Solo: Loli666
==================================
Hôm nay là Thuỷ nhật, tuy mới đầu tuần nhưng tôi chẳng có gì để làm cả. Song tôi vẫn thức dậy sớm như mọi khi—thói quen là thứ không dễ bỏ chút nào.
Cô gái bên cạnh tôi vẫn còn say giấc; hẳn đây là nguyên nhân khiến tay tôi đau buốt trong giấc mơ tối qua. Tôi nhẹ chạm vào mái tóc đỏ ấy rồi rời khỏi giường mà không làm cô tỉnh giấc. Cả hai đã có cuộc trò chuyện dài trong lúc thưởng thức rượu vang nên tôi quyết định để cô nàng ngủ tiếp. Thôi thì để lần tới sẽ đến lượt nhỏ làm bữa sáng vậy.
Mà sao đêm qua Lydia cứng đầu vậy nhỉ? ‘Tớ sẽ ngủ trên giường cậu,’ Cô đã tuyên bố. ‘Nếu dám làm gì, tớ sẽ chẻ cậu ra, thiêu rụi rồi chặt tiếp. Nhớ đấy!’ Cô cũng chính là người đã ôm chặt tay tôi. Dù đã giải thích sự tình với Felicia nhưng Lydia lại mè nheo như một đứa trẻ và rồi lăn ra ngủ trước cả tôi.
Sao Lydia và Caren toàn nhất mực phản đối việc ngủ ở phòng khách thế nhỉ? Thậm chí tôi còn phải thuê một ngôi nhà khá rộng nữa. Hai người họ luôn nổi giận khi tôi muốn chuyển tới nơi nào đó rẻ hơn. Ừ thì tôi chẳng thể nào chống đối được với lý do: ‘Chỗ này vô cùng tồi tàn khi anh chuyển tới. Thế giờ tốn công sửa lại rồi mà lại chuyển sang chỗ khác à?’
Dù tôi muốn gửi thêm tiền lương khi làm gia sư về cho bố mẹ nhưng lại bị Lydia lẫn Caren ngăn cản. Cả hai đã đưa cho tôi một khoản tiền từ lúc tôi trở về Vương đô, và sẽ thuyết giáo nếu tôi không tiêu cho bằng hết. Đúng là vô lý thật mà.
Tôi hoàn thành thời gian biểu buổi sáng với việc tập kiếm, chiến đấu không vũ trang rồi tới ma pháp tại khoảng sân nhỏ của mình. Sau khi thay đồ, tôi đánh giá lại tình trạng của bản thân trong lúc chuẩn bị bữa sáng. Công việc đánh giá đối tác mới đã kết thúc nên tôi cảm thấy hết sức nhẹ nhõm. Khoản tiền công được chuyển tới cao một cách không tưởng, kể cả là với giai đoạn thử nghiệm. Đúng là tôi có quản lý việc chi tiêu của Lydia nhưng nói gì thì tôi vẫn chỉ là thường dân nên trọng trách mà hai nhà công tước giao cho thật sự khiến tôi đau tim. Vì sức khoẻ sau này, tôi muốn Felicia đảm đương vị trí ấy—phải chắc rằng Anna và Bà Walker hiểu rõ điều đó mới được.
Công việc làm gia sư cho các cô bé giúp những ngày thường nhật của tôi trở nên sống động, còn cuối tuần thì ầm ĩ nhưng cũng rất vui. Bài kiểm tra cuối kỳ đang tới gần cũng giúp giữ bầu không khí căng thẳng ở mức vừa phải. Hi vọng Ellie sẽ kịp thông thạo được một ma pháp cao cấp, còn Tina và Lynne sẽ cần thêm chút thời gian vì lượng ma lực dồi dào của mình. Cả ba cô bé đều đang chật vật để bắt kịp với Lydia hồi 13 tuổi trong mảng tốc độ niệm, nhưng tôi mong tụi nhỏ tiếp tục cố gắng—nếu thành công, bộ ba sẽ vươn tới hàng ngũ tinh anh của giới pháp sư Vương quốc.
Các cô bé đã tiến bộ rất nhiều trong ít tháng vừa qua. Tôi sẽ cần phải cố gắng hơn nữa nếu không bản thân bị tụt lại phía sau. Việc giảng dạy cho bộ ba vô cùng thú vị dù Caren sẽ giận dỗi nếu nghe thấy tôi nói vậy. Em gái đáng yêu của tôi biết rõ hơn bất kỳ ai rằng tôi là người rất nuông chiều và con bé thầm muốn độc chiếm điều đó. Nếu phải diễn đạt lại thì sẽ là, ‘Nghiêm khắc đôi khi là điều cần thiết—nhưng không phải với em.’ Caren có thể trở nên kỳ quặc đến nỗi oà khóc để được tôi quan tâm cơ mà.
Hiệu trưởng và giáo sư cuối cùng cũng hợp tác giải mã cuốn nhật ký. Trong khi đó, Anko lại phát chán với mấy cuộc cãi vã nên đã yên phận tại phòng chuyên đề. Hoàn cảnh khốn khó của chú mèo đen đã nhận được vô số bưu kiện từ khắp nơi, cả trong và ngoài nước—sức (đệm) hút của Anko đúng là vượt xa so với chủ nhân của mình. Tôi cũng cần phải để tâm tới mới được.
Về phần nội dung của cuốn nhật ký lại có vẻ khá đáng quan ngại. Tôi chỉ mong sẽ có thêm chút thông tin về đại ma pháp.
Ngoài ra…còn là về tiểu thư Stella. Điện hạ là một người nghiêm chỉnh—đến nỗi có phần hơi quá mức—nên sự căng thẳng đang dần đè nặng vai cô. Tuy hiểu đó không phải chuyện của tôi nhưng dành thời gian nói chuyện với Công nương Stella cũng không phải ý tồi.
Tôi cắt rau củ để làm món salad, cẩn thận chia thành nhiều phần rồi cất vào chiếc tủ lạnh do tôi tự chế. Tiếp đó, tôi đập vài quả trứng vào chảo đã được phết bơ. Trong lúc thêm phô mai vào để dần hoàn thiện món ốp lết, tôi tự hỏi bản thân.
Mình đã trượt kỳ tuyển chọn pháp sư hoàng gia sau biết bao cố gắng. Phản bội lại kỳ vọng của bố mẹ nhưng lại không tự giải thích gì cho họ. Giờ thì sao đây?
Tôi lật mặt món ốp lết và khuấy nồi nước súp đang sôi thơm phức ở bên cạnh.
Khi tới kỳ nghỉ hè của Học viên Hoàng gia, mình sẽ về nhà và tự mình nói với bố mẹ.
Tôi bỏ những miếng thịt xông khói dày lên phần còn trống của chảo. Mùi hương toả ra rất là hấp dẫn.
Rồi tiếp tới thì sao? Dành cả phần đời còn lại làm gia sư ư?
Tôi sẽ cố hết sức để dạy dỗ và giúp các cô bé có chỗ đứng cho riêng mình. Việc tìm ra cách kiểm soát đại ma pháp Lãnh hạc là một bảo hiểm để hiện thực hoá điều đó.
Trở thành quý tộc là bất khả thi, Tôi tự nhủ trong lúc lật thịt. Có rất ít thường dân vươn lên thành quý tộc trong suốt hơn hai trăm năm sau Chiến tranh Hắc vương, tới mức chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nói trắng ra, người đó phải lập công cứu nước thì mới có cơ hội. Nếu tôi nhớ không nhầm, địa vị cao nhất mà thường dân từng được ban cho là tử tước và chỉ tồn tại trong một thế hệ. Người đó đã giết được một con rồng—chủng tộc thông tuệ và hùng mạnh nhất—khi nó tấn công Vương đô. Thật lòng thì việc đó chẳng khác nào tự sát. Dù cho đã sát cánh cùng Lydia và Dũng giả của Đế Quốc, tôi cũng chỉ suýt soát đẩy lùi được thứ sinh vật đó. Và trên hết, toàn cõi Vương quốc hiện đang thái bình. Nhờ chế độ trọng dụng nhân tài mà số lượng thường dân làm việc trong bộ máy nhà nước đã tăng lên, nhưng tới giờ vẫn chưa có ai trở thành quý tộc cả.
Với cái tính nghiện việc thì mình phải tìm thứ gì đó để làm trong vài năm mới được. Cũng phải cắt bớt lượng thời gian ở bên Lydia— Ah, ổn rồi đấy. Đến lúc đánh thức nhỏ rồi.
Tôi tắt lửa, dọn ốp lết và thịt xông khói ra đĩa, chuẩn bị một giỏ bánh mỳ rồi mới quay về phòng ngủ. Mẹ trẻ hiện đang chùm chăn với mái tóc đỏ toả sáng dưới ánh nắng ban ngày.
“Lydia,” Tôi gọi, “bữa sáng xong rồi đó. Dậy rửa mặt đi.”
“Không đâu,” Nhỏ càu nhàu. “Hôm nay tớ sẽ nghỉ. Rồi tí nữa cùng cậu đi mua sắp tại Vương đô.”
“Không được. Cậu là một pháp sư hoàng gia—và là vệ sĩ của Công chúa điện hạ.”
“Đội hộ vệ hoàng gia sẽ lo liệu việc đó khi có đại sứ ghé thăm. Cậu cần phải ưu tiên tớ đi.” Lydia ngừng lại rồi bồi thêm, “Gần đây cậu xem tớ cứ như không khí vậy. Cậu muốn tớ tấn công nghiêm túc đấy à? Và đã là nam nhi thì phải làm gì đó đi chứ!”
“Thưa Công nương Lydia Leinster, người đùa giỡn hơi quá rồi đấy. Hãy dậy đi ạ.”
Nàng quý tộc đá chân và vùng vẫy trên giường. “Cậu chẳng vui tính gì cả!” Cô lầm bầm bất mãn. “Chán chết! Đáng lý cậu phải nói, ‘Như ý người thưa cô chủ’ mới phải chứ!”
“Vâng vâng.”
“‘Vâng’ một lần thôi! Jeez!”
Vài lần mỗi tháng, Lydia sẽ tới qua đêm tại chỗ tôi giống thế này. Tất nhiên không hề có gì đặc biệt—chúng tôi chỉ trò chuyện trong lúc uống chút rượu vang và nhỏ sẽ ngủ ngang giữa chừng. Chưa kể, tôi còn được Nữ công tước Lisa nghiêm nghị nhắc nhở rằng: “Allen, ta vô cùng vui sướng nếu con trở thành con trai ta,” Người nói, “nhưng con phải kiềm chế cho tới khi kết hôn. Lydia rất ngờ nghệch và dễ mất kiểm soát nên ta trông cậy vào con.”
Dù tôi muốn kháng cáo lắm nhưng lại không thể.
Thật lòng mà nói, tôi có cảm tình với nàng quý tộc đang vùng vẫy trong chăn đằng kia. Nhưng tôi không biết đó có phải là ‘yêu’ hay không—đáng buồn thay—tôi chưa từng hẹn hò trong suốt 17 năm hít thở của mình. Nhưng cảm xúc này là thứ khăng khít nhất mà tôi từng có nên tôi vô cùng trân trọng.
Cả hai đã cùng nhau trải qua nhiều thăng trầm trong những năm gần đây. Nếu tính cả lúc hợp tác với Dũng giả để đẩy lùi Hắc Long, tôi có thể coi cô ấy là nửa kia của mình. Liệu tôi từng muốn đường ai nấy bước không ấy hả? Ừ thì có vài lần. Song, thằng này vẫn còn tham sống lắm. Dù vậy, chúng tôi đã đồng hành, đã sát cánh cùng nhau.
Nhưng với tôi, hôn nhân lại là một câu chuyện khác. Lydia là con gái lớn nhà công tước, còn tôi là trẻ mồ côi. Dù đang có sự cải cách nhờ chính sách trọng dụng nhân tài, cách biệt địa vị sẽ không thể biến mất chỉ trong ngày một ngày hai. Khả năng để tôi và Lydia kết hôn là gần như bằng không. Trừ khi tôi tự lập nên một nhà công tước thì may ra—
Mẹ trẻ ngồi dậy khi vẫn quấn chăn quanh người. “Cậu lại suy nghĩ không đâu đấy à?”
“Không hề.”
“Cậu nghĩ mình đang lừa ai thế!? Lo xa quá rồi đấy. Cứ nghe theo bản năng đi! Và rồi— Eek!”
Mắt tôi mở lớn khi Lydia chống tay lên hông và đứng dậy trên giường khiến cho tấm chăn rơi xuống. Nhỏ chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng của tôi—lần nào qua đêm, Lydia cũng đòi một cái cả—nghĩa là phần dưới của nhỏ đang…
Tôi đảo mắt đi, và sau một khoảng lẳng khó xử, cô mới xấu hổ lên tiếng. “Cậu đã thấy chưa?”
“Nah,” Tôi đáp. “Tớ không thấy gì hết. Giờ hãy đi ăn sáng thôi.”
“Oh, thật sao? Cậu đủ tinh tường để chặn kiếm của tớ và giờ mong tớ sẽ tin chắc?”
“Cho tớ nói điều này được không?”
“Là gì?”
“Đừng bất cẩn như vậy, dù là với tớ đi nữa. Xin hãy dùng kiểu đồ lót ít gợi cảm hơn nhé.”
“Chết đ—! Khoan đã, cậu vừa nói ‘gợi cảm’ đấy à?”
“Oh, tớ vừa nhớ ra mình cần hâm nóng bánh mì. Nhớ mặc đồ vào trước khi bị cảm lạnh đấy.”
“C-chờ đã! Chúng ta chưa nói chuyện xong! Allen!”
Tôi đóng cửa lại, niệm một phép cách âm và đánh bài chuồn. Việc tôi đỏ mặt không hề liên quan đến chuyện vừa rồi, cũng như không phải Lydia mặc mỗi áo sơ mi trông quyến rũ đến nỗi tôi phải kiềm lòng không ôm lấy cô. Hoàn toàn không hề liên quan gì hết nhé.
Lúc tôi đã hâm nóng bánh mỳ, mang salad, nước ép hoa quả và món ốp lết cùng thịt xông khói dọn lên bàn, Lydia mới bước ra với quần cộc và áo sơ mi trắng của tôi, thứ vốn quá rộng so với cô. Tại sao nhỏ phải cố mặc nó dù chút nữa vẫn phải thay ra nhỉ? Mái tóc đỏ kia còn rối do mới ngủ dậy. Không phải ngày nào tôi cũng được thấy phần tóc mái của mẹ trẻ vểnh lên như vậy. Khi tôi hỏi Lynne về mái tóc tự nhiên của Lydia thì em ấy lại có vẻ bối rối nên chắc điều đó là một bí mật.
Lydia đang cười mỉm khi ngồi xuống đối diện tôi. Đó là pha lỡ miệng tai hại nhất trong tháng và tôi không thể để nhỏ sát thêm muối vào được.
“Chào buổi sáng. Hãy ăn thôi nào,” Tôi giả vờ lãnh đạm. “Cậu biết tóc mình đang rối xù đúng chứ?”
“Sáng tốt lành,” Lydia đáp. “Trước khi ăn, tớ hỏi một câu.”
“Thời gian là vàng nên ngắn gọn thôi nhé.”
“Cậu có thích màu đỏ không?”
Tôi mất giây để trả lời. “Tớ là con trai mà.”
“Tớ biết. Là chàng trai yêu tớ phải không?”
“Tớ xin phép không trả lời.”
“Oh? Thôi không sao. Thế màu yêu thích của cậu là gì?”
“N-nào. Thức ăn sẽ nguội mất.”
“Vâng vâng,” Lydia khúc khích còn tôi thì rên rỉ. Mẹ trẻ trêu chọc tôi suốt cả bữa sáng, và chắc sẽ còn tiếp tục thêm một thời gian nữa. Đúng là đau khổ thật đấy.
Chúng tôi vai kề vai khi đánh răng cùng nhau trước bồn rửa nhỏ với chỉ một chiếc cốc. Sau đó, Lydia mới thay sang bộ trang phục thường thấy. Khi tôi đang chải tóc cho cô thì bỗng có tiếng gõ cửa.
“Ai lại đến vào sáng sớm thế nhỉ?” Tôi tự hỏi. “Lydia, tóc cậu thẳng rồi đấy.”
“Mmm…” Cô đáp.
“Đừng có ngủ gật thế.”
“Không hề.”
Thật tình… Rõ ràng nhỏ định ngủ tiếp dù cho sẽ khiến quần áo bị nhăn. Mà giờ chuyện đó không quan trọng khi tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên.
“Vâng, ra ngay đây,” Tôi cất lời mà vội vàng bước ra. Nhưng khi tới nơi thì tôi nhận ra cửa đã mở sẵn rồi.
Hm?
Chỉ có một người khác ngoài Lydia có chìa khoá nhà mà thôi. Tôi mở cửa và thấy một nữ sói nhân trong bộ đồng phục Học viện—em gái Caren của tôi. Con bé trông u ám và dường như đang khóc. Caren cũng không đội mũ bê-rê hay áo khoác, đôi tai rũ xuống còn phần đuôi thì đung đưa yếu ớt.
“Caren?” Tôi hỏi. “Chuyện gì mà em tới đây sớm vậy?”
“Allen!” Con bé thốt lên rồi sà vào lòng tôi.
“Ôi trời,” Tôi liền ôm lấy. Con bé thoáng run rẩy và oà khóc. Tôi nhẹ nhàng vỗ về và đợi em ấy bình tĩnh lại khi nước mặt đã ướt đẫm trên ngực tôi.
“Có chuyện gì vậy…?” Tôi dịu dàng hỏi.
Sau một hồi thút thít, Caren mới nặn ra được một từ: “Stella.”
“Tiểu thư Stella làm sao cơ?”
“Cậu ấy mất tích rồi. Suốt từ tối hôm kia.” Caren dừng lại rồi nói thêm. “Em đã cùng Felicia đợi mãi nhưng cậu ấy không quay lại. Dù em đã nói Stella rất mạnh mẽ—nên sẽ ổn thôi—nhưng em…em đã làm tổn thương cậu ấy. Giá như em chịu lắng nghe thì đã…”
“Caren,” Tôi ân cần xoa lưng em gái để cố truyền đạt cảm xúc của mình. Em gái tôi trông bên ngoài thì lạnh lùng nhưng lại là người quan tâm tới bạn thân hơn bất kỳ ai. Nghĩ rằng mình đã làm hại đến một trong số họ đang khiến Caren vô cùng day dứt. “Đừng lo lắng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
“Allen…cảm ơn anh.” Con bé bấu chặt lấy áo tôi và vùi mặt mình vào lòng tôi. Với tư cách phó hội trưởng hội học sinh, em ấy hẳn đã phải giữ hình tượng của mình tại ký túc xá.
Lydia bước tới từ phía sau. “Cậu thấy rồi đấy,” Tôi vừa nói vừa xoa đầu em gái mình. “Tớ phải đi đây. Đừng có trốn việc chỉ vì tớ vắng mặt.”
“Đừng khờ thế,” Lydia đáp. “Và Caren, đừng có bám lấy Allen nữa.”
Caren nhìn vào mắt tôi và nói, “Em phải làm gì đây?” Em gái của tôi rất đáng yêu—đáng yêu hơn bất kỳ ai trên thế giới này. Tôi không thể ngó lơ nghĩa vụ của một người anh cũng như chùn bước trước lời đe doạ của Lydia được.
“Anh có thể hỏi vài câu không?” Tôi lên tiếng. “Em đã nói với Tina, Ellie hay Lynne chưa? Và Felicia vẫn đang ở Học viên à?”
“Em chưa kể với họ,” Con bé đáp. “Hôm qua, bộ ba có tới thăm nhưng em đã nói rằng Stella không được khoẻ. Em cũng báo với Học viện tương tự rồi. Stella—”
Tiếng chạy vụng về của cô gái đeo kính mặc đồng phục Học viện đã cắt ngang lời của Caren. Người đó có mái tóc dài rối bời và thở không ra hơi. Ngay khi tới nơi, cô gái liền chống tay lên gối và thở dốc. Tôi không biết phải nhìn vào đâu nữa.
“C-Caren,” Cô gái hổn hển, “đ-đừng bỏ tớ lại như thế chứ! C-cậu muốn trái tim mỏng mảnh và yếu ớt này ngừng đập à!? Tớ chưa muốn chết khi vẫn còn— tớ đến nhầm lúc à?” Người kia nhìn Caren đang rúc vào lòng tôi và Lydia ở phía sau nên dường như đã hiểu được tình hình.
“Nếu tim cậu ngừng đập thì tớ sẽ khiến nó quay lại bằng lôi ma pháp,” Caren trả lời. “Và cậu định nói như thế trước mặt Onii-chan đấy à?”
“A-Allen!” Cô gái lắp bắp.
“Xin đừng bận tâm, Felicia,” Tôi lên tiếng. “Em biết Stella có thể ở đâu không?”
Felicia cúi đầu rồi nắm chặt đôi tay mảnh mai của mình. “Không ạ,” Cô run rẩy đáp. “Em tưởng cậu ấy tới dinh thự Howard nhưng nhóm Tina không hề nhắc gì cả.”
“Ra vậy. Anh sẽ tự kiểm tra những nơi khả thi.”
“C-cho tụi em đi theo với!”
“Hai đứa đều cần tới lớp. Cả em nữa, Felicia”—tôi đưa tay ra mà nhẹ gõ lên trán khiến cô nàng loạng choạng—“nhớ chú ý tới bản thân. Đừng quên lời hứa của chúng ta.”
“…Em hiểu rồi,” Felicia lầm bầm khi đưa tay lên xoa trán. Còn Caren thì quay sang nhìn tôi và hỏi, “Lời hứa gì cơ?” nhưng tôi chỉ xua tay đánh trống lảng.
“Anh sẽ báo lại nếu tìm thấy tiểu thư Stella,” Tôi hứa với họ. “Nên cứ giao lại cho anh.”
Hai cô gái rơi vào im lặng. Và rồi, Felicia gật đầu còn Caren thì nói từ trong vòng tay tôi, “Xin anh, hãy cứu bạn thân của tụi em. Lydia, chị đã qua đêm ở đây phải không? Hãy chú ý tới địa vị của mình đi, thưa Công nương nhà Leinster. Đó là hành vi cấm kỵ đấy.”
“Cái gì cơ!?” Lydia nạt lại. “Allen là của chị, và— bỏ cậu ấy ra ngay!”
“Tôi biết chị đã ngủ trên giường và mặc áo của anh ấy.”
Lydia liền đỏ mặt, còn miệng thì mấp máy không nên lời. Caren đang cau mày. Chẳng biết hai người họ có phải là bạn hay không nữa.
Ngay khoảnh khắc tôi thả Caren ra, con bé và Lydia liền thủ thế. Cả hai nắm lấy vũ khí và tri triển hàng loạt pháp trận. Bộ họ không nhận ra ngôi nhà yêu quý của tôi đang bị đe doạ à?
Felicia tái mặt. “Đ-đúng là mình không có cửa mà…” Cô lầm bầm điều gì đó khó hiểu. Khi đang không hiểu nổi tâm tư của thiếu nữ đeo kính kia, tôi liền giải trừ đống pháp trận bằng một cái búng tay.
“Giờ không phải lúc đâu,” Tôi nghiêm nghị nhắc nhở.
“Caren bắt đầu trước,” Lydia phản đối.
“Anh cũng có trách nhiệm đấy,” Caren đáp gần như cùng lúc.
“Lydia, tới cung điện đi,” Tôi nói. “Cậu sẽ trễ mất. Caren, Felicia, đến lúc quay về Học viện rồi—và đừng quên báo cho các cô bé và giáo viên rằng hội trưởng hội học sinh sẽ vắng mặt.”
Dù tui theo thuyền em gái Caren nhưng đúng là thế này thì hết cứu!