Cùng với hiệu lệnh của cô ấy, senpai vặn tay ga, con xe máy phát ra tiếng “Rururururu…” và được gia tốc ngay lập tức. Có lẽ chị ta đã sử dụng đồng thời <Gia tốc> và <Giải phóng giới hạn tốc độ>. Nhận được hiệu quả của 2 ability, con xe đen kịt nhanh chóng đạt tốc độ không tưởng ngay lập tức. Ngoài ra tôi cũng không hề nói đùa đâu, áp lực gió mạnh đến nỗi cơ thể tôi như sắp bị thổi bay vậy.
“Fu…….Trông cậu vẫn dửng dưng được vậy.”
Micro thu phát âm thanh trong mũ bảo hiểm. Tiếp tục với tốc độ đỉnh của đỉnh, senpai đã vượt qua tôi trong nháy mắt và tới khu vực 100 met. Song, nhìn vào nó ai ai cũng tin chắc rằng chị ta đã thắng. Tuy nhiên.
“.............Ế ?”
Vừa nãy là giọng của Kazami, hay giọng của Saionji, mà cũng có thể là từ đám đông đi nữa, tuy tôi không rõ lắm nhưng, rất nhiều người đang tỏ ra ngạc nhiên tột độ.
Vì sao ư, bởi con xe của senpai đã dừng hẳn. Cánh tay tuột khỏi tay ga, cơ thể của senpai đã bị văng ra khỏi xe và ngã lăn lông lốc. Thế nhưng, ngay sau đó chiếc áo khoác chị ta mặc đã phồng ra và trở thành hình thái túi bóng khí. Còn nữa, chất liệu nền đất sân vận động cũng biến đổi đột ngột, nó hấp thụ sự va đập và khiến cho senpai với con xe phải bất động.
“_________ Này tụi bây”
Nhìn vào quang cảnh xảy ra đúng như mình dự đoán, tôi từ từ đi bộ lên trước rồi bắt đầu cất lời. Không chỉ nói cho bà chị đang bất động, không thể trả lời đằng kia, tôi còn tuyên bố trước toàn thể đám đông.
“Mấy người thực sự nghĩ rằng một bảy sao không thể đọc được tình huống cỡ này ?”
“Ý…….ý cậu là sao nya ?”
Quả nhiên, Kazami Suzuran đã cất tiếng trước.
“Tôi chẳng hiểu gì hết trơn nya. G, giải thích ! Yêu cầu cậu giải thích nya !”
“Chẳng cần cô giục tôi cũng sẽ nói…..Nghe đây ! Vừa nãy như Saionji đã nói, luật lần này có ý nghĩa rất sâu xa. Vì là cái gì cũng được, nên ai cũng sẽ bị dụ bởi ý nghĩ rằng sẽ phải gây cản trở…….Tuy nhiên, nếu đã hiểu được nó thì cũng coi như xong.”
“Xong……? X, xong là xong cái gì nya, Shinohara-kun ?”
“Có lẽ hay phải chăng, mấy câu chuyện tưởng tượng ấy với tôi thì sao cũng được. Không được đánh giá cao ư ? Đến giờ vẫn chưa sử dụng một lần nào ư ? Thế thì sao. Nếu có cơ hội thì cứ diệt thôi. Xin lỗi nhưng tôi là 7 sao, và tôi cũng chẳng định thua ngay tại đây đâu.”
Trong khi thản nhiên đi bộ về phía đích, tôi nhớ lại cuộc hội thoại với Himeji về hội nghị chiến lược vài tiếng trước.
[Thưa chủ nhân. Ability sẽ sử dụng trong ngày hôm nay sẽ là 3 cái <Xâm nhập vô hiệu>]
[........Hả ?]
[Thì em bảo là <Xâm nhập vô hiệu> ấy. Nó là ability hỗ trợ loại vô hiệu hóa tạm thời ability phòng ngự của đối phương.]
[A, à. Cái đấy thì tôi biết rồi…..nhưng sao lại 3 cái ?]
[Như em nói, nó có thể xóa đi tất cả các ability đồng dạng. Hơn nữa, đối thủ của anh, rank của Urasaka-sama là 3 sao. Trường hợp chị ấy sử dụng loại phòng ngự thì, chắc chắn nó sẽ ở mức cấp độ 3. Do đó, với Ability lv1 của chủ nhân, anh tuyệt nhiên không thể bắt kịp được].
[Nhưng mà….Điểm chính trong game lần này không phải đọc ý đồ của nhau và tạo nên cơ cấu thích hợp nhất à ? Vậy sao chúng ta……...À, khoan. ……..Hiểu rồi]
[Chủ nhân, anh nhận ra rồi ạ. Đúng vậy, có company chúng em ở đây, việc nghĩ về cách cân bằng ability là hoàn toàn không cần thiết. Vì can thiệp được từ bên ngoài nên em và hacker Kagaya-san hoàn toàn có thể kiểm soát được...Tức là, với game này, thứ đe dọa đến chiến thắng của anh ngay từ đầu chỉ có <Vô hiệu can thiệp> thôi. Ngoài nó ra, ta chẳng cần phải xem xét làm gì nữa cả]
Là vậy đấy.
Vốn dĩ chúng tôi đã chỉ đối phó với <Vô hiệu can thiệp>. Dẫu cho tần suất sử dụng có là thấp hay cao đi nữa, thực chất nó chẳng liên quan gì. Chỉ cần ngăn chặn được nó là mấy trò gian lận của company sẽ được thông qua.
Thế nên, tất cả ablitiy tôi lấy chỉ có <Xâm nhập vô hiệu lv1>.
Ở thời điểm này, tạm thời chiến thắng đang nghiêng về phía tôi…..Tuy nhiên, thế vẫn chưa đủ. Độ trước, để lời nói dối không bị lộ, để không khiến ai phải nghi ngờ thì diễn là một yếu tố không thể thiếu. Do đã chuẩn bị hoàn hảo đến thế này rồi nên tiếp theo sẽ là vai trò của tôi. À, lại đến giờ quẩy rồi.
Sau khi tính toán góc quay của camera xong, tôi cười khểnh.
“Ability thứ nhất tôi đăng ký là<Xâm nhập vô hiệu lv7>. Nhờ hiệu quả của nó mà <Cưỡng chế đình chỉ> ở ô thứ 2 sẽ phát huy tác dụng.”
“Phá hoại 2 ô ability bằng một cái và cậu đã thực sự gây cản trở cho đối phương……? Th, thật là quá đơn giản nya. Nhưng mà nhưng mà, Shinohara-kun, thế còn ô cuối thì sao nya ?”
“Ô cuối ? Chắc cô cũng thấy rồi còn gì ?”
“Hế nya ?”
Trong khi nói chuyện, từ lúc nào đó tôi đã đến được chỗ senpai.
Phải, chắc Saionji cũng nhận ra rồi, phương pháp của chúng tôi chỉ có một khả năng thua duy nhất. Đó là, dù cho dừng được xe máy, nhưng vẫn còn khả năng cơ thể của senpai sẽ vượt qua vạch đích. Nếu nó thành hiện thực, tôi chắc chắn hết cơ hội. Vậy nên tôi buộc phải triệt tiêu mọi mối nguy hiểm.
Tuy nhiên, như vừa nói lúc nãy, câu trả lời đã rõ như ban ngày.
“Nếu không biết thì để tôi cho cô biết. Ô ability thứ ba của tôi là <Thiết lập an toàn> và nó là để dành cho senpai. Thì nhìn kìa, nếu để đối thủ bị thương không phải rất tệ sao ?”
“ “ “A……………!?” “ “
……. Tất nhiên tôi chỉ xạo tí thôi. Thực ra nó là cái túi bóng khí được chuẩn bị trước và sẽ tự động mở ra phong tỏa cơ thể của senpai khi gặp sự cố.
Tóm lại, trong game lần này tôi chẳng cần chạy mà cứ thế thong thả vừa cười vừa đi cho đến vạch đích.
“Cậu đúng là quá tuyệt vời nya, Shinohara-kun.”
Chỉ còn một chút nữa thôi, cuộc chiến giữa tôi với senpai Ban-gyaru sẽ kết thúc.
Khi đám đông bắt đầu nhôn nhao, Kazami đã dán chặt lấy tôi với đôi mắt long lanh, sau đó cô ấy khua hai tay lên xuống.
“Quá hay nya ! Tôi đã chụp được rất rất rất nhiều ảnh đẹp này, số lượng người xem cũng tăng lên vun vút này, ……….A, thu hoạch lớn quá, mình sẽ chảy máu mũi mất nya ! Yêu cậu nhất Shinohara-kun nyaaa !”
“Cảm ơn. Nhưng mà nhé, mấy cái game như thế này thì tôi thắng là điều hiển nhiên rồi.”
“Ng, ngầu quá nya………..L, lời vừa nãy, tôi lưu lại trong bài báo nhé nya !? Kiểu như <__Blah blah tôi thắng là điều hiển nhiên rồi. Vừa nói vừa nở nụ cười hung tợn, phải nói rằng rất hợp khi gọi anh là đỉnh cao của tách biệt. Hình bóng trong anh như khiến chúng ta gợi nhớ đến quỷ vương máu lạnh chứ hoàn toàn không phải anh hùng chính nghĩa____> !”
“..............Hóa ra người viết bài báo ấy là cô luôn hả.”
Nhắc mới nhớ, hình như Libra cũng là nhà quản lý của LNN nhỉ.
Đứng bên cạnh Kazami, Saionji khoanh tay trước ngực và làm vẻ khó chịu ra trò (không hiểu sao tôi cảm thấy cô ấy toát lên bầu không khí nguy hiểm)
“…. Chúc mừng chiến thắng ba lần liên tiếp. Shinohara”
“Cô khen mà trông mặt như đưa đám ấy nhỉ”
“Thì tất nhiên rồi. Chỉ cần chút chít nữa thôi là cậu game over vậy mà”
“...............”
“........Này Shinohara. Sao ông không phản pháo lại vậy. Tôi chỉ đùa thôi, là đùa thôi”
“Tôi thấy bà chẳng giống đùa chút nào cả”
Vừa nhăn mặt tôi vừa phun ra mấy lời với vẻ học hằn.
Senpai Ban-gyaru đã rời khỏi hội trường. Về kết quả quyết đấu thì chị ta đã bại trận, tuy nhiên bả vẫn hí hửng thỏa mãn như kiểu test thành công con xe yêu quý của mình vậy.
Dường như mọi chuyện đã giải quyết xong, chắc tôi cũng chuẩn bị…….
“Ahahahahahahahaha”
Ngay khi tôi định về. Ngay khi kết quả đã an bài thì.
Đột nhiên có một tiếng cười lớn phát ra ngay trong sân.
Làn khói trắng toát lên xìiiiii, đồng thời có bóng người từ trên ghế khán đài đứng lên rồi nhảy phắt xuống. Một màn biểu diễn hoa hoè. Khi làn khói trắng dần biến mất, bóng dáng của người mặc chiếc áo choàng từ từ xuất hiện và tiến về phía tôi.
Tên con trai quen thuộc. Hay đúng hơn, là kẻ tôi đã bắt gặp sáng nay.
Thanh niên mặc áo choàng đen. Kugasaki Seiran. Dáng người cao mảnh khảnh, khuôn mặt khá bảnh. Tuy nhìn có vẻ loè loẹt, song khi kết hợp với phần tóc mái của hắn thì nó lại rất hợp.
Chỉ có điều, tất cả mọi ấn tượng của tôi với hắn đều tập trung hết vào bộ trang phục ấy.
Chiếc áo choàng đen kịt dài lên tận cổ, tay phải quấn băng, còn tay trái thì đeo vòng có ghi chữ gì đấy. Trông không khác gì hiện thân của tụi bị mắc chứng chuunibyou cả (Ảo tưởng).
Hắn tiến lại gần ngay trước mắt tôi rồi dừng lại.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, 7 sao. Tên ta là Kugasaki Seiran, nhớ lấy. Ờm, ta không định nói vậy đâu nhưng, dù không muốn chú cũng phải khắc sâu nó vào não thôi. Bởi đó chính là tên của người đầu tiên sẽ bắt chú mày phải qùy gối khuất phục.
Vừa nói vừa làm trò như kiểu đang diễn kịch. Mặc chiếc áo choàng bay phần phật trong gió, Kugasaki cười nhạt và chào hỏi với thái độ bất địch.
“....Hê, thế cơ à. Vậy đằng ấy có chuyện gì ?”
“Nghe cho rõ đây ! Thực ra ta có chút chuyện muốn bàn với chú mày”
“Bàn ?”
“À. Vài tiếng trước chú cũng thấy bài đăng kỳ kỳ trên STOC rồi đúng không. Với tư cách là đối thủ của nữ thần, ta đây cũng chính là đối thủ của chú mày. Fu, đúng là rất thì vị. Thú vị đến mức ta suýt chút nữa đập vỡ bà luôn cả thiết bị.
Tuy nhiên, vì ta là người điềm tĩnh mà. Thay vào đó ta đã đến tận đây để xem trận quyết đấu của chú đấy. Rất hay, không ngờ ngoài nữ thần ra vẫn còn trận game khiến ta phải nể phục như vậy. Cũng chính vì thế mà ta sẽ quyết đấu với chú mày. Sức mạnh đã đánh bại nữ thần, nếu không phải hư danh thì hãy cho ta chiêm ngưỡng đi !”
Ánh mắt ẩn đằng sau chiếc kinh đã liếc về phía Saionji trong chốc lát, gã Kugasaki ấy đang rất muốn đánh bại tôi. Những ngôn từ đầy sự nhiệt huyết, dường như do đã quá quen với việc thách đấu Saionji nên hắn nói mà chẳng có chút dao động nào cả. Một gã phiền phức thực sự.
(Đừng nói là hắn phi thật nhanh để đến đây đấy nhé)
Tôi nghĩ lại về những điều mình đã làm trong bí mật.
Đối với tôi, việc Kugasaki đột nhiên xuất hiện sau trận quyết đấu không hẳn là một sự kiện nào đó ngoài dự đoán. Bởi lẽ, trước khi bắt đầu game với Ban-gyaru senpai, tôi đã khiêu khích hắn bằng dòng tin nhắn nặc danh đăng lên STOC. Chỉ có điều, tôi không nghĩ hắn lại manh động như vậy, cơ mà “mồi lửa” tôi sử dụng chính là để Kugasaki đăng ký quyết đấu game với mình.
Và cũng là để tên bám đuôi Kugasaki ấy không đụng tới Saionji nữa.
Ngoài ra, vì hiện tại tôi đang là 7 sao, kẻ đã đánh bại nữ hoàng nên trò chim mồi ấy mới có tác dụng.
“Ha……..hiểu rồi. Vậy anh đến là để đăng ký quyết đấu với tôi.”
“Đúng rồi. Nhưng cái chính vẫn là ta muốn chứng minh rằng chú mày chỉ là cửa dưới thôi, anh mày mới là cửa trên.”
“Nếu muốn đùa thì làm khuôn mặt hài hước hơn đi………..Ừm, xem nào. Thích thì nhích thôi, nhưng tôi có một điều kiện.”
“!? Này, Shinohara, ông đang nói cái gì thế”
“...........Điều kiện ?”
Cắt ngang lời nói của Saionji, Kugasaki nhau mày hỏi. Tôi tiếp tục thản nhiên trả lời.
“Phải. Bởi vì tôi chẳng được lợi lộc gì khi nhận lời quyết đấu của ông anh cả. Với lại, tôi biết việc đăng ký game là không thể bị bác bỏ, nhưng ta có thể tự chọn theo tuần tự đúng không ? Hiện giờ tôi đang có hơn 50 đợt đăng ký, nếu tôi cứ làm thế thì chắc lượt của ông anh sẽ chẳng bao giờ tới đâu nhỉ”
“Thì, đúng vậy….Gư, tên xảo trá. Thế, điều kiện là gì ?”
“À, như đã nói lúc nãy, đây là trận game để quyết định xem ai mới là người xứng đáng trở thành đối thủ của nữ hoàng, đúng không ? Vậy đơn giản thôi, người thua game sẽ không được thách đấu với Saionji thêm lần nào nữa. Nếu ông anh chấp nhận điều kiện thì tôi sẽ nhận lời mời đăng ký.”
“ “Cái……….. !?” “
Trước lời tuyên bố của tôi, không chỉ Kugasaki mà ngay cả Saionji cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên. Đặc biệt là Saionji, cô ấy cứ há hốc mồm rồi nhìn tôi chằm chằm.
Do đó, hiển nhiên rằng Kugasaki sẽ là người mau chóng lấy lại bình tĩnh trước.
“Ng…….ngươi đang giễu cợt ta đấy à ? Nữ thần đối với ta chính là một vị thánh, là một sự tồn tại cao quý ! Lấy người như thế ra đặt cược, đúng là sai trái.”
“Hê, thế thì thôi. Vậy ông anh đi mà quyết đấu với người khác, đây éo rảnh…….Cơ mà kỳ thật đấy. Nếu nghĩ mình chắc thắng tuyệt đối thì đặt cái quái gì chẳng được. Thôi dẹp, trình độ ông anh cũng chỉ đến thế thôi, có bỏ chạy cũng chả sao đâu.”
“............!”
Kugasaki nhăn nhó trước mấy lời cà khịa của tôi. Tức giận, cau có...Tuy nhiên chỉ sau vài giây, hắn đã làm chủ được cảm xúc của mình rồi giơ tay phải lên chỉ thẳng mặt tôi.
“Chạy ? Ta mà phải chạy á ? Một kẻ năm sao như ta, một leader của hội <Ngã lưu thánh kỵ sĩ đoàn> như ta chẳng có lý gì lại phải bỏ chạy trước ngươi cả. Một lần nữa, Shinohara Hiroto. Ta sẵn sàng chấp nhận mọi điều kiện và thách đấu game với ngươi.”
Chứng minh lời nói bằng tinh thần đầy quyết đoán và cứng rắn.
Lời nói khiến ai cũng phải liên tưởng đến hình ảnh của các nhân vật chính trong những câu chuyện. Ngược lại, còn tôi thì _____
“Haa…….Quất luôn ! Để tôi cho ông anh thấy sự khác biệt về đẳng cấp là như thế nào ! Đồ hạng ba.”
Nói xong, tôi nở nụ cười đểu cáng.