Trans: Echo thở oxi
===================================
“Ngài Marshal!”
“Đứng vững!”
Nghe cấp dưới kêu lên kinh ngạc trước màn tẩu thoát ngoạn mục, ta ra lệnh cho bọn chúng rồi nâng thanh đại kiếm lên quá đầu, miệng gầm gừ. Thanh kiếm đã được thủy ma thuật phủ lên để ngăn cản cơn bão lửa trước mắt.
Chuẩn bị xong, ta đánh giá lại tình hình hiện tại. Đám lính đánh thuê ngã xuống nằm la liệt trên cầu thang bởi vì tay pháp sư trẻ đã ngăn cản cuộc truy đuổi bằng nhiều lớp ma pháp sơ cấp. Kỹ năng của cậu ta quả thực vượt xa mấy lời đồn. Đến cả ta cũng thấy ngạc nhiên là làm sao môt tài năng như thế có thể náu mình dưới cái bóng của Kiếm Nương. Mà cũng chẳng sao, Điện hạ chắc chắn sẽ…
“Đoán nhé… Ông nghĩ tên hoàng tử ngu ngốc đó sẽ thắng, đúng chứ?”
Kiếm Nương cất lời, giọng đầy vẻ khiêu khích. Dường như cô đã trở thành một người hoàn toàn khác so với lúc cậu ta chưa rời đi. Vết thương cũ trên mắt trái và tay phải của ta chợt nhói đau; chưa bao giờ ta thấy sư đe dọa cỡ này từ hồi phải đối mặt con hắc long.
Da ta bắt đầu bỏng cháy khi những sợi lông vũ lửa bao trùm lấy toàn bộ đại sảnh. Trước khi tinh thần đám lính dưới quyền suy sụp hoàn toàn, ta gầm lên.
“Kiếm Nương! Cục thép bên hông ngươi chỉ là đồ trang trí hả?! Rút ra đi!”
“Đừng có nghĩ ta sẽ chém vụn ngươi trước mắt cậu ấy. Lần trước cậu ấy đã giận lắm rồi đấy.”
Cô ta lạnh lùng đáp. Đó không phải là những lời khích tướng; Kiếm Nương chỉ đơn giản là tuyên bố một sự thật hiển nhiên như thể đã từng mắt thấy tai nghe. Thiếu nữ lửa hiểu không ai có thể phủ nhận sự áp đảo của cô.
“Ngươi biết không. Ta đang rất tức giận. Chẳng những các người dám làm thằng anh ngu ngốc của ta bị thương mà còn dám xúc phạm Allen nữa.”
Cô vừa nói vừa nở một nụ cười trong khi không gian ngày càng bị phủ kín bởi những chiếc lông vũ lửa. Ma lực của cô ta bùng lên như sóng thần khiến quân ta bất giác lùi lại. Mấy tên quý tộc gần như đã chuẩn bị đầu hàng. Mồ hôi lạnh chảy dọc gò má ta.
Vậy đây là Kiếm Nương thực sự. Không biết ta thời đỉnh cao có đánh nổi không nhỉ?
Cô gái trẻ vươn tay phải ra khoảng không trước mặt.
“Các ngươi quá tự tin với tính toán của mình. Các ngươi nghĩ bản thân có cửa đối đấu với hai bọn ta ư? Nhưng có cậu ấy ở bên trong những lúc như thế này có hơi… bất tiện. Dù sao con người ấy cũng có một tấm lòng lương thiện mà.”
Ngay khi những lời thầm thì đó rời khỏi miệng Kiếm Nương, không gian chợt biến dạng quanh cánh tay đang vươn ra. Lửa bùng lên rồi tàn đi, đồng thời ngốn một lượng ma lực khổng lồ tưởng chừng vượt quá khả năng của bất kỳ con người nào.
Cuối cùng, nó xuất hiện: một bao kiếm màu đỏ máu, sẫm đến mức gần như đen kịt. Những sợi xích trói chặt thứ vũ khí đầy điềm gở đó tan biến vào hư vô ngay khi cô gái vươn tay đến chuôi kiếm. Cô rút kiếm ra bằng một động tác gọn gàng nhưng khiến cả không gian bùng lên một cơn cuồng phong rực lửa. Quân ta ngay lập tức chìm trong những tiếng thét kinh hoàng và đau đớn. Mắt ta mở to, hai tay nâng cao đại kiếm. Ở phía đối diện, từng hoa văn tinh xảo trên lưỡi kiếm uy nghi ấy rực cháy cùng ánh sáng đỏ thẫm như thể đang hân hoan trong sự tự do khao khát từ lâu.
Vậy ra đây là bảo vật của gia tộc Công tước Leinster…
“Vậy đó là thanh hỏa kiếm Chân Chu!”
“Ông cũng biết à. Ta còn đang tự hỏi liệu ông có nhận ra không nữa.”
Một con Hỏa điểu hiện lên trên đầu cô ta rồi lao thẳng xuống chủ nhân. Bốn chiếc cánh lửa mọc ra sau lưng khi cô ta hấp thụ ma pháp đó. Thanh kiếm càng rực sáng hơn nữa rồi nó xuyên qua rào chắn, lửa nhanh chóng bùng lên khắp nơi.
Thật đáng kinh ngạc, thuần thục được thanh Xích kiếm mà chẳng tốn một giọt mồ hôi. Ta siết chặt bàn tay đang nắm chặt đại kiếm của chính mình.
“Giờ thì tiếp tục chứ nhỉ? À mà ta chỉ có một mình nên có thể đánh hơi quá tay. Có gì thì cứ đổ lỗi cho gã hoàng tử mắt não kia nhé.”
Kiếm nương nhoẻn miệng, nở một nụ cười tựa ác quỷ.
*
Tôi phóng như bay qua dinh thự. Mục tiêu chắc chắn không còn đường thoát bởi tôi đã có vết ma lực của hắn cũng như đã nhớ rõ sơ đồ tòa nhà. Hoàng tử đang ở khu phía sau trên tầng hai.
Tôi dùng hai tay đẩy mạnh cánh cửa lớn mở ra một đại sảnh rộng lớn nhưng trống vắng. Dù tất cả các ô cửa sổ đều đã vỡ, những ngọn đèn trên tường vẫn còn tỏa sáng. Một nam nhân trẻ tuổi đứng giữa phòng, quay lưng về phía tôi. Cái áo choàng xám rách rưới của hắn che kín từ đầu xuống chân, kể cả mái tóc vàng không lẫn đi đâu được của hắn.
Gerard Wainwright, cựu đệ nhị hoàng tử của vương quốc, quay mặt lại đối diện với tôi rồi chậm rãi nói.
“Chúng nói ngươi sẽ tới, tên dân đen dơ bẩn. Ta đã biết những kẻ như William cũng không thể chặn nổi ngươi.”
Thế nhưng tôi đành nuốt ngược lại những lời định đáp trả khi thấy mặt hắn ta. Tạm không tính những tội lỗi đã phạm, chẳng ai có thể chối rằng Gerard đã từng là một tên đẹp mã. Thế nhưng dung mạo của kẻ đứng trước mặt tôi chẳng còn sót lại chút gì của cựu Hoàng tử. Gò má trũng xuống, trên mặt chi chít những vết sẹo mưng mủ đỏ ửng, đến cả mái tóc từng được ngợi khen cũng mất đi sức sống. Kinh khủng nhất là hai con mắt mờ đục và tối tăm như thể chủ nhân của chúng chỉ là một cái xác biết đi.
“Nếu không phải vì ngươi… Nếu ngươi chịu giao Lydia cho ta, ta đã có thể sút tên anh trai ngu xuẩn sang một bên và kế thừa ngai vàng từ lão già lẩm cẩm đó!”
Hắn tiếp tục huênh hoang bằng cái thứ giọng khàn khàn đầy căm phẫn.
“Rồi một ngày nào đó, ta sẽ đánh bại tên Hắc Vương xấu xa, giành lại Thánh Địa và trở thành vị vua huyền thoại… Nhưng giờ thì sao? Thứ tự kế vị của ta không những bị tụt lại sau đứa em gái với dòng máu tạp chủng mà còn sau cả hai con nhãi hỗn xược nhà Howard và Leinster! Như để xát thêm muối vào vết thương, ta còn bị ép phải sống trong một căn nhà xây bởi lũ thú nhân! Lũ khốn các người! Lũ chết tiệt các người! Khốn nạn! Tất cả là lỗi của mày! Tao sẽ dạy cho mày một bài học về sự khác biệt giữa chúng ta khi mày giãy dụa trong đau đớn trước lúc chết, thứ súc vật nửa người nửa thú!”
Mình mừng là không mang mấy cô nàng theo. Cần phải giữ cho họ tránh xa kiểu ngôn từ thế này.
“Ta phải từ chối thôi. Và câu trả lời của ta cũng sẽ không đổi dù ngươi có hỏi bao nhiêu lần đi chăng nữa: Ta sẽ không bao giờ để ngươi chạm vào Lydia.”
“Thế thì… chết điii!” Hoàng tử vẫy tay trái, ngay lập tức thi triển một loạt hỏa ma pháp tôi chưa từng thấy.
Những ma pháp đó được dựng nên chỉ bằng mã hóa à? Và chúng kích hoạt nhanh thật.
“Trò tiểu xảo đấy không giúp được ngươi đâu!” Gerard gào lên khi những ma pháp của hắn kháng lại nỗ lực can thiệp của tôi. Tôi cố né tránh con rắn lửa đang lao đến nhưng chúng cứ đuổi sát sau lưng.
Ma pháp bám đuôi!
Tôi triển khai Thần Thủy Bích trong lúc chạy. Chúng tạo cho tôi chút khoảng cách nhưng cũng nhanh chóng bốc hơi khi bị con rắn lửa đâm thẳng vào. Khoảng cách giữa lượng ma lực hai bên là quá lớn.
“Chà?! Sao thế?!” Gerard hí hửng. “Ngươi chỉ biết chạy loanh quanh thôi sao? Hết trò rồi hả?”
Lời khiêu khích của hắn cứ chọc vào màng nhĩ trong khi tôi đang né tránh con rắn lửa và vắt óc nghĩ ra kế sách. Nếu cô nàng quý tộc với cái tính bao bọc thái quá một cách lén lút kia cảm thấy sự hoảng loạn của tôi qua liên kết ma lực thì sẽ lao thẳng đến đây trong khi chém bay và thiêu rụi mọi thứ trên đường đi mất.
Mình không nên để cô ấy mặt đối mặt với tên này thì hơn.
“Đừng tưởng rằng ma pháp đó là vũ khí duy nhất của ta!” Gã hoàng tử gầm lên, tay lăm lăm con dao găm một lưỡi trên tay trái, chờ ngay lúc tôi vừa né con rắn để tấn công. Tôi nhanh chóng đổi quỹ đạo di chuyển bằng cây gậy phép và phong ma pháp, lăn vài vòng trên sàn nhưng không bị thương.
“Thôi nào! Ngươi có thể làm tốt hơn thế này mà! Có chuyện gì với cái năng lực kiểm soát ma pháp mà ngươi luôn tự hào vậy?”
Tôi ép bộ não tính toán trong khi vừa vặn né những đòn tấn công tiếp theo từ ma pháp và con dao găm – thứ trông như lưỡi đao được Giáo hội Thánh Linh dùng trong nghi lễ. Tôi đã từng thấy thuật thức mã hóa của Gerard trước khi tiến vào dinh thự; mấy ghi chép của giáo sư xem ra đã có ích sớm hơn tôi nghĩ. Thế nhưng tôi cần Gerard thi triển ma pháp đó một lần nữa để có thể phản công. Chợt tôi nhận ra mình đang bị ép vào góc phòng. Cánh tay phải của gã hoàng tử vẫn giấu dưới lớp áo choàng.
“Đúng là chẳng thể trông đợi nhiều ở kẻ như ngươi.” Gerard hả hê, chắc mẩm vào chiến thắng của mình trong khi ra lệnh cho đàn rắn lửa. “Hãy chết trong cơn đau bỏng rát giữa ngọn lửa tuyệt đối của ta đi!”
“Cảm ơn nhưng xin kiếu nhé. Cô nàng nào đó sẽ bực lắm nếu tôi bỏ mạng ở đây đấy.”
Trong cơn giận. Gerard phóng một ma pháp lửa từ mũi dao thẳng tới lối vào làm con đường thoát của tôi bị cắt hẳn.
“Giờ thì người kẹt ở đây. Và một khi ta xong việc với ngươi, kẻ tiếp theo sẽ là con ả đáng ghét đó. Tất cả những kẻ đã không quý trọng ta rồi sẽ phải chết, nhưng ít ra con ả đó còn có chút nhan sắc. Ta sẽ chơi với nó một lúc trước khi…”
“Thôi ngậm cái miệng lại. Ngừng lải nhải và đánh đi, tên khốn biến chất.”
Gương mặt gã hoàng tử đỏ lên vì giận dữ và con dao găm lóe lên ánh sáng đỏ thẫm khi hắn đưa tay lên. Khi hắn vung xuống, hơn một trăm con rắn lửa lao về phía tôi. Dùng nguyên tố khác để phòng thủ xem ra không hiệu quả lắm trong khi nhảy lên không cũng chỉ tiếp tục trò mèo vờn chuột mà thôi. Nhung tôi đã nắm được ma pháp đó!
Tôi nhẹ nhàng triển khai một số lượng tương đương những con rắn lửa từ gậy phép. Chúng chặn hết mọi cuộc tấn công lao tới.
Gerard cứng người, lùi lại một nhịp. Tôi thích hủy bỏ ma pháp của hắn trước khi kích hoạt hơn nhưng những con rắn lửa này lại không có phần khởi tạo như các ma pháp thông thường. Lựa chọn duy nhất của tôi là hủy bỏ mọi đòn tấn công bằng những đòn tương đương. Không có lượng ma lực của Lydia thì quả thực lựa chọn này là bất khả thi.
Tôi rút ngắn khoảng cách với gã hoàng tử và vung gậy phép từ dưới lên nhắm vào tay trái của hắn. Con dao găm tuột khỏi tay gã và bay đi, rơi xuống cắm chặt vào mặt sàn.
“S-Sao ngươi dám! Chưa xong đâu!”
Gerard đau đớn gào lên khi tôi đâm cây gậy phép được niệm sẵn lôi ma pháp vào bụng và thổi hẳn bay thẳng vào tường. Cú va chạm làm cái bao dao đỏ thẫm rơi xuống sàn nên tôi tranh thủ nhặt nó lên. Ngay sau đó đến lượt con dao được nhặt lên và tra vào bao, tới lúc này thì ngọn lửa che kín cửa ra vào mới chịu tàn. Tôi đặt một ma pháp phong ấn lên món vũ khí rồi cho vào túi áo ngực. Xong xuôi, tôi nhấn nhẹ mũi gậy phép vào cổ kẻ thù và trói hắn bằng Thần Ám Ti.
“Đủ rồi đấy. Đầu hàng đi. Ta chắc chắn họ sẽ tha mạng cho ngươi.”
Gã hoàng tử vừa lấy lại hơi thẫn thờ nhìn tôi. Rồi hắn hú lên liên hồi với một tràng nhạo báng.
“Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Nguuuu xuẩn! Ngươi quá mềm lòng! Chết điiiiii!”
Một ngọn lửa mang cả sắc đen lẫn đỏ thẫm trông đầy vẻ tội lỗi bùng lên từ cánh tay phải của hắn, thiêu đốt những sợi chỉ từ hắc ma pháp mà lẽ ra không cháy được.
Tôi nhẹ nhàng lướt về sau khi ngọn lửa đen lao tới. Chợt một cơn đau bất ngờ xuyên qua hông.
*
Sau khi anh trai và chị gái rời đi, căn phòng chìm vào im lặng. Tina cũng không thèm làm phiền tôi với mấy câu phàn nàn của nhỏ nữa, Ellie và Caren đều im lặng. Giáo sư thì đã rời đi sau khi nhắn rằng ông cần chuẩn bị vài thứ để dựng rào chắn. Nhẽ ra chúng tôi nên đi theo. Mới lúc nãy thôi tôi còn tỏ ra tự phụ. Tôi biết mình chẳng là gì nếu so với anh và chị nhưng bị bảo rằng bản thân chỉ là vật cản đường khiến bản thân đau lòng hơn tôi tưởng.
Mà cũng không hẳn. Tôi ghen tị. Ghen tị với chính chị gái của mình, người được yêu thương và trân trọng. Ghen tị với người duy nhất trong số chúng tôi được anh trai chọn. Tôi đã giả vờ lờ thứ cảm xúc này đi, tự nhủ việc tham gia cùng Tina và Ellie trong công cuộc giành lấy sự chú ý của anh trai là giới hạn cuối rồi. Tôi không thể đi xa hơn nữa.
Em xin lỗi, anh trai. Em là một cô nhóc tồi. Chị ơi, em… em…
Tiếng vỗ tay cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi thẳng người dậy khi nghe Caren mở lời, cố lấy lại cho chúng tôi chút tinh thần.
“Rầu rĩ thế là đủ rồi. Chúng ta sẽ đi giúp giáo sư. Dù anh hai sẽ chẳng nói gì ngay cả khi chúng ta ngồi không thì bà chị Lydia chắc chắn sẽ càm ràm mãi không thôi.”
Ellie và tôi gật đầu vs nhau. Caren nói đúng: lúc này chúng tôi cần làm hết sức mình trong khả năng. Cô ấy rời khỏi căn phòng cùng Ellie theo sau lưng. Tôi cũng đang tính đi theo thì chợt khựng lại khi thấy cô gái duy nhất còn lại nãy giờ chưa hề động đậy.
“Cậu định ngồi đó tần ngần trong khi bọn tôi nai lưng ra làm việc hả thưa quý cô Thủ khoa?” Tôi cố tình hỏi với chút mỉa mai.
Tina đáp lại bằng một cái liếc xéo. “Tôi không thể chịu được, Lynne à. Giá như tôi đã cố gắng hơn!”
“Cậu đang cho rằng quyết định của anh trai là sai?” Tôi hỏi, cảm giác như đau nhói trong lồng ngực.
“Tôi không nói thế.”
“Thế cậu tính…”
“Nhưng mà!!”
Ôi trời, nhìn hai đứa chúng ta ngốc nghếch làm sao, nửa tính cách lạnh lùng của tôi giễu cợt. Cuộc trò chuyện ngớ ngẩn này sẽ chẳng đi đến đâu cả. Trong khi đó, trái tim tôi mách bảo rằng tôi cần vượt qua chuyện này thì mới tìm ra được con đường mà bản thân nên đi.
Tina và tôi tiếp tục nhìn nhau, nước mắt chảy dài trên gương mặt cả hai, chợt một hầu gái trẻ lao vào giữa hai đứa.
“H-Hai người không được đánh nhau!” Ellie kêu lên. Hẳn là cô trở lại vì chúng tôi. Tôi còn để ý thấy con mèo quyến thuộc của giáo sư – hình như tên là Anko – trên vai cô. “Ngài Allen sẽ lo lắm khi trở lại đấy. À, em cũng m-muốn đi cùng và chiến đấu bên cạnh anh ấy nữaaaa!” Đến lúc này, nước mắt cũng bắt đầu trào ra từ khóe mắt cô hầu gái. Tina và tôi nhìn nhau cười gượng gạo, bất ngờ trước màn xuất hiện đầy bất ngờ.
“H-Hai người cười gì vậy? Em m-muốn giúp ngài Allen khi…”
“Ellie.” Tôi ôm lấy người bạn của mình. Cô ấy chỉ hơn tôi một tuổi nhưng không ai có thể thay thế cô trong cuộc đời tôi.
Quyến thuộc trên vai cô hầu gái tỏ ra không thoải mái lắm khi quý cô Hạng nhất cũng nhào tới ôm.
“Ellie, Lynne, cuộc chiến của chúng ta chỉ mới bắt đầu.” Cô tuyên bố, xem chừng đã có được cho mình quyết tâm mới. “Hãy chiến đấu hết sức mình nào.”
“T-Tiểu thư Tina… Vâng ạ.” Ellie đáp.
“Tina… Tôi đồng ý.” Tôi nói.
Ba người chúng tôi gật đầu với nhau rồi tách ra. Tâm trí tôi mới nãy còn chìm trong mịt mù nhưng giờ đã bình tĩnh lại. Tôi sẽ làm mọi thứ có thể, rồi một ngày nào đó, tôi sẽ cùng với anh trai…
Một luồng ma lực đầy tội lỗi nhưng thân thuộc lướt qua, réo lên cảnh báo trong đầu tôi và khiến tôi cùng Ellie chạy về phía cửa sổ trong khi hét tên anh trai. Bản năng chúng tôi mách bảo rằng thứ sức mạnh kinh khủng này đang nhắm tới anh. Nó đủ sức xuyên thủng cả rào chắn quân sự cấp chiến lược mà giáo sư và các hiệp sĩ hoàng gia đã dựng lên!
Đột nhiên, cả thế giới biến thành màu trắng.
Cái gì?
Tôi nắm lấy tay Ellie và nhanh chóng rút kiếm, cố gắng phản lại bằng hỏa ma pháp. Dù cố gắng gọi tên quý cô Hạng nhất, tiếng gọi của tôi xem ra không đến được đích. Chuyện gì đang diễn…
“Tiểu thư Lynne!” Ellie kêu lên trong khi chỉ tay xuống sán. Tôi nghe một tiếng ‘meo’ và chợt một rào chắn che phủ cả đám.
Ngay khắc tiếp theo, thứ gì đó bay qua đầu chúng tôi. Rồi bức tường có cửa sổ trước mắt hai đứa đóng băng lại và vỡ vụn. Một cơn bão tuyết cuồng nộ bước qua chúng tôi, trong thoáng chốc, ánh mắt tôi bắt gặp một đôi cánh màu thiên thanh đẹp tuyệt trên lưng cô nàng tóc bạch kim.
“Tina… Anh ơi… Chị ơi…!”
Những cái tên vô thức thoát ra từ miệng tôi và tan biến trong những tiếng gầm đầy thịnh nộ của của cơn bão tuyết.
*
“Ngài Marshal! Ngay bây giờ!”
Bọn ta hiện còn chưa tới mười người có thể giữ đội hình giữa hành lang chìm trong biển lửa. Những kẻ khác đang ép bản thân vượt qua giới hạn để tập trung ma pháp vào Kiếm Nương, tất cả chỉ để tạo một cơ hội cho ta ra đòn.
Tất cả lính đánh thuê và đám tùy tùng kém cỏi của tên Hoàng tử đã gục ngã, bay màu chỉ sau một đòn. Bọn ta đã được cảnh báo và chuẩn bị lượng rào chắn kháng lửa nhiều hơn bất kỳ lần nào ta từng chỉ huy, kể cả trong những tháng ngày còn là hiệp sĩ. Ta tự tin rằng mình đã chọn những vũ khí và kế hoạch tốt nhất có thể. Thế nhưng tất cả chỉ là vô ích, giờ đây cả đám đang bị kẹt trong tình thế bị áp đảo hoàn toàn.
Cấp dưới của ta toàn những chiến binh hoặc cựu binh đầy gan dạ từ lực lượng chính của Hội Hiệp sĩ Hoàng gia. Nhưng những đòn tấn công mạnh nhất của họ đều bị cô gái trong sắc đỏ kia gạt đi chỉ bằng đôi cánh lửa. Thanh kiếm ma pháp không hề nhúc nhích khi cô ta bình thản bước tới, như thể cả thế gian cũng chẳng thể cản bước cô.
“Đáng sợ thật.” Ta lẩm bẩm, thật sự thán phục cô nàng.
Cuộc đời chinh chiến trong vai hiệp sĩ đã kết thúc từ bốn năm trước khi ta mất đi con mắt trái và cánh tay phải vì con hắc long mà Anh hùng đang truy đuổi. Ta chỉ còn biết cảm tạ Thánh Linh đã ban cho tôi cơ hội thứ hai để được giao chiến với một kẻ thù ở tầm mức này!
Ta nâng đại kiếm đáng tin cậy của minh lên cao, vào thế tấn công và ra đòn đánh cuối cùng. Ta gầm lên bằng tất cả sức lực còn lại và thi triển một thủy ma pháp cao cấp, tập trung hơn hai mươi đòn vào đúng một nhát kiếm bổ xuống. Vô số kẻ thù đã ngã xuống trước chiêu thức này, không một ai, kể cả Kiếm Nương trước mắt có thể hy vọng chống đỡ mà không để lại thương tích!
Thế rồi một chớp sáng đỏ thẫm lóe lên kèm theo luồng không khí cháy rực theo sau. Mũi kiếm của ta – người bạn đáng tin cậy đã vượt qua cả hơi thở của rồng – bay lên không, một vết cắt gọn gàng chia đôi lưỡi kiếm. Chiếc áo giáp ta đặt hàng từ cộng hòa nứt vỡ, ta gục xuống, gầm lên trong đau đớn.
“Với một kẻ là thuộc hạ của tên hoàng tộc ngu ngốc đó thì ngươi quả thục không tồi. Đâu đó thuộc nhóm trung bình dưới.” Con quỷ đỏ thẫm lạnh lùng chốt hạ. Một vết cắt ngang trán cô ta, máu chảy dài xuống mắt trái.
Cấp dưới của ta không cử động, những tấm khiên và áo giáp to lớn của chúng vỡ vụn, giáo và kiếm cũng chẳng khác mấy. Những rào chắn mà bọn ta cẩn thận dựng lên đã tan nát. Ta nghiến chặt răng đến mức vị của máu lấp đầy khoang miệng. Cô ta đã hạ gục tất cả bọn ta trong một đòn. Chưa bao giờ kể cả trong những giấc mơ điên rồ nhất ta có thể tưởng tượng được Kiếm Nương lại sở hữu thứ sức mạnh khủng khiếp đến thế.
Ngay từ đầu kế hoạch đã là để tên pháp sư kia lọt qua. Thế nhưng sức mạnh mà cô gái trẻ này phô diễn sau khi cậu ta rời đi vượt xa những tính toán ban đầu. Tin đồn về việc cô từng giao kiếm với Anh hùng xem ra không phải vớ vẩn. Cô ta quả thực là kẻ đứng trên đỉnh cao của kiếm thuật!
Bởi vì thế, ta ép cơ thể tàn tạ của mình đứng dậy, dùng thanh kiếm cũng nát y như bản thân làm bệ đỡ. Trên người ta chi chít vết thương dù cho ma pháp hồi phục không ngừng kích hoạt. Dù thế, ta vẫn nâng những gì còn sót lại của thanh đại kiếm lên.
“Trông ông không ngu lắm nhưng xem chừng không biết lượng sức nhỉ” Thiếu nữ của lửa vừa bối rối vừa khó chịu. “Ông không có cơ hội nào cả đâu.”
“Cô nói đúng! Nhưng ta là một hiệp sĩ! Ta phải ngăn cản bất cứ kẻ nào dám động đến chủ nhân của ta!”
“Ta không rảnh.”
Không một lời cảnh báo, con Hỏa điểu bốn cánh thực thể hóa và lao thẳng vào ta. Nếu để bản thân dính trọn thì tro cũng không còn mà hốt. Ta vận nốt số ma lực cuối cùng vào cánh tay phải giả. Từng lời của vị đại tư tế tại Giáo hội Thánh Linh khi người ban cánh tay này lướt qua đầu ta: “Ma pháp cổ xưa chảy trong cánh tay này. Ngươi không bao giờ được phép kích hoạt chúng.”
Thứ lỗi cho con, con không thể tuân theo lời cảnh báo của người!
Cú va chạm giữa Hỏa điểu và cánh tay giả trùm lấy ta trong cơn đau bỏng rát và mùi da thịt bốc cháy. Ta gào lên và ép nốt chỗ ma lực có thể gom lại vào cánh tay đã đứt lìa. Ngọn lửa màu tro đầy điềm gở bùng lên, nuốt trọn con chim đỏ bảo tử kia.
C-Cái quái quỷ gì thế này? Không… nghĩ ngợi để sau!
Chứng kiến cảnh Hỏa điểu tan biến, thiếu nữ đứng lặng yên, gương mặt ngửa lên nhìn cảnh tượng đó đầy lo lắng.
“Trên chiến trường, lơ đễnh nghĩa là chết!” Ta gầm lên, dùng hết sức vung thanh kiếm trên tay trái vào…
Chợt khu vườn đầy hoa trong dinh thự hoàng gia lướt qua mắt ta – một ký ức vui vẻ từ những ngày huy hoàng.
“William này, Ta sẽ trở thành vị vua vĩ đại nhất từng xuất hiện!” vị Hoàng tử trẻ tuổi Gerard kêu lên, hai má ửng đỏ. “Ta chắc chắn luôn! Hãy phục vụ ta nhé!”
Người ta nói rằng cả cuộc đời sẽ lướt qua trong tíc tắc trước đôi mắt của kẻ sắp chết.
Nếu thế thì… Ôi, hoàng tử của thần…
Ngay khoảnh khắc sau, cơn đau chưa từng thấy xuyên qua cơ thể ta như thể từng thớ cơ và bắp thịt bị chém đứt và thiêu đốt. Ta gục xuống tại chỗ, không thể cất lên nổi một tiếng hét.
“Những gì ngươi có chỉ là những ảo tưởng của bản thân, không phải tinh thần hiệp sĩ.” Một giọng nói lạnh lùng tuyên bố. “Nghĩa vụ của ngươi là ngăn cản tên hoàng tử ngu ngốc đó trước khi hắn tự biến mình thành trò hề thay vì kích hoạt thứ ma pháp như này.”
Ta cảm nhận được Kiếm Nương rời đi, theo sau là những mảnh vỡ từ trên cao rơi xuống. Cô ta dường như đang rất vội. Thế nhưng, ta mỉm cười với bản thân, xem ra đối thủ đã không nương tay cho đến phút cuối cùng.
Tầm nhìn dần tối lại, ta không thể di chuyển nổi một ngón tay nhưng vẫn cảm nhận được ma lực của Điện hạ. Đại ma pháp Quang thuẫn – báu vật gia truyền nổi tiếng của hoàng gia – giống như ma lực trong cánh tay giả.
Ta biết điều này là sai nhưng làm ơn, hỡi Thánh Linh… Cầu cho hoàng tử…
Cả ý thức lẫn cơ thể ta chìm dần vào bóng tối. Chợt một giọng nói khinh khỉnh vọng tới.
“Có vẻ như đây là những gì tốt nhất có thể hy vọng từ một gã hiệp sĩ hết thời. Giờ thì, để xem tên nửa người nửa thú kia có đạt được kỳ vọng của chủ nhân không nào?”
Giọng này nghe như của nhà Algren…
Chân: thật sự, Chu: màu đỏ đẹp nhất Đây thận sự là tên thanh kiếm Tina hóa chaos