Long Tộc

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

137 13867

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

3 11

The Academy’s Time Stop Player

(Đang ra)

The Academy’s Time Stop Player

애모르

Với 1 kỹ năng gian lận phá vỡ sự cân bằng

36 726

Dạy vợ

(Đang ra)

Dạy vợ

오당티

Nếu nữ phản diện hành xử hư hỏng, hãy mắng cô ta một cách thích đáng.

20 259

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

162 4324

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

(Đang ra)

Cô bạn xinh đẹp người lai trong lớp tôi đã trở thành em gái kế. Tôi đã vô tình tán tỉnh em ấy lúc nào chẳng hay.

Ukiha Mayu

Dưới một mái nhà, câu chuyện tình yêu hài hước về sự chinh phục ngây ngô chính thức bắt đầu!

31 302

Vol 3 Tiền Truyện: Băng Hải Vương Toạ - Chương 3: Số Không

Renata vừa đi vừa khe khẽ hát khúc đồng dao qua hành lang. 

Vách tường loang lổ những mảng vôi bong tróc, cứ cách vài chục mét mới có một bóng đèn huỳnh quang trắng toát lập lòe, chập chờn như ma trơi, phát ra những tiếng rè rè lách tách, chỉ đủ soi sáng một đoạn hành lang ngắn. 

Giữa hai bóng đèn là bóng tối đặc quánh, giơ tay không thấy nổi ngón, cứ thế xen kẽ sáng tối trải dài về phía xa tít.

Renata không sợ. 

Cô bé đã lớn lên ở đây.

Cô mặc chiếc váy ngủ bằng vải bông trắng, trong tay ôm chú gấu bông cũ kỹ mà cô quý như báu vật. 

Đó là món quà sinh nhật mà tiến sĩ đã nhờ thuyền phó của tàu phá băng mua từ tận Moskva mang về. 

Ở cảng Thiên Nga Đen, đó là một món quà xa xỉ, tàu phá băng mỗi năm chỉ ghé một lần. 

Renata đặt tên chú gấu là “Zorro”, cô đọc trong sách thấy Zorro là một hiệp sĩ đeo mặt nạ, chỉ cần nghe đến tên thôi là bọn ác nhân đã sợ mất mật. 

Mỗi tối đi ngủ, Renata đều ôm Zorro, để nếu trong bóng tối có con quái vật nào lẻn đến làm hại cô, Zorro sẽ ra tay tiêu diệt chúng.

Bên phải hành lang là bức tường kiên cố dày cộp, bên trái là dãy phòng nhỏ, tất cả có 38 căn. 

Mỗi phòng là một cánh cửa sắt, trên đó quét sơn trắng ghi số thứ tự từ 1 đến 38. 

Mỗi căn phòng có một đứa trẻ, tổng cộng 38 đứa. 

Renata là số 38, căn phòng cuối cùng.

Cô bé ghé sát mắt vào ô cửa sổ nhỏ trên một cánh cửa sắt, nhìn vào trong. 

Trên giường có một cậu bé đang ngủ, đó là Yakov. 

Renata nhặt một mảnh vữa rơi từ tường, ném qua khe cửa trúng mặt cậu bé. 

Yakov lập tức mở mắt, con ngươi ánh lên sắc vàng trong bóng tối, ánh mắt chậm rãi quét một vòng khắp căn phòng. 

Sau khi chắc chắn không có nguy hiểm, cậu lại khép mắt ngủ tiếp. 

Dù vừa mở mắt ra, thật ra Yakov chưa từng tỉnh, cậu vẫn đang trong giấc ngủ. 

Đặc điểm ấy giống hệt loài thằn lằn. 

Khi ngủ, nếu cảm nhận có biến động trong không khí, loài thằn lằn không lập tức thức dậy, mà chỉ kích hoạt một phần hệ thần kinh để kiểm tra xung quanh.

Nếu không phát hiện điều gì bất thường, nó lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ

Renata biết Yakov sẽ không tỉnh đâu. 

Cô chỉ ném chơi cho vui thôi, rảnh rỗi nghịch ngợm một chút, chọc phá lén lút mà các y tá chẳng ai biết cô lại có máu tinh quái đến vậy.

Những đứa trẻ từng được phẫu thuật đều giống Yakov, khi đã ngủ thì khó mà đánh thức, nghe thấy tiếng chuông là tự động bước đi.

Chúng cũng không cần đi vệ sinh giữa đêm. 

Nhưng Renata thì chưa phẫu thuật, nên đôi khi phải dậy đi toilet. 

Y tá không muốn phiền mỗi lần lại phải mở cửa cho “búp bê giấy” như cô, cũng không muốn dọn giường nếu cô bé tè dầm, thế là đôi khi để cửa không khóa, cho Renata tự đi. 

Nhưng bà y tá trưởng nghiêm khắc đã cảnh cáo cô: 

Không được nhân cơ hội này mà lang thang khắp nơi. 

Đi nhanh, về nhanh. 

Nếu bị bắt gặp đang dạo chơi sẽ bị phạt nhốt hoặc đưa đi mổ.

Nhưng Renata ranh ma, nhanh chóng nắm rõ lịch trình tuần tra của bọn y tá. 

Sau nửa đêm là họ không đi kiểm tra nữa, giờ này chắc đang túm tụm trong phòng trực vừa uống rượu vừa chơi bài. 

Cả tầng giờ đây như thuộc quyền sở hữu của Renata, muốn làm gì thì làm. 

Cô bé đi tuần tra như một nữ hoàng nhỏ đang thị sát lãnh địa: 

Ghé kho dụng cụ, lượn qua phòng thiết bị, vừa đi vừa gỡ vôi tường ném chơi, chọc phá lũ trẻ đang say ngủ, rồi lại ra chỗ ống sưởi sờ vào dòng gió ấm thổi ra.

Cũng nhân dịp ấy, cô đã lục tung cả tầng một lượt, tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không thấy dấu vết con rắn đen.

Renata vẫn nhớ rõ lần đầu nó xuất hiện. 

Hôm đó cô bị nhốt phạt vì phạm lỗi. 

Cô bé úp mặt vào cánh cửa sắt lạnh ngắt, vừa khóc vừa nghẹn ngào gọi “mẹ ơi…”. Đó là lần cô khóc nhiều nhất, khóc khản giọng, khóc đến kiệt sức. 

Qua cánh cửa, mấy y tá hét vào: 

“Khóc đi! Khóc khản rồi thì tự khắc yên!” 

Vậy là cô gào to hơn, muốn hét cho cả thế giới nghe thấy tiếng mình, để ai đó đến cứu cô.

Nhưng cô đã gào đến tận nửa đêm, gào đến mức cổ họng không phát ra nổi âm thanh, vẫn chẳng có ai đến.

Ánh trăng len qua ô cửa nhỏ, chiếu lên váy ngủ mỏng tang bằng vải bông trắng, chiếu lên đôi chân gầy guộc gần như trong suốt của cô bé.

Đêm hôm đó, Renata hiểu ra một điều: 

Những kẻ kêu gào cầu cứu cả thế giới, chính là những người cả thế giới chẳng ai thèm cứu.

Lần đầu tiên trong đời, cô nghĩ đến chuyện… có lẽ mình nên chết.

Đúng lúc ấy, cả tòa nhà rung lên dữ dội, tiếng kim loại gào rú như địa ngục. 

Một bóng đen khổng lồ, dài như dòng sông đêm, trườn qua hành lang. 

Đôi mắt vàng rực như lửa, thân hình cuộn lấy cuồng phong, từng mảng điện xanh tím chập chờn bám trên lớp vảy kim loại va đập vào cửa sắt. 

Thân rắn rung lên, những chiếc vảy thép bật mở từng mảng như những chiếc lưỡi gõ nhạc vang vang vui sướng.

Khi nó lướt ngang phòng biệt giam, chợt quay đầu nhìn Renata, ánh mắt ấy như đâm xuyên đêm tối. 

Đuôi nó quật mạnh vào cửa sắt.

Cửa bật mở. 

Renata sững sờ chạy ra ngoài, nhìn chằm chằm vào bóng lưng to lớn của con quái vật.

Nó… đến để cứu cô sao?

“Khi ngàn năm mãn rồi, quỷ Satan sẽ được thả, Hắn ra khỏi ngục mình để mê hoặc các dân ở bốn phương trên đất: Gog và Magog. Hắn nhóm họ lại thành một đội quân đông như cát biển….”

Khắp bốn phía, tựa hồ có một trăm triệu ác ma cùng cất giọng ca vang.

Renata ngồi trong bóng tối cuối hành lang, úp mặt vào hai tay khóc òa. 

Không phải vì sợ hãi, mà là vì vui mừng, thì ra trên đời này vẫn có người đến cứu cô, thì ra vẫn có ai đó nghe thấy tiếng cô gọi, thì ra cô không đơn độc đến mức không còn ai thuộc về cùng một giống loài.

Ở đâu đó trên thế giới này, nhất định có một người sinh ra là để dành cho cô. 

Nên dù có đang đứng bên bờ vực, cũng xin đừng buông tay. 

Hãy cố thêm một giây thôi, chờ người ấy, người sẽ cưỡi gió cuốn mây mà đến, như sấm sét vỡ tung chân trời. 

Cô sẽ nhảy lên lưng ngựa của người đó mà đi, dù người ấy có là con quỷ từng bị Thượng Đế giam cầm suốt một ngàn năm.

Renata dừng bước. 

Phía trước là điểm tận cùng của hành lang, nơi có một cánh cửa sắt trơ trọi, bên trên sơn đỏ nổi bật một con số lớn: 

"0".

6cabb978-0186-4b92-9a05-5ae79d59f4ab.jpg

Phòng số Không.

Tầng này có tất cả 39 căn phòng nhỏ, nhưng thứ tự chỉ đến phòng 38 của Renata. 

Căn dư ra kia chính là phòng số Không. 

Cô và các bạn có tổng cộng 38 đứa trẻ. 

Có lẽ phòng số Không cũng có người ở chăng? 

Nhưng chưa ai từng thấy người đó, cậu bé hay cô bé ấy chưa từng ra sân chơi, chưa từng ăn cùng nhà ăn, cũng không xem phim cách mạng vào buổi tối. 

Thế nên mọi người mặc định rằng phòng số Không là một căn phòng trống.

Nhưng có đứa gan to đã từng nhìn lén vào bên trong, nói đó là một căn biệt giam đáng sợ, có thứ giống như giá tra tấn. 

Lại có đứa nói, thật ra trong đó nhốt hai đứa trẻ, từng nghe loáng thoáng tiếng chúng cãi nhau. 

Tóm lại, phòng số Không là một điều bí ẩn. 

Lũ y tá vẫn thường đem nó ra dọa lũ trẻ:

“Đứa nào không nghe lời thì sẽ bị thứ trong phòng số Không ăn thịt!”

Theo phong thủy cổ truyền Trung Hoa, phòng nằm cuối hành lang luôn bị xem là nơi u ám nhất, nơi tà khí dễ tích tụ, và những điều quái dị có thể nảy sinh từ bóng tối ấy.

Renata thì chẳng biết gì về mấy chuyện đó, chỉ là bản năng mách bảo cô tránh xa căn phòng này. 

Gần như mọi nơi trong tầng này cô đều từng lẻn đi chơi, chỉ riêng phòng số Không là chưa bao giờ dám bước tới.

Trước cửa sắt treo một chiếc đèn khí màu vàng đục. 

Dù không có gió, ngọn lửa vẫn đung đưa như đang run rẩy.

Một ý nghĩ kỳ lạ thoáng vụt qua trong đầu Renata: 

Liệu con rắn đen kia có đang ẩn trong phòng số Không?

Tối nay, tâm trạng cô lạ lắm, căn phòng số Không vốn khiến người ta rợn gáy, nay lại có chút gì đó lạ lẫm và quyến rũ. 

Cô bước qua tấm biển “Cấm vào” mà lúc nào cũng né tránh. 

Đèn khí lắc lư trên đầu, hắt bóng loang lổ lên tường. 

Cánh cửa sắt loang lổ gỉ sét, trên đó là một ổ khóa to tướng. 

Renata đưa tay sờ nhẹ vào ổ khóa, cô vẫn chưa sẵn sàng mở ra, mà thực ra… cô cũng không có chìa.

“Cách!” 

Ổ khóa bật mở. 

Rơi thẳng xuống đất!

Chiếc khóa to nặng như vậy, nếu rơi xuống sàn chắc chắn sẽ đánh thức đám y tá tầng trên. 

Khi ấy cô sẽ tiêu đời! 

Renata vội nhào người bắt lấy ổ khóa.

Và thế là… cô húc đầu mở toang cánh cửa phòng số Không.

Bên trong tối om. 

Trống rỗng.

 Một mùi hôi thối thoang thoảng lập tức xộc ra. 

Màn cửa trắng lay động lờ đờ, trên đó loang lổ những vệt đen không rõ là gì. 

Ánh sáng từ đèn pha bên ngoài rọi qua khe gỗ, đủ để cô thấy bên trái là những kệ sắt xếp đầy lọ thủy tinh.

Bên phải là một chiếc giường mổ bằng gang phủ kín vết gỉ vàng. 

Renata bỗng hiểu ra: 

Mấy vết bẩn kia là máu. 

Đây là… một phòng phẫu thuật.

Dĩ nhiên, phòng mổ có máu cũng không lạ. 

Nhưng cô vẫn rùng mình. 

Thứ không khí này, không giống phòng mổ, mà giống như xưởng mổ thịt thì đúng hơn.

Bỗng cô nghe thấy tiếng thở khe khẽ.

Một góc tối không có ánh đèn le lói hiện lên hình dáng của một chiếc ghế hay là giường? 

Trên đó có một người đang nằm. 

Da trắng bệch. 

Người đó mặc một chiếc áo bó, loại bằng vải bố trắng rất bền, trên thân đính đầy dây da bản lớn. 

Nếu một đứa trẻ quá quậy phá, y tá sẽ bắt chúng mặc áo này. 

Renata cũng từng bị mặc một lần, sau đó bị vứt vào phòng biệt giam. 

Áo bị siết chặt, toàn thân không thể cựa quậy, ngay cả cổ cũng không xoay được, giống như con tằm bị kén cuốn chặt, sống không nổi chết không xong. 

So với mặc cái thứ này, bị nhốt biệt giam còn dễ chịu hơn.

Thì ra trong phòng số Không thật sự có một đứa trẻ, không biết đã bị trói bao lâu. 

Áo bó ấy mà mặc vài tiếng thôi, dù cứng đầu đến mấy cũng sẽ hóa hiền như cừu non.

Renata đánh liều bước lại gần.

Lúc này, cô mới thấy rõ hơn, thứ trong góc không phải giường, mà là một chiếc ghế gang chuyên dùng để cố định người. 

Ghế chỉ đủ rộng để nằm nghiêng. 

Trên khắp ghế có đục nhiều lỗ, dùng để móc chặt các dây đai từ áo bó.

Renata bỗng thấy xót xa cho đứa trẻ đó. 

Khi cô bị mặc áo bó, vẫn còn được ném lên giường biệt giam. 

Còn đứa này lại bị trói thẳng vào ghế sắt, đến động đậy còn không thể.

Ấy vậy mà cậu bé ấy đang ngủ ngon lành.

Là một bé trai. 

Renata chưa từng gặp cậu bao giờ. 

Cậu đeo một chiếc mặt nạ bằng thép lưới, qua đó lờ mờ thấy khuôn mặt của người châu Á, nhỏ nhắn, thanh tú đến yếu ớt. 

Mái tóc đen rủ xuống trán, hàng mày rậm và đen, gọn gàng như vẽ.

Renata lặng lẽ nhìn cậu, nghe nhịp thở đều đều của cậu, lòng cô cũng dần dần dịu lại. 

Nhìn cậu ngủ bình yên đến vậy, căn phòng số Không dường như cũng bớt đáng sợ. 

Mùi thuốc sát trùng, mùi máu, dường như cũng nhạt đi. 

Ánh đèn pha hắt lên tường, trắng sáng như ánh trăng rằm.

“Tội nghiệp quá…” 

Renata khẽ nói.

Cô chẳng thể làm gì nhiều cho cậu bé ấy, chỉ thấy môi cậu khô nứt nên liền chạy ra vòi nước, hứng lấy một vốc nhỏ. 

Rồi cô nhẹ nhàng nhỏ từng giọt qua lớp mặt nạ thép xuống môi cậu. 

Nước thấm vào, đôi môi tái nhợt dần dần có chút sắc hồng trở lại. 

Nhìn thấy vậy, lòng Renata cũng khẽ dâng lên một niềm vui nhẹ bẫng.

Renata bế Zorro bước đến cửa thì phía sau vang lên một giọng nói:

“Đừng vội đi thế, Renata.”

---

“Cậu ta trông không ổn lắm.” 

Bondarev nói.

“Chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật tách cầu não với nó,” tiến sĩ lên tiếng.

“Ca phẫu thuật này vốn được dùng để điều trị động kinh, bằng cách cắt đứt các dây thần kinh kết nối hai bán cầu đại não. Sau đó, hai bên não hoạt động độc lập, không còn liên kết với nhau nữa.”

“Vậy nên cậu ta mới trở nên ngớ ngẩn sao?”

“Không phải ngớ ngẩn, mà là rối loạn nhân cách. Hãy tưởng tượng trong một số ca phẫu thuật điều trị động kinh nặng, các bác sĩ buộc phải chia tách thể chai, cấu trúc thần kinh kết nối hai bán cầu não để ngăn các cơn co giật lan rộng. Nhưng hệ quả của việc này lại khiến người bệnh bước vào một trạng thái kỳ lạ: trong một cái đầu, tồn tại hai bộ não hoạt động riêng rẽ, không còn giao tiếp với nhau như trước. Bệnh nhân có thể cảm thấy như bên trong mình có hai cái “tôi” cùng tồn tại, mỗi bên có suy nghĩ và phản ứng riêng biệt, đôi khi trái ngược nhau. Có trường hợp tay trái thì kéo quần áo lại, tay phải lại kéo ra như thể một bên đang muốn giữ thể diện, còn bên kia thì chỉ chăm chăm làm theo bản năng. Ở người bình thường, hai bán cầu não liên tục trao đổi thông tin qua thể chai, phối hợp để đưa ra những quyết định hài hòa. Bán cầu trái thường xử lý ngôn ngữ, lập luận logic; bán cầu phải lại thiên về cảm xúc, trực giác, và xử lý không gian. Chúng không đơn thuần chia nhau công việc kiểu “bên này ham muốn, bên kia đạo đức”, mà cùng tham gia vào những hệ thống phức tạp như vỏ não trước trán, hệ viền, hạch nền… để định hình ham muốn, cảm xúc, lý trí và cả đạo đức. Nhưng khi cầu nối giữa hai bán cầu bị cắt đứt, sự thương lượng nội tâm ấy không còn. Người bệnh như bị xé làm đôi, một cái tôi đạo đức, một cái tôi dục vọng cùng trú ngụ trong một thân xác, mà không còn ai đứng ra hòa giải.”

“Giống như hai mặt Thiện và Ác cùng lúc trỗi dậy?”

“Đúng vậy. Chúng tôi áp dụng phẫu thuật này là để kiềm chế năng lực của những đứa trẻ này.”

“Năng lực gì cơ?”

“Những năng lực phi thường đến từ bộ gen hoàn mỹ, gen của rồng. Tất cả bọn trẻ ở đây đều mang dòng máu đó. Chúng tôi gom chúng lại trong trại trẻ mồ côi này, tiêm thuốc gây ảo giác, khơi dậy trí lực trong cơn mê. Nhưng nói là khơi dậy năng lực, kỳ thực là đánh thức quyền năng của thần.”

Tiến sĩ vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cậu bé, dịu dàng như một người thợ săn cưng nựng con chó săn trung thành của mình.

“Giờ thì, để tôi cho các vị thấy một phép màu.” 

Ông ta bước lùi lại. 

“Nhưng xin đừng đứng gần hơn 5m, tôi cảnh báo rồi đấy, đây là một thí nghiệm có thể gây chết người.”

Bondarev cảnh giác hẳn lên, bắp tay cuồn cuộn dưới lớp quân phục. 

Anh là lính tinh nhuệ, được huấn luyện bài bản, chỉ cần tay không cũng đủ bẻ gãy cổ một con sói. 

Nhưng đứng trước những hiện tượng siêu nhiên, anh chẳng dám lơ là. 

Cả người anh căng lên, sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.

Tiến sĩ gõ mõ gỗ đen lần nữa. 

Đôi mắt vô hồn của cậu bé lập tức sáng lên, một vầng sáng vàng nhạt từ từ dâng trong đáy mắt. 

Cậu quay đầu rất chậm, ánh mắt dán chặt vào Bondarev như một con thú máu lạnh đang quan sát con mồi.

“Muốn giết tôi bằng ánh mắt à?” 

Bondarev cười nhạt.

“Làm động tác đe dọa đi.” 

Tiến sĩ ném trả khẩu súng Makarov cho anh.

Bondarev lắc cổ tay, rồi đột ngột hạ thấp người, tạo tư thế bắn chuẩn mực, súng chĩa thẳng vào cậu bé. 

Khẩu súng nặng, nhưng tiến sĩ lại không tháo băng đạn ra. 

Đôi mắt cậu bé bỗng ánh vàng rực rỡ, Bondarev có thể thấy trong đó là sát ý hung bạo đang cuồn cuộn trào dâng!

Cậu bé bắt đầu lẩm bẩm thứ âm thanh kỳ dị, không giống bất kỳ ngôn ngữ nào. 

Không khí xung quanh bắt đầu rung động như có gợn sóng. 

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Bondarev cảm thấy không khí xung quanh trở nên dày đặc như thạch, cả người anh bị quấn chặt lại, không tài nào nhúc nhích. 

Càng kinh khủng hơn là lớp không khí đặc sệt ấy đang len vào đường thở, trườn dần vào khí quản. 

Thứ không khí như chất keo mềm ấy chẳng mấy chốc sẽ tràn vào phổi anh và nếu phổi bị thứ đó lấp kín... thì chỉ còn con đường chết!

Bondarev theo bản năng bóp cò. 

Viên đạn rời nòng, xoay tít trong không khí như có thể nhìn thấy bằng mắt thường! 

Không khí như thạch làm giảm tốc độ của viên đạn, nhưng lõi thép trong đầu đạn vẫn giữ được sức xuyên phá khủng khiếp. 

Nó bay thẳng vào mắt cậu bé. 

Một phát đủ để thổi bay nửa cái sọ, Bondarev được huấn luyện theo tiêu chuẩn Ủy Ban Quốc Gia: 

Đã bắn là phải giết.

Thế nhưng, đôi mắt cậu bé chuyển sang màu của thép nóng chảy, quyền năng trong cơ thể như bùng nổ. 

Viên đạn chỉ còn cách mắt cậu một đốt ngón tay thì hoàn toàn đứng yên giữa không trung, bị ép chặt trong không khí, quay chậm lại rồi dừng hẳn. 

Bondarev trợn mắt tuyệt vọng. 

Thứ sức mạnh quái dị này... vượt xa tất cả những gì anh từng biết!

Anh không còn đủ sức để bóp cò thêm lần nữa. 

Mạng sống của anh... đã đến hồi kết.

---

Ngay lúc đó, cậu bé trong chiếc áo bó chợt mở mắt. 

Đôi mắt đen tuyền ánh lên, tràn đầy linh khí, tựa mặt hồ lặng mà sóng ngầm lay động trong đáy sâu.

Cậu nhìn chằm chằm vào Renata, khẽ nhoẻn miệng cười, không một tiếng động.

“Cậu… biết tớ à?” 

Renata giật mình hỏi.

“Biết chứ. Tớ còn biết rất nhiều chuyện về cậu nữa cơ.” 

Cậu lè lưỡi tinh nghịch. 

“Cậu nổi tiếng lắm mà.”

Gương mặt cậu bé bị lưới sắt che khuất, không thấy rõ nét biểu cảm, nhưng chỉ cần đôi mắt lanh lợi ấy thôi, cậu đã truyền được rất nhiều điều đến Renata. 

2487a6ce-44a7-4399-9242-392ea4f184ee.jpg

Đó là ánh mắt thân thiết, có phần khẩn thiết như muốn níu kéo cô lại, mong cô nán thêm một chút để trò chuyện cùng cậu.

“Cậu… tên là gì?” 

Renata vốn không quen nói chuyện với người lạ, đành hỏi cứng nhắc như thế.

“Tớ à? Tớ chưa có tên đâu,” cậu bé đáp. “Tớ ở phòng số 0, cậu cứ gọi tớ là Số Không.”

Các y tá ở đây thường gọi lũ trẻ bằng số hiệu, ví dụ như Renata là “Số 38”, còn Anton là “Số 16”.

“Chào cậu, Số Không. Tớ là Renata, Số 38.” 

Renata giới thiệu.

“Cậu đang tìm gì à?” 

Số Không hỏi.

Renata hơi ngập ngừng: 

“Tìm… tìm một người bạn.”

Cô không muốn kể chuyện con rắn đen cho Số Không nghe. 

Chuyện đó nghe quá kỳ quặc, mà chắc cậu cũng chẳng tin nổi.

“Tìm bạn à… Tớ được không?” 

Số Không đảo mắt láu lỉnh. 

“Chúng ta có thể làm bạn tốt mà.”

Có lẽ cậu hiểu nhầm ý cô. 

Hoặc cũng có thể cậu cô đơn quá lâu rồi, nên cố tình hiểu lệch đi một chút.

Renata do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn gật đầu một cách miễn cưỡng: 

“Ừ, cũng được.”

Thật ra cô vẫn chưa sẵn sàng xem cậu là bạn. 

Họ mới chỉ gặp nhau vài phút, đâu thể gọi là bạn tốt. 

Với Renata, bạn bè là những người đã quen biết lâu, đủ gần gũi để tin cậy lẫn nhau. 

Cô chỉ không nỡ từ chối. 

Số Không cười khẽ như thể đã nhìn thấu cô, ánh mắt cứ dính chặt lấy Renata, đen nhánh, long lanh, vừa đáng thương vừa nũng nịu.

Cô nhớ đến một chuyện cũ. 

Năm ấy, có một chú hải cẩu con lạc vào cảng. 

Nó đói lả, bò đến chân cô, cất tiếng rên ư ử, đôi mắt cũng ngước nhìn cô bằng ánh mắt ấy. 

Khi Renata vừa cúi người, định giơ tay vuốt nhẹ lên đầu nó, thì y tá trưởng đã vung xẻng đập xuống. 

Bà ta xách xác chú hải cẩu nhỏ đi như thể xách một túi rác. 

Tối hôm đó, họ có thêm món súp thịt hải cẩu thơm ngào ngạt. 

Renata không ăn một giọt nào. 

Cô ôm chặt Zorro, trở về phòng, khóc nức nở trong im lặng.

Đôi mắt của Số Không, giống hệt ánh mắt của chú hải cẩu ngày ấy.

Chú "hải cẩu" mặc áo bó cười khúc khích, như vừa đạt được mưu kế: 

“Đã là bạn tốt thì phải có gì đó để chứng minh, đúng không?”

Cậu này dính người thật đấy… Renata chợt nhớ trong sách từng viết, bạn bè thân thiết thường tặng nhau quà. 

Như hai bạn nhỏ ở Moskva, Petrov và Panteev khi trở thành bạn tốt, Petrov tặng cho Panteev mô hình thuyền buồm mạ vàng, còn Panteev thì tặng lại chuông gió làm bằng vỏ sò.

Nhưng Renata chẳng có gì để tặng Số Không cả. 

Ở đây mọi thứ đều do trại phát, cô gần như không có vật dụng cá nhân nào. 

Duy chỉ có chú gấu bông Zorro mà cô đang ôm trong tay. 

Nhưng mất Zorro thì cô sẽ không ngủ nổi. 

Không tự chủ được, cô ôm Zorro chặt hơn, sợ rằng vì cái danh “bạn tốt” này mà cô sẽ phải trao nó đi.

“Không sao, tớ không cần quà,” Số Không dường như đã đoán được suy nghĩ trong đầu cô, “hay là mỗi người nói một bí mật nhé? Bạn tốt thì phải hiểu rõ bí mật của nhau mà. Tớ nói trước nhé,” cậu ta hào phóng tuyên bố. 

“Tớ là một đứa bị thần kinh đó!”

Renata ngẩn ra nhìn cậu. 

Một đứa “thần kinh” mà lại láu lỉnh đến thế sao?

“Thật mà, tớ đúng là có vấn đề.” 

Số Không nghiêm túc nói. 

“Trong đầu tớ lúc nào cũng có hai người đang nói chuyện, một người tốt và một người xấu.” 

Cậu ngập ngừng một chút, ánh mắt bỗng trở nên mơ hồ. 

“Có lúc tớ nghe một giọng nói gầm lên: ‘Hỡi sấm sét chấn động muôn loài, hãy quét sạch mặt đất tràn đầy sự sống này đi! Đừng để lại bất kỳ mầm mống nào của loài người bội bạc!’ Rồi lại có một giọng khác nói: ‘Không có lòng trắc ẩn thì là thú vật! Là dã nhân! Là ác quỷ!’ Người này hét lên: ‘Cái ác đỉnh cao là phải hủy diệt tất cả!’ Người kia thì thì thầm: ‘Mọi cái ác, chẳng qua là đã quên mất cách tha thứ mà thôi…’ Họ cứ thế cãi nhau trong đầu tớ suốt ngày. Tớ nghe mãi cũng thấy điên lên, thế là mấy cô y tá nhốt tớ vào đây.”

“Thật tội nghiệp…” 

Renata gật đầu khẽ.

Cô không hiểu những nhân vật trong đầu Số Không đang nói gì, nhưng nếu ngày nào cũng có người lải nhải bên tai, quả thực sẽ phát điên mất. 

Sau này, đọc được một số sách, Renata mới hiểu bản chất của cậu nhóc láu cá kia. 

Những câu nói thâm sâu ấy, một phần trích từ "Vua Lear" của Shakespeare, phần khác thì lấy từ "Henry VIII". 

Nếu thật sự trong đầu cậu ta suốt ngày ầm ĩ như thế, thì có khác gì một Nhà hát vào thế kỷ 17 đang diễn liên tục trong đó đâu!

“Thật ra chúng ta đều bị thần kinh cả thôi.” 

Số Không cười toe.

“Tớ không bị thần kinh!” 

Renata hơi giận, bĩu môi, “Tớ không thèm nghe cậu nói nữa!”

“Thôi được, nếu chuyện tớ bị thần kinh không tính là bí mật,” cậu nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói tiếp, “Vậy thì bí mật thật của tớ là... trong trại này, người tớ thích nhất là Holkina!”

Renata sững người, không biết phải phản ứng sao. 

Trong trại trẻ, ai cũng công nhận cô bé số 21, Holkina, là người xinh đẹp nhất. 

Cô cao hơn Renata cả một cái đầu, cũng có mái tóc vàng nhạt, nhưng dài hơn, tết thành một bím to sau lưng. 

Holkina lớn hơn Renata một tuổi, dáng dấp đã bắt đầu ra dáng thiếu nữ, cơ thể phổng phao lồ lộ dưới chiếc áo choàng trắng. 

Phần cổ áo hé mở để lộ một khe ngực rõ ràng, ngũ quan xinh xắn như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

“Vì sao cậu lại thích Holkina?” 

Renata hỏi.

“Chân dài đẹp mà! Đàn ông ai chẳng thích chân dài!” 

Số Không đáp tỉnh bơ, mặt đầy tự tin.

“Cậu đâu phải đàn ông.” 

Renata nhíu mày.

“Nhưng tớ sẽ lớn mà!”

Renata gật đầu: 

“Được rồi, tớ sẽ không kể bí mật đó cho ai đâu.”

“Thế còn cậu? Cậu có bí mật gì không?” 

Số Không nghiêng đầu hỏi.

“Tớ… tớ chẳng có bí mật gì cả…” 

Renata ấp úng, vẻ lúng túng.

“Không thể nào!” 

Cậu ta không chịu buông tha. 

“Ai mà chẳng có bí mật. Là bạn thân thì phải kể bí mật cho nhau chứ!”

Renata nghĩ rất lâu, rất nghiêm túc: 

“Vậy... nhưng cậu phải hứa không được kể với ai… Tớ thỉnh thoảng... hay tè dầm lúc ngủ…”

Cô cúi gằm mặt, hai má đỏ ửng. 

Chẳng ai từng dạy cô mấy chuyện vệ sinh sinh lý, nên cô cũng không biết chuyện đó là điều nhạy cảm. 

Với cô, tè dầm là một khuyết điểm, giống như có đứa bị nói lắp vậy. 

Nhưng không hiểu sao, vừa dứt lời, cô đã thấy có gì đó sai sai, mặt nóng ran như muốn bốc cháy.

“Tè dầm từ nhỏ luôn à?” 

Số Không hỏi, mắt sáng lên như vừa phát hiện kho báu.

“Không có!” 

Renata vội vã phủ nhận, “Gần đây mới bị thôi!”

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười ba.”

“Chúc mừng nhé, cậu sắp dậy thì rồi đó.” 

Số Không cười nhẹ.

“Dậy thì?” 

Renata ngơ ngác, chưa từng nghe từ đó bao giờ.

“Ừ, nghĩa là từ một đứa trẻ, cậu đang lớn dần lên thành người lớn. Khi còn nhỏ, cơ thể con gái chưa hoạt động đầy đủ. Nhưng đến tuổi mười mấy, nó bắt đầu phát triển. Cậu sẽ bắt đầu có ngực,” Số Không nói, vẫn mỉm cười dịu dàng, “Rồi sẽ có kinh nguyệt đầu tiên.”

Cậu nói rất nghiêm túc, không có chút trêu chọc hay chế giễu nào. 

Tựa như một người lớn đang chân thành giảng giải quy luật tự nhiên cho một cô gái nhỏ, ấm áp và đầy chúc phúc.

“Kinh nguyệt là gì vậy?” 

Renata biết đây có thể là một câu hỏi tế nhị, nhưng cô bé không kìm được sự tò mò.

“Là máu chảy ra từ chỗ đó, sau này mỗi tháng sẽ có vài ngày như vậy,” Số Không trả lời. 

“Cậu dạo gần đây mới bắt đầu tè dầm là vì cơ thể đang phát triển, hệ thần kinh rối loạn một chút. Đợi khi kinh nguyệt đến thì sẽ ổn thôi. Đó là một điều tốt, rất tốt nữa là đằng khác.”

Một đứa tự nhận bị thần kinh mà lại đi giảng giải về rối loạn thần kinh cho người khác?

“Thế cậu đã từng có kinh nguyệt chưa?” 

Renata hỏi.

Số Không xấu hổ đến đỏ bừng mặt: 

“Tớ là con trai mà, chỉ con gái mới có kinh nguyệt thôi.”

“Vậy… có kinh nguyệt có phiền lắm không? Có bị thiếu máu không?”

“Cũng hơi bất tiện chút xíu,” Số Không nghĩ ngợi, “nhưng đó là chuyện tốt mà. Cậu sẽ dần trở nên xinh đẹp hơn, giống như Holkina vậy, mọi người đều sẽ thích cậu. Cơ thể cậu cũng sẽ bắt đầu tiết ra hormone, rồi cậu sẽ thích một cậu bạn nào đó, ở bên người đó cảm thấy rất hạnh phúc. Hai người sẽ cùng nhau làm những việc… mà con trai con gái nên làm.”

“Là những việc gì?” 

Renata chớp mắt hỏi.

Số Không đảo mắt: 

“Tới lúc đó cậu sẽ hiểu thôi. Tóm lại, đó là chuyện tuyệt vời. Con gái như những bông hoa, đến lúc thì cũng sẽ nở. Biết đâu lúc ấy tớ cũng sẽ thích cậu, giống như tớ từng thích Holkina ấy. Cậu nhớ mặc váy xinh xinh cho tớ ngắm nha.”

“Tớ không cần cậu thích!” 

Renata bĩu môi.

“Đã trao đổi bí mật rồi, thì bắt tay nhau đi. Bắt tay xong là bạn bè chính hiệu luôn.” 

Số Không lại dùng ánh mắt quen thuộc ấy, long lanh, đáng thương, giống hệt ánh mắt của chú hải cẩu nhỏ năm xưa, nhìn Renata một cách đầy nịnh nọt. 

Với cậu, thứ ánh mắt đó dường như là bản năng.

Renata cuối cùng cũng không cưỡng lại được ánh nhìn đó, đưa tay ra nắm lấy bàn tay đang bị còng chặt vào ghế sắt của Số Không. 

Lúc ấy cô bé mới để ý trên ngón tay cậu đầy những vết chích do lấy máu, cổ tay gầy đến mức dây da để lại vết hằn sâu hoắm. 

Renata khẽ chạm vào những vết thương ấy, đột nhiên cảm thấy nghẹn ngào. 

Một người nằm đây suốt ngày, không ai chơi cùng, cả thế giới chẳng ai biết đến sự tồn tại của cậu. 

Cậu thậm chí còn không có nổi một cái tên. 

Cậu sống chỉ để bị rút máu, bị tiêm thuốc… 

Ấy vậy mà vẫn cười được.

Nước mắt của Renata rơi lặng lẽ, đọng lại trong lòng bàn tay gầy gò của Số Không.

“Cậu khóc đấy à?” 

Số Không xoay xoay ngón tay ướt nước mắt.

Renata vội lau mặt: 

“Cậu thấy khó chịu sao?”

“Ngày nào cũng thế mà. Nhưng sao cậu lại khóc?” 

Số Không bướng bỉnh gặng hỏi, không chịu buông.

Renata ngập ngừng một lúc lâu. 

Cô không muốn nói ra những điều khiến bản thân thấy xấu hổ rằng cô quan tâm đến cảm xúc của Số Không. 

Trước đây chẳng ai cần đến sự quan tâm của cô cả, mà cô cũng chưa từng thật lòng để tâm đến ai. 

Dù một đứa trẻ quanh cô có đột ngột biến mất hay xuất hiện thêm, cô cũng chỉ lặng lẽ chấp nhận rồi dần quên đi. 

Ở nơi này, mỗi đứa trẻ chỉ cần lặng lẽ sống tiếp là đủ rồi.

“Nói cho tớ biết đi mà.” 

Giọng Số Không có chút nài nỉ.

“Nhìn cậu thế này...” 

Renata khẽ nói, “tớ thấy buồn lắm.”

“Biết ngay mà!” 

Số Không phá lên cười, hàm răng trắng lóe lên sau lớp mặt nạ.

“Vậy cậu hỏi làm gì, đã biết rồi cơ mà?” 

Renata nhăn mặt khó chịu.

“Tớ chỉ muốn nghe cậu nói ra thôi mà.” 

Ánh mắt Số Không lơ đãng nhìn trần nhà, ánh nhìn như trôi về tận đâu đâu. 

“Từ nhỏ tớ chưa từng thấy ai khác khóc... Lúc nhỏ, chỉ có mình tớ khóc, mà tớ cũng chưa bao giờ nhìn thấy mình khóc thế nào… vì chẳng có cái gương nào cả. Có người khóc vì cậu, nghĩa là cậu có ý nghĩa. Nếu không thì… cậu chẳng là gì cả.” 

Cậu lặng lẽ nói.

Trong câu nói ấy cất giấu một nỗi cô đơn khôn cùng, một nỗi cô đơn lạnh buốt như những dòng sông băng trải dài vô tận bên ngoài kia, dưới lớp tuyết không ngừng rơi qua năm tháng. 

Chúng cứ cao dần, dày dần, không bao giờ tan chảy, rồi trở nên sắc nhọn đến mức cứa vào cả ánh nhìn. 

Nhưng rồi một ngày nào đó, khi gánh nặng của cô đơn vượt quá giới hạn, chúng sẽ đổ sụp, một trận lở tuyết khổng lồ cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.

Renata đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán cậu. 

Số Không nhắm mắt lại, hưởng thụ sự ấm áp ấy như một con thú nhỏ đang được vỗ về. 

Đôi khi, một bàn tay ấm áp là đủ để khiến người ta cảm thấy như mình đang nắm trọn cả thế giới.

“Cậu từng thấy một con rắn đen chưa?” 

Renata hỏi khẽ, “To lắm.”

Số Không mở mắt, cười đầy vẻ tinh quái: 

“Tất nhiên rồi! Đó là thú cưng của tớ đấy!”

---

Gương mặt Bondarev chuyển sang tím tái, các mạch máu trên cổ phồng lên đập thình thịch, triệu chứng của tình trạng thiếu oxy nghiêm trọng. 

Trái tim anh vẫn cố bơm oxy đi khắp cơ thể, nhưng tất cả đều vô ích. 

Dù có cố thế nào, tim anh cũng không thể cứu nổi một lá phổi đã bị lấp đầy bởi chất keo đặc quánh.

Tiến sĩ gõ lên một chiếc mõ gỗ. 

Cậu bé lập tức co giật dữ dội, như thể đang lên cơn động kinh. 

Tiếng mõ vang lên điều khiển được cậu, khiến khúc ngâm bị gián đoạn. 

Bondarev cuối cùng cũng được hít thở không khí bình thường trở lại. 

Thứ không khí lạnh lẽo ấy giờ đây ngọt ngào đến kỳ lạ. 

Anh loạng choạng lùi lại vài bước, ho sặc sụa.

“Khả năng của Anton là biến không khí trong khu vực thành dạng keo,” vị tiến sĩ nói, “Chúng tôi vẫn chưa thể giải thích cơ chế vật lý của nó, nhưng như cậu thấy đấy, sức mạnh đó thực sự kinh khủng. Anton thậm chí có thể dùng không khí để triệt tiêu động năng của một viên đạn bay với tốc độ cao.”

“Thật không thể tin nổi...” 

Bondarev vừa thở dốc vừa nói.

Tiến sĩ cố ý cho anh trải nghiệm sức mạnh siêu nhiên này, nhưng quả thực đây là một trải nghiệm quá sức rùng rợn. 

Anh có cảm giác mình vừa từ địa ngục trở về. 

Không khí vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường thì Bondarev đã kịp nhận ra một cái bóng mờ lướt qua bên cạnh, chỉ trong tích tắc, thậm chí chưa đến một giây. 

Nhưng với bản năng được rèn luyện khắt khe của một điệp viên Ủy Ban Quốc Gia, anh chắc chắn đó là một người, một kẻ vô hình!

Người đó vốn dĩ không thể bị phát hiện, nhưng trong vùng ảnh hưởng của Anton, hắn đã lộ diện. 

Năng lực của Anton có thể “đông cứng” cả hình dạng của gió, và bóng dáng của kẻ vô hình đã bị lưu lại trong lớp không khí dạng keo ấy.

“Có kẻ xâm nhập!” 

Bondarev gầm lên. 

Anh lập tức đeo kính nhìn đêm hồng ngoại, trong tầm nhìn nhiệt, một bóng người mờ nhòe lao vọt vào thang máy kỹ thuật. 

Chiếc thang trống rỗng rùng rùng chuyển động đi lên, như thể có ai điều khiển từ xa.

Tiến sĩ cũng kịp phản ứng, ông và Bondarev cùng lao người về phía trước, trượt sát mặt băng đến bên dưới thang máy, đồng thời giương súng bắn thẳng lên. 

Loạt đạn va vào tấm chắn dưới đáy thang, tóe ra những tia lửa sáng loáng.

“Đó là tấm chắn chống đạn bằng hợp kim titan-nhôm!” 

Tiến sĩ hét lên.

“Khốn kiếp! Hắn vào đây bằng cách nào chứ?!”

“Có kẻ theo cậu vào đây,” tiến sĩ nói. 

“Cái đường hầm kỹ thuật mà cậu đi qua lúc vào đã bị bỏ hoang từ lâu rồi. Sau khi tìm ra tổ rồng, chúng tôi đào một đường hầm mới tiện lợi hơn, thông thẳng từ cảng đến phòng nghiên cứu ngầm. Đường đó có lắp hệ thống cảnh báo hồng ngoại tối tân, không ai có thể đột nhập. Nhưng đường hầm cũ thì lại không có bất kỳ thiết bị cảnh báo nào. Khoá cơ học ban đầu tưởng là đủ rồi, nhưng cậu đã phá được cả hai lớp khóa.”

Toàn thân Bondarev lạnh toát. 

Khi đi trong đường hầm, anh đã đeo kính nhìn đêm hồng ngoại để quan sát, đề phòng có kẻ bám theo. 

Nhưng anh không hề phát hiện ra bất cứ bóng dáng nào. 

Nếu tên người tàng hình kia thực sự đã bám theo anh vào, thì chỉ có thể giải thích là hắn luôn dính sát vào lưng anh như cái bóng của chính anh vậy. 

Anh quay người thì hắn cũng quay người, anh bước vào thang máy thì hắn cũng theo vào, và hắn chưa từng lọt vào tầm nhìn của hồng ngoại. 

Hắn đã có vô số cơ hội để rạch cổ anh chỉ trong một nhát!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên phía trên. 

Rõ ràng là kẻ xâm nhập đã kích nổ mìn laser.

“Dù là mìn cỡ nhỏ, nhưng sức công phá đủ để phá hủy bánh xích xe bọc thép. Trong không gian hẹp, uy lực còn mạnh hơn nữa,” 

Bondarev nói.

Tiến sĩ gật đầu tán thưởng. 

Quả không hổ danh là tinh anh của Ủy Ban Quốc Gia, luôn tuân thủ tôn chỉ: 

Không bao giờ để lại đường lui cho kẻ địch.

Vài phút sau, hai người họ cầm súng lao vào đường hầm đang mù mịt khói thuốc súng. 

Tất cả mìn laser đều đã phát nổ. 

Lưới mìn giăng dày đặc đó đủ sức xé xác một con voi ra thành trăm mảnh, nhưng họ không tìm thấy một giọt máu hay một cái xác nào. 

Trong tầm nhìn hồng ngoại cũng hoàn toàn không có ai. 

Kẻ đột nhập đã kích hoạt bẫy rồi vẫn thoát ra thành công.

“Chuyện này không thể là do con người,” tiến sĩ trầm giọng.

“Trong cảng này có một hỗn huyết chủng đang ẩn náu. Hắn đã chờ cơ hội xâm nhập vào hang động suốt bao lâu nay, và hôm nay hắn đã làm được! Chúng ta phải lập tức phong tỏa cảng, tuyệt đối không để bất cứ ai rời đi. Ở đây không có thiết bị truyền thông, tất cả tín hiệu vô tuyến đều bị giám sát. Chỉ cần phong tỏa toàn diện, tin tức sẽ không thể rò rỉ ra ngoài.” 

Bondarev nói.

Tiến sĩ rút ra một chiếc điều khiển, nhấn nút đỏ. 

Còi báo động rít lên, đèn cảnh báo đỏ rực nhuộm cả băng nguyên thành một màu máu, những cột đèn pha quét ra ánh sáng trắng chói lòa. 

Cả cảng như một con quái vật khổng lồ bừng tỉnh.

Tiếng còi báo làm Renata giật bắn. 

Ngay sau đó, hành lang vang lên tiếng “rầm rầm”, cửa sổ và cửa chính của căn phòng đều bị lưới sắt rơi xuống khóa chặt. 

Hệ thống an ninh bắt đầu phong tỏa toàn bộ tầng, mọi lối ra vào đều đã bị khóa, muốn mở phải có chìa khóa mã hóa. 

Cô đã bị nhốt trong phòng của Số Không. 

Trên tầng vọng xuống tiếng giày nện dồn dập, lũ y tá dữ tợn đang lao ra khỏi văn phòng, vứt hết rượu và bài bạc. 

Chỉ vài phút nữa là chúng sẽ phát hiện Renata đã lẻn vào khu cấm mà kẻ dám đặt chân tới nơi này thì không ai có kết cục tốt đẹp. 

Renata sợ đến phát khóc.

“Đừng sợ, tớ sẽ giúp cậu. Dù sao ta cũng là bạn tốt mà.” 

Số Không nở nụ cười.

“Tớ phải làm sao đây?” 

Renata hỏi.

Cô gần như hoảng loạn. 

Số Không thì bị trói trong áo bó, nằm trên chiếc ghế sắt nặng nề, đến cử động một ngón tay cũng khó. 

Cậu ta có thể làm gì giúp cô chứ? 

Nhưng ánh mắt của Số Không lại khiến người ta không thể không tin. 

Cậu không giống như đang đùa. 

Nụ cười ấy rất chân thành. 

Khi nghiêm túc, tên tự nhận bị “thần kinh” này lại toát lên một loại khí chất như thể đang nắm giữ quyền lực tối cao.

“Nhưng mà… sẽ phải trả một cái giá nhỏ đấy.”

“Được.” 

Renata gật đầu. 

Lúc này, cho dù phải trả giá thế nào cô cũng chấp nhận, chỉ cần có thể trở về phòng an toàn.

“Vậy thì, lại gần tớ nào.” 

Số Không nói.

Renata bước tới bên chiếc ghế sắt.

“Tháo khóa cổ tay tớ ra.” 

Số Không lại nói.

Renata bất giác rụt người lại. 

Cô không ngốc. 

Nếu Số Không không nguy hiểm, thì bọn y tá đã chẳng trói chặt cậu ta bằng áo bó và nhốt ở đây. 

Mở khóa cổ tay chẳng khác nào giải phóng đôi tay của cậu và khi ấy, liệu người trước mặt còn là cậu bé muốn làm bạn với cô, hay là một con quỷ bị nhốt lâu ngày nay đã thoát ra?

“Bị trói thì tớ giúp cậu kiểu gì được chứ?” 

Số Không vẫn cười, nhưng giọng bỗng hạ xuống, từng chữ vang lên rõ ràng, như một mệnh lệnh cổ xưa đầy uy nghiêm:

“Phàm nữ tử kia, thấy ngai vàng mà không quỳ sao?”

Đôi mắt cậu dần chuyển thành sắc vàng sẫm, sâu thẳm như đáy vực. 

Ánh sáng từ đôi con ngươi ấy lan tỏa, khiến cả căn phòng như bừng lên thứ hào quang kỳ lạ. 

Trong từng nhịp thở của hắn vang vọng một âm điệu nặng nề, phảng phất tiếng vọng trầm đục qua khoang mũi như thể thần đang cất tiếng từ ngai vàng giữa tầng mây cao vợi.

Renata chỉ nhìn cậu một cái, rồi chẳng thể nào rời mắt được nữa. 

Cô như bị hút vào, đắm chìm trong dòng nước băng giá. 

Cô cảm thấy mình đang trải qua một nghi lễ thanh tẩy kỳ lạ, và người đang giữ cô, không để cô chìm nghỉm, chính là Số Không, kẻ mang một thứ uy nghiêm vừa như cha, vừa như anh trai.

Cô quỳ bên chiếc ghế dài, cung kính cúi đầu, cẩn thận tháo dây buộc cổ tay cho cậu.

“Tớ thích những cô gái biết nghe lời.”

Giọng nói của Số Không vang lên lạnh như băng, không mang theo chút cảm xúc nào.

Cậu cử động cổ tay cứng đờ, tóm lấy vai Renata rồi nhấc bổng cô gái nhỏ nhắn lên, ép cô ngồi vắt vẻo trên đùi mình. 

Chiếc váy ngủ mỏng manh bị xé toạc như tấm màn mộng ảo. 

Thân thể non nớt, đang trong độ tuổi dậy thì của cô trắng muốt như sữa dê, mong manh đến mức chỉ một ánh nhìn cũng khiến người ta cảm thấy có lỗi. 

Thế nhưng, Số Không lại siết lấy cô đầy dữ dội, véo mạnh vào thân thể cô, để lại vô số dấu vết bầm tím như những ký hiệu chiếm hữu đầy thô bạo.

Trong đầu Renata chỉ còn trống rỗng. 

Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 

Chỉ trong chớp mắt, Số Không đã thay đổi. 

Mới giây trước, họ còn là bạn thân, mà giây sau cậu đã biến thành dã thú sẵn sàng xé nát cô. 

Chẳng lẽ những ánh mắt tội nghiệp trước kia chỉ là cái bẫy tinh vi của kẻ săn mồi?

Số Không dừng lại trong khoảnh khắc, ghì mạnh sợi dây vào thanh sắt lạnh lẽo nơi góc ghế dài. 

Sợi dây đứt toạc, và da cổ tay cậu cũng bị cứa đến rớm máu. 

Cậu tiện tay quệt vệt máu ấy lên ngực Renata, như thể muốn dùng thân thể mong manh của cô làm nền vải cho một nghi lễ huyết sắc quái đản nào đó.

Ánh đèn cảnh báo chớp nháy hắt lên làn da cô một màu đỏ mê hoặc và nguy hiểm, nhuộm thân thể trắng muốt giờ đây đã lấm máu thành một vẻ đẹp lóa mắt mà méo mó, thứ sắc đẹp nằm ở ranh giới chênh vênh giữa nghệ thuật và tội ác.

“Đây... chính là điều mà người lớn gọi là cưỡng hiếp ư?”

Renata từng nghe đến từ ấy, mơ hồ như một bóng tối thuộc về thế giới xa lạ của người lớn, lạnh lẽo, u ám và chẳng liên quan gì đến cô.

Nhưng giờ đây, nó đang hiện hữu trước mặt, sống sờ sờ như một con quái vật vô hình, thở phì phò trong bóng tối, áp sát lấy cô bằng hình hài của người bạn thân nhất.

Số Không tháo bỏ chiếc mặt nạ, cúi xuống cắn chặt lấy môi cô đến mức máu rịn ra như những giọt lệ đỏ.

Renata hoàn toàn không hiểu cậu đang làm gì, là muốn chiếm lấy cô, hay muốn nuốt chửng linh hồn cô như một sinh vật đói khát không còn lý trí?

Trong cơn hoảng loạn tột cùng, cô bật khóc nức nở.

Tiếng khóc vang vọng như muốn xé rách bóng đêm đang trùm phủ lấy cả không gian, nhưng chẳng có ai nghe thấy... ngoài chính cô, và con quái vật vô danh kia.

“KHỐNG CHẾ SỐ KHÔNG NGAY!” 

Tiếng quát của y tá vang dội cả căn phòng.

Y tá trưởng không chút do dự, cầm gậy điện đâm thẳng vào miệng Số Không. 

Một y tá to khỏe khác nhân cơ hội kéo Renata ra khỏi cậu ta. 

Ngay sau đó, mấy người nữa nhào đến, đè Số Không xuống chiếc ghế dài, giữ chặt không cho cậu ta cử động. 

Số Không gào thét khản cổ, toàn thân giãy giụa điên cuồng, máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả áo bó.

“THUỐC AN THẦN! TIÊM LIỀU CAO NGAY LẬP TỨC!” 

Y tá trưởng gào lên.

Một y tá khác bước tới, chân đi đôi bốt quân dụng cao cổ, lạnh lùng giẫm mạnh lên cổ tay Số Không. 

Cô ta rút ra một ống tiêm khí nén áp suất cao, dùng lực như đóng đinh, đâm mạnh vào bắp tay cậu ta. 

Chất an thần được đẩy vào cơ thể bằng luồng khí nén, tác dụng gần như tức thì, Số Không giãy yếu dần, chỉ nửa phút sau, cậu ta nằm bất động như cái xác không hồn, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Y tá trưởng tát mạnh vào mặt Renata một cái:

“Nhìn xem mày đã làm ra chuyện gì đây! Một con nhỏ như mày, chẳng ai ưa nổi, bị quỷ ăn thịt cũng đáng đời!”

Renata vẫn đờ đẫn, chưa hoàn hồn sau cơn hoảng loạn.

“Có cần tiêm cho con bé một mũi không? Bị một thằng điên suýt cưỡng hiếp chắc chẳng dễ chịu gì đâu.” 

Một y tá lên tiếng.

Y tá trưởng liếc nhìn cơ thể bê bết máu của Renata, ánh mắt đầy khinh bỉ:

“Biết đâu nó lại thích cảm giác bị cưỡng hiếp ấy chứ? Con gái đến tuổi rồi thì cũng biết nghĩ tới đàn ông rồi còn gì! Đừng quan tâm đến nó, bị cưỡng hiếp là do nó tự chuốc lấy thôi! Tôi thấy nó chỉ đang giả vờ đáng thương!”

“Tiến sĩ đang đến đây rồi!” 

Một y tá khác hớt hải chạy vào, báo cáo. 

“Mấy đứa trẻ khác đều đang ở trong phòng, không có dấu hiệu gì bất thường.”

“Trói chặt Số Không lại bằng xích sắt, còn số 38 thì đưa về phòng giam và khóa kỹ cửa. Tất cả mọi người kiểm tra lại từng phòng, cấm tự ý rời khỏi vị trí! Khu này tạm thời phong tỏa toàn bộ!” 

Y tá trưởng vừa nói vừa cởi áo blouse trắng, chỉnh lại chiếc váy quân sự rồi quay người bước đi, gót giày vang lên từng tiếng "cốc cốc" lạnh lẽo trên sàn nhà.

Renata lặng lẽ nhìn đám y tá mang đến một sợi xích sắt to tướng, trói chặt tay chân Số Không rồi dùng kìm vặn cho thật chặt. 

Một y tá khác kéo cô rời khỏi đó, trên người cô lúc này gần như không mảnh vải che thân.

Ngay khoảnh khắc sắp bước qua cửa, Renata bỗng cảm thấy sau lưng như có một luồng hơi ấm lướt qua, cái cảm giác lạ kỳ ấy, như thể có ai đó đang lặng lẽ nhìn mình, tiễn mình đi vậy. 

Cô chợt quay đầu lại.

Và trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt vô hồn của Số Không bất chợt chớp nhẹ. 

Chỉ duy nhất Renata nhìn thấy điều đó. 

Trong ánh mắt cậu ta vẫn còn ánh lên nét tinh quái và sống động quen thuộc.

Môi cậu khẽ mấp máy. 

Lời nhắn không thành tiếng là:

“Chúc ngủ ngon.”