Cổ nhân có câu vô dục tắc cương, Matoba muốn dùng con bài ‘người phụ trách có nguy cơ bị đuổi học’ để dọa Hikigaya phải chùn bước, ai ngờ đối phương lại tỉnh bơ như không.
Dĩ nhiên, ngày nào cậu còn học ở trường Koudo Ikusei, ngày đó cậu vẫn sẽ làm tròn bổn phận của mình.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lỡ bị tống cổ khỏi trường thật thì cũng đành chịu, cùng lắm thì về nhà thăm em gái thôi〜
Thế nên Hikigaya về khoản này trước nay luôn rất thoáng, đừng hòng ai dùng chuyện đuổi học để dắt mũi cậu.
Hết cách, đám Matoba đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà đồng ý.
Nhóm đầu tiên do lớp B dẫn dắt nhanh chóng được thành lập, rồi tìm đến thầy Mashima để đăng ký.
Trong lúc đó, Matoba đòi lại vị trí người phụ trách, nhưng đã bị Hikigaya thẳng thừng từ chối.
Nói đùa chắc, ban đầu chính cậu bảo tôi làm người phụ trách, giờ tôi nhận lời rồi lại định giật lại?
Còn muốn nhận phần thưởng gấp đôi à?
Mơ đi!
Cái thói hư tật xấu này không thể dung túng được.
Tiện thể, học sinh lớp A tham gia lại là Kanzaki… Cậu ta đến để do thám tình hình địch chăng?
Dù gì thì nhóm này không chỉ có thành viên chủ chốt của lớp B, mà còn có cả gã khó lường Ryuuen, nên nhân cơ hội này để thăm dò hư thực cũng không phải là ý tồi.
Có điều, Hikigaya cũng chẳng quan tâm Kanzaki định làm gì, mặc xác cậu ta.
Sau khi giải quyết xong lớp B phiền phức nhất, việc chia nhóm diễn ra khá suôn sẻ. Chẳng mấy chốc ba lớp còn lại cũng đã lập xong các nhóm do mình chủ đạo.
Shibata của lớp A, Kaneda của lớp C, và Hirata của lớp D lần lượt trở thành người phụ trách của ba nhóm mười bốn người này.
Công nhận cũng lắm “da” (田) thật…
“Này Kanzaki, cậu không về lớp mình thật sự ổn đấy chứ?” Ryuuen cười khẩy. “Kỳ thi lần này, ‘bảo mẫu’ số một của lớp cậu là Ichinose không quản được tới đây đâu. Nếu ngay cả ‘bảo mẫu’ số hai như cậu cũng đi nốt, có khi lớp cậu loạn cả lên đấy.”
“Tôi không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra, với lại Shibata vốn hợp với việc này hơn tôi.”
Kanzaki không hề bị khiêu khích, bình tĩnh đáp lại lời Ryuuen.
Cậu ta nói cũng đúng, Shibata tính tình hoạt bát, cởi mở, gần như thân được với tất cả mọi người, quả là phiên bản nam của Ichinose.
Ngược lại, tính cách Kanzaki có phần tách biệt. Hikigaya cảm thấy cậu ta là một trong số ít học sinh không hợp với không khí của lớp A.
Chủ yếu là vì cậu ta không bị cái tư tưởng “tất cả là bạn tốt” của Ichinose đồng hóa… điều này thật đáng quý.
“Mà tình hình của cậu còn tệ hơn ấy chứ, không lo đám đàn em làm phản à?”
“Hahaha, nếu chúng thật sự có bản lĩnh đó, tao lại mừng không hết.”
Lớp C không có Ryuuen thì gần như chẳng còn cơ hội lên lớp A. Kaneda và Ishizaki hiểu rõ điều này, nên mới tự nguyện nghe lệnh cậu ta.
So với họ, tên ngốc Tokitou kia… haiz.
Chỉ cần bị khích vài câu là nổi nóng, dám lao đầu vào chỗ chết khi đối đầu với Kiệt Tác Tối Cao, lại còn cả tin vào lời ngon tiếng ngọt của một gã hội trưởng hội học sinh mới gặp lần đầu.
Nghĩ đến đây, Hikigaya không nghe lỏm cuộc trò chuyện của Ryuuen và Kanzaki nữa, mà chuyển sự chú ý sang những học sinh còn lại.
Hiện tại, lớp A, B, C mỗi lớp còn sáu người, lớp D còn năm người, tổng cộng hai mươi ba học sinh vẫn chưa có nhóm.
Trong đó lớp D có Ayanokouji, Yamauchi, Yukimura, Miyake và Kouenji.
Trừ Yamauchi ra, việc bốn người kia bị lẻ ra cũng chẳng có gì lạ, vì họ vốn là những kẻ bên lề của lớp.
Nhưng tại sao Yamauchi lại bị bỏ lại nhỉ? gã ta đâu phải không có bạn bè.
Hikigaya cứ ngỡ nhóm này sẽ được chia thành hai nhóm nhỏ theo kiểu hai lớp ghép lại, như vậy người trong lớp cậu có thể cố gắng ở cùng nhau.
Ai ngờ cuối cùng họ lại tạo thành một nhóm hỗn hợp gồm cả bốn lớp.
Xem ra ai cũng thèm khát điểm số, chẳng ai muốn bỏ lỡ cơ hội nhận thưởng gấp ba lần.
Tuy nhiên, Tokitou chắc hẳn cũng đã nhúng tay vào, và gã ta đã được như ý nguyện khi vào cùng nhóm với Ayanokouji.
Để rồi xem gã đó sẽ giở trò gì tiếp theo.
Muốn khiến một người cẩn trọng như Ayanokouji nhận chức người phụ trách không phải là chuyện dễ.
Tiện đây, những người lớp D cùng nhóm với Ayanokouji không phải Miyake và Yukimura, mà là Yamauchi và Kouenji… lẽ nào họ bị bỏ rơi rồi sao?
Đúng lúc này, Nagumo đột nhiên bước tới.
“Anh còn tưởng mấy đứa sẽ tốn nhiều thời gian lắm, không ngờ nhanh vậy.”
Nghe gã ta nói, gần như toàn bộ ánh mắt của các nam sinh đều đổ dồn về. Xem ra khối năm hai và năm ba cũng đã chia nhóm xong.
Ngay sau đó, Nagumo đưa ra một đề nghị bất ngờ.
“Nếu cả khối đã chia nhóm xong, vậy chúng ta cứ bắt đầu lập đại nhóm luôn đi. Tuy nhà trường sắp xếp đến tối mới làm, nhưng đó là vì họ không ngờ chúng ta lại hiệu quả đến thế. Vậy nên cũng chẳng cần đợi đến tối, giờ giải quyết luôn cho gọn, chẳng phải tiện hơn sao?”
Các giáo viên dường như cũng không lường trước được tình huống này, họ bắt đầu thảo luận với vẻ hơi bối rối.
Nhưng nhà trường đã thông báo trước là sẽ không can thiệp vào học sinh, nên có lẽ họ sẽ ngầm đồng ý với mức độ này.
Trước đề nghị của hội trưởng, đám học sinh năm nhất chỉ biết nhìn nhau, chẳng ai dám từ chối.
Thực ra, Nagumo cũng chẳng thật sự hỏi ý kiến họ. Hỏi xong gã ta liền quay sang Horikita Manabu.
“Horikita-senpai, anh thấy sao?”
“Ừm, như vậy cũng tiện hơn.”
Sau khi thống nhất ý kiến, cả hai bắt đầu tự bàn bạc về kế hoạch tiếp theo.
Có lẽ để ưu ái cho đám năm nhất không có nhiều thông tin, Nagumo đề nghị sáu nhóm của năm nhất sẽ cử đại diện ra oẳn tù tì. Sau đó, dựa theo thứ tự thắng cuộc để chọn nhóm của năm hai và năm ba. Sau hai lượt, việc thành lập sáu đại nhóm sẽ hoàn tất.
Phương án này khá công bằng, nên Horikita Manabu nhanh chóng đồng ý.
Khối năm nhất cũng không có ý kiến gì, mà nói đúng hơn là họ vốn chẳng có tư cách xen vào.
Matoba tự động ra làm đại diện oẳn tù tì, kết quả là cậu ta về nhất, Kaneda về nhì, và Hirata về ba.
Làm tốt lắm.
“Về việc chọn nhóm nào, mấy đứa có thể tự thảo luận với nhau.”
Nagumo mỉm cười ôn hòa, quan sát từng nhóm của năm nhất. Hẳn là cậu ta đang xem xét biểu hiện của họ.
Nhưng đám năm nhất gần như chẳng biết gì về khối trên, nhìn qua chỉ thấy nhóm của Horikita Manabu và Nagumo là có vẻ đáng gờm.
“Tôi nghĩ chúng ta nên chọn nhóm của Horikita-senpai trước.”
Đề nghị của Matoba ngay lập tức được cả lớp B đồng tình.
Nhóm của Horikita Manabu đa số là học sinh lớp 3-A, lại còn có danh tiếng của cựu hội trưởng, nhìn thế nào cũng thấy đáng tin cậy nhất.
Ngược lại, thành viên trong nhóm của Nagumo có vẻ hơi phức tạp, có nhiều người từ lớp 2-C và 2-D, trong khi lớp A lại là thiểu số.
Tuy nhiên, không phải ai trong nhóm cũng đồng ý với Matoba.
“Này, dựa vào đâu mà mấy người được quyết định?” Ryuuen nói với vẻ khiêu khích. “Chỉ vì mấy người đông hơn à? Thế thì tôi không chấp nhận đâu nhé.”
“Vậy được, cậu nói xem chọn nhóm nào?” Matoba trừng mắt nhìn cậu ta, vẻ mất kiên nhẫn.
“Tôi thấy nhóm nào cũng như nhau cả thôi.”
“Cậu…”
Chưa để Matoba kịp nổi đóa, Hikigaya đã lên tiếng ngắt lời.
“Ryuuen, cậu thôi đi. Chuyện này tất nhiên phải do người phụ trách là tôi quyết định. Mấy người cứ ngoan ngoãn nghe theo là được.”
“Rồi rồi, mày là người phụ trách, nghe mày hết, được chưa.” Ryuuen rất thức thời mà lùi bước.
Nhưng Matoba lại không chịu: “Khoan đã, vừa rồi là tôi đi oẳn tù tì, tại sao phải nghe lời cậu!”
“Vì tôi là người phụ trách.” Hikigaya đáp với vẻ thản nhiên. “Cậu có hiểu ‘người phụ trách’ là gì không? Tôi chỉ nhường cơ hội oẳn tù tì cho cậu, chứ có nói nhường cả quyền lựa chọn đâu. Mấy chuyện này vốn phải nghe theo sắp xếp của người phụ trách, nếu không thì chức vụ này tồn tại để làm gì? Chỉ để đứng ra chịu trận thay các cậu à?”
Nếu người phụ trách là Katsuragi, có lẽ cậu ta sẽ nghe theo Matoba.
Tiếc là, người phụ trách bây giờ lại là Hikigaya.
Cậu ta mới là vua của cái nhóm này (chống nạnh).
“Này! Cái con người cậu thật là…”
“Nói mới nhớ, cũng phải cảm ơn cậu đã chọn tôi làm người phụ trách đấy. Nếu không thì tôi cũng đâu có cơ hội tha hồ sai khiến mấy vị tinh anh các cậu.”
Giọng điệu mỉa mai của Hikigaya suýt chút nữa đã khiến Matoba nổi khùng.
Tuy nhiên, những ánh mắt trách móc từ đồng đội xung quanh cũng đủ khiến cậu ta mất mặt rồi.
“Sao rồi đám năm nhất, bàn xong chưa?”
Giọng Nagumo thúc giục từ phía bên kia. Hikigaya, với tư cách là người chọn đầu tiên, lập tức bước ra khỏi hàng.
“Ể? Hikigaya, sao lại là cậu? Anh nhớ lúc oẳn tù tì đâu có cậu.” Nagumo thắc mắc.
“Vì tôi là người phụ trách.” Hikigaya đáp gọn.
Nghe vậy, Nagumo thoáng ngạc nhiên nhìn nhóm phía sau cậu, rồi nở một nụ cười tỏ vẻ đã hiểu.
“Ra là vậy, thế thì cậu bắt đầu đi.”
“Vâng. Mời nhóm của Ishikura-senpai năm ba gia nhập chúng tôi.”
Hikigaya quyết định không một chút do dự.
Nghe câu đó, Matoba và những người khác khẽ thở dài, có lẽ họ nghĩ Hikigaya đang cố tình phá đám.
Tuy nghĩ vậy cũng là điều dễ hiểu, vì cậu đã bỏ qua nhóm mạnh nhất. Nhưng thực ra, cậu không hề có ý đó.
Chọn Ishikura, một mặt là vì Hikigaya rất tò mò tại sao lần trước khi Nagumo nói chuyện với Ikari, lại liên tục nhắc đến tên người này.
Cậu cảm thấy cần phải tìm hiểu cho rõ.
Mặt khác, Ishikura không chỉ là thủ lĩnh lớp 3-B, mà còn là đội trưởng câu lạc bộ bóng rổ.
Dù trong hơn hai năm qua anh ta chưa một lần giành được vị trí lớp A từ tay Horikita Manabu, nhưng điều đó không có nghĩa là anh ta không có thực lực.
Thực tế, Hikigaya cho rằng trong kỳ thi lần này, các đàn anh trong câu lạc bộ thể thao lại có lợi thế không nhỏ. Hầu hết họ đều đã quen với kiểu tập huấn nội trú thế này từ hồi cấp hai.
Hơn nữa, nhờ hoạt động câu lạc bộ, họ cũng quen với việc giao tiếp với học sinh các khối khác hơn.
Tóm lại, chắc là sẽ không thiệt đâu.
Tiếp theo đến lượt Kaneda, cậu ta chọn nhóm của Horikita Manabu. Còn Hirata, sau khi quan sát kỹ các nhóm còn lại, đã chọn một nhóm có vẻ không mấy nổi bật.
Nếu không có gì bất ngờ, lý do của Hirata chắc cũng giống Hikigaya.
Dù sao thì cậu ta cũng là thành viên câu lạc bộ bóng đá, có nhiều bạn bè ở các khối khác, nên đã chọn những đàn anh mà mình quen thuộc.
Người chọn thứ tư là Tokitou, cùng nhóm với Ayanokouji. Không ngoài dự đoán, cậu ta đã chọn Nagumo.
Hy vọng ai đó sẽ chống đỡ nổi.
Sau đó, hai nhóm cuối cùng cũng chọn xong, và lại đến lượt Hikigaya.
Các nhóm còn lại có vẻ cũng sàn sàn nhau, nên cậu chọn một nhóm chủ yếu là học sinh lớp 2-B, chỉ có điều nhóm này không có Kiriyama.
Gã đó lại chạy sang nhóm của Nagumo… hơi tiếc một chút.
Bỏ qua vài chuyện lặt vặt, việc chọn nhóm diễn ra rất suôn sẻ. Sáu đại nhóm nhanh chóng được hình thành.
Nhưng đúng lúc này, Nagumo lại bắt đầu gây sự.
“Horikita-senpai, chúng ta tình cờ không chung nhóm, có muốn so tài một phen không?”
“…”
Horikita Manabu không đáp, chỉ phóng một ánh nhìn sắc lẹm.
Từ phía năm ba, có những tiếng thở dài như thể đã cạn lời. Một học sinh tên Fujimaki bước lên, đứng trước mặt Nagumo.
Đại hội thể thao lần trước là do cậu ta chủ trì, và bản thân cậu ta cũng có tiếng nói nhất định trong lớp A.
“Nagumo, đây là lần thứ bao nhiêu rồi? Cậu liệu mà giữ chừng mực cho tôi!”
“Có vấn đề gì sao? Ở ngôi trường này không phân biệt năm nhất hay năm ba, quy tắc cũng đâu có cấm ai tuyên chiến với ai?”
“Tôi đang nói về vấn đề đạo đức cơ bản nhất. Cậu thách đấu Horikita từ trước tới nay tôi không nói, nhưng lần này là một kỳ thi đặc biệt quy mô lớn có cả năm nhất tham gia. Tôi không thể chấp nhận hành vi coi kỳ thi như trò đùa của cậu!”
Những lời Fujimaki nói quả là chính luận, không thể bắt bẻ được.
“Có những việc dù không bị cấm cũng không nên làm. Đừng tưởng làm hội trưởng là có thể muốn làm gì thì làm. Cậu phải nhận thức được điều đó.”
“Hehe, Fujimaki-senpai, anh chỉ giỏi võ mồm thế này, chỉ khiến đàn em coi thường thôi đấy.”
Nói rồi, Nagumo chẳng biết lên cơn gì, đột nhiên nhìn về phía Hikigaya.
“Này Hikigaya, với tư cách là người từng là cánh tay phải đắc lực của Horikita-senpai, tôi muốn nghe xem cậu thấy bên nào có lý hơn?”
“…Biết nói sao đây.”
Hikigaya vừa thấy phiền phức, vừa bình thản trả lời: “Tuy lời của Fujimaki-senpai rất có lý, nhưng đây là ngôi trường tôn thờ chủ nghĩa thực lực. Muốn đám kouhai ngạo mạn phải câm miệng, thì chỉ có cách dùng thực lực để đánh bại chúng thôi.”
“Haha, hay lắm, hay lắm, nói rất hay.” Nagumo cười vỗ tay tán thưởng.
Sau đó, cậu ta khiêu khích Fujimaki thêm: “Nghe thấy chưa Fujimaki-senpai, ngay cả một kouhai năm nhất còn hiểu chuyện hơn anh đấy. Nếu anh cứ giữ mãi cái tư tưởng cổ hủ từ bên ngoài, sớm muộn cũng có ngày bị đào thải thôi.”
Thật tình, gã Nagumo này đúng là không sợ bị ăn đòn.
Đối mặt với một Fujimaki cao to, gã ta không hề nao núng, còn vênh váo đút tay vào túi quần.
Ngay cả Hikigaya cũng không đến mức ngứa đòn như gã ta.
Dù đây chỉ là một sự khiêu khích nhỏ, nhưng chắc chắn đám năm ba sẽ tức điên lên.
Lúc này, Horikita Manabu sau khi nghe hết cuộc đối thoại, đã bước lên phía trước.
“Nagumo, tôi trước nay luôn từ chối lời thách đấu của cậu, cậu có biết tại sao không?”
“Nhắc mới nhớ, bạn bè tôi cứ bảo hay là anh sợ thua tôi, nhưng tôi biết Horikita-senpai không phải người như vậy. Chẳng qua là senpai không thích những cuộc đấu vô nghĩa, phải không?”
“Phải.” Horikita Manabu khẽ gật đầu. “Nếu cậu đã tự mình hiểu rõ, vậy thì hãy thử thông cảm xem. Cuộc đấu mà cậu yêu thích đã ảnh hưởng đến quá nhiều người. Rất nhiều người đã gặp bất hạnh vì những hành động vô nghĩa của cậu.”
Nagumo thản nhiên đáp: “Nhưng đó chẳng phải là phương châm của ngôi trường này sao? Ai hữu dụng thì giữ lại, ai vô dụng thì loại bỏ, kể cả với bạn bè cũng vậy… Nói tóm lại, lòng tham của tôi là không đáy. Anh sắp tốt nghiệp rồi, tôi rất muốn thử xem có thể đánh bại anh trước lúc đó không.”
“...Cậu định dùng gì để phân định thắng thua?”
Thật bất ngờ, Horikita Manabu dường như đã sẵn sàng chấp nhận lời thách đấu của Nagumo.
Các học sinh năm ba đều hết sức kinh ngạc, nhưng Hikigaya lại đoán ngay ra được suy nghĩ của anh.
Anh ta định dùng chính mình để thu hút hỏa lực của Nagumo, nhằm bảo vệ những người khác khỏi nanh vuốt của đối phương… ngây thơ quá rồi.
“Hay là so xem ai khiến nhiều học sinh bị đuổi học hơn, được không?”
“Đừng có đùa.”
“Tôi thì thấy khá thú vị đấy, nhưng lần này thì thôi. Nếu phải đề xuất nghiêm túc, chúng ta hãy so xem nhóm của ai có điểm trung bình cao hơn, thế nào?”
“Nếu vậy thì, tôi chấp nhận cũng không sao.”
Horikita Manabu đồng ý một cách dứt khoát, nhưng ngay sau đó đưa ra lời cảnh cáo.
“Tuy nhiên, đây là trận đấu cá nhân giữa tôi và cậu, không được lôi kéo người khác vào. Nếu tôi phát hiện cậu dùng thủ đoạn cản trở các nhóm khác, thì bất kể đối phương là nhóm nào, trận đấu này sẽ bị vô hiệu hóa.”
“Haha, không hổ là Horikita-senpai, hiểu tôi quá nhỉ? Nhưng tôi lại thấy ngáng chân các nhóm khác cũng là một chiến thuật đấy chứ.”
“Cách làm đó đi ngược lại bản chất của kỳ thi. Kỳ thi này vốn chỉ để đánh giá sự gắn kết của nhóm, chứ đâu phải để học sinh tấn công vào điểm yếu hay gây rối cho các nhóm khác.”
Dù Horikita Manabu nói nghe rất hay, nhưng thực tế những lời này chẳng có chút ý nghĩa nào.
Cái gọi là “bản chất của kỳ thi” vốn là một thứ kiểu “tôi không cần anh nghĩ, tôi cần tôi nghĩ”.
Nói khó nghe hơn, dù Horikita Manabu không chấp nhận hành vi bỉ ổi của Nagumo, nhưng một khi anh ta bị bẽ mặt trước toàn thể học sinh…
Thì dù không thua cũng thành thua.
Giống như Ayanokouji, nếu cậu ta hạ gục đám Ryuuen trên sân thượng mà không một vết xước, thì dù toàn thắng cũng để làm gì?
Lúc đó cậu ta chỉ bị phạt nặng hơn, vẫn phải làm một tên hề bị ghim lên đầu diễn đàn, và còn trở thành người duy nhất phải viết bản kiểm điểm.
Haiz, Horikita-senpai quả nhiên là anh trai của Horikita… chuẩn ruột thịt.
Hikigaya cũng đành bó tay, chỉ hy vọng Horikita Manabu sau khi được cảnh báo sẽ có sự chuẩn bị chu đáo.
“Được thôi, dù sao người khao khát phân thắng bại cũng chỉ có mình tôi, vậy tôi sẽ chấp nhận một vài điều kiện.”
Nagumo đồng ý một cách dễ dàng.
“Luôn quán triệt cách làm đường đường chính chính, dùng cái gọi là ‘sự gắn kết của nhóm’ để quyết thắng bại. Nhưng trước hết, chúng ta có nên cược chút gì không? Cứ cược bằng danh dự của mỗi người đi.”
Gã này nói chuyện cứ như đùa.
Đối với những lời này, Horikita Manabu không khẳng định cũng không phủ nhận, lặng lẽ quay người bỏ đi.
Còn Nagumo thì nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
…Cảm giác đây sẽ lại là một mớ phiền phức đây.
Ngay lúc Hikigaya đang suy tính bước đi tiếp theo, chẳng hiểu sao Nagumo lại tiến đến bên cạnh cậu.
“Hikigaya, ra đây nói chuyện vài câu được không?”
“…Được.”
Hikigaya lờ đi những ánh mắt xung quanh, theo Nagumo đến một góc nhà thể chất.
Đối phương vừa mở lời đã đi thẳng vào vấn đề: “Cậu nghĩ trận đấu giữa tôi và Horikita-senpai, ai sẽ thắng?”
Hử… mới vào đã là một câu hỏi tử thần rồi sao?