Đêm hôm đó, Ichinose gọi điện cho Nagumo.
Có một việc cô phải làm để chuẩn bị cho kỳ thi ngày mai.
“Nagumo-senpai, em là Ichinose đây.”
“Honami à, em gọi cho anh là để nói về chuyện đó phải không?”
“Vâng…”
Giọng Ichinose bỗng trở nên căng thẳng, bàn tay còn lại cũng bất giác siết chặt.
“Hôm nay em đã trao đổi với các bạn lớp A, và chúng em quyết định rằng… Cảm ơn anh, Nagumo-senpai, chúng em xin ghi nhận tấm lòng của anh.”
“…Hả?”
Ở đầu dây bên kia, Nagumo có vẻ rất bất ngờ trước câu trả lời này.
Còn Ichinose thì như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên… thế này mới là mình chứ.
Ichinose thầm cười giễu, trước khi nói ra, cô đã đinh ninh rằng mình sẽ phải hối hận. Thế nhưng khi đã nói ra rồi cô mới nhận ra… có lẽ nếu không nói, cô mới thực sự hối hận.
“Honami, khoan đã nào.” Giọng Nagumo có chút gấp gáp, “Nếu anh không nhầm, tức là em không định mượn điểm của anh nữa, đúng không?”
“Vâng… Em thực sự xin lỗi vì đã làm lãng phí nhiều thời gian của anh.”
“Chuyện đó không sao, nhưng em đã nghĩ kỹ thật chưa?”
Giọng Nagumo trở nên có phần nghiêm khắc, gã nhắc nhở: “Em không thể vay mượn từ năm hai hay năm ba được đâu, đúng chứ? Mà các lớp năm nhất là đối thủ thì lại càng không thể.”
Vì đã sắp đặt mọi thứ từ trước, Nagumo vốn tin rằng mình đã nắm chắc phần thắng. Ai ngờ con vịt đã đến miệng lại sắp bay đi mất, sao anh có thể không sốt ruột cho được.
“Vâng, em biết rõ điều đó.” Ichinose nói năng dần trôi chảy hơn, “Vì vậy lần này lớp em quyết định sẽ trực tiếp đối mặt với kỳ thi, cho dù có phải trải qua những chuyện đau lòng… em tin rằng mọi người nhất định sẽ vượt qua được thôi.”
“…Nói cách khác, em định trơ mắt nhìn có người trong lớp bị đuổi học?”
“Vâng…”
Ichinose trả lời lí nhí, nhưng vẫn đủ để Nagumo nghe thấy.
Lúc này, gã ta thực sự không cam lòng.
“Honami, em phải nghĩ cho kỹ.”
Nagumo không muốn từ bỏ, gã tiếp tục thuyết phục: “Không bỏ rơi bất kỳ ai – đó mới là phong cách của em mà, phải không? Em ghét nhất việc có người phải hy sinh, đúng chứ? Em nỡ lòng nào nhìn bạn mình bị đuổi học sao? Đến lúc đó không có thuốc chữa hối hận đâu nhé.”
“…Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Dù chỉ là qua điện thoại, khi nói câu này, Ichinose vẫn bất giác mỉm cười một mình.
Phải rồi, là một lớp trưởng thì phải bảo vệ tất cả mọi người. Hay đúng hơn là, đáng lẽ cô phải làm thế ngay từ đầu.
“Honami, có phải em… không muốn hẹn hò với anh?” Nagumo thăm dò hỏi.
“…”
Ichinose im lặng một lúc, rồi hỏi ngược lại: “Nagumo-senpai, thật ra em cũng muốn hỏi anh… Anh thích em, nên mới đưa ra điều kiện đó ạ?”
“Gì cơ?” Nagumo có vẻ không hiểu câu hỏi.
“À, ý em là… Em nghĩ rằng việc hẹn hò nên được xây dựng trên nền tảng tình cảm, như là cả hai cùng thích nhau…”
“Nếu anh ghét em thì đã chẳng đưa ra điều kiện như vậy.”
Nagumo đáp ngay không chút do dự.
Tuy nhiên, Ichinose vẫn hơi bối rối: “Nếu chỉ là không ghét, thì cũng không có nghĩa là thích… phải không anh?”
“Ờ… Haizz, thôi được rồi.”
Nghe vậy, Nagumo không khỏi bật cười, tâm trạng cũng khá lên nhiều. Anh cho rằng, có lẽ Ichinose từ chối chỉ vì cô bé đang bất an, nên chỉ cần nói rõ là ổn thôi.
Vì vậy, anh nói thẳng không chút ngần ngại: “Nếu đã vậy, Honami, anh sẽ nói nghiêm túc cho em biết, anh thực sự thích em.”
“Hả?! A, cái, cái đó…”
Ở đầu dây bên kia, giọng Ichinose tức thì trở nên luống cuống.
Trong lúc Nagumo đang thích thú với phản ứng của cô gái ngây thơ, gã lại nghe cô nói: “Cái đó, Nagumo-senpai, em rất cảm ơn vì anh đã thích em, cá nhân em thực sự lấy làm vinh hạnh.”
“…Hửm?”
Nghe đến đây, nụ cười trên mặt Nagumo dần cứng lại. Sao có cảm giác là lạ thế này?
“Nhưng, hiện tại em chưa có ý định hẹn hò với ai cả, em muốn tập trung vào lớp và việc học… Hơn nữa, một người như em vốn không xứng với Nagumo-senpai, em tin anh chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn.”
“À… vậy à, xin lỗi đã làm khó em.”
Chút sĩ diện cuối cùng của một hội trưởng hội học sinh đã giúp Nagumo kìm nén được cơn muốn gào thét. Tại sao tự dưng gã lại bị từ chối cơ chứ! Mà khoan, gã vốn có định tỏ tình đâu nhỉ?!
“Em xin lỗi, Nagumo-senpai, em đã phụ lòng tốt của anh.”
“Không sao đâu…”
“Vâng, vậy em cúp máy đây ạ, senpai cũng nghỉ sớm nhé, chúc anh ngủ ngon.”
Cúp máy xong, Ichinose thở phào một hơi thật dài.
Cuối cùng… cô cũng đã nói ra được suy nghĩ trong lòng mình cho Nagumo-senpai. Chỉ cần nói rõ ràng là ổn thôi, chắc vậy.
Dù thường xuyên được tỏ tình, Ichinose chưa hề có kinh nghiệm yêu đương. Dẫu vậy, cô vẫn biết việc hẹn hò với ai đó theo cách này là rất kỳ quặc. Sâu thẳm trong tim, cô tin rằng làm vậy là sai.
Hai người nếu không thích nhau mà lại hẹn hò, thì thật vô nghĩa. Kể cả khi chỉ một bên có tình cảm thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Thế nhưng, những lời từ chối đáng lẽ phải nói ra ngay lúc đó, cô lại gắng gượng nuốt vào trong. Khi ấy, mong muốn cứu giúp bạn bè đã lấn át tất cả.
Nếu chỉ cần mình cô chịu đựng, thì cô nên chấp nhận điều kiện của Nagumo. Vậy mà, mỗi lần trước khi hạ quyết tâm, trái tim Ichinose lại đau nhói. Cô có linh cảm rằng, nếu đồng ý với điều kiện này… cô sẽ không còn là chính mình nữa.
Và rồi, những lời của Sakayanagi hôm nay đã khiến cô hoàn toàn tỉnh ngộ. Tuy khó nghe, nhưng không một câu nào có thể phản bác.
Quan trọng nhất là… nếu dùng cách sai lầm này để trốn tránh khó khăn, thì sớm muộn cũng sẽ phải trả giá. Ichinose đã lờ mờ nhận ra điều đó.
Cô thậm chí có thể mường tượng ra, nếu mình thật sự đồng ý, Sakayanagi thể nào cũng sẽ lợi dụng thông tin này để tấn công lớp A… lúc đó không chỉ gây rắc rối cho cả lớp và Nagumo, mà sự việc có lẽ còn ầm ĩ hơn lần trước.
Vì vậy, kể cả khi gạt đi việc ‘mình không có tình cảm yêu đương với Nagumo-senpai’, cô cũng nhận ra rằng mình đáng lẽ không nên cân nhắc đến nó ngay từ đầu. Mất đi bạn bè là điều không thể chấp nhận, nhưng cái giá phải trả không chỉ là hẹn hò với Nagumo, mà còn có thể khiến cả lớp tan rã. Như vậy, e rằng sẽ là lợi bất cập hại.
“A ha ha, đến lúc đó… mình chắc lại trốn trong phòng không dám ra ngoài mất.”
Vừa cười tự giễu, Ichinose vừa dựa vào tường, co người lại thành một khối nhỏ bé, vùi đầu vào giữa hai chân. Cảnh tượng hệt như hồi cấp hai.
Thế nhưng, cô nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Không được… mình phải vực dậy tinh thần.”
Ichinose vừa nói vừa vỗ nhẹ vào má.
“Rõ ràng mình đã chuẩn bị tinh thần rồi… Đúng, giờ vẫn chưa muộn, chỉ cần đổi hướng một chút là được.”
Dù thế nào đi nữa, bảo vệ bạn bè vẫn là ưu tiên hàng đầu của cô. Nếu việc hẹn hò với Nagumo cũng không chắc bảo vệ được mọi người, thì chỉ còn cách khác.
Đó là… tự nguyện bị đuổi học.
Nhưng làm được điều này không hề dễ dàng. Ichinose biết dù có kêu gọi thế nào, cũng khó mà thuyết phục được họ bỏ phiếu chỉ trích cho mình. Các bạn lớp A đều là người tốt, không ai nỡ hy sinh bạn bè để bản thân được an toàn.
Chỉ là, vai trò này phải có một người gánh vác…
Ichinose nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể nghĩ ra cách ‘lừa dối mọi người’. Đó là vào kỳ thi ngày mai, cô sẽ giả vờ đã gom đủ hai mươi triệu điểm, rồi yêu cầu cả lớp dồn phiếu chỉ trích vào mình, đồng thời giải thích rằng sau đó cô sẽ dùng điểm để hủy bỏ quyết định đuổi học.
Dù có nguy cơ bị phát hiện, nhưng Ichinose tự tin rằng mình rất được cả lớp tin tưởng, lúc đó có lẽ sẽ không ai nghi ngờ cô… Haizz.
Đến cuối cùng vẫn phải dùng đến cách phụ lòng tin của mọi người thế này sao?
Ichinose cười khổ trong lòng, nhưng cô không định dừng lại. Nếu phải có ai đó hy sinh, vậy hãy để cô làm việc đó. Dù có phải dùng đến lừa dối cũng được…
Hơn nữa, chuyện tương tự cô cũng đã từng làm rồi. Ichinose bất giác nhớ lại hồi tháng bảy, cô đã tự ý giúp đỡ lớp D, kết quả không những chẳng giúp được gì, mà sự yếu kém của cô còn khiến cả lớp mất hai triệu điểm, thậm chí cô còn quá đáng đến mức giấu nhẹm chuyện này.
Nghĩ lại thì, bây giờ họ đang thiếu đúng hai triệu, nếu không có chuyện đó xảy ra…
Có lẽ… việc bị đuổi học lần này chính là sự trừng phạt muộn màng dành cho cô.
“A ha ha, mình đúng là một đứa trẻ hư hỏng mà.”
Dù vẫn cười khổ, nhưng dòng suy nghĩ của Ichinose đã trở nên mạch lạc hơn. Lớp học lâm vào tình cảnh này, tất cả là do cô đã làm mất hai triệu điểm đó. Nếu vậy, việc chịu trách nhiệm là điều hiển nhiên rồi, phải không?
“Thật tình…” Cảm xúc của Ichinose ngày càng chùng xuống, “Vậy mà mình còn huênh hoang cho rằng đây là tự hy sinh… Thực ra, chỉ là đáng đời thôi.”
Quả nhiên, mình nên bị đuổi học.
Chỉ là về phía mẹ… hy vọng mẹ sẽ không giận quá. May mà mọi chuyện chưa đến mức phải đi ‘viện trợ hẹn hò’, ít nhất cũng không làm bẽ mặt mẹ.
“…Không đúng, mình vốn là một kẻ trộm… giờ lại sắp bị đuổi học… chỉ còn nước đi làm thêm thôi.”
Dù chỉ có bằng cấp hai thì tìm việc chắc chắn sẽ khó, nhưng làm ở mấy cửa hàng tiện lợi chắc không thành vấn đề.
“Haizz… dù sao thì mình vốn là một đứa vô dụng mà…”
Ngay lúc Ichinose đang chìm trong tự trách, chuông cửa bỗng vang lên.
…Giờ này ai đến vậy?
Dù không muốn tiếp, nhưng cô lại không nỡ để khách đứng chờ hay giả vờ không có nhà, đành phải xuống giường ra mở cửa.
“Chào buổi tối, Ichinose-san.”
“Xin lỗi nhé, tớ cũng làm phiền rồi.”
“Hả? Kushida-san, cả Matsushita-san nữa?”
Thấy hai người đứng trước cửa, Ichinose vô cùng ngạc nhiên. Tại sao họ lại đột ngột đến đây? Tuy không phải là không quen biết, nhưng thế này thì bất ngờ quá.
“Ichinose-san, thật sự xin lỗi cậu.” Kushida chắp tay, vẻ mặt đầy hối lỗi, “Bọn tớ đã đến mà không báo trước, nhưng tớ nhắn tin cho cậu mãi không thấy đọc, nên mới tìm đến tận nơi thế này.”
“Ủa? Vậy sao?”
Vì mải suy nghĩ, Ichinose đã không để ý đến đèn thông báo nhấp nháy trên điện thoại.
Cô vội giải thích: “Xin lỗi, là do tớ, lúc nãy tớ… hơi bận chút nên không để ý tin nhắn của Kushida-san, là lỗi của tớ.”
“Đừng nói vậy, không có gì to tát đâu mà.”
“Vậy… vậy hai cậu vào nhà đã!”
Ichinose vừa nói vừa mời hai người vào phòng.
Sau khi mang trà và bánh ra, cô không kìm được bèn hỏi: “Hai cậu tìm tớ lần này, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
“Thật ra, là về kỳ thi lần này.”
Kushida trấn tĩnh lại, bắt đầu nói về mục đích chuyến đi.
“Ichinose-san, nếu tớ không nhầm, hiện tại lớp A đang thiếu hai triệu điểm để đủ hai mươi triệu, đúng không?”
“Ể? Sao Kushida-san lại biết?”
Ichinose sững người, rồi cười ngượng ngùng.
“A ha ha, chắc là bạn nào lớp tớ lại làm phiền cậu rồi, thật sự xin lỗi nhé, tớ đã dặn các bạn ấy là không được gây rắc rối cho các lớp khác rồi.”
Trong kỳ thi này, lớp nào cũng gặp khó khăn như nhau. Lớp A không có tư cách để nhờ vả các lớp khác cùng khối. Suy cho cùng, tất cả đều là đối thủ.
Tuy nhiên, Kushida lại mỉm cười lắc đầu: “Cậu hiểu lầm rồi, không có ai từ lớp A tìm tớ cả, dù sao kỳ thi lần này… cậu biết mà, đúng không?”
“Vậy tại sao cậu…?”
“Là Hikigaya-kun nói cho tớ đấy.”
“Thì ra là… Hảảả?!”
Cái tên bất ngờ này đột nhiên xuất hiện khiến Ichinose suýt nhảy dựng lên.
“Chờ, chờ chút đã! Tại sao Hikigaya-kun lại…?!
“Cái này thì tớ không biết.” Kushida cười bất lực, “Cậu ấy chỉ nhờ tớ và Matsushita-san cho lớp cậu vay hai triệu điểm còn thiếu thôi, ngoài ra không nói gì thêm.”
Lời này càng làm Ichinose thêm kinh ngạc.
“Cho chúng tớ vay hai triệu? Nhưng… rốt cuộc là sao vậy?”
“Thật ra cũng không có gì đâu, tớ và Matsushita-san đều kiếm được kha khá điểm thưởng trong kỳ thi đặc biệt về người ưu đãi, dù sao cũng ít khi dùng đến, nếu lớp Ichinose-san cần thì cho các cậu vay cũng không sao cả.” Kushida đáp một cách nhẹ nhàng.
Đối với điều này Ichinose dở khóc dở cười: “Khoan đã Kushida-san, chuyện này không đơn giản như vậy… Ừm, trước hết tớ rất cảm kích sự giúp đỡ của hai cậu, nhưng tại sao lại đột nhiên giúp chúng tớ?”
“Thật ra là do Hikigaya-kun cả.”
Lúc này, Matsushita lại nhắc đến cái tên mà Ichinose đang bận tâm.
“Bọn tớ đều được Hikigaya-kun giúp đỡ khá nhiều, nên lần này cậu ấy nhờ, bọn tớ liền đồng ý.”
“Đúng vậy, là thế đó.” Kushida nói thêm, “Còn về lớp tớ, Ichinose-san cũng đừng lo, kể cả không cho vay thì lớp tớ cũng không đủ hai mươi triệu đâu, thà cho lớp A vay, như vậy có thể cứu được một bạn không bị đuổi học, tớ thấy thế rất tốt, chẳng có lý do gì để từ chối cả.”
“Kushida-san…”
Ichinose lập tức cảm động trước những lời này. Điều khiến cô cảm động hơn nữa là, người đứng sau tất cả lại là Hikigaya…
Nhưng ngay sau đó, cô lại tỏ vẻ lo lắng.
“Nhưng mà, nếu chuyện này để các bạn lớp D biết… thì sẽ tệ lắm đúng không?”
Dù Hikigaya luôn miệng nói mình không có tình cảm với lớp, nhưng mấy ai biết được cậu ấy đang phải gồng mình đến mức nào? Lùi một bước mà nói, ít nhất trong kỳ thi này, quan hệ với bạn cùng lớp là cực kỳ quan trọng. Ichinose thực sự không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến vị thế của Hikigaya trong lớp. Làm vậy có thể sẽ bị mọi người ghét, lỡ sau này gặp phải kỳ thi tương tự thì nguy to.
Quan trọng hơn là—
“Hơn nữa, thật lòng mà nói dù tớ rất không muốn nghĩ theo hướng này,” Ichinose cười khổ, “nhưng mà, lớp D của tớ và Hikigaya-kun sớm muộn gì cũng thành kẻ thù, đúng không? Từ trước đến giờ tớ đã nhận quá nhiều sự giúp đỡ từ cậu ấy rồi, cứ thế này, tớ sợ…”
Nói thẳng ra, nhiều hành động của Hikigaya rõ ràng là đang tiếp tay cho địch. Từ rất lâu rồi, Ichinose đã thấy bất an vì chuyện này, cô thực sự không thể đòi hỏi Hikigaya làm thêm gì cho mình nữa. Nếu không, cô sẽ thật sự biến thành một cô gái trơ tráo như lời Sakayanagi nói.
Ngay lúc Ichinose đang tâm sự với hai người, không biết có phải ảo giác không… cô chợt thấy khóe miệng Kushida-san đối diện nhếch lên một nụ cười băng giá.
…Hả?
Ichinose vội dụi mắt, khi nhìn lại, Kushida-san đã trở về với dáng vẻ thiên thần thường ngày. Đó là… ảo giác sao?
Ngay sau đó, giọng nói của Kushida kéo cô về thực tại.
“Ichinose-san, cậu không cần nghĩ nhiều thế đâu, hay nói đúng hơn là cậu và Hikigaya-kun đều giống nhau, nghĩ quá nhiều rồi!”
“Nghĩ quá nhiều… ư?”
“Đúng vậy!” Kushida gật đầu quả quyết, “Rõ ràng Hikigaya-kun có thể đưa tiền thẳng cho cậu, nhưng cậu ấy lại phải vòng vo nhờ vả bọn tớ, cậu nghĩ tại sao lại thế?”
“…Tại sao…”
Nghe câu này, trái tim Ichinose bỗng rung lên. Lẽ nào… Hikigaya-kun cũng đang có cùng suy nghĩ với mình?
“Nhưng, nhưng tớ có tư cách gì để nhận sự giúp đỡ của cậu ấy chứ.”
Lúc này, tâm trạng của Ichinose vừa mừng rỡ vừa phức tạp. Cô và Hikigaya chẳng có quan hệ đặc biệt gì, lại còn là đối thủ cùng khối, cả về tình và lý đều không nên làm phiền cậu ấy.
Nghĩ đến đây, cô bỗng có chút ghen tị với Kushida và Matsushita trước mặt. Vì quy chế đặc biệt của ngôi trường này, mỗi lớp là một tập thể cùng chung lợi ích. Như vậy, việc giúp đỡ lẫn nhau là chuyện hết sức bình thường. Dù có hơi ngại ngùng, nhưng chỉ cần viện cớ lợi ích của lớp, là có thể tha hồ làm nũng với Hikigaya-kun… Hả?
Không không không, mình đang nghĩ cái gì thế này!
Ichinose vội lắc đầu nguầy nguậy, cảm thấy suy nghĩ của mình thật bất lịch sự với Kushida và Matsushita. Cả hai đều là những học sinh tài giỏi, thành tích cũng rất xuất sắc. Dù họ nói đã được Hikigaya giúp đỡ, nhưng chắc chắn cũng phải dựa trên cơ sở đôi bên cùng có lợi.
Đâu có như mình… chỉ biết suốt ngày gây phiền phức cho Hikigaya-kun…
Nghĩ đến đây, Ichinose lại chán nản cúi đầu.
“Ichinose-san, cậu không cần phải nghĩ phức tạp như vậy đâu.”
“…Hả?”
Nghe giọng Kushida, Ichinose ngạc nhiên ngẩng đầu. Không phải ngạc nhiên vì nội dung, mà vì giọng nói này… sao nghe có vẻ lạnh lùng thế nhỉ?
Chưa kịp hiểu ra, Kushida đã lại dùng giọng nói ấm áp như gió xuân: “Chuyện này không liên quan gì đến tư cách cả, lý do Hikigaya-kun muốn giúp cậu… hehe, cậu thật sự không biết sao?”
“Cái, cái gì?”
Đột nhiên, Ichinose cảm thấy tim mình đập thình thịch. Lẽ, lẽ nào…!
“Thật là, tớ còn tưởng Ichinose-san có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này lắm, ai ngờ lại ngây thơ đến bất ngờ.”
Kushida cười tủm tỉm trêu chọc, rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Tớ nghĩ rằng, Hikigaya-kun chắc chắn là thích cậu rồi.”
“Hả? Thích tớ?!”
“Ừm, ngoài lý do đó ra thì không còn khả năng nào khác đâu.”
“Nhưng, nhưng mà… một người như tớ… sao xứng được…”
Ichinose bây giờ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải.
Nhìn cô gái vụng về, Kushida mỉm cười đứng dậy, tiến đến trước mặt cô.
“Ichinose-san, hãy nghe tớ nói này.”
Kushida đưa tay ra, dịu dàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Ichinose.
“Thích một người, không bao giờ cần phải nghĩ xem có xứng hay không, điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào trái tim của hai người.”
“Nhưng… nhưng tớ và Hikigaya-kun không cùng lớp.”
Nhắc đến đây, Ichinose không giấu được vẻ buồn bã trên mặt. Bốn lớp cùng khối vốn là kẻ thù, trừ khi một bên hoàn toàn từ bỏ tham vọng lên lớp A, nếu không thì học sinh khác lớp rất hiếm khi trở thành một cặp. Hơn nữa, Ichinose còn là người đứng đầu của lớp. Cô phải luôn đặt lợi ích của các bạn lên hàng đầu.
“Chuyện đó có gì to tát đâu.”
Kushida khẽ nheo mắt, rồi từ từ ghé sát lại, thì thầm những lời ngọt ngào vào tai Ichinose.
“Chỉ cần hai người thật lòng yêu nhau, thì không cùng lớp cũng chẳng sao cả… Ít nhất, tớ sẽ luôn ủng hộ Ichinose-san đó.”