Phần 1:
Giáng Sinh đang đến gần từng ngày.
Tuyết phủ dày đến nỗi cổng cảng cũng không mở nổi, thế nhưng bên trong Cảng Thiên Nga Đen lại mỗi lúc một ấm áp.
Nhiệt độ trong phòng đã lên đến mức chưa từng có, 28 độ C.
Vì Giáng Sinh sắp tới, tiến sĩ đã cấp thêm hai tấn dầu sưởi cho phòng lò hơi, dặn họ phải sưởi thật ấm, ấm như mùa xuân để các cô gái có thể diện váy xinh đi khiêu vũ.
Ngoại trừ các đảng viên, hầu hết người ở Cảng Thiên Nga Đen đều là tín đồ Chính thống giáo, nên năm nào Giáng Sinh cũng được tổ chức rộn ràng:
Nam nữ cùng ca hát nhảy múa.
Tiến sĩ còn tặng lũ trẻ một cây thông Giáng Sinh treo đầy quà.
Mỗi em nhỏ đều được phát một bộ quần áo mới toanh.
Chỉ vào dịp Giáng Sinh, lũ trẻ ở Cảng Thiên Nga Đen mới được sống như những đứa trẻ trong sách, những đứa trẻ ở thủ đô Moskva với quần áo lễ phục, mũ lông che tai, và cả bắp rang lẫn kem.
Tiến sĩ thông báo qua loa phát thanh rằng Thiếu tá Bondarev từ Moskva đang cố gắng điều phối vật tư mùa đông cho nơi này, chẳng mấy chốc chuyện thiếu thốn sẽ không còn là vấn đề.
Mà không còn lo chuyện thiếu thốn thì cũng không cần phải dè sẻn nữa.
Vậy là tiến sĩ hào phóng phát rượu mạnh và thuốc lá cho sĩ quan, tặng nước hoa và tất da cho y tá.
Bữa tối mỗi ngày đều có món bò hầm khoai tây.
Y tá dùng giấy màu cắt tua rua trang trí hành lang, còn cây thông Giáng Sinh khổng lồ thì được treo đèn rực rỡ, đặt giữa đại sảnh dát vàng nơi treo chân dung Lenin.
Đỉnh cây cao chạm trần nhà, bọn trẻ có thể chui qua lại dưới tán cây như đang chơi trong rừng.
“Các cậu nghe chưa? Thiếu tá Bondarev sẽ lần lượt đưa chúng ta về Moskva học cấp ba đấy.”
Trong lúc ăn, Sergei nói nhỏ.
“Cậu nghe từ đâu vậy?”
Yakov ngừng thìa, ngẩng đầu hỏi.
“Tớ nghe bà y tá trưởng nói với mấy y tá, bảo ở đây không có giáo viên dạy chương trình cấp ba, đến lúc phải đưa bọn mình về thủ đô rồi.”
“Cậu chắc không nghe nhầm đấy chứ?”
“Chắc chắn. Bà ấy còn nói rõ ràng, ở đây chỉ có bốn người đủ tuổi học cấp ba thôi, cậu, tớ, Holkina và Anton. Đợt đầu tiên sẽ là bốn đứa mình.”
“Ước gì cả bốn đứa được học cùng một trường thì tốt biết mấy.”
Yakov lén liếc sang Holkina đang ngồi phía đối diện, mắt sáng rỡ.
“Học cấp ba ở Moskva, nghe thôi đã thấy thích rồi!”
“Thực ra ý cậu là: ‘Nếu được học chung trường với Holkina thì tuyệt biết mấy’, đúng không?”
Sergei cười khẩy.
“Chứ cần gì có tớ với Anton đi kèm.”
“Tớ đâu có nói vậy! Là cậu tự nghĩ ra. Chúng ta là bạn thân, dĩ nhiên phải học chung chứ.”
Yakov đỏ mặt.
“Yên tâm, tớ không tranh giành Holkina với cậu đâu. Tớ còn thấp hơn cả cô ấy.”
Sergei hạ giọng.
“Moskva thiếu gì con gái xinh. Tớ đến đó rồi sẽ tìm một cô bạn gái xinh thật xinh. Nhưng mà cậu phải coi chừng đấy Yakov, một khi Holkina đến Moskva, khéo người theo đuổi còn xếp hàng. Ở đấy đầy trai đẹp hơn cậu.”
“Tớ có nói gì đâu! Đã bảo rồi, chúng ta chỉ là bạn bè!”
Yakov nhấn giọng, nhưng ai nghe cũng biết cậu đang chối quanh.
“Tớ thì không muốn đến Moskva học...”
Anton ủ rũ.
“Ở đó tớ không có người thân, lại xa xôi quá.”
“Đừng ngốc thế, được học ở Moskva là cơ hội hiếm có đấy!”
Sergei hào hứng.
“Nghe bảo khẩu phần lương thực ở đó nhiều hơn hẳn các nơi khác, học xong có thể làm ở cơ quan lớn. Người Moskva có xe riêng, biệt thự nghỉ dưỡng, lại mua được cả hàng ngoại.”
“Tớ thấy ở đây cũng ổn mà…”
Anton liếm mép, nuốt phần nước thịt bò còn vương, rồi nhìn về cuối bàn, nơi có một thân hình mảnh mai, trắng nhạt, gần như tan vào nền tuyết.
Cô bé ấy, mái tóc bạch kim đã dài hẳn ra, buông lơi che nửa gương mặt.
Renata ăn nốt miếng khoai tây cuối cùng rồi đứng dậy, cầm khay thép không gỉ đi về phía tủ đựng đồ dùng.
Anton và Sergei cùng dõi theo bóng lưng cô bé.
“Anton, cậu để ý đến con búp bê giấy ấy à?”
Sergei cười hì hì.
“Ngực còn chưa phát triển kìa!”
Nói thì nói vậy, nhưng nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy, Sergei cũng thấy tim đập nhanh hơn một nhịp.
Trong mắt cậu, Renata vẫn còn thua xa Holkina, nhưng không hiểu sao dạo gần đây con búp bê nhạt nhòa ấy lại như bừng sáng, làn da trắng xanh trở nên mịn màng hơn, ánh mắt cũng sinh động lạ thường.
Dù vóc dáng vẫn nhỏ nhắn, nhưng đôi chân lộ dưới váy lại mảnh mai, cổ chân nhỏ đến mức chỉ một vòng tay là ôm trọn, đường nét mảnh dẻ mà cuốn hút giống như một cành liễu non đang vươn mình đón gió, khiến người ta muốn trèo lên nghịch thử.
“Con gái rồi ai chẳng lớn. Sau này Renata sẽ còn đẹp hơn cả Holkina ấy chứ.”
Anton thì thầm.
Holkina bỗng đứng dậy, liếc nhìn Anton một cái, rồi cầm khay rời đi.
“Hahaha, tai Holkina thính thật! Cậu bị bắt thóp rồi!”
Sergei cười sặc sụa.
Renata đặt chiếc khay sạch vào tủ, nhân lúc không ai chú ý đã khéo léo lấy một chiếc cờ lê nhỏ từ ngăn dưới cùng, giấu vào tay áo.
Bên ngoài, gió tuyết gào rít điên cuồng.
Renata ôm Zorro, nhẹ nhàng bò trong ống thông gió.
Thân hình chưa phát triển của cô bé rất vừa vặn với những ống tròn đường kính chưa tới 40cm này.
Để dễ di chuyển, Renata chỉ mặc đồ lót, lỡ có bẩn thì dùng tuyết lau đi cũng không sợ bị y tá phát hiện.
Ống dẫn khí ấm áp nên không lạnh lắm.
“Những ống này dẫn hơi ấm đến các khu vực khác nhau. Cậu có thể dùng chúng để vào khu cấm.”
Số Không đã dặn kỹ từ trước.
Cậu từng vẽ sơ đồ đường ống lên tuyết cho Renata xem.
“Muốn rời khỏi nơi này, chúng ta cần đồ ăn, phương tiện, và vũ khí… vũ khí hạng nặng.”
Renata dừng lại trước cửa thông gió số 58, dùng chiếc cờ lê trộm được trong bữa tối để tháo ốc vít.
Sau khi gỡ xong tấm lưới lọc, cô bé cẩn thận thả chiếc đệm cũ mang theo xuống dưới.
“Từ ống số 58 bò ra ngoài, ở đó có nhiều ống to hơn, cậu có thể dẫm từng tầng để leo xuống. Nhưng ống phía trên rất nóng, nhớ mang gì cách nhiệt lót bên dưới.”
Số Không đã dặn kỹ như thế.
Renata đặt chân xuống mặt đất, khom người chạy vào đống đồ bỏ đi, úp một chiếc thùng giấy to lên đầu.
Vài phút sau, cô nghe thấy tiếng giày quân đội nặng nề.
Mấy lính gác mang tiểu liên Papasha mở cửa kho, rọi đèn pin khắp nơi.
Không thấy gì khả nghi, họ lại đóng cửa đi mất.
“Kho được tuần tra 15 phút một lần, ba người một tổ. Họ chỉ kiểm tra qua loa. Với vóc dáng của cậu, chỉ cần trùm hộp giấy lên người là đủ an toàn. Trong kho có nhiều thùng to lắm.”
Lời Số Không vẫn còn vang vọng trong đầu.
Renata chui ra, bò giữa những thùng giấy như một con mèo hoang kiếm ăn.
Cô không quá lo lắng, đây không phải lần đầu cô chui ống thông gió để làm "nhiệm vụ".
Giờ đây mọi thứ đã quá quen thuộc.
Ban đầu cô run lẩy bẩy, sợ đến nghẹt thở, nhưng dần dà đã nắm được “luật chơi”.
Luật chơi này rất dễ:
Làm đúng theo lời Số Không, không chệch một bước, là sẽ an toàn tuyệt đối.
Dưới ánh sáng mờ mờ từ chiếc đồng hồ dạ quang đặt ở đầu giường,
Renata lần đến tận cùng kho chứa, tìm được chiếc thùng mà Số Không đã nói.
Thùng gỗ cao ngang người cô bé, đã mục nát theo thời gian.
Khi Renata dùng cờ lê vặn ốc, từng tấm ván cọt kẹt phát ra âm thanh khiến người ta rợn tóc gáy.
Tiếng giày quân đội ngoài cửa bỗng khựng lại, Renata giật mình co rúm người lại.
“Đáng chết, lại chuột!”
Giọng gã lính gác càu nhàu.
Ngay sau đó là tiếng bật lửa va vào đá lửa, rồi mùi thuốc lá cháy lan ra trong bóng tối.
Gã lính hít một hơi sâu rồi tiếp tục bước tuần.
Renata tiếp tục công việc, chăm chỉ như một con chuột con.
Tất cả các đinh ốc đều đã được tháo ra.
Bên trong thùng gỗ là khẩu súng máy phòng không DShK 1938, khẩu súng hạng nặng cỡ nòng 12,7mm, nhìn chẳng khác gì một khẩu pháo nhỏ.
Nòng súng dài gần 2m, từng vòng tản nhiệt bọc chồng lên nhau dày đặc, đủ để hình dung khi khai hỏa, nó sẽ nóng đến mức nào.
Nếu không có cơ chế tản nhiệt, e là nòng súng sẽ chảy ra như sáp.
“DShK 1938, tầm bắn tối đa 5,4 km, tốc độ bắn chiến đấu 125 phát mỗi phút. Đây là vũ khí mạnh nhất mà chúng ta có thể lấy được. Dù đã có vài chục năm tuổi đời, nhưng dầu niêm phong còn nguyên vẹn, chắc chắn không sao đâu. Người ở đây đã quên béng khẩu súng ấy từ lâu rồi. Cậu mang đi cũng chẳng ai để ý đâu. Nhớ lấy cả hộp đạn nhé.”
Giọng Số Không vang lên trong trí nhớ.
Renata đẩy khẩu súng nặng đến 180kg sắt nặng nề đi qua nhà kho trống hoác.
Nếu như giá đỡ bánh xe của khẩu súng không được tra dầu kỹ lưỡng, e là cô chẳng thể xê dịch nổi lấy một phân.
Cô lặng lẽ lăn khẩu súng dọc theo hành lang vận chuyển hàng hóa, đến gần khu chuồng chó thì tìm thấy căn phòng nhỏ mà Số Không từng nói.
Cô đẩy khẩu DShK 1938 vào đó, khép cửa lại, rồi nhẹ nhàng mở cánh cửa nhỏ ở cuối lối đi.
“Chúc ngủ ngon nhé.”
Cô thì thầm.
Lũ chó kéo xe không sủa ầm lên như thường lệ, mà chỉ rên nhẹ mấy tiếng.
Renata đưa tay tới gần chuồng, những chú chó ngoan ngoãn liếm tay cô.
Vài hôm trước, Renata và lũ chó này đã trở thành bạn.
Theo lời Số Không, cô đã rắc một thứ chất lỏng không màu, không mùi lên miếng thịt rồi ném cho bọn chúng ăn.
“Đó là chất gây ảo giác, có tác dụng với loài chó. Nó không làm chúng bị thương, chỉ khiến chúng nghĩ cậu là người thân quen, là bạn đáng tin cậy. Chúng sẽ trung thành với cậu còn hơn với chủ cũ. Chúng ta cần phương tiện di chuyển và ở nơi này, thứ duy nhất chúng ta có chính là xe chó kéo.”
Trước khi lính gác quay lại nhà kho, Renata đã chui vào lại ống thông gió.
Cô ngáp một cái thật dài, quay trở lại đường cũ.
Nhiệm vụ đêm nay đến đây là xong.
Cuối cùng cô cũng có thể ngủ một giấc ngon lành.
“Làm tốt lắm, công chúa bé bỏng của tớ.”
Trong căn phòng số Không, cậu bé mặc áo bó nằm trên chiếc ghế sắt, khẽ mở mắt ra.
“Các thần dân của ta, liệu các người có đội vòng hoa bằng xương trắng để nghênh đón ta trở về không?”
---
Đêm Giáng Sinh năm 1991, bão tuyết kéo đến đúng như lời hứa.
Trời đen đặc không thấy lấy một tia sáng, gió lốc cuốn tuyết trắng thành từng con rồng lao vút lên bầu trời.
Cảng Thiên Nga Đen đóng chặt cổng chính, toàn bộ cửa sổ đều bị đóng đinh bằng ván gỗ, nhằm ngăn bão tuyết làm hỏng không khí buổi tiệc Giáng Sinh.
Những cô bé chạy nhảy, đuổi nhau rộn ràng trong hành lang.
Các cậu con trai đứng ngoài cửa tầng hò hét gọi tên từng đứa.
Renata thỉnh thoảng lại thấy mấy cô bạn bán khỏa thân, tay ôm lấy váy che ngực, chạy vụt qua cửa như gió.
Làn da của các cô bé trắng mịn như sữa, cơ thể tuổi mới lớn đẹp đến nao lòng.
Các cô gái đuổi mấy cậu trai đã thay đồ ra khỏi tầng này bởi giờ là lúc họ trang điểm và chọn trang phục.
Theo chỉ thị của tiến sĩ, y tá trưởng đã mở kho, lấy hết các thùng quần áo đẹp ra cho bọn trẻ chọn lựa.
Nhiều bộ đồ Renata chưa từng thấy bao giờ, váy dạ hội đen tuyền, váy hoa tươi tắn như nắng, váy ren trắng mỏng manh trong suốt, cả giày cao gót và vớ lụa của người lớn.
Tiến sĩ mỉm cười nói:
“Dù sao thì các cô bé cũng sẽ lớn lên, chi bằng cứ tập đi giày cao gót ngay từ bây giờ.”
“Holkina ơi, cậu định làm ai si mê thế hả? Là Yakov hay Sergei?”
Zhulova hét toáng lên đuổi theo Holkina.
“Nếu tớ là con trai, tớ cũng thích cậu mất!”
“Còn ai độn áo lót dày cộm? Ai học người lớn uốn tóc thế? Là Zhulova đấy, Zhulova của chúng ta!”
Holkina vừa cười vừa né đòn.
Các cô gái chỉ mặc đồ lót và vớ dài, vì còn chưa quen đi giày cao gót nên chạy loạng choạng, nghiêng nghiêng ngả ngả.
Mấy cậu con trai ở tầng dưới nghe được tiếng cười đùa liền huýt sáo trêu chọc.
Renata ôm chú gấu bông Zorro, treo bộ quần áo mới trước giường.
Những điều Số Không dặn cô đều đã hoàn thành.
Đêm nay sẽ là lúc cô rời khỏi Cảng Thiên Nga Đen.
Cô chỉ muốn mang theo hai thứ:
Chú gấu Zorro và bộ quần áo ấy.
Cô không có thân hình như Holkina hay Zhulova, không có nhiều quần áo vừa vặn.
Bộ đồ mới ấy là chiếc áo sơ mi trắng viền hoa thêu, váy ngắn màu lạc đà có lông bông quanh gấu, chiếc mũ lông tròn và đôi bốt cao cổ cũng màu lạc đà.
Dù không lộng lẫy như những chiếc váy của các bạn, nhưng đây vẫn là bộ đồ đẹp nhất trong đời Renata từng có.
Cô đã quyết, khi gặp lại bố mẹ sau bao năm xa cách, nhất định sẽ mặc bộ đồ này.
Một cô con gái xinh đẹp bất ngờ xuất hiện, chắc hẳn bố mẹ sẽ rất vui mừng.
“Zorro, phải thật dũng cảm nhé. Tối nay chúng mình sẽ đi tìm bố mẹ.”
Cô hôn lên đầu chú gấu một cái thật mạnh.
“Tất cả các cô bé mau mặc quần áo vào rồi mở cửa ra! Trước bữa tiệc ta còn phải dạy dỗ vài điều kẻo mấy con làm loạn lên!”
Giọng y tá trưởng vang dội ngoài cửa tầng.
Trước sảnh tầng đã tụ tập không ít sĩ quan và y tá.
Các sĩ quan thay sang lễ phục bằng dạ, còn các y tá thì mặc váy len, đi bốt cao gót đến gối, trang điểm nhẹ nhàng.
Renata thay đồ xong, vừa bước ra hành lang thì liếc nhìn về phía cuối dãy.
Căn phòng số Không vẫn đóng chặt như mọi khi, không một âm thanh vọng ra.
Phần 2:
“Con người đúng là loài sinh vật dễ bị mê hoặc bởi vật chất.”
Bondarev ngồi bên lò sưởi, chậm rãi nạp từng viên đạn lõi thép vào băng đạn.
“Ông chỉ cung cấp thêm ít nhiên liệu để họ sưởi ấm, phát thuốc lá và rượu cho đám đàn ông, phát tất da và nước hoa cho phụ nữ, phát quần áo mới cho bọn trẻ… Thế là họ hoàn toàn mất cảnh giác, chẳng hề hay biết hiểm họa đang cận kề.”
“Ừ, con người là thế đấy, ngu ngốc và yếu đuối. Chỉ cần một chút vật chất cũng khiến họ thỏa mãn.”
Tiến sĩ đứng trước gương, cài khuy áo sơ mi, gắn đôi khuy măng sét khắc biểu tượng búa liềm lên tay áo.
“Nhưng mọi thứ sắp thay đổi. Khi bộ gen loài rồng được tích hợp, một chủng loài người mới sẽ ra đời, và tất cả những thói xấu cố hữu sẽ bị loại bỏ!”
“Quả bom chân không sẽ nổ đúng 0 giờ. Để tránh bị sóng xung kích ảnh hưởng, chúng ta phải rời khỏi Cảng Thiên Nga Đen ít nhất 10km trước đó. Vì vậy, hạn cuối là 23 giờ phải rút lui.”
Bondarev liếc nhìn đồng hồ.
“Bây giờ là 19 giờ 50, vũ hội Giáng Sinh sẽ bắt đầu sau 10 phút. Ông nên chuẩn bị để phát biểu.”
“Chiếc Lenin đã sẵn sàng chưa?”
Tiến sĩ vừa kiểm tra đồng hồ, vừa khoác lên người chiếc áo quân phục.
“Mọi thứ đều ổn. Lò phản ứng hạt nhân và tua bin khí đã hoạt động hết công suất, chỉ chờ chúng ta lên tàu là có thể khởi hành ngay. Tuy nhiên, bão tuyết mạnh hơn dự kiến, tầm nhìn chỉ còn khoảng 50m. Không chắc mấy con chó kéo xe có tìm thấy được tàu Lenin không.”
“Hãy tin vào những chú chó kéo xe, chúng là tinh linh của Bắc Cực.”
Tiến sĩ gắn ba tấm huân chương Lenin, Hồng Kỳ và Cách mạng Tháng Mười lên ngực.
“Từ 21 giờ, hệ thống thông gió sẽ bắt đầu dẫn khí sưởi có trộn thuốc gây ảo giác vào từng khu vực. Càng về sau, nồng độ thuốc càng tăng, mọi người sẽ càng say mê vui chơi. Không ai để ý rằng chúng ta đã rút đi, họ sẽ hoàn toàn đắm chìm trong đêm Giáng Sinh.”
“Nếu thế gian này thật sự có Thượng Đế… e rằng chúng ta sẽ xuống địa ngục mất.”
Bondarev khẽ nói.
“Thượng Đế chẳng bao giờ trừng phạt cái ác, nếu không thì tôi đã không sống được đến giờ này rồi.”
Tiến sĩ đáp một cách lãnh đạm.
Ông mở cánh cửa lớn, hơi ấm và tiếng nhạc từ đại sảnh lập tức ùa vào, những mảnh kim tuyến vàng bay lấp lánh trong không trung, sảnh vàng rực rỡ ánh đèn như giữa ban ngày.
Những người lính kéo đàn phong cầm, các cô gái trẻ vừa ca hát vừa nhảy múa.
Trẻ con vây quanh cây thông Noel khổng lồ, nhón chân với lấy món quà treo cao.
Mùi súp bò, bánh ngọt nướng và nước hoa quyện vào nhau, lan khắp không gian.
Sự xuất hiện của tiến sĩ làm cả sảnh rúng động vỗ tay như sóng vỗ bờ.
Ông giơ cao tay, mỉm cười chào mọi người.
“Các bạn thân mến, hôm nay là lễ Giáng Sinh, cũng là một ngày trọng đại của Cảng Thiên Nga Đen. Thiếu tá Bondarev đến từ Moskva đã xác nhận với tôi rằng, công trình nghiên cứu của chúng ta đã nhận được sự khen ngợi từ cấp trên! Rất nhanh thôi, mọi người sẽ được phép về nhà thăm người thân theo từng đợt. Ai cũng sẽ được thưởng: huân chương quân công, chuyến nghỉ dưỡng ở biển Caspi… Các bạn chính là anh hùng của Tổ quốc! Hãy ca hát, hãy nhảy múa, tận hưởng đêm tuyệt vời này đi!”
Renata đứng sau cây thông Noel, lặng lẽ quan sát khung cảnh náo nhiệt trước mắt.
Các binh lính và y tá ôm nhau, hôn nhau xúc động, được phép về thăm nhà là điều mà tất cả nơi đây đều mơ ước.
Những lời hứa của bác sĩ quá hấp dẫn.
Nhưng Renata không tin.
Với cô, từng lời tiến sĩ thốt ra tối nay đều như tiếng rít rùng rợn của rắn độc khiến người ta rợn cả da gà.
Sau khi cùng mọi người cụng ly, tiến sĩ rút về văn phòng để tiếp tục công việc.
Trong đại sảnh, không khí càng lúc càng nóng.
Nhiệt độ không ngừng tăng, các nam thanh niên đang nhảy vũ điệu hải quân đã nóng đến mức cởi cả quân phục, ném bừa ra sàn.
Các y tá cũng trút áo khoác ngoài, để lộ lớp áo lót ren trắng muốt.
Họ uống rất nhiều rượu, trong ánh mắt ai nấy đều ánh lên những tia nhìn đầy khêu gợi.
Mùi hormone nồng nặc đến mức lấn át cả nước hoa, khiến người ta đỏ rực mặt mày.
Họ vừa nhảy vừa ôm chặt lấy nhau, các binh lính đưa tay luồn vào áo lót của y tá, cắn lấy môi họ như tình nhân hoặc như những con thú đói khát máu.
Lũ trẻ con cũng bắt đầu nhốn nháo, bắt chước người lớn ôm nhau khiêu vũ.
Renata là người nhỏ tuổi nhất trong đám trẻ, những đứa còn lại đều đã 15, 16 tuổi:
Anton, Holkina, Yakov…
Tất cả đều lớn hơn cô rõ rệt.
Môi trên của mấy cậu con trai đã lún phún vài sợi ria, còn các cô gái thì vòng một nảy nở, dáng đi uyển chuyển.
Hầu hết chọn váy lụa ngắn, váy đung đưa trên đầu gối khoe đôi chân thon dài, các cậu trai thì mặc lễ phục nhỏ gọn như người lớn, thắt lưng da bản rộng ôm chặt lấy eo, vai gắn dây tua vàng óng.
Nhạc chuyển sang tiết tấu nhẹ nhàng.
Từng cặp trai gái dìu nhau chầm chậm khiêu vũ, má kề má, mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Renata nấp sau cây thông, lặng ngắm cặp đôi Holkina và Yakov trên sàn nhảy.
Holkina mặc chiếc váy đỏ mỏng tang, lưng váy khoét sâu đến tận eo, để lộ áo lót trắng bên trong.
Mái tóc vàng óng của cô buộc cao thành đuôi ngựa, lấp lánh dưới ánh đèn.
Renata thấy Holkina đẹp đến mức khiến người khác cảm thấy tự ti.
Mỗi bài nhạc vang lên, Holkina lại đổi bạn nhảy, nhưng người cô yêu thích nhất vẫn là Yakov, chàng trai với cơ bắp rắn chắc như người trưởng thành.
Thật ra, Renata cũng rất muốn học khiêu vũ.
Cô nghe nhạc mà chân cứ muốn gõ nhịp theo.
Nhưng cô luôn nhớ lời dặn của Số Không, phải rời khỏi đại sảnh vào khoảng 10 giờ mà không để ai phát hiện.
Cô nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.
Còn 5 phút nữa.
Cô vẫn còn thời gian để xem Yakov và Holkina khiêu vũ.
Tối nay, họ giống như hoàng tử và công chúa nơi sàn nhảy, đẹp đến lạ lùng.
Bất ngờ, tay của Yakov bắt đầu lần xuống eo Holkina, luồn vào trong váy cô.
Cậu ta kéo váy lên, vuốt ve đùi Holkina, lớp viền tất chân lộ ra ngay trong tầm mắt của Renata.
Cô sững người.
Bình thường, chỉ cần con trai và con gái nắm tay nhau cũng đủ bị y tá trách phạt.
Dù là đêm tiệc Giáng Sinh, sự buông thả này vẫn là quá giới hạn.
Nhưng Holkina lại không có chút phản kháng nào, cơ thể trắng ngần mềm mại như con rắn trắng, ngoan ngoãn dựa sát vào Yakov.
Một nỗi sợ hãi như tiếng nổ choáng óc vang lên trong đầu Renata.
Cô chợt nhận ra một điều khủng khiếp, chiếc đồng hồ đã đứng kim!
Suốt thời gian qua, cô cứ nghĩ còn 5 phút nữa là đến 10 giờ, nhưng trong khoảng thời gian ấy đã trôi qua hai bài nhạc.
Phải nhìn thật kỹ mới phát hiện:
Kim giây không còn nhúc nhích.
Đó là chiếc đồng hồ cơ, mỗi ngày đều có người lên dây cót, mọi người đều dựa vào nó để căn chỉnh thời gian.
Vậy mà bây giờ nó ngừng chạy, đồng nghĩa với việc đại sảnh vàng này đang bị giam cầm trong thời khắc 21:55 vĩnh viễn, những người đang nhảy múa chẳng hề nhận ra điều đó, cứ tưởng thời gian còn dài, tha hồ ăn chơi.
Renata đảo mắt quan sát, phần lớn những cặp đôi đang khiêu vũ đều có hành vi tương tự Yakov và Holkina.
Đám lính trẻ thì táo tợn hơn nhiều, điên cuồng hôn bạn nhảy, bàn tay sờ soạng không chút kiêng dè.
Renata lùi dần về góc tường, run rẩy.
Nơi này… những con người này… có điều gì đó rất sai!
Tất cả bọn họ đều như bị kéo vào một thế giới khác như thể ngày mai tận thế, nên đêm nay phải cuồng loạn buông thả, không cần lý trí.
Họ đã không còn là chính mình nữa, bị dục vọng điều khiển, đánh mất sự xấu hổ, biến thành lũ thú vật hoang dại.
Cô phải rời đi ngay lập tức.
Số Không đang đợi cô.
Renata cẩn thận lần từng bước dọc theo bức tường, hướng về phía cánh cửa…
Cánh cửa lớn dẫn vào Đại sảnh Vàng đã bị khóa chặt.
Ba chiếc khóa cơ học từ ba hướng khác nhau siết chặt lấy cánh cửa được gia cố bằng lõi thép và bọc gỗ mahogany cao cấp.
Ổ khóa bị nhét đầy nhựa thông đã chảy, đông cứng như thể ai đó cố tình bịt kín mọi lối thoát.
Trái tim Renata co thắt trong nỗi sợ hãi.
Rõ ràng có người đã cố ý phong tỏa đại sảnh.
Một mối nguy hiểm nào đó đang âm thầm ập đến, trong khi những người bên trong không thể thoát ra.
Dù có bao nhiêu người hợp lực, họ cũng không thể phá vỡ cánh cửa kiên cố này.
Renata đập mạnh vào cửa, hét lớn, nhưng giọng cô nhanh chóng bị nhấn chìm dưới tiếng nhạc đang bất ngờ trở nên sôi động.
Người nghệ sĩ chơi đàn phong cầm nhảy vào giữa sàn, bắt đầu biểu diễn một cách khoa trương.
Từng cặp nam nữ nắm tay nhau nhảy múa vòng quanh anh ta, gót giày dậm mạnh khiến cả mặt sàn cũng rung lên.
Ai cũng tràn đầy phấn khích, họ dùng niềm vui điên cuồng ấy để che lấp tuyệt vọng của Renata, chẳng khác nào dùng "Khúc hoan ca" của Beethoven để dìm tiếng rên rỉ của một chú chó con.
Renata gào khản cổ rồi im bặt, cô dựa lưng vào cánh cửa sắt mà có lẽ cả đời này mình cũng không thể mở, lặng nhìn lũ người ngu ngốc kia vẫn mê muội hò reo giữa lúc cận kề cái chết.
Trong đám đông ấy, cô là kẻ lạc loài.
Ngay cả trong những ngày bình thường, họ cũng đã khác biệt với cô một trời một vực.
Thứ giam cầm Renata không phải là cửa sắt hay ổ khóa, mà chính là những con người xa lạ này.
Suốt bao năm qua, cô sống trong một nhà tù cấu thành từ bê tông, thép và những gương mặt xa lạ, chỉ biết ôm chặt lấy con gấu bông đã sờn mòn như chiếc phao duy nhất của đời mình.
Renata sợ đến mức muốn khóc… nhưng nước mắt lại chẳng thể rơi.
“Renata, sao em không nhảy?”
Một giọng nói vang lên phía sau lưng.
Cô giật mình quay lại, thấy Anton đang tựa vào khung cửa, mặt đỏ bừng.
Cậu ta ở phòng số 14, lớn hơn Renata một tuổi, thân hình gầy gò, nước da trắng bệch, khuôn mặt dài điểm vài đốm tàn nhang, môi lún phún những sợi lông tơ vàng nhạt.
Đôi mắt màu hổ phách của Anton nhìn chằm chằm vào cô.
Lưỡi cậu ta liếm qua liếm lại trên đôi môi khô khốc, người nồng nặc mùi rượu.
“Em có thấy nóng không?”
Anton hỏi, giọng khàn khàn kỳ quái.
Renata lùi lại từng bước, nép vào góc tường, lắc đầu thật mạnh.
“Em đổ mồ hôi rồi kìa.”
Anton lại tiến thêm một bước.
“Em… em không nóng…”
Renata cố gắng đáp, giọng khản đặc đến mức cô không nhận ra chính mình.
“Nóng thì phải nhảy chứ, tụi mình cùng nhảy nhé.”
Anton đặt tay lên vai cô, kéo mạnh khiến chiếc khăn choàng rơi xuống.
Vai cô lộ ra dưới lớp váy mỏng, chỉ còn lại chiếc váy xòe viền lụa trắng.
Tiếng hét thất thanh của Renata vang lên khi Anton ôm chặt lấy eo cô, nhấc bổng lên khỏi mặt đất và nhảy vào giữa sàn.
Những người xung quanh reo hò, có kẻ giật luôn chiếc mũ trên đầu cô, để lộ mái tóc dài màu vàng nhạt đổ xuống như lụa óng ánh.
Đám đông vỗ tay rần rần trước “màn biểu diễn dũng cảm” của Anton, thi nhau hô lớn:
“HÔN ĐI! HÔN ĐI! HÔN ĐI!”
Anton thả Renata xuống sàn, rồi nhảy múa vòng quanh cô như kẻ trúng bùa.
Cánh tay và đôi chân cậu ta vung vẩy loạn xạ, ánh mắt vẫn dán chặt vào cơ thể cô, không giấu nổi dục vọng.
Renata thấy ánh mắt ấy như muốn lột trần cô ra ngay giữa sàn nhảy.
Mọi người chen kín xung quanh họ.
Anton bắt đầu sờ soạng làn da lộ ra của cô mà chẳng chút kiêng dè.
Ngay bên cạnh, Holkina và Yakov đang ôm nhau hôn thắm thiết, cũng góp giọng cổ vũ nhiệt tình.
Renata bỗng hiểu ra tất cả, những gì họ muốn trong đêm nay.
Cô nhìn quanh, thấy trong ánh mắt của từng người đều bốc lên ngọn lửa thèm khát.
Họ như những con dã thú đã bị dục vọng đốt cháy.
Tối nay là một lễ hội điên cuồng không luật lệ, một đêm mà bất cứ điều gì họ muốn đều có thể thành hiện thực, và không ai bị phán xét.
Đêm nay là ngày giấc mơ của họ thành hiện thực nhưng để hoàn tất, họ cần một vật tế.
Giống như thời con người còn u mê, cứ mỗi dịp lễ trọng đại là lại dâng lên thần một trinh nữ, và cả bộ lạc sẽ ca hát, nhảy múa xung quanh cô gái ấy…