Woo Joo In và Eun Ji Ho ngay lập tức bắt đầu đọc đống giấy nhớ được dán trên tường. Chỉ được một lúc sau, Woo Joo In nhận ra một điều và ngay lập tức nhăn mặt lại.
Eun Ji Ho quay ra nhìn cậu và hỏi.
“Làm sao thế?”
“Một phần giấy nhớ biến mất rồi.”
“Gì cơ?
Eun Ji Ho tỏ vẻ ngỡ ngàng rồi lại hỏi.
“Từ đó tới giờ có ai vào phòng cậu không? Hay là ai đó có thể vào đây chẳng hạn?”
Woo Joo In bình tĩnh suy tính lại các khả năng.
“Bố tôi, với cả mấy người anh chị họ của tôi. Ngoài ra không còn ai cả.”
Eun Ji Ho nghe xong mới nhíu mày.
“Có khả năng mấy người họ lấy giấy nhớ của cậu mà không cho cậu biết không…”
“Không thể nào.”
Woo Joo In nhún vai trả lời như vậy, sau đó còn bổ sung thêm. Hơn nữa anh Ri Hon với chị Na Ra có lịch trình ở nước ngoài rồi.
Không ngờ là chuyện hai người họ là người nổi tiếng lại có ích trong mấy chuyện này. Eun Ji Ho khẽ gật đầu vẫn với vẻ nghiêm túc trên mặt.
Trong đám anh chị em họ của Woo Joo In, người có thể vào phòng cậu và tuỳ ý động tay động chân cùng lắm chỉ có Woo Ri Na Ra mà thôi. Và bà chị này hiện tại đang ở nước ngoài, có nghĩa là.
“Giấy nhớ tự biến mất nhỉ.”
“Chắc là thế.”
Woo Joo In khẽ đáp lại như vậy rồi vừa hít thở sâu vừa quan sát kỹ đống giấy nhớ trên kia. Cậu không thể làm gì được với chỗ tài liệu đã bốc hơi khi cậu còn đang do dự. Chỉ có thể cố gắng ghi nhớ đống còn lại càng nhiều càng tốt mà thôi.
Ngay khi vừa bắt đầu đọc thì cậu đã nhìn ra mấu chốt rồi. Woo Joo In lẩm nhẩm những điều khách quan trước tiên.
“Tên là Ham Dan Yi. Bằng tuổi chúng ta. Đang học ở lớp 8 năm nhất trường So Hyun cùng với chúng ta.”
Cậu cố tình không đọc dòng ‘Có quan hệ rất tốt với bạn cùng lớp với sức học trung bình khá’.
Woo Joo In hơi nhíu mày lại. Đáng lẽ ra cậu không cần phải viết chi tiết từng tí một như một cuốn nhật ký thường ngày như vậy vì chỉ cần đọc qua một lần đã biết được thông tin này rồi, thế mà nó vẫn được ghi ra ở đây…
Hình như Eun Ji Ho cũng nghĩ như cậu. Cậu ta ngồi bên cạnh, đang vừa chống cằm vừa lắng nghe thì bỗng nhiên xen vào.
“Chắc là bây giờ không thể tìm thấy người này ở trường So Hyun đâu nhỉ.”
“Chắc là vậy.”
Woo Joo In vừa trả lời vừa nghĩ thêm được một thông tin mới về Ham Dan Yi. Người này chỉ có sức học trung bình khá ở trường So Hyun nhưng thực ra tiêu chuẩn của trường So Hyun cực kỳ cao, có nghĩa là cô ấy nằm trong top ở bảng xếp hạng toàn quốc rồi.
Dù vậy nhưng cậu vẫn chưa biết được người này có phải dạng học sinh gương mẫu hay không. Có rất nhiều người có hành động thường ngày không ăn khớp với điểm số. Woo Joo In lại đọc tiếp.
“Lần đầu gặp chúng ta vào ngày khai giảng hồi năm nhất cấp 2, bạn thân của Ban Yeo Ryung. Đã làm hàng xóm của cô ấy từ bé.”
“Này, cậu thật sự tin mấy thứ này đấy à?”
Woo Joo In ngẩng đầu lên. Người gấp gáp đến tìm cậu để lục lọi tin tức về Ham Dan Yi là Eun Ji Ho, và người cảm thấy ngờ vực nhất cũng là cậu ta.
Woo Joo In vừa nhíu mày vừa hỏi lại.
“Cậu muốn nói gì đây?”
“Không phải, thì cái người tên là Ham Dan Yi này là con gái mà. Đúng không?”
Eun Ji Ho chỉ tay vào đống giấy nhớ chất đầy kia và nói tiếp như thể đang rất bức bối.
“Được rồi, một đứa con gái chơi thân với Ban Yeo Ryung từ nhỏ tới giờ. Không chỉ chơi thân không thôi mà còn dính nhau như thành viên trong gia đình nữa.”
“Thế thì sao?”
“Từ đó tới giờ cậu đã thấy ai chơi với Ban Yeo Ryung đàng hoàng trong số những người được gọi là bạn của cô ấy chưa?”
Woo Joo In suy nghĩ một hồi rồi mới lắc đầu.
Chẳng cần nói đâu xa, ngay gần đây vừa có vụ bắt cóc do một tay Choi Yu Ri, người (từng) rất thân thiết với Ban Yeo Ryung, gây ra đấy thôi. Lý do của cô ta vừa kỳ quái lại vừa kinh dị. Còn nói cái gì mà muốn nhìn thấy Eun Ji Ho khóc vì mình nữa.
Eun Ji Ho đánh bốp lên đùi một cái rồi nhướn người về phía trước.
“Đúng rồi đấy, thế mới nói. Nhưng mà cô gái này là bạn chí cốt với Ban Yeo Ryung từ nhỏ và còn rất bình thường, nói thật thì tôi không tin nổi đâu.”
“Dù nói không tin được, nhưng trừ mấy thứ tài liệu này ra thì chúng ta đâu còn gì khác đâu…”
Woo Joo In đang vô cảm trả lời như vậy nhưng rồi giọng nói bỗng nhỏ dần.
Cậu nhìn chằm chằm xuống tờ giấy nhớ trên tay mình rồi đưa cho Eun Ji Ho xem.
Gì vậy? Eun Ji Ho đọc thử xong thì lại bắt đầu phá lên cười.
Cậu ta lại nói.
“Cậu bảo tôi tin thứ này à?”
–Không thích nổi bật.
–Rất nhiều lần thấy cô ấy chỉ cần có chút chuyện kỳ lạ diễn ra thì sẽ giật bắn mình, sau đó tự lẩm bẩm gì đó với bản thân với gương mặt trắng bệch.
–Thường xuyên phản ứng thản nhiên hơn những người khác, như thể đã dự đoán được trước sự việc.
“Mà này, là bạn từ nhỏ với Ban Yeo Ryung thì thôi đi, nhưng mà sao lại trở thành bạn với chúng ta được chứ?”
Nghe Eun Ji Ho nói như thể không thể hiểu nổi như vậy, lần này Woo Joo In cũng chỉ biết gật đầu.
Vừa thân thiết với Ban Yeo Ryung cùng mấy người các cậu mà vẫn ghét bị nổi bật, sao hành động và mục đích lại có thể đối nghịch nhau đến mức này chứ? Hơn nữa, cả Ban Yeo Ryung lẫn mấy người bọn cậu đều không phải dạng người cứ thấy ai muốn làm thân với mình thì sẽ cho làm thân thật.
Woo Joo In ngước mắt lên nhìn Eun Ji Ho.
Như Eun Ji Ho ở trước mặt cậu đây, chẳng biết có phải cậu ta hiểu lầm là chuyện kết bạn với người khác cũng giống như đang đánh giá các tác phẩm nghệ thuật không mà khó tính đến mức không thể khó tính hơn, và ngược lại, người có vẻ ngoài lạnh lùng nhất trong cả bọn là Yoo Cheon Young thì lại cực kỳ dễ gần. Thế nhưng vì cậu ta luôn nhìn những người mình không để tâm đến như thể bọn họ chỉ là đồ vật vô tri vô giác nên độ khó cũng cực kỳ khác biệt so với người bình thường.
Kwon Eun Hyung? Chẳng biết vẻ bề ngoài của cậu ấy dễ gần đến mức nào nhưng so về độ khó tính thì cậu ấy cũng chẳng thua kém gì Eun Ji Ho.
Và người cuối cùng là bản thân cậu.
Woo Joo In vô thức sờ vào mảnh giấy nhớ gần mình nhất.
–Mẹ
Đôi mắt nâu của cậu dần tối sầm lại.
Chẳng lẽ. Woo Joo In khẽ lẩm bẩm. Cậu viết ra từ này là có ý mỉa mai sao? Nếu nghĩ đến mẹ kế thì từ ‘mẹ’ này đúng là cách xưng hô thích hợp để mỉa mai nhất, nhưng nếu vậy thì cậu cũng không cần phải viết thông tin chi tiết về cô gái đó đến mức này.
Cô rốt cuộc là loại người như thế nào, và có mối quan hệ gì với chúng tôi?
Phải đến khi nghe thấy giọng nói của Eun Ji Ho thì Woo Joo In mới bừng tỉnh.
“Được rồi, được rồi mà. Thông tin này có chính xác hay không thì mình trực tiếp đọc rồi giải quyết là được mà. Rồi sao nữa?”
Ngay khi Woo Joo In ngẩng đầu lên và nhìn sang bên cạnh thì Eun Ji Ho mới vừa khoanh tay vừa thúc giục.
“Vậy cô gái này hiện tại đang ở đâu, phải làm thế nào mới tìm được cô ấy?”
Thái độ này quá tích cực đối với một người vừa tỏ vẻ ngờ vực và hoài nghi sâu sắc khi nghe thông tin từ nãy đến giờ. Woo Joo In giương mắt nhìn Eun Ji Ho một lúc rồi mới quay ra nhìn đống giấy nhớ kia.
Mắt cậu nhìn chằm chằm vào đống giấy nhớ, miệng nói.
“…Đây không phải là lần đầu tiên người đó biến mất. Thế nên ‘tôi’ mới phải chuẩn bị sẵn cách đối phó như thế này. Chắc tôi cũng không thể tưởng tượng được là cách làm này lại vô dụng đến thế.”
Chính người viết giấy nhớ là cậu lại không thể nhớ được, ngược lại, người gợi nhớ cho cậu lại là một Woo San không hề quen biết ‘Ham Dan Yi’. Nhưng sao anh ấy vẫn có thể nhớ được người này nhỉ? Woo Joo In vuốt cằm.
Woo San nói rằng anh ấy hoàn toàn không biết bất cứ điều gì về ‘Ham Dan Yi’ cả. Rằng Woo Joo In chưa bao giờ nói gì về Ham Dan Yi cho anh ấy, thậm chí anh ấy còn không biết người này có thực sự tồn tại hay không nữa.
Có lẽ vì vậy nên anh ấy vẫn có thể nhớ tới Ham Dan Yi sao? Bởi vì điều Woo San biết được không phải là ‘Ham Dan Yi’, mà là ‘những tờ giấy nhớ do Woo Joo In viết’.
Khi nghĩ đến đây, Woo Joo In lặng lẽ lắc đầu. Việc tìm hiểu về điều kiện mất trí nhớ cứ để sau đi.
Cậu cử động tay rồi nắm lấy tờ giấy nhớ ở gần mình nhất. Ánh mắt của Eun Ji Ho cũng nhìn theo hành động của cậu. Dòng chữ ‘ngày 2 tháng 3’ hiện ra qua kẽ tay của cậu.
“Ngày biến mất của người đó đáng lẽ ra phải vào ngày mùng 2 tháng 3 hàng năm. Thế nên ‘tôi’, thực ra là tôi trước đây, mới chuẩn bị sẵn những thứ này và lên kế hoạch sẽ ở cạnh cô ấy trong suốt ngày 2 tháng 3 mỗi năm.”
Khi Eun Ji Ho vẫn nhìn thẳng vào cậu, Woo Joo In lại nhanh chóng nói tiếp.
“Hình như giữa Yeo Ryung, tôi, cậu, Cheon Young và Eun Hyung có điểm tương đồng nào đó mà tôi không biết. Nhưng Ham Dan Yi lại biết rõ điều đó. Và có lẽ nếu có cả năm người chúng ta ở bên cạnh thì cô ấy sẽ không biến mất.”
Woo Joo In nói đến đây thì nhíu mày lại. Có lẽ đến cả bản thân cậu của quá khứ cũng không biết điểm chung mà chỉ có Ham Dan Yi biết là gì, thế nên cậu chỉ viết một dấu hỏi chấm to đùng bên cạnh đó.
“Thực ra vào ngày 2 tháng 3 năm ngoái, cả năm người chúng ta đều ở bên cạnh cô ấy. Có lẽ năm nay ‘tôi’ cũng đã có ý định sử dụng cách làm này để ngăn chặn sự biến mất của cô ấy. Nhưng mà lần này…”
Woo Joo In nói đến đây thì lại nặng nề thở dài một hơi. Thế rồi ánh mắt của cả hai người đồng loạt nhìn lên tấm lịch treo tường.
Bọn họ biết rằng ngày hôm nay mới là 24 tháng 2 mà chẳng cần phải kiểm tra lại. Một tuần trước ngày tháng được ghi trong này, có lẽ là việc này xảy ra sớm hơn một tuần.
Woo Joo In lại cắn chặt môi, còn Eun Ji Ho nói tiếp như thể cực kỳ khó chíu.
“Cậu nói phải có cả năm người chúng ta ở bên cạnh thì cô ấy mới không biến mất vào ngày 2 tháng 3 phải không?”
Ngay khi Woo Joo In khẽ gật đầu thì Eun Ji Ho lại nói tiếp.
“Một người đã biến mất rồi thì chúng ta ở bên cạnh kiểu gì đây?”
“……”
Woo Joo In cũng nghĩ như vậy nên chẳng biết nói gì thêm cả.
Nhưng chỉ được một lúc sau, cậu đang bận rộn nhìn lướt qua đống giấy nhớ thì bỗng nhiên mở miệng nói.
“Có khi có cách đấy.”
“Gì cơ?”
“Từng có lần sự việc này xảy ra dù hôm đó không phải là ngày 2 tháng 3.”
Woo Joo In ngay lập tức nhặt ra tờ giấy có ghi ‘thử thách can đảm’ lẫn trong đống giấy nhớ kia. Eun Ji Ho cũng yên lặng nhìn theo.
“Trong này ghi rằng lúc đó ‘tôi’ và Ham Dan Yi từng đi vào một không gian không thể nhìn thấy được trong hiện thực, cực kỳ ma quái và thần bí. Hơn nữa Ham Dan Yi còn nói rằng mình đã tận mắt chứng kiến một cảnh tượng không biết là của quá khứ hay hiện tại nữa.”
“Vậy là chúng ta phải vừa đi lên đi xuống cầu thang vừa đếm số bậc à?”
Nhìn vẻ mặt của Eun Ji Ho thì rõ ràng là cậu ta hỏi vậy không phải để đùa cợt mà là thật tâm muốn biết.
Woo Joo In lặng lẽ lắc đầu. Cậu im lặng một hồi rồi lại mở miệng nói.
“Ham Dan Yi nói rằng cô ấy quay lại nơi này vào ngày 2 tháng 3 khi đang ngồi ở trước cửa nhà tôi.”
“Vậy thì sao?”
“Vào hôm thử thách can đảm, tôi và Ham Dan Yi quay về ngôi trường hoang vốn có khi ở trong nhà vệ sinh.”
Và rồi cậu ngẫm nghĩ một lúc rồi mới nói.
“Ham Dan Yi nói cô ấy đã ở một thế giới khác ‘không có chúng ta’ đúng không?”
“…..”
“Theo tôi nghĩ thì ranh giới giữa thế giới đó và thế giới này thi thoảng bị mờ đi. Và phần mờ đi đó trở thành một cánh cổng có thể đi qua đi lại giữa hai thế giới. Như cửa nhà của tôi và nhà vệ sinh của ngôi trường hoang vậy.”
Và rồi Woo Joo In nói tiếp.
“Nếu chúng ta và Ham Dan Yi cùng ở địa điểm đó thì sao?”
“Vậy…”
“Không phải chúng ta sẽ mang cô ấy quay về đây được sao?”
***
Kwon Eun Hyung thực sự rất bận rộn.
Trước hết là về vấn đề của bố cậu. Ông mới tỉnh dậy chưa được lâu mà đã ngay lập tức đòi xuất hiện, nhìn vẻ cố chấp chưa từng thấy của ông mà Kwon Eun Hyung chỉ biết vừa bóp trán vừa bật cười.
Chắc là ông đang cảm thấy vô cùng mong đợi vì được tiếp tục việc học đã bị bỏ dở suốt bấy lâu nay, nhưng cứ thế này thì có khi chưa đến một tuần sau ông sẽ lại bị đưa vào viện vì quá sức hoặc thiếu ngủ mất.
Hưng chí quá đà cũng vô cùng nguy hiểm, thế nên ít nhất cậu phải để ông ở lại bệnh viện cho đến khi nào ông bớt hào hứng đi đã. Bề ngoài thì đang thở dài như vậy nhưng thực ra Kwon Eun Hyung không thể kìm lại một nụ cười vui vẻ.
Vấn đề của em gái cậu cũng làm cậu bận rộn.
Cậu mới chỉ làm lành với cô em gái Kwon Eun Mi chưa được đến một tuần, nhưng gần đây cậu đang bận lập kế hoạch đi du lịch vòng quanh thế giới với em ấy nên chẳng còn tâm trí làm việc khác. Cũng nhờ vậy mà hai anh em họ cảm thấy như kiểu hai người đã làm lành được tầm 1 năm trời và đã đi du lịch năm vòng quanh thế giới rồi vậy.
Ban Yeo Ryung cũng tham gia vào việc lập kế hoạch đi du lịch, thế nên Kwon Eun Hyung và Ban Yeo Ryung thường xuyên đọc sách trên giường của Kwon Eun Mi và nói chuyện với nhau đến đêm khuya. Chẳng còn mấy ngày nữa là đến lễ khai giảng, thế nên dù bận rộn nhưng Ban Yeo Ryung ngày nào cũng có mặt ở bệnh viện mà không vắng buổi nào. Kwon Eun Hyung thực sự chỉ biết cảm ơn cô ấy.
Cậu nằm ngủ ở chiếc giường gấp bên cạnh bố mình, khi tỉnh dậy thì đã đến bình minh. Lẽ ra cậu có thể ngủ muộn hơn một chút vì bây giờ vẫn là kỳ nghỉ, nhưng thói quen sinh hoạt đã thấm nhuần trong cơ thể cậu không cho phép cậu làm biếng.
Bình thường cậu sẽ vừa xem bản tin vừa nói chuyện với bố và ngài chủ tịch, bố của Yoo Cheon Young, sau đó đi xuống căng tin một mình. Sau khi ăn xong thì cậu lại nghĩ có khi hôm nay Ban Yeo Ryung sẽ lại đến nên mới ghé qua tiệm tạp hoá để mua gì đó cho cô ấy.
Cậu cầm túi bóng và bước ra ngoài tiệm tạp hoá với cảm giác quen thuộc kỳ quái, và ngay lúc này.
Kwon Eun Hyung nhìn vào trong túi và nghiêng đầu tự hỏi.
“Sao mình lại mua hai cái nhỉ?”
Eun Mi từ nhỏ đã phải ăn theo thực đơn được kiểm soát nghiêm ngặt nên cậu không thể nhớ tới cả Kwon Eun Mi mà mua hai cái được. Nếu vậy thì cậu định mua để đưa cho ai đây? Kwon Eun Hyung vuốt cằm.
“Cho Cheon Young sao?”
Bây giờ Yoo Cheon Young đang bị hai người anh quản chặt ở nhà nên đâu thể có mặt ở bệnh viện được đâu. Chuyện này kỳ quái thật.
Eun Hyung nghĩ mình cũng không cần phải trả lại nên chỉ vừa cầm túi vừa quay về phòng bệnh của Eun Mi, vậy nhưng cậu vẫn có cảm giác rất kỳ lạ. Cứ như thể cậu vừa quên đi một thứ gì đó cực kỳ, cực kỳ quan trọng vậy.
Phải đến hơn 3 giờ chiều thì Ban Yeo Ryung mới tới bệnh viện. Kwon Eun Hyung vừa mở cửa bước vào thì cả Kwon Eun Mi lẫn Ban Yeo Ryung đã nở nụ cười và chào đón cậu.
“Anh! Em với chị Yeo Ryung sẽ đến Bali đó.”
“Chỗ này chỉ có con gái mới đi với nhau được thôi.”
Ban Yeo Ryung lạnh lùng khẳng định như đinh đóng cột như vậy khiến Kwon Eun Hyung hơi bất ngờ, nhưng cậu cũng ngay lập tức nhận ra. Đúng rồi nhỉ, đến chỗ đó còn phải mặc đồ bơi nữa. Cậu chỉ hay đi theo nhóm đến công viên nước vào mùa hè thôi, chứ đi đến mấy khu nghỉ dưỡng ở nước ngoài chắc sẽ khác biệt lắm.
Thế rồi cậu ngay lập tức lắc đầu. A, suýt nữa nghĩ tới mấy thứ linh tinh rồi. Rồi mấy người trước mặt mới hỏi Kwon Eun Hyung.
“Anh làm gì thế?”
“Làm sao vậy?”
Không có gì. Kwon Eun Hyung lắc đầu rồi dịu dàng đổi chủ đề.
“Không có gì đâu. Với cả chỉ có hai người đi không phải rất nguy hiểm sao?”
Ít nhất cũng phải có ba, bốn người đi mới an toàn chứ? Nghe vậy, Ban Yeo Ryung trợn tròn mắt nói.
“Hai? Đâu có, ba mà.”
“Hả?”
“Sao chỉ có hai người đi được? Cậu bỏ quên cô ấy à… Không, chờ đã. Có ai cùng đi nữa nhỉ?”
Nhìn Ban Yeo Ryung khoát tay một cái rồi bỗng dưng bắt đầu tiết mục tự hỏi tự trả lời, Kwon Eun Hyung trợn tròn mắt.
Mặt khác, có lẽ Kwon Eun Mi cũng cảm thấy bối rối tương tự nên cũng bắt đầu lẩm bẩm ‘Rõ ràng là có ai đó đi cùng mà.’ bên cạnh Ban Yeo Ryung.
Kwon Eun Hyung nhìn về phía tủ lạnh. Trong đó có hai lon nước ngọt mà cậu mua hồi sáng. Rõ ràng là cậu đoán sẽ có một người khác tới nên mới mua sẵn hai lon nước khác loại như vậy.
“……”
Kwon Eun Hyung lại càng nhíu mày sâu hơn.
Và rồi tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên trong căn phòng bệnh tĩnh lặng đến kỳ quái này. Cả ba người đều đồng loạt dựng người vậy và bắt đầu dò dẫm đầu giường hoặc túi áo của mình.
Cuối cùng, chủ nhân của tiếng chuông điện thoại hoá ra là Kwon Eun Hyung. Cậu trợn tròn mắt nhìn xuống màn hình.
Ban Yeo Ryung mấp máy miệng hỏi. Ai thế?
“Ji Ho.”
“Eun Ji Ho? Cậu ta gọi làm gì?”
Khi Ban Yeo Ryung còn đang bối rối thì Kwon Eun Hyung đã đặt điện thoại lên tai mình.
“Alo? Ji Ho à?”
[Kwon Eun Hyung, bây giờ cậu đang bận à?]
Kwon Eun Hyung liếc nhìn Kwon Eun Mi và Ban Yeo Ryung, đang định trả lời là ‘Cũng không bận lắm’ thì giọng nói vang lên từ đầu dây bên kia lại khiến cậu trợn tròn mắt.
[Mà không, dù bận thì cũng cho tôi chút thời gian đi. Dù sao thì chỉ hai bọn tôi biết chuyện này cũng không giải quyết được gì.]
Hai người bọn tôi tự giải quyết được thì thôi không nói, nhưng chuyện này thì không, nghe cậu ta bổ sung thêm như vậy khiến Kwon Eun Hyung khẽ nhíu mày lại. Cậu ta rốt cuộc đang nói gì thế này? Cậu mở miệng nói.
“Hai người bọn cậu là cậu với Joo In ấy hả? Hai người đang ở cạnh nhau à?”
Đang làm gì mà ở đó thế? Và thế là cậu ngay lập tức nghe đấy giọng nói xen lẫn tiếng thở dài vang lên từ đầu dây bên kia.
[Dạo gần đây có lúc nào cậu cảm thấy kỳ lạ không?]
“……”
Thấy Kwon Eun Hyung chỉ im lặng không nói gì, Eun Ji Ho lại nói tiếp.
[Như kiểu rõ ràng là cậu biết ai đó nhưng nhớ mãi không ra ấy.]
“Cậu…”
[Cứ gần nhớ ra được rồi thì lại ngay lập tức biến mất. Những điều hiển nhiên bỗng dưng không thể nhớ được ra hoặc bị xuyên tạc chẳng hạn.]
“Sao cậu biết?”
Chỉ có một câu trả lời duy nhất mà thôi.
Đầu dây bên kia vang lên một tiếng thở dài trầm thấp. Phản ứng như thể cậu ta đã đoán ra từ trước rồi.
Vẻ mặt của Kwon Eun Hyung lại càng trầm xuống. Cậu nắm chặt lấy chiếc điện thoại trong tay mình. Nếu chỉ có mình cậu thấy vậy thì thôi không nói, nhưng đến cả Ban Yeo Ryung và thậm chí là Kwon Eun Mi cũng có phản ứng như vậy nữa.
Nhưng sao cậu ta có thể gọi điện đến đúng lúc thế nhỉ? Rốt cuộc là cậu ta biết được gì rồi?
Kwon Eun Hyung lại mở miệng hỏi.
“Chẳng lẽ cậu biết nguyên nhân à?”
[Ham Dan Yi.]
Câu trả lời của cậu ta là một từ ngữ chẳng liên quan gì. Có lẽ là tên của ai đó. Cậu nghĩ cậu chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.
Nhưng ngay vào khoảnh khắc đó, Kwon Eun Hyung có thể cảm nhận được cái tên ấy như xẹt qua một phần sâu kín trong não bộ của cậu. Cậu vừa day trán vừa lẩm nhẩm lại cái tên ấy. Ham Dan Yi.
Lúc này, Eun Ji Ho lại nói tiếp.
[Nếu được thì bây giờ gặp nhau đi. Yoo Cheon Young với Ban Yeo Ryung cũng ở đó đúng không?]
“Có Yeo Ryung, Cheon Young thì không.”
[Yoo Cheon Young ấy à… Trước hết cậu có thể đưa Ban Yeo Ryung tới đây được không? Bọn tôi đang ở nhà của Woo Joo In.]
“Được rồi.”
Kwon Eun Hyung không nói hai lời mà chỉ trả lời như vậy và ngay lập tức mặc áo vào. Chẳng hiểu sao cậu có cảm giác mình phải làm thế.
Cậu quay ra nhìn Ban Yeo Ryung rồi nói.
“Yeo Ryung à, nếu được thì bây giờ cậu có thể đi cùng tớ tới nhà Joo In được không?”
“Gì cơ?”
“Để tớ vừa đi vừa giải thích.”
Lời giải thích cũng chẳng dài dòng gì, nhưng cậu vẫn phải nghĩ cho cô em gái không khoẻ mạnh của mình. Với kiểu giải thích đáng ngờ như vậy mà Ban Yeo Ryung vẫn chỉ gật đầu và ra khỏi phòng bệnh cùng cậu.
Phải đến khi bước nhanh ra ngoài hành lang và đi vào thang máy rồi thì Ban Yeo Ryung mới hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
“Ji Ho hỏi là, có phải gần đây tớ cứ liên tục nhớ nhớ quên quên một người hay không.”
“À.”
Ban Yeo Ryung khẽ kêu lên một tiếng như vậy vẻ mặt cũng cứng đờ lại. Kwon Eun Hyung cúi đầu nhìn cô ấy, nhưng rồi cửa thang máy mở ra.
Và rồi khi lơ đãng bước ra ngoài, bọn họ bỗng thấy có ai đó ở ngoài sảnh. Là một cô gái tóc nâu đang bước ra khỏi cánh cửa tự động. Và khoảnh khắc đó, cả hai người đều đồng loạt mở miệng ra.
Nhưng ngay sau đó, khi bóng hình của cô gái đó đã biến mất bên ngoài bệnh viện rồi thì cả Ban Yeo Ryung lẫn Kwon Eun Hyung đều đồng loạt ngậm miệng lại.
Hai người ngay lập tức quay ra nhìn nhau trong bầu không khí tĩnh lặng kỳ quái.
Ban Yeo Ryung nói trước.
“Tớ ban nãy vừa định nói gì đó.”
“Tớ cũng vậy.”
“Tại lúc đó gấp quá.”
Nhưng bọn họ đều không nhớ ra nổi bản thân mình đang định nói gì.
Hai người cứ đứng đó suy nghĩ một hồi, phải một lúc sau đó mới ra khỏi bệnh viện.