Tuần lễ Vàng đã tới.
Sau khi trao đổi emails với hội con gái từ trước (còn Chitose thì tôi đã có từ hồi năm nhất rồi) , chúng tôi quyết định gặp luôn ở công viên [Animal Highland] luôn thay vì đợi nhau ở ga bởi vì thế sẽ dễ hơn vì nhà mỗi đứa một nơi.
Vậy tôi quyết định lên chuyến tàu ở ga nhất, sau đó đi bộ thêm vài phút, rồi cuối cùng tôi cũng đến công viên [Animal Highland] …..
"Ah, Yuugo."
Tôi đang ở gần cổng công viên khi Tenshin vẫy bàn tay nhỏ nhắn chào tôi.
Oops. Tôi muốn đến trước Tenshin cơ nhưng vì chuyến tàu bị trì hoãn nên thành ra tôi đã tới nơi muộn hơn dự kiến.
"Tớ xin lỗi. Tớ có để cậu đợi lâu không?"
"Không, tớ vừa đến thôi."
Tenshin nở một nụ cười đáng yêu với tôi. Gufu… dù không phải lúc, nhưng cô ấy dễ thương quá.
"Thật tốt khi nghe thế… Vậy, hai người kia đâu? Họ tới chưa?"
Tôi đổi chủ đề nhằm giấu đi nhịp tim đập ngày một nhanh.
"À phải. Họ vẫn chưa tới."
"Tớ hiểu rồi..."
Tôi đã đến trước năm phút so với giờ hẹn.
"Nhân tiện thì bộ đồ đó trông hợp với cậu đấy, Tenshin."
"Tsu! V-vậy à?"
Có lẽ vì xấu hổ vì lời khen, khuôn mặt ửng đỏ như tô điểm thêm độ mềm mại của bộ đồ cô mặc… Cô mặc một chiếc áo tunic, còn mái tóc thì búi gọn lại. Một bộ trang phục thật phù hợp với một cô gái dễ thương như cô ấy.
"Aah. Chúng trông thật tuyệt trên người cậu."
"C-cảm ơn cậu…"
Cô ấy nhìn xuống khi nói thế, khá chắc là vì xấu hổ rồi.
Tôi đã khen cô ấy không chút do dự được một lúc rồi, nhưng sự thật là tôi sắp xấu hổ đến chết ở bên trong kìa.
"Chào buổi sáng."
Tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Đó là Chitose.
"Cậu đến ngay sát giờ hẹn luôn."
"Yep, tớ đến vừa kịp lúc."
"Tớ nghe từ giáo viên thể dục bảo rằng luật bất thành của đội điền kinh là luôn gặp nhau trước ba mươi phút mà."
"Tớ không đến sân trước năm phút so với giờ tập đâu, kể cả có là sinh hoạt câu lạc bộ đi chăng nữa."
Chitose vừa nói vừa cười khúc khích. Tôi sẽ không thấy tự hào về điều đó đâu.
"Chào buổi sáng, Himari."
"Chào buổi sáng, Chitose. Lâu rồi tớ không gặp cậu."
Hai cô nàng xinh đẹp chào hỏi nhau.
"Hình như tớ không nói chuyện mấy với Chitose kể từ khi ta lên lớp nhỉ."
"Phải rồi. Cũng bởi lớp tớ và lớp của Himari cách nhau khá xa mà."
Lớp của tôi và Tenma nằm ở cuối dãy so với lớp của Chitose.
"Bộ đồ đó dễ thương đấy, Himari. Cậu thật sự bỏ ra nhiều thời gian để chọn nó đấy nhỉ."
"Cậu nghĩ vậy á? Tớ không nghĩ thế đâu."
"Đúng thật mà. Phải không, Yuugo?"
"Ể, à, àaa, ừ phải đó."
Cái gì? Đừng có bất ngờ đẩy qua đây chứ. Cậu làm tớ giật mình đấy.
"Thật ra tớ khen ngoại hình của cô ấy… trước đó rồi."
"Vậy Yuugo đã tán tỉnh Himari mà không có bạn thân nhất của cậu là tớ đây à… Không hay chút nào đâu."
"Cậu, cậu nói về cái gì đấy…..?"
"Nhưng tớ nghĩ trang phục Chitose dễ thương hơn của Himari mà."
"Hả? Cậu nghĩ vậy à?"
"Phải!"
"Ehehe. Tớ được nịnh kìa."
Cô ấy gãi đầu và trông khá ngượng ngùng, sau đó Chitose nhìn tôi.
"Vậy cậu thấy ngoại hình của tớ hôm nay như nào, Yuugo?"
"Tớ thấy sao á… nó trông không ổn ư?"
Chitose mặc đồ nam trông khá ổn nhưng vẫn giữ được vẻ dễ thương. Đi đôi với ngoại hình ưa nhìn đó thì cô trông như bước ra từ bìa tạp chí hay gì đó kiểu vậy.
"Hay là cậu đổ tớ rồi?"
"Không, tớ không nghĩ vậy đâu."
"Tớ ước gì cậu không trả lời nhanh như thế."
Chitose cười cay đắng. Còn tôi thì chẳng nghĩ mình có thể đổ trước ai khác ngoài Tenshin đâu.
Sau đó chúng tôi tiếp tục cuộc trò chuyện này thêm mười phút nữa trước khi người cuối cùng tới.
"Xin lỗi, tớ đến trễ."
Người từ đằng xa chạy tới là Tsukimiya.
Mỗi lần cất từng bước lại gần tôi, cái phần đàn hồi kia cứ lắc lư liên tục. Đồng thời ánh nhìn của mấy tên đàn ông quanh đó cứ dán vào cô như keo dính... Có vẻ tên đàn ông nào cũng nghĩ như nhau cả.
"Xin lỗi, Yuugo."
Tsukimiya xin lỗi, tay cô thì chống vào hai bên đầu gối trong khi thở nặng nhọc.
"Tớ không phiền đâu, nhưng nếu có xin lỗi thì hãy làm điều tương tự với hai người còn lại đi."
Khi bị tôi chỉ ra, Tsukimiya rên rỉ "Ugh..."
Không, thế là sao vậy?
"Tớ xin lỗi… … vì đã đến muộn… …"
Tsukimiya miễn cưỡng xin lỗi Tenshin và Chitose.
"Ổn mà." "Tớ cũng không để tâm đâu." Đó là câu trả lời hai người họ đưa ra đi kèm với nụ cười.
Ừ thì, cả hai người họ đều rất tốt bụng và không nổi vì mấy thứ như này đâu.
"Cậu ngủ quên đấy à?"
"Không phải đâu. Tớ muộn vì phải chọn quần áo với em gái mình, thứ... sẽ khiến Yuugo nghĩ tớ dễ thương."
Tsukimiya giải thích trong khi nghịch ngợm tay của mình.
Nếu trong trường hợp này, không phải phần nhắc đến em gái của cậu nên được ỉm đi à?
"C-Cậu nghĩ sao?... Bộ váy tớ mặc có dễ thương không?"
Tsukimiya hỏi với giọng điệu có chút căng thẳng, nhìn về phía tôi.
Cô ấy mặc một chiếc áo blouse đi cùng với bộ với cái chân váy bèo nhún.
"À thì, ừ, tớ nghĩ là. Tớ thấy nó dễ thương đấy."
"T-tớ hiểu … Tớ rất vui khi nghe vậy."
Với khuôn mặt cúi xuống, bờ môi của của Tsukimiya cong thành nụ cười an tâm.
Cậu cư xử như thế khiến tớ thấy xấu hổ theo đấy.
"Himari cũng nghĩ bộ đồ của Athena dễ thương nữa."
"Phải đấy. Tớ cũng nghĩ vậy. Nếu là con trai chắc tớ sẽ yêu cậu mất thôi."
Hai người họ khen ngợi bộ đồ của Tsukimiya. Thật sự đấy, bọn họ tốt bụng quá.
Tuy vậy, với Chitose, người vẫn thường mặc đồng phục nam, thì điều nó khá là lạ lùng.
Tôi nói với ba người họ, "Ừ thì, tớ đoán là đến lúc vào trong công viên rồi."
"Ừ, phải đấy."
Tôi thấy chút lo lắng khi Tenshin nói lại gì đó.
Sau tôi đột nhiên thấy tò mò về hai người còn lại rồi nhìn về phía họ.
"Tsukimiya, cậu muốn chơi trò gì hôm nay thế?"
"Không có gì cụ thể đâu. Nhân tiện thì đừng có làm phiền tớ."
"Ể, tại sao? Chúng ta cùng làm quen nào."
"Tớ không muốn kết thân với cậu."
"Đừng nói như vậy, được chứ?"
Hai người họ đang có một cuộc hội thoại vui vẻ… hoặc không.
Thật lòng thì tôi thấy lo lắng về hai người họ là hai người ít liên quan đến nhau nhất trong bốn đứa, nhưng họ có vẻ hợp nhau đến bất ngờ. Vậy là mừng rồi. Giờ tôi có thể tiến hành kế hoạch mà không có chướng ngại vật nào nữa rồi.
Và hôm nay, tôi chắc chắn sẽ bày tỏ cảm xúc của mình tới Tenshin.
Khi tiến vào công viên, bên trong đó có rất nhiều người, hẳn là vì giờ đang trong Tuần lễ Vàng rồi.
Có mấy đôi học sinh, vài gia đình với lũ trẻ của họ, và vài cặp đôi hạnh phúc rồi còn nhiều nữa…
Sau khi thảo luận xem nên chơi ở nơi nào trước, chúng tôi quyết định sẽ đi tàu lượn siêu tốc, nơi có vẻ là có hàng chờ lâu nhất…
"Mới cái đầu tiên đã tồi thế này rồi. Tệ thật."
Tôi lẩm bẩm một mình vì cái hàng dài tôi đang đứng.
Thật thì không phải là tôi không giỏi la hét. Mà thật sự thì thứ tôi không giỏi là gì nhỉ?
Cái tốc độ, chiều cao, rồi cái cảm giác ê ẩm ở dạ dày tôi. Tôi chẳng ưa chúng tí nào cả. Đó lý do tại sao tôi không đi tàu lượn siêu tốc từ cái thời tiểu học rồi.
"Himari này, tớ rất mong được đi tàu lượn siêu tốc với cậu đấy."
"Phải đó, mà cậu có ổn với thứ như này không Himari."
"Không phải tớ không thích đi nó, nhưng vì chiếc tàu lượn được thiết kế giống như một chú rắn dễ thương nên tớ mong đợi nó lắm á."
Tenshin mỉm cười và nói cho Chitose.
Phải đấy. Ở công viên Animal Highland, mọi địa điểm đều được thiết kế theo những con động vật, chiếc tàu lượn cũng không ngoại lệ.
Như Tenshin đã nói, tàu lượn siêu tốc được thiết kế theo loài rắn, và vì gì đó mà vận tốc tối đa có thể lên tới trên một trăm hai mươi kilomet trên giờ.
Bạn có thể tìm thấy một con rắn nhanh như thế đâu trên cái quả đất này chứ…
"Hử? Yuugo, cậu không nói gì được một lúc rồi đấy, cậu thấy sợ tàu lượn siêu tốc đấy à?"
Khi nhỏ nhìn tôi, Chitose cười toe toét rồi nói với cái giọng điệu trêu chọc.
"Thật thế à?"
Khi nghe thấy vậy, khuôn mặt của Tenshin trở nên lo lắng.
Thật lòng thì tôi muốn nói thật to rằng mình chẳng muốn đi, tôi chẳng muốn trở nên không ngầu tý nào trước mặt người tôi yêu đâu.
"Không phải thế đâu. Tớ rất thích tàu lượn siêu tốc đấy."
"Có đúng là vậy không?"
"Ừ, thật mà."
Chitose vẫn nghi ngờ tôi, nhưng tôi đã nói một cách chắc chắn với cổ rồi.
Sau đó Tenshin, người đứng bên cạnh Chitose thở phào nhẹ nhõm.
"Hừm. Vậy thì, cậu thì sao Tsukimiya? Cậu chẳng nói gì cả từ một lúc trước rồi đó?"
Nghe vậy, tôi quay về phía Tsukimiya đang trốn sau lưng tôi, có vẻ là vẫn đang ngại. Nhưng cô có vẻ khá bình tĩnh rồi.
"T-tớ không sợ gì cả. Ch-chỉ n-như trò trẻ con thôi."
Cô ấy chỉ tay về phía chiếc tàu lượn và tự tin nói, dù cho cổ còn đang nói lắp ba lắp bắp.
Sau cùng thì trông có vẻ là cô không quá tệ ở bộ môn tàu lượn siêu tốc.
Tôi đột nhiên nhìn xuống thì thấy hai bên đầu gối cô run rẩy
"........"
…Cô ấy có cần phải nói dối như vậy mọi lúc không?
Chẳng cần nói cũng biết chuyện xảy ra với Tsukimiya và tôi khi chúng tôi ngồi trên tàu lượn siêu tốc sau đó.
"Tớ vẫn thấy không khỏe….."
Khá chắc là tôi bắt đầu cảm thấy không khỏe sau khi chuyến tàu lượn siêu tốc kia.
Tôi đến quán cà phê nằm trong công viên rồi nghỉ một lúc, nhưng hai mắt tôi vẫn cứ quay cuồng, còn hai lỗ tai cảm giác như đang phát điên vậy. Chốt lại thì tôi đang phải dưỡng thương vì cơn nhức đầu của mình.
Tôi chẳng thể ngừng tự hỏi khi nào con rắn này sẽ dừng lại. Nó quay tròn tận năm lần trong một vòng, và để tôi nói này, rắn không có di chuyển kiểu thế. Cái tàu lượn cũng nhanh đến mức điên rồ. Nó có lẽ đã vượt mức 120 kilomet trên giờ rồi.
"Yuugo, cậu có ổn không?"
Trong khi tôi chẳng thể ngừng phàn nàn, Tenshin, giờ đang ngồi cạnh tôi, gọi tôi với sự lo lắng.
"Tớ xin lỗi. Tớ đã không nhận ra là Yuugo thật sự không thích tàu lượn siêu tốc."
"Không có gì phải xin lỗi đâu. Tớ đã nói rằng mình có thể đi và tớ đã ngồi trên đó."
"N-nhưng mà…."
"Đừng lo về chuyện đấy mà."
Kể cả sau khi tôi nói vậy Tenshin vẫn chẳng có tâm trạng khá hơn. Cô ấy thật sự là một cô gái rất tốt bụng.
"Phải đấy, Himari. Yuugo không phải một tên con trai có thể chịu đựng được mấy thứ như này."
Chitose ngồi trước mặt tôi, nói với một nụ cười rạng rỡ trên môi. Cậu nên lo lắng một chút chứ. Cậu có phải bạn tớ không vậy?