Qua ô cửa nhỏ trên cánh cổng sắt, tiến sĩ Herzog và Bondarev đang quan sát Renata.
Cô gái nhỏ, làn da trắng muốt, thân hình mảnh mai, đang co ro trên chiếc giường đơn, quấn chăn kín người mà vẫn run bần bật.
Máu dính trên người cô vẫn chưa được lau sạch, trên tấm lưng trần loáng bóng một lớp máu như mạng nhện.
“Chúng tôi tìm thấy cô bé trong phòng số Không. Số 0 định cưỡng hiếp nó. Nhưng chắc chắn là nó tự ý vào khu cấm trước,” y tá trưởng hằn học, thở mạnh ra từ cánh mũi.
“Thưa tiến sĩ, tôi đã nói rồi, con bé này không hiền như vẻ ngoài đâu!”
“Cưỡng hiếp sao?”
Tiến sĩ nhíu mày.
“Chúng nó vẫn chỉ là bọn trẻ con thôi mà.”
“Tiến sĩ, ngài đừng xem thường chúng. Những đứa này tuy nhỏ mà ma mãnh lắm. Đám con gái thì càng ranh mãnh. Con Holkina còn sửa váy ngủ bó eo lại để khoe cái hông, cái mông với bọn con trai!”
Y tá trưởng nói lớn tiếng.
“Tôi hiểu rõ mấy đứa con gái kiểu đó mà!”
Tiến sĩ càng cau chặt mày, rõ ràng không mấy hứng thú với chủ đề của bà ta:
“Số 0 thế nào rồi?”
“Đã tiêm thuốc an thần, giờ ổn rồi.”
Y tá trưởng đáp.
“Nó từng trải qua phẫu thuật, âm thanh kim loại vang mạnh có tác dụng với nó. Không cần lo lắng.”
“Không phải phòng số Không luôn được khóa kỹ sao?”
“Dây đai áo bó có chỗ bị mục. Chúng tôi phát hiện dây ở cổ tay nó đã bị mài đứt, hiện đã thay bằng xích sắt chắc chắn hơn. Chúng tôi có sơ suất, nhưng cam kết sẽ không để chuyện tương tự tái diễn nữa!”
Bà ta đứng thẳng, giơ tay chào theo điều lệnh.
“Chỉ có dây ở cổ tay bị đứt, còn dây chân thì vẫn nguyên vẹn. Nó vẫn bị buộc chặt trên ghế cố định mà.”
Bondarev nói.
“Như vậy thì không thể chạy lung tung được, đúng chứ?”
“Chắc chắn không thể!”
Bondarev quay sang tiến sĩ:
“Thằng bé ở phòng số Không là ai vậy?”
“Đó là một trong những đối tượng đầu tiên trải qua ca phẫu thuật tách cầu não. Khi ấy kỹ thuật của chúng tôi còn chưa hoàn thiện, có thể đã xảy ra vấn đề. Hậu phẫu, trạng thái tinh thần của nó vô cùng bất ổn. Nó dễ phát điên, nên bị nhốt riêng trong phòng số Không, luôn phải mặc áo bó. Chúng tôi cũng từng thử nghiệm nhiều loại thuốc gây ảo giác trên nó. Nó là đối tượng nghiên cứu rất quan trọng của dự án.”
“Tiêm liều cao thuốc gây ảo giác sẽ làm tăng xu hướng bạo loạn.”
“Nó là một đứa điên.”
“Nó có năng lực huyết thống gì không?”
Tiến sĩ lắc đầu:
“Không có.”
“Vậy có thể loại trừ khả năng hai đứa này là kẻ đột nhập. Lúc chuông báo động vang lên, hai đứa vẫn đang vật lộn trong một vụ cưỡng hiếp bất thành.”
Bondarev nói.
“Để chắc ăn thì tôi đề nghị phẫu thuật cho cả số 38,” y tá trưởng lên tiếng.
“Chỉ cần phẫu thuật xong, đứa nào cũng ngoan ngoãn.”
Tiến sĩ quay đầu nhìn qua ô cửa sắt, ánh mắt dừng lại nơi Renata, rồi ông khẽ thở dài:
“Con bé vẫn luôn rất ngoan. Ở nơi khốn nạn lạnh lẽo này, ngày đêm lẫn lộn, khiến người ta chỉ muốn rủa cả Chúa, thì nhìn thấy nó giống như thấy một bông hoa nhỏ còn sống động, khiến lòng tôi nhẹ nhõm phần nào. Mà nếu hoa đã bị phẫu thuật thì chỉ còn là tiêu bản. Ở đây tiêu bản thì đầy rẫy rồi.”
Ông chỉ tay về những cánh cửa sắt khác.
“Xin hãy để tôi giữ lại một đóa hoa còn sống.”
“Thưa tiến sĩ, chúng ta về văn phòng nói chuyện thì hơn.”
Bondarev đề nghị.
Tiếng bước chân dần tan vào bóng tối cuối hành lang.
Renata không thể chịu đựng được nữa.
Những giọt nước mắt đầy hoảng loạn trào ra, cô run rẩy như cành liễu gặp gió, nhưng vẫn không dám phát ra một tiếng động nào.
Cô đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại giữa tiến sĩ và Bondarev.
Chỉ trong một phút ngắn ngủi, số phận của cô đã được định đoạt bằng một câu nói.
Và may mắn, cô đã thoát khỏi ca phẫu thuật ấy.
---
“Thời gian không còn nhiều. Chúng ta phải di dời toàn bộ Cảng Thiên Nga Đen.”
Bondarev lên tiếng khi vẫn đeo kính nhìn đêm hồng ngoại, cẩn trọng quan sát xung quanh.
“Khó mà tìm được nơi nào thuận lợi hơn. Đây là khu ẩn náu tự nhiên hoàn hảo. Ngoài máy bay, tàu phá băng và xe trượt tuyết chó kéo, chẳng có phương tiện nào tiếp cận được. Bỏ đi thì uổng quá.”
Tiến sĩ nói.
“Nhưng nghiên cứu của ông không còn là bí mật. Kẻ đột nhập đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện giữa chúng ta. Giờ hắn chưa rời khỏi Cảng Thiên Nga Đen, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ tìm được cơ hội trốn đi. Hắn sở hữu bộ gen hoàn mỹ, có thể xóa sạch dấu vết. Nếu bí mật của Long tộc bị chuyển đến tay ai đó ở Moskva, thì mọi thứ sẽ tiêu tan.”
Bondarev nói tiếp.
“Chúng ta phải tranh thủ trì hoãn. Hiện tại hắn mới chỉ thấy Long Cốt, chưa biết hết bí mật nơi này. Có thể hắn sẽ chưa vội bỏ đi. Trong thời gian đó, ta phải chuyển hết những thứ quan trọng.”
“Còn Long Cốt thì sao? Xe trượt tuyết không thể vận chuyển vật thể khổng lồ thế kia.”
“Thứ đó chỉ còn cách bỏ lại. Chúng ta có thể làm lại chuyện mà Rasputin từng làm, cho nổ tung đường hầm, vùi sâu nó vào tầng băng vĩnh cửu. Những thứ khác có thể vận chuyển thì phải chuyển đi hết. Chúng ta còn có tàu.”
“Tàu đâu?”
“Chẳng lẽ ông tưởng tôi trượt tuyết từ Moskva tới đây à?”
Bondarev mỉm cười đáp.
Bondarev rút từ túi ra một ống kim loại và gắn nó vào mặt sàn đúc bằng sắt.
“Chúng ta nên tránh xa một chút.”
Anh nói.
“Thứ này lần nào cũng khiến mắt tôi bị bỏng nhẹ.”
Một tiếng nổ lớn xé toạc không gian, ống kim loại phóng lên một quả pháo hiệu rực sáng, thắp rực cả bầu trời đêm vùng cực bằng một dải sáng lộng lẫy.
Ánh sáng đỏ dần chuyển sang tím, như một dải cực quang diễm lệ.
“Điểm neo đậu của tàu Lenin chỉ cách Cảng Thiên Nga Đen chừng 40km. Họ sẽ đến nhanh thôi. Loại pháo hiệu mới này tuyệt đấy, vệ tinh do thám của Mỹ sẽ tưởng đó là cực quang.”
Bondarev nói.
“Chẳng phải cậu từng nói tàu Lenin sẽ không đến nữa sao?”
Tiến sĩ hỏi lại.
“Moskva không định điều tàu Lenin tiếp tế cho Cảng Thiên Nga Đen. Nhưng tôi thì có thể. Giờ con tàu ấy nghe theo mệnh lệnh của gia tộc tôi.”
Từ phía đường chân trời, một bóng đen khổng lồ dần hiện lên trên mặt biển.
Âm thanh như tiếng cánh ong khổng lồ vỗ mạnh, vang vọng từ xa đến gần.
Tuyết bị thổi tung thành cột xoáy bởi cánh quạt của trực thăng, trong cơn lốc trắng ấy thấp thoáng hiện ra ngôi sao đỏ năm cánh.
Đó là trực thăng vận tải hạng nặng Mi-26, có biệt danh “Halo”, niềm kiêu hãnh của nền công nghiệp quân sự Liên Xô.
Trực thăng lơ lửng trên không ngay phía trên bến sắt, đèn pha chiếu xuyên màn đêm đặc quánh.
Cửa khoang bật mở, năm sĩ quan cấp đại úy bước ra, đứng thành hàng, nghiêm trang giơ tay chào Bondarev theo điều lệnh quân đội.
Dưới bụng máy bay, đèn tín hiệu nhấp nháy liên tục, truyền đi lời chào bằng mã Morse chỉ dành riêng cho anh.
“Thật vui khi thấy ngài vẫn bình an vô sự, Điện hạ Hoàng tôn!”
Tiến sĩ đọc to lời chào.
Việc họ gọi Bondarev là “Điện hạ Hoàng tôn” thay vì “đồng chí” cho thấy chiếc trực thăng kia và cả con tàu Lenin đang neo trên biển băng đã không còn trung thành với Liên Xô nữa, mà đã quy phục người thừa kế của dòng dõi Romanov.
Cái tên Romanov, tưởng chừng đã bị lịch sử chôn vùi suốt gần một thế kỷ, nay sắp được thắp sáng trở lại.
Dưới sự trợ giúp của Long tộc, việc họ giành lại quyền bá chủ trên thế giới này không còn là điều bất khả.
Bondarev đưa cho tiến sĩ một phong thư:
“Đây là thư tôi gửi về cho gia tộc. Mong ông xem qua.”
Tiến sĩ liếc mắt nhìn nội dung rồi trả thư lại.
“Nếu mọi việc thuận lợi, chỉ vài tuần nữa là chúng tôi có thể hoàn tất việc di dời.”
Bondarev nói, đồng thời trao bức thư cho một viên đại úy vừa từ trên dây trượt xuống.
“Chúng tôi sẽ xây dựng một cơ sở nghiên cứu hoàn toàn mới tại vùng Baltic ấm áp và dễ chịu, có cả biệt thự nghỉ dưỡng nữa.”
Viên đại úy đặt xuống trước mặt bác sĩ một chiếc rương gỗ, bên trong là thùng rượu Vodka nhãn đỏ cất giữ đã lâu năm.
“Món quà nhỏ, để trước khi rời khỏi cảng Thiên Nga Đen, ông khỏi lo thiếu rượu uống.”
Bondarev mỉm cười nói.
“Tôi nghĩ mình đã chọn đúng người để hợp tác rồi.”
Tiến sĩ khẽ gật đầu, cười đáp lại.
---
Lại một đêm trăng tròn.
Renata nằm áp mặt vào khung cửa sổ nhỏ, dõi mắt ra ngoài.
Hành lang tối đen, chỉ có chiếc đèn treo trên trần đung đưa trong gió, lắc lư chập chờn.
Từ sau sự việc lần trước, phòng của bọn trẻ đều bị khóa kín.
Renata không còn cơ hội lén trốn ra ngoài chơi nữa.
Cô đã chờ suốt một tháng chỉ để đợi đến đêm trăng tròn này vậy mà, con rắn đen vẫn không đến.
Một linh cảm đáng sợ dấy lên trong lòng cô:
Chẳng lẽ tiếng còi báo động lần trước là để truy lùng con rắn đen?
Biết đâu chừng, bọn y tá đã giết chết nó, lột lấy vảy rắn, chặt bỏ xương sống, đem da phơi trên mái nhà...
Nghĩ tới đó, Renata rùng mình.
Cô bước đến cửa sổ, những đóa anh túc Bắc Cực đặt trên bệ đã héo rũ.
Ở vùng băng giá khắc nghiệt như thế này, ngay cả loại hoa cứng cỏi ấy cũng chỉ nở được vỏn vẹn 2 tháng trong năm.
Trong lúc hoa nở, cô lén đào cả bụi từ sân, đem trồng vào chiếc hộp sắt trắng, đặt sát ống sưởi, mong manh hy vọng chút hơi ấm có thể khiến nó hồi sinh.
Nhưng chưa lần nào cô thành công.
Cô ôm chặt lấy Zorro, lòng nghẹn ngào muốn khóc.
Con rắn đen không đến nữa.
Hoa anh túc cũng héo tàn.
Trên thế gian này, chỉ còn cô và Zorro dựa vào nhau mà sống.
Đúng lúc ấy, hành lang vang lên một khúc nhạc Giáng Sinh, như thể có vô số người đang dùng dùi gõ vào những tấm thép vang ngân.
Âm thanh vui tươi mà êm dịu ấy khiến cả tòa nhà khẽ rung lên.
Renata ngạc nhiên quay đầu lại, trong khung cửa nhỏ, ánh mắt rắn vàng rực đang lóe sáng.
Cô thử đẩy cửa sắt, cánh cửa mở ra một cách dễ dàng.
Thân hình khổng lồ của con rắn đen nằm cuộn mình giữa hành lang.
Nó đã đục thủng bức tường, để phần đuôi dài trườn ra ngoài, bởi hành lang quá hẹp không đủ chỗ cho nó cuộn tròn.
Số Không tựa người vào thân rắn, tay khoanh trước ngực, mặt đầy vẻ tự đắc hệt như một chàng trai thành phố vừa lái chiếc xe thể thao mới tinh đến đón bạn gái đi xem phim.
Cậu ôm lấy Renata:
“Tớ đâu có nói dối. Con rắn đen là thú cưng của tớ đấy.”
Cứ như thể chuyện người toan cưỡng hiếp Renata hôm nào chẳng phải là cậu ta.
Như thể, từ đầu đến cuối, cậu chỉ luôn là người bạn tốt của cô.
Renata cúi đầu nhìn mũi chân mình, lặng im rất lâu, mới khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Số Không nhe răng cười:
“Tớ bảo mà, tớ có cách. Miễn là cậu đừng bắt tớ cưới cậu là được.”
Renata hiểu hàm ý của cậu.
Sự kiện “cưỡng hiếp” ấy đã làm lệch hướng sự chú ý của đám y tá.
Họ chẳng còn tâm trí đâu mà canh chừng cô nữa, toàn bộ đều đổ dồn đến phòng số Không.
Đêm nào cũng thế.
Có một hôm Renata còn thấy họ đẩy cả một xe thuốc đi vào.
“Cậu không sao chứ?”
Renata hỏi.
“Cậu nói mấy thứ thuốc gây ảo giác à?”
Số Không thản nhiên đáp.
“Với tớ thì nó chẳng khác gì thuốc ngủ thôi. Nhìn đi, đẹp không?”
Cậu chỉ lên mái nhà.
Renata ngẩng đầu nhìn theo, cả trần nhà được trang trí bằng những dải kim loại lấp lánh, cắt thành hình cánh hoa và tuần lộc hệt như những món đồ treo cây thông Noel.
Số Không nhấc bổng Renata lên, giơ cao cô bé về phía trần nhà.
Cô hái lấy một miếng vàng mỏng hình tuần lộc, tuyệt đẹp.
Nó không giống thứ giấy mạ kim loại rẻ tiền thường thấy, mà sáng óng ánh như được ép từ vàng thật.
“Đẹp quá!”
Renata thốt lên từ đáy lòng.
Một cơn gió lạnh lướt qua hành lang, khiến những dải vàng va vào nhau, phát ra âm thanh leng keng như tiếng chuông gió.
“Đi, nhảy một điệu nào.”
Số Không vỗ nhẹ vào mình con rắn đen.
Con rắn đen bắt đầu cử động, chậm chạp và lóng ngóng.
Nhưng rõ ràng nó đang… nhảy.
Giống như trò điều khiển rắn của những người Ấn Độ, chỉ khác là con rắn này dài đến cả trăm mét, và khi nó uốn lượn, cả tòa nhà rung lên, vách tường nứt toác, chốt kim loại giữ mái nhà bung ra rơi rào rào, sàn xi măng bị xới tung như mặt đất vừa bị cày xới.
Renata hân hoan hét vang.
“Cậu lạnh à?”
Số Không nắm tay cô, hà hơi vào lòng bàn tay nhỏ.
“Không lạnh.”
“Vậy thì mình ra ngoài đi!”
Số Không kéo tay Renata, chạy vụt đi.
Cậu thậm chí còn rành rẽ các lối đi như mạng nhện hơn cả cô.
Cả hai băng qua từng cánh cửa chỉ khép hờ, qua những hành lang nơi còi báo động im bặt.
Họ trèo lên chiếc thang sắt rỉ sét, từng bước tiến đến những nơi cao nhất của tòa nhà.
Tối nay, từng góc của cảng Thiên Nga Đen đều mở lối cho họ.
Họ nắm tay nhau chạy như bay, Renata bật cười thành tiếng.
Cảm giác ấy như thể đang bay giữa không trung.
Họ chui vào một nhà nguyện nhỏ, bước lên thánh giá thiêng liêng, trèo tới khung cửa kính màu.
Renata ngồi trên vai Số Không, đẩy khung cửa sổ bật mở.
Làn gió lạnh lẽo tạt vào mặt khiến cô muốn khóc òa.
Trước mắt là một thế giới như tận cùng trái đất, đẹp đến nao lòng.
Xa xa, những tảng băng sừng sững trồi lên từ mặt biển, một lớp vỏ băng khổng lồ trôi chầm chậm qua đường chân trời.
Ở giữa vết nứt băng, một dòng nước màu xanh thẫm len lỏi như một con sông băng mờ ảo.
Mặt trời đang dần chìm xuống bên kia đường chân trời, để lại vệt đỏ ửng như rượu vang hắt lên nền trời.
Số Không bò ra khỏi một đoạn khung sắt gỉ đã mục, rồi đưa tay kéo Renata lên mái.
Đây là nơi cao nhất của cảng Thiên Nga Đen.
Trên nền tuyết trắng, cây thánh giá bê tông vươn thẳng lên trời.
Trên mặt nó khắc tên những chiến sĩ Hồng quân đã hy sinh để xây dựng nơi này.
“Kia kìa,” Số Không quay mặt lại.
“Cách đây 453km là Bắc Cực. Còn đằng kia, 3781km là tới Moskva.”
Gió lạnh thốc mạnh từ dưới chân họ cuốn qua.
Renata ôm chặt lấy Zorro, đờ đẫn nhìn về phía Bắc rồi quay đầu nhìn về phía Nam.
Giây phút ấy, cảng Thiên Nga Đen tựa như một ngọn đồi nhỏ dưới chân cô, bị cô chinh phục hoàn toàn.
Cô đứng thật cao, như đang trông xuống cả thế giới.
Và rồi khẽ run lên.
Thì ra, cô đang ở rất gần cực Bắc của địa cầu… nhưng lại ở rất xa thế giới loài người.
“Lạnh phải không? Tớ có cách rồi!”
Số Không nở nụ cười đắc ý.
Cậu kéo Renata ngồi xuống cạnh cây thánh giá, rồi mở một cánh cửa sắt bị tuyết phủ kín.
Luồng khí ấm từ than cháy lập tức phả lên, xua tan cái lạnh trong lòng Renata.
“Đây là ống khói duy nhất ở cảng Thiên Nga Đen. Bây giờ chúng ta đang ngồi ngay trên nó, nên sẽ không bị lạnh đâu.”
Số Không ngồi xuống cạnh Renata, khẽ tựa vào người cô như thể đó là điều hiển nhiên, vừa khe khẽ ngân nga một khúc hát chẳng rõ tên.
“Cậu làm sao mà biết được nhiều thứ thế?”
Renata tò mò hỏi.
“Đọc sách.”
Số Không đáp.
“Tớ đọc trong thư viện.”
Ở cảng Thiên Nga Đen có một thư viện rất lớn, nhưng chỉ dành riêng cho các nhà nghiên cứu, ngay cả y tá cũng không được phép bén mảng vào.
Renata từng lén vào đó một lần vào cái đêm con rắn đen xuất hiện.
Mà Số Không là chủ nhân của rắn đen, nên việc cậu ta tự do ra vào thư viện cũng chẳng có gì lạ.
Trong mắt Renata, Số Không làm chuyện gì cũng chẳng đáng ngạc nhiên, cậu ta như có thể làm được mọi điều.
“Tặng cậu nè.”
Renata kéo khóa sau lưng Zorro, lôi ra một chiếc hộp sắt trắng dùng để trồng hoa anh túc Bắc Cực.
Hoa đã héo từ lâu, nhưng chiếc hộp vẫn còn rất đẹp, đó là món quà mà cô đã suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được.
Để qua mặt mấy y tá, Renata đã giấu nó trong người Zorro, vì họ luôn kiểm tra rất kỹ và cấm mang bất cứ thứ gì kỳ lạ vào phòng.
“Papaver radicatum à?”
Số Không nói.
“Cái gì cơ?”
Renata ngơ ngác.
“Là nó đó,” cậu chỉ vào bông hoa anh túc Bắc Cực, “trong sách ghi tên nó là Papaver radicatum.”
Renata không biết đó chính là tên khoa học bằng tiếng Anh của hoa anh túc Bắc Cực.
Trong thư viện, cuốn sách minh họa thực vật từng gọi nó bằng cái tên ấy.
Còn Số Không, rõ ràng là đã đọc được điều đó từ sách bởi gần như chẳng ai chịu nói chuyện với cậu.
“Hoa héo mất rồi.”
Renata nói khẽ.
“Nhưng lúc nó nở rất đẹp. Năm sau, khi mùa tới, cậu có thể trồng hoa mới.”
Cô không nỡ nhổ bông hoa đã úa, như thể đang dứt bỏ một sinh mạng.
Cô nghĩ, con trai thì chắc chẳng tỉ mỉ được như vậy, họ thường hay làm hỏng đồ chơi.
Thế nhưng Số Không đón lấy chiếc hộp sắt, động tác vô cùng nhẹ nhàng:
“Không cần trồng mới đâu, Papaver radicatum chưa chết. Nó sẽ nở lại thôi.”
Cậu dừng một chút, rồi nói tiếp, giọng hơi lạ:
“Trên đời này luôn có một loại sinh mệnh, mỗi lần chết đi là để có thể quay về.”
“Cảm ơn món quà của cậu, đồng chí Renata Evgenia Chicherina.”
Số Không cười tít mắt.
“Tớ chẳng có gì để đáp lễ… nhưng tớ có thể hôn cậu một cái nhé?”
“Cậu gọi tớ là gì cơ?”
Renata ngây người.
Cô chỉ biết tên mình là Renata, chứ họ hay tên đầy đủ thì hình như… cô chưa từng có.
“Cậu đó, tên cậu là Renata Evgenia Chicherina mà. Tớ xem hồ sơ của cậu rồi, nằm ở ngăn dưới cùng của tủ hồ sơ số Hai, khóa ba lớp lận, nhưng mà làm khó được tớ chắc?”
Số Không mỉm cười.
“Tớ không hề biết…”
Renata cúi đầu.
“Từ nhỏ tớ đã bị đưa đến đây. Tớ không còn nhớ rõ mặt bố mẹ nữa, chỉ còn là những bóng hình mờ nhạt…”
“Họ bỏ rơi cậu rồi, cậu còn nhớ làm gì nữa?”
Số Không làu bàu.
“Tớ nhớ mùi rượu từ người bố, nhớ ông có râu làm tớ nhột, còn mẹ thì rất đẹp… Họ không cần tớ nữa, nhưng tớ vẫn nhớ họ… Dù sao họ vẫn là bố mẹ tớ mà…”
“Giờ cậu có bạn tốt rồi, có thể quên họ đi.”
Số Không nói với vẻ rất “ngầu”.
“Tớ sẽ đối xử với cậu còn tốt hơn họ!”
Renata liếc cậu một cái, nghĩ thầm:
Không giống đâu.
Cô cúi đầu im lặng, không khí bỗng chùng xuống.
“Gâu! Gâu!”
Số Không đột nhiên sủa như chó con.
Renata giật mình ngẩng lên, thấy Số Không lè lưỡi trêu cô.
Cô lập tức hiểu ra cậu đang cố chọc cho cô vui, cậu bé này hiểu rõ tâm trạng cô cứ như nắm vật gì trong tay mình vậy…
Và cô lại mềm lòng.
Cô bật cười khúc khích, quên sạch những chuyện buồn vừa rồi.
“Nếu cậu thấy tên ‘Số Không’ nghe dở quá,” Số Không nói, “cậu có thể gọi tớ là Cún Con Thất Bại.”
Renata nghĩ thầm, “Khi lấy lòng người khác, đúng là cậu trông như một chú chó con thật.”
Nhưng ngoài miệng lại bảo:
“Gọi thế là bất lịch sự đấy.”
“Hôm tớ xin cậu làm bạn, ánh mắt cậu nhìn tớ y chang như đang nhìn một con cún con thất bại.”
Số Không cười méo xệch.
“Không đúng.”
Số Không ngẩn ra.
“Là hải cẩu nhỏ.”
Renata nói khẽ, rồi bật cười.
Cô đưa tay xoa đầu Số Không.
Có vẻ cậu không hiểu “hải cẩu nhỏ” nghĩa là gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn để cô xoa đầu như thể chuyện đó là lẽ tự nhiên.
“Nếu cậu không muốn tớ hôn, thì có muốn tớ tặng gì khác không? Tớ sẽ tìm cách lấy cho cậu.”
Số Không nói.
Renata tin là cậu có thể làm được thật.
Ngay cả rắn đen cũng là vật nuôi của cậu thì còn gì là không thể?
Nhưng cô nghĩ mãi rồi vẫn lắc đầu:
“Tớ chẳng muốn gì cả.”
“Vậy còn ước nguyện?”
“Tớ muốn được về nhà… hoặc… chết đi cũng được.”
Số Không gãi đầu:
“Sao lại chết chứ? Nếu cậu chết thì tớ còn ai làm bạn nữa?”
“Nhưng tớ đâu có lý do gì để sống ở đây?”
Renata khẽ nói.
“Ngày này qua ngày khác, chẳng có ý nghĩa gì cả… Rồi một lúc nào đó sẽ thấy cái chết cũng chẳng đáng sợ, giống như đi ngủ thôi. Tớ chết rồi, bố mẹ cũng chẳng biết, chẳng ai buồn, chẳng ai khóc… Cậu có khóc vì tớ không, h… hải cẩu nhỏ?”
Số Không vẫn chưa quen với biệt danh mới, cười gượng:
“Tớ sẽ không khóc đâu. Tớ từng khóc quá nhiều rồi, giờ không khóc nổi nữa.”
Renata không hiểu cậu có ý gì, nhưng cũng nghĩ, chắc Số Không cũng chẳng cần khóc vì cô, dù sao cũng chỉ là bạn mới quen.
Cậu giỏi giang thế, rồi cũng sẽ có nhiều bạn khác thôi.
“Đừng chết, Renata.”
Số Không nhẹ nhàng vuốt tóc cô.
“Tớ nói thật đấy, thế giới này thú vị lắm, có biết bao nhiêu điều cậu chưa thấy, chưa trải qua. Cho nên đừng chết… phải sống tiếp… Cái gì chắn đường cậu, mới là thứ nên chết đi.”
Những lời cậu nói đầy máu và răng nanh nhưng giọng lại dịu dàng đến lạ thường.
Renata khẽ run lên.
“Khi nào đến sinh nhật cậy vậy?”
Số Không hỏi.
“Vào Giáng Sinh.”
“Hơ! Tuyệt quá!”
Số Không vỗ tay vui mừng.
“Tới sinh nhật cậu, tớ sẽ tặng cậu một món quà!”
“Tớ chưa từng nhận được quà sinh nhật…”
Renata nói, lòng bỗng rộn ràng.
“Một món nhỏ xíu thôi cũng được.”
“Nhưng tớ không có gì nhỏ đâu.”
Số Không đáp khẽ.
“Tớ sẽ tặng cậu… một điều ước.”
“Điều ước?”
Renata sững người.
“Tớ sẽ tặng cậu tự do. Cậu sẽ được rời khỏi nơi này… được gặp lại bố mẹ mình.”
Cậu đặt tay lên lòng bàn tay Renata, như đang tuyên thệ.
“Thật sao?”
Renata không tin nổi vào tai mình.
“Sẽ như vậy đấy, Renata Evgenia Chicherina… Cậu có sẵn sàng cùng tớ bỏ trốn không? Suốt hành trình này, chúng ta sẽ không rời bỏ nhau, không phản bội nhau, cho đến tận cùng của cái chết.”
Số Không nhìn thẳng vào cô.
Renata nhìn cậu rất lâu.
Trong ánh mắt thần bí ấy, như có từng gợn sóng vàng lấp lánh đang khẽ lay động.
Một ánh nhìn kéo dài thăm thẳm, như đến từ hàng ngàn năm trước.
“…Tớ đồng ý.”
Cô khẽ nói.
---
“Tổng cộng 128 thùng hồ sơ và mẫu gen đã được chuyển bằng trực thăng ‘Halo’ lên tàu Lenin. Hai trăm triệu đô la cũng đã được chuyển vào tài khoản của ông ở Ngân hàng Đức. Giờ chỉ còn lại lô hàng cuối cùng cũng là quan trọng nhất cần vận chuyển. Và sau đó là chuyện hủy diệt hoàn toàn Cảng Thiên Nga Đen. Chúng ta không thể để lại bất kỳ dấu vết nào cho ai phát hiện ra sau này.”
Bondarev báo cáo.
Tiến sĩ trải một tấm bản thiết kế khổng lồ lên bàn làm việc:
“Ngay từ khi xây dựng, Cảng Thiên Nga Đen đã được chuẩn bị phương án tự hủy. Theo bản kế hoạch này, chúng ta sẽ cho lớp đất đóng băng dày hàng chục mét sụp đổ hoàn toàn, chôn vùi mọi thứ bên dưới. Kế hoạch này có tên là ‘Cái chết của Thiên Nga’.”
Bondarev quét mắt nhanh qua bản vẽ:
“Hoàn hảo! Toàn bộ kết cấu khung thép chịu lực đều được tính toán kỹ lưỡng. Khi kích nổ, toàn bộ sẽ sụp đổ, không còn cơ hội phục hồi!”
“Nhưng rút lui âm thầm thì không dễ dàng gì. Ở Verkhoyansk có một căn cứ không quân, đóng quân một phi đội Su-27 hạng nặng. Họ đã được lệnh: nếu cần thiết, sẽ phá hủy Cảng Thiên Nga Đen và không để ai sống sót. Bản thân tôi cũng đang bị theo dõi, nếu không có cậu xuất hiện, tôi chẳng thể thoát thân.”
Tiến sĩ nói.
“Đám tiêm kích đó đúng là phiền phức. Một phi đội Su‑27 thôi cũng đủ đe dọa cả hạm đội tàu sân bay. Tàu Lenin không đối phó nổi.”
Bondarev cau mày.
“Và còn rắc rối hơn. Theo kế hoạch ‘Cái chết của Thiên Nga’, có 48 quả bom chân không được chôn sâu dưới lòng đất. Mỗi quả đều có sức công phá ngang vũ khí hạt nhân cỡ nhỏ. Khi phát nổ lần đầu, chúng sẽ phun bụi thuốc nổ vào không khí, hòa trộn hoàn hảo với oxy. Sau đó, kích nổ lần hai sẽ tạo ra một vụ nổ bụi có sóng xung kích cực mạnh đủ để bẻ gãy cánh quạt của trực thăng Halo!”
“Chuyện đó dễ xử lý thôi. Chúng ta cứ rút trước rồi hãy cho nổ.”
Bondarev đáp.
“Vấn đề là nếu phi đội kia phát hiện chúng ta rút, họ sẽ kích nổ toàn bộ từ trên không. Rồi còn truy đuổi chúng ta trên biển.”
Tiến sĩ lắc đầu.
“Vì thế, ta phải ngụy trang vụ nổ như một tai nạn, một đám cháy. Khi thấy cột khói, phi đội Verkhoyansk sẽ cất cánh. Khi nhận ra tình hình đã mất kiểm soát, họ sẽ ra lệnh kích hoạt toàn bộ bom. Lúc đó, chúng ta lợi dụng thời tiết khắc nghiệt, rút lui bằng xe trượt tuyết chó kéo, băng qua mặt đất. Mọi dấu vết sẽ bị xóa sạch. Với thế giới bên ngoài, Cảng Thiên Nga sẽ hoàn toàn biến mất, không ai sống sót.”
“Kế hoạch hoàn hảo. Khi nào thì chuyển lô hàng cuối cùng? Tôi đoán ông sẽ tự tay hộ tống nó cùng với những đứa trẻ. Dù chúng ta đã có sự tin tưởng, tôi biết ông không bao giờ giao toàn quyền cho tôi.”
Bondarev cười nhẹ.
“Tôi sẽ trực tiếp giám sát chuyến hàng cuối cùng. Và cậu phải đi cùng.”
Tiến sĩ đáp.
“Bằng xe trượt tuyết chó kéo?”
“Đúng vậy. Chúng ta phải là những người rời đi sau cùng. Nếu người trong cảng phát hiện chúng ta đã biến mất, kế hoạch ‘không còn ai sống sót’ sẽ bị phá vỡ.”
Ông lạnh lùng nói.
“Ý ông là… ngoài tôi, ông và bọn trẻ, không ai được sống sót?”
Bondarev nghiêm giọng.
“Cậu mềm lòng rồi sao, đồng chí Bondarev?”
Tiến sĩ quay lại nhìn, đôi mắt từng ôn hòa nay đã lạnh như băng.
“Kẻ nắm giữ bí mật của chúng ta vẫn còn trong cảng. Chúng ta có thể để hắn thoát được không? Nghiên cứu đã gần như hoàn tất. Nhóm nghiên cứu bây giờ chẳng còn giá trị gì. Tôi có thể tự mình hoàn thành bước cuối, ghép gen loài rồng vào gen người để tạo ra hỗn huyết chủng. Một khi sở hữu quyền năng vĩ đại đó, người nắm giữ nó sẽ như một vị vua, và vua thì không chia sẻ quyền lực.”
Bondarev khẽ hít vào, như thể đang ngửi thấy mùi máu đang lẩn khuất trong không khí.
“Tôi hiểu rồi! Muốn đạt được lý tưởng, cần dũng khí hy sinh.”
Anh nâng ly.
“Vì sự nghiệp của chúng ta!”
“Vì sự nghiệp!”.
“Còn xe trượt tuyết chó kéo thì sao? Có thể chở hết đám trẻ được không?”
Bondarev hỏi.
“Chỉ cần đưa theo vài đứa có giá trị nhất. Còn lại... chẳng còn giá trị gì nữa.”
Tiến sĩ nói một cách dửng dưng.
“Chúng ta không thể cứ đến đâu cũng dựng trại trẻ mồ côi. Trẻ có gen hoàn mỹ thì đâu thiếu, mà lũ trẻ ở đây chúng ta cũng đã nghiên cứu gần hết rồi.”
Bondarev hít sâu một hơi lạnh buốt:
“Ông đúng là quyết đoán như một vị vua… hoặc một bạo chúa.”
“Nếu tàn nhẫn là con đường duy nhất để thành công, thì ai cũng sẽ chọn tàn nhẫn.”
Tiến sĩ nói, ánh mắt không hề dao động.
“Lòng thương hại của kẻ yếu chỉ là biểu hiện của sự hèn nhát. Nếu tôi không như thế, tôi đã chẳng dám hợp tác với gia tộc của cậu.”
“Số Không thì sao? Có đưa cậu ta đi không?”
“Không. Nó đã bị tiêm quá nhiều thuốc gây ảo giác. Tinh thần gần như sụp đổ. Chẳng khác gì một mẫu vật bị loại bỏ.”
“Còn Renata?”
Tiến sĩ uống cạn ly vodka:
“Renata là một đứa trẻ ngoan, tươi sáng như một bông hoa nhỏ. Nụ cười của con bé khiến tôi thấy ấm lòng. Nhưng…”
Ông vỗ nhẹ vai Bondarev.
“Chúng ta sắp rời khỏi nơi chết tiệt này để đến Baltic, một vùng đất ấm áp, ẩm ướt, đầy những đóa hoa sống động. Tôi đâu cần phải mang theo một bông hoa nhỏ đến nơi cả khu vườn ngập tràn hoa?”
Bondarev thở dài:
“Chính vì đóa hoa ấy nở giữa Bắc Cực mà nó mới quý giá. Còn khi đặt giữa cả rừng hoa, nó chẳng còn gì đặc biệt.”
Tiến sĩ nhếch môi:
“Vậy cứ để cô bé ở lại Bắc Cực đi.”
“Thời gian rút lui cuối cùng là khi nào?”
“Giáng sinh năm nay, theo dự báo thời tiết, sẽ là ngày u ám nhất.”
---
Số Không nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vẽ một dãy số trong lòng bàn tay Renata:
“723499611211. Nhớ lấy nhé, đó là mật mã mở khoá cơ học trong phòng cậu. Nếu muốn rời khỏi nơi này, cậu phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Đừng sợ, chỉ cần làm đúng lời tớ dặn, không phạm sai lầm nào thì sẽ không gặp nguy hiểm. Lời thề giữa chúng ta có hiệu lực rồi. Từ giờ trở đi, ta là những kẻ trốn chạy cùng chung số phận.”
Renata gật đầu thật mạnh.
Số Không đưa tay vuốt mái tóc cô:
“Ngoan lắm… Quả nhiên tớ đã chọn đúng người.”
Cậu vỗ tay hai tiếng.
Con rắn đen lặng lẽ men theo tường nhà nguyện, uốn lượn bò lên.
Đôi mắt vàng óng như cặp nến khổng lồ cúi nhìn xuống Renata và Số Không.
Lớp vảy kim loại trên thân nó vẫn ngân nga bản thánh ca Giáng sinh, trong tiếng nhạc du dương, từng bông tuyết rơi xuống đều hoá thành tuần lộc và cây thông bằng vàng óng ánh, khoảnh khắc đẹp nhất đêm nay cũng chính là màn hạ màn cuối cùng.
Renata khẽ nhấc gấu váy ngủ, khép chân lại, nhún gối cúi chào rắn đen:
“Cảm ơn.”
Đó là một nghi thức cô học được trong sách, động tác cảm tạ của một vũ công ba lê.
“Đưa bọn ta xuống.”
Số Không nói, như ra lệnh cho một người hầu.
“À đúng rồi, tớ nhớ ra… trước đây có lần nghe ai đó ngâm thơ ở đây, là cậu sao?”
Renata hỏi.
“Khi ngàn năm mãn rồi, quỷ Satan sẽ được thả, Hắn ra khỏi ngục mình để mê hoặc các dân ở bốn phương trên đất: Gog và Magog. Hắn nhóm họ lại thành một đội quân đông như cát biển…”
Số Không lặp lại một cách lơ đãng.
“Không phải thơ đâu, là một đoạn trong Kinh Thánh ấy. Nói rằng ma vương sẽ được giải thoát khỏi nhà ngục, và ngày đó sẽ là lễ hội của mọi ác quỷ trên thế gian. Cậu sợ ma vương không?”
Renata lắc đầu.
Thật lòng mà nói, cô chẳng sợ, vì cô vốn không biết ma vương là cái gì.
“Giỏi lắm… Ma vương nên lấy cậu làm hoàng hậu của hắn mới phải.”
Số Không mỉm cười, nắm tay Renata bước lên đầu con rắn đen.
Con rắn đen nhẹ nhàng hạ xuống đất tuyết, ngoan ngoãn ép đầu sát mặt đất, dựng lớp vảy ở cổ lên làm bậc thang.
“Chúc ngủ ngon.”
Số Không nói.
“Chúc ngủ ngon.”
Renata đáp.
“Đã chúc ngủ ngon thì phải ngủ ngoan đấy nhé.”
Số Không cười khẽ, dùng ngón tay cái móc vào dây da trên áo bó, giọng pha chút tinh nghịch,
“Chúng ta sắp rời khỏi nơi này rồi. Chỉ cần tin tớ, mọi chuyện sẽ ổn.”
“Ừm!”
Renata lại gật đầu thật mạnh, “Chúng ta đã hứa với nhau rồi mà!”
Cô dẫm lên mặt tuyết, chạy về phía toà nhà nơi bọn trẻ ở.
Số Không lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, ánh vàng trong đáy mắt cậu rực lên như kính vạn hoa, từng cánh hoa bằng vàng cứ thế nở rộ.
Nhưng rồi, vẻ ngây thơ dịu dàng ấy dần biến mất, thay vào đó là một ánh nhìn lạnh lùng, dữ tợn không khác gì dã thú.
“Tớ sẽ không bỏ rơi hay phản bội cậu đâu, Renata. Nhưng lời thề này… không thể giữ đến tận cuối con đường. Nó sẽ chấm dứt vào lúc cậu không còn giá trị nữa.”
Cậu khẽ nói.
“Cậu yếu đuối như thế, không thể sống nổi một mình ngoài kia. Mà tớ… cũng không thể mang cậu theo mãi được.”