Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

474 3476

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

(Hoàn thành)

The stunningly beautiful former classmate I had a crush on in high school has moved in next door — along with her stepdaughter

篠宮夕 著・文・その他ほか

Nếu bạn gặp lại cô gái mình thầm thương trộm nhớ hồi trung học tại một buổi họp lớp hay gì đó sau khi đi làm, liệu mối quan hệ lãng mạn có thể phát triển không? Để tôi nói rõ nhé. Chuyện đó không thể

33 30

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

(Đang ra)

Những Khoảng Khắc Thoáng Qua Trên Hành Trình Của Setsuna

Rokusyou • Usuasagi

Giờ đây, cậu bắt đầu một chuyến du hành không phải để cứu rỗi thế giới, mà là để thực sự chiêm ngưỡng nó. Một cuộc hành trình của những cuộc gặp gỡ và chia ly, nơi mỗi con người, mỗi khung cảnh thoáng

53 71

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

162 83

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

279 5621

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

108 2539

Năm nhất học kỳ 3 - Chương 311: Trường học trong rừng

Kỳ nghỉ đông vừa vui vẻ lại vừa ngắn ngủi, vèo một cái đã hết veo. Thực tế thì nó ngắn thật, mới nửa tháng đã lại phải quay về trường học gặm nhấm cuộc sống tù đày.

Không chỉ thế, học kỳ ba vừa bắt đầu được vài ngày thì kỳ thi đặc biệt khổ không để đâu cho hết cũng đã tới.

“Haizz… muốn về nhà quá.”

Hikigaya ngao ngán ngả người trên ghế, chỉ thấy tiền đồ một màu xám xịt.

Lúc này, một chiếc xe buýt đang chở toàn bộ học sinh lớp 1-D chạy trên cao tốc. Hầu hết mọi người vẫn chưa biết mình sắp phải làm gì. Chỉ thị nhận được đến giờ chỉ là tất cả phải thay đồ thể thao, và nhà trường đặc biệt khuyến khích mọi người chuẩn bị nhiều quần áo để thay trước khi đi.

Cũng phải, phải ở đó cả tuần cơ mà…

Đối với Hikigaya, người đã biết trước nội tình, thì đây chắc chắn không phải là một chuyến đi chơi thú vị gì cho cam.

“Hachiman, cậu sao vậy?”

Kushida ngồi cạnh thấy sắc mặt cậu không ổn, liền nhỏ giọng hỏi: “Cậu say xe à? Hay nằm nghỉ một lát đi, để tớ cho cậu gối đầu lên đùi nhé.”

“… Làm gì có chuyện đó.”

“Không sao đâu, mọi người không thấy được đâu mà.”

Cả hai đang ngồi ở hàng ghế cuối, cạnh đó là Horikita và Matsushita… mà có thật là không ai thấy không vậy.

Từ nãy đến giờ, Hikigaya đã cảm nhận được mấy luồng ánh mắt sắc lẻm từ xung quanh chiếu tới.

Chỉ ngồi cạnh nữ thần của mọi người, Kikyou-chan thôi mà, có cần phải làm quá lên thế không!

“Kushida-san, cậu làm ơn có chừng mực một chút.” Horikita đặt cuốn sách xuống, khẽ thở dài. “Sắp thi đến nơi rồi, làm ơn tập trung vào việc đó đi.”

“Xì, ra vẻ nghiêm túc.”

Kushida lườm Horikita một cái, rồi lại lôi từ trong túi ra một thanh Pocky chìa đến trước mặt Hikigaya, còn hỏi cậu có muốn chơi một trò nhỏ không.

Này Kikyou-chan?

Đồ ăn không phải để chơi đâu nhé?

Chắc vì chuyến đi kéo dài khoảng ba tiếng nên học sinh được phép mang theo vài món đồ yêu thích, từ sách vở, bài poker, đồ ăn vặt cho đến cả máy chơi game cũng không thành vấn đề.

Tuy nhiên, Hikigaya cảm thấy những thứ này không chỉ được dùng trên xe, mà có lẽ khi đến khu trường học trong rừng kia cũng có thể sử dụng.

Thậm chí, có khi hoạt động giải trí duy nhất ở đó lại phụ thuộc vào những thứ học sinh tự mang theo.

Thế nên ngoài tiểu thuyết ra, cậu còn cố tình mang theo cả máy Switch nữa… Ừm, lại phải cảm ơn Horikita-senpai lần nữa rồi!

Vì chưa biết tình hình cụ thể ra sao nên ai nấy đều rất phấn khởi, không khí trên xe vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là mấy tên ngốc ngồi hàng ghế trước là ồn ào nhất.

“Hôm đó tôi thấy tin nhắn trong nhóm là phóng ngay lên sân thượng, vừa đạp cửa ra, các cậu đoán xem tôi thấy gì nào?”

Yamauchi vừa múa tay múa chân vừa hào hứng kể lại cho đám bạn xung quanh, chỉ có điều lời kể có hơi khác sự thật một chút.

“Chẳng phải là Ayanokouji hạ gục mấy đứa lớp C sao, trên diễn đàn đăng đầy rồi còn gì.”

“Tin đó là giả đấy! Sự thật là Ayanokouji mới là người bị hạ!” Yamauchi đứng đó nói dối không chớp mắt. “Lúc đó cậu ta còn sắp quỳ xuống xin tha tên Ryuuen kia rồi, may mà tôi đến kịp một cước đá bay Ryuuen, cứu cậu ta một mạng!”

Này, này… người trong cuộc đang ở ngay đây đấy nhé?

Hikigaya cũng phải kinh ngạc, có chém gió thì cũng phải biết điểm dừng chứ.

Mà cũng có thể là Ayanokouji không muốn gây chú ý nên mới xúi Yamauchi ra tung hỏa mù… không, dù thế nào cũng không đến mức đó được.

Dĩ nhiên là chẳng ai tin lời Yamauchi, chỉ hùa theo cười hì hì vài câu cho qua chuyện.

Tuy vậy, dù miệng không nói ra nhưng trong lòng ai cũng có những thắc mắc sâu sắc về Ayanokouji.

Chỉ là sau một kỳ nghỉ đông để bình tâm lại, cộng thêm việc vốn chẳng thân thiết gì với cậu ta, nên dù có muốn hỏi cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Kết cục là, mối quan hệ của Ayanokouji trong lớp càng trở nên xa cách hơn trước, mọi người đều vô thức xem cậu ta như không tồn tại.

Cứ như trong Another vậy…

Đó vốn là cách đối xử dành cho những kẻ khác biệt, Hikigaya hiểu rõ điều này hơn ai hết.

Tương tự, Chabashira-sensei cũng nhận ra bầu không khí kỳ lạ này và tỏ ra khá hứng thú quan sát những học sinh đang nói chuyện một cách gượng gạo.

Khi xe vừa ra khỏi đường hầm, cô đột ngột đứng dậy.

“Xin lỗi vì làm gián đoạn lúc các em đang vui vẻ, nhưng bây giờ tất cả trật tự cho tôi.”

Thấy Chabashira-sensei cầm micro lên, Hikigaya biết ngay là phần giải thích về kỳ thi đặc biệt sắp bắt đầu.

Liếc sang bên cạnh, vẻ mặt của Kushida, Horikita và Matsushita cũng trở nên nghiêm túc… Họ quả là những người xuất sắc, chẳng cần ai phải nhắc nhở.

“Chắc một vài em đã nhận ra, chúng ta sắp bắt đầu một kỳ thi đặc biệt mới. Nhưng cứ yên tâm, so với kỳ thi trên đảo hoang, lần này ít nhất về mặt sinh hoạt sẽ đơn giản hơn rất nhiều, cứ coi như một chuyến dã ngoại cũng được.”

Nói thì nói thế, nhưng bị lừa nhiều lần rồi, dĩ nhiên chẳng ai dễ dàng tin vào mấy lời ngon ngọt của Chabashira-sensei.

Dù vậy, không ai làm ầm lên, tất cả đều im lặng vểnh tai lắng nghe.

Xem ra, đám này cũng đã trưởng thành hơn đôi chút rồi.

“Vậy thì, tôi sẽ giải thích sơ qua về kỳ thi đặc biệt lần này. Chưa đầy một tiếng nữa, các em sẽ được đưa đến một khu trường học trong núi. Thời gian tôi giải thích càng ngắn, thì các em sẽ có càng nhiều thời gian để ‘do dự’.”

Cái gọi là “do dự” ở đây, chắc là thời gian để cả lớp thảo luận.

Thật tình, sao không nói thẳng ra cho rồi?

Về phần hoạt động trường học trong rừng, thường thì nó được tổ chức vào mùa hè, nhưng thời gian đó đã bị kỳ thi trên đảo hoang chiếm mất.

Một kỳ thi trên đảo hoang vào mùa đông còn khắc nghiệt hơn nhiều… nên cách sắp xếp hiện tại vẫn là hợp lý hơn.

Nhân tiện nói đến, Hikigaya cũng từng tham gia hoạt động trường học trong rừng của Câu lạc bộ Phục vụ, bị Hiratsuka-sensei lôi đi chăm sóc một đám nhóc tiểu học. Hồi đó cũng xảy ra một chuyện nho nhỏ.

Lúc ấy cậu đã làm quen với một cô bé tiểu học tên Rumi… không biết con bé đó giờ ra sao rồi, chắc cũng đã lên trung học rồi nhỉ?

Mong là Rumi Rumi sẽ kết bạn được ở trường trung học.

Thấy không ai lên tiếng ngắt lời, Chabashira-sensei hài lòng gật đầu rồi nói tiếp: “Trong cuộc sống học đường thường ngày, cơ hội tiếp xúc với các anh chị khối trên, đặc biệt là với những em không tham gia câu lạc bộ, chắc là rất hiếm. Nhưng trong chuyến đi trường học trong rừng lần này, chúng ta sẽ có một hoạt động tập thể kéo dài tám ngày bảy đêm. Kỳ thi đặc biệt có tên là ‘Trại huấn luyện hỗn hợp’. Các em sẽ có rất nhiều cơ hội tiếp xúc với các senpai. Giờ tôi sẽ phát tài liệu.”

Nói xong, cô đưa từng xấp tài liệu cho học sinh hàng đầu để truyền xuống dưới.

Mỗi bộ tài liệu đều khá dày, phải đến hai mươi trang.

Hikigaya nhận lấy rồi lật xem ngay, và thấy tình hình cơ bản giống hệt những gì Nagumo đã nói.

Mỗi nhóm phải có thành viên từ ít nhất hai lớp. Nếu thành tích của nhóm thấp hơn điểm trung bình, trưởng nhóm sẽ bị đuổi học. Đến đây thì vẫn chưa có vấn đề gì.

Tuy nhiên, ngoài ra còn một điểm quan trọng hơn nữa.

— Khi trưởng nhóm bị đuổi học, người đó có thể dùng quyền trách nhiệm liên đới để chọn thêm một thành viên trong nhóm bị đuổi học cùng.

Theo Hikigaya, so với việc cả nhóm cố tình thi điểm thấp để trưởng nhóm bị đuổi, thì đây mới là cái bẫy thực sự.

Bởi vì việc thuyết phục ai đó làm trưởng nhóm đã là cả một vấn đề, nên tỷ lệ thành công của kế hoạch đó xem ra quá thấp.

Dù rất muốn bàn bạc ngay với Horikita và những người khác, nhưng Chabashira-sensei vẫn chưa nói xong, đành phải kiên nhẫn chờ thêm chút nữa.

“Bây giờ tôi sẽ bắt đầu giải thích về Trại huấn luyện hỗn hợp. Tài liệu sẽ bị thu lại trước khi xuống xe, các em hãy nhớ nắm rõ luật chơi. Kỳ thi đặc biệt lần này là một đợt tập huấn với mục đích chính là rèn luyện và trưởng thành về mặt tinh thần. Nói đơn giản là để xem các em có thể xây dựng mối quan hệ với những người mình ít tiếp xúc hay không. Đây là kỹ năng cơ bản để tồn tại ngoài xã hội sau này, các em cần phải học hỏi về phương diện này.”

Giống như buổi giải thích về kỳ thi Người Ưu Đãi, chủ đề của kỳ thi toàn là mấy lời sáo rỗng.

Nào là xây dựng quan hệ với người lạ… nếu không phải là bắt buộc, Hikigaya chỉ muốn ru rú trong ký túc xá suốt ba năm, chứ chẳng hề muốn dính dáng gì đến đám người đó.

“Đầu tiên, các em sẽ được chia theo giới tính nam-nữ. Sau đó, cả khối sẽ cùng nhau thảo luận để chia thành sáu nhóm nhỏ mỗi bên.” Chabashira-sensei tiếp tục giải thích. “Mỗi nhóm đều có quy định số lượng thành viên tối thiểu và tối đa. Nhớ đọc kỹ phần phân loại số người ở trang năm trong tài liệu. Xuống xe là tài liệu sẽ bị thu lại đấy.”

Mỗi nhóm đều có giới hạn số lượng thành viên tối thiểu và tối đa. Lấy ví dụ các nam sinh năm nhất, toàn khối có bảy mươi chín người, nên mỗi nhóm sẽ có từ chín đến mười bốn thành viên.

Còn phía nữ sinh năm nhất có tám mươi người, nên mỗi nhóm sẽ có từ mười đến mười lăm thành viên.

Sự chênh lệch này có lẽ là để điều chỉnh số lượng thành viên trong nhóm dựa trên số người đã bị đuổi học của khối.

“Trong thời gian ở trường học trong rừng, các em bắt buộc phải lập nhóm với học sinh các lớp khác để cùng nhau vượt qua kỳ thi. Ngoài ra, đừng có nghĩ đến chuyện lớp mình tự chia làm hai nhóm là xong. Tài liệu đã ghi rõ, mỗi nhóm phải có sự tham gia của học sinh từ ít nhất hai lớp khác nhau.”

“Thế thì loạn quá, họ chẳng phải là kẻ thù của mình sao?” Ai đó không nhịn được mà phàn nàn.

Nghe vậy, Chabashira-sensei chỉ mỉm cười.

“Đừng lo, các em không chỉ phải hợp tác để vượt qua kỳ thi, mà còn phải cùng nhau sinh hoạt hàng ngày nữa. Từ việc lên lớp, nấu ăn, giặt giũ, tắm rửa cho đến lúc đi ngủ, nội dung phong phú lắm đấy.”

“Hả? Sao lại phải sống chung với người lớp khác nữa chứ!”

Nghe tin này, cả nam lẫn nữ đều kêu oai oái.

Hikigaya thì chẳng quan tâm lắm. Cậu chưa bao giờ coi mấy đứa con trai trong lớp là đồng đội, nói cách khác, sống chung với ai cũng chẳng sao.

Nếu được, cậu chỉ mong được ở một mình!

“Đừng vội, cách sắp xếp này không phải là không có lợi, nhưng để sau hãy nói. Giờ các em xem qua nội dung sơ bộ của bài kiểm tra ở trang bảy đi. Kết quả của kỳ thi đặc biệt lần này sẽ được quyết định bởi bài kiểm tra tổng hợp vào ngày cuối cùng.”

Nội dung bài thi gồm bốn hạng mục chính.

[Đạo đức][Rèn luyện tinh thần][Kỷ luật][Tính độc lập]

Biết nói sao đây… cái trường chết tiệt này sao cứ thích bày ra mấy trò vớ vẩn này nhỉ?

Thứ này nhìn qua đã thấy phiền phức rồi. Dù tài liệu có giải thích từng hạng mục, nhưng Hikigaya đọc xong vẫn thấy mông lung như một trò đùa.

Chỉ có thời gian biểu là trông còn rõ ràng.

Thức dậy — làm bài thi buổi sáng — ngồi thiền, lao động ở võ đường — ăn sáng — học trên lớp — ăn trưa — làm bài tập buổi chiều rồi lại ngồi thiền — ăn tối, tắm rửa — đi ngủ.

Tuyệt vời, một cuộc sống quy củ đến mức khiến người ta muốn chết.

Điều không thể chịu nổi nhất là sáng thứ bảy vẫn phải đi học, chỉ được nghỉ mỗi ngày Chủ nhật.

Thật sự muốn về nhà quá đi…

“Khi đến nơi, các em sẽ nhận được thời gian biểu chi tiết hơn. Hãy nhớ rằng việc thành lập nhóm rất quan trọng. Các em phải đồng lòng hợp sức để vượt qua tuần tập huấn này. Ngoài ra, dù với bất kỳ lý do gì, cũng không được phép tự ý rời nhóm hay thay đổi thành viên giữa chừng. Nếu có học sinh phải nghỉ vì bệnh hoặc chấn thương, các thành viên còn lại phải gánh vác phần việc của người đó.”

Nói cách khác, nếu thiếu một người, điểm trung bình của cả nhóm sẽ bị kéo xuống thê thảm.

Chắc Chabashira-sensei muốn nhắc nhở mọi người phải lựa chọn thành viên cẩn thận. Nếu trong nhóm có mâu thuẫn hoặc thù địch lẫn nhau thì coi như xong.

“Sau khi năm nhất chia thành sáu nhóm, các khối năm hai và năm ba cũng chia thành sáu nhóm và sẽ hợp cùng các em. Tức là cuối cùng các em sẽ tạo thành sáu nhóm lớn, bao gồm cả ba khối. Kết quả kỳ thi sẽ dựa trên điểm trung bình của tất cả thành viên trong nhóm lớn. Vì vậy, thành tích của các khối khác cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến kết quả cuối cùng.”

Nghe tin phải lập đội với cả các anh chị khối trên, mọi người không khỏi nhìn nhau ái ngại.

Không khí trong xe bỗng trở nên kỳ quặc.

Cũng phải thôi, đối mặt với các senpai ít nhiều cũng sẽ cảm thấy không tự nhiên, huống hồ lần này còn liên quan đến kết quả thi. Chẳng may thành tích không tốt mà bị các senpai trút giận thì cũng hoàn toàn có khả năng.

Nhưng mà, kỳ thi lần này đúng là đặc biệt thật.

Theo Hikigaya, chỉ tập hợp những học sinh học giỏi lại với nhau thôi thì chưa chắc đã thắng được.

Chìa khóa quyết định thắng bại của kỳ thi này nằm ở năng lực tự quản của mỗi nhóm.

“Tôi đã nói sơ qua tình hình rồi. Giờ đến phần quan trọng nhất, đó là kết quả của kỳ thi lần này sẽ mang lại cho các em những gì.”

Nói đến đây, Chabashira-sensei cố tình ngừng lại một chút.

“Đầu tiên, nhóm lớn xếp hạng chót sẽ phải chịu một hình phạt rất nặng. Tôi nghĩ các em cũng đoán ra rồi, đó là bị đuổi học.”

“Đúng như dự đoán…”

Bị dọa nhiều lần, học sinh lớp D đã dần miễn nhiễm với từ này, nên giờ cũng không còn quá sốc nữa.

“Nhưng không cần quá lo lắng. Không phải toàn bộ thành viên của nhóm lớn xếp chót đều bị đuổi học đâu. Làm vậy thì có khác nào đuổi một lúc bốn mươi người, sẽ gây ra rắc rối lớn đấy… Tóm lại, tiêu chuẩn bị đuổi học chỉ phụ thuộc vào điểm trung bình của nhóm nhỏ. Nếu điểm trung bình thấp hơn mức sàn của trường, trưởng nhóm sẽ bị đuổi học.”

Không hiểu sao, Chabashira-sensei nói đến đây lại ngập ngừng. Nhưng giờ chẳng ai để tâm đến chuyện đó.

“Trưởng nhóm được quyết định như thế nào ạ?”

“Các em tự bàn bạc trong nhóm và chọn ra người phù hợp. Chỉ vậy thôi.” Chabashira-sensei thản nhiên đáp. “Trước sáng mai phải quyết định xong. Nếu trong nhóm không thể thống nhất được ai làm trưởng nhóm, nhóm đó sẽ bị mất tư cách ngay lập tức, tức là toàn bộ thành viên sẽ bị buộc thôi học. Tôi nghĩ chắc không ai ngốc đến thế đâu. Từ trước đến nay cũng chưa từng xảy ra chuyện này.”

Xem ra chỉ cần Tokitou sắp xếp khéo léo, khả năng Ayanokouji trở thành trưởng nhóm là rất cao.

Dù sao thì năng lực của cậu ta mạnh như vậy, chỉ cần kích động một chút là cậu ta khó mà từ chối được. Vấn đề là Tokitou có nắm bắt được cơ hội không.

“Ngoài ra còn một điểm nữa. Khi trưởng nhóm bị đuổi học, người đó có thể dùng quyền trách nhiệm liên đới để chọn thêm một người trong nhóm bị đuổi học cùng, tức là tìm người chết chung. Nhưng quyền này chỉ có hiệu lực khi nhà trường công nhận rằng học sinh được chọn là một trong những nguyên nhân khiến điểm của nhóm bị tụt xuống dưới mức sàn. Vì vậy, chỉ cần các em không cố tình thi trượt hay phá rối thì sẽ không có vấn đề gì.”

Đây cũng chính là điều Hikigaya quan tâm nhất.

Về lý thuyết, chỉ cần chọn một người làm vật tế thần để làm trưởng nhóm là có cơ hội hạ bệ thủ lĩnh của lớp khác. Nhưng vấn đề là, chẳng có học sinh nào lại chịu tự hủy để bảo vệ đồng đội và kéo theo người của lớp khác chết chung.

Tuy nhiên, nói là hoàn toàn không thể thì cũng chưa chắc.

Miễn là có đủ lợi ích.

Hikigaya gần như đã đoán ra tại sao số điểm cá nhân của Nagumo lại ít đến vậy.

“Tiếp theo, lớp có học sinh bị đuổi học sẽ phải chịu hình phạt tương ứng. Mỗi một người bị đuổi sẽ bị trừ một trăm điểm lớp. Ngoài ra, lần này nếu số điểm bị trừ lớn hơn số điểm hiện có, phần âm sẽ được cộng dồn. Cho đến khi trả hết nợ, điểm lớp sẽ luôn ở mức không.”

Lời của Chabashira-sensei khiến mọi người thót tim.

Lớp D từng có một thời gian dài không có điểm nào, nên có bị trừ cũng chẳng sao.

Nhưng giờ thì chiêu đó không còn dùng được nữa.

Đây là đang sửa lỗi game sao?

Đúng lúc này, Hirata đột nhiên giơ tay.

“Thưa cô, nếu có người bị đuổi học thì có cách nào để cứu không ạ?”

“Có thì cũng có.”

Chabashira-sensei gật đầu.

“Như một phương án cuối cùng, các em có thể dùng điểm cá nhân để hủy bỏ quyết định đuổi học. Quy định này áp dụng cho tất cả các khối. Để cứu một học sinh cần hai mươi triệu điểm cá nhân. Không chỉ vậy, hình phạt trừ điểm lớp vẫn sẽ được áp dụng, và còn phải trả thêm ba trăm điểm lớp nữa.”

“Hai mươi triệu điểm đó cả lớp có thể cùng nhau góp đúng không ạ?” Hirata cẩn thận xác nhận lại.

“Đúng là có thể, nhưng đối với… ừm, những kẻ nghèo rớt như các em thì chắc cũng chẳng liên quan gì.”

Khi nói đến từ “nghèo”, Chabashira-sensei đột nhiên liếc về phía này.

Hikigaya cũng lườm lại một cái.

“Trước hết, các em còn chẳng có ba trăm điểm lớp để trả thêm, nên đừng nghĩ đến chuyện cứu người làm gì, không thể nào đâu.”

Với kỳ thi lần này, muốn cứu người thì phải có ít nhất bốn trăm điểm lớp.

Lớp D hiện tại chỉ có một trăm điểm, hoàn toàn không gánh nổi.

Nhưng mà, khối năm ba thì lại khác.

Tuy đây chỉ là giả thuyết, nhưng nếu Nagumo chịu bỏ ra hai mươi triệu điểm cá nhân, thì rất có thể sẽ có học sinh sẵn sàng tự hủy để kéo theo người khác.

Dĩ nhiên, chuyện này nghe có vẻ hơi hoang đường.

Bởi vì Nagumo là học sinh năm hai, gã ta chẳng có lý do gì để can dự vào cuộc chiến của khối năm ba, huống chi còn phải bỏ ra một số điểm khổng lồ như vậy.

Nhìn thế nào thì đây cũng là một chuyện vô lý.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, những quy tắc thông thường chẳng thể áp dụng được với Nagumo.

Bởi vì gã ta chính là người thống trị toàn bộ khối năm hai.

Nói đơn giản, gã ta không có đối thủ trong khối. Giữ điểm cá nhân lại cũng chẳng để làm gì, nên gã ta muốn dùng vào việc gì cũng được, không ai cản nổi.

Còn Horikita Manabu lại là một học sinh giỏi nghiêm túc, chắc chắn sẽ không bao giờ ngờ được rằng Nagumo lại sẵn sàng làm một việc tùy hứng như vậy chỉ để đối phó với mình.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn thấu được âm mưu của Nagumo, việc phá giải cũng rất dễ dàng.

Một là nhắc nhở Horikita-senpai, tuyệt đối không được để học sinh lớp mình đơn độc gia nhập nhóm khác, phải đi theo nhóm đông để không thể áp dụng trách nhiệm liên đới.

Nếu cách đó không được, thì chỉ còn cách để Horikita và mọi người lập ra một nhóm nữ sinh năm nhất mạnh nhất, rồi kết hợp với nhóm của Tachibana-senpai để tạo thành một nhóm lớn.

Chỉ cần nhóm lớn không xếp chót, thì cũng có thể tránh được nguy cơ bị đuổi học.

Nói chung, chỉ cần một trong hai cách này có hiệu quả, thì âm mưu của Nagumo sẽ không thể thành công.

Chà chà, lần này cuối cùng cũng có thể yên tâm được rồi~