Vừa đặt chân đến ngôi trường trong rừng, cảnh tượng đầu tiên hiện ra là một sân vận động thênh thang cùng hai dãy nhà mang đậm dấu ấn thời gian. Hẳn đó là khu nhà dành riêng cho nam và nữ, quy mô của chúng dư sức chứa gọn toàn bộ học sinh các khối.
Sắp tới phải sống ở đây một tuần… chỉ mong có thể trôi qua yên ổn.
Thế nhưng, nghĩ đến những việc sắp phải làm, e rằng đó chỉ là một ước muốn xa xỉ.
“Vào trong rồi các em sẽ bắt đầu chia nhóm. Sau khi phân phòng xong thì ăn trưa, buổi chiều các em được tự do hoạt động.”
Chabashira-sensei căn dặn đôi lời, đoạn thu hết điện thoại của cả đám rồi rời đi.
Sau đó, cả lớp chia thành hai hàng nam nữ, đi về khu nhà của mình.
Vừa bước vào trong là ngửi thấy mùi gỗ thân quen, xem ra nơi này cũng có tuổi đời rồi.
Mấy khu nhà cũ thế này trông y hệt bối cảnh phim kinh dị, chỉ cần nó cũ nát thêm chút nữa là ra không khí ngay.
Hikigaya vừa nghĩ vẩn vơ, vừa theo dòng người tiến vào nhà thi đấu.
Tới nơi, cậu thấy con trai của ba lớp kia đã tập trung đông đủ, tất cả đều đang đổ dồn ánh mắt về phía này.
Xem ra lớp D đến cuối cùng, chắc lát nữa con trai của hai khối trên cũng sẽ tới thôi.
Theo chỉ dẫn của giáo viên, học sinh năm nhất cứ thế đứng xếp hàng tại chỗ chờ lệnh.
Bên lớp A và B không một ai nói chuyện, trông ai nấy đều rất điềm tĩnh, có lẽ đã bàn xong chiến lược cả rồi.
Trái lại, lớp C và D thì cứ lộn xà lộn xộn, vừa háo hức vừa lo lắng về bài thi sắp tới… Ừm, cũng phải thôi.
Dù Ryuuen sẽ trừng phạt những kẻ không nghe lời, nhưng cậu ta lại chẳng hề yêu cầu về mặt kỷ luật, hay đúng hơn, chính cậu ta mới là người vô kỷ luật nhất.
Còn lớp D thì khỏi phải bàn.
Thế nhưng, khi các anh lớp trên năm hai, năm ba xuất hiện, đám năm nhất cảm nhận được áp lực nên đều tự giác im lặng, ngoan ngoãn chờ chỉ thị.
Ít lâu sau, một giáo viên khối khác bước lên bục, cầm micro nói với toàn thể học sinh.
“Trên xe buýt các em đã được giải thích sơ bộ rồi, giờ cứ theo đó mà làm. Mỗi khối tự thảo luận để chia thành sáu nhóm nhỏ. Tám giờ tối nay, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian và địa điểm để các em lập nhóm lớn. Nhân tiện, dù là nhóm lớn hay nhỏ, nhà trường cũng sẽ không can thiệp. Cứ vậy đi.”
Ngôi trường này về cơ bản luôn để học sinh tự quyết mọi việc, nên khi lập nhóm lớn, các anh năm ba có lẽ sẽ chiếm ưu thế.
Dù gì thì họ cũng dày dạn kinh nghiệm hơn, lại còn hiểu rõ tình hình của khối năm hai.
Các khối bắt đầu tản ra, thảo luận về việc chia nhóm nhỏ.
Trong khối năm nhất, lớp B hành động đầu tiên. Họ gần như chẳng cần bàn bạc gì mà đã lập xong một nhóm mười mấy người.
Hành động này đương nhiên thu hút sự chú ý của các lớp khác.
“Tôi đề nghị lần này chúng ta cạnh tranh công bằng.” một học sinh lớp B tên Matoba bước ra, “Như mọi người thấy, lớp B chúng tôi định lập một nhóm hỗn hợp gồm mười một người lớp tôi và ba người từ các lớp khác. Như vậy sẽ tối đa hóa lợi ích. Đương nhiên, những người còn lại của lớp tôi cũng sẽ hợp tác với các bạn. Điều này có lợi cho tất cả chúng ta.”
Không ngờ người đứng ra lại chẳng phải Katsuragi hay Hashimoto, mà là Matoba này…
Tuy Katsuragi từng thất bại, nhưng còn phải xem là chuyện gì. Ít nhất trong kỳ thi trên đảo hoang, cậu ta đã quản lý lớp học đâu ra đấy.
Bài thi lần này không có yếu tố lặt vặt, chủ yếu là xem xét tinh thần đoàn kết của nhóm, mà khoản đàm phán và quản lý lại chính là thế mạnh của Katsuragi.
Thế nhưng, cậu ta lại chỉ đứng im ở cuối hàng, hoàn toàn lui về phía sau…
Chắc hẳn là do Sakayanagi cố tình sắp đặt.
Dù sao lần này nam nữ hoạt động riêng, nếu phe con trai lớp B do Katsuragi dẫn dắt mà đạt thành tích tốt, thì không chỉ giúp cậu ta lấy lại thể diện, mà còn ảnh hưởng tới địa vị của Sakayanagi.
Đúng là thích giở mấy trò vặt vãnh.
Dù Hikigaya đã nghĩ vậy từ lâu, nhưng giờ chỉ là một lần nữa khẳng định lại mà thôi.
“Tớ thấy ý kiến này không tồi đâu.” Hirata là người đầu tiên tán thành.
Kanzaki của lớp A thì không vội tỏ thái độ. Có lẽ cậu ta đang cân nhắc lợi ích và rủi ro của việc kết hợp cả bốn lớp.
Lợi ích thì quá rõ ràng, bốn lớp hợp lại sẽ mang về phần thưởng điểm số cực lớn.
Thoạt nhìn thì điều kiện này rất công bằng, ai có năng lực thì người đó về nhất.
Thế nhưng, với một lớp A đang dẫn đầu về điểm số, họ chẳng có lý do gì để cho các lớp khác cơ hội lật kèo.
Nhưng ngược lại, nếu chỉ mình lớp A không đồng ý, ba lớp còn lại có thể sẽ liên minh để chống lại họ, lúc đó thì lợi bất cập hại.
Thế nên Kanzaki đang chờ động thái của lớp C, định nghe xong rồi mới quyết định.
“Này này, mấy người đừng có tự biên tự diễn ở đó chứ.”
Đúng lúc ấy, một giọng nói lạc quẻ vang lên.
Ryuuen nghênh ngang bước ra khỏi hàng, lờ tịt Matoba, tiến thẳng tới trước mặt Katsuragi và nhếch mép cười: “Hehe, này Katsuragi, dù mày đã quy phục Sakayanagi, nhưng giờ con lùn đó có ở đây đâu, mày cũng không đến nỗi phải núp sau lưng một thằng tép riu chứ.”
“Cậu đừng xía vào chuyện lớp tôi. Có ý kiến gì thì cứ nói với tôi.” Matoba bực bội đáp.
“Ý kiến thì không có.”
Nói rồi, Ryuuen quay sang nhìn Matoba, nhưng trong khoảnh khắc, ánh mắt cậu ta đã chạm phải Hikigaya.
Một dự cảm chẳng lành…
“Tao chỉ thấy mày nói nghe dễ dàng quá. Có thật là có học sinh chịu gia nhập lớp chúng mày không? Mà chúng mày cũng chịu nhận bất cứ ai à?”
Đúng là, phải ở cùng thành viên lớp khác suốt một tuần, trong lòng ít nhiều cũng sẽ thấy không thoải mái.
Nhưng Hikigaya cứ cảm thấy câu cuối cùng của Ryuuen có gì đó là lạ, e rằng có ý đồ khác.
“Đương nhiên, ai cũng có thể tham gia.” Matoba gật đầu, “Hơn nữa, những điều cậu nói chúng tôi đều đã tính đến. Vì vậy, tôi hy vọng mọi người có thể cùng cam kết: lỡ như nhóm do lớp mình chủ trì có người bị đuổi học, thì tuyệt đối không được kéo theo học sinh lớp khác chịu chung, miễn là người đó không cố tình phá rối hay thi điểm thấp. Mọi người thấy sao?”
Dù chỉ là lời hứa suông, nhưng điều kiện này áp dụng cho tất cả mọi người.
Matoba nói tiếp: “Tôi xin nói trước. Nhóm này của lớp chúng tôi sẽ do Katsuragi-kun làm trưởng nhóm. Kể cả có về bét, một mình Katsuragi-kun sẽ chịu trách nhiệm. Chúng tôi cam kết không dùng trách nhiệm liên đới để bắt người khác chết chùm.”
“Hehe, nếu mày đã nói vậy, thì tao tạm tin chúng mày.”
Thật bất ngờ, Ryuuen lại đồng ý ngon ơ.
Thấy vậy, Kanzaki và Hirata cũng không do dự nữa, chấp nhận luôn phương án này.
Nhưng Sudo thì không nhịn được mà xen vào: “Này, Ryuuen! Mày là thằng không có tư cách nói câu đó nhất đấy! Tao đếch muốn chung nhóm với lớp chúng mày, đặc biệt là không muốn chạm mặt mày!”
Không chỉ Sudo, học sinh các lớp khác (trừ lớp C) cũng nghĩ vậy, nhiều người tỏ vẻ bất mãn.
Học sinh bốn lớp mà trộn chung, dễ thấy là sẽ phát sinh vấn đề, có khi còn ảnh hưởng tới kết quả.
Nhưng đây lại là cơ hội tốt nhất cho các lớp dưới vươn lên.
Nếu là Ryuuen của mọi khi, chắc cậu ta đã buông lời cà khịa rồi, nhưng lần này cậu ta chỉ cười: “Vậy mày muốn sao? Nhóm hỗn hợp có thưởng lớn lắm đấy, lớp chúng mày không muốn à?”
“Chuyện này…”
“Thay vì đứng đây nghi ngờ nhau, sao không hành động đi, không thì chỉ tốn thời gian thôi.”
Lời của Ryuuen khiến người ta cứng họng, nghe chẳng giống cậu ta chút nào.
“Với lại mày yên tâm đi, tao vốn chẳng định chung nhóm với loại cá mắm như mày đâu.”
“Mày bảo ai là cá mắm hả!”
Thôi được, Ryuuen vẫn là Ryuuen.
Cậu ta lờ đi một Sudo đang sôi máu, cười nói: “Vì tao định gia nhập nhóm tinh anh của lớp B cơ mà.”
“Hả… Hả hả hả?!”
Kể cả Sudo, phần lớn học sinh đều ngớ người ra, rồi đồng loạt tỏ vẻ kinh ngạc.
“Khoan đã, Ryuuen-kun, cậu nói thật đấy à?” Matoba lo lắng hỏi.
Xem ra cậu ta chẳng chào đón Ryuuen… mà cũng phải thôi.
“Sao nào, không phải mày bảo nhận bất cứ ai à?”
“Nhưng mà…”
Trước câu hỏi vặn của Ryuuen, Matoba ấp úng chẳng nói nên lời.
Cũng khó trách, Ryuuen dẫu sao cũng là thủ lĩnh một lớp, đáng lẽ phải quản lý nhóm do lớp mình dẫn dắt mới phải. Đằng này cậu ta lại một mình gia nhập nhóm của lớp khác.
Chuyện này không khỏi khiến người ta nghi ngờ có âm mưu gì đó.
Hơn nữa, nhìn vẻ mặt không mấy ngạc nhiên của học sinh lớp C, e là họ đã bàn bạc trước rồi.
Ngay lúc Matoba đang vắt óc nghĩ cách từ chối, Ryuuen lại nói: “Này, Mắt Cá Chết, hay là mày vào luôn đi. Dù gì thì họ cũng nhận tất, kể cả một kẻ bị ghét như mày chắc cũng không bị từ chối đâu nhỉ?”
“Cái gì?!”
Chưa đợi Hikigaya kịp phản ứng, Matoba đã la lên trước: “Cậu đừng có tự quyết! Ai mà cho cậu ta vào!”
“Hahaha, nghe chưa Mắt Cá Chết, mày bị ghét cay ghét đắng rồi kìa.” Ryuuen cười phá lên.
“… Hừ.” Hikigaya không thể chấp nhận nổi, liền hỏi: “Mấy người ghét Ryuuen thì tôi không nói, nhưng dựa vào đâu mà ghét tôi? Ít nhất tôi chưa từng vì gái mà đánh nhau.”
“Hehe, thế là vì mày nhát gan chứ gì?”
“Vậy để Ayanokouji vào nhóm lớp B đi, tôi cũng muốn xem hai người tẩn nhau thêm lần nữa.”
Hai người họ cứ thế đấu khẩu qua lại như chốn không người, nhanh chóng lái chủ đề đi một nơi khác.
“Này, cậu là Matoba phải không.”
Hikigaya nhìn cậu ta với vẻ mặt vô cảm.
“Cậu muốn tôi tham gia, hay là Ayanokouji? Chọn một đi.”
“Ờ, tôi nghĩ… Khoan đã!”
Matoba vội lắc đầu để tỉnh táo lại, rồi nói bằng giọng kiên quyết: “Lớp chúng tôi cam kết không kéo ai chết chùm, nhưng với điều kiện người đó không phải học sinh cá biệt. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không để những học sinh có khả năng gây rối vào các nhóm do lớp khác dẫn dắt. Như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.”
“Tốt cái gì mà tốt, cậu lấy quyền gì nói tôi sẽ gây rối hả.” Hikigaya bực dọc đáp.
Nghi ngờ Ryuuen hay Ayanokouji thì còn hiểu được, chứ cậu rõ ràng là một học sinh ngoan hiền cơ mà.
“Cậu nói sao cũng được, nhưng chúng tôi tuyệt đối không thỏa hiệp.”
Nói rồi, Matoba dẫn cả nhóm lùi lại một bước.
“Hikigaya-kun, thôi đi.” Hirata khuyên, “Không cần phải chấp nhặt với họ làm gì. Vả lại, cậu cũng không quen ở cùng người lớp khác mà, đúng không? Tớ sẽ tìm người khác vào nhóm với họ là được.”
“… Tôi đang nghĩ một chuyện.”
“Hả? Chuyện gì?”
Hirata ngớ người trước câu nói bất thình lình của cậu.
“Bài thi lần này, một nhóm phải có thành viên từ hai lớp trở lên, đúng không? Vậy nếu không đủ thì sao?”
“Ý cậu là…”
Hikigaya liếc nhìn nhóm Matoba, thản nhiên nói: “Thật ra tôi cũng hơi tò mò, giả sử không lớp nào chịu lập nhóm với một lớp B lật lọng, thì họ sẽ bị phạt thế nào? Bị đuổi học thẳng cẳng luôn không?”
“Khoan đã! Cậu đừng có nói bừa ở đó!”
Matoba lập tức sốt ruột.
“Cậu nghĩ chuyện này làm được chắc! Sẽ không ai nghe cậu đâu!”
“Hahaha, nghe thú vị đấy chứ.”
Nhưng cậu ta vừa dứt lời, Ryuuen đã vỗ tay cười khoái trá.
“Mắt Cá Chết, quả không hổ là mày, lúc nào cũng nghĩ ra được mấy trò bẩn bựa như thế.”
“Là do họ vu khống tôi trước.”
“Hehe, cứ chối cho khéo vào.” Ryuuen vừa nói vừa vỗ vai Kanzaki, “Sao hả Kanzaki, đề nghị của Mắt Cá Chết không tệ chứ? Mà cũng có lợi cho chúng mày đấy. Đám lớp B kia toàn là tinh anh của lớp A cũ, biết đâu có ngày chúng nó vượt mặt chúng mày thì sao. Nhân cơ hội này hạ bệ chúng nó đi chứ?”
“Tôi không nghĩ họ làm được đâu, tôi tin tưởng vào lớp mình.”
Kanzaki không dễ bị Ryuuen kích động, nhưng cậu ta cũng chẳng có lý do gì để phản đối.
“Tuy nhiên, ban đầu lớp B đã hứa nhận bất cứ ai, giờ lại vô cớ nuốt lời như vậy, có lẽ cũng nên cho họ một bài học.”
“Chậc chậc, mày tỏ vẻ đạo mạo thế thôi, chứ trong lòng chắc cũng mong lớp B bị phạt lắm nhỉ?”
Ryuuen tỏ ra thân thiết với Kanzaki, nghĩ đến việc hai người này từng có giao dịch mờ ám trong kỳ thi người ưu đãi, có lẽ cậu ta đã nói trúng tim đen.
Ngoài ra, Kanzaki hẳn cũng đã cân nhắc đến thái độ của Hikigaya.
Hiện tại, quan hệ giữa lớp A và Hikigaya vẫn khá tốt, không cần thiết phải vì lớp B mà trở mặt với cậu.
“Này, các người nghĩ mọi chuyện đơn giản quá rồi đấy!” Matoba vẫn cố già mồm, “Đến lúc đó, liệu chỉ có lớp tôi bị phạt thôi sao? Lập đủ sáu nhóm là chuyện của cả khối, có khi các người cũng phải chịu trách nhiệm liên đới đấy!”
Hikigaya thẳng thừng đáp: “Tài liệu có ghi bắt buộc phải lập nhóm với lớp B đâu. Dù gì chúng tôi cũng đã lập nhóm theo đúng luật rồi, nhà trường cũng chẳng nói được gì đâu.”
“Ực…”
Thấy ba lớp sắp sửa cô lập mình, Matoba chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, liền đứng hình tại chỗ, chẳng biết phải làm sao.
Giây phút quyết định, vẫn là Katsuragi đứng ra: “Thôi được rồi Hikigaya, không cần phải làm căng đến mức này. Chúng tôi đồng ý cho cậu tham gia.”
“Katsuragi-kun, cậu đừng tự quyết! Cậu có biết mình đang ở vị trí nào không!” Matoba quát lớn.
“Vậy cậu bảo phải làm sao?” Katsuragi bình tĩnh vặn lại, “Chuyện ra nông nỗi này, chẳng phải đều do sự ngạo mạn của cậu gây ra sao? Cứ cố chấp thế này cũng chẳng có lợi gì, lẽ nào cậu muốn nhìn cả lớp bị thiệt hại à?”
“… Chết tiệt!”
Trước lời nói chí phải, Matoba không thể nào cãi lại được.
Nhưng cậu ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc: “Hikigaya muốn vào cũng được, nhưng đổi lại, cậu ta phải làm trưởng nhóm. Nếu không thì chúng tôi tuyệt đối không đồng ý!”
“Chờ một chút, điều kiện của cậu hoàn toàn vô lý.” Hirata cau mày.
“Tất nhiên là có lý. Đừng tưởng chúng tôi muốn gài cậu ta. Đây chỉ là một biện pháp phòng ngừa cậu ta gây rối trong nhóm thôi. Dù sao thì, xét những gì cậu ta đã làm trong quá khứ, cậu ta không phải là học sinh bình thường đâu, mọi người thấy sao?”
Matoba trông có vẻ đắc ý, chắc mẩm rằng Hikigaya sẽ không dám nhận lời.
Tiếc là, cậu ta sắp phải thất vọng rồi.
“Được thôi, tôi làm thì tôi làm.”
“Này, cậu… cậu có thật sự hiểu làm trưởng nhóm nghĩa là gì không đấy!”
“Chẳng phải là có nguy cơ bị đuổi học sao.” Hikigaya thản nhiên đáp, vẻ không quan tâm, “Thật lòng mà nói, với một đám chỉ chăm chăm muốn lên lớp A như các cậu, tôi chẳng lo các cậu dám cố tình hại tôi đâu.”
Lý lẽ ở đây thực ra rất đơn giản.
Nếu nhóm về bét, Hikigaya bị đuổi học, thì cậu ta chắc chắn sẽ kéo theo một học sinh lớp B chết chùm.
Và bọn họ tuyệt đối không dám cược rằng người đó không phải là mình.
Kể cả khi lớp B có ngấm ngầm gom đủ hai mươi triệu điểm để cứu, thì họ cũng sẽ bị trừ sạch bốn trăm điểm lớp, khiến cho vị trí lớp A ngày một xa vời. Đây cũng là điều mà họ tuyệt đối không thể chấp nhận.
Đó chính là tính nhu nhược và sự thỏa hiệp vốn có ở đa số học sinh trường Koudo Ikusei.