Let’s Play Together at the Haunted Mansion

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 109

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Toàn tập - Lời mở đầu

**Lời mở đầu**

“Ôi! Người kể chuyện kìa!”

“Nhanh lên! Câu chuyện sắp kết thúc rồi!”

Lũ trẻ hét lên khi chạy về phía góc làng.

Ngôi làng khoảng 50 hộ gia đình này được dân làng gọi là “Làng Jang”.

Cái tên “Jang” bắt nguồn từ vị tổ tiên khai hoang lập ấp, dẫn gia tộc mình xây dựng nên ngôi làng này.

Làng Jang phát triển như một thị trấn cảng, nằm giữa dòng sông khổng lồ mang tên Flamber.

Thế nhưng, bao quanh bởi núi non và đầm lầy, làng chỉ thu hút những thương nhân nhỏ hoặc người cần cập bến gấp, bởi những thành phố cảng lớn hơn như “Medria” thượng nguồn và “Thành phố Tự do Thương mại Pilenia” hạ lưu đã che khuất nó.

Dù lớn hơn một ngôi làng miền núi thông thường, nó vẫn bị coi là vùng nông thôn. Đó chính là Làng Jang.

Gần đây, ngôi làng lại bắt đầu rộn ràng sức sống. Một chiếc thuyền buôn nhỏ đã đến làng, nhưng nguồn cơn tiếng cười của lũ trẻ lại chính là người kể chuyện đi cùng nó.

“Ôi! Đằng kia kìa!”

Tại bến cảng nhộn nhịp, nơi dân làng trao đổi ngũ cốc dự trữ và vải vóc với thương nhân, rất nhiều trẻ em và một vài thanh niên tụ tập.

Giữa họ, một bóng người kéo mũ trùm thấp xuống bắt đầu cất tiếng.

“Hê hê. Ừ thì, vì đã tụ họp đông đủ... ta kể chuyện nhé?”

“Vâng!”

“Kể chuyện anh hùng đi!”

“Chuyện tình yêu ạ!”

“Kể về nhà vua đi ạ!”

Giọng người phụ nữ lớn tuổi vang lên, lũ trẻ bắt đầu rôm rả như đang ở một khu chợ ồn ào.

Một kẻ du hành buôn chuyện – đó chính là người kể chuyện. Xét theo cách nào đó, họ không khác mấy những kẻ hát rong hay hành khất lang thang, nhưng họ đủ kỹ năng kể chuyện điêu luyện để xứng danh “người kể chuyện”.

“Được rồi. Hôm nay, ta sẽ kể cho các ngươi một câu chuyện kinh dị.”

“Hahaha!”

“Ồ!”

Có lẽ cử chỉ giơ cả hai tay lên dọa chúng của người kể chuyện khá thú vị, lũ trẻ đang tụ tập bật cười.

Giữa tiếng cười, giọng người phụ nữ lớn tuổi bắt đầu ngân vang.

***

Ngày xửa ngày xưa, có một quý tộc sở hữu cô con gái vô cùng xinh đẹp. Tiểu thư không chỉ tuyệt sắc mà còn thông minh và cao quý. Mọi người đàn ông trên đời đều yêu mến nàng.

(Thật có quý tộc như thế sao?)

(Nghe đi, nhóc con.)

Tuy nhiên, công chúa của vương quốc láng giềng, ghen tị với sắc đẹp của tiểu thư, đã giáng một lời nguyền lên nàng.

(Đột ngột vậy?)

(Lời nguyền thì được đấy... nhưng sai quỷ đến thì hơi quá...)

Tiểu thư, bị công chúa nguyền rủa, không thể bước chân ra khỏi dinh thự. Dù không thể rời đi, nàng vẫn xinh đẹp, thông minh và cao quý.

Rồi một ngày, vị công chúa đầy ghen tị sai một con quỷ đến dinh thự nơi tiểu thư sinh sống.

(Hả? (Cái này không hơi đột ngột sao?)

(Ừm, lời nguyền thì chấp nhận được... nhưng quỷ thì...)

Con quỷ đó, như những tên cướp độc ác, đã tấn công dinh thự nơi tiểu thư cư ngụ.

(A! Thì ra chúng chỉ là những tên cướp như quỷ dữ thôi.)

Dinh thự có những hiệp sĩ dũng cảm và những người hầu trung thành bảo vệ tiểu thư, nhưng họ không phải là đối thủ của bọn cướp với sức mạnh như quỷ.

Cuối cùng, trước khi bọn cướp có thể thực hiện hành vi tàn ác với nàng, tiểu thư đã treo cổ tự vẫn để giải thoát.

Sau đó, dinh thự bị thiêu rụi,

và không ai còn nghe được câu chuyện về vị tiểu thư nữa.

Tuy nhiên, thỉnh thoảng vẫn có người báo cáo nhìn thấy tòa dinh thự cũ trong rừng. Những kẻ đột nhập đều thấy:

"Một người phụ nữ treo cổ, máu nhỏ giọt... hằm hè nhìn họ với ánh mắt oán hận!"

“Hahaha!”

Câu chuyện kinh dị của người kể chuyện kết thúc thành công. Lũ trẻ đều cười phá lên, nhưng... chà, miễn là chúng thấy vui, có lẽ đó là một kết quả tốt.

Một cậu bé ngồi gần người kể chuyện nhất, đang mút ngón tay, nhổ ngón tay ra và hỏi: "Thế rồi chuyện gì xảy ra với công chúa?"

"Công chúa biến thành một con cóc như cái giá phải trả cho việc sử dụng lời nguyền và bị một con chim ăn thịt."

11

Không khí đột nhiên lạnh đi.

Khi người kể chuyện đang vật lộn để cứu vãn tình thế, Alex bắt đầu bước về phía bến cảng.

“Trời ạ. Người kể chuyện này chẳng giải trí gì cả.”

Chà, kiểu người tuyệt vời nào lại đến một ngôi làng nông thôn vô giá trị như thế này chứ...?

Gãi đầu và điều chỉnh lại gánh nặng da, xương và thịt trên lưng, Alex thở dài.

“Ừm. Mình cần bán mớ này nhanh thôi.”

Hình ảnh mẹ gã mắng vì về muộn và ông bố với bắp thịt như một thợ săn đang nhai gã hiện lên trong đầu. Hay đó chỉ là tưởng tượng rằng họ chính là trùm cuối tối thượng?

“Mình phải bán nhanh thôi.”

Bước chân gã bắt đầu rảo nhanh hơn.

Hai ngày sau, Alex phát hiện ra tòa lâu đài khổng lồ trong rừng.