Solo: Loli666
==============================
Lịch trình bận rộn của hôm sau bắt đầu từ sáng sớm.
Caren mở đầu ngày mới bằng một trận giả chiến với Tina, Ellie và Lynne tại sân trong. Dù tôi cũng muốn tham gia nhưng con bé nói bộ ba đã đủ cân tài rồi nên tôi chỉ đứng ngoài cổ vũ mà thôi.
Sau khi tập luyện xong xuôi, cả bốn liền đi tắm. Lúc họ trở lại với bộ đồ mới thì Lydia mặc tạp dề đã bước ra để kêu mọi người ăn sáng. Thấy thế, Tina cùng Lynne còn nắm tay nhau và hét lên, “Có ma kìa!?” Ellie thì rưng rưng nói ‘t-thua rồi’ sau khi ăn bữa sáng do mẹ trẻ chuẩn bị. Ừ thì Lydia Leinster có thể làm mọi thứ mà.
Các cô bé dành phần còn lại của buổi sáng để làm bài tập hè của Học viện Hoàng gia. Tôi rất vui khi thấy Caren sẵn sàng giúp đỡ tụi nhỏ.
Bữa trưa là mì lạnh cùng rau củ tươi ngon. Thêm một đề xuất dành cho Felicia chăng?
Nhiệt độ dần tăng lên khi về chiều. Tina, Ellie và Lynne vẫn cố gắng cải thiện khả năng kiểm soát. Nên để một mũi tên trúng hai đích, tôi yêu cầu tụi nhỏ làm mát ngôi nhà—và Tina đã tạo ra nguyên cột băng cùng một vùng phủ tuyết. Hiện tượng ấy đã thu hút lũ trẻ quanh đó và mở ra một cuộc chiến ném tuyết trái mùa. Khung cảnh Caren lãnh đạo bộ ba đi tới chiến thắng áp đảo quả là kỷ niệm quý giá.
Trong khi đó, tôi giành thời gian ngồi ở sân trong, đọc những cuốn sách mang theo từ Vương đô rồi phát triển vài ma pháp mới và phạt bất kỳ đứa trẻ nào cố làm tôi giật mình. Đúng là không gì quý bằng sự bình yên!
Lydia luân phiên giữa giúp đỡ mẹ và giám sát tôi. Buồn cười thay, đám trẻ hàng xóm luôn trốn mất mỗi khi mẹ trẻ xuất hiện—có vẻ là nhờ bản năng.
Rồi đêm tới tự lúc nào. Trước khi tôi nhận ra, mặt trời đã lặn, kéo theo ánh hoàng hôn là người bạn đồng hành với tôi khi dọn dẹp đống tuyết ở sân sau. Tiếng nhạc từ trống và sáo vang lên từ phía xa; tất cả thú nhân sẽ cùng ăn mừng Lễ hội Mùa hè vào buổi tối. Từ đây tới đó sẽ cần chút thời gian, bởi chỉ có đúng hai cây cầu—một cái ở Thị trấn cũ và một ở Thị trấn mới. Tôi tự hỏi các cô gái sẽ mất bao lâu để chuẩn bị nhỉ.
Đợt bắn thử pháo hoa đầu tiên diễn ra ở gần Đại Thụ. Đúng lúc ấy, Tina, Ellie, và Lynne cất tiếng gọi. Không cần nhìn, tôi cũng biết bộ ba đang căng thẳng ra sao.
“S-sensei.”
“A-Allen-sama.”
“N-nii-sama.”
“Ôi chao. Nếu mấy đứa xong rồi thì—”
Tôi quay lại và liền cứng họng. Bộ ba đều đang diện trên người bộ yakata—được trang trí với các hoạ tiết hoa mùa hè lần lượt theo ba tông màu xanh nhạt, lục và đỏ—tụi nhỏ còn cầm theo túi vải nhỏ nữa. Vậy là mẹ đã xin yukata từ hàng xóm và chỉnh lại ư? Nhưng sao người biết số đo của các cô bé trước cả khi họ tới được? Tôi chỉ biết khâm phục sự chuẩn bị quá mức chu đáo của hầu nữ trưởng hai nhà Công tước mà thôi.
“Sensei.”
“Um, Allen-sama.”
“Xin đừng khiến tụi em hồi hộp như thế!”
Sự im lặng từ tôi đã kéo theo một loạt lời thúc giục. Tuy vẫn chưa trưởng thành, bộ ba trông thật lộng lẫy. Tôi cảm thấy bất công khi họ bất ngờ tấn công như vậy.
Tôi hắng giọng. “Mấy đứa xinh lắm.”
Các cô bé hạnh phúc bật cười.
Lydia, với bộ yukata đỏ nhạt rực rỡ và búi cao tóc lên cũng xuất hiện phía sau. “Đừng chạy lung tung,” cô mắng với phong thái của người chị. “Đợi ở cửa trước đi; chúng ta sẽ sớm xuất phát thôi.”
Bộ ba đáp lại, “Em biết rồi!” và lạch bạch chạy mất.
Lydia chỉ quăng cho tôi đúng một từ: “Cảm nghĩ!?”
“Mẹ tớ đã sửa đồ cho cả bốn à?”
“Cậu biết tớ không hỏi chuyện đó!” Cô nạt lại. “Có thể bớt làm cụt hứng được không?!”
“Cậu trông đẹp lắm. Vô cùng rạng rỡ,” Tôi đành thừa nhận, mẹ trẻ chẳng cho tôi chút lựa chọn nào.
Lydia đỏ mặt. “V…vừa đủ điểm đạt.” Cô đưa tay ra và tôi chạm rãi nắm lấy rồi cùng nhau bước ra trước cửa.
Mình cũng nên mặc yakata không nhỉ? Tôi tự hỏi. Chắc mình đủ cao để dùng cái của bố rồi.
Mẹ tôi và em gái là người cuối cùng bước ra. Caren mặc áo ngắn tay cùng quần đùi thay cho yukata, với vẻ bất mãn thấy rõ.
“Tụi nhỏ đáng yêu chứ?” Mẹ tôi vui vẻ hỏi.
“Tất nhiên rồi ạ,” Tôi đáp. “Phải sửa bốn bộ yukata hẳn vất vả cho mẹ lắm.”
“Không hề! Mẹ sẽ may những bộ mới vào năm sau. Oh, thật háo hức mà.”
“Xin đừng làm quá ạ. Ai mà biết họ sẽ tới đây vào năm sau chứ?”
Mẹ cười dịu dàng. “Các cô bé đang đợi đó. Nhớ trông chừng họ nhé.”
“Vâng.”
“Đừng lo mà mẹ,” Caren thêm vào.
“Hai người có tham gia cùng tụi con không?” Lydia hỏi.
“Mẹ và Nathan sẽ ngắm pháo hoa từ đây,” Người đáp. “Vui vẻ nhé.”
“Con hiểu rồi,” Tôi lên tiếng. “Tụi con sẽ về sớm thôi.”
Giờ là lúc để—
Caren nhìn sang tôi rồi nhắc tới chủ đề đã hiện trong đầu con bé nãy giờ. “Mẹ, c-con có yukata không ạ?”
“Nhưng năm ngoái, con đã từ chối mặc nó ra khỏi ngoài mà,” Mẹ tôi lúng túng đáp.
“C…con biết, nhưng…” Giọng của Caren nhỏ dần đến mức không thể nghe được và khẽ liếc sang tôi. “Allen đã khen họ nên con không muốn là người duy nhất bị bỏ lại.”
Mẹ tôi hiểu được tâm tư của cô con gái và bật cười, “Ra vậy. Mẹ hứa sẽ sửa một bộ khi con còn ở đây. Cỡ ngực của Caren vẫn chưa thay đổi gì nhỉ?”
“M-mẹ à! A-Allen, bịt tai lại ngay!”
Tôi nhún vai. Nếu Caren đã mặc thường phục thì tôi cũng sẽ làm vậy. Ngay khi tôi vừa nghĩ thế, mẹ đã nhìn tôi với vẻ mặt như muốn nói, ‘Con đúng là một người anh chu đáo đó.’
Biết sao được ạ; Caren là em gái duy nhất và đáng yêu nhất trần đời của con mà.
***
Hệ thống sông ngòi chằng chịt vây quanh Đại Thụ, biểu tượng của Đông đô. Đại Kiều là đường bộ duy nhất để băng qua, và thú nhân tộc sẽ tổ chức lễ hội ở dưới gốc của nó, cũng là quảng trường lớn nhất thành phố. Xe cộ không được phép đi qua vì bị cấm ở hai đầu cầu.
Tina phấn khích thốt lên khi thấy quảng trường. Nơi đây đã đầy những sạp hàng bằng gỗ với tiếng nhạc hội rộn ràng khắp nơi.
“N-nhìn chỗ sạp đồ ăn kìa,” Ellie thêm vào.
“E…em chưa từng thấy nhiều thú nhân tới vậy.” Lynne kinh ngạc.
Quảng trường giờ chật kín thú nhân với đủ chủng tộc, kích thước. Mọi người đang vui vẻ trò chuyện, trao nhau lời chúc và mua đồ ăn từ các sạp hàng trong khi tận hưởng lễ hội. Thậm chí còn lác đác vài elf lẫn dwarf, phần lớn cũng mặc yukata; Tuy Lễ hội mùa hè là một dịp đặc biệt của thú nhân tộc nhưng các chủng tộc khác vẫn được chào đón. Song tôi lại không ngạc nhiên lắm khi thấy rất ít nhân tộc, dù tính ra nó vẫn đỡ vắng hơn mấy năm ngoái.
Khi bước qua cầu nối với Thị trấn cũ, Lydia bất ngờ vỗ tay để thu hút sự chú ý. Các cô bé bối rối quay sang thì mẹ trẻ đưa cho mỗi đứa một chiếc ví tiền lẻ từ trong túi vải của mình. Khi không có bố mẹ tôi, Lydia lại trở về tính cách ngoan cố thường thấy.
“Cầm lấy,” Cô nói. “Mấy đứa vẫn chưa biết đường đi tại Lễ hội đâu.”
Các học trò ngơ ngác nhìn tôi để nghe giải thích.
“Có quá nhiều quầy hàng để một mình ghé qua toàn bộ,” Tôi nói. “Và các xu đồng là đủ để mua mọi thứ ở đây rồi.”
“Ra vậy!” Tina thốt lên.
Ellie cũng tươi tắn thấy rõ. “N-người tuyệt quá, Lydia-sama!”
“N-nee-sama chuẩn bị chúng từ lúc nào vậy?” Lynne hỏi.
Lydia và tôi đã dành ngày cuối ở Vương đô để tới gần như toàn bộ cửa hàng và chuẩn bị chỗ đồ ấy cho các cô bé.
“Chúng ta sẽ gặp lại tại đây,” Mẹ trẻ bơ đẹp câu hỏi ấy. “Tina và Lynne, hai đứa lo quầy kẹo bông. Ellie, em lo phần kem que. Còn ai lo đồ uống đây?”
“Cứ để tớ c—” Tôi lên tiếng nhưng Caren đã giơ tay trước.
“Đằng này lo được,” Con bé nói. “Allen, anh đợi ở đây. Vì đông người quá nên sẽ cần ai đó làm điểm tập hợp.”
“Tốt thôi,” Tôi đáp. “Vậy anh sẽ đợi.”
“Đi thôi!” Bộ ba hào hứng hô lớn. Tụi nhỏ đã hoà cùng không khí của lễ hội rồi.
Lydia kiểm tra giờ từ chiếc đồng hồ bỏ túi. “Nếu không nhanh chân lên, chị sẽ bỏ mấy đứa lại đấy. Nhất là Nhóc đó.”
“Humph! Là tôi nói mới phải!” Tina nạt lại.
“Bảo trọng,” Tôi nói rồi nhìn bộ tứ chạy đi. “Cố đừng đi lâu quá nhé.”
Không ít người dừng lại chào tôi khi đi ngang qua. Phần lớn đều là tộc sói, báo, gấu, thỏ, vượn, rái cá, mèo và sóc đến từ Thị trấn cũ, nhưng vẫn có vài người từ tộc cáo, chồn, dê, bò và chuột của Thị trấn mới. Tôi không biết phải trả lời sao khi được hỏi lý do tôi không trở về nhà vào mùa đông—Có vẻ vụ việc với Gerard tại kỳ tuyển chọn Pháp sư hoàng gia chưa lan truyền rộng rãi.
Tôi lười nhác nhìn quanh khi lắng nghe tiếng trống và sáo, rồi thấy Caren đang trở lại với năm chiếc cốc gỗ để trên khay. Ngay khi tôi đưa tay lên vẫy thì con bé đã dừng lại với biểu cảm bối rối.
Hm?
Một cậu trai tộc sói mặc yukata đang quay mặt đi để nói chuyện với bạn, đã va phải một bên vai của Caren. Hai bên đều ngỡ ngàng kêu lên khi khay đựng vang đi, khiến đám con trai bị dính đống nước hoa quả. Caren cũng theo đó mà ngã xuống.
“Xem này!” Đám con trai tức giận hét lên. “Có biết bộ yukata này bao tiền không h— Huh? Oh, ra là em à, Caren. Ta không biết em đã về đấy. Em lớn hơn nhiều từ lần cuối chúng ta gặp nhỉ. Oh, thế này thì sao? Hai ta cùng đi chơi để bù cho bộ đồ của ta nhé?”
“Anh va vào tôi đấy,” Em gái tôi cáu tiết nạt lại.
“Thôi nào. Đó là cách trả lời một người vừa bị hỏng cả bộ yukata ư?” Cậu ta quay sang đám tuỳ tùng phía sau. “Ta vẫn đi đàng hoàng suốt mà, phải không?”
Từng người một đều thanh minh cho cậu ta cùng điệu cười khó ưa suốt nãy giờ.
“Yup.”
“Anh đang nhìn thẳng mà.”
“Rõ ràng là vậy rồi.”
Caren mất hết bình tĩnh, nhưng tôi đã chen vào giữa con bé và đám kia trước khi quá muộn. “Cậu đang nhìn về phía sau, tôi thấy hết rồi.”
“Allen…” Em gái trông có vẻ chán nản nên tôi hướng mắt ra sau vai để trán an.
Còn ở trước mặt, cậu trai kia tặc lưỡi. “Vậy là mi cũng về à, Allen. Này! Nếu muốn là anh trai tốt thì hãy dạy em gái về cách thế giới vận hành đi! Thân thiết với ta sẽ chỉ tốt cho Caren thôi!”
“Toneri,” Tôi chậm rãi nói, “Có vẻ cậu vẫn chưa rút được bài học nhỉ.”
“Caren chỉ chối bỏ sự thật thôi! Ta sẽ là tộc trưởng kế nhiệm!”
“Hm… Điều đó chưa chắc đâu.”
Cậu trai tộc sói với mái tóc nâu sẫm đây là Toneri, con trai duy nhất của Ogi, tộc trưởng hiện tại và cũng là người đứng đầu hội đồng. Cậu ta cao hơn tôi một cái đầu và hơn Caren một tuổi, dù khuôn mặt vẫn mang nét gì đó chưa trưởng thành. Cậu ta đã thích em gái tôi kể từ khi còn bé. Thật khó tin thanh niên này lại ngang tuổi với một Gil điềm đạm hơn nhiều.
Tôi cũng nhận ra bộ ba theo sau Toneri là con trai của các tộc trưởng có tiếng. Chính xác thì không ai thuộc Thị trấn cũ cả—mà là tộc dê, chồn và chuột của Thị trấn mới.
Toneri nhếch mếp. “Nhắc mới nhớ—mi không về vào mùa đông vừa rồi.”
“Ừ thì,” Tôi đáp. “Nhiều chuyện xảy ra ấy mà.”
“Ha! Mi nghĩ ta không biết vụ trượt kỳ tuyển chọn pháp sư hoàng gia à? Biết ngay nhân tộc chỉ toàn lũ phế phẩm mà!” Đồng bọn của cậu ta cũng hùa vào cười lớn.
Hm. Các tộc trưởng hẳn đều biết chuyện nhưng thực sự họ sẽ truyền ra bên ngoài sao…? Có gì đó không đúng.
Toneri cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi bằng một lời mỉa mai. “Sao thế, mèo cắn mất lưỡi rồi à? Dám cá mi từng cao ngạo lắm. Tốt nghiệp Học viện rồi Đại học Hoàng gia và tham gia kỳ tuyển chọn—mà chẳng có chút dòng máu quý tộc nào. Nực cười! Ta sẽ sớm trở thành Nam tước ngay khi được bố truyền lại chức vị, mấy người này cũng sẽ sớm có lãnh thổ và địa vị. Chúng ta không cùng đẳng cấp!”
Hoài niệm ghê. Cảm giác như mình vừa quay lại Học viện ấy.
“Mm… chẳng có gì mới mẻ,” Tôi đáp trả bằng một cái nhếch môi. “Cậu không đủ điểm đạt rồi.”
“Hả!?” Thanh niên lườm tôi với đôi mắt phẫn nộ.
“Tuy không cần nói cho cậu biết, nhưng hoàng tộc đang chú trọng chế độ nhân tài,” Tôi từ từ giải thích rằng thế giới đang dần thay đổi theo cả hướng tích cực lẫn tiêu cực.
“T-thì sao!?”
“Nghĩa là tộc trưởng không còn là cha truyền con nối nữa. Và thông lệ từ thời Chiến tranh Hắc vương: người đứng đầu hội đồng sẽ thuộc tộc sói, cũng sẽ thay đổi.”
Toneri sững người. Lũ tay sai phía sau thì lên tiếng phàn nàn.
“H-hắn đang nói dối, phải không?”
“S-sao tụi này không hề biết chuyện đó!?”
“Còn địa vị của chúng ta thì sao?”
Sự tự tin của lũ này từ đâu ra vậy? Chắc chắn không phải từ Công tước Algren rồi.
“Câm mồm!” Thanh niên tộc sói hét lên với đôi mắt đỏ ngầu. “Ngươi còn chẳng phải sói nhân! Chỉ là một kẻ không có nổi một cái tên! Nên đừng có xía vào chuyện của thú nhân! Với cả, ta nghe nói ngươi dám mạo phạm Nhị hoàng tử chỉ vì người nhắc tới Caren, gia đình nghèo túng của ngươi và con mụ tóc đỏ đó! Sao ngươi dám khiến cả bộ tộc gặp rắc rối vì chuyện nhỏ nhặt đó!? Nếu muốn chết thì cứ chết một mình đi—như cái cách ngươi được tìm thấy ấy!”
Tên này cũng giỏi văn vở phết nhỉ.
Nhưng trước khi tôi kịp hành động, sát khí từ phía sau đã khiến bọn họ giật mình.
“Toneri…” Luồng sét tím với sự phẫn nộ bọc lấy Caren khi con bé bước tới chắn trước mặt tôi. “Xúc phạm Allen và bố mẹ chính là xúc phạm tôi đấy.”
“K-khoan đã, C-Caren,” Toneri ấp úng bào chữa. “T…ta chỉ nghĩ cho bộ tộc thôi.”
Sấm sét càng trở nên dữ dội. Đám đông bắt đầu ồn ào, và cả âm nhạc cũng dần nhiễu loạn.
“Thế nó khác gì nhau?” Em gái tôi gằng giọng. “Nghĩa là tộc sói phải bỏ qua những lời xúc phạm vô căn cứ nhắm vào người thân của mình, chỉ vì đối phương có địa vị? Vậy là gia đình của cậu cũng tương tự hả?”
“T…ta không có ý đó.” Cậu cố thanh minh. “Ta chỉ bất cẩn và—”
“Tôi sẽ không bao giờ dính tới một kẻ như thế!” Trước tiếng hét từ Caren, mọi người dần hiểu được tình hình và quay sang nhìn đám thanh niên. Đến cả cư dân của Thị trấn mới cũng chống lại họ. Toneri chùn bước còn lũ tuỳ tùng thì xấu hổ.
Tôi kéo Caren lùi lại.
“Allen?” Con bé bất ngờ hỏi.
Tôi mỉm cười với đối phương. “Nghe này, Toneri.”
“G-gì hả? Ta đâu có nói gì sa—” Cậu ta kêu lên và lùi lại một bước trước ánh mắt khi tôi bước lên. Đám tuỳ tùng cũng tương tự. Tôi tiến thêm một bước rồi lại bước nữa, còn bọn họ tiếp tục lùi lại. Thanh niên tộc chuột còn rít lên và ngã ra sau.
“Muốn nói về tôi sao cũng được.” Tôi dừng chân nhưng họ vẫn cố né xa. Người vừa bị ngã còn chuyển sang bò mà không dám đứng lên. “Tuy nhiên…” Tôi vung hai tay, tri triển hàng tá ma pháp nguyên tố.
Toneri ré lên và ngã ra sau. “K-không thể nào! Ta không tin!” Cậu ta hét. “N-ngươi đâu thể làm được thế!”
Nếu là vài năm trước thì đúng đấy.
Tôi lườm và nắm lấy cổ áo của tên kia. “Xúc phạm Caren hay gia đình tôi lại là một chuyện khác. Cậu đã nói gì ấy nhỉ? ‘Chuyện nhỏ nhặt’? Tôi đã tẩn hoàng tử bán sống bán chết bởi ‘chuyện nhỏ nhặt’ đó đấy. Sẵn sàng hi sinh vì gia đình và những người quan trọng chính là phong tục đáng tự hào của thú nhân. Bố tôi đã dậy thế đấy. Còn người nhà cậu thì không à?”
Cậu ta rên rỉ khi bị tôi nhấc bổng lên. Hình như có tiếng reo hò từ đám đông thì phải.
“Thế? Cậu có gì để nói không?” Tôi lấn tới.
“N-ngươi thắng,” Toneri thừa nhận. “T…ta sai rồi.”
Tôi thả tay khiến cậu ta ngã xuống đất. Mấy tên tuỳ tùng đều tái nhợt và răng run cầm cập. Những thú nhân quả cảm của ngày xưa đâu cả rồi?
Tôi giải trừ chỗ ma pháp và quay lại thì thấy Caren đang lo lắng nhìn tôi với hai tay đặt trước ngực. Tai và đuôi con bé trông lớn hơn bình thường và đang run rẩy khắp cả người. Là tôi làm em ấy sợ ư?
“Caren,” Tôi nhẹ nhàng gọi, “cảm ơn vì đã chờ nhé.”
“A-Allen, em— Đằng sau!” Em ấy kêu lên.
Tên này vẫn chưa chừa à? Tôi tự hỏi khi cảm thấy một luồng ma lực hời hợt cùng sát khí.
Đúng lúc ấy, một bóng người lao vụt qua tôi cùng những cây kem hoa quả bay lên không trung. Ellie hùng hồn hét lớn khi áp sát Toneri rồi làm chệch hướng lôi ma pháp nửa vời kia bằng một cú đánh gót. Cô bé nối tiếp bằng một loạt cú đấm và đá khiến cho đối phương văng đi—rồi lại bồi thêm một trăm ma pháp trung cấp đa nguyên tố nữa.
Hiệu trưởng, Tina, Lynne… có vẻ Allen này nợ mọi người một lời xin lỗi.
Tôi vô hiệu chỗ phép của Ellie bằng một cái búng tay, niệm phép lơ lửng lên Toneri và bắt lấy chỗ kem đang rơi xuống. Nàng hầu nữ dường như định tấn công tiếp nên tôi phải tạo một luồng gió kéo cô bé vào lòng mình khiến một tiếng kêu khẽ vang lên.
“A-Allen-sama?” Cô bé bối rối hỏi.
“Cảm ơn nhé, Ellie,” Tôi đáp. “Anh rất biết ơn, nhưng…em có nghĩ mình hơi quá tay không?”
“Nhưng…nhưng tên đó định làm đau ngài! Em nhất định sẽ b-bảo vệ Allen-sama!”
Thật đáng yêu làm sao, tuy nhiên… Mình đã làm sai ở đâu à? Không! Vẫn còn cơ hội! Mình thề sẽ nuôi dạy cô bé và tiểu thư phương Bắc đi đúng hướng!
Khi tôi đang bận trấn an bản thân, một Băng tuyết lang và Hoả điểu cỡ nhỏ đã xuất hiện và bao vây thanh niên dê và chồn lại trước khi họ kịp bỏ trốn. Tina và Lynne thông báo sự trở lại của mình với “Mấy người đừng hòng chạy!” và “Anh có sao không, Nii-sama?” Có vẻ cả hai đã dần học được cách kiểm soát mà không cần đến kiếm hay trượng, bởi trên tay họ là những chiếc kẹo bông. Bộ đôi cũng đeo thêm mặt nạ ở một bên tóc—lần lượt có hình sói và chim—đang nhìn tôi với ánh mắt kiểu, “Em đã nói gì nào?”
Xin lỗi vì nghi ngờ mấy đứa.
Tôi thả nàng hầu trong bộ yukata và ra hiệu bằng mắt với Tina và Lynne để họ giải trừ ma pháp. Khi đã xong xuôi, tôi bước tới chỗ em gái và đặt tay lên đầu con bé. Biểu cảm trên mặt Caren là thứ tôi chưa từng thấy trước đây.
“Xin lỗi vì làm em sợ nhé, Caren,” Tôi nói. “Chắc em ghét anh rồi nhỉ?”
Con bé im lặng một lúc rồi mới khẽ đáp, “Đồ ngốc.”
Tôi vừa mới xoa đầu con bé thì vài vật thể lao vụt qua cả hai. Nó cắm vào mép yukata khiến thanh niên tộc chuột bị ghim xuống đất—hình như cậu ta vừa cố lén chuồn thì phải.
Xiên que…?
Mặt của cậu ta tái nhợt vì sợ hãi rồi bất tỉnh xùi bọt mép.
Khi tôi nhìn về phía ngược lại, quả nhiên, đó không ai khác ngoài Lydia, người hiện đang liếm ngón tay còn bên tay kia là những xiên thịt. Có vẻ mẹ trẻ đang tận hưởng lễ hội một mình luôn rồi.
Cô liếc mắt về phía đám đông. “Không có gì để xem đâu mọi người. Chỉ là Allen, chàng trai đã từ bỏ ước mơ trở thành Pháp sư hoàng gia để bảo vệ danh dự cho tộc sói nói riêng và thú nhân nói chung thôi. Cứ hỏi các tộc trưởng là rõ ngay ấy mà.” Lời tóm tắt ấy như một quả bom giáng xuống.
“L-Lydia!” Tôi kêu lên vì sợ sự thật bị lan truyền.
Việc tôi bị ăn bơ—đã xác nhận nghi ngờ rằng mẹ trẻ biết mình đang làm gì—Cô hướng ánh mắt khinh bỉ tới mấy thanh niên ngã trên đất rồi nhanh chóng lại gần tôi. “Tiện thể,” Cô nói thêm, “nói với gia đình ngu ngốc các ngươi là vị trí trưởng tộc sẽ không còn là cha truyền con nối nữa đâu.”
“Chúng tôi không quan tâm tới chức vị hay gì cả, Tiểu thư tóc đỏ,” một giọng nói khô khốc vang lên từ trong đám đông. “Tôi có thể hỏi một câu không?”
Ông lão rái cá với tóc và đuôi trắng bước ra. Tôi không khỏi toát mồ hồi khi nhận ra đó là Deg, cựu trưởng tộc rái cá.
Mình phải ngăn—
Caren đưa tay bịt miệng tôi và các cô bé cũng nhón chân lên hỗ trợ.
Lydia lợi dụng thời cơ để ngó lơ tiếng kêu từ tôi và nói, “Ông muốn biết gì nào?”
“Tôi nghe tin đồn rằng Allen đã từ bỏ vị trí Pháp sư hoàng gia vì chúng tôi,” Deg hỏi. “Đó là thật sao? Dù các tộc trưởng đương nhiệm biết nhưng họ không nói gì cả.”
K-không được! Đây là cơ hội cuối để—
“Đứng im nào,” Caren thì thầm trong khi siết chặt tay trái tôi.
“Là thật đó!” Tina, Ellie và Lynne đồng thanh với vẻ tự hào.
“Ông nghe rồi đấy,” Lydia thêm vào.
Cả quảng trường rơi vào im lặng. Đến cả nhạc cũng dừng lại. Và rồi tiếng reo hò làm rung chuyển cả mặt đất. Mọi người cùng lúc hô lớn.
“Mang rượu ra! Chọn loại tốt ấy!”
“Đừng quên cả đồ ăn nữa!”
“Đi gọi mọi người còn trong nhà đi! Tất cả chúng ta nên cùng nhau ăn mừng!”
“Chúng ta cần nhiều quầy ăn uống hơn! Chuẩn bị đi!”
Các sạp hàng mới lần lượt xuất hiện với sự hỗ trợ của ma pháp. Nhưng quảng trường vốn đã được chuẩn bị cho lễ hội rồi mà! Họ còn muốn gì nữa!?!
“Ông định làm gì thế?” Lydia hỏi Deg mà chẳng thèm bận tâm tới sự thống khổ của tôi.
Lão rái cá bật cười, khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông nở một nụ cười lớn. “Còn phải hỏi sao? Allen là gia đình, và đã từ bỏ giấc mơ vì chúng tôi. Sao chúng tôi dám gọi mình là thú nhân nếu không cảm ơn cậu ấy được. Đây là một bữa tiệc—à không, phải là đại tiệc!”
“Oh?” Lydia trả lời. “Tôi thích nó đấy. Ông cứ làm gì tùy thích.”
“Cứ để cho tôi!”
Tôi rên rỉ, giờ thì đã rõ rồi—đây là màn trả thù của mẹ trẻ vì cái đêm tôi trò chuyện cùng Tina. Mắt nhỏ như muốn nói, “Hãy nhớ, lăng nhăng là một đại tội.” Và đừng hỏi tôi, chẳng ai hiểu nổi mớ lý luận ấy đâu.
Caren tựa đầu lên ngực tôi và lầm bầm, “Trước sau gì họ cũng biết thôi, Allen.” Trong khi đó, Tina, Ellie và Lynne đang đứng đó với khuôn mặt cực kỳ hãnh diện.
Ôi chao.
Toneri cùng đồng bọn đã mất hút từ lúc nào. Có vẻ vài tư tưởng lệch lạc đã bị tiêm nhiễm vào giới trẻ thì phải.
***
Allen-san thân mến,
Stella đây. Ừ thì hẳn anh đã biết rồi vì tôi để tên mình ngoài phong bì mà. Vì chưa từng viết thư cho anh nên tôi có hơi căng thẳng.
Dạo này anh sao rồi? Còn ở đây mỗi ngày đều thật cô đơn—mùa hè là khoảng thời gian dễ chịu nhất của phương Bắc. Có vẻ giáo sư cũng sẽ ghé thăm khi đã xong công việc.
Bố tôi và Graham đã đợi sẵn ở Ga trung tâm miền Bắc. Tôi thực sự không nói nên lời—chưa bao giờ tôi nghĩ việc phải nói gì lại khó khăn tới vậy. Anh có tin Graham còn bật khóc không? Rồi tiếp đó Shelley cũng tương tự. Song, tôi đã dần học được cách nói chuyện với bố rồi.
Tất cả điều này sẽ chẳng thể xảy ra nếu thiếu anh. Nhưng thật lòng, tôi mong có Allen-san đi cùng. Nếu thế thì chắc tôi sẽ không lo lắng đến vậy. Thời gian về nhà thậm chí còn vất vả hơn cả khi ở Vương đô đấy. Tôi biết bản thân đòi hỏi vô lý, nhưng…nhưng giá như có anh ở bên cạnh…
Tôi mong Tina và Ellie không gây rắc rối gì. Dường như anh đã ủ rũ suốt mấy ngày sắp rời Vương đô, nên tôi lo anh sẽ bị căng thẳng—nhất là với ai đó hay giấu diếm nữa. Với cả, những bức thư tôi nhận được đều cho thấy mọi người đang vô cùng vui vẻ nên tôi không khỏi ghen tị.
Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn tới bố mẹ của Allen-san. Và anh có tin được không? Tina và Ellie còn viết rằng, “Mẹ là một người ấm áp và dễ gần! Còn Bố thì cực ngầu luôn!” Thật chẳng công bằng chút nào.
Nếu không có vấn đề gì, tôi muốn tham gia cùng mọi người vào kỳ nghỉ tới, có được không? Và tôi đã hoàn thành tất cả bài tập mà anh đã giao rồi.
Tôi mong đến lúc chúng ta gặp lại, hoặc ở lá thư tiếp theo.
Thân ái,
Stella
(Mỗi ngày đều được nuông chiều tới mức sắp không chịu nổi nữa.)
Tái bút: Quân đội phía nam của Đế quốc Yustinian sẽ sớm tiến hành tập duyệt quy mô lớn tại biên giới phía bắc. Có vẻ họ đã gửi đại sứ tới Vương đô để thông báo chuyện đó. Song lý do còn quá mơ hồ khiến bố tôi và Graham nghi ngờ. Tôi nghĩ anh cũng nên biết.