Khoảng một giờ trước, sau khi buổi thảo luận của lớp D kết thúc.
Horikita không về thẳng ký túc xá như mọi khi. Những lời Ayanokouji vừa nói đã khiến cô chìm vào suy tư.
Con người đó… rốt cuộc đang toan tính điều gì?
Từ trước tới nay, Horikita luôn thấy Ayanokouji là một kẻ khó lường. Dù là chuyện cậu ta đạt điểm tuyệt đối ở cả tám môn thi, hay việc một mình cân bốn trên sân thượng, tất cả đều đủ để chứng tỏ sự phi thường của cậu ta. Đáng sợ hơn nữa là, cậu ta luôn mang lại cảm giác rằng đó vẫn chưa phải là toàn bộ thực lực của mình.
Tuy nhiên, điều khiến Horikita khó hiểu lần này không phải là về năng lực, mà là tại sao Ayanokouji lại quan tâm đến chuyện của Hikigaya đến thế?
Chỉ vì không muốn làm chỉ huy thôi sao? Dù đúng là việc làm chỉ huy phải gánh chịu rủi ro bị đuổi học, đến cả chính Horikita cũng chẳng muốn nhận, nhưng… cái cảm giác sai sai đó vẫn không tài nào xua đi được.
Hay nói trắng ra, với thực lực và tính cách thường ngày của Ayanokouji, cậu ta thật sự sợ đến mức không dám ra mặt ư?
…Không, cũng chưa chắc. Ít nhất trong mắt Horikita, không thể dùng logic thông thường để đánh giá cậu bạn bí ẩn ngồi cạnh mình được. Có lẽ đằng sau chuyện này còn ẩn tình nào đó mà không ai hay biết.
“Horikita, cậu vẫn chưa quyết định được sao?”
Thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, Ayanokouji tưởng cô vẫn không dám đi tìm Hikigaya, bèn nói tiếp: “Tôi biết lòng tự tôn của cậu rất cao, mà Hikigaya từ trước đến nay đã giúp cậu rất nhiều lần. Khi đối diện với cậu ta, khó tránh khỏi việc cậu sẽ có cảm giác thua kém, phải không?”
“Hừ, cậu cũng dám nói ghê nhỉ?” Giọng Horikita thoáng chút bực bội, “Dù tôi có suy nghĩ gì về Hikigaya-kun đi nữa thì cũng chẳng liên quan đến cậu, phiền cậu bớt lo chuyện bao đồng.”
“Nhưng tôi nói đúng sự thật. Kể cả khi cậu ta đang thảm hại như vậy, cậu vẫn thấy mình không có tư cách lên lớp cậu ta, nên mới chần chừ không dám hành động.”
“…Tôi có hỏi cậu ta xem đã xảy ra chuyện gì rồi.”
Nói vậy, nhưng Horikita lại quay mặt đi như đang lảng tránh. Có lẽ chính cô cũng biết đó chỉ là một cái cớ.
“Nếu cậu chỉ đơn thuần là bạn bè thì quan tâm đến mức đó cũng đủ rồi, tùy cậu nghĩ thôi.” Ayanokouji chậm rãi nói, “Nhưng vấn đề là quan hệ của cậu không chỉ dừng lại ở đó, đúng không? Nếu muốn nhắm đến lớp A, muốn dẫn dắt cả lớp đi lên, thì chỉ dựa vào sức mình cậu là không thể đâu.”
“Chuyện đó không cần cậu nói… tôi biết lâu rồi.”
“Cậu chỉ biết thôi, chứ chưa thực sự thấm thía điều đó.”
Ayanokouji thẳng thừng chỉ trích sự yếu đuối của Horikita. “Về học lực và thể chất, cậu đúng là hơn hầu hết các học sinh khác, nhưng những mặt còn lại thì rất yếu. Cậu không giỏi dùng người như Kushida, cũng không có uy tín bằng Hirata, thậm chí còn chẳng được văn võ song toàn như Kouenji.”
“…Phải, và cũng chẳng tàn nhẫn độc ác được như cậu.” Horikita không kìm được mà châm chọc lại.
“Đó cũng đúng là một khuyết điểm của cậu.” Ayanokouji đáp lại không chút ngượng ngùng, “Bây giờ lớp ta trông có vẻ đoàn kết, nhưng nếu sắp tới phải hứng chịu một thất bại nặng nề, sự đoàn kết ấy có thể sẽ tan thành mây khói. Nếu không ra tay làm gì đó trước khi tình huống tồi tệ nhất xảy ra, đến lúc đó sẽ không thể cứu vãn được nữa đâu.”
“Vậy thì cậu đừng nương tay nữa, tìm mọi cách mà thắng đi là được.”
“Dù tôi có dốc toàn lực, vai trò của chỉ huy trong kỳ thi lần này cũng có giới hạn thôi.”
Nói rồi, Ayanokouji lại lái câu chuyện trở về chủ đề chính. “Chính vì thế, lần này tuyệt đối không thể bỏ mặc Hikigaya. Cậu muốn đứng nhìn cậu ta suy sụp mãi thế sao? Chẳng phải đó là đang trơ mắt nhìn một nguồn sức mạnh quý giá ngày càng rời xa mình à?”
“Nhưng… tôi còn phải chuẩn bị cho kỳ thi—”
“Cậu vẫn muốn viện cớ à?” Ayanokouji ngắt lời Horikita, “Tôi đã nói rồi mà, chỉ cần có sự giúp đỡ của Hikigaya, cậu sẽ nhanh chóng nắm được thông tin của các lớp khác. Vậy nên hãy suy nghĩ cho kỹ đi, việc gì nên được ưu tiên hàng đầu lúc này? Chỉ đứng nhìn cậu ta thở dài thườn thượt thôi sao? Không phải thế chứ.”
“…Cậu đã đi tìm anh trai tôi rồi còn gì, cần tôi làm gì nữa…” Horikita lí nhí đáp.
“Anh trai cậu là một chuyện, còn cậu lại là chuyện khác.” Thấy Horikita có vẻ không hiểu, Ayanokouji không giải thích thêm mà chỉ cảnh báo: “Nhớ kỹ, anh trai cậu có thể giúp Hikigaya thông suốt, nhưng không có nghĩa là cậu chẳng cần làm gì cả. Cậu phải tìm cách đạp lên vai cậu ta mà tiến lên.”
Kể cả khi Horikita Manabu có thể gỡ rối thành công khúc mắc trong lòng Hikigaya, ông anh đó cũng không thể biến Hikigaya thành sức mạnh chiến đấu cho lớp D. Mảnh ghép cuối cùng này phải do chính Horikita đặt vào.
Quan trọng nhất, lỡ như vài ngày nữa Hikigaya tự mình vực dậy tinh thần, thì mọi chuyện sẽ mất hết tác dụng. Chỉ có lúc này mới là thời cơ để xen vào.
“…Nếu vậy, tôi nên làm gì đây—”
“Việc tiếp theo cậu tự nghĩ đi, tôi chỉ nói đến thế thôi.”
Thực ra, Ayanokouji cũng chẳng biết cụ thể phải làm gì. Cậu đã thử rồi, nhưng ngoài nhận lại một tràng mỉa mai thì chẳng được gì sất. Tính cách của Hikigaya không chỉ lệch lạc, mà còn cực kỳ đa nghi và tự cao. Nếu tiếp cận gã đó với dụng ý không trong sáng, chắc chắn trăm phần trăm sẽ bị đề phòng và từ chối.
Vì vậy, theo Ayanokouji, một người thẳng thắn, trong ngoài như một như Horikita lại dễ khiến cậu ta buông bỏ phòng bị hơn. Hơn nữa, Hikigaya cũng thực sự đã luôn để mắt tới cô. Kể cả không có mối quan hệ với anh trai cô, gã đó cũng không thể nào bỏ mặc Horikita được. Giờ chỉ còn xem bản thân Horikita có thể làm được đến đâu.
…
Bị Ayanokouji lên lớp một trận, Horikita mang theo nỗi chán nản não nề quay về khu ký túc xá năm nhất.
“Mình không dám đối mặt với Hikigaya-kun… ư?”
Dù không muốn thừa nhận đến đâu, nhưng con tim không thể nói dối. Điều này làm Horikita nhớ lại hồi mới nhập học, vì sợ bị anh trai từ chối mà vào trường rồi vẫn chần chừ mãi không dám đi gặp mặt.
“Vì sợ hãi mà chọn cách trốn tránh… Chậc.”
Horikita bất giác siết chặt nắm tay rồi lại thả lỏng, lặp đi lặp lại vài lần. Mãi đến khi thang máy tới, cô mới ngừng lại, bước vào và đưa tay định nhấn nút tầng của mình.
Thế nhưng, ánh mắt cô lại bị tầng bốn thu hút một cách lạ thường. Rồi cô nhấn mạnh nút đó.
“Mình bị sao thế này… Thôi kệ, qua xem cậu ta một chút cũng được.”
Dường như đã tìm được một cái cớ, tâm trạng Horikita bỗng nhẹ nhõm đi đôi chút. Đúng vậy, chỉ là đến thăm với tư cách bạn cùng lớp thôi mà.
Ting—
Cùng tiếng chuông báo, cửa thang máy từ từ mở ra. Và rồi Horikita thấy hai bóng người quen thuộc đang đứng trước cửa phòng Hikigaya.
Không ai khác, chính là Kushida và Matsushita. Dù đã đoán trước hai người họ sẽ đến, nhưng cô thực lòng mong họ đừng làm phiền vào lúc này.
Tiếc là, suy nghĩ của mọi người dường như đều giống nhau.
“Này, Horikita, cậu đến đây làm gì?”
“Horikita-san, đây là tầng nam sinh đó, cậu nhấn nhầm nút à?”
Cả Kushida lẫn Matsushita, chỉ trong khoảnh khắc này mới chịu gỡ bỏ mặt nạ và để lộ con người thật của mình. Horikita lại chẳng hề ghét con người này của họ, thậm chí còn cảm thấy dễ chịu hơn các cô gái khác một chút, ít nhất không phải nhìn bộ dạng giả tạo của đối phương. Chỉ là, cô vẫn mong họ có thể nói chuyện lịch sự hơn một chút.
“Mục đích của tôi cũng giống hai cậu thôi, cũng đến tìm Hikigaya-kun.”
Để tránh lằng nhằng, Horikita quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Kushida lập tức xù lông lên như một con mèo con, giương nanh múa vuốt: “Cậu tìm Hachiman làm gì! Tớ nói trước, cậu ấy không có ở đây đâu, nên cậu với Matsushita hôm khác hẵng đến, hoặc tốt nhất là đừng bao giờ đến nữa!”
“Vậy thì tôi sẽ đợi ở cửa.”
Làm vậy mà bị người khác nhìn thấy thì sẽ khá phiền phức, có khi còn phát sinh mấy tin đồn kỳ quái. Nhưng Horikita vốn chẳng bận tâm, nên cũng mặc kệ.
“Này Kushida-san.” Matsushita cười như không cười, “Có cần phải đứng đây cù cưa thế không? Cậu có chìa khóa dự phòng của Hachiman-kun mà, hay là dẫn bọn tớ vào trong đi.”
“Hừ, các cậu lấy tư cách gì mà tự tiện vào phòng người khác.”
“Cái ‘các cậu’ này chắc bao gồm cả cậu luôn nhỉ?”
“Tất nhiên là không rồi!” Kushida hùng hồn nói những lời vô lý, chẳng hề có chút tự giác nào rằng mình cũng là người ngoài.
Nhìn cô gái không chịu hợp tác trước mặt, Horikita bất lực nói: “Kushida-san, bây giờ không phải lúc nói mấy chuyện này, đúng không? Dù cậu có toan tính gì trong lòng, việc cấp bách bây giờ là giúp Hikigaya-kun vực dậy tinh thần. Tôi sẽ nói cho các cậu biết những gì tôi biết, chúng ta cùng nhau tìm cách.”
“Phải thế chứ… đừng hòng qua mặt bọn này nhé.” Matsushita lẩm bẩm gì đó rồi nói tiếp: “Với lại, nhờ có Kouenji-kun mà tớ đã gần như biết được Hachiman-kun đang phiền não vì ai rồi đấy.”
“Hơ, đừng nói là cậu định bảo đó là chính cậu nhé?” Kushida cười khẩy.
“Đừng có coi tớ giống cậu, tớ không tự luyến thế đâu.” Matsushita bực bội lườm lại, “Tóm lại, muốn biết thì mau mở cửa đi, không thì tớ không nói đâu.”
“…Tốt nhất là cậu nói thật đấy.”
Kushida do dự một lát, rồi lấy điện thoại ra, có vẻ như đang nhắn tin cho ai đó.
“Làm gì thế?” Matsushita khó hiểu hỏi.
“Tất nhiên là nhắn tin cho Hachiman rồi.” Vừa nói, Kushida vừa cất điện thoại đi. “Dù sao lần này tớ còn dẫn cả người ngoài vào, đương nhiên phải được chính chủ Hachiman đồng ý đã chứ.”
“…”
Matsushita bị nói cho cứng họng, chỉ đành âm thầm hạ quyết tâm. Đợi chuyện này xong, cô nhất định phải tìm cơ hội kiếm một chiếc chìa khóa dự phòng!
Ba người vào phòng, vừa ngồi xuống Kushida đã đập bàn hỏi: “Được rồi Matsushita, mau nói hết những gì cậu biết ra đi!”
“Cậu tưởng đang hỏi cung à?” Matsushita bực tức nói, “Mà nếu có hỏi cung thì phải hỏi cậu mới đúng.”
“Tớ?”
“Tất nhiên là cậu rồi, cậu nghĩ cái gì trong đầu vậy? Sao tự dưng lại đi sửa soạn cho Hachiman-kun làm gì!”
Nhắc đến chuyện này, Matsushita lại sôi máu. “Cậu có biết không, chỉ vì cái tính táy máy của cậu mà bao nhiêu đứa con gái trong lớp hỏi xin số điện thoại của Hachiman-kun không, đến cả lớp khác cũng có đấy.”
“Cái… cái đó đâu thể trách tớ được!” Thực ra không chỉ Matsushita, Kushida quen biết rộng hơn nên cũng nhận được nhiều lời nhờ vả hơn. Hai hôm nay cô bị làm phiền đến phát điên, lần nào cũng phải viện cớ từ chối.
“Hôm đó cậu không thấy bộ dạng của Hachiman đáng sợ đến mức nào đâu, tớ chỉ giúp cậu ấy sửa soạn một chút thôi, với lại cặp kính đó cũng đâu phải tớ bắt cậu ấy đeo, là cậu ấy tự đeo đấy chứ!”
“Thế sao cậu ấy lại tự đeo?”
“…Vì tớ chê quầng thâm mắt của cậu ấy.”
“Hừ, biết ngay là tại cậu mà!” Cuối cùng Matsushita cũng có cơ hội dập tắt sự kiêu ngạo của Kushida.
Nhưng lúc này Horikita đã mất kiên nhẫn, cô không khỏi thở dài: “Này hai cậu, chúng ta có thể vào chuyện chính trước được không… Matsushita-san, người mà cậu nói, không lẽ là Ichinose-san à?”
“Không, không phải cậu ấy.”
“Vậy rốt cuộc là ai?”
“Ừm, cái này thì…” Không hiểu sao, Matsushita đột nhiên tỏ ra khó nói. Một lúc lâu sau, cô mới như hạ quyết tâm, nói: “Thực ra, tớ không muốn tùy tiện nói chuyện riêng của Hachiman-kun, nên các cậu đừng nói cho cậu ấy biết là tớ kể nhé.”
“Rồi rồi rồi, cậu nói nhanh đi.” Kushida sốt ruột giục.
“Ừm… các cậu còn nhớ cô giáo đã dạy chúng ta hai học kỳ, cô Yukinoshita Haruno không?”
“…Hả?” Nghe Matsushita nói vậy, Kushida gần như chết đứng.
“Khoan đã, ý cậu là Hachiman cậu ấy…”
“Không phải, ý tớ không phải là Yukinoshita-sensei.” Matsushita vội lắc đầu, “Mà là em gái của Yukinoshita-sensei. Cô gái đó học cùng lớp với tớ hồi cấp hai, và cũng… ở trong cùng câu lạc bộ với Hachiman-kun.”
“…Là Câu lạc bộ Tình nguyện gì đó phải không?” Horikita đột nhiên nhớ ra vào dịp Giáng sinh, Matsushita đã từng nhắc đến chuyện này. Lúc đó cô không để tâm, không ngờ bên trong lại có uẩn khúc… mà còn liên quan đến Yukinoshita-sensei kia nữa.
“Ừm… giờ thì các cậu hiểu tại sao một người có tính cách như Hachiman-kun lại tham gia câu lạc bộ rồi chứ?” Nói đến đây, Matsushita không khỏi cười khổ. “Và cả chuyện đến đây nữa, tại sao vừa vào học đã tham gia hội học sinh… Tớ hơi nghi ngờ đây là sự sắp đặt của Yukinoshita-sensei.”
“Không cần nghi ngờ đâu.” Horikita bổ sung, “Yukinoshita-sensei cũng từng là học sinh ở đây, là senpai trên anh trai tôi hai khóa, và cũng từng là hội trưởng hội học sinh.”
“Này này, các cậu dừng lại chút đã.” Kushida ôm trán, vẻ mặt không thể chấp nhận nổi. “Các cậu đừng nói là… Hachiman không ngại phiền phức tham gia cả câu lạc bộ lẫn hội học sinh, chỉ vì thích cô em gái không biết từ đâu ra của Yukinoshita-sensei đấy nhé?!”
“…Chắc là vậy rồi.” Matsushita cũng không thể chấp nhận được. Khó khăn lắm mới loại được Ichinose, ai ngờ lại xuất hiện một đối thủ còn sừng sỏ hơn.
Điều khiến Matsushita thấy lạ hơn là… chuyện này vốn dĩ không thể xảy ra mới đúng. Tại sao Hikigaya lại đột nhiên nhớ đến Yukinoshita? Lẽ ra hai người họ đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi mới phải.
“Nhưng-nhưng mà! Sao Hachiman lại đột nhiên như vậy! Phải có lý do chứ!” Kushida cũng nghĩ đến điều này. “Không lẽ chỉ vì Valentine? Cậu ta không thể nào nhận được sô-cô-la từ cô Yukinoshita nào đó được!”
“Đúng vậy.” Matsushita gật đầu đồng tình, “Thế nên ngay từ đầu tớ đã không chắc lắm, nhưng ngoài Yukinoshita-san ra, tớ thực sự không nghĩ ra ai khác.”
Thế nhưng, đúng lúc này Horikita lại dội một gáo nước lạnh. “Hai cậu, chuyện đó chưa chắc đâu.”
“Ý cậu là sao?”
“Ngay cả tù nhân trong tù còn có cách nhận đồ từ bên ngoài, trường chúng ta lẽ nào lại nghiêm ngặt hơn cả nhà tù sao?”
Vốn là một học sinh gương mẫu, Horikita sẽ không bao giờ có suy nghĩ này. Rốt cuộc, trường đã quy định không được liên lạc với bên ngoài, học sinh thì phải tuân thủ. Nhưng vấn đề là—thi cử có cho phép gian lận không? Dĩ nhiên là không. Có người gian lận không? Dĩ nhiên là có. Horikita của ngày hôm nay đã không còn ngây thơ như trước, một phần cũng là nhờ chuyến đi đến quán cà phê lần trước.
Rõ ràng là, dù nội quy nhà trường có nghiêm ngặt đến đâu, việc tìm nhân viên nhà trường giúp đỡ cũng không phải là không thể. Mấu chốt là có bản lĩnh hay không thôi. Và Hikigaya rõ ràng là có.
“Cái gì?! Sao có thể… sao có thể có chuyện vô lý như vậy được!”
Kushida cũng chẳng phải học sinh ngoan hiền gì, nên lập tức hiểu ý Horikita. Cô vừa chửi thầm vừa chạy tới tủ lạnh, bắt đầu lục lọi.
“Hừ, trường ta nghiêm cấm thực phẩm bên ngoài, Hachiman là thành viên hội học sinh mà lại dám biết luật phạm luật… tức chết đi được!”
Kushida lôi từ trong tủ ra một hộp sô-cô-la bọc giấy màu hồng, tiện tay ném lên bàn. “Tớ cá chắc là cái này!”
“…Sao cậu biết?” Matsushita nhìn hộp sô-cô-la, chẳng thấy có gì đặc biệt.
“Vì sô-cô-la của tớ và những người khác đều để chung một chỗ.” Kushida phồng má, tức tối nói, “Chỉ riêng hộp này được cất cẩn thận ở một ngăn riêng… không thể tin nổi, phân biệt đối xử thế là sao chứ! Chỉ là sô-cô-la thôi mà!”
“Nếu cậu biết nó chỉ là sô-cô-la, thì làm ơn đừng kích động như vậy được không?”
Horikita nghe mà thấy đau cả đầu, và còn có chuyện đau đầu hơn nữa. Tuy tìm ra nguyên nhân phiền não của Hikigaya là chuyện tốt, nhưng mà… một cô gái trường ngoài? Chuyện này thì khuyên can thế nào đây?
“Ayanokouji-kun đúng là không đáng tin, chẳng tìm hiểu gì đã gọi mình… Haiz.”
Sự đã rồi, có ca thán cũng vô ích, vẫn phải tìm cách giải quyết vấn đề. Như lời Ayanokouji đã nói, Hikigaya là một nguồn sức mạnh quý giá của lớp, và Horikita cũng thật sự không muốn thấy cậu ta suy sụp mãi. Chỉ có điều…
“Aaa, phiền chết đi được!” Kushida ôm đầu gào lên, “Kể cả lần này Hachiman có đồng ý lời tỏ tình của Ichinose, tớ cũng tự tin làm họ chia tay được, nhưng một đứa trường ngoài thì đến góp vui làm gì chứ! Quá phạm quy!”
Matsushita cũng cười khổ: “Tớ thì luôn tin Hachiman-kun sẽ không đồng ý Ichinose-san nên cũng không lo lắm, vì cậu ấy vẫn chưa quên được Yukinoshita-san… nhưng không lẽ cả ba năm cấp ba cũng không quên được à.”
“Này… hai cậu?”
Horikita đứng bên cạnh nghe mà ngớ cả người. Nghe cứ như thể… là họ đã xúi giục Ichinose đi tỏ tình vậy? …Không thể nào?
“Chết tiệt, khó chịu kinh khủng… hừ!”
“Ể? Kushida-san?!”
Trước ánh mắt kinh ngạc của Horikita, Kushida đột nhiên xé toạc bao bì, bốc một miếng sô-cô-la nhét vào miệng. Chưa kịp để cô ngăn lại, Matsushita ở phía đối diện cũng thò tay vào túi, vừa ăn vừa bình phẩm: “Ừm, ngon phết nhỉ, không hổ là Yukinoshita-san, chắc là làm theo đúng công thức trong sách nấu ăn rồi.”
“Khoan đã, sao hai cậu lại có thể tự tiện… ăn đồ của người khác?”
Lúc nói câu này, Horikita cảm thấy hơi thiếu tự tin. Bởi vì chính cô đột nhiên cũng không muốn nhìn thấy hộp sô-cô-la này nữa, chỉ muốn ăn quách nó đi cho xong.
“Ừ nhỉ, cậu nói mới để ý, hình như không nên tự tiện làm thế thật.” Kushida vừa nói vừa gật đầu, rồi lấy điện thoại ra bấm vài cái. Một lúc sau lại cất đi. “Xong rồi, tớ đã xin phép Hachiman rồi, mọi người cứ tự nhiên ăn đi.”
“…Vậy à, thế thì tôi không khách sáo nữa.”
Dù biết thừa Kushida chắc chắn đã giở trò, nhưng Horikita quyết định không nghĩ nhiều. Chỉ là sô-cô-la thôi mà, ăn hết thì có gì to tát đâu. Hơn nữa, mình cũng từng tặng cho Hikigaya rồi, coi như huề.
Còn Matsushita thì vui vẻ ra mặt: “Đúng rồi, ăn sô-cô-la không thì hơi ngấy, để tớ pha trà cho mọi người nhé.”
“Hay quá, cứ coi như mở tiệc trà luôn đi.”
Cứ thế, dưới sự đầu têu của Kushida, ba cô gái vui vẻ mở một bữa tiệc trà trong phòng của Hikigaya.
Đến khi cậu ta hớt hải chạy về thì sô-cô-la đã không còn một mẩu.
“He he… he he… một hộp sô-cô-la sao đủ cho ba người các cậu. Thêm một hộp nữa này.”
Cùng với giọng nói có phần rợn người, một hộp sô-cô-la bọc giấy màu xanh được đặt lên bàn.
“Đây… hộp này cũng cho các cậu.” Hikigaya làm một động tác mời, “Hiếm khi các cậu ghé qua, mà tớ cũng chẳng có gì ngon để đãi… Đừng khách sáo, nhớ ăn cho hết đấy nhé.”
“V-vâng.”
Dù bộ dạng của Hikigaya lúc này rất bất thường, nhưng dưới áp lực kỳ quái, cả ba người có mặt đều không dám phản đối.
Horikita lấy một miếng sô-cô-la từ trong túi màu xanh ra, cẩn thận quan sát. Bề ngoài nó có một màu đen đáng sợ… không, sô-cô-la thì chả phải màu đen sao?
Còn Hikigaya thì vô cảm nhìn ba người họ săm soi nửa ngày trời, trong lòng không ngừng cười lạnh. Nếu là bánh quy, nướng cháy thành than thì còn nhận ra ngay. Nhưng vì đây là sô-cô-la, thế thì ngày tàn của ba người các cậu tới rồi.
…Đùa thôi.
Hikigaya thầm thở dài, nói là tức giận thì cũng không hẳn, cùng lắm chỉ là… hơi không cam tâm. Ít ra cũng phải chừa lại cho cậu một miếng nếm thử chứ. Đằng nào cũng bị ăn hết rồi, huống hồ chính cậu cũng đã nói là có thể ăn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sô-cô-la của Yuigahama chắc cũng không đến mức chết người… đâu nhỉ?
…Không không không.
Xét cho cùng cô nàng cũng là học sinh cấp ba rồi, tài nấu nướng không thể nào vẫn tệ hại như hồi cấp hai được. Với lại sô-cô-la thì… cùng lắm là nhầm muối thành đường thôi chứ gì.
Vừa nghĩ vậy, Hikigaya quyết định không nói gì, cứ im lặng nhìn họ nhét thứ sô-cô-la chết chóc ấy vào miệng.
Sau đó, chầm chậm nhai cho đến khi mặt đỏ bừng lên… Hử?
Mặt đỏ bừng?
“Này này, các cậu—”
Hikigaya vừa định hỏi thì cả ba người đồng loạt đứng bật dậy, đẩy cậu ra rồi lao vào nhà vệ sinh. Ngay sau đó là một tràng tiếng nôn khan.
Mấy người này đến cả hình tượng cũng vứt bỏ rồi sao… khó ăn đến thế thật à?
Cậu bất giác nhớ lại vài lần hiếm hoi được “thưởng thức” tài nghệ của Yuigahama, trong ký ức cũng đâu đến mức… Thôi được, đúng là rất tệ. Tuy ăn vào không có nghĩa là chết ngay, nhưng về lâu về dài, ăn những vật thể không rõ nguồn gốc có vị đắng đó có thể làm tăng nguy cơ ung thư, rồi vài năm sau phát bệnh mà chết cũng chẳng có gì lạ.
…Mà khoan, một số loại sô-cô-la vốn dĩ đã đắng rồi mà nhỉ?
Hikigaya đột nhiên nghĩ có khi nào mình đã trách oan Yuigahama không. Cậu nhìn cái túi màu xanh trên bàn, nhìn những miếng sô-cô-la còn lại bên trong, rồi bất giác đưa tay ra. Nhưng tiếng nôn ọe từ nhà vệ sinh lại vọng ra, khiến cậu chần chừ.
Làm sao đây… Kệ, chết thì chết!
Hikigaya nhắm mắt làm liều, ném một miếng sô-cô-la vào miệng.
“…Thì ra là vậy.”
Cảm nhận những tín hiệu phản kháng mà vị giác đang gào thét gửi lên não, cậu dường như đã tỏ tường điều gì đó, khẽ gật gù.
Cái vị này… quả thật có thể khiến người ta thăng thiên.