Love Comedy no Kami-sama na no ni Ore no Love Comedy wo Jama suru no?

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

(Đang ra)

Sekai de Ichiban “Kawaii” Amamiya-san, Nibanme wa Ore

Aminohada

Tựa như từ hư không xuất hiện, người mẫu mới Hikari tạo nên cơn sốt trong giới thời trang, trở thành siêu sao chỉ sau một đêm. Thế nhưng, ẩn sau gương mặt xinh xắn ấy là một bí mật động trời - danh tí

7 29

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

85 1809

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

(Đang ra)

Khi hai trái tim tổn thương tìm thấy nhau từ niềm an ủi, Bạch Tuyết - cô gái xinh đẹp nhất trường và tôi bị gán nhầm là cặp đôi ngốc nghếch

しゆの

Khi cả hai chia sẻ những khoảnh khắc cho nhau, tình bạn của họ ngày càng phát triển, và dù cho có ý thức hay không, họ bắt đầu bộc lộ tình cảm của bản thân, khiến cho mọi người phải đặt cho cả hai một

12 70

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

(Đang ra)

Maryoku Cheat na Majo ni Narimashita ~ Souzou Mahou de Kimama na Isekai Seikatsu ~

アロハ座長 (Aloha Raichou)

Chise - phù thủy sáng tạo bất tử, trở thành một mạo hiểm giả và đi du hành khắp thế giới cùng với Tet, nữ golem bất tử do cô tạo ra với căn cứ là một vùng đất bình yên mà tự tay cô gây dựng.

28 1569

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 104

Volume 1 - Chương 03 - Phần 3

Đó là lý do khiến tôi thực sự ngạc nhiên khi Yuno mời tôi đi đến trung tâm mua sắm với nhỏ trong khi nhỏ đi giúp người ta thành công tìm kiếm được tình yêu.

“Đã cỡ một năm kể từ lần cuối tớ đi chơi với em gái mình rồi.”

Tsukimiya nhẹ nhàng nói. Đó là một biểu cảm mà tôi chưa từng thấy bao giờ.

“Cậu có thấy hạnh phúc khi được Yuno rủ đi chơi không?”

Tsukimiya liền gật đầu và đáp lại câu hỏi của tôi, “Tất nhiên rồi”.

“Ai lại không muốn nhận được lời mời từ em gái để làm gì đó cùng nhau chứ?”

Ngay khi Tsukimiya nói câu đó, tôi cảm nhận được rằng có thứ gì đó đã trở nên có lý.

Đến tận bây giờ, tôi đã nghĩ rằng chị em nhà Tsukimiya liên quan đến mối tình đơn phương siscon của người em gái Yuno. Tôi đã cho rằng đó là lý do khiến cho mối quan hệ giữa họ trở nên khó xử, nhưng thế này thì… hửm?

Trong khi tôi đang nghĩ về điều ấy, tôi cảm thấy được sự lạ ở cánh tay, một thứ gì đó mềm mại và ấm áp…!

“O-oi!... Cậu nghĩ mình đang làm gì vậy?”

Tsukimiya ôm lấy cánh tay tôi, ép chặt nó giữa hai khối kẹo dẻo mềm mại của mình.

“S-sao thế? Yuugo.”

Tsukimiya, người vừa nói thế một cách tự phụ nhưng bình tĩnh, đang đỏ hết cả mặt lên rồi. Đừng có làm thế từ đầu nếu cậu xấu hổ đến vậy chứ.

“Sao cơ á? Ý tớ là, cậu nghĩ mình đang làm cái gì vậy.?”

“T-tớ không l-làm gì sai cả. T-tớ không có cố dùng cơ thể mình để khiến Yuugo yêu tớ đâu đâu!”

Tsukimiya lắp bắp tiết lộ ra ý định thật sự của mình. Nếu cô gái này nói “Ổn thôi” thì tôi sẽ bỏ qua đấy. Ngay khi tôi đang nghĩ như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy có một tia nhìn xuyên thấu bắn tới từ phía sau.

Tôi bắt đầu có dự cảm chẳng lành, và khi tôi quay lại, tôi phát hiện ra Yuno đứng bên cạnh chỗ ngồi của mình và đang nổi trận lôi đình.

“Ng-ngươi…”

Rồi, trong cơn giận dữ, Yuno ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh tôi, liên tục đá vào đầu gối và bàn chân tôi với ánh mắt khinh bỉ cho đến khi bữa ăn kết thúc.

Chắc tôi sẽ né cửa tiệm coffee này ra khi đi chung với chị em nhà Tsukimiya quá, tôi tự nhủ.

Sau khi ăn trưa xong, tôi tự hỏi liệu có nên tiếp tục đi giúp chuyện tình cảm của người ta nữa không hay nên đi về.

‘Yuno, em có muốn vào đó với chị không?”

Tsukimiya đột ngột lên tiếng. Cô ấy đang đề cập tới cái máy Purikura bên trong trung tâm trò chơi mà chúng tôi vừa đi qua. Nó được đặt gần lối ra nên chúng tôi có thể thấy rõ nó từ bên ngoài.

“Ể? T-tại sao vậy?”

Yuno bị bối rối bởi lời mời bất chợt từ chị mình.

“Cũng đã lâu rồi kể từ khi chị em mình ra ngoài thế này. Chị nghĩ mình nên có gì đó làm kỷ niệm cho dịp này á. Em không muốn sao?”

“Không phải như thế ạ! Em cũng muốn… được chụp hình chung với chị hai nữa.”

“Chị hiểu rồi. Được thôi!”

Sau khi nghe Yuno nói, Tsukimiya tỏ ra rất hạnh phúc.

Bầu không khí giữa hai người họ đang trở nên tốt hơn rồi. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho hai người đó nếu tôi để họ ở một mình với nhau.

“Nếu đã thế thì hai cậu cứ đi trước và chụp ảnh cùng nhau đi. Tớ sẽ đi dạo quanh đây một chút.”

Và chỉ ngay khi tôi toan bước đi…

“Đ-đợi đã!”

Yuno ngăn tôi lại.

“Hửm? Có chuyện gì thế?”

“L-là… ngươi nên đi chung nữa.”

“...Hả?”

Nhỏ đó đang nói gì vậy? Nhỏ không nhận ra được là tôi đang cố để giúp nhỏ được ở một mình với Tsukimiya à?

Ngay khi tôi nghĩ vậy, Yuno tiến lại gần tôi với vẻ tức giận trên mặt.

“Ngươi biết đấy, ngươi không cần phải ép bản thân để giúp ta và chị hai ở một mình đâu.”

Yuno thì thầm với tôi để cho Tsukimiya không nghe thấy.

“Thế cô có để ý tới điều đó hử? Thế thì tại sao?”

“Hiển nhiên là vì ta đang lo lắng rồi. Ta nói điều đó qua điện thoại hôm qua rồi mà.”

Tôi nhớ là cô có nói điều đó, nhưng có liên quan gì sao?

“Nếu cô hỏi tôi thì, tôi nghĩ mình sẽ đưa hai người các cô lại gần nhau nếu cả hai ở một mình.”

“C-có thể đúng, nhưng… cứ qua đi!”

Tôi liền bị đá vào đầu gối. Đau quá đấy.

“H-hiểu rồi. Tôi sẽ đi theo cô, được chưa?”

“Tốt. Ngươi nên nói thế từ đầu chứ.”

Yuno đáp lại rồi bước về phía Tsukimiya.

“Chị ơi. Cậu ta bảo sẽ đi cùng với tụi mình đấy.”

“Thật ư? Vậy Yuugo với mình sẽ được chụp ảnh cùng nhau rồi.”

Tsukimiya nói với đôi mắt xanh sáng lên tia kỳ vọng.

“Tớ không ổn với việc chụp ảnh lắm đâu. Tớ không được thích mấy bốt chụp ảnh cho lắm.”

Khi tôi nói thế, Tsukimiya đáp, “Tớ hiểu rồi…”. Sau đó cô ấy khẽ rời đi cùng với Yuno.

Đây là một hành động khác tôi làm vì Yuno, nhưng dường nó lại như có tác dụng ngược lại rồi.

Sau đó, cả ba chúng tôi cùng bước vào trung tâm trò chơi và chị em Tsukimiya đi vào trong bốt chụp ảnh trong khi tôi đợi họ xong ở bên ngoài.

“Em nè, em muốn da mình sáng cỡ nào á?”

“Một chút là được rồi ạ.”

“Vậy, em muốn chỉnh mắt to cỡ nào nè?”

“Em muốn cỡ to nhất có thể nha.”

“Còn khung ảnh thì…”

“Được rồi, tất cả đã xong. Bắt đầu thôi!”

Sau khi hai nữ thần vào trong bốt chụp ảnh, tôi nghe được họ đang bàn nhau về lựa chọn các thiết đặt.

Giọng nói của Yuno có chút căng thẳng, nhưng cuối cùng nhỏ ấy đã có thể nói chuyện khá lưu loát với Tsukimiya.

Vị nữ thần rom-com nhỏ tuổi hơn đã trưởng thành đến thế này chỉ sau một thời gian ngắn thôi đấy. Nếu giờ mà đang là lúc sáng thì nhỏ ta sẽ nói, “E-em ổn mà. Ch-chị không cần phải chụp ảnh chung với em đâu…” và hẳn sẽ từ chối.

Nghĩ lại thì, tôi đoán là Tenshin đã nói đúng. Tôi cảm thấy rằng mối quan hệ giữa chị em nhà Tsukimiya đã trở nên tốt hơn rất nhiều chỉ sau một buổi hẹn. Lúc sáng nay và bây giờ khác nhau quá trời luôn.

“Ồ, xem ra đằng ấy bắt đầu rồi.”

Ở bên trong cái bốt chụp ảnh, tôi nghe thấy một giọng nữ nói “Vậy thì tôi sẽ bắt đầu chụp ảnh đây”.

Khi nghĩ về nói, tôi tự hỏi ai đang lồng tiếng cho cái bốt chụp ảnh kia. Liệu đó có phải là một nữ diễn viên lồng tiếng không?

“E-em xin lỗi!”

Đột nhiên một giọng nói lớn vang lên bên trong bốt chụp ảnh. Chắc là từ Yuno mà ra.

Tôi đang cố liếc vào bên trong để xem thử có chuyện gì đang xảy ra thì tấm rèm bất chợt bị kéo ra và Yuno bước khỏi đó.

“Oi! Đ-đợi chút đã!”

Yuno cố im lặng mà bước qua tôi, nhưng tôi đã nắm lấy cánh tay nhỏ và ngăn lại.

“Yuno.”

Những gì sau đó tôi biết là Tsukimiya bước ra khỏi bốt chụp ảnh với vẻ bối rối và ngay lập tức thấy Yuno đang bị tôi nắm lại.

“Ôi may quá…”

Tsukimiya tỏ ra an tâm. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa.

“Chuyện gì vậy?”

“Tớ cũng không biết. Tớ đang để ‘chế độ người yêu’ trong bốt thì Yuno đột nhiên bước ra ngoài…”

Úi. Không ổn rồi.

Ý tôi là, ‘chế độ người yêu’ là mấy cái mà những cặp đôi làm, đúng không?

Ở đó, người ta sẽ đưa cơ thể lại rất gần nhau. Nếu nhỏ ấy làm thế với Tsukimiya, nhỏ sẽ quá xấu hổ mà trở nên mặt đỏ như gấc mất.

“Tại sao cậu lại chọn ‘chế độ người yêu’ chứ? Hai người là chị em mà phải không?”

“Đúng vậy, nhưng tớ chọn vì phần phông nền dễ thương quá. Có gì sai khi tớ làm thế sao?”

Tsukimiya bỗng trở nên hốt hoảng.

Không, đó không phải là lỗi của Tsukimiya, nhưng… tôi không biết sao để giải thích nữa.

“Không phải là do chị hai đâu…”

Khi tôi không tìm ra được cách để giải thích tình huống này, Yuno từ phía sau tôi lên tiếng. Nhỏ ấy chắc sẽ không chạy đi đâu đúng không?

Nên tôi thả tay nhỏ ra.

“Đó không phải lỗi của chị. Chỉ là…” Và rồi những câu chữ ấy ngưng lại.

“Yuno. Em ghét chị sao?”

Tsukimiya đột ngột hỏi Yuno với vẻ mặt buồn bã.

“Kh-không! Em kh-không có… ghét chị hai…”

“Em không cần phải nói dối chị đâu. Chị biết em luôn cố né tránh chị từ năm ngoái rồi mà.”

Đôi mắt của Yuno mở to ra trước câu nói đó. Thực lòng thì tôi cũng ngạc nhiên nốt.

Khi tôi nghe về tình cảnh hiện tại của chị em nhà Tsukimiya lúc ở trường, tôi đã biết rằng Yuno có một mối tình đơn phương kỳ quặc với Tsukimiya.

Nhưng dường như Tsukimiya cũng nhận thức được về bầu không khí đó theo cách của riêng mình.

“Yuno, chị quý em. Rõ ràng là như thế. Nhưng nếu em không thích chị thì em có thể nói mà.”

Tsukimiya nói, biểu cảm có chút cô đơn.

Sai rồi. Tsukimiya hiểu sai rồi. Lý do Yuno chạy đi khi họ chụp ảnh cùng nhau là bởi vì nhỏ không thể chịu được việc ở trong một không gian hẹp với người mà nhỏ yêu.

Và thế là cô ấy nghĩ rằng em gái cô ấy từ chối mình.

“Chị, chị hai… em…”

Lời vẫn chưa thể được nói ra và Yuno cúi gằm xuống. Dù cho Yuno lại từ chối những lời của Tsukimiya, cô ấy chắc sẽ không tin chúng. Tình cảnh này vẫn sẽ không thay đổi.

Nếu cuộc hẹn giữa hai chị em kết thúc thế này, mối quan hệ giữa họ sẽ không thể cải thiện, mà sẽ trở nên tệ hơn bao giờ hết. Đó là trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

Nhưng không có nghĩa rằng không có cách để xoay chuyển mọi thứ.

Có một cách duy nhất. Có một cách để kết thúc tình huống này và cùng lúc khiến cho mối quan hệ của chị em nhà Tsukimiya trở nên tốt hơn. Tuy vậy, để có thể làm thế, tôi buộc phải khuyên bảo Yuno trước đã, nhưng… sẽ khó nhằn lắm đây. Tôi đã hứa sẽ cải thiện quan hệ giữa hai chị em rồi, nên tôi đoán rằng mình sẽ phải làm phần của mình thôi.

“Yuno này, cô nói sự thật được rồi đó.”

“Ể…?”

Yuno đầy ngạc nhiên nhìn lên. Đôi mắt xanh lục của nhỏ có chút đỏ lên vì nước mắt.

“Cô không nghe thấy tôi à? Cô nên nói hết những cảm xúc của mình cho Tsukimiya đi.”

“Ta kh-không… ta không muốn làm thế!”

Yuno lắc đầu nguây nguẩy.

“Tại sao? Tại sao cô lại ghét điều đó đến vậy?”

“B-bời vì nó…”

Bởi vì sẽ thật kỳ lạ khi cô thích chị gái mình.

Không. Có thể có nhiều lý do hơn. Dù cho nhỏ ấy có thần thánh thế nào, sau cùng thì nhỏ cũng là một thiếu nữ đang yêu. Đây lại không phải là kiểu tình yêu thông thường. Hoặc chỉ do nó quá xấu hổ để nói ra.

Nhỏ ấy biết rằng thật sai trái khi đem lòng yêu chị gái của chính mình.

Nhưng liệu điều đó thực sự quan trọng?

“Nghe đây Yuno. Chị cô sẽ không bao giờ ghét cô dù cô có là ai đâu!”

“Ngươi, ngươi không biết đâu!”

“Không, tôi biết đấy!”

Nguyên ngày hôm nay tôi đã dành ra để quan sát Tsukimiya và Yuno. Và kết quả là, có một điều mà tôi biết rất rõ.

Và đó là Tsukimiya Athena là một cô gái tốt bụng luôn yêu quý em gái mình. Vì thế mà dù có chuyện gì xảy ra, Tsukimiya sẽ không bao giờ ghét em gái của chính cô ấy cả.

“Vậy Yuno này. Đây là lúc để nói cho Tsukimiya biết tất cả cảm xúc thật của cô đấy.”

“Không thể đâu! Nhất định là không thể đâu!”

Yuno từ chối một cách cứng đầu.

Nhỏ ấy chưa sẵn sàng để nói ra à? Nếu cứ tiếp tục thế này, quan hệ giữa chị em Tsukimiya sẽ thực sự trở nên không thể cứu vãn.

Với sự hiểu nhầm cảm xúc của nhau thế này… không ổn rồi. Ước gì có cách nào đó để ép nhỏ ấy nói ra cảm xúc của mình…!

Rồi tôi vừa nghĩ ra một ý tưởng. Nhưng nếu tôi làm thế, tôi sẽ có nguy cơ phải vứt bỏ đi nhân phẩm của mình… Thôi thì, đành làm vậy.

“Tsukimiya, lại đây một chút đi.”

“Hyah!:

Ngay khi Tsukimiya đến gần tôi, tôi đột nhiên ôm lấy vai cô ấy. Yuno rõ ràng đã thấy những gì tôi làm.

“Này, ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy…?”

“Th-th-thật đấy! C-c-cậu đ-đang làm gì vậy! Còn ngay trước mặt em gái tớ nữa!”

Cả hai chị em đều đỏ mặt khi họ nói thế.

“Nghe đây Yuno. Nếu cô không nói cho cô ấy cảm xúc của mình, tôi sẽ hốt chị cô đi đấy. Và tôi sẽ bóp ngực của cô ấy ngay và luôn đó. Cô thấy sao hả?”

“Kuh!”

Khi tôi chỉ vào phần đó của Tsukimiya, Yuno cắn chặt môi đầy bực bội.

“Thế giờ cô định làm gì đây, Yuno?” Tôi hỏi lại.

Rồi Yuno mím chặt môi lại và đứng lên như thể đã chuẩn bị tinh thần xong.

“Chị hai…”

Giọng của Yuno khẽ run lên khi nhỏ ấy lê bước chân đến trước chị gái mình. Ngay sau đó, tôi rời khỏi Tsukimiya. 

Hình như tôi đã thành công kích động nhỏ rồi.

“Yuno…”

Nhìn thấy biểu cảm trên trên khuôn mặt em gái mình, Tsukimiya có đôi chút căng thẳng. Và rồi, sau khi đã lấy hơi thật sâu, Yuno nói.

“Nghe em này chị hai. Em thích chị, chị, chị hai à.”

Đôi mắt của Tsukimiya mở to trước những lời nói bất chợt đó. Đến tôi còn ngạc nhiên nếu người chị em tưởng chừng ghét tôi nói thích tôi mà.

Tuy vậy, đó không phải là cái kết. Thực tế, đây mới chính là lúc câu chuyện thực sự bắt đầu.

“Nhưng đó là một kiểu tình yêu khác với tình chị em. Em đã đem lòng yêu chị rồi… chị hai à!”

Nhỏ ấy hét lên, khuôn mặt đỏ ửng lên.

Bằng cách đó, Tsukimiya chắc chắn sẽ hiểu được được chính xác những gì em gái mình muốn nói.

“Yu-Yuno… vậy có nghĩa là…”

“Làm ơn mà chị hai. Đừng ghét em vì đã đem lòng yêu chị mà. Làm ơn đấy chị hai.”

Trong một khoảnh khắc, khuôn mặt Tsukimiya hiển thị rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó trở thành một nụ cười ấm áp.

“Bình tĩnh đi Yuno. Dù em có trở nên như thế nào, chị sẽ không bao giờ ghét em đâu.”

“Th-thật sao?”

Yuno vẫn lo lắng mà hỏi lại.

“Đúng vậy. Đó là vì, Yuno là cô em gái yêu quý của chị mà!”

Tsukimiya nở nụ cười hài lòng.

Rồi nước mắt đã bắt đầu tuôn ra từ hai khoé mắt Yuno.

“Chị, chị hai…”

Cảm nhận được cảm xúc của em gái, Tsukimiya dang rộng vòng tay. Rồi Yuno ôm lấy cô ấy.

Yuno đã trút hết nỗi lòng mình ra trong vòng tay của chị gái mình.

“Chị hai… uwana… chị hai…”

Cô em gái nức nở trong lòng người chị mình.

“Được rồi, được rồi. Chị xin lỗi vì em đã phải trải qua những điều đó.”

Và người chị khẽ vuốt ve mái đầu của người em gái.

Chà, tôi nghĩ mọi thứ đã kết thúc và ổn thoả rồi đấy. Tốt cho cô nhé Yuno. Rồi Yuno và Tsukimiya chụp một bức ảnh nữa bên trong bốt chụp ảnh.

Dĩ nhiên là bằng ‘chế độ người yêu’.

[Cuối cùng thì ta cũng đã kết nối được với chị hai rồi.]

Đêm hôm ấy, sau buổi hẹn giữa hai chị em. Trời đã khuya và tôi đang định đi ngủ.

Tôi vừa chuẩn bị nằm xuống thì điện thoại bỗng kêu lên. Giọng nói bên trong điện thoại là của Yuno.

“Không, ta không nghĩ chúng ta đã kết nối rồi đâu.”

“Cô đang nói cái gì thế? Chị cô đã bảo là sẽ không ghét cô dù cho cô có yêu cô ấy mà. Như thế là thích cô còn gì.”

“Vậy à? Thôi, ta không thèm quan tâm nữa.”

Yuno giận giữ đáp ở đầu bên kia điện thoại.

Quả là một câu trả lời vô tư… Cô đúng là một con nhỏ rắc rối đấy.

“Hiểu rồi. Thế cô không giận tôi à?”

“Hả? Tại sao ta phải giận ngươi chứ?”

“Ừ thì, vì tôi đã nói sẽ đem chị của cô đi khỏi cô ấy. Hơn nữa, tôi còn nói mấy cái như… bóp ngực cô ấy.”

Nhân tiện thì sau đó tôi đã xin lỗi Tsukimiya khi nói dối cô ấy về vụ “hốt cô ấy đi’ và “bóp ngực”.

Tsukimiya lúc đó đã nói với tôi, “Tớ rất muốn Yuugo đem tớ đi á” và điều đó khiến tôi cảm thấy thật có lỗi.

“Rõ ràng đó là một tội ác nghiêm trọng khi đã nói những điều đê tiện đó với chị hai mà. Ngươi đáng tội chết lắm.”

“Ựa…”

“Nhưng ta hiểu những gì ngươi đã nghĩ lúc đó. Mặt khác, ta đã có cơ hội để nói với chị hai những cảm xúc của mình còn gì.”

“...Và điều đó có nghĩa là?”

“Là… ngươi đã làm tất cả những điều ấy vì ta,” nhỏ nói với tôi bằng tông giọng của một tsundere.

Thật sao? Nhỏ ấy biết tôi đã nghĩ gì à. Xấu hổ quá đi mất.

“Ừ-ừm. Vậy từ lúc hai người về nhà thì thế nào rồi? Cô có thân thiết với Tsukimiya không?”

“Có. Ta cũng chị hai đã có một khoảng thời gian vui vẻ trò chuyện với nhau. Thấy sao nào? Tốt quá đúng không?”

Yuno vui vẻ nói. Tôi vui lắm chứ. Dường như chị em nhà Tsukimiya đã trở nên rất thân thiết ở nhà. Giờ thì mối quan hệ giữa chị em Tsukimiya đã thực sự trở nên tốt hơn rồi.

“Về chuyện đó… Cảm ơn ngươi.”

Yuno buột miệng nói ra. Sẽ là một sai lầm lớn nếu giả ngu và hỏi. “Về chuyện gì?”

“Tôi nói cho cô biết nhé, tôi không làm gì đáng để được cảm ơn cả. Sau cùng thì cô sẽ giúp tôi với việc tỏ tình mà.”

Đúng vậy. Trao đổi cho việc cải thiện mối quan hệ của chị em Tsukimiya. đây là điều chúng tôi đã thoả thuận trước đó.

Yuno sẽ giúp đỡ tôi tỏ tình.

“Ah! Đ-đúng rồi! Ta quên mất đấy! Vậy thì ta sẽ rút lại những điều vừa nói!”

Không, cô không cần phải rút lại đâu. Cô sẽ làm tôi khóc mất.

“Vậy cụ thể là ngươi muốn ta làm gì để giúp ngươi tỏ tình nào? Ngươi không nghĩ về mấy thứ hư hỏng đúng chứ?”

“Dĩ nhiên là không rồi! Tại sao cô có thể nghĩ đến ba cái thứ đó khi cô biết tôi sắp tỏ tình chứ?”

“Không, vì hôm nay ngươi đã cố làm những điều kỳ quặc với chị hai ở quán coffee…”

“Cô vẫn còn chấp nhặt cái đó à? Không phải như thế đâu. Tôi chỉ ôm nhẹ cô ấy thôi mà.”

“Ta không biết. Chẳng phải ngươi đã bảo ta là sẽ bóp ngực chị ấy hay gì à?”

“Hiển nhiên là tôi sẽ không làm rồi. Cái kiểu chơi đùa gì vậy chứ… Này, nếu cô cứ nói như thế thì tôi cúp máy đấy.”

“Cái gì? Đợi một chút đã! Ta vẫn chưa được biết phải làm gì mà!”

Yuno nhắc nhở tôi về chủ đề chính… Ph-phải rồi! Sau cùng thì, tôi cảm thấy rằng sẽ không ổn lắm khi tôi nói cho nhỏ biết hết về vụ tỏ tình.

“Thật sự thì không có gì lớn lao đâu. Tôi chỉ có một thứ cần cô phải làm thôi.”

Rồi tôi nói cho Yuno biết những gì tôi muốn nhỏ làm.

“Cái gì? Có chắc đó là những gì ngươi muốn không?”

“Đúng vậy. Không quá khó khăn, đúng không?”

“Ừ. Ta có chút mất hứng đấy.”

Được rồi. Nếu Yuno làm theo chính xác những gì tôi bảo, thì lời tỏ tình của tôi chắc chắn sẽ được truyền tải. Dù tôi không biết liệu có thành công hay không…

“Vậy thì việc của tôi ở đây xong rồi. Cúp máy nha.”

“Đ-đợi đã! Còn quá sớm mà!”

“Cô nói ‘quá sớm’ là sao? Cô vẫn còn điều gì muốn nói với tôi à?” Tôi hỏi.

Khi hỏi thế, tôi nghe thấy tiếng thở ra của nhỏ ở đầu bên kia. Sao phải hít thở sâu vậy? Khi tôi còn đang thắc mắc, Yuno hỏi tôi một câu hỏi.

“Tên ngươi là gì?”

“Hả? Là Kirishima.”

“Không phải cái đó. Tên riêng cơ.”

“Tên riêng của tôi á? Chẳng phải tôi đã nói cho cô lúc mới gặp nhau rồi sao?”

“Ta quên mất rồi. Cứ nói thẳng đi.”

Cô quên rồi á? Dù cho cô là thần đi nữa thì quên tên người ta cũng là thô lỗ lắm đấy.

“Yuugo. Vậy được chưa?”

Khi tôi nói cho nhỏ, nhỏ ngưng lại một lúc rồi nói, “Hừm.”

“V-vậy thì, ngủ ngon nhé Yuugo.”

Nhỏ nói với một tông giọng có chút xấu hổ và dập máy. Rõ ràng là tim tôi đã đập nhanh hơn sau khi nghe nhỏ nói câu đó.

...Chết tiệt. Không ngờ một con nhỏ siscon lại có thể khiến tôi ngất ngây đấy. Đúng là sai lầm mà.