Solo: Loli666
==================================
“Cảm ơn cậu đã dành thời gian cho tôi,” Tôi nói.
“Xin đừng bận tâm,” Thằng nhãi quá quắt—à không, cậu Allen—trả lời. “Giờ đi thẳng vào vấn đề. Điều gì đã mang ngài Fosse tới đây?”
Câu hỏi gì vậy chứ!? Tên này không nhớ đã từ chối nhiều lần mình cố tái đàm phán à?!
Trước khi tôi kịp trả lời, cô con gái đáng yêu của tôi ngồi bên cạnh đã cúi đầu. “Chúng tôi vô cùng xin lỗi vì ngày hôm ấy,” Con bé nói. “Tập đoàn Fosse thiếu kinh nghiệm trong các thương vụ lớn nên đã đưa ra những điều khoản sai lầm. Hôm nay chúng tôi ở đây để xin lỗi cũng như tái đàm phán ạ.”
“Vậy tiểu thư đây là?” Cậu ta hỏi.
“Con gái của Ernest Fosse, Felicia.”
“Đừng chen ngang thế, Felicia,” Tôi nhắc nhở. “Đây là cuộc đàm phán quan trọng đấy.”
“Vậy tôi có thể xem hợp đồng mới được chứ?” Thằng nhãi tiếp lời mà chẳng chút ngập ngừng.
“Đây ạ,” Felicia liền làm theo. Những điều khoản ấy đơn giản hơn nhiều so với lần trước; Tập đoàn chỉ yêu cầu giao dịch mỗi rượu vang đỏ. Một giao dịch không có quá nhiều lợi tức. Đến cả giấy tờ cũng chẳng chút hào nhoáng—chỉ đơn thuần là danh sách các trọng điểm. Dù rất muốn thay bằng tài liệu cũ nhưng tôi đã bị cuốn theo rồi. Họ thực sự sẽ ký hợp đồng đó ư?
Chưa hết, Felicia còn cố tham gia vào cuộc đàm phán. Vốn dĩ, con bé không thể nói chuyện với bất kỳ nam giới nào nằm ngoài gia đình hay tập đoàn…nhưng nếu nhìn vào hiện giờ thì sẽ chẳng thể nhận ra.
Đối phương lên tiếng sau khi đọc xong tài liệu. “Ngài Fosse,”
“V-vâng?”
“Nó rất tuyệt. Chúng tôi sẵn lòng hợp tác với ngài.”
“…Hả?”
N-nghiêm túc đấy à? Cậu ta muốn hợp tác với chúng ta?
Felicia siết chặt tay lại.
“Lần trước gặp mặt, ngài muốn thu mua tất cả hàng hoá và rượu trong danh sách,” Cậu ta giải thích. “Nhưng bản hợp đồng này chỉ đề nghị trao đổi rượu vang đỏ của nhà Leinster. Ngài cũng chỉ rõ nơi trữ hàng, cách buôn bán và cả phương thức phân phối nữa. Tôi có thể báo lại hợp đồng này với hai nhà công tước.”
“T-tôi hiểu rồi.”
“Ngài bất mãn gì sao?”
“K-không hề, tôi—”
“Bố à,” Felicia chen ngang và lắc đầu. Chúng tôi không cần phải làm đối tác với hai nhà công tước bằng một hợp đồng nhỏ như vậy, kể cả là để tạo nền móng đi chăng nữa.
“Ngài chắc không có vấn đề gì chứ?” Cậu ta hỏi. “Về phần mình, tôi không phản đối hợp đồng này.”
Tôi xem xét đề nghị đôi chút rồi nói, “Chúng tôi cần chút thời gian để—”
“Tôi có thể hỏi một câu không?” Felicia lần nữa chen ngang.
“Không thành vấn đề,” Cậu ta đáp.
“Còn loại rượu hay đồ uống cồn nào không được đề cập tới không ạ?”
“Sao cô lại hỏi vậy?” Nụ cười trên mặt thằng nhóc biến mất và bắt đầu nhìn chằm chằm Felicia. Sự sắc lạnh đó tựa như lưỡi dao vậy.
C-chuyện quái gì vậy chứ…?
“Gia đình công tước Leinster chú trọng vào mảng sản xuất rượu, nhưng phần lớn chỉ được lưu thông bên trong lãnh địa, thậm chí đến Vương đô cũng không có. Nhưng giờ họ lại bỗng tung rượu ra thị trường. Cũng không có gì lạ nếu nghĩ rằng có mặt hàng đặc biệt nào khác nữa.”
“Xin hãy nói tiếp,” Cậu ta thúc giục.
“Có thể nói nhà Howard chỉ tập trung vào sản xuất, nhưng ở đây còn có nhà Leinster nữa. Chính vì thế, nhà Howard hẳn phải chuẩn bị loại rượu đặc sản nào đó để cho tương xứng.”
Tôi cố nở một tiếng cười vui vẻ. “Xin hãy bỏ qua cho con gái tôi. Con bé có trí tưởng tượng phong phú ấy mà.”
“Vậy?” Con bé lấn tới. “Tôi nói đúng chứ?”
Allen mỉm cười. Một thoáng sau, có tiếng gõ cửa và một hầu nữ tóc màu hạt dẻ bước vào với chiếc khay trên tay. “Xin thứ lỗi.”
“Nghe này, Anna,” Cậu ta nói với hầu nữ. “Cô gái này đã phát hiện ra rồi, quả đúng như tôi kỳ vọng.”
“Vậy là cô ấy đã vượt qua ngài Allen sao?” Hầu nữ Anna đáp. “Thật đáng buồn làm sao! Tôi phải báo cáo với tiểu thư mới được!”
“Chắc hẳn cô ấy sẽ nổi giận cho xem. Mà tiểu thư Fosse đây đang 16 tuổi phải không?”
“V-vâng. Sinh nhật tôi là vào tháng trước,” Felicia đáp.
“Vậy thì thử rượu cũng không sao nhỉ. Nhưng xin đừng uống loại trong suốt quá nhiều nhé—nó khá là nặng đấy.”
Hầu nữ tóc hạt dẻ đặt ba chiếc cốc nhỏ ứng với ba loại đồ uống khác nhau lên bàn. Tôi nhận ra một cái là rượu vang đỏ, một cái là rượu trắng, nhưng còn loại trong suốt kia là gì? Tôi quyết định thử từng cái một. Hai ly đầu rất tinh tế, còn loại trong suốt— thì cực kỳ mãnh liệt! Cổ họng tôi như bị thiêu đốt, còn Felicia thì bắt đầu ho.
“Anna,” Cậu ta cất tiếng.
“Tiểu thư Fosse, người muốn chút nước chứ ạ?”
“C-cảm ơn,” Con bé trả lời.
“Vậy hai người nghĩ sao?” Allen hỏi. “Theo tôi thấy thì cả ba loại đều rất xuất sắc.”
Chất lượng là không cần bàn cãi, nhưng loại trong suốt không dễ dùng chút nào. Tôi không nghĩ người thường sẽ thích chúng.
“Bố nghĩ sao?” Felicia hỏi.
Tôi suy ngẫm một hồi. “Rượu vang sẽ bán chạy còn loại trong suốt sẽ khó nhằn hơn.”
“Vậy ngài sẽ chọn cái nào?” Thằng nhóc nói.
“Hả?”
“Tôi muốn thêm một trong các loại đồ uống đây vào hợp đồng, ngoài rượu vang đỏ. Chúng tôi cũng sẽ cung cấp tài liệu chi tiết.”
“Của ngài đây,” Hầu nữ Anna nói rồi đưa cho tôi và Felicia tệp tài liệu. Cả ba loại đồ uống đều chỉ có số lượng giới hạn—một lá bài tẩy cho buổi thương thảo. Loại trong suốt kia được gọi là ‘rượu trưng cất’ được sản xuất tại phương bắc, nhưng nếu phải chọn thì tốt nhất nên là—
“Con nghĩ chúng ta nên lấy rượu trưng cất,” Lời của con gái khiến tôi bất ngờ.
“Oh?” Allen có vẻ thích thú.
“Bố à, chúng đều có hương vị tuyệt vời mà, phải không?”
“Đ-đúng vậy,” Tôi nói. “nhưng—”
“Thế thì, con muốn bán rượu chưng cất của phương bắc tại Vương đô.”
“Chủ tịch nghĩ sao về việc này?” Allen quay sang hỏi tôi.
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã ký hợp đồng mất rồi. Lúc mọi thứ xong xuôi, hai bên cùng ngồi trò chuyện vui vẻ—hoàn toàn trái ngược so với buổi đàm phán trước đây. Tôi thầm cảm ơn chòm sao may mắn của mình vì đã đưa Felicia đi cùng.
“Vậy em định sẽ học tiếp lên đại học chứ?” Allen hỏi Felicia. “Sau khi tốt nghiệp thì sao?”
“Tôi định sẽ giúp đỡ gia đình,” Con bé trả lời.
“Vậy ư? Tôi có một đề nghị nhưng sợ rằng sẽ gây cản trở.”
“Xin hãy cứ nói đi,” Tôi đáp. “Nhưng nếu ngài muốn ngỏ lời cầu hôn thì tôi tuyệt đối ngăn cấm,” Tôi nở một nụ cười kiên định.
“Đây là một lời mời hấp dẫn,” Cậu ta nói. “Tiểu thư Fosse, sau khi tốt nghiệp, em có muốn làm việc cho hai nhà công tước—nếu họ còn tiếp tục kinh doanh không?”
“Cái gì cơ?” Tôi nói.
“Hể…?” Felicia dường như cũng bất ngờ.
Lời đề nghị bất chợt ấy khiến đầu tôi ngừng hoạt động. Tập đoàn Fosse sẽ ra sao nếu thiếu Felicia chứ!?
“Tất nhiên, em vẫn có thể giúp đỡ gia đình,” Cậu ta thêm vào. “Dù không chắc mình sẽ còn đương nhiệm vị trí này, nhưng tôi sẽ báo lại với cấp trên nếu tiểu thư hứng thú. Xin hãy cân nhắc nhé; đây có thể là cơ hội để mở mang tầm mắt đấy.”
***
Khi nằm xuống giường, những lời của ngài Allen vang vọng bên tai tôi: “Như đã nói trước đó, không cần phải trả lời vội vàng đâu. Hãy suy nghĩ thấu đáo. Nếu em còn nhớ khi đã tốt nghiệp đại học và muốn chấp nhận lời đề nghị, hãy báo với tôi.”
Tôi nhắm mắt lại. Tôi sẽ nghỉ học một ngày, và hôm sau, tôi sẽ…
Không ổn rồi; tôi chẳng thể nào ngủ được.
Tôi chưa từng nghĩ nhiều về tương lai. Sau khi tốt nghiệp học viện, tôi sẽ vào đại học. Và sau khi ra trường, tôi sẽ giúp đỡ công việc gia đình. Vài năm sau, khả năng cao tôi sẽ thừa kế tập đoàn rồi kết hôn với ai đó đủ tốt và chấp nhận công việc của tôi—dù tôi không tưởng tượng nổi mình có thể sánh bước bên chàng trai nào cả. Cuối cùng, tôi sẽ sinh con và vừa nuôi dạy chúng vừa làm việc. Đó là dự định của tôi.
Chẳng có con đường nào khác nên lời đề nghị của Allen-sama quả thực rất bất ngờ khiến tôi đáp lại khá thô lỗ. Tôi vùi đầu mình vào gối và ngọ nguậy khi nhớ lại lúc ấy.
“Ý anh là muốn có tôi?” Tôi đã nói vậy. Mình nghĩ gì vậy trời?! Sao lại có thể kết luận được như vậy rồi còn nói to ra nữa chứ?!
Lần tới hãy uốn lưỡi cho kỹ vào, Felicia! Làm ơn đấy! Bộ mày chưa từng nhìn vào gương à!? Oh, ước gì mình biến mất đi cho rồi. Xấu hổ chết mất thôi.
Đời nào có khả năng đó. Ý tôi là, nhìn vào ngoại hình của tôi xem. Lùn tịt này, nhỏ người với nước da nhợt nhạt và bộ ngực to không tương xứng nữa. Chẳng có điểm gì là quyến rũ cả; tôi còn nghĩ mình là đứa kỳ quặc cơ. Đúng là tôi có chút kiến thức về thương mại nhưng ai cần điều đó chứ?
Nhưng…Allen-sama trông cực kỳ nghiêm túc.
“Tôi muốn thấy em có thể làm được gì khi có trong tay cơ hội,” Anh lấp lửng. “Và quy mô các mặt hàng mới của chúng tôi sẽ còn mở rộng. Có đúng không, Anna?”
“Tôi chỉ là một hầu nữ mà thôi.”
“Như vậy là đồng tình rồi. Em nghĩ sao?”
“T-tôi vẫn còn non dại lắm.” Tôi phản đối.
“Chúng ta đang nói về tương lai mà,” Anh ấy khích lệ. “Xin hãy cân nhắc, tiểu thư Fosse. Và hãy nhận thứ này như quà kỷ niệm.”
“Đây là?” Bố tôi bối rối lên tiếng.
“Nhớ thử nó nhé. Em sẽ bất ngờ đấy.”
Tôi vẫn nhớ nụ cười trẻ con khi Allen-sama đưa cho bố tôi một chai rượu vang đỏ—loại không nằm trong hợp đồng mà là hàng cực phẩm hiếm có chỉ dành cho giới thượng lưu. Anh ấy cao tay hơn nhiều so với tôi nghĩ! Cuối cùng tôi cũng hiểu được vì sao Caren càu nhàu về người này rồi—anh ấy chẳng công bằng chút nào cả. Allen biết chính xác cách để khiến tôi bối rối.
Quy mô kinh doanh năm đầu tiên của hai nhà Leinster và Howard vốn đã lớn rồi, và chắc chắn sẽ còn mở rộng hơn nữa. Chắc hẳn họ sẽ phát triển vũ bão và có khi còn đủ sức làm khuấy đảo nền thương mại của vương quốc luôn ấy chứ.
Điều đó thật…hấp dẫn. Tôi lần nữa nhận ra bản thân yêu việc thu thập thông tin để có một buổi thương thảo thành công đến nhường nào—dù cho tôi không thể đối diện với nam giới, những kẻ chỉ nhìn chăm chăm vào ngực.
Với cả, nhìn thấy Caren cùng các hậu bối tập luyện khiến tôi hiểu rằng mình không hề giống họ—tôi sẽ chẳng bao giờ đạt tới trình độ đó cũng như biết niềm vui của ma pháp. Nhưng nếu xét đến kinh doanh, tôi nghĩ mình có thể sánh ngang với ngài Allen—hay gần bằng với anh ấy.
Tôi quyết định tổng kết lại và suy nghĩ về nó.
Buổi thương thảo lần này là một chiến thắng cho Tập đoàn Fosse…nhưng lại là thất bại với tôi. Thua mà không gỡ là đi trái với châm ngôn của Felicia này.
Ngài Allen đã mời tôi về làm việc cho nhà công tước, và thời gian để trả lời là tới khi tốt nghiệm đại học.
Tầm ảnh hưởng của Allen-sama đang ngày một lớn. Điều đó quá rõ ràng, dù cho anh ấy có phủ nhận bao nhiêu đi chăng nữa.
Và tôi không có tài năng về ma pháp.
Khi suy xét đến mọi thứ, bước đi tiếp theo đã quá rõ ràng. Tôi biết mình phải làm gì.
“Felicia, con ổn chứ?” Ngày hôm sau, bố cất tiếng hỏi khi tôi bước xuống cầu thang. “Chúng ta đã rất lo đấy. Vừa về tới nhà là con nhốt mình vào phòng rồi còn không ăn tối nữa. Thật tình… thằng nhãi đó cũng gan đấy, cố lôi kéo con ngay trước mặt ta! Mà, con thử chút rượu vang đỏ này đi; nó tuyệt lắm!”
“Con hẳn phải đói rồi,” Mẹ thêm vào. “Hãy ăn chút súp đi.”
Bầu không khí ấm áp làm tôi có chút ngập ngừng. Tôi nhẹ gõ ngón tay lên trán rồi đứng thẳng lưng, “Bố, mẹ. Con có chuyện quan trọng cần nói.”
“Hm? Là gì vậy?” Bố tôi hỏi. “Nếu là về buổi thương thảo hôm qua thì đừng lo. Loại rượu trong suốt đó rất ngon nên sẽ bán chạy thôi.”
“Chồng à,” Mẹ tôi nhắc nhở khi hiểu ra thái độ của tôi. “Đó là một chuyện quan trọng hơn, phải không Felicia? Nào, nói đi.”
Tôi chuẩn bị làm một điều vô cùng bất hiếu với bố mẹ—thậm chí họ có thể sẽ từ mặt tôi luôn—nhưng tôi không thể lừa dối bản thân. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi sẽ đổ hết trách nhiệm lên—
Khờ quá. Đây là cuộc nói chuyện quan trọng cơ mà.
Tôi lấy hết can đảm và truyền đạt lại những điều trong tâm trí mình.
“Thật ra, con…”
***
Sau khi hoàn thành công việc gia sư, tôi đã tới dinh thự Leinster vào đêm Hắc nhật. Lý do đơn giản thôi—là bị gọi tới.
“Nói ta nghe, việc đánh giá thế nào rồi?” Nữ công tước Lisa hỏi với vẻ gì đó rất tận hưởng. Người đang mặc một bộ váy đỏ sang trọng và ngồi trên chiếc ghế tinh tế đối diện tôi.
“Khách quan mà nói, đó là một thất bại,” Tôi trả lời.
“Thần nghĩ đấy là một thành công vang dội ạ,” Hầu nữ trưởng nhà Leinster bội bạc nói. Cô đang đứng kế bên tôi với nụ cười như thường lệ.
“Con nghĩ sao về điều đó, Allen?” Lisa giục.
“Tôi không có tài kinh doanh. Xin người hãy thay bằng ai đó giỏi hơn về lâu về dài ạ.”
“Con nói vậy dù đã ký hợp đồng với hơn mười đối tác đáng tin cậy chỉ sau một thời gian ngắn ư?”
“Ai cũng làm được tương tự thôi. Một người quyết đoán có thể làm gấp đôi số đó đấy ạ.”
“Nhưng rồi sẽ kéo theo rắc rối về sau thôi.” Lisa nhẹ tênh vặn lại. “Allen.”
“Vâng?”
“Khiêm tốn là điều tốt nhưng nên có chừng mực. Làm tốt lắm. Chuyện đó sẽ thuận lợi thôi.”
“C-cảm ơn người,” Tôi lắp bắp. Những lúc được khen ngợi luôn khiến tôi khó xử; Không biết Lydia có từng giống vậy không nhỉ. “Mà cái gì sẽ thuận lợi cơ ạ?”
“Chuyến quay về phương Nam của ta,” Lisa vô tư nói. “Mấy lời năn nỉ giờ chuyển sang gào khóc luôn rồi.”
Ôi chao.
Tôi đã nghĩ việc Nữ công tước nán lại Vương đô hơi bị lâu quá, nhưng có vẻ, theo dõi việc chọn đối tác kinh doanh cho mặt hàng mới không phải là lý do duy nhất—người hẳn đã ép các hầu cận của mình phải quản lý lãnh địa trong lúc vắng mặt.
Lydia, mong cậu đừng có trở nên giống ai đó có sức ảnh hưởng lớn quá.
“Tôi nghĩ đã đến lúc rồi nhỉ.”
“Ta chỉ tạo cơ hội cho các hầu cận quý báu tiến bộ thôi—tất nhiên là với tình thương rồi,” Lisa bình luận. “Phải không Anna?”
“Vâng thưa phu nhân,” Anna thốt lên. “Bản thân thần cũng đã có những bước tiến đáng kể vài tháng trước mà.”
Tuy là một phương pháp hiệu quả, nhưng mình không muốn về dưới trướng những người như vậy chút nào.
Tôi cúi đầu. “Cảm ơn người rất nhiều. Đó quả là một trải nghiệm quý báu.”
“Đừng bận tâm,” Lisa đáp. “Khi công việc gia sư kết thúc, nhà Leinster sẽ đưa mọi quyền hành thương mại tại Vương đô cho con. Tất nhiên, chúng ta sẽ xem xét lại nếu tình hình thay đổi. Ta cũng sẽ bàn với nhà Howard.”
Tôi cứng họng trong thoáng chốc nhưng rồi cũng lắp bắp. “N-người nghiêm túc đấy à?”
“Con được tự do thực hiện mọi giao dịch không gây hại đến chúng ta,” Lisa nói tiếp. “Các trường hợp còn lại thì hãy thảo luận với ta trước.”
“Đây có phải bắt nạt không ạ?”
“Con có thể làm được mà. Ta rất tự hào về con.” Lisa xoa đầu tôi. Người giống hệt như Lydia vậy, và người vừa ném cho tôi một thử thách không tưởng—dù cho vẫn còn chút thời gian—và không thể từ chối. Cảm giác bất lực thật đấy.
Mình nên nhắc tới tiểu thư Fosse thôi.
“Tôi không đủ tài năng, nhưng tôi sẽ đền đáp sự rộng lượng của người nếu như cần thiết,” Tôi nói. “Nếu được thì có một người—”
“Ý con là Felicia hửm?” Lisa cắt ngang. “Cô bé đã vui vẻ chấp nhận lời đề nghị rồi.”
“Thật ư!?” Tôi kinh ngạc hỏi. “Và người đã gặp em ấy rồi sao?”
“Đúng vậy. Con muốn cô bé đó đến mức chịu nhượng bộ cơ mà. Sao ta không tò mò cho được?”
“Tất nhiên tôi làm thế sau khi thấy được tài năng của người đó. Nếu có tiểu thư Fosse lo liệu thì tôi có thể yên tâm rồi.”
Nhẹ nhõm làm sao. Mình không có ý định nghỉ làm gia sư cho tới các cô bé vững vàng. Còn vấn đề liên quan tới Đại ma pháp nữa—tìm ra cách kiểm soát Lãnh hạc không phải chuyện dễ dàng gì.
Tôi quyết định sẽ giao mọi vấn đề kinh doanh lại cho cô gái đeo kính kia.
“Cô bé đã thổ lộ hết với ta,” Nữ công tước vui vẻ nói tiếp. “Nhỏ đã nhận ra việc ngôi nhà, nội thất và đồng phục hầu nữ ấy là một phần trong kế hoạch của con đấy. Phải diễn đạt sao nhỉ? ‘Tôi muốn ký hợp đồng với đối tác đặt tâm vào hàng hoá chứ không phải người sẽ lật mặt chỉ vì một toà nhà. Dù đồ đặc và trang phục trông sơ xài nhưng nếu đủ khôn khéo thì họ sẽ nhận ra chúng là sản phẩm đến từ phương nam và bắc—đó đúng là một nước đi thông minh.’ Cô bé có nói rằng may vá là một điểm mạnh của mình. Điều đó có làm con vỡ mộng không?”
“Thật xấu hổ khi tôi đã suy nghĩ không đủ thấu đáo,” Tôi đáp.
Lisa bật cười. “Ta sẽ hiểu rằng con đang ranh tị nhé?”
“Vô cùng luôn đấy ạ.”
Tiểu thư Fosse rất đặc biệt. Em ấy giống Lydia và Tina, dù tài năng ấy nằm ở một mảng khác. Chính vì thế nên tôi không để đứng yên nhìn tiềm năng đó bị lãng phí được. Và giờ tôi bị trêu chọc như một hệ quả. Thôi thì chỉ biết trách bản thân mình vậy.
“Ta sẽ rời Vương đô vào ngày mai,” Lisa thông báo. “Ta để Anna lại đây nên hãy báo cáo nếu có chuyện gì xảy ra.”
“Tất nhiên rồi ạ. Còn việc tiễn người thì sao?”
“Con biết ta sẽ mủi lòng mà. Nói với mấy đứa nhỏ rằng không cần đến đâu. Thế con định làm gì trong hè này? Ông, bà và các thành viên khác đều rất mong được gặp con đấy.”
Suốt ba năm qua, hè nào tôi cũng về
thăm bố mẹ mình cùng với Lydia hoặc tới
dinh thự phía nam của nhà Leinster.
Song, tôi quyết định từ chối lời đề nghị ấy. “Xin cảm ơn lời mời của người,
nhưng hè này, tôi sẽ về quê. Tôi phải
trực tiếp nói với bố mẹ về việc trượt kỳ
tuyển chọn pháp sư hoàng gia.” Tôi
gượng cười. “Trận rầy la đang đợi tôi mà.”
Lisa siết chặt hai tay. “Allen,” Người mỉm cười dịu dàng, “Không việc gì phải lo cả. Ta hiểu bố mẹ con mà.”
“Tôi đã phản bội họ.” Tôi chầm chậm trả lời.
“Không hề. Nếu Allen là con trai ta, ta sẽ vô cùng tự hào vì những hành động ấy. Dám chắc hai người họ cũng sẽ nghĩ vậy thôi. Con đã bảo vệ vinh dự cho con gái ta. Lisa Leinster này sẽ không bao giờ quên ơn nghĩa đó cho tới hết đời.”
“L-Lisa…” Tôi lúng túng.
Người bật cười. “Ta phải ra dáng mẹ vợ một chút chứ. Đừng nói với Lydia nhé.”
“V…vâng,” Tôi gật đầu. Đúng là không có cửa thắng Nữ công tước mà. Tôi sẽ về quê cùng Caren, rồi kể cho bố mẹ mọi chuyện—mặt đối mặt và bằng chính miệng tôi.
“Mà tiện thể, Allen. Có người mà ta muốn con gặp đấy,” Lisa nói. “Anna.”
“Vâng thưa phu nhân,” Anna đáp.
Người muốn gặp mình? Là ai mới được?
“X-x-xin thứ lỗi.”
Mắt tôi mở lớn khi một thiếu nữ đeo kính, mặc đồng phục Học viện Hoàng gia bước vào với chiếc mũ bê-rê nắm chặt trong tay. Đó không ai khác ngoài Felicia Fosse. Hai gò má nhạt của cô giờ đang đỏ ửng.
“Cô gái này sẽ giúp đỡ công việc của nhà Howard cũng như Leinster,” Lisa giới thiệu với một nụ cười. “Nhà Howard cũng đã chấp thuận rồi.”
“C-chỉ vậy thôi ư!?” Tôi lắp bắp. “Còn sức khoẻ của em ấy thì sao?”
“Cứ giao cho tôi!” Anna chen vào. “Tiểu thư tạm thời sẽ làm việc ở đây, và tôi cũng sẽ thảo luận với hầu cận nhà Howard nữa.”
Tôi hoàn toàn cứng họng.
Tiểu thư Fosse cười khúc khích như một đứa trẻ vừa chơi khăm thành công. “Anh đã nói là muốn có em mà, Allen-sama.”
“Đ-đúng là vậy, nhưng tôi cũng nói rằng ‘sau khi tốt nghiệp đại học’ mà.”
“Em không thể đợi được nên em sẽ rời Học viện Hoàng gia sau bài thi cuối kỳ.”
“H-hả!? N-nhưng tiểu thư Fosse—”
“Là Felicia.” Cô chỉnh lại.
Tôi đưa tay lên trán. Cô gái này đúng là hấp tấp quá mà. Tôi cần phải giải thích cho em ấy hiểu mới được.
“Em có nhận ra làm vậy nghĩa là gì không?” Tôi hỏi. “Rút khỏi Học viện Hoàng gia chẳng khác nào từ bỏ con đường đỗ đạt. Có bằng tốt nghiệp sẽ giúp em—”
“Bố đã quát em rằng ‘không thể để đứa ngốc như em kế thừa tập đoàn được,’” Cô cắt ngang lời tôi. “Mẹ em thì thấu hiểu hơn, nhưng…em đã rời bỏ gia đình nên không cần phải bận tâm tới tập đoàn nữa—ở đó vẫn còn những cánh tay đáng tin cậy, và nhà Leinster cũng hứa sẽ để mắt tới rồi.”
Tôi không khỏi kinh ngạc; Thật khó tin đây là lời từ một cô gái đeo kính ốm yếu. Đúng là tôi muốn thấy em ấy tạo nên một điều tuyệt diệu—tôi thực sự tin vào điều đó nếu cô được cho không gian, vị trí và cơ hội—nhưng tôi không hề muốn huỷ hoại cả cuộc đời của một người như vậy.
Tiếng cười của Felicia cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. “Allen-sama chẳng công bằng gì cả…”
“Đó chỉ là hiểu lầm thôi,” Tôi phản đối.
“Nhưng anh tốt bụng thật đấy,” Cô tiếp tục. “Anh lo lắng cho tương lai của em dù chúng ta chỉ mới gặp nhau cách đây không lâu.”
“Tất nhiên tôi phải lo rồi. Mà em đã quyết định chỗ ở chưa?”
“Em còn chút tiền nên đang nghĩ tới thuê một chỗ ở khu lao động. Giá ở đó khá rẻ.”
“Bất cẩn quá rồi đấy; khu lao động không phải nơi dành cho một thiếu nữ quyến rũ như em đâu. Đường phố về đêm không an toàn chút nào. Và cũng không tốt cho sức khoẻ của em nữa.”
Felicia phát ra một tiếng ré nhỏ, và tôi có thể thấy hai má của cô càng đỏ hơn. Tôi không hiểu nổi—cô gái này nên tự soi gương đi chứ.
“K-không vui đâu ạ…” Cô vung vẩy tay và lầm bầm. “Em mà q-quyến rũ ư? Nghe kiểu gì thì cũng là tâng bốc mà.”
“Tôi thật lòng đó,” Tôi nhấn mạnh. “Em không được sống ở khu lao động. Tôi sẽ nói chuyện với Chủ tịch Fosse và—”
“Không cần làm vậy đâu ạ,” Felicia nói trước khi tôi kịp dứt lời. “Em sẽ tự mình quyết định và mong anh đừng can thiệp nhiều quá.”
“Em đúng là cứng đầu thật đấy.”
“Đó chẳng phải một điểm cộng trong mắt anh sao?”
Tôi thở dài. “Được rồi, em thắng. Xin hãy tạo ra những thành tựu đáng kinh ngạc để tôi chiêm ngưỡng.”
“Em hứa sẽ vượt qua kỳ vọng đó,” Cô đáp lại.
Mình bỏ cuộc, Tôi vừa nghĩ vừa bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn kia. Mình đã đánh giá thấp sự quyết tâm, nhiệt huyết và lòng gan dạ của em ấy rồi.
“Người có thể tìm một nơi cho Felicia được không?” Tôi hỏi Lisa, người đang quan sát toàn bộ.
“Cô bé sẽ ở lại dinh thự,” Lisa hạ lệnh. “Làm thế Anna cũng dễ bề chăm sóc hơn. Ta sẽ báo lại việc đó cho Tập đoàn Fosse.”
Vậy là người đã tính trước mọi thứ rồi à…
“Huh? Gì cơ!?” Felicia hoảng hốt kêu lên. “T-tôi chưa xứng để sống dưới mái nhà của gia đình công tước Leinster đâu ạ!”
“Không còn cách khác đâu, tiểu thư Fosse,” Anna cắt ngang. “Ngài Allen khá là cứng rắn. Nếu chúng tôi mà để người ở ngoài thì ngài ấy sẽ ép chúng tôi phải thử mọi bộ đồ mà Allen-sama muốn tiểu thư Lydia mặc đấy ạ. Mọi chuyện sẽ chẳng đi tới đâu cả.”
“Anna,” Tôi nói. “Cô không phiền nếu tôi kể câu vừa rồi với cô ấy chứ?”
“Đó, tiểu thư thấy chưa?” Anna kết luận. “Tôi đoán người phải ở lại đây rồi.” Giọng nói đó có chút gì đó tinh nghịch; đúng là cẩn thận với hầu nữ trưởng nhà Leinster không bao giờ là thừa.
Felicia nắm chặt chiếc mũ, dường như không thể theo kịp được tình hình. Tôi tiến lại gần, gỡ chiếc mũ khỏi tay Felicia rồi làm phẳng và đội nó lên đầu cô.
“A-Allen-sama?” Cô nàng lắp bắp.
“Em sẽ không hối hận việc rời Học viện Hoàng gia chứ?”
“Vâng. Em sẽ tự quyết định con đường của mình.”
“Vậy thì hãy hứa với tôi một chuyện được chứ?” Tôi nhìn thẳng vào mắt đối phương. Felicia rất hiếm khi nói chuyện với nam giới tại Học viện Hoàng gia—Caren đã nói vậy—nhưng cô lại quá quyến rũ, khiến tôi tự hỏi rằng có phải các nam sinh quá thiếu tinh ý hay không. Tôi quyết định sẽ nhờ Anna trang điểm nhẹ cho Felicia khi có cơ hội. “Ưu tiên sức khoẻ của mình. Nhớ ăn uống và ngủ đầy đủ. Đừng có đọc sách hay tài liệu cả đêm. Cố học cách nói chuyện với con trai như cách em làm với tôi nữa—không cần quá vội nhưng hãy cố từng chút một.”
“A-Allen-sama…” Felicia bối rối thấy rõ. “Đ-đ-điều đó…”
“Nếu em không thể hứa thì hãy quên mọi chuyện chúng ta đã bàn đi,” Tôi nói. “Còn nếu thấy khó quá thì tôi sẽ phù phép cho em. Và từ giờ chỉ cần gọi ‘Allen’ thôi.”
Felicia im lặng một lúc rồi mới lên tiếng. “Em sẽ cố hết sức, Allen.”
Tôi quay về phía hầu nữ trưởng. “Cô nghe thấy rồi đấy.”
“Tất nhiên rồi ạ.” Anna đáp lại. “Hm… Mà hình như tôi từng nghe thấy lời hứa tương tự rồi thì phải.”
Tôi cũng phải hứa làm thế, không thì Lydia và Caren sẽ thực sự nổi giận mất. Đúng là tôi ăn uống rất đầy đủ, còn mấy điều kia thì… Thôi thì chậm mà chắc mà.
“Tôi rất mong chờ đấy, Felicia,”
“Cảm ơn ạ! Em sẽ nắm cả Vương đô—à không, nền thương tế của cả đất nước trong tay mình!”
T-tham vọng lớn đấy… thôi thì cũng mừng vì em ấy hăng hái như vậy.
Tôi cúi đầu với hầu nữ trưởng vẫn còn đang đứng sau vui vẻ quan sát. “Ngài Allen,” Anna bối rối hỏi trước hành động của tôi.
“Dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của cô. Thành tựu của một tháng rưỡi vừa qua sẽ không thể nào đạt được nếu thiếu cô và các hầu nữ của hai nhà Công tước.”
“Tôi chỉ là một hầu nữ thôi mà.” Anna lưỡng lự đáp, “Chúng tôi là người phải cảm ơn mới phải.”
“Đủ rồi đó, Allen,” Lisa cắt ngang. “Nếu con định ve vãn hầu nữ trưởng của ta thì cần phải đánh bại ta trước đã.”
“Tôi đang thật lòng đó.”
Giờ thì đến lúc giải quyết chuyện khó nhất rồi.
Tôi lần nữa cúi đầu với Nữ công tước. “Mong người sẽ thượng lộ bình an. Và nếu được…tôi mong người hãy đảm bảo tôi sẽ sống sót qua đêm.”
“Nam nhi thì phải tự đương đầu chứ. Con bé có cách của mình mà.”
“Mong may mắn sẽ mỉm cười với ngài.” Anna thêm vào.
‘Huh? L-là sao cơ?” Felicia hỏi. “Chuyện gì đang diễn ra vậy?”
“Xin hãy đi theo tôi, tiểu thư Fosse,” Anna thốt lên. “Nghe nói người có tài may vá. Xin hãy xem thử thứ này ạ.”
“V-vâng, nhưng— Woa, c-chị định làm nó sao?”
Cuộc nói chuyện mờ ám làm sao. Xin đừng lôi kéo em ấy vào con đường kỳ lạ nào nhé.
Tôi tháo cúc cổ áo.
‘May mắn mỉm cười’ ấy hả? Phải, mình sẽ cần đến nó đấy. Chí ít cũng mừng là Lynne đang ở qua đêm tại nhà Howard—nếu không mình sẽ phải đối đầu với hai mũi nhọn mất.
Tôi chuẩn bị tinh thần trước giông tố sắp tới khi tôi cảm nhận được luồng mana giận dữ từ mẹ trẻ nào đấy.
***
Ngay trước giờ giới nghiêm, cánh cửa phòng ký túc xá của tôi mở ra với sự xuất hiện từ Felicia. “T-tớ về rồi, Stella.”
“Mừng cậu đã về,” Tôi đáp. “Cậu vừa đi thăm bố mẹ à?”
“Không, là nhà Leinster.” Felicia thở dài. “Căng thẳng lắm luôn—chắc là lần căng nhất trong đời tớ ấy.”
“Nhà Leinster ư?”
Felicia không trả lời mà nằm hụp xuống giường và ôm lấy chiếc gối. “Stellaaaaa…” Cô nằm im mà cất tiếng gọi.
“Gì thế?” Tôi hờ hững đáp khi nhìn vào cuốn vở.
“Sau bài kiểm tra cuối kỳ, tớ sẽ rời Học viện Hoàng gia.”
“Hể?”
Trong thoáng chốc, tôi không thể hiểu nổi câu nói đó. Tâm trí tôi đờ ra mà chỉ nhắc lại trong đầu ‘Rời Học viện Hoàng gia?’
“T-tại sao!?” Tôi vô thức nói lớn—tới mức như sắp hét lên. “Cậu đã rất cố gắng mà. Nếu là về việc học thì Caren và tớ có thể—”
“Cảm ơn nhé. Nhưng không phải vậy đâu. Tớ thích ma pháp, nhưng dù cho có lên được đại học…”
Felicia là một người cứng cỏi, dù cho nhỏ bé và mỏng manh hơn tôi nhưng tâm trí lại cực kỳ kiên định. Tôi đảo mắt đi, tôi không thể chịu được sự mạnh mẽ đó.
“…Tớ không thể sánh với cậu hay Caren,” Felicia tiếp tục. “Nhưng nếu là kinh doanh, tớ lại có ưu thế của mình. Tớ không thể bỏ thời giờ cho việc học được. Một vị trí làm việc đã xuất hiện, và tớ không nghĩ sẽ còn cơ hội nào tương tự nữa. Với cả, Allen tin vào tớ.”
Cậu ấy nói phần cuối với vẻ hạnh phúc và có chút gì đó ngọt ngào. Trái tim nhói lên, nhưng tôi nghiến răng và kiềm nén sự rối loạn trong lòng.
“G-gia đình cậu sẽ cho phép chuyện đó sao?” Tôi giả vờ bình tĩnh để phản đối.
“Bố tớ đã nói sẽ cắt đứt quan hệ,” Felicia xác nhận. “Hiện giờ, tớ sẽ tá túc tại dinh thự Leinster trong lúc học tập.”
“O-Oh, ra vậy… Nhưng đột ngột như thế—”
“Tớ về rồi.” Caren nói khi bước vào phòng.
Felicia phóng khỏi giường và chạy tới chỗ cậu ấy. “Caren! Nghe nè!” Cô thốt lên. “Allen và Kiếm nương cho tớ ăn cơm chó đủ xài hết cả đời luôn ấy! Sao có thể tin hai người họ không phải một đôi chứ!? Chẳng đúng chút nào! Thật sự sai lắm luôn!”
“Onii-chan với Lydia ấy hả? Mà cậu bỏ kính ngữ rồi sao?” Caren bối rối hỏi lại. “Felicia, cậu đã quyết định chưa?”
“Rồi! Tớ sẽ rời Học viện để làm việc.”
“Vậy ư?” Caren trả lời. “Tớ sẽ nhớ cậu lắm. Nhưng cũng có nghĩa tớ và Stella sẽ được nhẹ đầu hơn khi không bị ai đó bất ngờ ôm nữa.”
“Oh, xấu tính quá đấy!” Felicia thốt lên. “Nhận lấy này!”
“F-Felicia, bỏ tớ ra! Eek! C-chỉ có Allen mới được chạm vào đuôi tớ thôi!”
Khi cả hai đang trêu đùa, sự giận dữ trào dâng trong tôi. Caren chẳng hề bất ngờ chút nào khi Felicia—cô gái nhỏ luôn bám lấy và cần tôi bảo vệ—quyết định rời khỏi Học viện Hoàng gia. Cậu ấy chỉ bình thản và dịu dàng khích lệ.
“Chúc may mắn,” Caren nói. “Nhớ chú ý tới sức khỏe. Tớ sẽ giận nếu cậu đổ bệnh hay gì đấy.”
“Cảm ơn nhé. O-Oh, và đừng lo!” Felicia đáp khi tinh nghịch nhìn Caren. “Tớ biết rõ mình không đủ sức để cưới Allen! Tớ sẽ chẳng có đồng minh nào cả! Ý tớ là đối thủ là Kiếm nương đấy. Không có chút cơ hội nào luôn. Nên tớ sẽ để vị trí đó lại cho cậu và dõi theo anh ấy từ xa—còn tớ sẽ dõi theo mọi thành tựu của Allen!”
Caren đơ mất một lúc rồi nói, “Kết hôn ư? Tớ thực sự không coi Onii-chan là—”
“Ể? Chẳng phải cậu thích Allen sao?”
“Còn phải hỏi! Tớ yêu— F-Felicia!”
“Tớ đã cho cậu ý tưởng rồi đấy, Caren. Cậu đúng là đáng yêu mà.”
Hai người bạn thân của tôi trêu chọc nhau. Tôi vươn tay ra, mong rằng có thể tham gia cùng nhưng tôi chỉ nắm lấy không khí và rồi lại hạ tay xuống.
“Stella?” Caren hỏi.
“Sao thế?” Felicia thêm vào.
“À không có gì,” Tôi đáp. “Cả hai hẳn đều mệt rồi nên hãy đi nghỉ sớm nhé?”
Đêm hôm đó, thứ gì đó trong tôi đã xoay chuyển. Tôi không thể ngừng nó được. Không… không công bằng! Tôi hét thầm trong bóng tối. Sao có thể tiến bước dễ dàng như vậy? Việc đó không phải rất đáng sợ sao? Làm sao để tớ—phải làm gì—để có thể giống như cậu?
“Ôi, Stella-chan đáng thương,” Bản thể nhỏ của tôi buông lời móc mỉa. “Cô lại định trốn tránh nữa sao? Ừ thì cô còn biết làm gì khác chứ?”
Tôi cảm thấy nao núng.
Dừng lại. Mình không muốn nghe.
“Cô không phải là Kiếm nương. Chẳng phải là Caren, Tina, Lynne hay cả Ellie. Cô cũng khác với Felicia; Một người yếu ớt, rụt rè và thường bám lấy cô, hoá ra lại rất mạnh mẽ.”
T-tôi… tôi…
“Tên của cô là Stella Howard, một đứa kém cỏi đáng thương không xứng với địa vị của mình. Còn nhớ bố đã nói gì không? ‘Không đời nào con có thể thành thục Băng tuyết lang và Lam quyền!’ Và điều đó không hề sai nhỉ?”
Bóng tối dần nuốt chửng cơ thể tôi, và tôi chỉ còn thấy màu đen—một khung cảnh trống rỗng. Tôi tỉnh giấc trên giường, rời khỏi căn phòng lạnh lẽo và một mình bước đi trên hành lang. Tôi chẳng thể cảm nhận được cảnh vật quanh mình nữa, kể cả ánh sáng từ mặt trăng hay các vì sao.