Solo: Loli666
===============================
Sân trong nhà Howard đầy những vết tích khói lửa ngay từ sáng sớm. Lượng ma lực tràn ngập khắp nơi, và kết giới ở đây vững chắc hơn cả hàng quân sự thông dụng nhưng lại sắp sụp đổ. Có hai người đang giao chiến giữa sân tập khi tàn lửa và sấm sét nơi thanh kiếm gỗ va vào dao găm.
“Em khá hơn rồi đấy,” Lydia bình luận. “Ấn tượng lắm, Caren—và chị không nói vậy chỉ vì là chị dâu đâu.”
“Công nương đúng là có trí nhớ kém thật,” Caren đáp lại. “Chị đang nói tới ai chứ tôi không hề có chị dâu và sẽ không bao giờ có!” Sau một khoảng lặng, con bé nói thêm, “Lydia, nếu chị muốn giải thích gì cho sáng nay thì nói đi.”
“Anh ấy khăng khăng muốn ngủ cùng, và chị đâu thể từ chối được.”
“Allen…?” Caren quay sang hỏi, nhưng tôi chỉ nhún vai và phủ nhận điều đó.
Mình đã để cô ấy ngủ ở phòng khác. Với cả, câu ‘không bao giờ có’ đó đáng quan ngại thật đấy.
“Dối trá!” Caren hét vào mặt mẹ trẻ với tia sét giận dữ.
“Đó là sự thật,” Lydia nói. “Chị chỉ đáp ứng mong muốn sâu thẳm của Allen thôi.”
“Vớ vẩn!” Caren nạt lại, lùi về và ném dao găm lên không rồi biến ra cây lôi thương.
Lydia lãnh đạm tựa kiếm gỗ bên tay phải lên vai và xoay tròn đũa phép ở tay còn lại. Bộ nhỏ quên chúng là của tôi rồi à? “Tốt thôi. Tung hết sức đi,” Cô nói. “Chị sẽ chiều theo em chồng ngang bướng của mình.”
“Còn tôi sẽ khoá cái miệng táo tợn đó lại!”
Họ lần nữa lao vào nhau, và tôi phải gia cố kết giới để tránh dinh thự bị hư hại. Dù cãi vã là vậy, cả hai người đều đang cười. Đây chỉ là một màn vui đùa, giới hạn ma lực mà họ đang duy trì chính là bằng chứng. Nhưng tôi mong họ đừng đi quá xa.
Đúng lúc đó, hầu nữ trưởng Howard bước vào và gọi. “Ngài Allen.”
“Chào buổi sáng, Bà Walker. Xin lỗi vì sử dụng cơ sở của gia tộc.”
“Không cần bận tâm đâu ạ. Tiểu thư Stella muốn gặp ngài. Tôi sẽ để mắt tới chuyện ở đây, và các tiểu thư còn ngủ nên xin hãy nhanh lên ạ.”
Bà ấy có ngụ ý gì vậy? Tôi tự hỏi khi được Bà Walker đưa cho tờ giấy ghi địa điểm căn phòng. Tôi nhìn Lydia và Caren nhưng họ vẫn đang tận hưởng.
“Vậy tôi đi đây,” Tôi nói. “Chắc họ phải đánh tới chán mới chịu dừng đấy.”
“Tôi hiểu. Ngài cứ để tôi cầm chân họ.” Hầu nữ huyền thoại mà Anna luôn ngưỡng mộ đã tiễn tôi đi khi cúi đầu kính cẩn.
Giờ thì, Điện hạ muốn gì ở mình đây?
“Vào đi ạ,” Giọng nói vui tươi của Stella đáp lại tiếng gõ cửa.
“Xin thứ lỗi,” Tôi nói. “Chào buổi s—”
“Chào buổi sáng, Allen-sama.”
Thiếu nữ ngồi trên chiếc ghế kia địch thực là mỹ nhân. Cô tự như nữ thần với mái tóc dài bạch kim pha xanh đang toả sáng dưới ánh nắng, và bộ đồ ngủ trên người chỉ càng làm nổi bật điều đó. Vẻ đẹp của người quá áp đảo, không thể ngó lơ và ngang ngửa với khi Lydia mặc mỗi áo sơ mi.
Tôi rơi vào im lặng, và cô tiến lại gần với vẻ thắc mắc. Sau đó, Stella nhón chân lên và chạm lên đầu tôi.
“T-tiểu thư Stella?” Tôi hỏi.
Cô khúc khích. “Anh có mái tóc vừa ngủ dậy đáng yêu thật đó. Và chỉ cần gọi ‘Stella’ là thôi.” Cô ngừng rồi nói tiếp, “Allen-sama.”
Tôi tò mò nhìn lại nhưng cô lại ngập ngừng do dự.
“Tôi đã không giành chiến thắng,” Giọng nói của Stella pha chút lo lắng và mỏng manh, “nhưng tôi đã cố hết sức nên…tôi có được thưởng không?”
“Tất nhiên,” Tôi đáp. “Và người đã tâm sự với mọi người chưa?”
“Rồi ạ. Chúng tôi đã nói chuyện rất, rất lâu trên giường tối qua. Caren và Felicia đã mắng tôi còn Tina, Ellie thì nhất quyết không chịu buông tôi ra.” Người lần nữa bật cười. “Hai em ấy đúng là trẻ con nhỉ.”
Nụ cười của Stella vừa dịu dàng vừa tươi sáng. Chắc tiểu thư đã ổn cả rồi.
“Allen-sama,” Cô ngồi xuống ghế và nhìn tôi.
“Vâng?”
“Um…Anh từng chải tóc cho Caren khi còn nhỏ phải không?”
“Khá bất ngờ khi người biết đấy.”
“Tôi có chút ghen tị đó. Còn tôi thì sao?”
“Nhưng đã lâu rồi tôi chưa làm.”
“Nói dối. Tina và Ellie kể rằng anh đã chải tóc cho hai đứa.”
“Tôi không thể làm gì quá hào nhoáng đâu.” Tôi thành thật.
“Không sao cả. Tôi muốn được anh chải tóc.” Một khắc sau, cô thêm vào, “Um…được không?”
“Như ý người, thưa Stella Howard điện hạ.”
Tôi vòng ra sau lưng cô, cầm lấy chiếc lượt trên bàn và bắt đầu nhẹ nhàng làm thẳng mái tóc tuyệt đẹp giống với Tina. Vị tiểu thư ngọ nguậy, dường như vì thấy nhột nhưng lại không có vẻ gì là khó chịu.
“Stella,” Tôi nói.
“Vâng?” Cô đáp lại.
“Đêm qua tôi đã nói chuyện với Công tước Walter.”
“Bố tôi ư!?” Người giật minh.
“Ngài ấy nhờ tôi chuyển lời cho người.”
“Khoan đã! Đợi tôi một chút.”
Stella hít thở sâu một lúc nhưng có vẻ là đủ bởi cô quay sang tôi với vẻ nài nỉ. Khuôn mặt đó có sức công phá quá lớn, nên tôi đành xoa đầu và cô nở một nụ cười thiên thần giống như Ellie.
“Được rồi,” Tiểu thư nói với nụ cười.
“Ngài ấy có hai lời nhắn. Đầu tiên là, “Gia chủ nhà Công tước Howard sẽ được trao lại cho Stella Howard. Ta chưa từng thay đổi quyết định đó, và con bé đã dùng được thượng cấp ma pháp và bí kỹ càng làm ta chắc chắn hơn.”
“N-nhưng Allen-sama, chuyện đó…”
“Người đã tự mình đỡ được đòn mạnh nhất của ba người họ. Tôi dám chắc sẽ có ngày người thông thạo được thôi.”
Stella im lặng trong thoáng chốc rồi đáp lại. “Vâng, tôi sẽ làm được.”
“Và nếu người còn đắn đo thì sao?” Tôi nhắc nhở.
“Tôi sẽ nói với anh. Cả Caren, Felicia, Tina, Ellie và Lynne nữa.” Một giây sau, cô bổ sung, “Còn tiểu thư Lydia thì có chút…”
“Xin hãy làm thế. Chúng tôi sẽ cố hết sức giúp đỡ. Còn giờ là lời nhắn thứ hai.”
Tôi hoàn thành việc chải tóc nên chuyển sang tết tóc. Mong rằng thành quả sẽ ổn—tôi chưa từng tết tóc của ai ngoài Lydia từ lâu về trước, và với Tina và Ellie thì cũng chỉ là buộc gọn lên mà thôi.
“‘Kỳ nghỉ hè năm nay, hãy về nhà bằng mọi giá,’” Tôi nhắc lại.
“Con xin hứa,” Cô thì thầm.
“Mà tiện nhắc đến Công tước Howard, ngài có nói, ‘Ta xin lỗi. Ta sẽ đợi con.’”
Người không đáp lại nhưng một giọt nước mắt đã lăn xuống má cô. Có vẻ mối quan hệ bố con băng lạnh cuối cùng cũng đã được hàn gắn.
Tôi hoàn thành công đoạn tết tóc. Giờ thì cần cái gì đó để buộc—
Stella đưa ruy băng cho tôi. “Nhờ anh nhé?”
“Tất nhiên rồi,” Tôi trả lời và cột ruy băng lên cho cô.
Xong! Và trông cũng đẹp đấy chứ.
Vị tiểu thư cúi đầu trong im lặng.
Gì vậy nhỉ?
Tôi hoảng hốt khi Stella quay sang nhìn tôi. Mắt cô đang rưng rưng nước.
“S-Stella?”
“Allen-sama, cảm ơn anh nhiều,” Cô nói. “Với tôi, anh thực sự là một—”
Cánh cửa bật mở với sự xuất hiện của một mỹ thiếu nữ tóc bạch kim. Cô bé trông vẫn ngái ngủ với bộ đồ nhăn nhúm.
“Chào buổi sáng,” Tina nói, gà gật bước tới chỗ chị gái, vòng tay ôm lấy eo rồi gục mặt lên đùi cô. “Em sợ chị đã đi đâu mất rồi, Stella.”
“Xin lỗi nhé,” Stella đáp mà nhẹ xoa đầu cô em gái. “Chị sẽ không bỏ em đâu.” Mong rằng quan hệ giữa hai người đã như trước.
Giờ thì Tina—em đã rất cố gắng nên hãy sửa lại mái tóc rối đó và—
“Không được! Em trước phải không, Nii-sama?”
Cô bé với mái tóc đỏ rối bời lẫm liệt đứng ngay trước cửa. Theo sau là một Felicia uể oải vì vẫn chưa hồi sức hoàn toàn. Felicia có vẻ bối rối khi thấy Tina đang ôm Stella, nhưng rồi lại ngồi xuống chiếc ghế dài và dùng tay ôm tấm đệm.
Tina ngơ ngác mất một lúc rồi mới sực tỉnh. “L-Lynne!” Cô bé thốt lên. “T-thật không thể tin được! Mới nãy cậu còn đang ngủ và chảy nước dãi cơ mà!”
“Tôi không có chảy dãi,” Lynne phủ nhận.
“Có đấy! Và áo ngủ của cậu còn bị lật hở rốn nữa!”
“Tối qua, cậu đã than rằng rất mệt và đi ngủ mà chỉ mặc mỗi đồ l—”
Tina hét lên chặn họng bạn cùng lớp lại. “Đang ở trước mặt anh Allen đấy!” Căn phòng bỗng trở nên náo nhiệt.
Không lâu sau, Ellie cũng tới, và tôi khá bất ngờ khi chỉ mỗi em ấy là ăn mặc đồng phục hầu nữ chỉnh tề. Tôi sẽ không tiết lộ cho ai rằng cô bé là người nũng nịu nhất với cả Stella và tôi vào tối qua đâu.
“Allen-sama!” Ellie kêu lên, nhanh nhẹn chạy thẳng vô lòng tôi.
“Ôi chao,” Tôi đáp. “Chuyện gì vậy?”
Ellie khúc khích. “Em chỉ vui quá thôi. Cả chị nữa, Stella onee-san!”
“Eek! E-Ellie?”
Khi đang nghĩ khung cảnh nàng thiên thần ôm lấy một mỹ nữ đang bối rối là một kiệt tác nghệ thuật, thì tôi nghe thấy giọng nói từ bên ngoài hành lang.
“Chị biết phải làm gì đây chứ?” Lydia nói. “Em biết Allen là như thế mà, lúc nào cũng quá tốt bụng.”
“Chúng ta cần phải hạn chế điều đó,” Caren đáp.
“Đồng ý. Chúng ta nên cẩn thận hơn bao giờ hết. Mà em đã giải thích về chuyện-đó chưa?”
“Đừng lo; tôi bảo họ rồi. Mà dù không nói thì bố mẹ cũng sẽ chẳng bao giờ hiểu lầm Allen đâu. Vậy hè này, chị sẽ tới Đông đô phải không? Không phải là tôi muốn chị tới đâu nhé.”
“Tất nhiên rồi! Hãy nhớ là chị đã nhường quyền ngủ qua đêm vào thường nhật, và có thể lấy lại nếu muốn.”
“Đó là quyền lợi chỉ thuộc về em gái Allen, chính là tôi đây. Người ngoài như chị đừng có nhúng vào.”
“A-ai là ‘người ngoài’ hả!?” Sau một khoảng lặng, Lydia lên tiếng, “Tốt thôi…”
Mình nên ngăn họ lại trước khi cả dinh thự bị phá huỷ.
Đúng lúc đó, có ai đó kéo mép áo phải của tôi cùng giọng nói đầy xúc cảm thì thầm. “Tôi thực sự vô cùng biết ơn. Tôi sẽ chẳng thể làm được gì nếu thiếu anh, Allen.”
Hể?
Bên cạnh tôi, Stella hơi lè lưỡi ra. Mặt cô đang đỏ tới nỗi lan tận tới cổ. “Tôi chưa từng gọi người con trai nào một cách thân thiết như vậy,” Cô giải thích.
Đáng yêu q— Mình cảm nhận được cái gì đó!?
Felicia đang ghi hình chúng tôi bằng cầu ma pháp. Em ấy dễ bị dạy hư vậy sao!?
Tina và Lynne vẫn đang trêu đùa, trong khi hầu nữ thì bất lực can ngăn. Tôi cảm nhận được cả bầu không khí căng thẳng bên ngoài hành lang nữa. Mới sáng sớm thôi đó mấy đứa ơi?
“Stella,” Tôi nói. Vị tiểu thư đang mỉm cười ngước nhìn lại. “Công tước Walter đã nhờ tôi làm gia sư cho cả người nữa. Người thấy sao?”
Tina, Ellie và Lynne ngay lập tức đứng hình. Bộ ba tỏ ra 80% là vui mừng, còn lại là những cảm xúc khác.
“Vâng! Xin hãy dạy cho tôi!” Nữ công tước Howard kế nhiệm dõng dạc trả lời. Stella đã vững tâm, và miễn còn tiếp tục cố gắng thì cô sẽ có thể tiến bước.
“Giờ thì mọi người mau thay đồ đi,” Tôi nói. “Đến lúc ăn sáng rồi. Anh sẽ đi ngăn bộ đôi ngoài hành lang. Felicia, cầu ghi hình đó sẽ tịch thu và xin hãy cố đừng để bị dụ dỗ nhé.”
***
“Đó,” Mẹ tôi từng nói. “Xong rồi, Stella. Trông con đáng yêu lắm. Đúng là con gái nhỏ của mẹ!”
“Mẹ ơi, con hỏi điều này được không?”
“Là gì vậy?”
“Bố đôi khi chải tóc cho con nên sao con lại không nên nhờ người đàn ông khác làm thế ạ?”
“Hỏi hay lắm. Giờ thử tưởng tượng xem: con có thích người đàn ông nào khác ngoài bố con chạm vào tóc mẹ không?”
“…Không ạ.”
“Chính là vậy đó!”
Tôi vẫn chưa hiểu được ý của mẹ.
Người bật cười. “Đừng lo, sẽ có ngày con hiểu thôi. Được người mà con quan tâm chải tóc cho là một cảm giác rất tuyệt vời. Mẹ nghĩ thế. Dám chắc con sẽ gặp được người làm con cảm thấy như vậy.”
“Con muốn được mẹ hoặc Shelley chải tóc mãi cơ!”
Trong thoáng chốc, mẹ rơi vào im lặng rồi chỉ đáp, “Là vậy sao?”
“Mẹ ơi?”
Mẹ tôi, Rosa đã khóc. Người hiểu được rằng bản thân không thể sống được bao lâu nữa.
Nhưng mẹ à, tôi thực sự đã gặp được người đó. Vị pháp sư với ánh trăng sao đã soi đường cho con trong bóng tối. Nên xin mẹ đừng lo lắng và hãy dõi theo con. Con không phải là Caren, Felicia, Tina, Ellie, Lynne hay tiểu thư Lydia—Con là con gái của người, Stella Howard!