Làm gia sư cho con gái Công tước

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

55 282

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

(Đang ra)

Độ Ẩm Của Amemori Junna Rất Cao

Mizuki Mizushiro

Junna, người chỉ xuất hiện trong những ngày mưa ướt át, luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng vô cảm, nhưng rồi lại bất ngờ quấn quýt không rời, không có cảm giác gì về khoảng cách. Thế rồi một ngày nắng, Shigure

28 267

Sắc Nét Chiến Cơ

(Đang ra)

Sắc Nét Chiến Cơ

ML "Exlor" Duong

"Chào mừng đến với Hệ Thống Thiết kế Chiến Cơ. Vui lòng thiết kế chiến cơ mới của cậu."

124 2453

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

(Đang ra)

Tensei Oujo To Tensai Reijou No Mahou Kakumei

Kurasu Piero

Cô công chúa mặc dù bị ma thuật ruồng bỏ những vẫn dành một tình yêu cho ma thuật này vừa mới từ đâu chui ra thế!? Đây cũng là điểm khởi đầu cho vở kịch hài hước của cô côn

13 1919

Vol 4: Giải cứu Vương quốc trong kỳ nghỉ hẻ cùng những thiếu nữ của lửa và băng [ĐANG TIẾN HÀNH] - Hồi kết

Trans: Echo ko hài lòng vs bản dịch

===================================

Tôi tỉnh giấc dưới một trần nhà lạ lẫm. Một ngọn đèn nhỏ thắp sáng cạnh giường. Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm tối đen, không chút ánh trăng; hình như đang mưa.

“Ồ, dậy rồi đấy hả.” Giọng nói quen thuộc mà tôi đã nghe suốt bốn năm qua cất lên khi tôi ngồi dậy. 

“Lydia.” Tôi đáp sau một khoảng ngập ngừng.

Cô nàng phiền phức đang ngồi trên ghế và đọc sách trong bộ đồ ngủ., mái tóc đỏ thẫm thả xuống vai. Dù trông khá ổn nhưng hẳn là cô đã phải chịu đựng sự mệt mỏi suốt thời gian qua. Khi cô đặt cuốn sách xuống, tôi để ý thấy cả hai chiếc đồng hồ bỏ túi của chúng tôi đều nằm trên chiếc bàn tròn trong phòng đè lên một cái phong bì. Người gửi đề tên “Felicia Fosse.”

Lydia đưa một cốc nước nên tôi nhận lấy. Uống xong, tôi hỏi.

“Tớ ngủ mấy ngày rồi?”

“Thế cậu nghĩ được mấy ngày rồi?”

“Một ngày, chắc thế.” Sau chút im lặng, tôi chuyển sang một chủ đề quan trọng hơn. “Trong lúc tớ bất tỉnh có chuyện gì không? Cậu có bị thương không? Mọi người sao rồi?”

“Một ngày?”

Cô chỉ lặp lại có thế và lờ đi câu hỏi của tôi. Rôi cô nàng ngồi xuống mép giường, mắt bắt đầu ngấn lệ. Nhưng trước khi tôi kịp cất lời, Lydia vươn tay ra và giữ lấy má tôi. Hai bàn tay run rẩy.

“Ba ngày. Ba ngày trời cậu không hề tỉnh lại. Đến hôm qua cậu mới dứt cơn sốt, trong khoảng thời gian đó, ma lực của cậu cứ yếu dần… Tớ đã thử nắm tay cậu nhưng nó lạnh ngắt, tớ đã gọi tên cậu nhưng…” 

Những lời nói cuối của cô bị thay thế bởi dòng nước mắt chảy dài xuống má trong khi cô đấm ngực tôi thùm thụp. Tôi vòng tay ra sau lưng và ôm cô vào lòng.

Đến khi vị tiểu thư ngừng khóc, tôi mới hỏi lại.

“Cậu và Tina thì sao? Mọi người ổn chứ? Cả Owain và hội hiệp sĩ nữa?”

“Tớ ổn.” Cô đáp sau một khoảng ngập ngừng. “Nhóc con cũng thế. Cận vệ Hoàng gia hứng chịu thiệt hại nặng nề nhưng may mắn là không ai mất mạng. Xác của William Marshal và cấp dưới vẫn chưa được tìm thấy. Chúng ta cũng chữa trị thành công cho thằng anh đần nhà tớ rồi.”

“Gerard thì sao?”

“Hắn ta chưa chết.” Lydia lại rúc mặt vào ngực tôi.

Gerard sẽ không thể phục hồi nổi sau vụ này. Hắn chắc chắn sẽ không được tha thứ do mớ hỗn loạn đã gây ra. Quả là phép màu khi bọn tôi thành công chặn âm mưu đó lại. Nếu không có Lydia và Tina ở bên… Có khi tôi đã mất cả hai, cùng với cô em gái, mấy nhóc học trò và cả cha mẹ. Nghĩ đến thế thôi đã khiến tôi rùng mình.

Tôi đã lập khế ước với hai ma pháp thượng cấp là Lãnh Hạc và Hỏa Lân ở cấp độ cao hơn và hiểu rõ thêm về chúng. Chúng quả thực không hề xấu và còn là sinh vật sống nữa. Hỏa Lân đã gào khóc khi bị thứ ma pháp dở dang của Gerard kết hợp với Quang Thuẫn và Phục Sinh ép phải phục tùng. Băng Hạc không thể lờ đi tiếng khóc đó nên đã đánh liều tới mức chiếm lấy cơ thể Tina để đi cứu người chị em của mình. Cả hai ma pháp thượng cấp đã ngốn một lượng ma lực khổng lồ trong trận chiến, nhiều đến mức khó mà tin chúng có thể trở lại trong thời gian ngắn.

Chiếc “chìa khóa” mà chúng nhắc tới… có lẽ là tôi. Và còn cái tên “Etherheart” nữa. Giờ tôi có nhiều thứ để tìm hiểu hơn cả trước. Nhưng ít ra trong khoảng thời gian này, thiếu nữ không bao giờ chịu rời khỏi tôi và cô nhóc đang chờ ngoài cửa kia mới là mối bận tâm chính.

“Lydia. Xin lỗi nhưng chắc sắp tới tớ sẽ vướng vào những chuyện nguy hiểm hơn nữa. Khi thời khắc đến, cậu sẽ giúp tớ chứ? Tớ đoán là tình cảnh có hơi ngược so với lúc còn ở Học viện ha.”

“Đừng có làm như thể tớ cần cậu phải hỏi chứ, cái tên ngốc không tưởng này. Cậu ở bên tớ, tớ ở bên cậu. Không gì có thể thay đổi mối quan hệ này. Mà có thì tớ cũng không cho phép đâu.”

Tôi đồng tình.

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào nhau rồi cùng gật đầu. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nhận ra miễn là có nhau thì chẳng thứ gì làm chúng tôi phải lo sợ.

“Giờ cậu gọi cô nhóc ngoài cửa vào hộ tớ được chứ?”

“Cậu chẳng cho tớ đủ thời gian để nói chuyện. Nhưng được thôi.”

Cô lờ đi biểu cảm kinh ngạc của tôi khi thấy cô nàng không tỏ ra bướng bỉnh và đứng dậy rồi bước ra cửa. Nhưng trước khi mở, cô quay đầu lại và nói.

“À, tí thì quên. Cậu nên xem cái này.”

Cô mỉm cười tinh nghịch rồi chìa mu bàn tay ra. Trên đó là một dấu ấn đỏ thẫm hình sư tử hiện lên rõ nét rồi dần mờ đi.

T-T-Từ đã! Lẽ nào ý cô ấy đúng như tôi nghĩ!

Cô nàng quan sát sự hoảng hốt của tôi với vẻ hài lòng và thở dài.

“À, cậu dám lại dấu ấn của mình lên một thiếu nữ chưa chồng nên xem chừng tớ phải đành phải bắt cậu chịu trách nhiệm thôi.”

“L-Lydia.”

Vị tiểu thư cười khúc khích; nhìn tóc mái cô đung đưa là đủ hiểu tâm trạng cô nàng đang cực kỳ vui vẻ rồi. Cô huýt sáo trong khi mở cửa và cất tiếng gọi như hát. “Nhóc con! Ta cho nhóc đổi chỗ một lúc thôi nhé. Nhớ cảm ơn sau đấy.”

“N-Nhưng em, um…” Cô nhóc tiểu thư kia lắp bắp, thiếu đi sự năng động thường ngày. Cũng như Lydia, cô đang mặc một bộ đồ ngủ.

“Tina.”

Nghe tôi gọi, cô nhóc lo lắng tiến vào phòng.

Lydia nháy mắt với tôi rồi đóng cửa, chắc cô tính đi gọi mấy cô gái khác.

Khi Tina đến cạnh tôi, cô nhóc nhắm mắt lại như thể không chịu được nếu phải nhìn tôi.

“Anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng” Tôi vừa nói vừa xoa đầu cô.

“Kh-Không sao đâu ạ! Em đã gây ra nhiều rắc rối…” Cô nhóc mới bị sụt cân hả?

“Em thấy thế nào?”

“Em ổn. Mà đúng hơn là độ chính xác của ma pháp em đã tăng vọt sau đó…” Tina cúi gằm mặt, má hơi ửng hồng.

Ồ.

“Anh xin lỗi. Tình huống lúc đó khá nguy cấp nên mới thế. Nhưng đó cũng không phải lý do chính đáng nhỉ.”

“V-Vậy ý anh hôn em là sai và cần phải xin lỗi ạ?” Cô nhóc ngập ngừng.

“Không, ý anh không phải thế…”

“Nói dối, em biết là trong mắt anh mình vẫn là một đứa nhóc. Thế nhưng…” Tina kêu lên rồi ngã về phía trước, tôi cố đỡ lấy nhưng do cơ thể con yếu nên đã trượt tay, khiến cô nhóc ngã vào vòng tay mình. Gương mặt xinh đẹp dù vẫn còn nét trẻ con ấy chỉ cách mặt tôi vài li. Tôi vuốt ngón tay mình qua mái tóc em.

“A-Anh ơi?”

“Tina à, em đã cố gắng hơn anh tưởng rất nhiều. Anh không biết thiếu em thì bọn anh sẽ như nào nữa. Cảm ơn nhé.”

“À, ừm… Vâng…” Cô nhóc ngại ngùng chỉ lẩm bẩm được mấy chữ. “Allen… Em… Em.” Nhìn cách cô nhóc chậm rãi nhắm đôi mắt ướt mi thì có vẻ có sự hiểu lầm ở đây rồi.

Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở, ở đó là ba cô gái trong bộ đồ ngủ đang thở dốc. Ellie, Lynne và Caren chạy tới ngay khi thấy tôi, tiện thể đẩy Tina sang bên luôn. Cô nhóc tóc bạch kim nãy giờ vẫn nhắm chặt mắt khóc òa lên khi bị gỡ khỏi tay tôi.

Ngay khi đẩy được Tina ra, bộ ba dang tay ra ôm chặt lấy tôi trong khi gọi “Ngài A-Allen!” “Anh trai ơi!” “Allen!” Quả là một cách ồn ào để chào mừng người bệnh vừa mới tỉnh lại nhưng tôi cũng chân thành nhận lấy sự quan tâm này.

Lydia vào sau một lúc và nói một câu ngắn gọn. “Tớ sẽ xử cậu sau.”

Xin người hãy nương tay.

Không gian trong phòng bệnh bắt đầu phủ kín bằng những bông hoa băng được tạo ra với sự chính xác vượt trội so với trước. Tina cúi gằm mặt, hai vai cứng đờ, nắm tay siết chặt. Trên mu bàn tay phải của cô nhóc lờ mờ hiện lên dấu ấn một con chim dang rộng cánh. 

“Mấy cậu lo cho anh ấy tới mức sẵn sàng đánh nhau với tớ hả? Được thôi, lên đi!”

Ôi trời. Con gái công tước mà dùng từ ngữ thiếu tinh tế vậy luôn.

Tôi nhớ lại Lisa đã từng nói: tài năng đi kèm với trách nhiệm. Đồng ý là thế nhưng tôi vẫn muốn có vài lời trong tình cảnh ngặt nghèo hiện nay khi hàng đống ma pháp đã được triển khai trong phòng bệnh.

“Thánh thần ơi, thế này là quá đáng lắm rồi. Con đã làm gì để phải chịu đống kiếp nạn này?”

*

“Không thể nào. Không thể thế được…”

Tôi đang ở trong phòng riêng tại dinh thự Algren ở đông đô, đọc báo cáo chi tiết về hậu cần và vận tải quân sự vừa mới nhận được từ lão già Harclay. Tôi không thể giữ cho bản thân khỏi run rẩy.

“Thưa cậu chủ Gil, có chuyện gì vậy?” Giọng nói bình tĩnh cất lên. Tôi rời mắt khỏi báo cáo, nhìn lên thì thấy cô hầu gái mặc đồ nam đang đứng ở ngưỡng cửa với khay đồ trên tay.

“Konoha. E-Em làm gì ở đây? Muộn rồi đấy.”

“Em mang cà phê cho ngài. Phải chăng tập báo cáo đó có gì khiến ngài bận tâm?

“À không… Ta chỉ đang tự hỏi liệu chúng ta có thể cấp cho binh lính khẩu phần ăn tốt hơn không.”

“Em rất tiếc khi phải nhắc lại, thưa ngài, nhưng trong gia tộc này, chỉ có ngài và Song Dực thực sự chú ý đến vấn đề quân lương của binh lính. Các gia tộc công tước khác có cách làm riêng. Cà phê của ngài đây.”

“Cảm ơn.”

Tôi cho tập giấy trở lại ngăn kéo, cố gắng tỏ ra bình thường. Đôi mắt tôi chợt lướt qua con dao găm gắn huy hiệu hoàng gia mà lão già Harclay đã bắt tôi nhận kèm với tập tài liệu mật kia.

Lượng quân nhu đó vượt xa con số mà quân đội cần dùng. Công tước thậm chí còn bí mật nhập khẩu thêm vũ khí ma pháp từ Cộng hòa Lalannoy. Rõ ràng là chúng ta đang chuẩn bị cho chiến tranh, nhưng không thể nào khai mào một cuộc chiến với Thánh Linh Hiệp sĩ.

Một trong số các Song Dực của gia tộc Algren và cũng là cựu binh từ Tử Vệ Hiêp sĩ Đoàn, lão già Haag Harclay đã hành xử rất kỳ lạ khi tôi gặp ông ở thủ đô hoàng gia. 

“Nhóc gợi ta nhớ về công tước già khi còn trẻ. Chúc cho nhóc luôn giữ vững danh dự của cái tên Algren.”

Ông ta vốn là một hiệp sĩ kiểu cũ thích làm mọi thứ nghe trang nghiêm nhưng lần này không giống bình thường lắm. Nó làm tôi có cảm giác như… Không thể nào!

Vô lý. Cha sẽ không bao giờ để thứ nhảm nhí như vậy diễn ra ngay dưới mũi…

“Cậu chủ Gil.” Giọng nói lạnh lùng kéo tôi về với hiện thực. Tôi đặt chén xuống và lo lắng nhìn cô hầu gái với hy vọng thấy được nụ cười vui vẻ. “Một phần lực lượng Cận vệ Hoàng gia bị thương đã bắt đầu trở về, chỉ một số ít còn ở lại canh chừng. Xem ra sẽ không có thêm hành động nào mới cho tới khi cả bốn công tước đều có mặt tại thủ đô. Bệ hạ dường như quyết định sẽ án binh trong khi tập trung xử lý hàng đống vị khách từ các cường quốc khác kéo đến.”

“E-Em biết nhiều về tình hình hiện tại nhỉ, Konoha. Đã bao giờ tính quay trở lại lực lượng tình báo chưa?”

“Em xin cảm ơn nhưng không ạ. Dựa vào việc phán quyết đã bị hoãn lại, cả giáo sư và hiệu trưởng của Học viện Hoàng gia khả năng cao sẽ tiếp tục kỳ nghỉ như kế hoạch ban đầu. Cả Công nữ Điện hạ Kiếm Nương cùng Công nữ Điện hạ Lynne Leinster và Tina Howard cũng tương tự. Tuy nhiên, “bộ não của Kiếm Nương” xem chừng sẽ ở lại đông đô để tĩnh dưỡng.

Vậy Allen vẫn ở lại, tôi vừa nghĩ trong khi nghe Konoha tiếp tục báo cáo. Nhẹ lòng thật. Mình mừng là cậu ta vẫn còn toàn mạng trở về.

Nhưng rồi, tôi nhận ra… giọng cô hầu gái cực kỳ lạnh lùng khi nhắc tới Allen. Dự cảm không lành của tôi tăng lên.

“Đế quốc phương bắc và Liên minh Thân Vương ở phương nam đang rục rịch với những hoạt động quân sự quy mô lớn sát sườn biên giới. Nhà Howard and Leinster hiện đang bận rộn với những biện pháp đối phó. Ở phía tây, gia tộc Lebufera đang hết sức cảnh giác và canh chừng đội quân của Hắc Vương cùng với Đội Hiệp sĩ Hoàng gia. Nói cách khác…” Konoha nhìn tôi chằm chằm bằng ánh mắt sắc lạnh, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười khinh khỉnh. “...Đúng như kế hoạch, trong vài ngày tới, đội quân lớn và thiện chiến duy nhất có khả năng cơ động giữa nơi này và thủ đô hoàng gia là lực lượng của Công tước Algren cùng chư hầu và Thánh Linh Hiệp sĩ Đoàn.”

“C-Cái?! S-Sao em không nói sớm…”

Tôi cố vùng dậy để hét lên nhưng bị bàn tay của cô hầu gái giữ lại. Tim tôi đập loạn nhịp một cách bất thường, từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán.

“Em nói cho ngài bởi vì thời cơ đã chín muồi. Những bằng chứng không thể chối cãi về việc nhà Algren tiếp tay cho Hoàng tử Gerard đã được sắp xếp để lọt vào tay những hiệp sĩ còn lại của cận vệ hoàng gia một khi lực lượng chính, giáo sư, ngài Rodde và Kiếm Nương đặt chân đến đông đô. Ngài Grant sẽ chỉ biết đến nó sau khi sự đã rồi. Nếu chuyện này bị lộ ra sớm hơn.” Ngón tay cô lướt qua má tôi. “Thì cơ thể của ngài công tước vốn đã yếu đi bởi thuốc độc sẽ chẳng mấy chốc chỉ còn là cái xác khô.”

Tôi không thể tin vào những gì vừa nghe.

“Đây chưa phải là hết. Tất cả chỉ là sự bắt đầu. Kế hoạch vẫn tiếp tục.”

“Sao em lại làm thế?!” Tôi hét lên giận dữ, tay nắm lấy cổ áo cô hầu gái khi cơn giận trong mình bùng nổ. Nhưng tiếng hét của tôi không đi được xa, cô hầu gái đã triển khai một kết giới cách âm. Cô nắm lấy bàn tay phải của tôi, nhẹ nhàng gỡ ra rồi đặt nó lên ngực trái của cô.

rWTMpu0.jpeg

Th-Thứ ma lực quái quỷ gì thế này?!

“Em sẽ giữ ngài an toàn cho tới khi tấm màn của vở kịch bi hài này hạ xuống. Đấy là lẽ sống của em và em sẵn sàng trở thành rồng hay bán mình cho quỷ dữ miễn là nó thành công.” Cô hầu gái trưng ra biểu cảm như đang cầu nguyện. “Ngài không được phép rời dinh thự cho tới khi mọi thứ kết thúc. Sau đó, mạng sống này tùy ngài quyết định.”

Cô ấy hoàn toàn nghiêm túc. Quyết tâm của Konoha gần như chạm tới ranh giới của sự điên loạn.

“V-Vì sao chứ? Tại sao tôi lại đáng để em đánh đổi tất cả như vậy?”

“Có thể ngài đã quên, thưa chủ nhân, nhưng em từ chối để ngài chết ở nơi này… kể cả khi có phải nhuộm cả vùng đất này bằng máu.”

Tôi đứng đơ ra, sốc khi nhận ra bản thân đã bị quản thúc tại gia mà không hề hay biết.

Tôi phải làm gì đó, nhưng giờ có cách nào… Đúng rồi! Tôi biết người mà Allen tin cậy nhất. Chỉ cần đến chỗ cậu ta và kể hết mọi thứ. Nếu thế thì… thì vẫn còn thời gian để…

Bóng tối len vào qua khung cửa sổ, bao trùm lấy tôi và Konoha; một đám mây đen kịt đã che khuất ánh trăng, tiếng sấm nơi xa đang dần tiến lại gần. Có vẻ như một cơn bão trái mùa sắp ập đến.