Chiến đấu cơ Su-27 xé toạc tầng mây.
Trong cơn bão tuyết với tầm nhìn gần như bằng không, việc bay lượn là một canh bạc cực kỳ nguy hiểm đối với một chiến đấu cơ hạng nặng như Su-27.
Nhưng theo quy định, họ không có quyền lựa chọn.
Phi đội này đóng quân ở Verkhoyansk chính là để chờ đến ngày hôm nay.
Nếu Cảng Vô Danh có biến, phi đội Su-27 bắt buộc phải ra tay tiêu hủy nó trong thời gian ngắn nhất.
Tuyệt đối không thể để rò rỉ bất kỳ bí mật quốc gia nào.
“Hạc Trắng gọi, Hạc Trắng gọi, Chim Én, cậu có thấy gì không?”
Trong tầm mắt của phi đội trưởng,
Cảng Thiên Nga Đen đang chìm trong biển lửa.
Anh không tin vào mắt mình:
Cả tòa nhà như đang ngồi trên miệng núi lửa đang phun trào, chỉ còn lại bộ khung đỏ rực cháy trơ trọi.
“Chim Én nghe rõ, tôi thấy rồi, không phải ảo giác.”
Cánh phải đáp lại.
Ba chiếc Su-27 bay theo đội hình mũi tên, lao vun vút qua bầu trời cảng Thiên Nga Đen.
Trên thân máy bay là phù hiệu ngôi sao đỏ, biểu tượng của phi đội ât chủ bài.
“Xem ra... không thể cứu vãn nữa rồi, đội trưởng.”
Cánh trái cất tiếng.
“Phải, không cứu được nữa rồi.”
Đội trưởng thở dài.
“Hạc Trắng ra lệnh: kích hoạt ‘Cái Chết Của Thiên Nga’.”
“Cái Chết Của Thiên Nga” là lệnh hủy diệt tuyệt mật.
Khi nguy cơ rò rỉ bí mật quốc gia không còn có thể ngăn cản, phi đội Su-27 sẽ có quyền tiêu diệt mọi sinh vật còn sống sót, thậm chí kích nổ bom chân không.
Không một cọng tóc nào trong cảng Thiên Nga Đen được phép rơi vào tay kẻ thù.
Dù chỉ còn là tro tàn, dù người chết cũng phải được chôn vùi dưới lớp băng vĩnh cửu, dưới lòng đất của Liên Xô chứ không thể rơi vào tay người ngoài.
Chiến đấu cơ Su-27 hạ độ cao, lao đầu xuống như cánh én rơi, trút mưa tên lửa chùm xuống khu vực đang bốc cháy.
Những mũi tên thép lao vào biển lửa, ngay sau đó là loạt tiếng nổ rung trời.
Tòa nhà vốn đã nghiêng ngả lập tức sụp đổ.
“Chim Ruồi gọi, nhiệm vụ hoàn thành.”
Cánh trái báo cáo.
Trong cơn mưa tên lửa, cả tháp đèn pha cũng sập đổ.
Dầu trong kho rò rỉ, khiến ngọn lửa không những không tắt mà còn bốc cháy dữ dội hơn.
Nhiệt độ tại hiện trường vượt quá cả ngàn độ, đến lính cứu hỏa mặc đồ chuyên dụng cũng khó lòng sống sót.
“Có cần kích nổ bom chân không không?”
Chim Én hỏi.
“Quan sát thêm vài phút. Nếu xác định không còn người sống, có thể bỏ qua bước đó.”
Đội trưởng đáp.
“Niêm phong hiện trường, báo cáo lên Moskva.”
Anh liếc nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển: 23:59.
Sau đó kéo cần lái, chuẩn bị bay vòng cuối cùng qua hiện trường.
Đúng lúc ấy, luồng sáng đỏ rực đột ngột chiếu thẳng vào buồng lái!
“ Gọi Hạc Trắng, gọi Hạc Trắng! Hệ thống của tôi báo động rồi!”
Chim Ruồi hét lên trong hoảng loạn.
“Gọi Hạc Trắng, bên tôi cũng báo động, không rõ nguyên nhân!”
Chim Én cũng khẩn trương gọi.
Đội trưởng sững người trong vài giây, rồi bỗng như hiểu ra điều gì đó.
Đồng tử anh co rút, hơi thở nghẹn lại!
“Rút lui! RÚT LUI NGAY!”
Anh hét to.
“Đó là tín hiệu kích hoạt bom chân không! Nhắc lại, BOM CHÂN KHÔNG ĐÃ ĐƯỢC KÍCH HOẠT!”
Tâm trí các phi công như trống rỗng.
Rõ ràng họ không ra lệnh nổ, vậy mà bom đã tự khởi động.
Những chiếc Su-27 lật mình ngoạn mục, quay đầu rút lui với tốc độ cực hạn.
Động tác né tránh hiểm nghèo ấy chẳng khác nào én con lượn mình tránh móng vuốt đại bàng, chỉ có phi đội chủ lực mới có thể làm được.
Một tiếng nổ khủng khiếp chấn động cả hộp sọ, khiến phần sau gáy tê rần.
Động cơ phản lực gào thét ở mức cực hạn, nhưng các phi công đều biết tiếng nổ đó chưa phải kết thúc, mà là khởi đầu của hủy diệt!
Quanh cảng Thiên Nga Đen, 48 quả bom chân không từ lòng đất trồi lên.
Đầu tiên là loạt nổ nhỏ, phát tán thuốc nổ ra không khí.
Vài chục giây sau, thuốc nổ hòa đều trong không khí.
Một tia hồ quang điện xẹt qua, bầu khí quyển trên Cảng Thiên Nga Đen bỗng biến thành một quả bom khổng lồ!
Ánh sáng trắng chói mắt như buổi sơ sinh của thế giới.
48 cột lửa xoắn thành lốc xoáy, hút ngọn lửa lên tận trời.
Rồi tất cả hội tụ lại thành một siêu hỏa lốc khổng lồ đường kính trăm mét.
Khi lên tới độ cao nhất định, nó nổ tung thành một đám mây nấm trắng toát.
Cánh của Chim Ruồi bị một luồng khí cuốn trúng, gãy lìa.
Phi công còn chưa kịp phát tín hiệu cầu cứu thì đã bị nuốt chửng bởi đám mây nấm đang phình to.
Hai chiếc Su-27 còn lại phải bay thêm 2km mới dám ngoái đầu nhìn.
Mây nấm đỏ rực vẫn lơ lửng trên bầu trời, chiếu sáng cả màn đêm phía Bắc.
---
Renata ngây người nhìn đám mây nấm cuộn lên cao.
Cột lửa rực rỡ kia chính là biểu tượng cho sự sụp đổ của nhà tù đã từng giam cầm cô nhưng cô lại chẳng thấy vui mừng chút nào.
Một mình cô ngồi giữa thảo nguyên băng tuyết mênh mông, bên cạnh chỉ có những chú chó kéo xe trung thành nhưng vụng về.
Kẻ đã dụ dỗ cô thực hiện đủ trò điên rồ và cuối cùng cùng cô trốn khỏi cảng Thiên Nga Đen chính là nguyên nhân của tất cả giờ đang ngủ say bên cạnh.
Thật ra, Số Không không hẳn đang ngủ.
Cậu chỉ mở trừng mắt trống rỗng, nhìn chằm chằm lên trời đêm.
Renata đã nhét cậu vào túi ngủ, cũng là thứ mà Số Không từng dặn cô mang theo cho bằng được.
Đã thoát được nhà tù rồi.
Nhưng tiếp theo thì đi đâu?
Renata không biết.
Cô cũng chẳng biết Số Không có tỉnh lại không, hay bao giờ sẽ tỉnh.
Cô muốn về nhà nhưng cô còn nhà để về không?
Cô muốn đến Moskva nhưng Moskva là gì?
Thì ra, cả thế giới này cô chẳng có gì hết, ngoài cái lồng giam đó.
Nước mắt lặng lẽ trào ra.
Cô gọi những chú chó kéo xe ngốc nghếch đừng rời xa mình.
Agata, chú chó đầu đàn liếm tay cô, khiến lòng cô ấm lên.
Cô ôm lấy đầu nó, dụi mặt vào bộ lông mềm mượt.
Cô và bầy chó nấp dưới một rãnh băng.
Số Không từng nói, hai bên rãnh băng sẽ có những đường vân song song, do tuyết trượt xuống hình thành.
Đứng dưới đất sẽ không thấy, nhưng các phi công trên cao lại nhìn rất rõ.
Những vân này có thể đánh lừa thị giác, khiến máy bay không phát hiện ra họ, đó là thử thách cuối cùng trong cuộc đào thoát:
Né tránh sự truy lùng từ không trung.
Phi đội Su-27 đang trên đường quay về từ Cảng Thiên Nga Đen.
Chúng bay cách mặt đất không quá 400m, ánh lửa phụt ra từ động cơ nổi bật giữa bầu trời đêm.
Bay thấp là để dễ quan sát mặt đất, Số Không đã liệu trước cả điều đó.
Renata ôm gối, ngẩng đầu nhìn trời.
Cô không sợ những chiến đấu cơ ấy vì cô không biết chúng là gì.
Trong mắt cô, chúng chỉ là những con chim lớn sải cánh giữa trời.
Từ trên cao nhìn xuống, các phi công chỉ thấy một dải rãnh băng kéo dài vô tận, với các vân sọc dọc hai bên khiến họ hoa mắt.
Khi bay qua rãnh băng nơi Renata đang trốn, họ chẳng phát hiện ra cô bé hay bầy chó.
Bộ đồ giữ nhiệt sọc đen trắng mà cô mặc, cộng thêm sắc lông đen trắng của bầy chó, khiến họ trông chẳng khác gì đàn ngựa vằn lẩn khuất giữa rừng vằn vện.
Renata ôm chặt lấy Agata thì thầm:
“Ngoan nào, đừng sủa nhé… Chúng ta sắp được tự do rồi…”
Đội hình hai chiếc Su-27 đã bay qua rãnh băng, bỏ cô lại phía sau.
Renata vừa định đứng dậy thì bỗng nghe thấy tiếng gió rít sau lưng.
Hai chiếc Su-27 bất ngờ quay đầu, lao thẳng xuống theo kiểu vịt lặn, nòng súng máy xả đạn như mưa, lửa phụt dài cả mét.
Băng dưới chân cô nổ tung lỗ chỗ, mấy con chó ngã gục trong vũng máu.
Renata chết lặng.
Cô nghĩ chắc chắn mình đã làm gì đó sai.
Vì Số Không không thể sai, vậy chỉ có thể là cô làm sai.
Nhưng… rốt cuộc cô đã sai ở đâu?
Cô ôm đầu, nghĩ mãi không ra.
Hai chiếc Su-27 lại vòng trở lại.
Một tràng đạn nữa.
Lại thêm bốn, năm chú chó đổ gục trên mặt băng loang máu...
Agata run rẩy, bám chặt lấy Renata, liếm lấy liếm để lòng bàn tay cô như cầu xin cứu giúp.
Đám con của nó cũng quây quanh Renata, rên rỉ khe khẽ.
Tất cả đều đã bị ảnh hưởng bởi chất gây ảo giác, khiến chúng nhận nhầm Renata thành mẹ của Agata tức là... bà ngoại của chúng.
Renata ra lệnh không được phát ra tiếng động, và chúng lập tức vâng lời.
Nhưng nỗi sợ khiến cả bầy chỉ muốn bỏ chạy tán loạn, chúng bồn chồn, dẫm tuyết tại chỗ một cách bấn loạn.
Renata bò tới xác của một con chó kéo xe, tháo chiếc vòng cổ của nó xuống.
Ở mặt trong chiếc vòng, cô lần ra một thiết bị phát tín hiệu siêu nhỏ.
Mọi chuyện sáng tỏ, tất cả những con chó kéo xe này đều bị gắn thiết bị, nên hình ảnh của chúng xuất hiện rõ ràng trên màn hình radar của chiếc Su-27.
Ở Cảng Thiên Nga Đen, bất kỳ sinh vật sống nào dù là người hay chó đều không được tự ý rời đi.
Su-27 không nhắm vào cô là vì phi công không phát hiện ra con người.
Họ chỉ thấy có một đàn chó kéo xe trốn khỏi căn cứ, nên mới truy sát.
Nếu Renata lựa chọn sáng suốt, cô sẽ lặng lẽ rời khỏi bầy chó, ra lệnh cho chúng đừng đi theo.
Như vậy cô sẽ được an toàn.
Nhưng cô không nghĩ đến điều đó.
Thay vào đó, cô lao tới bên chúng, cởi dây buộc cho từng con.
“Chạy đi! Agata! MAU CHẠY ĐI!”
Cô ôm lấy cổ Agata, hôn lên trán con chó ngốc nghếch.
Cô không có thời gian để suy nghĩ liệu hành động này có đạo đức hay không.
Từ nhỏ cô đã lớn lên ở Cảng Thiên Nga Đen, nơi không ai dạy cô về thứ gọi là đạo đức.
Với cô, những con chó này đơn giản là những người bạn đồng hành đang cùng cô chạy trốn.
“Gọi Hạc trắng, ngoài đàn chó ra còn có một người!”
Chim Én phát hiện ra một bóng người nhỏ bé.
Số Không từng căn dặn rất kỹ:
Khi ẩn mình dưới rãnh băng, tuyệt đối không được di chuyển.
Chỉ cần cử động, chế độ ẩn nấp sẽ mất hiệu lực.
“Đây là khu vực quân sự cấm, bất kể là ai hay thứ gì, xử lý sạch!”
Hạc trắng đáp lại.
Đàn chó kéo xe bỏ chạy tứ tán, Chim Én đuổi theo, lần lượt bắn hạ từng con thành vũng máu.
Còn Hạc trắng thì lướt sát mặt đất, bay sượt qua đầu Renata, cố xác minh danh tính mục tiêu.
Đó rõ ràng là một đứa trẻ.
Tim vị đội trưởng khẽ se lại.
Anh biết rõ mệnh lệnh nghiêm khắc đến mức nào, nhưng anh cũng là một người cha, và việc bóp cò vào một đứa trẻ khiến anh không nỡ.
Trong lần bổ nhào đầu tiên, anh vô thức nghiêng nhẹ mũi súng, loạt đạn rạch một hàng dài ngay bên chân Renata, tuyết bay tung trắng xóa, cao hơn một người.
Renata không dám nhúc nhích.
Cách cô khoảng 100m, Số Không vẫn đang nằm trong túi ngủ.
Cô muốn chạy đến bên cậu, bám lấy cậu, chỉ cần như thế, cô sẽ thấy yên tâm hơn một chút, dù chỉ là 1 giây...
Cô không kỳ vọng Số Không sẽ bỗng dưng đứng dậy làm điều gì đó.
Cô đã hiểu rõ:
Cậu chỉ có thể tung hoành trong một không gian mơ hồ nào đó, còn con rắn đen thì đã không còn ở bên.
Nếu trong rừng có hai con ngựa vằn hoang, khi một con bị thợ săn phát hiện, liệu nó sẽ chạy về phía con còn lại để tìm sự che chở không?
Một hành động vô nghĩa, chỉ khiến cả hai cùng chết.
Nhưng giữa làn đạn tử thần, ai có thể cưỡng lại bản năng tìm chốn nương náu?
Renata không chạy.
“Suốt hành trình này, chúng ta sẽ không rời bỏ nhau, không phản bội nhau, cho đến tận cùng của cái chết.”
Cô thì thầm.
Đó là lời thề đầu tiên trong cuộc đời cô và cô quyết giữ trọn lời thề ấy.
“Hạc trắng! Xử lý nhanh lên! Nếu không giết nó, cả bọn mình sẽ bị tòa án quân sự lôi ra xét xử đấy!”
Chim Én la lớn.
“Câm miệng! Để tôi!”
Đội trưởng nghiến răng quyết định.
Anh đưa nòng súng nhắm thẳng vào cái bóng bé nhỏ kia, xả một tràng đạn như mưa bão.
Đạn cày xới lớp tuyết quanh Renata, xé rách áo giữ ấm và chiếc váy trắng xinh đẹp của cô bé, rạch toạc da thịt, chỉ một chút nữa thôi là lấy mạng cô rồi.
Mục tiêu quá nhỏ, và lần này đội trưởng lại trượt.
Anh không muốn kéo dài thêm nữa.
Anh chuyển sang dùng tên lửa chùm, một phương pháp giết người được xem là “nhân đạo” hơn.
Renata máu me đầy mặt.
Một viên đạn sượt qua sống mũi cô, để lại vết rạch dài như gang tay, sâu tới cả phân.
Bất kỳ bác sĩ thẩm mỹ nào nhìn vào cũng sẽ lắc đầu, đó là vết thương không thể hồi phục.
Khuôn mặt ấy, chưa kịp rực sáng trong mắt một cậu con trai nào, đã bị hủy hoại vĩnh viễn.
Máu tràn vào mắt cô.
Thật không cam lòng...
Chẳng lẽ cứ thế mà chết sao?
Bao nhiêu gian nan đã vượt qua, vậy mà vẫn không thể về nhà, không thể gặp lại bố mẹ...
“Cứ thế này mà chết sao? Đây là cuộc đời mà Renata Evgenia Chicherina mong đợi ư?”
Một tiếng gầm gừ vang lên trong đầu cô.
“Không... Đây không phải là cuộc đời mà mình mong đợi...”
Cô thì thào.
Một thứ gì đó trong tim cô nổ tung.
Tựa như ngàn mặt trời bùng cháy, một nguồn sức mạnh kỳ diệu và dữ dội bùng lên trong huyết quản.
Cô lảo đảo lao tới khẩu DShK 1938, loại súng máy đủ sức hạ gục chiến đấu cơ!
Số Không đã đặt nó ở đây, chắc chắn là có lý do!
Cô phải tin tưởng vào sự sắp xếp của cậu, bám trụ đến giây phút cuối cùng!
Cô phải thoát khỏi địa ngục này!
Renata Evgenia Chicherina, cô bé chưa từng biết đến tình yêu hay hạnh phúc không thể chết ở đây.
Cô dùng đôi tay gầy guộc nâng nòng súng, nhắm thẳng vào chiếc Su-27 đang lao xuống.
Dù chưa từng được huấn luyện, nhưng khi chạm tay vào báng súng, trong mắt cô như hiện ra từng chi tiết của cỗ máy này.
DShK 1938 bỗng chốc biến thành hàng ngàn bản vẽ kỹ thuật, từng chi tiết, từng khớp nối đều hiện lên rõ ràng trong tâm trí.
Bộ não cô hoạt động như một chiếc máy tính siêu tốc.
Cơn đau đầu dữ dội ập tới, nhưng cũng chính lúc ấy, cô bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
Thế giới của tri thức tuyệt đối.
Mọi dữ liệu trong mắt cô giờ đây chẳng còn là bí mật, cô giải mã từng đơn vị, từng cơ cấu!
Phân tích!
Phân Tích!
PHÂN TÍCH…
Phân tích xong, tái hợp thành vũ khí!
Cô đã hiểu khẩu súng ấy, như một kiếm sĩ hiểu thanh kiếm của mình.
Đội trưởng chợt cảm thấy sát khí như lưỡi gươm lạnh lẽo kề giữa trán.
Anh lập tức bấm nút khai hỏa.
Tên lửa chùm bắn ra và đúng lúc đó, Renata bóp cò DShK 1938!
Không có ánh lửa lóe lên.
Cò súng bị kẹt.
Viên đạn bị mắc trong buồng nạp.
Renata hiểu, mình không thể thay đổi kết cục nữa rồi.
Cô hoàn toàn có thể bắn nổ tên lửa chùm giữa không trung, nếu khẩu súng không quá cổ, nếu nó không bị kẹt đạn.
Tên lửa chùm sượt qua vai cô, phát nổ sau lưng.
Sức nóng và sóng xung kích xé toạc quần áo và da thịt cô, hất cô văng xa như cái lá.
Mảnh đạn cắm vào các cơ quan nội tạng, cắt đi một phần hộp sọ, thiêu rụi mái tóc dài tuyệt đẹp.
Máu loang dưới thân cô mỗi lúc một nhiều.
Cô chợt nhớ đến bố mẹ.
Nước mắt trào ra lặng lẽ, rồi ngay lập tức đông cứng trong cái lạnh buốt da.
Gom góp chút ý thức cuối cùng, cô ôm chặt lấy chú gấu Zorro.
Nhờ được cô dùng thân mình che chắn, nó may mắn thoát khỏi ngọn lửa dữ dội của vụ nổ.
Đúng lúc đó, một luồng sáng vàng rọi lên trán cô.
“Bị bắn thành thế này rồi à? Công chúa của tớ bây giờ xấu xí quá đi mất!”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, kèm theo bàn tay ấm áp xoa nhẹ mái tóc cô.
“Dậy đi nào, Renata.”
Renata lờ mờ thấy một đôi mắt long lanh như mắt hải cẩu con lấp lánh trước mặt mình.
Lũ chiến đấu cơ đã rút lui rồi sao?
Đầu óc cô rối bời như một mớ tơ vò.
Số Không đã tỉnh lại... còn cô thì sắp chết.
“Tớ sắp chết rồi...”
Cô thì thầm, nước mắt không kiềm được tuôn trào.
Số Không ngồi xổm bên cạnh cô, dửng dưng nhìn thân thể bê bết máu của cô:
“Đồ ngốc, sao cậu không chạy về phía tớ? Tớ đã nói là sẽ dọn sạch bọn chúng cho cậu rồi mà.”
Renata không biết nên trả lời thế nào.
Cô đã không còn cảm giác đau đớn nữa, vụ nổ đã phá hủy một phần dây thần kinh của cô.
Mọi thứ trước mắt đang dần tối sầm lại, như thể cái bóng của tử thần đang phủ xuống.
Cô đưa tay ra không trung mò mẫm, chỉ mong có thể nắm lấy tay Số Không để cảm nhận chút hơi ấm.
“Suốt hành trình này, chúng ta sẽ không rời bỏ nhau, không phản bội nhau, cho đến tận cùng của cái chết.”
Cô khẽ lẩm bẩm.
Số Không sững lại một lúc lâu, rồi thở dài thật khẽ:
“Ngốc nghếch thật. Cậu chưa từng bị ai lừa à? Lời thề là thứ không đáng tin nhất trên đời này. Người ta chỉ giữ lời khi cậu còn có giá trị với họ. Còn bây giờ thì sao? Cậu thành thế này rồi, chẳng còn tác dụng gì với tớ nữa. Vậy thì, tớ cũng chẳng có lý do gì để giữ lời thề.”
Cậu vuốt nhẹ mái tóc vàng cháy sém của cô:
“Nhưng như vậy thì... làm tớ thấy mình giống kẻ xấu. Cậu làm tăng cảm giác tội lỗi của tớ đấy! Mà thôi, đúng là tớ vốn là kẻ xấu, nhưng lại rất ghét mắc nợ người khác. Vậy thì lập khế ước lại từ đầu nhé. Từ giờ trở đi, tớ sẽ luôn mang cậu bên mình, không rời xa, không vứt bỏ. Còn cậu thì phải sống, sống thật tốt, sống sao để luôn hữu dụng với tớ. Nếu một ngày cậu trở nên vô dụng... thì tớ vẫn sẽ vứt bỏ cậu đấy nhé.”
“Nhưng mà... tớ sắp chết rồi...”
Giọng Renata càng lúc càng yếu.
“Không, Renata, cậu sẽ không chết đâu. Cậu còn nhớ Papaver radicatum chứ? Loài hoa ấy không bao giờ chết cả. Trên đời này luôn có một dạng sinh mệnh, mỗi cái chết của nó, chỉ là để chuẩn bị cho một lần trở lại.”
Số Không đặt chiếc hộp sắt trắng vào tay cô.
Trong cái giá lạnh tột cùng, một đóa anh túc Bắc Cực nở rộ, cánh hoa vàng nhạt, cuống hoa xanh biếc như gợi nhớ đến mùa xuân.
“Tớ từng hứa sẽ tặng cậu tự do như một món quà sinh nhật. Cậu nói đó là món quà sinh nhật duy nhất mà cậu có. Mỗi cô gái đều xứng đáng có một món quà sinh nhật. Một cô gái không có quà sinh nhật... thì thật đáng thương.”
Cậu cúi xuống, hôn lên môi cô.
“Hãy sống tiếp, Renata. Ngoài kia còn biết bao điều đẹp đẽ cậu chưa từng trải qua, những cái ôm, những nụ hôn, và cả tình yêu nam nữ. Vì vậy, Đừng · Chết.”
Cậu nhẹ nhàng đặt Renata xuống lớp băng, xúc từng nắm tuyết phủ lên mặt cô, miệng lẩm nhẩm đọc lời khấn cổ xưa.
Trong cơn mê man, Renata thấy những gợn sóng, đó là dòng nước ấm.
Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy cô, từ từ nhấn cô vào làn nước đó.
Đây là một nghi lễ thanh tẩy, là sự tái sinh của cô.
Người làm lễ là Số Không, được ánh sáng mặt trời bao phủ.
Cậu bế cô lên từ dòng nước, hôn lên môi cô.
Đó là một nghi thức chào đón, như thể sau hàng ngàn năm xa cách, họ cuối cùng đã đoàn tụ.
Niềm vui vỡ òa, mà cũng thật tự nhiên.
Giữa họ tồn tại một khế ước tính bằng hàng vạn năm, một khế ước đủ mạnh để khiến kẻ chết sống lại, khiến hoa tàn nở rộ một lần nữa.
Và hôm nay, cậu mang theo khế ước ấy quay lại tìm cô, tuyên bố với cả thế giới rằng:
Cô là của cậu.
Đó chính là định mệnh của cô!
Đội trưởng không tin vào mắt mình.
Cậu bé trong bộ áo bó từ từ đứng dậy giữa băng tuyết.
Dáng người gầy gò ấy hiên ngang đón gió.
Chỉ cần anh ra tay thêm một lần, cả kho tên lửa chùm sẽ đồng loạt khai hỏa.
Nhưng anh lại không làm.
Ngón tay anh đang run lên.
Số Không đá bật nắp thùng đạn, nhặt lấy một viên và thả vào không trung.
Viên đạn ấy kỳ lạ thay cứ lơ lửng, run rẩy lơ lửng trên đầu cậu, như thể thoát khỏi lực hút của trái đất.
Cậu tiếp tục thả từng viên, từng viên đạn nữa, chúng chầm chậm trôi nổi, như thể những vì sao được thần đặt lên bầu trời mới.
Những viên đạn rung lên bần bật như đàn tinh linh tỉnh giấc, đầu đạn bằng đồng lóe lên ánh sáng, những hoa văn cổ xưa hiện rõ.
Số Không lạnh lùng nhìn chiếc Su-27 đang lao đến:
“Cậu ấy đã phải mất cả đời mới nhận được món quà sinh nhật đầu tiên. Giờ các ngươi thật sự muốn cướp nó đi sao?”
Cậu vung tay về phía không trung và tất cả những viên đạn ấy đồng loạt khai hỏa!
Hàng trăm viên đạn nổ tung cùng lúc, tạo thành màn mưa đạn dày đặc hướng thẳng về phía Su-27, dày đặc đến mức đạn va vào nhau trên không trung!
Từ trong thùng, nhiều viên đạn khác lại lơ lửng bay ra, trượt theo quỹ đạo vô hình đến đúng vị trí cậu chỉ định rồi lại nhả đạn
Đội trưởng lập tức nhấn nút khai hỏa.
Số Không bật cười điên loạn, tung ra cơn mưa đạn như bão tố.
Tất cả tên lửa chùm bị xóa sổ.
Chiếc Su-27 bị xé toạc bởi hàng trăm viên đạn, rơi xuống và phát nổ thành quả cầu lửa khổng lồ.
Chim Én chứng kiến cảnh đó mà chết lặng, gần như hoá đá.
Cậu bé kia đứng giữa băng nguyên, không thể coi nó là con người nữa.
Một cú vung tay của nó chẳng khác nào hệ thống phòng thủ tối tân trên tàu tuần dương Mỹ.
Nó như đang nắm trong tay mọi quyền năng trên thế giới và mỗi quyền năng đều có thể giết chết Chim Én trong chớp mắt.
“Gọi Chim Én! Gọi Chim Én! Có chuyện gì thế? Tín hiệu của Hạc Trắng biến mất khỏi màn hình rồi!”
Giọng phó đội trưởng vang lên trong tai nghe.
Chim Én gần như được thần ban phép, gào lên:
“CHUẨN BỊ TẤT CẢ VŨ KHÍ! TẤT CẢ! TÔI SẼ GỬI TỌA ĐỘ NGAY LẬP TỨC! THẢ HẾT VŨ KHÍ XUỐNG ĐÚNG TỌA ĐỘ ĐÓ! ĐÓ LÀ MỘT CON QUÁI VẬT! MỘT CON QUÁI VẬT THỰC SỰ!”
Phó đội trưởng sững sờ.
Dù là phi công hộ tống đội trưởng, nhưng Chim Én lại là một phi công át chủ bài.
Mà chưa từng có át chủ bài nào yêu cầu hỗ trợ hỏa lực toàn lực như thế.
Đội còn lại đang tiến đến, 8 chiếc Su-27 vũ trang tận răng.
Nếu chúng trút hết vũ khí, có thể san phẳng cả 5km vuông mặt đất.
Có người thậm chí mang cả bom xuyên phá.
“ĐỪNG CHỜ NỮA! Tấn Công Ngoài Tầm Nhìn Ngay! MAU! ĐỘI TRƯỞNG ĐÃ BỊ MỤC TIÊU ĐÓ TIÊU DIỆT RỒI! ĐÓ LÀ SIÊU VŨ KHÍ!”
Chim Én hét lên.
Cậu không dám nói rằng đó chỉ là một cậu bé.
Nếu nói ra, phó đội trưởng sẽ tưởng cậu phát điên và tự mò đến xem.
Nhưng Chim Én biết rõ, nếu để đội hình vào tầm nhìn mới tấn công thì đã quá muộn.
Không ai biết cậu bé đó còn có thể làm gì.
Với nó, các quy luật vật lý dường như không tồn tại.
Cách duy nhất chính là dùng hỏa lực áp đảo để nuốt chửng nó!
“Rõ! Theo tọa độ do Chim Én cung cấp: tên lửa đất đối không sẵn sàng! Bom xuyên phá sẵn sàng! Tên lửa chùm chuẩn bị khai hỏa!”
Phó đội trưởng ra lệnh dứt khoát.
Số Không ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía Nam, nơi những chiến đấu cơ lấp lánh như những vì sao đang lao vút trong đêm tối.
Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt ập đến, cuồn cuộn như thủy triều dâng.
Cậu nhắm mắt lại, cảm giác thính giác như được khuếch đại vô hạn, nghe rõ tiếng bíp bíp của hệ thống dẫn đường tên lửa và bom xuyên phá, tiếng khớp khóa vang lên khi tên lửa chùm được nạp đạn, tiếng dây đạn lạch cạch trong nòng súng máy.
Nhưng dưới chân cậu, thùng đạn đã rỗng, bên này đã hoàn toàn trắng tay.
“Có lúc ta thấy các ngươi thật nhỏ bé và đáng thương… Nhưng đa phần lại ngu muội đến mức không thể tha thứ!”
Số Không ngẩng đầu nhìn trời.
Đôi cánh trắng toát như bộ xương khô bật tung khỏi lưng, xé rách da thịt, mở rộng giữa không trung.
Luồng khí xoáy nâng cậu bay lên, Số Không dang rộng hai tay như một vị thánh bị đóng đinh trên cây thánh giá.
Thân thể cậu khẽ co giật vì đau đớn, từng dòng khí đen đặc sánh tuôn trào từ mắt, mũi, miệng, tai, tụ lại thành những dải khói u ám, như rắn độc quấn quanh cơ thể, chuyển động với tốc độ chóng mặt.
Cậu cất tiếng hát khe khẽ một mình, giọng ngân vang như xuyên thấu trời đất.
Dù cách lớp kính dày của buồng lái, các phi công vẫn nghe thấy rõ mồn một:
“Khi ngàn năm mãn rồi, quỷ Satan sẽ được thả, Hắn ra khỏi ngục mình để mê hoặc các dân ở bốn phương trên đất: Gog và Magog. Hắn nhóm họ lại thành một đội quân đông như cát biển…”
“Tỉnh dậy đi, lũ súc sinh!”
Cậu đột ngột mở bừng mắt, đồng tử ánh vàng rực rỡ, soi rọi cả nửa bầu trời đêm!
---
Vầng hào quang chậm rãi hạ xuống.
Trên boong tàu Lenin, bộ xương rồng khổng lồ nằm sừng sững.
Bondarev bước tới gần di thể khổng lồ ấy, đưa bàn tay đeo găng chạm khẽ vào những đốt xương cứng hơn cả thép.
“Thuyền trưởng, chuẩn bị nhổ neo chứ ạ?”
Thuyền phó bước lên boong.
“Chuẩn bị đi, nhưng đừng tăng tốc quá, tránh để người ta tưởng chúng ta đang hoảng loạn tháo chạy.”
Bondarev chỉ tay lên trời.
“Trên cao có những con mắt.”
Anh ám chỉ các vệ tinh do thám đang hoạt động ở quỹ đạo thấp.
“Rõ. Chúng ta sẽ tới tọa độ mục tiêu để thả neo và tiến hành khảo sát chất lượng nước Bắc Băng Dương. Dù sao chúng ta cũng chỉ là một tàu nghiên cứu khoa học.”
Thuyền phó giơ tay chào theo kiểu quân đội.
“Cho tàu chạy thật êm. Tôi còn phải ‘phẫu thuật’ con quái vật này.”
Bondarev mở chiếc hòm đã chuẩn bị từ trước, lấy ra một khung kim loại gấp gọn.
Khi mở ra, nó vừa khít để gắn vào phần mặt rồng, che phủ con mắt trái trắng đục của nó.
Bondarev lùi vài bước, kích hoạt thiết bị laser gắn trên khung.
Luồng laser phát ra nhiệt độ và áp lực cực cao, khiến ngay cả xương rồng cũng không thể chịu nổi, quá trình cắt tách diễn ra rất nhanh.
Khi hoàn tất, anh dùng một thiết bị hút chân không có cán để nhẹ nhàng lấy con mắt rồng ra ngoài.
Con mắt đó to bằng quả bóng rổ, tương đương với kích thước mắt cá nhà táng.
Sau nhiều năm bị đóng băng, nó gần như đã hóa đá, trắng muốt như cẩm thạch, với những đường vân tinh xảo chạy khắp bề mặt.
Bondarev nhẹ nhàng lau sạch lớp bụi trên mắt rồng.
Điều lạ là bình thường mắt sẽ gắn liền với dây thần kinh và hệ mạch máu, nhưng con mắt này lại hoàn toàn không, nó sạch một cách kỳ dị, chẳng khác nào một quả trứng đà điểu.
“Chừng ấy năm mà Herzog vẫn không nhận ra, ngay dưới chân hắn đang cưu mang một con cổ long thật sự.”
Bondarev thở dài.
Bất ngờ, con mắt khẽ run lên.
Bondarev lập tức cảm nhận một luồng áp lực kinh hoàng như đổ ập từ trên trời xuống, nặng đến mức muốn nghiền nát cả thân xác anh.
Đó là một thứ uy nghi tối thượng, khiến người ta không dám thở mạnh như thể vị thần giáng thế, chỉ một hơi thở cũng có thể quật ngã loài người!
Một vùng không gian đầy uy lực bắt đầu khuếch tán từ con mắt rồng.
Bên tai Bondarev vang lên những tiếng nổ long trời như gươm đao va chạm, bão tố gào thét, xen lẫn với tiếng vạn thần hô gọi cùng một lúc.
“Mau! Mang nitơ lỏng lại đây!”
Bondarev hét lớn.
Thủy thủ nhanh chóng mở chiếc thùng kim loại đã chuẩn bị từ trước.
Hơi trắng đặc trào ra dọc thành thùng, đó là nitơ lỏng, thứ chất đang được bảo quản ở -200 độ C.
Bondarev ném con mắt rồng vào trong thùng, rồi dùng ống đồng nối bình nitơ lỏng với bồn chứa, để dòng nitơ có thể liên tục chảy vào làm nguội con mắt đầy sát khí ấy.
Dần dần, luồng năng lượng điên cuồng trong mắt rồng lắng xuống.
Áp lực khiến Bondarev suýt gục ngã cũng tan biến.
Anh lau trán, mồ hôi lạnh nhễ nhại:
“Mới chỉ là một quả trứng mà đã hung bạo thế này… Nếu nó nở ra, chẳng biết sẽ thành thứ quái vật khủng khiếp cỡ nào nữa! Đưa thứ này xuống hầm tàu. Không có lệnh của tôi, bất cứ ai cũng không được bén mảng đến gần!”
Bondarev ra lệnh.
“Còn cái xác khổng lồ này thì sao?”
Một thủy thủ hỏi, chỉ vào phần còn lại của bộ xương.
“Nếu ném ra biển sợ sẽ bị ngư dân phát hiện, mà mang theo cũng chẳng dễ gì.”
“Nói thật, tôi cũng chưa nghĩ ra sẽ dùng nó làm gì.”
Bondarev nhíu mày.
“Vứt đi thì tiếc đứt ruột. Nếu đem ra đấu giá, bộ xương này có khi bán được cả trăm tỷ USD cũng nên. Nhưng làm vậy chẳng khác gì vạch trần bí mật của chúng ta.”
Anh lắc đầu.
“Tạm thời phủ bạt lên, để nó nằm trên boong vài ngày đã. Dù sao cái kén của rồng cũng đã được tách ra, không còn nguy hiểm nữa.”
Lớp bạt chống mưa vừa phủ lên bộ xương, Bondarev định bước vào phòng lái thì bất ngờ nghe tiếng la hoảng từ các thủy thủ.
Anh nhìn về phía Nam, nơi đó như thể mặt trời đang mọc lên, ánh sáng vàng rực chiếu rọi cả nửa bầu trời đêm!
Bầu khí quyển rung chuyển, âm thanh trầm thấp như thể có ai đang đọc Kinh Thánh, vang vọng như mười vạn sấm sét đồng loạt dội xuống bầu trời.
“Không thể nào! KHÔNG THỂ NÀO!”
Bondarev mặt cắt không còn giọt máu.
Anh chợt nhận ra kế hoạch tưởng chừng hoàn hảo của mình đã có một lỗ hổng chí mạng.
Không thể là mặt trời giữa cực dạ Bắc Cực, sao mặt trời có thể mọc vào lúc này?
Tiếng răng rắc của xương khớp phát ra từ boong tàu còn đáng sợ hơn cả ánh sáng từ phía Nam.
Bộ xương rồng, dù đã được phủ kín bằng bạt, đang từ từ đứng dậy!
Nó hất tung lớp bạt, há miệng phun ra làn khí xanh biếc lạnh buốt về phía bầu trời, rồi cất một tiếng gầm thét không ai nghe được bằng tai trần.
Trong con mắt phải chưa bị khoét, ánh lửa vàng bùng cháy!
Nó dùng móng vuốt đã khô quắt như que củi đạp mạnh xuống boong tàu, rồi lao thẳng lên không trung.
Khi rơi xuống, nó mở rộng đôi cánh khổng lồ như muốn nuốt trọn bầu trời, sải cánh bay sát mặt biển trong im lặng tuyệt đối.
Cú va chạm khiến mặt băng vỡ tung, nước biển đen ngòm trào lên như thác lũ.
Một nón âm thanh trắng lóe lên rồi biến mất , đó là dấu hiệu nó đã vượt qua tốc độ âm thanh!
Kính buồng lái kép trên tàu Lenin vỡ tan thành ngàn mảnh!
“Lạy Chúa…”
Bondarev thì thầm.
---
Trên màn hình nhắm mục tiêu của phó đội trưởng, hàng chục khung khóa mục tiêu đang dồn vào bóng người đang lơ lửng trên không, tiếng “bíp bíp bíp” vang lên dồn dập.
Cả phi đội lúc này đã dồn toàn bộ hỏa lực về phía cậu bé, một sức mạnh có thể đánh bật cả thánh thần khỏi thiên giới.
“BẮN!”
Phó đội trưởng ấn nút khai hỏa.
Hàng trăm luồng khói trắng xé toạc bầu trời, vẽ thành vô số đường đạn đan xen như mạng nhện.
Số Không hoàn toàn không thể chống đỡ, cũng chẳng còn đường lui.
Cậu chỉ mỉm cười.
Một bóng đen khổng lồ quét qua băng tuyết, nơi nó đi qua, tuyết trắng trên thảo nguyên bị hất tung lên không trung, để lộ lớp băng cứng rắn bên dưới.
Nó như một lưỡi dao đen xé toạc không khí, vừa sắc bén, vừa đồ sộ.
Trong cơn gió tuyết mịt mùng, con mắt độc nhất của nó phát sáng rực rỡ, còn chói hơn cả đèn pha của chiếc Su-27.
“Đó là... dơi sao?”
Phó đội trưởng thốt lên, mắt mở trừng trừng như không tin vào chính mình.
Nhưng thế gian làm gì có con dơi nào to đến vậy?
Nếu nó bay ngang qua bầu trời đêm trong một ngày quang đãng, cả sao trời cũng sẽ bị che lấp.
Đó là một con rồng, một con rồng không trọn vẹn.
Giữa những chiếc răng của nó, sấm sét tuôn chảy.
Trrên thân thể phủ đầy vảy sắt, bản giao hưởng hủy diệt vang lên dữ dội.
Đó là người bạn đã cưu mang hy vọng của Renata suốt bao năm.
Giờ phút này, nó đã được đánh thức, mang theo một sinh mệnh vĩ đại trở lại với thế giới.
Nó lao thẳng vào màn đạn, nơi bóng tối lập tức bị ánh sáng rực lửa nuốt trọn.
Xuyên qua ánh sáng, nó tung cánh nhào tới đàn Su-27, như đại bàng xé xác bầy yến nhỏ.
Thân rồng nặng nề va vào, nghiền nát lớp vỏ kim loại của máy bay, nổ tung thành từng mảnh.