Làm gia sư cho con gái Công tước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

55 282

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

28 267

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

124 2453

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Vol 4: Giải cứu Vương quốc trong kỳ nghỉ hẻ cùng những thiếu nữ của lửa và băng [ĐANG TIẾN HÀNH] - Chương 4.3

Trans: Echo buồn ngủ

===================================

“Nào nào! Đống tự tin lúc nãy đâu rồi?!” Gerard kêu lên. Ngọn lửa đen quái gở bùng lên từ tay hắn trong khi hắn rượt tôi dọc theo hành lang.

Một cú trực diện chắc chắn sẽ giết tôi. May mà nhớ tấm bùa của cha đỡ hộ nếu không tôi đã bỏ mạng khi dính phải đòn đánh bất ngờ lúc đầu. Ma pháp của gã hoàng tử thay đổi hoàn toàn cấu trúc và mã hóa mỗi lần được kích hoạt khiến việc hủy bỏ chúng là bất khả thi.

“Nhanh! Nhanh! Nhanh! Nhanh! Nhanh! Nhanh! Nhanh chết điiii!”

Thấy bức tường cuối hành lang đã hiện ra trước mắt, tôi nhanh chóng phanh lại và lao về phía cầu thang dẫn lên tầng trên. Hông tôi nhói lên khi gã lưới qua nhưng tôi mặc kệ vết thương mà thi triển Thánh Thổ Nê dưới chân hắn. Nhân tiện bắn luôn một loạt Thánh Quang Tiễn vào mặt hắn.

“Bỏ cái trò tiểu xảo đó điiiii!” Hắn hét lên trong khi ngọn lửa đen đánh chặn đòn tấn công của tôi.

Vậy ra là có cả phòng thủ tự động.

Tôi phóng như bay lên tầng trên cùng rồi lao ra ngoài theo đường cửa sổ. Sự kết hợp của lửa và ánh sáng cho tôi đủ tầm nhìn xung quanh. Với một chút phong ma pháp và ma pháp lơ lửng, tôi lướt lên mái nhà rồi chạy trên mái gần như phẳng. Những cột lửa đen từ dưới tầng xuyên thủng trần nhà phóng lên ngay sát sau lưng.

“Owain!” Tôi gọi vị chỉ huy bằng ngọc liên lạc. 

“Lượng ma lực đó là của Gerard hả?!”

“Hắn ta đang đuổi theo tôi. Ra lệnh cho người của ông rút lui đi.”

Tôi tự thổi bay mình bằng phong ma pháp, nhanh chóng ném bản thân đi ngay khi một mảng mái dưới chân sụp đổ vì ngọn lửa đen. Tên hoàng tử bay lên từ cái lỗ đó. Áo choàng và phần lớn áo trong đã bị ngọn lửa thiêu rụi, để lộ ra cánh tay phải quấn trong băng gạc trông giống thú hơn là giống người. Một thuật thức ma pháp che phủ nửa bên phải cơ thể hắn và trông ngày càng dày đặc hơn. Phần ngực trái xuất hiện một dấu ấn mà tôi không thấy lúc đánh nhau ở Học viện. Nhìn kỹ hơn, ngọn lửa đen từ cánh tay phải dường như đang áp chế ánh sáng từ dấu ấn trên ngực trái. Tôi nhận ra rằng dấu ấn đang tỏa sáng lờ mờ kia là Quang Thuẫn – hắn đã tự khắc nó lên bản thân một cách cẩu thả.

Xem ra vấn đề nghiêm trọng rồi đây.

“Này Allen! Chuyện gì đang xảy ra thế?!”

“Tôi đang ở trên mái gần ngọn tháp cao nhất. Tôi hy vọng trả lời thế là đủ. Tạm biệt.”

“Này! Al…”

Tôi ngắt liên lạc và đối mặt với Gerard. Trong mắt hắn tràn ngập sự căm ghét.

Cần phải chắc rằng hắn bị đánh bất tỉnh trước khi bắt giữ. Tôi tự nhắc lại trong khi nâng gậy phép lên. Dải băng đỏ sáng rực đầy phấn khích.

Gerard cười lên một tràng chế giễu. “Ngươi nghĩ mình cân được ta à? Đây sẽ là mồ chôn của ngươiiii!”

“Ngươi nghĩ rằng đã bắt được ta…”

Tôi ngừng lại giữa chừng và nhìn lên, choáng ngợp bởi lượng ma lực quen thuộc nhưng không ngờ đến. Một cô gái trong bộ đồ trắng với đôi cánh màu thiên thanh tỏa sáng trên mái nhà và nhuộm không gian quanh mình trong sắc trắng.

“Tina?!” Tôi kêu lên.

“Cậu không nên để thứ bắt chước đó đánh bại đâu chàng trai trẻ. Chiến thắng ở bên chúng ta.” Cô nhóc bình thản nói. Đây cũng chính là giọng nói tôi đã nghe ở dinh thự Howard, cả ở Học viện Hoàng gia hay biệt thự của nhà Algren. Phải chăng người trước mắt tôi là Lãnh Hạc?

“Người chị em của ta, Hỏa Lân, đế vương của lửa. Ta cầu xin đền người sự khải hoàn.” Cô cất tiếng gọi tới Gerard, hay đúng hơn là thứ hắn đang giam cầm. Vùng không gian trắng nhạt quanh cô mở rộng, xung đột với ngọn lửa đen ở những nơi chúng chạm nhau.

“Dừng lại! Thứ súc vật hạ đẳng không được phép chạm vào taaa!” Hoàng tử hét lên, ngã vật xuống và quằn quại trong đau đớn.

Đôi mắt cô gái mở to. “Có hai thứ giả mạo ở đây, một Hiệp sĩ và một Thánh nữ.” Cô nói, giọng buồn thảm. 

Thuật thức trên ngực trái Gerard lập lòe, ngọn lửa bên tay phải của hắn lại bùng lên dữ dội, đẩy lùi thế giới băng giá. Hoàng tử cười khẩy rồi lao tới cô nhóc.

“Tina!” Tôi hét lên, vận hết ma lực vào chân và xông vào để cản hắn.

Tay phải Gerard va phải gậy phép của tôi – một cú đánh cực mạnh khiến tôi tê cứng bởi lực va chạm. Trong khi đó, ngọn lửa đen tiếp tục bùng lên từ cơ thể hắn, bỏ qua tôi mà hướng thẳng tới cô. Tôi ép cơ thể mình di chuyển, vặn người lại…

“Ngu xuẩn!” Gerard hét lên, cười điên loạn. Lần này, ngọn lửa thực sự xuyên qua hông tôi. Cơn đau thấu người ập đến khi máu bắn ra từ vết thương.

“Chết! Chết! Chết! Chết! Chết luôn điiii!” Hắn rít lên, chuẩn bị lợi dụng cơ hội này.

Tôi xoay sở lăn sang một bên để né phát thứ hai và lấy lại thế đứng rồi phóng ra một loạt mũi tên ma pháp, tạo cơ hội cho bản thân lướt về sau giữ khoảng cách với Gerard.

Tôi cố lờ đi cơn đau. Dù đã che cho bản thân bằng rào chắn kháng lửa nhưng không có tác dụng gì mấy. Ma pháp hồi phục xem chừng cũng chẳng khá hơn. Một cuộc chiến tiêu hao quả thực rất khó xơi, gần như bất khả thi nếu tôi còn cần phải bảo vệ Tina. Lydia thì đang… trên đường tới. Thế nên, lựa chọn tốt nhất hiện có là câu giờ chờ cô nàng Kiếm Nương.

“Từ bỏ đi!!” Hoàng tử thét lên.

Tôi luồn lách qua những ngọn lửa của hắn và trả đòn bằng một mũi giáo băng tạo ra từ mũi gậy phép… nhưng không hiệu quả. Hắn đã thấy đòn tấn công của tôi và chặn nó lại bằng một sợi xích làm từ ngọn lửa đen. Việc khả năng vật lý của hắn được tăng cường thực sự là vấn đề nan giải.

“Tina! Rời khỏi đây ngay!” Tôi hét lên.

Cô vẫn đứng im nhưng ánh mắt như đã lấy lại được ý thức và đôi cánh dần tan đi. “Hở? M-Mình làm gì ở đ-đây?” Cô ngơ ngác. “A-Anh?!”

“Ngu ngốc! Người sẽ chết, và cả con ả Etherheart kia cũng thế!”

Tôi rên rỉ trong khi sợi xích của hắn nhân lên và áp lực từ chúng tăng thêm.

“Tina, nhanh lên! Chạy đi!” Tôi lại gào lên.

“Tự lo cho ngươi đi!” Gerard đánh văng cây gậy phép của tôi. Tôi nhảy lùi về sau nhưng vẫn bị dây xích của hắn cứa qua vài chỗ. Tina hét lên khi thấy tôi phải chật vật né tránh những đòn tấn công liên tiếp.

“Ngậm mồm lại và nhìn đi, đứa trẻ bị nguyền rủa. Nhìn ta xé xác tên khốn nạn này raaa!”

“Tina, đừng nghe hắn! Cứ chạy đi!”

“Anh ơ! Em… Em… Chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Những đóa hoa băng bắt đầu nở rộ và phủ kín mài dính thự. Loạt công kích của Gerard ngừng lại khi hắn khụy xuống, rên đi trong đau đớn.

“C-Cái? D-Dừng lại. Dừng! Đừng mà! Đừng!” Ngọn lửa đen lại bùng lên từ cơ thể hắn và hòa làm một với ngọn lửa màu tro từ nửa trái cơ thể, biến hắn thành một ngọn đuốc cháy cuồn cuộn không thấy người ở đâu nữa.

Và rồi một luồng ma lực còn khủng khiếp hơn bùng lên sau lưng tôi và ào về phía trước. Tôi ngoảnh lại thì thấy Tina bị bao phủ trong một cơn bão tuyết và đang che mặt mình bằng hai tay.

“Tina!”

“Anh ơi, em… em không cản nó được. Đ-Đây là…”

Bị cơn bão hất ngã cơ thể tôi đau như thể đang gào lên phản kháng khi va chạm với mái dinh thự. Khi đã đứng dậy được và thở hổn hển, tôi thấy ngọn lửa đen như sinh vật sống kìa dường như đang cố nuốt lấy cơn bão quanh Tina.

Tôi không ngờ tình huống lại tệ đến mức này. Hai ma pháp thượng cấp – Quang Thuẫn của Hiệp sĩ và Phục Sinh của Thánh nữ – đang vượt ngoài tầm kiểm soát và cố gắng nuốt chửng cả Hỏa Lân lẫn Lãnh Hạc. Sự kết hợp của bốn ma pháp thượng cấp là mối hiểm họa vượt ra ngoài phạm vi đông đô: toàn bộ lãnh thổ này, thậm chí cả vương quốc đều trong tầm ảnh hưởng.

Cơn lốc của ngọn lửa tro đen cùng với cơn bão tuyết đang dần kéo lên tận trời cao.

Tôi phải cứu Tina.

Tôi cố bước đến nhưng đôi chân không hề vững vàng. Ngay khi sắp ngã, ai đó đã nhanh chóng giữ tôi lại. Một vòng cung lửa bao lấy chúng tôi.

“Cái đồ đại ngốc này.” Lydia nói, cố cầm nước mắt. “Ai cho cậu quyền để bản thân chảy máu be bét thế này hả? Cậu có muốn bị tớ chém vụn không?”

“Tớ xin phép không nhận thêm vết cắt nào nữa nhé. À, tớ xin lỗi. Làm bẩn áo cậu rồi.”

“Nếu cậu thật sự có ý như thế thì tớ sẽ giận đấy.”

Cô ấy thi triển một loạt ma pháp hồi phục lên người tôi rồi cau có khi nhìn thấy vết thương bên hông và kích hoạt thêm một lớp rào chắn kháng lửa.

“Cảm ơn.” Tôi đáp khi thấy cơn đau đã thuyên giảm. “Lydia này, tớ có chuyện cần nhờ cậu.”

“Nếu mà tính bảo tớ bỏ cậu lại và chạy thì không nhé. Cậu có kế hoạch chứ? Tớ sẽ ở lại đây đến cuối để xem. Giờ nếu cậu có muốn bỏ tớ một mình thì cũng đã quá trễ rồi.”

Mình đúng là không có cửa so với cô tiểu thư bướng bỉnh này mà.

“N-Này!” Cô nàng phiền phức giãy giụa khi tôi xoa đầu cô.

“Chúng ta sẽ đối đầu với ma pháp thượng cấp Quang Thuẫn và Phục Sinh, cùng với đó là Lãnh Hạc và Hỏa Lân. Lydia, tớ cần cậu…”

“Cầm chân Hỏa Lân chứ gì.”

“Nó vẫn chưa thực thể hóa hoàn toàn. Tớ sẽ lo phần Tina; tớ không thể thể theo kịp cậu với mấy vết thương này.”

“Tớ hơi nghi ngờ cái kế hoạch cứu cô nhóc của cậu đấy nhé. Hy vọng cậu biết hình phạt cho việc không chung thủy là tử hình.” Cô nàng phiền phức bĩu môi phồng má. Tôi không thể giữ bí mật trong khi hai đứa còn đang liên kết, nhất là khi ở gần nhau. “Thôi được rồi. Nhưng tớ không vui vẻ gì đâu đấy. Đừng có mong tớ nương tay sau khi vụ này xong!”

Lydia hủy bỏ bức tường lửa của cô bằng một cú vung Chân Chu, để lộ ra thứ đã từng là Gerard. Hắn đã biến thành một con quái vật bốn chân với nhiều bộ phận từ những sinh vật khác nhau với ngọn lửa đen phủ bên ngoài, thêm cả mặt sư tử và cánh dơi. Đây là ma pháp thượng cấp Hỏa Lân, và kể cả khi trong dạng chưa hoàn chỉnh như thế này, nó vẫn phô ra lượng ma la lực khủng khiếp.

Tina vẫn bị cơn bão quanh cô nhóc trùm lấy.

“Làm cho xong đi.” Cô kiếm sĩ nói, đưa cho tôi Hỏa Điểu. “Và nhớ trở lại sớm đấy.” Gương mặt cô ở gần đến mức tôi có thể cảm nhận cả hơi thở. Đôi mắt đó ngập trong nỗi sợ phải mất tôi.

“Chỉ cần chặn hắn lại một lúc thôi. Cứ thoải mái dùng toàn lực.”

“Thật luôn. Đấy là cách mà cậu giữ tránh phải trả lời đấy hả. Thật chẳng biết đường nào mà lần.”

Tôi hôn lên trán Lydia. Liên kết giữa chúng tôi mạnh lên, cùng với đó là việc luân chuyển ma lực cũng hiệu quả hơn.

Ngọn lửa kỳ lạ kết thành Hỏa Lân ngừng lay động. Nó chuẩn bị tấn công.

Chân Chu tỏa sáng rực rỡ hơn nữa, bốn chiếc cánh lửa bùng lên từ lưng Lydia. Tôi chợt nghĩ – đây không phải lần đầu – rằng không ai có thể sánh với vẻ đẹp của cô.

“Tớ sẽ xử lý xong cái thứ này trước khi cậu quay lại.” Cô nói.

“Rất vui lòng!”

Chúng tôi phóng Hỏa Điểu ra và bắt đầu chạy. Hỏa Lân vẫn không di chuyển. Nó đang đau à?

Tôi phòng mình qua ngọn lửa tro đen và đâm thẳng vào cơn bão tuyết hung bạo nhờ vào việc Hỏa Điểu của Lydia đang xuyên thủng từng lớp băng một.

Rôi, tôi thấy Tina, cô nhóc đang co người lại và khóc!

Với chút tàn lửa sót lại, tôi đâm xuyên qua bức tường băng cuối cùng và đặt chân vào một… thế giới trắng toát.

Tina dù ở ngay trước mắt nhưng giữa thế giới vô âm này, ngay cả dùng hết sức, tiếng gọi của tôi vẫn không thể đến được chỗ đối phương. Và trong khi tôi vật lộn để lấy sự chú ý của cô nhóc, chân tay tôi bắt đầu trở nên nhợt nhạt do bị đóng băng. Tôi quỳ xuống và đặt tay phải lên vai cô, lay người trong khi gọi tên… nhưng đáp lại chỉ là những cái lắc đầu khước từ.

Trời ạ, thật luôn!

Tôi gọi ra một đốm lửa nhỏ rồi thả xuống chân. Màu trắng toát đáng sợ… tan bớt đi.

“Tina!”

Lần thứ ba được gọi tên, vị tiểu thư chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn tôi. Đôi mắt ấy đỏ hoe vì khóc, những dòng nước mắt dài rơi xuống hóa thành băng trước cả khi chạm đất.

“A-Anh ơi, em x-xin lỗi.” Cô run rẩy. “A-Anh bị thương vì…”

Tôi choàng tay qua người cô. “Tina này, ai rồi cũng sẽ mắc sai lầm, kể cả anh và Lydia cũng vậy. Đừng tự hành hạ bản thân chỉ vì chút chuyện này. Chưa kể, đây đâu phải lỗi của em. Em cũng biết mà?”

Áp lực từ sắc trắng lạnh giá đang ép lên hai đứa. Trong khi đó, ở ngoài phạm vi của thế giới trắng, ngọn lửa đen vẫn cuồn cuộn ngấu nghiến. Tôi đang dần cạn thời gian.

Tôi đoán là không thể lưỡng lự nữa rồi.

“Tina, em có hiểu thực thể ở bên cạnh mình không?”

“Kh-Không!” Tina đáp, nước mắt đã khô. “Cô ta tự thi triển ma pháp!”

“Thế cho anh xin lỗi trước nhé.”

“Hở?”

Tôi ép môi mình lên môi Tina, liên kết chặt ma lực của hai người. Một lượng ma lực khổng lồ cùng dòng cảm xúc hỗn loạn ào vào cơ thể tôi. Bằng cách nào đó, tôi vẫn giữ được dòng lũ này khổng chảy ngược về phía Lydia.

“A-Anh!” Tina thốt lên, mắt mở lớn. Nhóc ấy hẳn cũng nghe thấy tiếng khóc của cô gái trong bộ đồ trắng. Lãnh Hạc đang gào khóc như một đứa trẻ trong cơn khốn khổ tột cùng.

Tôi gật đầu và nắm lấy tay Tina. “Hãy giúp nhóc ấy. Cùng nhau nhé.”

“C-Cùng nhau nào!”

“Anh sẽ giữ cho ma lực trong tầm kiểm soát. Cứ tập trung vào việc gọi Lãnh Hạc nhé.”

“V-Vâng ạ!”

Tôi bắt đầu thuần hóa cơn lũ ma lực cuồng bạo một cách cẩn thận và chậm rãi.

Trong lúc đó, Tina dùng hết sức để cầu nguyện. “Làm ơn, hãy chú ý tới ngài Allen và tôi.”

Ma lực bắt đầu tụ lại. Có hiệu quả rồi! Cơn bão tuyết cuồng nộ dần dịu đi, không gian dần yên bình hơn. Sớm thôi, chúng ta có thể…

Chợt một bàn tay nhợt nhạt chạm vào hông tôi và trong sự kinh ngạc của bản thân, cơn đau biến mất trong làn sáng xanh. “Cảm ơn đã cứu em, Allen.” giọng cô văng vẳng trong đầu. “Chìa khóa… của em… của chúng em… ”

Và rồi, thế giới của sắc trắng sụp đổ. Ngọn lửa đen theo đó cũng tan biến, cho phép tôi có một cái nhìn toàn cảnh.

Thứ đầu tiên lọt vào mắt tôi là Lydia đang chặt đứt một chiếc cánh của Hỏa Lân không chút nương tay.

Lạy trời. Xem ra đối thủ lần này có hơi khó chơi đối với một ma pháp thượng cấp – hay đúng ra là bản sao chưa hoàn chỉnh.

“Xong chưa vậy?!” Lydia kêu lên mà không quay đầu lại. Chân Chu vung qua vai. “Nhóc con! Không bị thương chứ hả?”

“Kh-Không!”

“Tốt, thế thì…” Lydia bực bội nghiến răng trong khi vừa nhảy lùi về chỗ chúng tôi, vừa đánh bay một đống dây xích đen kịt đầy quỷ quái.

Hỏa Lân gầm lên một tiếng khiến những mảnh vụn rải rác trên mái dinh thự bay về phía chúng tôi. Tôi thi triển một ma pháp phòng ngự – ít ra là tôi định thế bởi đống mảnh vụn đó đã bốc cháy và tan biến giữa không trung trước khi đến được đích.

“Cậu thấy thế nào?” Tôi hỏi cô nàng tóc đỏ.

Tớ có thể cắt được cơ thể nó, kiểu kiểu thế, nhưng có thể vô tình tiễn nó đi nếu tính toán sai.” Cô vừa đáp vừa chĩa mũi kiếm rực lửa vào con quái vật trong ngọn lửa tro đen.

Da thịt của con quái nổi bong bóng và nổ thành nhưng đám khí, trông như sắp tạo thành hình dáng hoàn chỉnh. Nó lắc qua lắc lại như thể đang đau đớn, lâu lâu lại có chớp sáng đỏ thẫm cố len qua ngọn lửa quái gở. Hẳn là Gerard đã dùng Quang Thuẫn và Phục Sinh phiên bản chưa hoàn chỉnh để trói buộc ma pháp thượng cấp đó theo ý hắn.

“Cậu có thấy Hỏa Lân có gì tà ác không?” Tôi hỏi, nhìn sang Lydia.

“Ngọn lửa đó chỉ làm tớ ghê tởm, không hơn không kém. Tớ đoán là cái thứ dưới vỏ bọc kia đang phải chịu đựng.”

“A-Anh ơi! L-Lydia!” Tina chen vào, ánh mắt đầy quyết tâm. “Để em giúp nữa!”

Không một lời, Kiếm Nương bước lên trước chúng tôi. Tôi cắm cây gậy phép xuống mái nhà và đưa tay phải ra cho cô bé tóc bạch kim.

“Mục tiêu của chúng ta chỉ có mình ngọn lửa đen mà thôi!”

“V-Vâng!”

Bàn tay tôi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Tina. Tôi đang cảm thấy hơi tiếc khi cô học trò thiếu vũ khí thì chợt một vùng bóng tối hiện lên dưới chân cả đám. Cô nhóc thốt lên kinh ngạc khi thấy cây gậy phép đính ngọc của mình trồi lên từ cái bóng.

“Cảm ơn nhé, Anko. Làm ơn đưa thứ này cho Giáo sư.”

Tôi lấy con dao găm của Gerard ra và thả vào cái bóng, đáp lại là một tiếng ‘meo’ đồng ý.

Xong xuôi, tôi quay lại với cô nhóc. “Tina, cầm lấy đi!”

“V-Vâng ạ!” Cô năm lấy vũ khí ưa thích của mình và tôi đặt tay trái mình lên đó. Cùng nhau, chúng tôi cố gắng thi triển Lãnh Hạc toàn lực.

Ta xin ngươi, hãy lắng nghe lời cầu khẩn của cô gái này!

Hỏa Lân đã lấy lại tư thế trong khi Lydia nâng cao Chân Chu.

Giá như chúng ta có thêm…

“Hết thời gian chờ rồi!” Gọng Owain vang lên từ thiết bị liên lạc. “Chuẩn bị va chạm!”

Hàng loạt ma pháp quân sự cấp chiến thuật bắn lên từ sân dinh thự nhắm thẳng vào Hỏa Lân. Con quái gầm lên giận dữ khi ngọn lửa tro đen bị những sợi xích ánh sáng trói chặt. Các hiệp sĩ căn thời gian can thiệp quá chuẩn đi mà, dù tiếng vũ khí va nhau cho thấy họ cũng không rảnh lắm.

“Xin lỗi nhưng viện binh có thế thôi nên đừng trông chờ thêm nữa. Cố lên nhé!”

Tina và tôi gật đầu với nhau, siết chặt cây gậy phép của nhóc khi hai đứa cùng thi triển một ma pháp.

Và rồi cô gái trong sắc trắng đặt tay lên tay chúng tôi.

Một con chim băng trắng toát, nhỏ bé hiện lên trước mắt hai đứa – phiên bản biến thể đầu tiên của Lãnh Hạc được ý chí con người tạo ra sau hàng thế kỷ.

“Đẹp quá…” Tina lẩm bẩm.

Giờ là lúc kết thúc tất cả!

Lydia rút thanh kiếm thường dùng ra bằng tay trái và đổi tư thế, hai tay hai kiếm vào thế sẵn sàng. Trong khi đó, Hỏa Lân đã đốt cháy mấy sợi xích và tiếp tục cuộc tấn công, chắc chắn còn mạnh hơn trước.

“Tina! Ngay bây giờ!” Tôi hét lên.

“Đến đây!” Cô nhóc đáp trong khi hai chúng tôi nâng cao gậy phép và giải phóng con chim băng.

Thời gian như thể đứng lại khi con chim bé nhỏ lướt qua mái nhà rực lửa, biến tất cả mọi thứ trên đường bay thành tuyết trắng. Hỏa Lân – hay đúng hơn là Gerard – hẳn phải cảm nhận được sự nguy hiểm bởi hắn đã tập trung hết ngọn lửa đen thành một quả cầu. Nhưng kể cả thế thì quả cầu cũng bị đóng băng và vỡ vụn trước khi chú chim đến gần cơ thể con quái vật.

Gương mặt méo mó của Gerard hiện lên trên ngực Hỏa Lân, vặn vẹo trong sự ám ảnh khi hắn hét lớn. “Alleeen!”

Được tiếp sức, ngọn lửa tro đen bùng lên phản kháng mạnh mẽ. Dù phải chật vật kiểm soát con chim băng nhưng tôi đã hạ quyết tâm phải kết thúc cuộc chiến ngay bây giờ. Và tôi cảm thấy yên lòng khi cảm giác được điều tương tự từ Tina.

Lydia nhẹ nhàng nâng cả hai thanh kiếm thẳng đứng lên. Một con Hỏa Điểm khổng lồ bắt đầu thực thể hóa trên đầu cô, sáu chiếc cánh dang rộng chứng minh rằng đây là cú đành toàn lực. Cảnh tượng này khiến Gerard lại cất lên tiếng rít. 

“Lydia Leinsteeer!”

“Ta nhờ là đã nhắc ngươi phải biết tôn trong ta hơn mà nhỉ!” 

Cô cắt ngang, tay vung xuống. Hỏa điểu bổ nhào xuống đâm thằng vào ma pháp thượng cấp. Ngăn cản nỗ lực phản kháng khi ép một lượng lửa đen phải chuyển sang phòng ngự trước nó nhưng lại cố tình chọn hướng hoàn toàn ngược với chim băng.

“Anh có thể làm được!” Tina hét lên. Bất chấp lượng ma lực cô nhóc đổ vào ma pháp, đầu tôi hoàn toàn không thấy chút đau đớn nào cả.

Và rồi, cuối cùng chúng tôi cũng thành công xuyên qua!

“Không thể nào…” Gerard rên rỉ khi con chim băng đâm thẳng vào hắn, đóng băng cơ thể to lớn đó. Toàn bộ mái dinh thự trở thành cánh đồng tuyết trong khi tòa tháp sau lưng gã hoàng tử hóa thành tháp băng.

Tôi không nhịn được mà nhẹ nhõm thở dài. Chợt một giọng nói trẻ con cắt ngang khi tôi định mỉm cười với Tina và Lydia. “Chưa xong đâu, Allen của em.”

Gerard gục ngã, nằm bẹp xuống mái dinh thự, khôi phục lại cơ thể con người. Tôi không còn thấy dấu hiệu nào của lửa quanh hắn nữa. Thế nhưng…

“Hắn chẳng bao giờ học được gì.” Lydia tạch lưỡi khó chịu.

Tina chỉ vào thứ trước mặt chúng tôi và kêu lên. “A-Anh ơi! Nhìn kìa!”

Ngọn lửa tro đen đã rời khỏi Gerard và hóa thành hình dạng tựa như sinh vật bốn chân có cánh – đúng hơn là tận ba con như thế! Từ ‘bản sao’ lướt qua đầu tôi khi thấy chúng. Thứ đó trông thật ghê tởm và kệch cỡm, gần như chẳng nhìn ra hình dáng động vật và cả ba đều bị nối với chủ nhân bằng sợi xích tạo bởi lửa đen.

Tiếng cười đứt quãng kéo sự chú ý của tôi về lại Gerard. Tên hoàng tử vẫn nằm choài ra mái nhà. Gương mặt nhăn nheo như của một lão già trong khi cánh tay phải đã… biến mất?

“Chết! Chết đi, tất cả các người!” Hắn rít lên, ném hết sự căm ghét về phía chúng tôi. “Ta muốn tất cả mọi thứ cháy lên! Nếu vương quốc không thuộc về ta thì hãy để nó bị thiêu rụi cùng với con ả kia đi!”

“Ngươi hiến tế một phần sinh lực của bản thân để cấp ma lực cho chúng!” Tôi thốt lên.

Sự ám ảnh của hắn với Lydia và ngôi báu lớn đến thế sao?

Tôi nhắm mắt. Đây là lúc để đưa ra lựa chọn. “Lydia. Kiếm của cậu.”

“Đây.” Cô thản nhiên đưa thanh kiếm yêu quý cho tôi.

Tôi nhận lấy bằng tay trái và phủ lên nó một phiên bản gần giống với Chân Chu nhất mà tôi có thể mô phỏng. Tiếp đó, tôi rút gậy phép của mình lên khỏi mái nhà bằng tay phải.

“Lydia, Tina, cảm ơn hai người vì đã giúp sức.”

Hai thiếu nữ của lửa và băng chợt giật mình rồi nét mặt bừng sáng. Vô số lông vũ lửa và cánh hoa băng khiêu vũ giữa không trung.

Tina gỡ chiếc ruy băng trên mái tóc và ngay khi định buộc nó vào cây gậy phép của cô thì chợt ánh mắt hướng đến gậy phép của tôi. Cô chạy tới bên tôi, buộc dải ruy băng lên gậy phép, ngay phía trên dải ruy băng Lydia đã buộc từ lâu và tuyên bố.

“Ổn hơn rồi đấy!”

“Nhóc con…”

“Chúng ta đều có cơ hội ngang nhau, nhưng… có lẽ em sẽ thắng.” Tina reo lên, ngón tay lướt nhẹ qua môi trong khi khiêu khích Lydia.

Kiếm Nương bất khả chiến bại run rẩy như một chiếc là khi những sợi lông vũ lửa quay cuồng xung quanh. “Được rồi. Ta sẽ dạy nhóc biết mình ở đâu nên tránh đường cho kẻ tốt hơn đi.”

“Nếu chị gọi mình là phiên bản tốt hơn của em thì việc của em sẽ lật đổ chị!” Tina nâng cao gậy phép, đôi cánh thiên thanh giang rộng sau lưng.

Lydia nắm chặt thanh bảo kiếm bằng cả hai tay, hạ thấp trọng tâm và nghiêng người về phía trước, vào tư thế lao tới với mũi kiếm hướng ra sau. Sau lưng cô là 6 chiếc cánh.

Rồi, một cơn gió lạnh thổi qua như báo trước sự xuất hiện con Tuyết Lang lớn nhất Tina từng tạo. Nó ngay lập tức lao lên, Lydia và tôi bám sát theo sau. Con bản sao bên trái và phải di chuyển để chặn con quái băng lại, cú va chạm tạo ra một cơn mưa mảnh băng và lửa đen.

Lydia phóng lên trước mặt tôi, phủ lên mình bằng đôi cánh lửa và vung kiếm theo phương ngang với tốc độ siêu nhân. “Ngay bây giờ!” Cô hét về phía tôi khi nhát chém nhuộm sắc đỏ nhẹ nhàng cắt đôi ngọn lửa đen từ hai sinh vật kia.

Tôi lách qua hai bản sao, hướng cây gậy phép về phía trước. Những sợi lông băng mọc ra từ mũi gậy, tạo thành Lam Thuẫn.

“Này!” Lydia đơ cả người, há hốc miệng

“Đó là ma pháp của chị em mà!” Tina hét toáng lên.

Bản sao cuối cùng gom hết vào một quả cầu lửa và bắn thẳng về phía tôi.

Quê quá. Tao thấy trò đó rồi mày!

Hàng trăm sợi lông băng lay động, vung vẩy mãnh liệt khi tôi kéo chúng lại với nhau. Rồi khi tôi ngừng xoay gậy và dùng hết sức phóng về phía trước. Nhưng sợi lông băng tạo thành một mũi thương cứng, biến gây gậy phép thành Lam Thương. Nó xuyên thẳng qua chân trước bên phải của bản sao và hóa thành một đại thụ bằng băng, khóa chặt mục tiêu tại chỗ.

“Lại nữa hả!” Gerard gào lên trong khi vẫn quằn quại vì đau đớn. “Tại sao, tại sao luôn luôn là màyyyy?!!”

“Tôi kiến nghị cậu nên biến đi.” Tôi dịch chuyển ra đứng chắn giữa hắn và bản sao. “Tôi chán ngấy việc phải nhìn thấy cái mặt cậu rồi!”

Chỉ bằng một nhát chém với Chân Chu trong tay, sợi xích tạo nên từ ngọn lửa tro đen tan biến. Tôi chém hết nhát này đến nhát khác, tạo ra một cơn mưa lông vũ lửa xé vụn ba bản sao từ mọi hướng và đánh Gerard bất tỉnh.

“Anh à, tuyệt quá!” Tina thốt lên, mắt mở lớn.

“Hừm… Không tệ.” Lydia thêm vào.

Dù trân trọng lời khen của hai người, tôi phải thừa nhận là việc này chỉ thành công nhờ có ma lực của hai cô nàng.

Tôi kích hoạt dịch chuyển lần nữa, quay trở lại trước mặt Tina, Lydia cũng rút về chỗ chúng tôi. Cả ba bản sao ngã gục. Thế nhưng ngay khi tôi vừa tưởng mọi chuyện đã kết thúc, chợt một ngọn lửa đỏ thẫm sáng rực bùng lên từ cơ thể chúng. Ba người bọn tôi kinh ngạc khi ngọn lửa tụ lại giữa không trung và biến thành hình dạng con thú bốn chân có cánh. Không gian như rung chuyển.

“A-A-Anh ơi!” Tina kêu lên, bám chặt vào tôi.

Tôi dành một khắc để đánh giá lại tình hình và đưa ra kết luận. “Xem ra chúng ta gặp rắc rối mới rồi.”

Cô nhóc trắng toát lẩm bẩm đầy vẻ mệt mỏi. “Xoay chìa khóa. Giam cô ấy vào trong ‘chiếc hộp’.”

Thế nghĩa là sao? Giả dụ ý cô nhóc là muốn tôi giam Hỏa Lân lại nhưng… giam vào ai? Làm vật chủ cho một ma pháp thượng cấp cần một lượng ma lực khổng lồ. Nhìn trường hợp của Tina là hiểu. Mà nếu thế thì…

À!

Lydia nhìn tôi. Rồi cô bước về phía tôi, không thèm giấu đi ánh mắt thích thú. Tôi bất giác lùi lại. Hai chúng tôi cứ thế kẻ tiến người lùi.

“Từ đã!” Tôi van nài. “Ch-Chúng ta không thể làm thế được! Cậu biết cách đó sẽ kéo đến một mớ vấn đề mà!”

“Nhưng không thể so với việc mất đi cả đông đô.” Cô vặn lại.

“Anh ơi! Lydia!” Tina vội vã kêu lên.

Một cơn sóng xung kích quét qua không gian khi ngọn lửa của Hỏa Lân hóa thành dạng hoàn chỉnh. Tôi vội vàng dựng vài trăm rào chắn phong ma pháp trên đường đi của nó để bảo vệ cả nhóm trước trận càn quét. Kể cả thế, tôi nhận ra khó mà tin được rằng ma pháp thượng cấp có thể mạnh đến cỡ này mà chưa cần dùng đến năng lực chính của nó là lửa.

Lydia nắm lấy tay trái của tôi và kéo tôi vào cái ôm thật chặt của cô.

C-Cổ khỏe như voi ấy!

“Thôi nào. Nam nhi nhẽ ra phải là người tự tin đứng lên dẫn dắt trong những thời khắc như thế này chứ.”

“Đấy không phải là vấ…”

Nụ hôn nồng nhiệt của cô khiến mọi lời phản kháng của tôi nghẹn lại. 

Chúng tôi hòa quyện vào nhau trong cơn đê mê rồi lại... tách ra. Lydia đưa những ngón tay thon thả lên môi, lè lưỡi rồi liếm chúng một cách đầy quyến rũ và mê hoặc.

VZPsprS.jpeg

Tina nhìn cảnh ấy mà cạn cả lời, môi mấp máy không thành tiếng. Gương mặt nhóc ửng đỏ – mặt tôi cũng thế, chắc luôn. Trong khi đó, vị tiểu thư bướng bỉnh kia dường như đang trong tâm trạng tốt chưa từng thấy bởi cô vừa xòe ra tám chiếc cánh to lớn sau lưng.

“Cậu không biết giữ ý tứ là gì à?” Tôi yếu ớt phản kháng.

“Đấy là lỗi của cậu vì đã rung động chứ. Sao, không thích à?”

“Hỏi kiểu đấy là sao… Lydia à.”

“Tớ sẽ ổn thôi. Có cậu ở đây mà.”

Tôi siết chặt bàn tay của cô nàng đầy phiền phức này rồi cả hai cùng nhau hướng mũi Chân Chu về phía Hỏa Lân.

Ma pháp thượng cấp gầm lên nhưng rồi tỏ ra bối rối khi sóng xung kích bị vô hiệu hóa chỉ bởi một nhát chém.

Tina thốt lên kinh ngạc “Hở?”

“Đi nào, Lydia!”

“Ừm, đi nào!”

Và rồi tôi mở cái “hộp”.

Cả tòa dinh thự kêu lên ken két khi những luồng gió mang theo ngọn lửa đỏ thẫm quét qua và bắt đầu tập trung lại vào Lydia. Rồi, sau một con đau thấu xương xuyên qua tâm trí, tôi thấy họ: hai cô gái đứng mặt đối mặt và khóc nức nở, sau lưng là Đại Thụ sừng sững. Một người là pháp sư, đội chiếc mũ phù thủy trên mái tóc dài màu lam sẫm, người còn lại là một nữ kiếm sĩ ma pháp với mái tóc đỏ thẫm và cặp kính nhỏ.

Đây là quá khứ hả?

Bên cạnh tôi là hai cô gái cùng mặc đồ trắng, một với mái tóc màu trắng pha xanh, một người là đen pha đỏ.

“Allen… của em… của chúng em, chìa khóa duy nhất của chúng em.” Họ cầu xin. “Xin, hãy… giam bọn em lại.”

Tôi xoay “chìa khóa” và thế là Hỏa Lân tan biến, không để lại một dấu vết.

Xong xuôi, tôi chợt nhớ ra cần phải đỡ lấy một Lydia đang kiệt sức và bất tỉnh đồng thời ra chỉ thị cho Tina. Owain cũng đã lên đến mái nhà. Nhưng đúng lúc định gọi Owain và nghe tiếng kêu “Anh ơi!” vang lên bên tai, cơ thể tôi buông thõng để mặc ý thức mình chìm vào bóng tối.

Cảnh 2 con vợ bắt dc chồng đi hú hí vs gái và mang sản phẩm về Chỗ này nếu hơi lú thì xin giải thích là Lydia có 1 thanh kiếm yêu quý và đứa nó cho Allen, Allen niệm một phiên bản mô phỏng Chân Chu lên thanh kiếm này còn Chân Chu gốc Lydia cầm.