Trans + Edit: Echo đang thở oxi
============================
Lydia và tôi đứng đờ người trong một phòng riêng ở bệnh viện lớn nhất đông đô. Nói sao giờ? Trước mắt chúng tôi là cảnh một thanh niên tóc đỏ điển trai đang được chăm sóc bởi một thiếu nữ ăn vận thanh lịch với mái tóc đỏ nhạt dài ngang vai, nhìn vẻ ngoài chắc cũng tầm tuổi Stella và Caren. Cô ấy hiện đang dùng nĩa xiên miếng hoa quả để đút cho anh chàng hiệp sĩ mà chẳng thèm đoái hoài gì đến hai vị khách mới tới.
“Của anh đây, anh yêu Richard. Nói ‘Aaaa’ nào”
“Sasha, Anh tự ăn được mà.” Anh ta chống cự.
“Không được! Anh bị thương nặng lắm đó!” Cô gái kêu lên. “Có ngon không anh?”
“Ngon lắm.” Richard đáp sau khi ăn một miếng thật to. “Cảm ơn em.”
“Em chỉ làm được chừng này này cho chồng tương lai thôi.” Cô ấy bẽn lẽn đáp. “Khi nghe tin anh bị thương, em… em…”
Richard nghiêng người về phía cô gái.
“Anh chưa từng mơ rằng em sẽ đi cả chặng đường dài đến đây mà không báo cho cha lấy một lời. Chưa nói đến việc em còn lén nhìn trộm tài liệu mật nữa. Em đúng là một cô gái hư đấy, thưa Tiểu thư Sasha Sykes đáng yêu của anh ạ!”
“Thế sự nghịch ngợm của em có làm phiền anh không, anh yêu?”
“Không bao giờ.”
Vị phó chỉ huy hiệp sĩ hoàng gia và vị hôn thê quý tộc của anh sáp lại gần nhau. Khi hai người sắp chạm vào nhau thì chợt… cô nàng cạnh tôi hắng giọng rõ to. Richard ngại ngùng cười rồi giơ tay trái lên chào, tôi cũng đáp lại.
Trong khi đó, cô tiểu thư trẻ chậm rãi quay đầu. Khi thấy chúng tôi, cô hét không thành lời, mặt đỏ bừng rồi phóng như bay ra khỏi phòng. Cô còn quên chào Lydia.
“Chào, Lydia, Allen.” Richard cười mỉm. “Anh vừa nghĩ là hai đứa sẽ đến đây.”
“Trông anh thảm quá đi mất.” Lydia đáp. “ Tự biết xấu hổ đi chứ.”
“Em nói đúng.” Ông anh trai thừa nhận bằng một tràng cười.
“Richard.” Tôi nói. “Em mong anh sẽ làm gì đó để xoa dịu cô gái tội nghiệp kia.”
“Cậu có nhìn nhầm không vậy? Chính sự nhiệt thành vừa rồi mới là một phần nét hấp dẫn của cô ấy đấy.”
“Ông anh này ngốc thật.” Lydia nói trong khi ném cho Richard một ánh nhìn thực sự khinh bỉ.
Cô có một cách thể hiện tình yêu hết sức khó hiểu, dù với một kẻ đã được trải nghiệm khá lâu như tôi. Hy vọng Lynne sau này lớn lên sẽ thẳng thắn hơn chứ không như bà chị của mình.
Cái nhíu mày của cô tiểu thư rõ ràng là vì vừa cảm nhận được suy nghĩ của tôi nên tôi nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Richard, chuyện gì đã xảy ra?” Tôi hỏi. “Tóm tắt lại thôi.”
“Quân ta đã bí mật truy đuổi Gerard hơn một tháng nay rồi.” vị phó chỉ huy rầu rĩ đáp. “Lý do là nghi ngờ phản loạn.”
“Dù trông có vẻ giống một thằng khờ nhưng rõ là anh mạnh hơn hẳn cái bộ não rỗng tuếch đó cơ mà. Em từ chối tin rằng hắn ta vượt qua được anh.” Lydia cắt lời. Cô ấy lo cho anh trai dù cách thể hiện hơi buồn cười.
“Đồng ý là thế.” Richard đáp.
“Thế sao…”
“Em cho chuyện đó liên quan đến vết thương trên cánh tay phải của anh.” Tôi ngắt lời Lydia
“Em gỡ băng gạc ra hộ anh được không?” Vị phó chỉ huy hỏi, nở nụ cười nhẹ. “Tự anh làm có chút khó khăn.”
Băng gạc của Richard được yểm một lớp rào chắn kháng hỏa và khi tôi mở nó ra, mùi thịt cháy phủ kín căn phòng. Chỉ khi nhìn trực tiếp thì mới thấy vết thương đó khủng khiếp đến nhường nào. Cánh tay phải của anh ta không chỉ là bị bỏng mà vẫn đang bị thiêu đốt từ từ bởi một ngọn lửa màu đen.
“Em thấy rồi đấy.” Anh ta buồn bã nói. “Một Leinster mà lại để cho bản thân bị lửa đốt? Anh đúng là sự ô nhục của gia tộc.”
“Một ma pháp lửa cổ đại, cấu trúc cực kỳ phức tạp.” Tôi lẩm bẩm. “Richard, làm thế nào…”
“Quân ta giao chiến trực diện với Gerard ba lần.” Vị phó chỉ huy nói, lờ đi câu hỏi đang dở của tôi. Lydia khoanh tay và bắt đầu gõ ngón tay. “Lần thứ nhất ở trong một ngôi nhà cũ gần Tứ Hùng Hải. Quân ta thua vì… William Marshal.”
“Hắc Hiệp sĩ?!” Tôi thốt lên. “Nhưng em nghe nói ông ta đã biến mất sau khi dính đòn của con hắc long từ bốn năm trước rồi mà.”
“Ông ta gần như vẫn trâu bò như hồi chiến thắng ở Giải đấu Hoàng gia.”
“Thế nhưng, cho dù có là nhà cựu vô địch của vương quốc, em vẫn không hiểu…”
“Ông ta không so được với quý cô Kiếm Nương đây hay chỉ huy của chúng ta đâu.” Richard ngắt lời tôi, tỏ ý đồng tình. “Quân ta thực sự đã có thể xử lý ông ta. Nhưng đó là nếu như Hắc Hiệp sĩ ở một mình.”
“Gerard còn có quân lính khác nữa à?”
“Lần thứ hai chúng ta đuổi kịp, quân của hắn đã lên đến vài chục người vũ trang đầy đủ, khi vận hành lấy một vài tên tinh nhuệ làm trung tâm. Chúng không phải hạng về hưu và còn biết sử dụng ma thuật và kiếm thuật của Hiệp sĩ Hoàng gia.”
“Ý anh là có người của Đoàn Hiệp sĩ Hoàng gia tiếp tay cho phản loạn?” Tôi kinh ngạc kêu lên.
Richard lờ tôi đi mà nói tiếp. “Giờ đến lần thứ ba. Chúng ta tấn công một tàn tích ở ngoại ô đông đô, chắc rằng chúng ta sẽ chiến thắng. Đúng là tình hình thực tế không khác là bao… cho tới khi Gerard rút ra một mảnh giấy cũ nát rồi niệm một ma thuật anh chưa từng thấy. Dù là gì thì nó cũng quá nguy hiểm để bỏ qua. Thành phố này có lẽ là mục tiêu đầu tiên. Sau đó… là thủ đô hoàng gia!”
Lydia nghe thế liền quay gót rời khỏi phòng bệnh. Có vẻ cô muốn giữ kín cảm xúc trong lòng.
Tôi niệm một ma thuật lên tay phải của Richard.
“Hở? Em làm gì thế?” Anh ta hỏi. “Cơn đau đang dịu đi.”
“Đây là một phép kháng hỏa em tự mình nghiên cứu. Nó sẽ câu thêm chút thời gian.” Tôi buộc lại băng gạc rồi nhỏ giọng. “Ba cuộc tấn công thất bại liên tiếp… Lẽ nào thông tin bị rò rỉ?”
Một cảm giác khó chịu lướt qua biểu cảm của Richard. “Sau lần đầu tiên, anh đã yêu cầu Algren tăng viện nhiều lần đến mức không đếm xuể. Nhưng công tước già hẳn đang gặp chuyện bởi anh chưa từng thấy ông ta từ lúc đến. Grand - người đang thay mặt chỉ huy - đưa ra lý do là đang hành quân theo sát biên giới còn Tử Hiệp sĩ Đoàn thì đang ở thủ đô. Kết quả là anh không nhận được một binh sĩ nào. Tiếp đó, đợt tấn công thứ hai vướng phải một đám lính đánh thuê và bẫy. Anh nghe Gregory đã chính thức lâm trận vì Gerard đang tiến tới rất gần thủ đô nhưng chuyện này có mùi không ổn. Hãy cẩn thận sau lưng, Allen.”
Trong một chốc, tôi lặng người không đáp. Mất một lúc tôi mới nói. “Được rồi.”
Vậy là có kẻ phản bội trong Gia tộc Công tước Algren. Lẽ nào hắn đứng sau việc triệu tập mình tới Đại Thụ? Hắn muốn mình can dự vào? Hay Lydia mới là mục tiêu?
“Lydia hẳn phải khinh anh lằm vì tình trạng hiện giờ.” vị phó chỉ huy lẩm bẩm chán nản. Giống như cô em gái cả, anh chàng này cũng buồn vì những lý do đâu đâu.
Tôi lặng lẽ thì thầm một bí mật: “Tất nhiên là không! Đừng lo. Lydia yêu quý anh mà.”
***
Chỉ huy vệ binh hoàng gia Owain Albright chào tôi và Lydia khi chúng tôi gặp nhau trong doanh trại ở ngoại ô đông đô. Người đàn ông gánh trên vai sức mạnh và quyền lực trước mắt tôi giờ đây trông thật nhỏ bé. Anh ta đã quen Richard từ khi còn nhỏ. Tôi còn nghe nói hai người bạn này - anh ta cùng với vị sĩ quan kiêm phó chỉ huy đang nằm bẹp ở thủ đô kia - đã rèn những hiệp sĩ thuộc vệ binh hoàng gia trở thành lực lượng tinh nhuệ bậc nhất như hiện giờ.
Chúng tôi hiện đang ở trong lều chỉ huy. Ngay khi những hiệp sĩ khác rời đi, Owain cúi đầu xin lỗi. “Ta xin lỗi. Ta thực sự ghét phải nhờ hai cô cậu xử lý mớ hỗn độn này.”
Cô tiểu thư phiền phức bắt chéo hai tay rồi ném cho anh ta một cái nhìn. “Đám hiệp sĩ mấy người còn làm được cái gì không nữa hả?” Cô ấy quát. “Đừng khiến thằng anh ngu ngốc nhà tôi phải làm hết mọi thứ nữa.”
“Tớ biết cậu đang lo lắng nhưng đừng làm loạn lên thế, Lydia.” Tôi nói. “Richard chưa gặp nguy hiểm gì quá đâu.”
“Tớ không lo.” Cô cáu kỉnh đáp, quay ngoắt đi.
“Owain, tình hình sao rồi?” Tôi hỏi.
Vị chỉ huy gõ xuống bản đồ bằng ngón tay to lớn của anh ta. “Hiện quân ta đang trong trạng thái sẵn sàng tấn công ngay khi có lệnh.” Anh ta đáp. “Quân Algren cũng đã đến nhưng không thể trông đợi mấy ở họ.”
“Anh đánh giá lực lượng địch thế nào?”
“Gần năm mươi tên ở ngoài. Với đống trang bị và tài trợ thì…” Biểu cảm Owain trở nên căng thẳng. Anh ta cũng đang nghi ngờ nhà Algren, điều đó cũng giải thích lý do Ngài Gregory không được gọi đến cuộc gặp này.
Cá nhân tôi cũng thấy khó mà tin rằng Algren - một trong bốn gia tộc công tước trong vương quốc - lại cho phép tiến hành một cuộc tập trận để giữ quân đội của họ tránh xa khỏi tiền tuyến ngay trong thời điểm bất ổn này. Tuy nhiên, sự hoảng loạn của người anh cả có vẻ là thật. Kể cả khi anh ta bí mật bắt tay với Gerard, anh ta hẳn cũng không tính tới kết quả này.
“Chúng ta không thể cứ thế đốt trụi cả căn nhà với chúng à?” Lydia hỏi. “Cách đấy có vẻ là nhanh nhất rồi đấy.”
“Không.” Tôi đáp. “Chúng ta cần phải xác định được ma thuật hắc hỏa đã đốt tay Richard là gì, và điều đó yêu cầu phải bắt sống được Hoàng tử Gerard. Nếu không thì có khả năng ma thuật sẽ tiếp tục hoạt động kể cả khi chủ sở hữu có chết.”
Khoảng thời gian ở bên Lydia từ lúc đến Học viện Hoàng gia đã khiến tôi hiểu rõ về tính cách cô nàng nên tôi chắc chắn là cô đang rất lo lắng. Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và đáp lại lại là cái siết tay thật chặt.
Owain hắng giọng. “Ta muốn hai người xử lý Gerard.” Vị chỉ huy danh tiếng của cận vệ hoàng gia tuyên bố. “Ta chắc hai người biết tại sao.”
“Do hắc hỏa đúng chứ?” Tôi nói.
“Đúng. Nếu… kể cả Kiếm Nương và cậu cũng không thể ngăn Hoàng tử lại thì ta sẽ… chém đôi hắn.”
Tôi nhận thấy sự quyết tâm trong lời anh ta nhưng tôi không nghĩ đó chỉ là diễn. Tôi nghĩ mình biết hắc hỏa từng là thứ gì rồi.
Trăng và sao tỏa sáng trên bầu trời khi cuộc gặp mặt với Owain kết thúc. Từ chỗ đó, chúng tôi nhanh chóng di chuyển sang một tòa nhà gần dinh thự cổ chỗ Gerard có lẽ đang ẩn náu. Nơi đã hoàn toàn nằm trong giới hạn của thành phố, không xa khu thú nhân ở Thị trấn Mới là bao.
Mục tiêu tấn công của chúng tôi là một khu phức hợp đổ nát ngổn ngang bao quanh bởi bức tường đá cao và dày. Bản thân dinh thự cũng làm bằng đá với những ngọn tháp cao hứng lấy ánh trăng - khung cảnh khá hiếm thấy ở đông đô. Tôi thấy bất ngờ là nơi đó y như một pháo đài nhỏ; chỉ có cửa trước và cửa sau cho đủ không gian để tấn công; mỗi phòng trong dinh thự đủ lớn để chứa kha khá lính. Chủ nhân cũ của khu đất này - Earl Rupert, một quý tộc đã chạy trốn sang Hiệp sĩ Quốc Thánh Linh sau khi xe ngựa của ông ta cán qua một cô gái nhỏ tộc cáo - hẳn đã sợ những cuộc tấn công của thú nhân. Tôi nghe nói dinh thự để trống cho bất kỳ ai muốn mua nhưng không ngờ có ngày lại đến đây với lý do thế này.
Quân đội nhà Algren trông khá mất tinh thần nên có lẽ họ sẽ không đủ sức ngăn chặn những kẻ đào thoát. Lực lượng thuật sư cá nhân của Ngài Gregory thì khác. Cả chỉ huy lẫn trợ lý của Điện hạ đều đội một dải băng xám. Họ cũng là lực lượng chiến đấu hiệu quả duy nhất ở đây, nếu dựa theo lượng ma lực của họ.
Owain, bốn chỉ huy cận vệ hoàng gia, Lydia và tôi bắt đầu đánh giá lần cuối về chiến dịch sắp tới.
“Ta sẽ lo mặt trước.” Vị chỉ huy của cận vệ nói, ngón tay gõ xuống sơ đồ dinh thự trên bàn. “Phản đối gì không, thưa Tiểu thư?”
“Tùy anh thôi.” Lydia đáp. “Vậy chúng tôi sẽ vây chúng từ cửa sau. Allen và tôi là toàn bộ lực lượng tôi cần.”
“Đã rõ. Tôi sẽ cho hai người một người liên lạc phòng khi hai người gặp phải sự kháng cự đáng kể.”
Những chỉ huy khác im lặng gật đầu đồng ý. Cả Vương quốc này không ai lạ gì cái tên Kiếm Nương cả.
Số kẻ thù bí ẩn của chúng tôi có tầm vài chục tên lính không rõ lai lịch và một vài tên cựu binh có tiếng. Nếu so sánh thì chúng tôi đang có gần trăm hiệp sĩ thuộc cận vệ - những người được chọn ra từ bốn quân đoàn - cùng với chỉ huy của họ và Kiếm Nương. Tuy chiến thắng của chúng tôi nằm trong lòng bàn tay nhưng cán cân có thể đảo ngược nếu Gerard thi triển ma thuật hắc hỏa - thứ giống như Quang Thuẫn trong trạng thái mất kiểm soát. Chúng tôi sẽ cần một kế hoạch cho kịch bản tệ nhất…
Ánh nhìn từ Lydia cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. “Tớ sẽ không để cậu mạo hiểm mạng sống trong khi tớ đang giám sát đâu.” Cổ nói. Tôi đã ở bên đủ lâu để biết cổ thực sự nghiêm túc nên tôi đành nhắm mắt ra bộ đầu hàng.
“Nếu suy đoán của anh là đúng, chúng tôi sẽ xử lý hắn.” Tôi nói. “Tôi tin rằng anh không phản đối gì chứ, Owain?”
“Chắc chắn là không! Nếu ai đó phải là người mạo hiểm thì đó chắc chắn là tôi.” Vị chỉ huy cười nhẹ rồi thêm vào. “Đó là lẽ tự nhiên với người đứng mũi chịu sào.”
Lời tuyên bố của Owain kích động một loạt lời phàn nàn từ các chỉ huy quân đoàn.
“Đấy là lạm dụng quyền lực, thưa ngài!”
“Xin cho phép Quân đoàn Hai…”
“Ta cũng không để cậu giật hết vinh quang đâu, Bertrand! Quân đoàn Ba sẽ trả thù cho phó chỉ huy.”
“Này Simon, Quân đoàn Bốn xứng đáng một cơ hội để khẳng định mình. Chúng ta đã chờ lâu lắm rồi.”
Kết quả là cả bốn đều xung phong. Nhuệ khí của họ đều đang lên cao ngất trời.
Owain tóm gọn lại nhiệm vụ: “Chúng ta sẽ hạ gục hắn lần này nên hãy đánh hết sức đi! Ngay khi mọi người vào vị trí, cuộc tấn công sẽ bắt đầu.”
“Xin thứ lỗi, thưa ngài!” Một hiệp sĩ trẻ kêu lên trong khi lao vào phòng họp. Anh là một người đưa tin. “Một đặc phái viên từ thủ đô vừa đến đây!”
“Đặc phái viên?” Owain lặp lại. “Cậu không thấy chúng ta đang bận à? Nói tên chết dẫm đó chờ đến khi chiến dịch kết thúc đi!”
“À, ờm, ngài biết đấy…” Cậu hiệp sĩ ngập ngừng, cố lựa lời đáp.
“Cái gì?!” Vị chỉ huy gầm lên. “Đủ rồi đấy, Ryan! Gã quái nào mới đến?!”
“Tôi thấy miệng lưỡi ngài vẫn cộc cằn như xưa nhỉ, Owain.” Quý ông vừa bước vào phòng cất lời trong khi nhếch mép cười. Một con mèo đen nhảy tót từ vai ông ta sang vai tôi.
Hy vọng chuyến đi dài không làm mày mệt, Anko.
Toàn bộ hiệp sĩ trong phòng chết lặng, bất ngờ trước sự xuất hiện của một trong những ma thuật sư hàng đầu của Vương quốc.
“Chào Giáo sư.” Tôi nói.
“Chào em, Allen. Ta vui vì trông em vẫn khỏe. Cả em nữa, Lydia.” Thầy giáo cũ của chúng tôi đáp.
“Từ chiếc áo choàng và gậy phép thì em nghĩ mình biết thầy đến đây làm gì rồi.”
Giáo sư nghiêm túc gật đầu. “Chúng ta đã thành công - ta xin nhấn mạnh là với rất nhiều khó khăn - khi giải mã được trang cuối cùng. Đúng như dự đoán, đó chính xác là nhật ký của cô ta. Nhưng…” Giáo sư vừa tỏ ra cáu kỉnh vừa đưa tôi một mẩu giấy. “...Trang cuối cùng chứa công thức ma thuật đã bị xóa cùng với một dòng chữ được ghi thêm vào: ‘Ta sẽ không bao giờ để những kẻ như người chạm vào nó!’. Chưa hết, còn có dấu hiệu rằng kẻ nào đó đã bỏ rất nhiều công sức khi cố gắng vẽ lại công thức đã bị xóa. Việc này hẳn đã tốn của hắn cả thế kỷ. Đây là nỗ lực tái hiện lại công thức từ một trong những trang trước đó - một ma thuật lửa cổ đại.”
Lòng tôi trĩu nặng. Cái ma thuật thất truyền đó, dấu hiệu rằng kẻ nào đó đã sao chép được trang cuối cùng, cái “mẩu giấy cũ nát” Richard từng nói… Đây đúng là tình huống tồi tệ nhất.
“Cảm ơn thầy.” Tôi nói trong khi cúi đầu trước giáo sư. “Giờ thì, thầy vui lòng giải thích tại sao thầy mang mấy cô bé theo cùng được không?” Ba hình bóng nhỏ quen thuộc theo đuôi ông ấy nãy giờ.
“Ta tạt qua chỗ phụ huynh em và thấy mấy đứa nhỏ đang lo lắng tính đuổi theo em.” Giáo sư nói trong khi phô ra cái điệu bộ như một gã hề. “Ta luôn tự coi mình là bạn của những quý cô trẻ tuổi mà.”
Tina và Ellie vừa kéo áo tôi vừa kêu. “Anh ơi!” “Ngài A-Allen!” Tôi có thể thấy khóe mắt hai đứa bắt đầu rưng rưng. Lynne thì ngập ngừng còn Caren nhìn tôi đầy thắc mắc; chắc chắn giáo sư đã hở miệng về vụ nhật ký rồi. Tôi quay về phía em gái và ba cô học trò của mình.
“Tina, Ellie, Lynne, Caren.”
“Không!” Tina thốt lên trước cả khi tôi kịp tiếp lời. “Em cũng đi cùng nữa. Nếu kẻ thù dùng hỏa ma pháp thì em sẽ giúp được!”
“E-Em nữa!” Ellie thêm vào. “Làm ơn đi, ngài Allen. Làm ơn, làm ơn cho chúng em đi cùng.”
“Anh trai thân mến, em thực sự tin tưởng anh.” Lynne nói. “Nhưng đó cũng là lý do mà em càng cần phải đi cùng anh!”
Caren vẫn giữ im lặng.
Owain và những người khác lặng lẽ rời khỏi phòng. Trong khi đó, giáo sư - nguồn cơn của mọi việc - tỏ ra thờ ơ trước tình cảnh khó xử của tôi.
“Lý do thật sự cho việc ở đây là gì vậy thầy?” Tôi chất vấn người giáo viên cũ của mình.
“Vài ngày trước, một mẩu thịt bị đốt cháy của Richard đã đến thủ đô.” Ông nói, đột nhiên nghiêm túc. “Ta đã phân tích nó.”
Vậy là thông tin đã bị rò rỉ. Hẳn đó là thứ đã mang Tiểu thư Sasha đến.
Giáo sư gõ sàn bằng cây gậy phép. “Ngọn lửa đen đó là sự kết hợp của một phiên bản thô gần bằng Quang Thuẫn và một ma thuật lửa không xác định. Từ việc nó đủ mạnh để gây thương tích nặng nề cho Richard… Ta nghi ngờ đó là đại ma thuật Hỏa Lân.”
“Càng thêm lý do thầy nên giữ đám nhóc xa khỏi vụ này!” Tôi hét lên.
Tina và Ellie cứng người.
“Ta đã gọi Ngài Rodde vào việc cùng với mọi thuật sư tiên tộc và người lùn có kinh nghiệm tại thủ đô.” Giáo sư tiếp tục, giọng lạnh tanh mặc kệ cơn giận của tôi. “Họ đang chuẩn bị triển khai một ma thuật kết giới cấp chiến lược lấy Đại Thụ làm trung tâm.”
“Cái gì? Vậy thầy đến đây để…”
“Kích hoạt ma thuật sẽ tốn thời gian. Chẳng phải em đã nói cần thời gian thì bức tường mới vững sao?”
“Nói thế tức là cả hai người… Hay đúng hơn là Bệ hạ đã dự tính đến trường hợp tệ nhất?” Tôi choáng váng hỏi lại.
“Tất nhiên.” Vị phân tích viên thiếu nhiệt huyết gật đầu. “Một người lãnh đạo phải tính đến việc hy sinh thiểu số để cứu lấy đa số.”
Tôi không đáp.
“Allen, những người dân vô tội ở đông đô phải là ưu tiên của chúng ta.” Ông bình tĩnh nói. “Ta sẽ dùng mọi nguồn lực hiện có để đảm bảo an toàn cho họ. Việc đó bao gồm cả yêu cầu những cô gái nhỏ này hỗ trợ để dựng một kết giới kháng hỏa ở đây. Em có thể biện minh cho Caren nhưng với Tina, Ellie và Lynne thì khác. Là hậu duệ hoặc người hầu của các gia tộc Công tước, việc hy sinh mạng sống vì người dân là nghĩa vụ không thể chối từ.”
Tôi nghiến chặt răng. Về mặt lý lẽ, tôi hiểu ý thầy nhưng… trái tim tôi từ chối tuân theo lý trí. “Cả bốn đứa đều chỉ là trẻ con.” Tôi phản bác. “Đây là trách nhiệm của chúng ta!”
“Muốn chỉ trích ta ra sao thì để sau đi.” Thầy giáo cũ của tôi cười buồn. “Allen, Lydia, từ góc nhìn của ta và Ngài Rodde, hai đứa cũng là những đứa nhóc cần được che chở. Ta hy vọng cả hai sẽ tha thứ cho chúng ta vì đã không thể làm thế được.”
Đối diện với gương mặt đượm buồn của ông, tôi đánh mắt xuống trước khi ông cúi đầu. “Giáo sư này.” Tôi lẩm bẩm. “Chơi thế là không đẹp.”
“Allen.” Caren chen vào. “Những gì ông ấy nói về Hỏa Lân là đúng chứ?”
Tina và Ellie siết chặt tay làm tôi thấy hơi đau. “Đúng, dù mới chỉ là một khả năng.” Tôi gật đầu đáp.
“Thế thì em sẽ đi với anh!” Caren vừa nói vừa bước đến chỗ tôi. “Em sẽ có ích hơn ở đó thay vì ngồi đây dựng mấy cái rào chắn!”
Tôi lắc đầu. “Chúng ta không biết sắp phải đánh nhau với thứ gì cả. Chưa chắc anh đã có thể đảm bảo an toàn cho em.”
Cô em gái của tôi đứng đờ ra một lúc rồi lắc đầu quầy quậy.
“Vậy thì, đưa em theo nữa, thưa anh!” Cô nhóc tóc đỏ tuyên bố, tay trái chạm nhẹ vào bao kiếm còn tay phải vỗ ngực. “Em cũng là người nhà Leinster!”
“Cảm ơn nhưng anh có Lydia rồi. Chúng ta phải tận dụng hết cỡ trong tình huống này.” Tôi vừa đáp vừa đảo mắt thăm dò thái độ của bốn cô nhóc. “Xin lỗi vì đã giấu các em chuyện này nhưng xin hãy an tâm. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
“Em không chấp nhận.” Tina nói trong khi bỏ tay tôi ra. “E-Em cũng thế.” Ellie nói theo.
“Thưa anh, Em biết chúng em không thể sánh được với chị Lydia.” Cô nhóc tóc bạch kim tiếp lời, hai tay nắm chặt vào cán cây gậy phép. “Nhưng… Nhưng mà!!!”
“Tina…” Tôi trân trọng sự chân thành của cô bé.
Ellie hét lên một tiếng kêu nhỏ khi Anko nhảy từ vai tôi sang vai cô nhóc. “Chăm sóc Anko cho anh nhé.” Tôi nói với cô hầu gái.
Eng: “A-Allen, sir...”
“A-Allen. Ngài ơi…”
“Đừng khóc mà. Hai đứa vẫn kiên quyết phản đối chứ, Lynne, Caren?”
“Em sẽ làm theo quyết định đó vậy, thưa anh.” Lynne chậm rãi đáp. “Nhưng kể cả thế…!”
“Em sẽ không cản đường anh đâu mà, Allen!” Caren hét lên. Đôi mắt con bé chuyển thành màu tím đẫm trong khi không khí chực chớp lửa. Con bé thực sự cố sống cố chết để được đi cùng tôi – cô nhóc tóc bạch kim cũng thế, nãy giờ vẫn nhìn chằm chằm vào tôi.
Mình chẳng thích kiểu này tí nào. Cơ mà, mình chắc là mình cũng đã làm thế với Gil vào hôm đầu cậu ta đến khoa.
Tôi phóng ra bốn quả cầu ma thuật.
“Xin lỗi. Cả bốn đứa trượt rồi.” Tôi báo cho mấy cô nhóc còn đang sững người. Chúng không hề phản ứng kịp. “Đó là tốc độ niệm phép của anh khi chiến đấu. Ngày nào đó các em sẽ vượt qua anh thôi nhưng hiện giờ, anh vẫn sẽ bảo vệ mấy đứa. Làm ơn hãy để anh giữ lời hứa đó.”
Tina, Ellie và Lynne mím chặt môi.
Caren thở dài, nhìn chằm chằm vào tôi và nói. “Em sẽ bắt anh phải chiều chuộng như là một con nhóc hư hỏng sau khi chuyện này kết thúc đấy.”
“Được thôi.” Tôi đáp. “Chăm sóc mấy cô nhóc hộ anh nhé, Caren.”
“Anh ơi, chị ơi, làm ơn…” Lynne nức nở. “Hãy cẩn thận nhé.”
“Cảm ơn. Bọn anh sẽ ổn thôi.” Tôi vỗ về cô nhóc.
“Được. Bọn chị sẽ xử lý chuyện này nhanh thôi.” Lydia nói thêm ngay khi tôi định cất lời.
“Tina, Ellie.” Tôi gọi tên hai người học trò vẫn đang yên lặng nãy giờ.
Tina không đáp ngay. Một lúc sau cô mới nói ngắn gọn. “Em không thích điều này.”
“Anh thất sự sẽ ổn chứ?” Ellie ngập ngừng hỏi.
“Anh xin thề. Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Cô hầu gái gật đầu, ôm lấy Anko. Tôi cười nhẹ rồi lấy khăn tay lau đi giọt nước mắt chực trào ra trên khóe mắt cô nhóc
Còn lại một người…
“Tina.”
Cô tiểu thư trẻ run rẩy cúi gằm mặt khi tôi gọi tên. “Em thật sự phải ở lại sao?” cô bé khẽ hỏi. “Bất kể gì đi nữa?”
“Em phải ở lại.”
“Và chỉ có Lydia được đi cùng anh?”
“Đúng.” Tôi nói. “Ít nhất thì giờ là thế.”
“Giờ thôi hả?”
“Ừm.”
Tina ngẩng mặt lên, đôi mắt chứa đầy sự quyết tâm. “Lần này em sẽ tránh sang một bên nhưng lần tiếp theo nếu có chuyện, em cũng sẽ đứng cạnh anh nữa.”
“Anh trông chờ đến lúc đó đấy.” Tôi đáp. “Giáo sư, còn lại phần thầy.”
“Ta biết.” thầy giáo cũ của tôi nói. “Ta đã ra lệnh cho toàn bộ thú nhân sơ tán đến Đại Thụ rồi – gồm cả gia đình em nữa. Còn về người anh cả của gia tộc Algren… Ta được báo cậu ta đã rời khỏi thành phố.”
Vậy là chẳng có gì qua mặt được thầy nhỉ. Đấy là điều khó có thể chối nhất về ông. Tuy nhiên, giáo sư vẫn là người mà tôi muốn mấy cô nhóc ở bên nhỡ Hỏa Lân được kích hoạt. Ông ấy hẳn sẽ hy sinh bản thân trước khi bỏ rơi bất kỳ đứa nhóc nào.
Lydia rời phòng mà không nói một lời. Hy vọng cổ không để tôi lại.
“Anh hứa anh sẽ xử lý vụ này và về nhà trước khi mấy đứa kịp để ý.” Tôi nói. “Và anh chưa bao giờ nuốt lời.”
Khi tôi ra đến hành lang, Lydia bắt đầu bước đi trong im lặng còn tôi cứ thế theo gót cô nàng. Cỏ vẻ cô đang cực kỳ tức giận. Đột nhiên, người thiếu nữ tóc đỏ ngừng bước và quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi.
“Cậu… Cậu nói ‘Ít nhất thì giờ là thế’ là ý gì hả?!” Cô nhấn giọng. “Cô nhóc đó sẽ không bao giờ đứng cạnh cậu. Chỗ đó là của tớ và chỉ tớ mà thôi, dù là bây giờ, cả ngàn năm sau hay tới vĩnh hằng.” Cô ấy vẫn kiêu ngạo y như cái ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở Học viện Hoàng gia vào bốn năm trước.
“Cậu chẳng thay đổi gì cả.” Tôi nói. “Cậu vẫn thật thà và thẳng thắn như vậy. Tớ tự hào rằng mình có một người như cậu làm cộng sự.”
“Dối trá. Cậu chỉ nói thế để dỗ tớ thôi.”
“Tớ không phải kẻ nói dối và luôn thành thật với cậu. Cậu là người hiểu rõ nhất mà.”
“Đó không phải ý tớ! Chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện dài sau khi xong việc và đừng có mà quên đấy.” Nói rồi, Lydia cúi đầu xuống và lẩm bẩm. “Lần này tớ không cần phải kiềm sức nữa chứ? Chân Xích thì chắc là không rồi nhưng còn ma thuật của tớ thì sao?”
“Chống lại một đại ma thuật ấy hả? Cứ bung lụa đi. Này Lydia, nắm lấy tay tớ.” Tôi đưa tay phải ra và cô ấy nhẹ nhàng nắm lấy, tạo nên một liên kết mờ nhạt. Ma lực của cô thật ấm áp.
“Tớ sẽ không bao giờ để cậu lại và chạy trốn!” cô nàng phiền phức tuyên bố. “Đổi cả thế giới thì câu trả lời vẫn mãi là không!”
“Lydia.” Tôi đáp. “Cậu có thể mang cái danh hiệu Kiếm Nương nhưng bản chất vẫn là một cô gái. Không cần biết trời đất đảo lộn hay gì, tớ sẽ bảo vệ cậu.”
“Đồ ngốc. Cậu toàn lựa những lúc như thế này để ra vẻ thôi.”
Cho dù chỉ là liên kết mờ nhạt nhưng tôi vẫn không thể giấu đi sự chân thành của mình trong từng lời nói. Và cũng nhờ nó, tôi biết rằng cô nàng mắt ướt lệ trước mặt tôi sẽ không bao giờ thay tâm đổi ý.
“Chúng ta nên đi thôi.” Tôi nói. “Owain và những hiệp sĩ đang chờ… L-Lydia?”
Không một dấu hiệu, cô nàng đẩy tôi vào tường và vỗ tay lên ngực tôi. “Dự đoán của cậu chưa bao giờ là sai.” Cô nói. “Nếu chúng tính sử dụng một ma thuật thượng cấp. Thế thì…”
“Không.” Tôi nhấn giọng ngắt lời cô.
“Sao không?! Một liên kết ma lực mạnh mẽ hơn là món cược chắc chắn nhất của chúng ta mà! Nếu liên kết đủ vững chắc, không một ma thuật thượng cấp nào có thể…”
“Lydia.” Tôi ôm cô nàng thật chặt. “Chắc chắn không được. Lần đó khi chúng ta đánh nhau với con rồng đen, tớ phải tạo liên kết mạnh đến thế vì không còn lựa chọn nào khác bởi mạng sống của cậu treo trên sợi tóc. Nhưng sức mạnh này chỉ nên dùng thỉnh thoảng, kể cả nếu cần. Chắc chắn không cần dùng nhiều hơn chúng gì đã dùng.”
“Ý cậu là cái rủi ro rằng cậu sẽ giành thêm quyền kiểm soát ma lực của tớ hả? Tớ không ngại trở thành thanh kiếm của cậu đâu. Nếu thế, tớ sẽ không bao giờ phải rời xa cậu…”
“Tớ mong cậu trở thành một nữ quý tộc chỉ dạy tớ với ly rượu trên tay thì hơn.”
“Cậu kỳ thật đấy.” Nhưng chợt nghĩ ra gì đó, cô tiếp lời. “Nếu cậu chết, tớ sẽ theo ngay sau đấy.”
“Đ-Đe dọa tớ như thế thì quá…” Tôi lắp bắp.
Lydia đang hết sức nghiêm túc… Vậy tôi thực sự không được chết rồi nhỉ. Lẽ nào lý do cô rời khỏi phòng họp trước tôi là để tìm thời cơ nói điều này?
“Tớ đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi, đồ ngốc…”
“Đúng là Trưởng nữ nhà Công tước. Tớ thua rồi.”
“Nếu cần phải nhắc cậu lần nữa, tớ thề tớ sẽ tìm cách thi triển Hỏa Lân. Chuẩn bị tinh thần đi.” Lydia bám lấy cánh tay tôi và bước đi, tâm trạng xem ra đã tốt hơn.
Dù chẳng có thiện cảm gì với Gerard nhưng tôi vẫn thấy thương tiếc cho hắn ta khi nghĩ về thảm kịch sắp tới. Không ai và không thứ gì - kể cả một trong những ma thuật thượng cấp huyền thoại - có thể ngăn Lydia Leinster - Kiếm Nương - khi cô đã trở nên nghiêm túc.
"Không phải thế đâu. Ý em là nếu em và anh đều nghiêm túc thì kết quả đấy là tất yếu. Nhớ nhé, sẽ có trong bài kiểm tra đấy?"
“Vâng vâng. Tuân theo lệnh người.”
Owain đang đứng ở lối vào chờ chúng tôi.
“Cặp uyên ương cãi yêu xong chưa vậy? Đeo lên đi.” Anh ta vừa nói vừa ném một cặp ngọc liên lạc trông như khuyên tai. Chúng tôi bắt lấy rồi đeo lên.
“Quân ta đã bao vây toàn bộ chỗ này cũng như không phát hiện thêm bất kỳ đường hầm nào nữa. Chúng bị kẹt trong đấy rồi.”
“Cho toàn bộ lực lượng còn lại nằm dưới quyền chỉ huy của giáo sư đi.” Tôi kiến nghị. “Ông ấy có hơi khó đoán nhưng hoàn toàn đáng tin cậy.”
“Cậu nói đúng - nhất là về phần vấn đề cá nhân. Tôi sẽ khiến ông ta làm việc.”
“Cứ thoải mái mà vất đến chết.” Lydia thêm vào. “Có lẽ lúc ấy ông ta mới học được bài học gì đó dù tôi cũng không chắc lắm.”
Lúc đó, tôi nghĩ mình chợt nghe có tiếng ai đó than vãn về việc học trò ít quan tâm đến thầy giáo đến nhường nào. Tự làm tự chịu thôi ông già. Nhưng chút đối thoại vui vẻ dường như đã khiến các hiệp sĩ của đội vệ binh cảm thấy đỡ căng thẳng.
“Thế thì, chúc may mắn” Owain nói. “Mà tất nhiên, chúng tôi là người cần chúng hơn hai người.”
“Đồng ý, Allen và tôi là cặp đôi bất khả bại nên cứ giữ may mắn cho mình đi.” Lydia đáp nhân tiện ném hết may mắn của tôi cho đội hiệp sĩ trước cả khi tôi kịp phản đối.
“Tớ mong là cậu biết giữ lại chút.” Tôi nói trong khi lấy cây trượng phép ra, để lộ dải ruy băng đỏ lấp lánh buộc trên nó. “Nhưng chúc may mắn, Owain.”
“Cảm ơn!”
Tôi và vị chỉ huy cụng tay trong khi đội hiệp sĩ bắt đầu di chuyển - đó là tín hiệu bắt đầu. Lydia và tôi phóng như bay qua con phố tối tăm để đến một con ngõ nhìn toàn cảnh cửa sau dinh thự.
“Owain, chúng tôi đã vào vị trí và sẵn sàng tấn công theo tín hiệu của anh.” Tôi báo cáo bằng ngọc liên lạc. Khả năng mã hóa của nó rất ấn tượng - có lẽ tác phẩm của tay sĩ quan tham mưu miệng lưỡi chua cay mà tôi thường hay nghe kể.
“Chúng tôi cũng sẵn sàng.” đầu kia đáp. “Giờ thì bắt đầu với một cú bùng nổ nào.” Tôi ra hiệu cho đội hiệp sĩ và lấy chiếc đồng hồ bỏ túi ra.
“Lâu lắm rồi tớ mới được dùng Hỏa điểu mà không cần phải kìm sức.” Lydia vui vẻ nói. “Không chờ được nữa!”
“Xin đừng quá tay.” Tôi van xin.
“Tớ có phải là người biết làm mấy việc tinh chỉnh đâu chứ.”
“Không biết tớ đã dạy cậu sai chỗ nào ấy nhỉ? Giá như được trở về bốn năm trước để cho tớ lúc đó chút kiến thức.”
“Tớ đoán nó chẳng khác gì đâu. Cho dù không gặp vào lúc đó, tớ vẫn sẽ tìm được cậu sau này thôi.”
Nói thế thì tớ biết cãi sao giờ?
Và rồi, đã đến lúc.
“Lydia, tiến lên.” Tôi nói.
“Được rồi.” Cô giơ cao tay phải; một lượng ma lực khổng lồ bắt đầu tụ lại trên đầu cô nàng rồi biến thành hình dạng Hỏa điểu với kích thước phải gấp đôi bình thường.
“Tấn công!” Owain gầm lên.
Theo tín hiệu đó, Lydia vung tay xuống. Con chim chết chóc đâm thẳng vào cửa sau dinh thự với một tiếng động khủng khiếp, xé toạc cánh cửa như thể chúng được làm từ giấy. Tôi theo bản năng cùng với Lydia xông vào khoảng trống rộng lớn vừa được mở ra
***
Bên trong dinh thự tối om – quá tối so với dự đoán nên tôi đành thi triển ma thuật ánh sáng. Ánh sáng chiếu rọi làm lộ ra một đại sảnh rộng với cầu thang lớn dẫn lên tầng. Khu vực xung quanh thiếu hụt ma lực một cách kỳ lạ.
“Lydia.” Tôi gọi cô.
“Xem ra bọn chúng đoán chúng ta sẽ đến.Nếu các người tính lộ diện thì ta khuyên nên làm sớm thì hơn.”
“Tôi không ngờ cô để ý đấy.” Một giọng nói đáp lại kèm theo tiếng tắc lưỡi. “Quả không phải tự nhiên mà người ta gọi cô là Kiếm nương.”
Hơn mười tên trang bị vũ khí bước ra từ chỗ nấp trong khi những kẻ khác bước xuống từ cầu thang. Nhìn qua đống trang bị tạp nham thì chắc chúng là tập hợp một đám hiệp sĩ ô nhục và lính đánh thuê. Tôi đếm được ít nhất ba mươi – nhiều hơn dự tính.
Một gã hai-mấy-tuổi-gì-đó đứng đầu hàng rút kiếm. Dựa vào bộ đồ hiệp sĩ, tôi chắc hắn nằm trong đám quý tộc bợ đít Gerard.
“Nhưng ngươi đánh sao nổi chừng này người bọn ta! Đầu hàng ngay và ta sẽ tha cho cái mạng đó của ngươi – nhưng gã thường dân đồng hành cùng ngươi thì khác. Hắn sẽ chết một khi bọn ta dạy xong cho hắn biết rác rưởi thì nên ở chỗ rác rưởi!
“Vậy à…?” Cô nàng chỉ đáp thế.
“Lydia.” Tôi cảnh báo; cô sẽ cần kiếm chế cho tới khi gã ta nói ra những gì hắn biết. Tôi quay sang hắn, vừa giả vờ bối rối vừa nói. “Đừng nói là các ngươi… biết chúng ta sẽ đến.”
“Tất nhiên!” Hắn hí hửng. “Nhiều người đồng cảm với bọn ta! Họ nhìn thấy sai lầm trong mớ chính sách mới chối bỏ sự thừa kế! Và với tài năng của Hoàng tử Gerard, chúng ta chẳng có gì phải sợ!”
“Bộ Gerard mạnh lắm hả?”
“Rõ ràng! Đủ mạnh để có thể khiến cả vương quốc – à không, cả lục địa – quỳ dưới…”
“Huyên thuyên đủ rồi.” Một người đàn ông to lớn ngắt lời. Ông ta trông cũng sắp đến tuổi xế chiều và vác trên vai một thanh đại kiếm. Dưới chiếc áo choàng màu xám ố bẩn, cánh tay phải nhân tạo lấp ló và cái sẹo khủng khiếp ở chỗ lẽ ra là con mắt trái chợt lướt qua mắt tôi.
“Ngu xuẩn.” Người chiến minh chột – Ngài William Marshal, Hắc Hiệp sĩ – quát, ném một cái lườm khinh bỉ cho gã hiệp sĩ trẻ. “Đừng có làm lộ bí mật.”
“Cái?!” gã ta giãy nảy. “Ng-Ngươi có biết ta…”
“Ta là chỉ huy, chưa kể chúng ta đang đối mặt với Kiếm nương và Quân sư của cô ta. Ta hy vọng ngươi nhận ra giúp đỡ kẻ thù đôi khi sẽ phải trả giá bằng mạng sống.”
“S-Sao người dám! Ngươi nghĩ chút kỹ năng dùng kiếm là đủ để…”
Eng: I extinguished my light. Lydia and I dashed through the ensuing darkness, while the men surrounding us faltered; most of them were just riffraff. One by one, my earth spells turned the ground beneath their feet to mud. It was a childish trick, but effective under these circumstances, as a cry of “M-My leg!” made plain.
Tôi dập tắt ma thuật của mình rồi cùng Lydia nhanh chóng lướt qua bóng tối trước mắt trong khi kẻ địch vẫn đang lưỡng lự; hầu hết cũng chỉ là hạng tôm tép. Hết tên này đến tên khác, ma thuật của tôi lần lượt biến mặt đất dưới chân chúng thành bùn. Đây chỉ là trò trẻ nhưng cực kỳ hiệu quả trong tình huống này, nghe những tiếng “Ch-Chân tao!” là biết.
“B-Bình tĩnh!” Ai đó hét lên. “Thắp sáng đi!”
“Tao đang cố đây! Kh-Không được!” Tên nào đó đáp trong khi tôi đang ngăn cản nỗ lực thi triển của chúng.
Một lực lượng tổ chức tốt có thể đáng ngại nhưng khi bị tách thành từng khúc rời rạc thì chúng là con mồi dễ ăn. Bằng thanh kiếm tước được từ một tên gần đó, Lydia chém lũ quý tộc và lính đánh thuê mà không để lại một tiếng động thậm chí một tiếng kêu cũng không. Chỉ có Hắc Hiệp sĩ vẫn giữ vẻ vô cảm. Lưỡi kiếm của Lydia lướt tới chô ông ta và… ngừng lại với một tiếng keng. Thanh đại kiếm đã đánh bật nhát chém đó.
Một hiệp sĩ có thể chặn đường kiếm của cô mà không cần phải dùng tiểu xảo hả?!
Hai người trao đổi hàng loại đòn đánh trong đêm tối. Tôi thi triển Thần Ám Ti để đánh lạc hướng nhưng người hiệp sĩ chỉ đơn giản là cắt đứt tất cả.
Giỏi thật!
Tôi lùi lại, và ánh sáng trùm lấy căn phòng. Những pháp sư hàng ngũ chỉnh tề đang ngăn chặn sự can thiệp của tôi. Nhưng trò mèo của tôi vẫn có tác dụng – chỉ còn gần nửa trong số hơn ba mươi tên lúc đầu còn đứng vững.
“Vô lý!” Gã hiệp sĩ lẻo mép đã tiết lộ kế hoạch cho chúng tôi lúc nãy thốt lên, máu đang chảy dài từ mặt hắn. “Mày nghĩ tao tin rằng chúng mày vừa chém gục hơn mười người trong một thoáng hả?!”
Lydia quăng thanh kiếm mượn kia đi khiến nó ghim xuống sàn nhà. Cô phàn nàn. “Cái thứ phế phẩm gì thế này. Cậu có nghĩ là bọn chúng hơi bị thiếu ngân sách không?”
“Bọn chúng có đám hỗ trợ với thuật sư nhưng chất lượng trang bị vượt quá khả năng của chúng.” Tôi vừa đáp vừa gật gù. “Điều này giải thích được nhiều thứ. Tớ sẽ thêm tên cậu vào báo cáo như là sự công nhận cho sự hỗ trợ trong việc giải quyết việc này vậy.”
“Ch-Chết đi!” Tên quý tộc vừa hét lên vừa lao về phía chúng tôi, đôi mắt hắn tràn ngập sát khí.
Chúng ta có chuyện quan trọng hơn phải lo.
“Đừng có rời mắt khỏi ta! Sự ngạo mạn đó sẽ khiến người mất…” Trước khi hắn kịp dứt câu, Hỏa Điểu đã ngay lập tức làm bốc hơi thanh kiếm của gã. Chắc là hắn vẫn sống thôi chứ nhỡ bị một đòn trực diện thì chắc chắn hắn không còn lại gì dù chỉ là mẩu xương. Tôi bồi thêm một cú đá vào bụng tên quý tộc vẫn còn đang thất thần cho chắc ăn, kết quả là làm hắn bay thẳng vào bức tường với một tiếng thụp. Con chim lửa chết chóc đáp xuống tay trái của Lydia lộ rõ vẻ không hài lòng. Ngọn lửa của nó thậm chí chẳng làm cô cháy xém chút nào.
“Thành thạo một ma thuật thượng cấp ở tuổi này sao!” người hiệp sĩ cụt tay chột mắt kinh ngạc. “Những lời đồn quả thật còn không xứng với cô!”
“Vậy ông đứng sang một bên được chứ?” Lydia hỏi, lờ đi lời thán phục của ông ta. “Chúng tôi có chút việc với tên hoàng tử đần độn kia.”
“Tiếc là không. Một hiệp sĩ phải trung thành với chủ nhân đến phút cuối cùng! Và sẽ tuyệt làm sao nếu ta được thử kiếm với quý cô Kiếm Nương lừng danh.” Gã ta ngừng một nhịp rồi tiếp lời. “Tên ta là William Marshal”
“Ra thế. Vậy đi chết đi.”
Lydia giải phóng Hỏa điểu không chút nhân từ. Nhưng khi con chim lửa lao xuống Hắc Hiệp sĩ với vẻ thích thú, gã ta niệm một mạch hơn mười lần ma thuật nước cấp cao Hải Cầu để chặn lại, sau đó dùng hết sức gầm lên và hứng lấy phần còn lại bằng thanh đại kiếm. Kể cả thế, gã ta vẫn không thể vô hiệu hóa hoàn toàn ma thuật thượng cấp đó. Đám lửa bùng lên dữ dội lẽ ra phải thiêu rụi hắn ngay lập tức, nhưng gã hiệp sĩ vẫn bước qua như thường. Tấm áo choàng của hắn cháy rụi, để lộ ra bộ giáp đen được đính những viên ngọc kháng hỏa.
“Thông minh đấy. Nhưng nếu không đốt được, tớ chỉ cần chém vụn hắn là xong.” Cô nàng nheo mắt. “Tớ dùng nó giờ luôn, không vấn đề gì chứ?”
“Cứ tự nhiên.” Tôi đáp.
Hắc Hiệp sĩ lờ đi cuộc trò chuyện của chúng tôi mà lao thẳng tới, miệng gầm lên. Tôi lùi về sau để né nhát chém. Sàn nhà chỗ tôi vừa đứng ngay lập tức vỡ nát khiến các mảnh vụn bay tứ tung. Hắn không chỉ là hiệp sĩ mà còn là một ma thuật sư tin phong chính thống!
Viện binh đang kéo đến từ phía dinh thự nhưng cô nàng cạnh tôi không quan tâm lắm. “Cậu nhìn dễ thương hơn khi lo lắng đấy.” Cô nói với tôi kèm tiếng cười khúc khích.
“Với tớ thì đó không phải là lời khen.” Tôi đáp.
“Trên chiến trường, chuyện phiếm nghĩa là chết!” Hắc Hiệp sĩ gầm lên đồng thời thi triển một ma pháp nước cao cấp khác - thứ bị tôi vô hiệu hóa ngay lập tức bằng một cái vẫy gậy phép. Đám thuật sư cố hỗ trợ lão hiệp sĩ loại bỏ sự can thiệp của tôi nhưng không thành; thuật thức mã hóa tôi ghép vào ma thuật vừa rối tấn công chúng đồng thời khóa ma thuật của chúng luôn.
“Các người sẽ không niệm nổi một ma thuật nào miễn là ta còn ở đây. Lydia!”
“Đây đây!”
Một con Hỏa điểu khác hiện hình, lần này là với bốn chiếc cánh thay vì hai. Hắc Hiệp sĩ vẫn không lay động. Những tên hiệp sĩ và thuật sư mới tới giúp hắn rõ ràng là được trang bị tốt. Và bọn chúng cầm cái gì kia? Mấy cuộn giấy?
Con chim chết chóc lại tấn công, sẵn sàng nhấn chìm mọi thứ trên đường bay thành biển lửa. “Ngay bây giờ!” Hắc Hiệp sĩ hét lên. “Dựng rào chắn!”
Tiếng “Đã rõ!” đồng thanh cất lên trong khi đám cấp dưới mở cuộn giấy ra, bao phủ cả đại sảnh trong một rào chắn kháng hỏa cấp quân sự – đó là chưa tính đến việc thuật thức đó không phải của vương quốc. Hỏa điểu đã bị suy yếu lại va chạm với thanh đại kiếm và sau một thoáng khựng lại, nó tan biến.
Chúng chặn được một trong số ma thuật của Lydia?
Tôi nhanh chóng quét mắt một vòng và để ý thêm nhiều rào chắn ẩn dưới sàn nhà, trong các bức tường và trên trần. Cả dinh thự này là một cái bẫy bởi chúng biết ai sẽ đến. Số thông tin này không thể nào lấy được chỉ bằng cách can thiệp vào hệ thống liên lạc.
“Allen, Owain đây!” Giọng vị chỉ huy cất lên từ chiếc khuyên tai.
“Mấy cái bẫy cũng làm bên anh chậm lại hả?” Tôi hỏi
“Vậy bên cậu cũng thế? Thứ ma thuật phong ấn này ở khắp mọi nơi, chưa kể đến đám chiến binh thiện chiến kia nữa! Chết tiệt!” Tôi nghe tiếng vũ khí va chạm, tiếng ma thuật bay tứ tung và tiếng người bị thương gào thét. Lực lượng của Owain hẳn đang gặp nhiều khó khăn.
Về phía chúng tôi, Hắc Hiệp sĩ đã lấy lại thế đứng và nâng kiếm chuẩn bị tấn công. Hàng tá hiệp sĩ, thuật sư và binh lính dàn hàng sau lưng gã.
“Allen!” Tiếng Owain tiếp tục. “Gerard đang ở trên đại sảnh tầng hai! Chúng tôi còn mắc kẹt ở đấy một lúc nữa! Các cậu lên đấy trước được không?”
“Dễ thôi.” Cô nàng phiền não chen ngang. “Tôi sẽ gửi Allen đi trước.”
“Lydia?!” Tôi kêu lên.
“Đã rõ.” Owain đáp. “Và đừng có chém lộn chúng tôi cùng những thứ khác nhé, được chứ?”
“Không hứa hẹn gì đâu nhé. Nếu anh còn là đàn ông thì tập né đi.” Lydia bất bẻ.
“Tàn nhẫn thế. Chúng tôi sẽ cố tăng tốc!”
Dứt lời, liên lạc bị cắt đứt.
Binh lính dàn hàng quanh Hắc Hiệp sĩ và lần lượt bắt đầu niệm ma thuật. Chúng đang tính thu vây chúng tôi lại.
“Đấy là lựa chọn tốt nhất rồi.” Cô nàng quý tộc hớn hở cạnh tôi nói, chặn đứng sự phản đối của tôi. “Tớ đoán là cậu không muốn bỏ tớ lại nhỉ.”
Những lúc như thế này, mối quan hệ lâu năm giữa chúng tôi như vừa là phước lành vừa là lời nguyền. Tôi thở dài. “Xin lỗi nhưng phải để cậu đuổi theo rồi.”
“Đi đi. À, và đừng giết hắn – tớ muốn trả lại vài nhát kiếm.”
“Đừng nghĩ rằng các ngươi có thể bước qua đây dễ dàng!” Hắc Hiệp sĩ gầm lên. “Ta sẽ không để các ngươi có thể chạm đến Điện Hạ.”
Theo tiếng hét đó, đám hiệp sĩ và đánh thuê lao lên. Dải băng đỏ thẫm trên cây gậy phép của tôi đung đưa theo từng nhịp vung, đóng băng vũ khí của vài tên địch rồi phá vỡ chúng bằng ma thuật gió. Lydia dội cả cơn mưa tên lửa xuống đầu đám hiệp sĩ trong khi chúng cố lấp lại những lỗ hổng trong đội hình. Cô đã chọn những ma thuật sơ cấp để tránh bị rào chắn can thiệp và kết quả là một cơn bão lửa bao trùm đại sảnh.
“Gặp cậu sau, Lydia.”
“Sớm thôi.”
Tôi đạp qua một tên lính rồi chạy lên cầu thang trong khi thi triển Thần Địa Tỏa và Thần Ám Ti để chặn đám đuổi theo. Thêm vài phát Thần Lôi Tiễn để vô hiệu hóa đám lính mắc bẫy, xem như hạ số lượng kẻ thù.
Giờ là lúc nói chuyện với kẻ thù cũ rồi.
đù má nó sến, tiên sư bọn yêu nhau mấy a áo xanh bế đi dc chưa Mạnh. Dăm ba cái tàu noni vợ cả lại chả bắn cho tan tác True Scarlet aka méo bt dịch anh nhà rizz chị nhà bạo vl. Tiên sư bọn yêu nhau lần 2 Cho ông nào chưa hiểu cái câu này thì nửa đầu là bắt bẻ cái suy nghĩ của main ngay trên (uk, nếu các độc giả để ý thì mẹ trẻ thính vl, ngửi dc suy nghĩ của main luôn). Còn vế thứ hai thì ref lại cái đoạn trên main nói lydia dạy mình ấy. Dịch đoạn này đau đầu vl. Eng một đằng, Jap một nẻo kiểu cầu thang trong mấy lâu đài ấy, kiểu đi thẳng lên rồi chĩa sang 2 bên để lên tầng Divine Darkness Threads = Sợi chỉ bóng tối thần cmn thánh chông vợ hài ao chình thì vailoz luôn Divine Earth Chains = Sợi xích đất thần thánh và Divine Lightning Shot = phát bắn sấm sét thần thánh sến vcl chưa