó từ từ hạ xuống thì có một người đàn ông đeo kính râm ló đầu ra.
Người nọ đột nhiên gọi tôi. Giọng của anh ta nhẹ nhàng và trịnh trọng, đúng kiểu người chuyên làm dịch vụ.
“Học sinh ơi, cháu là học sinh trường Ji Jon đúng không?”
“Dạ, dạ?”
Vì giật mình nên tôi chỉ biết hỏi lại chứ không kịp trả lời không phải, lúc đó anh ta đã coi bộ đồng phục của tôi như câu trả lời rồi. Rồi anh ta lại nhìn tôi nói.
“À, thế thì cháu chỉ đường cho chú được không? Tại cậu chủ của chú lần đầu đi nhập học một mình ấy mà.”
“Sao lại lần đầu chứ? Với cả có cả Joo In nữa mà.”
Tiếng nói dứt khoát của một người con trai vang lên từ ghế sau. Dù cậu ta nói nhỏ nhưng tôi vẫn nghe được rõ ràng, không phải vì thính giác của tôi tốt mà vì giọng của cậu ta quá ấn tượng.