Solo: Loli666
==================================
“Tiểu công tước, Richard Lein— ý tôi là Phó đội trưởng!” Một hiệp sĩ trẻ của đội hộ vệ hoàng gia bước vội vào căn nhà bỏ hoang mà tôi đang trú ngụ. “Tất cả đơn vị đã vào vị trí. Chúng tôi đã chặn đường thoát của mục tiêu và có thể đột kích bất cứ khi nào!”
“Cảm ơn, Ryan,” Tôi trả lời. “Cậu hãy nói với họ hãy sẵn sàng. Và đảm bảo không ai quên cầu liên lạc, nhưng đừng bứt dây động rừng cho tới khi đột kích. Bám sát kế hoạch. Nhớ duy trì phép cách âm.”
“Tuân lệnh!” Hiệp sĩ trẻ rời đi hừng hực khí thế. Cậu ta vẫn không chịu thả lỏng dù tôi đã bảo cứ gọi là ‘Richard’ khi không bắt buộc phải trang trọng. Mà cũng khó trách bởi gia tộc nam tước của Ryan là hầu cận của nhà Leinster, nhưng tôi vẫn khó tin đó lại là em trai của sĩ quan tham mưu độc miệng—người lúc nào cũng nói với tôi ‘Mau làm rể nhà bá tước Sykes và làm gương cho chính sách trọng dụng nhân tài đi.’
Thật lòng thì thằng này muốn lắm chứ, Tôi vừa nghĩ vừa mở màn sập mà ngó ra. Thời tiết se se đầu hè mang theo mùi biển của Tứ Hùng Hải. Hồ nước mặn lớn nhất Đại lục chỉ cách chỗ này một ngọn núi và cũng là giao điểm với ngoại quốc.
Bên ngoài, màn đêm đã buông xuống phủ lấy sơn làng vùng đông bắc Vương quốc. Các đám mây dày che đi mặt trăng, và chẳng có ánh sáng nào phát ra từ toà dinh thự cũ mà chúng tôi đang theo dõi. Chủ nhân cũ của nó hẳn đến từ phương tây với bằng chứng là kiến trúc đặc trưng của ngọn tháp. Dù có hàng rào để vạch rõ lãnh thổ nhưng lại chẳng bức tường nào cả.
“Chúng ta đang gặp bất lợi nhỉ, Bertrand?” Tôi hỏi người đàn ông râu rậm bên cạnh—Hiệp sĩ đứng đầu Binh đoàn hai. Ông đang trong thời kỳ đỉnh cao và mặc trên người bộ giáp trắng. “Xét đến việc một trong những hiệp sĩ hoàng gia bị bắt giữ—và bị nghi ngờ tạo phản. Theo những gì tôi biết, Vương quốc chưa từng có cuộc phản động nào từ thời chiến tranh Hắc Vương. Và giờ, người từng đứng thứ hai trong quyền thừa kế ngai vàng lại đang ấp ủ âm mưu đó.”
“Richard,” Ông ấy đáp, vẻ mặt vốn cau có càng nhăn lại, “Chuyện này thật ngớ ngẩn. Họ không cần phải triệu gọi chúng ta từ tận Vương đô.”
“Ông thắc mắc vì sao nhà Algren lại chẳng làm gì dù Công tước đã tuyên bố sẽ trông chừng Gerard phải không?”
“Cậu biết lý do chứ?” Chiến binh kỳ cựu nhấn giọng. Các hiệp sĩ khác trong căn phòng cũng chăm chú lắng nghe—tất cả đều đang nghi ngờ nhiệm vụ này.
Tứ đại Công tước đã thề tuyệt đối trung thành với Hoàng tộc. Có thể giải thích bằng nhiều lý do lịch sử bao gồm mối quan hệ máu mủ từ những đời công tước đầu tiên.
Quốc gia chúng tôi giáp với Đế Quốc ở phía bắc và Liên minh Công quốc ở phía nam—cả hai đều rất hùng mạnh—trong khi đó biên giới phía tây lại giáp với lãnh thổ của Hắc Vương, kẻ thù của toàn nhân loại. Chúng tôi không hề hạ thấp cảnh giác kể cả khi không còn xung đột đáng kể nào giữa người và quỷ, nên lực lượng chính của Đội hiệp sĩ Hoàng gia phải đóng quân tại biên giới phía tây—tất nhiên là có thêm sự trợ giúp từ giới quý tộc địa phương dưới sự lãnh đạo của Công tước Lebufera.
Tứ đại Công tước hiển nhiên phải có trách nhiệm bảo vệ Vương quốc và Hoàng tộc. Một trăm năm trước, nhà Howard đã đánh bại Đế Quốc tại biên giới phía bắc và ép chúng phải nhượng lại vùng nông nghiệp Galois màu mỡ, nay đã trở thành một phần lãnh thổ của nhà Howard. Gia tộc Leinster của tôi, người cai trị phương nam cũng từng chiến tranh với Liên minh Công quốc vào hai thế kỷ trước. Bà và mẹ của tôi đã lần lượt tham gia vào Chiến tranh phương Nam thứ hai và ba, cả hai lần đều đem về cho đất nước một công quốc. Trong khi đó, lực lượng phía tây đã chiến thắng oanh liệt trong vô số trận đánh với quân đội Hắc Vương.
Trái lại, nhà công tước Algren có lãnh thổ giáp với Thánh Linh Quốc thân thiện. Ngoại trừ điều đó và có Tứ Hùng Hải phía đông bắc, gia tộc họ không hề mạnh mẽ về quân sự. Chính vì thế mà họ càng liều mạng để thể hiện sự trung thành với Vương quốc và Hoàng tộc. Số đời Công tước Algren chết vì tuổi già chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Nói cách khác, việc gia tộc Algren làm ngơ nghĩa vụ là điều không thể hiểu nổi.
Tôi thở dài, nhớ lại khuôn mặt của ông lão tiền tuỵ vì bệnh tật đã gặp hôm trước. “Ngắn gọn thôi,” Tôi nói với Bertrand, “Công tước đang bị bệnh. Dù tôi mới thấy ngài ấy còn khoẻ mạnh tại lễ phong chức Hiệp sĩ và Pháp sư Hoàng gia.”
“Vậy còn các tiểu công tước thì sao? Tôi nhớ là họ đều đủ tuổi rồi mà.”
Tôi gật đầu đồng tình. “Công tước Algren có bốn người con trai, nhưng hình như có một người còn đang học Đại học.”
“Và Công tước vẫn gọi chúng ta? Kể cả không tính cậu út thì vẫn còn lựa chọn khác mà.” Hành động đó không khác gì tuyên bố Công tước Algren đang có xung đột với ba người con trai lớn.
Tâm trạng của các hiệp sĩ trong phòng dần trùng xuống. Gửi chúng tôi tới đây để bảo vệ Vương quốc vốn không nằm trong kế hoạch. Sĩ quan tham mưu và tôi đã lo sợ về sự phẫn nộ từ Đội trưởng và em gái của tôi—cả hai đều khá là cọc cằn sau khi bị ép tham gia lễ phong chức rối rắm tại cung điện. Chính miệng Công tước Algren đã nói: “Hoàng tử Gerard có quan hệ mật thiết với phe quý tộc. Nghi ngờ tạo phản. Yêu cầu điều động Đội hộ vệ Hoàng gia ngay lập tức.”
Không dễ gì để quyết định xem ai là thi hành lệnh, nhưng vì mức độ nghiêm trọng của tình hình, Đội trưởng, sĩ quan tham mưu và tôi chỉ còn một lựa chọn. Sau cuộc họp khẩn cấp, nhiệm vụ đã được đặt lên vai tôi.
“Liệu thiếu đi sự hỗ trợ từ Công tước có liên quan tới việc đội Pháp sư hoàng gia từ chối tham gia cùng chúng ta không?” Bertrand căng thẳng hỏi.
“Dù không có bằng chứng,” Tôi nói. “Nhưng đại sứ từ Công quốc Bazed và Atlas—cả hai đều giáp với lãnh thổ nhà Leinster—đã xuất hiện ngay khi nhà ngoại giao từ Đế Quốc vừa đi. Bên cạnh đó, Thánh Linh Quốc cũng thông báo về cuộc tập duyệt quân sự tại biên giới phía Đông. Nếu điều động cả Đội Hiệp sĩ và Pháp sư sẽ không phải ý hay—dù mỗi em gái tôi và đội vệ sĩ Hoàng gia là dư sức rồi.” Tôi cường điệu giơ tay lên để nhấn mạnh lập luận hợp lý của mình nhưng Bertrand và các hiệp sĩ vẫn im lặng.
Đội hộ vệ hoàng gia từng bị cười nhạo là các hiệp sĩ kiếm cỏi nhất Vương quốc, nhưng vài năm trở lại đây đã có sự thay đổi lớn nhờ vào thử nghiệm trọng dụng nhân tài từ chính Quốc vương bệ hạ. Dù chỉ có sáu trung đội và không tới 300 đơn vị, chúng tôi vẫn được coi là lực lượng tinh nhuệ của Vương quốc. Và điều đó càng được củng cố khi Gerard và nhóm bảo thủ đã bị giải tán bởi vụ làm loạn tại Học viện Hoàng gia.
Nhưng tất cả chúng tôi đều biết bọn chúng sẽ liều mạng thế nào để giữ lại lợi ích của mình—nhất là khi con trai thứ của các gia tộc lỗi lạc cũng chỉ là quý tộc trên danh nghĩa mà thôi. Khi Đội trưởng hiện tại nhậm chức, lũ đó còn làm ầm lên cơ mà. Chắc chỉ có Allen là đánh giá đúng về sự nguy hiểm của chúng.
“Ông muốn biết lý do các tiểu công tước lại im hơi lặng tiếng đúng chứ?” Tôi nói. “Con trưởng, Grant đang chuẩn bị một cuộc duyệt binh lớn với quân đội Algren để tương xứng với Đội hiệp sĩ của Thánh Linh Quốc. Con trai thứ hai, Greck đang ở Vương đô—Nhà Algren luôn chào đón đại sứ đứng đầu một quân đội. Con trai thứ ba, Gregogy lại quá ốm yếu còn con trai út, Gil mới chỉ là sinh viên. Hết rồi đó. Còn thắc mắc gì nữa không?”
“Không,” Bertrand đáp, “nhưng tôi muốn có chút thời gian thư giãn trước khi vào chiến trường.”
Ông lấy một cầu ghi hình ra từ trong túi. Ảnh phản chiếu trong đó là…tôi, đang bị ép phải quỳ gối trước đám đông tại buổi phong chức ở cung điện trong khi Hầu nữ trưởng nhà tôi, Anna đang giáo huấn. Tôi có thể thấy em gái và Ellen giao chiến ở phía sau. Dù tôi đã cố giật lấy cầu ghi hình nhưng đôi tay lực lưỡng của ông ta đã cản lại.
“Anh sao thế, Richard?”
“B-Bertrand!” Tôi thốt lên. “A-Ai đưa cho ông cái đó!?”
“Đội trưởng và tham mưu đã đưa cho trước lúc rời Vương đô. Họ nói rằng tôi sẽ thấy ‘thú vị’”
“Cái gì cơ?”
Các hiệp sĩ gần đó cười cười.
C-cả mấy người nữa à! Cứ đợi lúc quay về Vương đô đi, vợ các cậu sẽ được biết vài chuyện cũng thú vị lắm.
“Chú ý,” Tôi đổi giọng. Toàn bộ hiệp sĩ trong phòng liền đứng thẳng. “Hãy vượt qua khó khăn này. Chúng ta đang truy bắt Gerard Wainwright vì nghi ngờ tạo phản. Dù bị thương ở tay phải nên không thể dùng kiếm nhưng Hoàng tử vẫn dùng được ma pháp. Đừng hạ thấp cảnh giác. Và theo lời Công tước Algren, binh sĩ canh giữ hắn đã phải rút lui.”
“P-phó đội trưởng!” Ryan giơ tay với hai má đỏ bừng. Tôi khá chắc người này đã ngoài hai mươi nhưng biểu cảm đó không phải là giả.
“Gì vậy?”
“Nếu Hoàng tử phản kháng thì sao?”
“Bắt sống thôi. Điều đó sẽ không quá khó—đối phương cũng chỉ là một con người. Còn câu hỏi nào nữa không?”
Môi của các hiệp sĩ giữ chặt.
Không chút nhụt chí. Đúng thứ mình muốn thấy.
“Tốt!” Tôi hô lớn. “Đi thôi nào!”
Tôi bất ngờ khi thấy ngôi nhà được cho là Gerard đang ở được xây bằng gỗ. Một pháp trận bí ẩn của thú nhân tộc hẳn đã giúp tạo nên nó, bởi ta không hề thấy dấu hiệu xuống cấp nào dù được xây ít nhất một trăm năm trước.
Khi chúng tôi tiến vào trong, các nhóm khác bắt đầu báo cáo.
“Trung đội 2 đây. Chưa tìm thấy mục tiêu.”
“Trung đội 3 đây. Không phát hiện sự sống nào!”
“Trung đội 4 cũng tương tự. Nơi đây vắng tanh.”
Tôi dừng việc tìm kiếm ở tầng một. “Nhà trống người ư?” Tôi tự lầm bầm. “Nhưng rõ ràng tên đó đang ở đây vì—”
“Phó đội trưởng!” Giọng nói khô khốc của Bertrand vang lên từ cầu liên lạc. “Gerard đang ở dưới lòng đất! Có một lối đi mật đằng sau đồng hồ lớn ở sảnh chính, và nó dẫn tới một tầng hầm không nằm trong bản đồ mà chúng ta—”
“Bertrand!?” Tôi kêu lên khi giọng nói của ông bị ngắt quãng. Tiếng hét và âm thanh kiếm va chạm vang lên.
“Trung đội 1 và 2 tới tầng hầm ngay!” Tôi ngay lập tức ra lệnh. “Phần còn lại, chặn lối thoát lại!”
“Tuân lệnh!”
Tôi băng qua căn nhà kỳ lạ và bước xuống một cầu thang xoắn ốc. Sau đó, tôi nhìn thấy một không gian rộng lớn với bức tường chi chít vết kiếm được chiếu sáng bằng nến. Trước mặt tôi là hơn mười hiệp sĩ đồng minh đang thủ sẵn kiếm và thương, dàn đội hình đối mặt một người đàn ông cao lớn mặc áo choàng xám. Bertrand cùng nhiều hiệp sĩ khác bị thương và đang thở dốc.
Trái lại, đối phương lại không một vết xước. Hắn tựa thanh đại kiếm bên tay trái lên vai, và tôi có thể thấy màu tóc nâu sẫm pha xám lộ ra bên dưới mũ trùm. Mắt trái của hắn bị mù với một vết sẹo lớn, dường như là do vuốt gây ra. Đồng thời, cẳng tay phải của gã được bọc trong bao tay thép—chính xác thì là một cánh tay nhân tạo.
Người đàn ông bỗng mở mắt phải và bổ thanh đại kiếm xuống, tức thì kích hoạt hàng tá thuỷ ma pháp.
Là ma pháp cao cấp!
Tôi ngay lập tức vung kiếm và niệm hoả pháp cao cấp ‘Nham Cầu’ về phía những khối nước lớn đang lao tới, rồi bị đánh bật kiếm bởi một lực va chạm khủng khiếp.
“H-hắn có thể chống lại hoả ma pháp của Phó đội trưởng ư?” Ryan run rẩy nói.
Đằng sau hắn là không ít hộp gỗ nằm rải rác cùng một cánh cửa đôi bằng đá bị rêu bao phủ, nay đã được mở một bên. Gerard hẳn đã bỏ trốn bằng đường đó.
Hiệp sĩ một mắt, một tay có thể áp đảo đội hộ vệ và đánh ngang kèo với mình—hậu duệ trực hệ của gia tộc Leinster—bằng thuỷ ma pháp ư? Không có nhiều người có thể—
Rồi tôi nhận ra.
“Tất nhiên rồi,” Tôi nói. “Là anh. Nhưng tại sao chứ!?”
“Chẳng phải đã quá rõ rồi sao?” Tông giọng của người đó trầm và u tối, còn ánh mắt thì sắc nhọn như griffin. Cả căn nhà rung lên trước luồng ma lực toả ra. Sao gã vẫn có thể mạnh tới vậy dù đã nghỉ hưu từ lâu?
“Một thời gian rồi nhỉ,” Tôi giương kiếm về phía đối phương. “William Marshal, Hắc hiệp sĩ. Tôi nghe nói anh đã gác kiếm sau cuộc chạm trán với Hắc long. Giờ thì Gerard đang ở đâu?”
“Câu hỏi ngu xuẩn, Leinster. Đúng là ta đã biến mất một thời gian, nhưng nhiệm vụ của ta là bảo vệ Hoàng tử Điện hạ. Ta đã thề với kiếm của mình rằng sẽ giữ người được an toàn.”
“Hắn bị nghi ngờ phạm trọng tội đấy! Nếu cố tình bao che thì chiến tích của anh cũng chẳng thể bù đắp đâu!”
“Dông dài đủ rồi!” Cựu hiệp sĩ mạnh nhất ương quốc gầm lên. “Nếu tự nhận là hiệp sĩ thì hãy giải quyết bằng kiếm đi! Nhào vô nếu các ngươi dám, lũ oắt con!”
Chuyện này…không ổn rồi.