Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 401: Lỗi là tại kẻ tự mình ngộ nhận

“Kushida-san…”

Trước vẻ mặt ngập tràn chân thành của Kushida, Ichinose xúc động đến nghẹn lời.

Tâm trạng cô lúc này tựa như một chuyến tàu lượn siêu tốc vừa lao xuống từ đỉnh điểm. Mới phút trước còn giằng xé bởi điều kiện của Nagumo, ngay sau đã bị Sakayanagi xỉ vả một trận tàn nhẫn, khó khăn lắm mới hạ được quyết tâm tự mình rời trường, để rồi vào phút chót lại được Hikigaya dang tay cứu vớt.

Nghĩ đến những chuyện đó, Ichinose bất giác cười khổ trong lòng.

A ha ha… mình lại gây thêm phiền phức cho Hikigaya-kun nữa rồi.

Một người như mình… liệu có thật sự xứng đáng không…?

Dù vô cùng áy náy trước thiện chí của Kushida, Ichinose vẫn tự biết mình không đủ dũng khí để bước thêm bước nữa.

Không chỉ đơn thuần là nỗi sợ bị khước từ, mà mấu chốt sâu xa hơn là… ngay cả khi hai người có thể thành công chung bước, liệu cô có thật sự vượt qua được rào cản giai cấp, để mãi mãi sánh đôi cùng người mình yêu?

Lỡ như một ngày nào đó, lớp A và lớp D trở thành tử địch.

Thậm chí lúc ấy còn phải trực tiếp đối đầu với Hikigaya-kun…

Chỉ thoáng qua ý nghĩ đó thôi, trái tim Ichinose đã không kìm được mà rung lên từng hồi xao động.

Chẳng hiểu sao, cô bỗng nhớ tới một câu hỏi kinh điển trên mạng xã hội.

—— Em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai trước?

Câu hỏi này vốn chỉ là một cái cớ để các cô gái giận dỗi vô cớ, vì thực tế gần như chẳng bao giờ xảy ra. Thế nhưng, lúc này Ichinose lại thấy mình đồng cảm một cách lạ lùng… chủ yếu là vì cô đã thấu hiểu được cảm giác của những anh chàng bạn trai bị dồn vào thế khó.

Một bên là những người bạn đã cùng mình kề vai sát cánh, đặt trọn niềm tin nơi mình.

Bên còn lại là người đã cứu giúp mình, cũng là người mình thầm thương trộm nhớ.

Nếu một ngày nào đó, buộc phải chọn một trong hai… có lẽ ngay từ đầu không ôm mộng viển vông vẫn là lựa chọn tốt nhất.

Bởi lẽ——

“Tham lam quá sẽ gặp quả báo thôi.”

“Hả?”

Dù chỉ là một câu lẩm bẩm khẽ khàng, dường như vẫn không thoát khỏi tai người khác.

“Ichinose-san, cậu vừa nói gì thế?” Kushida tò mò nhìn sang.

“Ơ…? À, không, không phải, không có gì đâu!” Giật mình hoàn hồn, Ichinose trở nên luống cuống tay chân, “Tớ chỉ buột miệng cảm thán thôi, đôi khi tớ cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa… a ha ha, nói chung là đừng bận tâm, đừng bận tâm nhé!”

“Ồ, ra là vậy.”

Kushida gật gù ra vẻ đã hiểu, nhưng sâu trong lòng, sự kiên nhẫn đã cạn kiệt từ lâu.

…Cái con ngốc này còn lề mề cái quái gì nữa.

Bà đây đã mớm lời cho mày đến thế rồi, cứ việc ngoan ngoãn mà biết ơn, rồi đâm đầu vào chỗ chết là xong chuyện rồi còn gì!

Dù bản chất cả hai là một trời một vực, nhưng có lẽ vì thường ngày đều khoác lên mình chiếc mặt nạ thiên thần, nên Kushida dễ dàng đoán được Ichinose đang do dự điều gì. Quanh đi quẩn lại cũng chỉ là mấy cái lý lẽ về lớp học với trách nhiệm lãnh đạo… chậc, nhạt như nước ốc.

Đối với Kushida, đám người trong lớp sống chết ra sao cũng chẳng bận tâm, bình thường chỉ cần diễn một chút cho có lệ là được.

Nhưng chỉ cần một lời của Hikigaya, dù có phải bán đứng cả lớp cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Hay nói đúng hơn, cô thực sự không tài nào hiểu nổi Ichinose đang nghĩ gì.

Chỉ vì tình cờ được xếp chung một lớp mà lại định hy sinh cả bản thân.

Con nhỏ này đúng là ngu không thể cứu vãn.

Kushida càng nghĩ càng điên tiết, đến mức chiếc mặt nạ xinh đẹp trên mặt cũng sắp rạn nứt, suýt nữa thì lộ ra bộ mặt thật.

Nhưng cô nào hay biết, một phần cơn giận dữ của mình thực chất bắt nguồn từ lòng đố kỵ.

Bởi vì Ichinose Honami và Kushida Kikyou, từ trong cốt lõi đã là hai con người hoàn toàn khác biệt.

Dù có dùng con mắt khắt khe nhất để phán xét, đối phương vẫn là một người tốt thuần khiết, trong ngoài như một.

Trong mắt kẻ khác, điều đó quả thực là đại ngốc.

Nhưng chính sự “đại ngốc” ấy lại khiến Hikigaya bằng lòng che chở cho cô hết lần này đến lần khác.

Vậy nên… phải mau chóng đá con nhỏ này khỏi cuộc chơi mới được.

Nghĩ vậy, Kushida lại khoác lên mình ánh mắt ấm áp, dịu dàng cất lời: “Ichinose-san, xem ra cậu vẫn còn nhiều vướng bận nhỉ… Xin lỗi nhé, hình như tớ hơi tọc mạch rồi.”

“Không không, đừng nói vậy mà.” Ichinose vội lắc đầu, “Tớ biết Kushida-san đang lo cho tớ, tớ thật sự rất cảm kích, chỉ là…”

“Tớ hiểu mà, cậu vẫn đang canh cánh trong lòng về viễn cảnh các lớp đối đầu nhau trong tương lai, đúng không?”

“…Ừm.”

“He he, nghĩ vậy cũng là chuyện thường tình thôi, dù sao thì cơ chế của trường mình vốn là thế mà.”

Dù trong lòng đang sôi sục vì mất kiên nhẫn, Kushida vẫn giữ trọn vai một người chị gái thấu hiểu, nhẹ nhàng khai thông cho Ichinose.

“Nhưng mà, đôi khi tớ lại tự hỏi… Lớp A có thật sự quan trọng đến mức đó không?”

“Hả?” Ichinose ngẩn người, rồi dè dặt hỏi, “Nhưng thường thì mọi người đều nghĩ vậy mà, ai cũng vào trường này vì những đặc quyền khi tốt nghiệp… Chẳng lẽ Kushida-san không màng đến lớp A sao?”

“Cũng không hẳn là vậy, như cậu nói đó, đa số mọi người đều bị thu hút bởi những lời quảng bá của trường.”

Ngừng một lát, Kushida nói thêm: “Chỉ là, với cá nhân tớ, so với việc tốt nghiệp từ lớp A, tớ lại trân trọng cái không khí ‘mọi người cùng nhau phấn đấu vì mục tiêu lớp A’ hơn… he he, xin lỗi nhé, nghe có vẻ hơi khó hiểu phải không? Nhưng tớ tin, nếu là Ichinose-san, cậu chắc chắn sẽ đồng cảm với suy nghĩ của tớ.”

“Ừm ừm! Tớ hiểu mà!”

Ichinose lập tức cảm thấy như tìm thấy tri kỷ, vội vàng gật đầu lia lịa.

“Tớ cũng nghĩ y hệt như vậy! Mọi người cùng nhau cố gắng trong suốt ba năm, nếu có thể tốt nghiệp lớp A thì quả là tuyệt vời, nhưng hơn thế nữa, tớ hy vọng rằng cho đến phút cuối, chúng ta sẽ không phải mất đi bất kỳ người bạn nào.”

“He he, quả đúng là phong cách của Ichinose-san.”

Kushida buông một lời khen sáo rỗng, trong lòng thì khinh bỉ ra mặt.

Với cái tư duy không muốn bỏ rơi bất cứ ai của mày, thì làm sao đấu lại được mấy con quái vật máu lạnh kia?

Vừa thầm chế nhạo, Kushida vừa tiếp lời: “Nhưng nếu cậu cũng cho rằng hành trình vươn tới lớp A mới là điều quý giá nhất, vậy tại sao lại phải đắn đo chuyện hẹn hò với Hikigaya-kun?”

“Chuyện, chuyện đó…”

“Vì mục tiêu tốt nghiệp lớp A mà phải từ bỏ điều trái tim mình thật sự khao khát, liệu có đáng không?”

“A…”

Lời nói của Kushida như một nhát búa giáng mạnh vào trái tim Ichinose.

Đúng vậy… điều mình thực sự khao khát là gì?

Thấy cô lại chìm vào dòng suy tư, Kushida định thừa thắng xông lên, nhưng đúng lúc đó Matsushita ở bên cạnh bỗng lên tiếng.

“Ichinose-san, thực ra tớ và Hikigaya-kun học cùng trường cấp hai đó.”

“Hả? Đây là lần đầu tớ nghe chuyện này đấy.”

Nghe thấy tên Hikigaya, Ichinose lập tức bừng tỉnh.

“Ừm, chắc cậu ấy chẳng bao giờ kể cho ai đâu.” Matsushita mỉm cười, “Hồi cấp hai tuy tớ không học cùng lớp, nhưng cũng nghe được không ít giai thoại về cậu ấy… he he, Hikigaya-kun hồi đó là một người vô cùng khó ở.”

“Nya ha ha, tớ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra mà.”

Có lẽ vì không để ý, Ichinose chẳng hề che giấu được vẻ ngưỡng mộ ánh lên trong mắt.

Thế nhưng, Matsushita cố tình nói ra những điều này không chỉ đơn thuần là để khoe khoang.

“Ichinose-san, tớ thấy ở một vài khía cạnh, cậu rất giống Hikigaya-kun đó.”

“Hả? Tớ ư?”

“Đúng vậy, đơn cử như trong kỳ thi lần này… ở một mức độ nào đó, lối tư duy của hai người rất tương đồng, thậm chí có thể nói là tâm ý tương thông.”

“Tâm, tâm ý tương thông?!”

Mặt Ichinose đỏ bừng ngay lập tức, nhưng rồi cô nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn.

“À ừm, Matsushita-san, cho tớ hỏi cái ‘tương đồng’ mà cậu vừa nói… cụ thể là gì vậy?”

Khi nói câu này, cô bất giác nuốt khan.

Chẳng lẽ… không thể nào?

“Xin lỗi cậu.” Matsushita lắc đầu, vẻ mặt đầy áy náy, “Tớ đã hứa với Hikigaya-kun là sẽ không tiết lộ, xin cậu đừng làm khó tớ.”

“V-Vậy à… Xin lỗi, là do tớ.”

“Không có gì to tát đâu.”

Matsushita cười nhẹ, rồi quay sang nhìn Kushida.

“Tóm lại, chúng ta chuyển điểm trước đã nhé, được không Kushida-san?”

“Ừm, dĩ nhiên rồi.”

Nói rồi, cả hai lập tức lấy điện thoại ra thao tác.

Chẳng mấy chốc, Ichinose đã xác nhận tài khoản nhận được hai triệu điểm.

“Lần này thật sự cảm ơn hai cậu rất nhiều.” Cô lại cúi đầu, “Nếu không có hai cậu ra tay giúp đỡ, lớp tớ đã phải mất đi một người bạn rồi… Để báo đáp, nếu có bất cứ điều gì tớ có thể làm, hai cậu nhất định phải cho tớ biết nhé.”

“Không sao đâu, Kushida-san đã nói ngay từ đầu rồi mà, chúng tớ chỉ muốn báo đáp ân tình của Hikigaya-kun thôi.” Matsushita mỉm cười xua tay.

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô nói thêm.

“À phải rồi, nếu được, tớ mong cậu sẽ giữ kín chuyện này, đừng kể cho các bạn cùng lớp.”

“Chuyện này… à, tớ hiểu rồi.”

Ichinose gật đầu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Nếu để người khác biết, đặc biệt là học sinh lớp D mà biết hai người họ đã dùng số điểm cá nhân quý giá để cho lớp khác vay trong kỳ thi, chắc chắn sẽ gây ra rắc rối không hề nhỏ cho cả hai. Nghĩ đến đây, Ichinose lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự giúp đỡ này đáng trân quý đến nhường nào.

Lúc này, Kushida chợt ngập ngừng nói: “Ừm, thực ra ngoài chuyện này ra… tớ còn có một thỉnh cầu hơi đường đột muốn nhờ Ichinose-san.”

“Đừng khách sáo, cậu cứ nói đi.”

“Là chuyện liên quan đến Hikigaya-kun.”

Giữa ánh mắt ngạc nhiên của Ichinose, Kushida nói với vẻ mặt phiền muộn: “Cậu cũng biết con người Hikigaya-kun rồi đấy… nói sao nhỉ, cậu ấy cứ thích tự mình quyết định mọi chuyện, chẳng bao giờ bàn bạc với ai, thế nên đôi khi gây ra một vài hiểu lầm không đáng có trong lớp… Tóm lại, tớ chỉ muốn nhờ Ichinose-san cố gắng rủ thêm vài người bạn, đến kỳ thi ngày mai bỏ cho Hikigaya-kun một phiếu tán thưởng.”

“Hả? Chẳng lẽ…”

“Haizz, Kushida-san cậu thật là, Hikigaya-kun đã dặn chúng ta phải giữ bí mật cơ mà.”

Chẳng đợi Ichinose kịp phản ứng, Matsushita đã thở dài ngắt lời.

“Thôi thì chuyện cũng đã đến nước này rồi.” Matsushita nở một nụ cười khổ với Ichinose, “Như lời Kushida-san nói, tình thế của Hikigaya-kun trong lớp hiện giờ khá ngặt nghèo, cậu ấy có vẻ định âm thầm chấp nhận kết cục này… nhưng tớ tin rằng, đối với lớp chúng tớ, Hikigaya-kun là một sự tồn tại không thể thiếu, vậy nên có thể phó thác cho cậu được không?”

“Đ-Được! Cứ giao cho tớ!”

Ichinose không khỏi bàng hoàng.

Nghe những lời của hai người, không khó để đoán ra… có lẽ Hikigaya-kun cũng đang định hy sinh bản thân vì lớp học.

…Sao lại có thể như vậy.

Điều này khiến trái tim Ichinose vừa đau xót, lại vừa dấy lên một cảm giác thật khác lạ.

Thảo nào Matsushita-san lại nói mình và Hikigaya-kun tâm ý tương thông… không không không, mình đang nghĩ cái gì thế này!

Ichinose lắc mạnh đầu, rồi bắt gặp hai người trước mặt đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.

Cô hoảng hốt, vội vàng nói lớn để che giấu: “À, à này! Về hai triệu điểm đó, đợi đầu tháng sau có điểm, chúng tớ sẽ trả lại cho hai cậu ngay, được chứ?”

“Cứ từ từ thôi, lúc nào tiện thì trả cũng được.” Kushida cười xuề xòa.

“Với lại, ngày mai tớ sẽ nhờ mọi người dùng hết bốn mươi phiếu tán thưởng của lớp A để bỏ cho Hikigaya-kun, tớ tin mọi người sẽ đồng lòng thôi.”

“He he, vậy thì trông cậy cả vào cậu nhé.”

Nói rồi, Kushida bỗng tinh nghịch đưa tay ra, nhẹ nhàng chọc vào má Ichinose.

“Quả nhiên là, chính Ichinose-san cũng không nỡ xa Hikigaya-kun, phải không?”

“Ừm, tớ không nỡ… Hả?”

Nói đến nửa chừng, Ichinose chợt khựng lại.

“Tớ không có ý đó!” Cô luống cuống giải thích, “Ý tớ là Hikigaya-kun là một người rất tốt, nên tớ mới không nỡ… Oaaa aaaa!”

Nhận ra mình càng giải thích càng tự vạch trần, Ichinose không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng rồi lao tới úp mặt vào gối trên giường mình.

Nhưng cô nào hay biết, ở sau lưng, Kushida-san và Matsushita-san…

Ánh mắt hai người họ nhìn cô lạnh như băng, chẳng còn chút thân thiện nào của phút trước.

“He he, Ichinose-san thú vị thật đấy.”

Kushida còn buông một câu cười mà như không cười, chẳng biết là khen hay chê.

“Thôi cũng muộn rồi, chúng tớ xin phép về trước.”

“A, để tớ tiễn hai cậu!” Ichinose vội ngẩng đầu lên.

“Không cần phiền phức đâu, Ichinose-san cũng nghỉ sớm đi nhé, mai còn phải đến trường nữa.”

Khéo léo từ chối lòng tốt của Ichinose, trước khi rời đi, Kushida bỗng nháy mắt với cô.

“À mà, tuần sau là Lễ Tình Nhân rồi nhỉ… Ichinose-san, cố lên nhé?”

“Hả——Hả hả hả hả?!”

Đến khi cô hiểu ra, hai người đã rời khỏi ký túc xá từ lúc nào.

“Haiz, thật tình… cứ có cảm giác bị xoay như chong chóng.”

Tuy miệng nói vậy, nhưng lòng Ichinose lại ngập tràn hơi ấm. Trước hôm nay, cô chưa từng mảy may nghĩ rằng ngoài Hikigaya ra, mình còn có thể được học sinh lớp khác giúp đỡ, mà lại còn là một ân huệ lớn đến vậy.

Thật sự có cảm kích bao nhiêu cũng không đủ.

Ichinose lập tức chuyển hai triệu điểm vào tài khoản chung của lớp A, rồi như trút được gánh nặng mà nằm vật ra giường.

Nhìn con số hai mươi triệu trên màn hình điện thoại, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

“Tất cả là nhờ… ê hê hê, Hikigaya-kun.”

Vừa lẩm bẩm tên người thương trong lòng, Ichinose từ từ nhắm mắt.

Màn sương u ám trước đó, giờ đây đã hoàn toàn tan biến.

Thay vào đó là một cảm giác hạnh phúc ngọt ngào, trọn vẹn.

“Mình quả nhiên đối với Hikigaya-kun…”

Thế nhưng, cô gái ngây thơ ấy đâu hay biết.

Kushida và Matsushita, những người tựa như đấng cứu thế trong mắt cô, sau khi rời khỏi phòng đã điềm nhiên tiến đến thang máy.

Nhưng ngay khoảnh khắc cửa thang máy khép lại, cả hai đều không hẹn mà cùng phá lên cười.

“He he he! Con nhỏ đó tin rồi! Tin sái cổ rồi!” Kushida nói với vẻ mặt của kẻ âm mưu đã thành công. Trông không khác gì một nữ phụ độc ác bước ra từ phim truyền hình.

Matsushita thấy vậy không nhịn được mà cằn nhằn: “Này này, Kushida-san, cậu có cần phải cười lố như vậy không?”

“Bớt nói nhảm đi.” Kushida lườm cô một cái, “Cậu thì có tư cách gì nói tớ? Đi mà soi gương lại mình xem, chẳng phải cậu cũng đang cười toe toét đó sao!”

“T-Tớ là do đột nhiên nhớ ra chuyện vui thôi.”

“Hừ, là chuyện vừa rồi chứ gì?”

“Không phải đâu nhé, tớ có nói gì đâu, tất cả đều là làm theo lời dặn của Hachiman-kun thôi.”

“…Hừ.”

Thấy Matsushita giả vờ làm một đóa sen trắng ngây thơ, Kushida tởm đến muốn ói.

“Bớt giả tạo đi, chẳng phải vừa rồi chính cậu đã nói Ichinose và Hachiman tâm ý tương thông sao! Rõ ràng là muốn để con nhỏ đó hiểu lầm còn gì!”

“Không phải đâu nha, tớ chỉ nói thật cảm nhận của mình thôi.”

“Rồi rồi, cậu nói gì cũng đúng hết.”

“Haiz, không tin thì thôi vậy.”

Matsushita bất lực nhún vai, cũng không buồn tranh cãi.

Thực ra, cô thật tâm nghĩ như vậy, và cô cũng hiểu được tình thế tiến thoái lưỡng nan của Ichinose.

Tạm không bàn đến những chuyện khác, liệu có người bình thường nào lại đi vay tiền người mình đang đơn phương không?

Mà còn là vay hẳn hai triệu.

Trừ khi là loại mặt dày vô sỉ, hoặc luôn cho rằng người khác giúp mình là điều hiển nhiên… mà loại người như vậy thì làm gì có ai thích cho nổi. Cảm giác y như tên Yamauchi kia vậy.

Tóm lại, chỉ riêng điểm này thôi, Matsushita đã biết chắc chắn Ichinose không thể mở lời.

Chỉ là… hiểu là một chuyện.

Còn tình yêu thì lại là một cuộc chiến.

Dù Matsushita cảm thấy hơi có lỗi với Ichinose-san, nhưng thôi cứ coi như đó là tiền lãi cho hai triệu điểm kia vậy.

Vả lại, nếu phải nói thẳng ra thì… lỗi là tại kẻ tự mình ngộ nhận thôi.