Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 439: Vẫn là Komachocolate tuyệt nhất

Không ngờ hơn một năm không gặp mà tài nấu nướng của Yuihama vẫn tệ hại đến thế… không, phải nói là cô nàng đó về cơ bản làm gì có cái gọi là tài nấu nướng.

Lúc nấu nướng đừng nói đến xem công thức, hoàn toàn là ngẫu hứng theo cảm tính.

Hikigaya bất giác nhớ lại lần đầu tiên ăn bánh quy cô nàng làm, cái vật thể không xác định X ấy trông như than củi, ăn vào cũng có vị như than củi, nhưng oái oăm thay lại chẳng phải là than củi.

… Hình như vấn đề đã được nâng tầm triết học rồi thì phải?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lần này ít nhiều cũng có tiến bộ, ít nhất vẻ ngoài trông cũng là sô-cô-la bình thường.

Dĩ nhiên, khả năng cao hơn là do màu của sô-cô-la vốn đã thế, nên dù có làm dở đến đâu thì cũng chỉ thể hiện qua mùi vị mà thôi…

“Ưm…”

Chẳng bao lâu sau, Kikyou-chan và Matsushita-san bụm miệng, mặt mày tái mét bước ra từ nhà vệ sinh.

Hừm〜 Đáng đời.

Ai bảo các cậu tham ăn làm gì!

“Haiz, xem ra khả năng kháng độc của hai vị không ổn rồi.” Hikigaya nói với vẻ khá tự hào, “Các cậu xem tớ này, chẳng có cảm giác gì cả.”

Dù không có cảm giác là nói dối, nhưng cậu đã thực sự nuốt trọn nó rồi đó.

Mà lạ, sao Horikita vẫn chưa quay lại… chẳng lẽ vẫn đang nôn ư?

Ngay lúc Hikigaya đang định vào nhà vệ sinh xem sao, Kushida bỗng nhiên bước tới trước mặt cậu, trông bộ dạng hết sức ngượng ngùng.

Hử? Lại sao nữa đây?

“Ừm… Hachiman?”

Chẳng hiểu sao, giọng Kushida nghe có vẻ dè dặt, cứ như vừa gây ra họa gì.

… Cô nàng này không phải đã làm tắc bồn cầu nhà mình rồi đấy chứ?

“Là thế này, ừm, ờ… xin lỗi.”

“……Hả?”

Kushida đột ngột cúi đầu xin lỗi khiến Hikigaya nhất thời đứng hình tại chỗ.

Cô nàng này không lẽ…

“Cậu không phải là đã làm tắc bồn cầu nhà tớ thật đấy chứ?”

“Nói-nói bậy gì thế!” Mặt Kushida lập tức đỏ bừng lên.

“Vậy sao cậu lại đột nhiên xin lỗi?”

“Ờ, thì là… haiz.”

Kushida thở dài thườn thượt, rồi như thể buông xuôi nói: “Tớ biết là tớ sai rồi, do đầu óc tớ có vấn đề nên đã ăn mất thứ cậu quan tâm… đã ăn mất sô-cô-la của cậu, xin lỗi.”

Nói xong, cô lại một lần nữa cúi đầu xin lỗi.

“Ừm, còn có tớ nữa.” Matsushita cũng chắp tay lại, vẻ mặt áy náy nói, “Tuy không phải tớ đề xuất, nhưng tớ cũng đã hùa theo, thật sự xin lỗi.”

“Hà…”

So với chuyện vặt vãnh như ăn mất sô-cô-la, Hikigaya còn sốc hơn trước lời xin lỗi của họ.

Rốt cuộc tại sao phải chuyện bé xé ra to thế chứ… làm vậy mọi người sẽ khó xử lắm đấy!

“Không không không, đừng làm vậy.”

Hikigaya vừa lắc đầu, vừa bất đắc dĩ nói: “Chỉ là sô-cô-la thôi mà, ăn thì cũng ăn rồi, hơn nữa không phải Kikyou đã nhắn tin hỏi tớ rồi sao, chính tớ đã nói là có thể ăn mà.”

Dù Kushida nhiều khả năng đã cố ý viết là “đồ ăn vặt” chứ không phải “sô-cô-la”, nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng.

Xét cho cùng, sô-cô-la đúng là đồ ăn vặt.

Bất kể là của Yukinoshita hay của ai khác tặng cũng chẳng khác gì nhau, đồ ăn vốn là để ăn, chẳng lẽ lại phải đem đi thờ cúng hay sao.

Hikigaya không thể vì chuyện này mà trách người khác được.

Huống hồ đối phương lại là Kikyou-chan và Matsushita-san, hai người này đã luôn đến thăm khi tay cậu bị thương, còn giúp cậu chuẩn bị cơm nước.

So với sự quan tâm và tình nghĩa này, một chút sô-cô-la thì có là gì?

Nói ra cũng thật khó tin.

Rõ ràng trước đó cậu đã biết tỏng, việc Yukinoshita đột nhiên gửi sô-cô-la, hoặc là trò đùa của tiểu thư Haruno, hoặc là như Matsushita miêu tả.

Nhà trường tổ chức sự kiện Valentine, cô ấy vì lý do nào đó mà tham gia, rồi tiểu thư Haruno tiện thể gửi một phần qua đây.

Ngoài hai lý do này ra, không thể có lý do thứ ba.

Lúc ấy, lý trí của Hikigaya tuy hiểu rõ, nhưng sâu trong lòng vẫn không tài nào buông bỏ được.

Vậy mà giờ đây lại dễ dàng chấp nhận sự thật này… kéo theo cả miếng sô-cô-la của Yukinoshita cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Về bản chất, nó chỉ là một thanh sô-cô-la xã giao được gửi kèm theo.

Chẳng có gì khác cả.

Cái gọi là phiền não chẳng qua chỉ là tự đề cao bản thân quá mức mà thôi.

Xét từ góc độ này, Hikigaya thật sự có chút biết ơn Kushida và mọi người đã ăn mất sô-cô-la của Yukino.

Tuy ban đầu có hơi bực, nhưng sau khi trả đũa xong, lại cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ.

Cảm giác này giống như những phiền muộn trong lòng bỗng chốc tan thành mây khói.

“Tóm lại, chỉ là sô-cô-la thôi, đừng để tâm, đừng để tâm.”

Nghĩ kỹ lại, chính Hikigaya cũng cảm thấy bản thân vì chuyện cỏn con này mà ăn không ngon ngủ không yên, đúng là quá ngốc.

Hơn nữa… còn khiến bao nhiêu người xung quanh phải lo lắng.

Có lẽ người thực sự phải xin lỗi chính là mình.

Trong lúc cậu đang nói, Horikita cuối cùng cũng bước ra từ nhà vệ sinh, sắc mặt cô cũng chẳng khá hơn hai người kia là bao.

“Thật không ngờ trên đời lại có người nấu ăn tệ hơn cả anh hai tôi.” Horikita không nhịn được buông lời châm chọc, “Hikigaya-kun, cái này rốt cuộc là ai tặng thế? Không phải là trò đùa ác ý đấy chứ?”

“… Rất tiếc, không phải.”

“Nhưng ngoài đùa ác ra, tôi thật sự không tài nào tưởng tượng nổi làm sao có thể làm sô-cô-la ra vị… đắng? Hay là mặn?”

Nói đến cuối, Horikita cũng không biết phải miêu tả thế nào cho đúng.

Hikigaya thì lại vô cùng thấu hiểu tâm trạng của cô.

Dù sao thì món takoyaki của Horikita Manabu có dở đến mấy, nó vẫn thuộc phạm trù thức ăn, ít nhất phần nước sốt bên trên cũng khá ngon, y hệt loại bán trong siêu thị.

Nhưng sô-cô-la của Yuihama… tính chất của nó đã vượt xa cả định nghĩa về ẩm thực hắc ám rồi.

“Tuy tôi hiểu cậu muốn bảo vệ danh tiếng cho người ta, nhưng tôi không muốn lớp mình xảy ra vụ ngộ độc đâu.”

Horikita vẫn độc miệng như thế, khiến người ta không thể nào phản bác.

Tiếp đó, cô bỗng liếc nhìn túi bao bì trên bàn, ánh mắt lóe lên rồi nói: “Còn nữa… xin lỗi đã tự ý động vào—”

“Không cần đâu.”

Hikigaya phẩy tay ngắt lời cô.

Dù sao thì cũng chỉ là xin lỗi thôi mà… nên đừng làm cái việc ngoài mang lại sự khó xử ra thì chẳng được tích sự gì này nữa.

Chỉ là ăn một miếng sô-cô-la thôi, người không biết còn tưởng Hachiman này nhỏ nhen đến mức nào!

“… Cậu không thể nghe người ta nói hết câu được à?”

Điều kỳ lạ là, rõ ràng bảo cô không cần xin lỗi, vậy mà Horikita lại tỏ vẻ hơi bất mãn.

Lẽ nào cô nàng này là một kẻ thích bị ngược đãi (M)… chắc chắn là vậy rồi!

“Không phải, tôi chỉ cảm thấy…”

Hikigaya ngập ngừng, cuối cùng chẳng nói gì, chỉ lắc đầu.

“Dù sao cũng ăn rồi, không cần phải bận tâm nữa… À phải rồi, các cậu đã đến đây rồi, lần này tôi nhận được hơi nhiều sô-cô-la, tiện thể xử lý giúp tôi một ít đi.”

Đâu chỉ là hơi nhiều, phải nói là nhiều đến phát ngán.

Ngay cả một người hảo ngọt như Hikigaya cũng thấy hơi ngấy, cảm giác thể nào cũng ăn đến nôn mất.

Thế nhưng, đây dù sao cũng là tấm lòng của người khác… cậu vẫn quyết tâm phải ăn cho hết.

Vì vậy, thứ cậu định lấy ra lần này không phải gì khác, mà chính là sô-cô-la do cô em gái yêu quý nhất của cậu đặc biệt gửi tới.

Có của ngon vật lạ đương nhiên phải chia sẻ với bạn bè rồi.

Quan trọng hơn là, phải cho cả thế giới biết tay nghề của Komachi đỉnh đến mức nào!

“Các cậu chờ nhé, tôi đi lấy.”

Giữa những ánh mắt kinh hãi của ba người, Hikigaya hăm hở ngồi xổm xuống, định lấy hộp Komachocolate giấu kỹ trong tủ ra.

Dù sao cũng là của em gái tặng, sao có thể nhét chung vào tủ lạnh với những thứ khác được?

Lỡ như nó bị đông cứng ảnh hưởng đến hương vị, hoặc bị ai đó trộm mất thì sao?

May mắn thay, làm một người anh trai dù có phiền não đến đâu, cũng tuyệt đối không phạm phải sai lầm sơ đẳng này.

Tuy nhiên, Hikigaya còn chưa kịp đưa tay ra, đã nghe Kushida đột nhiên giơ tay la lớn: “Ừ-ừm! Hachiman! Tớ thấy không khỏe, tớ về trước đây!”

“Hả?”

“Tớ cũng vậy.”

Matsushita cũng giơ tay, cười khổ nói: “Chắc là do miếng sô-cô-la lúc nãy, giờ tớ vừa nghe đến… tóm lại, Hikigaya-kun, lần sau chúng ta lại mở tiệc trà nhé.”

“… Tôi còn phải chuẩn bị cho kỳ thi, không làm phiền nữa.”

Nói vậy thôi chứ ánh mắt của Horikita cứ đảo đi đâu.

Rõ ràng là đang kiếm cớ!

Nói dứt lời, cả ba người lập tức co giò bỏ chạy như gặp nạn.

Thật tình… đúng là mấy cô nàng không có mắt nhìn!

Hừ, không ăn thì thôi.

“Tôi còn chẳng nỡ chia cho các cậu đâu.”

Hikigaya bất mãn lẩm bẩm, nhưng rồi nhìn hộp sô-cô-la trong tay lại vui vẻ trở lại.

Hehehe, quả nhiên vẫn là Komachocolate tuyệt nhất.

Mặt khác, sau khi thoát khỏi phòng Hikigaya, cả ba cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

“Xem ra lần này Hachiman giận thật rồi.” Kushida vẫn còn sợ hãi vỗ ngực, “Vậy mà còn định lôi ra thêm mấy cái vật chất không xác định đó nữa… Cậu ta định đầu độc chết tớ thật à?! Uổng công tớ đối xử tốt với cậu ta như vậy!”

“Có phóng đại như cậu nói không thế?” Matsushita nói với vẻ mặt chán chường.

“Chậc, vậy sao cậu không ở lại ăn cùng đi.”

Vẻ giả tạo của đối phương khiến Kushida vô cùng khinh bỉ, cô cười lạnh mỉa mai một câu.

“T-tớ chỉ không đói thôi.” Matsushita cứng miệng đáp, “Với lại, Hikigaya-kun hai hôm nay thiếu ngủ, cứ để cậu ấy nghỉ ngơi sớm thì hơn, lúc này sao tớ nỡ làm phiền cậu ấy được.”

“Rồi rồi, cậu nói gì cũng đúng hết.”

Kushida xua tay, lười đôi co với cô nàng này.

Nhưng ngay sau đó, cô lại nói với vẻ mặt kỳ lạ: “Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Hachiman như vậy là đã bình thường trở lại rồi sao?”

“Chắc chắn rồi, khí chất quanh người cậu ấy thay đổi hẳn.” Matsushita đáp không chút do dự.

“Cái đó tớ biết, nhưng mà…” Kushida xoa cằm suy tư, “Chúng ta chỉ ăn mất sô-cô-la mà Hachiman đã bình thường trở lại? Chuyện này có hơi… chẳng lẽ miếng sô-cô-la đó bị dính lời nguyền à?”

“Làm gì có chuyện đó.”

“Thế cậu nói xem tại sao?”

“Chắc là… miếng sô-cô-la đó giống như một vật trung gian, và giờ vật trung gian mất đi, sự chấp niệm của Hikigaya-kun đối với Yukinoshita-san cũng biến mất theo.”

“… Cậu nói thế chẳng phải là lời nguyền còn gì?”

Hai người họ cứ đứng đó đoán già đoán non, mà không hề để ý Horikita bên cạnh đang mỉm cười đầy ẩn ý.

Kết hợp những gì Ayanokouji đã nói với mình, cô gần như đã đoán được chuyện gì đã xảy ra phía sau.

Rõ ràng, việc Hikigaya có thể bình thường trở lại không thể tách rời khỏi anh trai cô.

Hehe… quả không hổ là anh trai của mình.

Tuy nhiên, Horikita vui mừng chưa được hai giây đã cảm thấy có gì đó không ổn.

Khoan đã.

Theo lời Ayanokouji-kun, lẽ ra tiếp theo phải là mình đi thuyết phục Hikigaya-kun, rồi giúp cậu ấy vực dậy tinh thần chứ?

Nhưng sao bây giờ anh trai lại như thể đã lo liệu hết cả rồi?

Lạ thật… vậy tiếp theo mình phải làm gì đây?

Dù việc Hikigaya bình phục là chuyện tốt, nhưng Horikita cứ có cảm giác mình đã bỏ lỡ điều gì đó.

… Thôi kệ, tạm thời không nghĩ đến nữa.

Việc cấp bách bây giờ là chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới, và khi Hikigaya đã trở lại bình thường, không nghi ngờ gì lớp đã có thêm một chiến lực đáng tin cậy.

Chỉ là, phía Ayanokouji-kun… lại là sao? 

Nếu được, Horikita vẫn hy vọng cậu ta sẽ tiếp tục đảm nhiệm vai trò Tư lệnh, nếu không một khi bị thay thế, hôm đó cậu ta sẽ không thể ra sân thi đấu.

Trong lớp vốn đã có một Kouenji lông bông suốt ngày, lần này lại đối đầu với lớp A khó nhằn nhất.

Nếu thiếu cả Ayanokouji, tình thế của lớp D sẽ vô cùng khó khăn.

Dù Hikigaya có điểm bảo vệ, không cần lo bị đuổi học, nhưng nếu không thể chiến thắng thì cũng chỉ là công dã tràng.

“Haiz… tại sao lớp chúng ta lại có nhiều thành phần cá biệt thế chứ?”

“Tự dưng nói ai đấy?”

Nghe thấy tiếng thở dài của Horikita, Kushida không nhịn được quay lại lườm cô một cái: “Với lại dù cậu có nói ai đi nữa, tớ thấy riêng cậu là không có tư cách nói câu này, vì cậu cũng là một trong số đó mà.”

“Nực cười thật, tôi ít nhất vẫn hơn Kushida-san chứ.”

Horikita không chịu thua, khoanh tay trước ngực đáp trả.

“Thôi đi, cậu hơn tớ chỗ nào!” Kushida nhìn chằm chằm vào ngực cô một lúc, rồi đột nhiên phá lên cười, “Này Horikita-san, chỗ đó của cậu hình như teo lại rồi thì phải? Hay là trước đây cậu dùng đồ độn thế?”

“Cái… cái gì chứ.”

Bị cô nàng nhìn chằm chằm, Horikita bất giác lùi lại hai bước.

Matsushita cũng tò mò nhìn sang: “Nghe nói vậy thì… hình như có nhỏ đi một chút thật? Hehe, không ngờ Horikita-san cũng có lòng hư vinh này.”

“Đừng nói bậy, tôi chỉ đang giảm cân thôi!” Horikita bực bội đáp, “Hai người mới là người cần xem lại mình ấy, tôi thấy hai người hình như béo hơn hồi mới nhập học rồi, bộ đồ ăn ngon lắm à?”

“L-làm gì có!”

Nghe những lời này, Kushida lập tức có chút chột dạ.

So với những bạn học nghèo khó khác ở lớp D, cô có thể xem là một tiểu phú bà, bình thường đương nhiên là muốn ăn gì mua nấy.

Hay nói đúng hơn, chính vì các bạn khác không được ăn, nên ăn vào càng thấy ngon, lại còn giúp giải tỏa căng thẳng.

Còn Matsushita thì chẳng hề hấn gì, chỉ cười nói: “Thôi thôi, đùa chút thôi mà, chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, giờ Hikigaya-kun đã bình thường rồi, kỳ thi lần này chắc không vấn đề gì đâu nhỉ? Chỉ cần Ayanokouji-kun kia chịu dốc toàn lực… mà tôi nghĩ lần này cậu ta cũng không dám nương tay đâu.”

“… Thật ra, về chuyện đó…”

Do dự một lúc, Horikita quyết định vẫn nên nói cho hai người biết về những hành động bất thường của Ayanokouji.

Cô không hiểu rốt cuộc có bí ẩn gì, vốn định hỏi ý kiến Hikigaya, nhưng tiếc là đã bỏ lỡ cơ hội.

Tuy nhiên, biết đâu Kushida và Matsushita trước mặt lại biết điều gì đó.

Tiếc là, Horikita dường như đã nghĩ quá nhiều.

“Ý cậu là, chính Ayanokouji-kun đã khuyên cậu đi tìm Hachiman?” Matsushita nhíu chặt mày, “Cậu ta còn tìm cả anh trai cậu giúp đỡ… xem ra, Hachiman lúc nãy là đi gặp anh trai cậu rồi.”

“Chắc là vậy.”

“Nhưng… Ayanokouji-kun có cần phải làm đến mức này không?”

Dù thế nào đi nữa, Matsushita vẫn không tài nào hiểu nổi.

Tuy cô không biết nhiều về Ayanokouji, nhưng một kẻ dám một mình đấu bốn với đám học sinh lớp C trên sân thượng thì ít nhất không thể là người nhát gan.

Chỉ vì sợ bị đuổi học mà không dám làm Tư lệnh?

Lý do này thật sự quá khó tin.

So với cô, Kushida lại đơn giản hơn nhiều, trực tiếp chửi ầm lên: “Cái bản mặt đưa đám đó nghĩ cái gì vậy, rõ ràng biết Hachiman ghét cậu ta mà còn mặt dày lân la, đã bị chọn ngẫu nhiên làm Tư lệnh rồi thì dù có bị đuổi học cũng phải ngoan ngoãn chấp nhận đi chứ, ai bảo cậu ta xui xẻo!”

“Đúng vậy… Hửm?”

Horikita mới đầu chỉ gật gù cho qua, nhưng rồi trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng.

“Ừm, Kushida-san, cậu vừa nói—”

“A! Thật là lắm chuyện! Cái bản mặt đưa đám đó phiền chết đi được, hay là lần này cho cậu ta ra đảo luôn cho xong!”

Kushida càng nói càng tức, không cả nghe thấy Horikita gọi mình.

Vốn dĩ cô nàng định từ từ xoa dịu vết thương lòng của Hikigaya, rồi lặng lẽ chiếm lấy trái tim cậu.

Kết quả là kế hoạch còn chưa kịp triển khai, đối phương đã tự mình bình phục rồi.

Chết tiệt… cái tên Ayanokouji đó bị làm sao vậy!

Tự dưng lôi anh trai Horikita vào làm gì!

Không biết cản trở đường tình duyên của người khác sẽ bị trời phạt hay sao!

“… Haiz, lớp chúng ta đúng là có nhiều thành phần cá biệt thật.”

Horikita thầm thở dài, nhưng lời của Kushida quả thật đã nhắc nhở cô một điều.

Bị chọn ngẫu nhiên làm Tư lệnh…

Vấn đề là, có thật sự là ngẫu nhiên không?

Nếu không phải… thì mọi chuyện đều có thể giải thích được rồi.