Solo: Loli666
=================================
Tôi rên rỉ khi thức dậy vì ánh nắng chói chang từ bên ngoài cửa sổ. Đang là mấy giờ r—
Tôi rượn dậy và quay người. “Caren, Felicia!” Tôi kêu lên. “Tệ rồi! Chúng ta ngủ qu—”
Hai cô bạn thân của tôi không thấy tăm hơi đâu, khi họ thường sẽ đáp rằng, “Vẫn còn kịp mà. Tụi mình sẽ ăn gì đây?” và “Stella, Caren, cứ bỏ tớ lại đi.” Tâm trí tôi cuối cùng cũng nguội lại.
Phải rồi. Hôm kia, mình đã trốn khỏi ký túc xá và—
Ai đó gõ cửa. Hẳn là Shelley rồi.
Tôi vùi mình vào chăn và nhắm chặt mắt. Cảm xúc của tôi vẫn không thay đổi. Tôi không thể tự đưa ra quyết định; tất cả những gì tôi có thể làm là nằm đây và ủ rũ. Có lẽ bị đuổi học cũng không đến nỗi tệ. Tôi sẽ ghi tên mình vào lịch sử của Học viện Hoàng gia—Hội trưởng hội học sinh, kiêm con gái của công tước bị đuổi học sẽ là một việc chưa từng có tiền lệ. Trái tim tôi run lên trước suy nghĩ đó. Tôi phải nói với bố thế nào đây. Ông ấy hẳn sẽ rất giận cho coi.
Khuôn mặt của Caren, Tina, Ellie như hiện lên ngay trước mắt. Tôi cố vùi đầu vào chăn sâu hơn.
Dừng lại! Đừng có nhìn tôi như thế! Tôi…tôi không được ban phước như mấy người. Tôi không thể tiến bước, cũng chẳng thể quyết tâm. Dù đã nhập học vào Học viện, nhưng…hiện giờ bản thân lại quá rối bời. Xin hãy để tôi một mình. T-tôi…
“Hoá ra đây là biệt thự nhà Howard,” Giọng nói cách đó không xa. “Nó còn lớn hơn tôi tưởng nữa. Vậy mà một mình Bà Walker vẫn bảo dưỡng không một hạt bụi dù cho chẳng có ai sử dụng.”
Hả? L-làm sao mà!?
Tôi đã khoá cửa phòng lẫn cửa sổ và gia cố chúng bằng nhiều lớp kết giới mạnh nhất mà tôi có thể dùng. Vậy mà, khi ngó ra khỏi chăn thì trước mặt tôi là một chàng trai với mái tóc nâu nhạt cùng đôi mắt hiền dịu.
“Chào buổi sáng,” Anh nói.
“C-chào buổi sáng, All— Nhưng sao anh lại vào đây được!?”
“Bằng cửa chính thôi. Bà Walker đã chỉ cho tôi chỗ này.”
Tôi cứng họng. Kết giới là một chuyện, nhưng tôi còn chẳng nhận ra anh ấy đã vượt qua chúng. “Anh cần gì ở tôi?” Tôi hỏi với tông giọng lạnh lẽo nhất. “Tôi không muốn đến trường cũng như chẳng có gì để nói với anh cả.”
“Điều đó không đúng.”
“Thế sao?”
“Ừm. Người đang nói dối.”
Tôi cắn môi, và nước mắt cứ trào ra. Anh ấy đã nhìn thấu mọi thứ. Tôi đang nói dối. Tôi biết bạn thân của mình sẽ tìm kiếm nếu tôi mất tích, đó là lý do tôi trốn về biệt thự đã lâu không được sử dụng này. Mỗi nhà công tước đều sở hữu vài căn biệt thự nằm rải rác khắp Vương đô, và chỗ này chỉ có Shelley và rất ít người biết tới—thậm chí nhóm Tina cũng không hay. Caren và Felicia đời nào gặp được Hầu nữ trưởng nhà Howard nên họ có thể làm gì? Và ai là người đầu tiên mà Caren sẽ tìm đến nhờ vả?
Một chiêu trò bẩn thỉu. Thật không thể tin mình lại hèn nhát tới vậy.
Tôi không hề nhận ra sự hiện diện của Allen. Thậm chí, tôi còn lợi dụng sự lo lắng của bạn thân để đưa anh ấy tới đây.
Allen-sama ngồi xuống giường. “Người có điều muốn hỏi phải không?” Anh ấy nói. “Ở đây không có ai khác ngoài chúng ta đâu.”
Tôi muốn những lời đó—muốn nghe chúng từ rất lâu rồi—nhưng tôi vẫn quá yếu đuối để đáp lại. Tôi không biết bao lâu đã trôi qua để thều thào nặn ra được, “Allen-sama.”
“Vâng?”
“Anh có từng bận lòng không? Vì Công nương Lydia vô cùng xuất chúng nên… khi giảng dạy tại Học viện, anh có nói mình không thể dùng ma pháp cao cấp. Điều đó hẳn đã khiến anh bị cười nhạo và khinh thường. Chẳng phải anh sẽ muốn tránh xa những người khác biệt so với mình sao?”
“Hm…” Anh ấy suy ngẫm mất một lúc. “Thật xấu hổ khi phải thừa nhận là ở cùng Lydia khiến tôi nhận không ít lời ra tiếng vào.” Giọng nói của anh ấy rất bình thản, và tôi cảm nhận được anh đang thật sự cười trước sự dại dột của mình.
“Vậy…”
“Nhưng tôi chưa từng nghĩ sẽ rời bỏ Lydia vì điều đó,” Anh tuyên bố không chút do dự. Hoàn toàn khác với tôi. Tôi cảm thấy bóng tối cuộn trào sâu bên trong lòng mình. “Mặt khác, tôi không biết đó có phải lựa chọn đúng hay không nữa.”
“…Hể?” Tôi nhìn vào Allen-sama. Nụ cười của anh ánh lên sự cô đơn.
“Công nương Lydia Leinster chắc chắn là một thiên tài. Cô ấy là người mạnh mẽ, quý phái và xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp. Tôi luôn tự hỏi bản thân có góp được gì vào sự phát triển của cô ấy hay không.”
“N-nhưng,” Tôi phản đối, “hai người là một cặp đôi hoàn hảo.”
“Cô ấy là một Leinster điện hạ, còn tôi là một đứa mồ côi được thú nhân nuôi dưỡng.”
Tôi nín thở.
“Có những điều mà con gái cả của công tước và một đứa mồ côi của tộc sói không thể nói cho nhau biết,” Allen-sama nói tiếp. “Còn nhiều điều tôi không thể nói cho Lydia. Nhưng đồng thời, việc tôi không có địa vị, quyền hạn lẫn ma lực là sự thật.”
“Xin l—”
“Xin đừng như vậy,” Allen-sama cắt ngang trước khi tôi kịp dứt lời. Lời nói của anh có sức nặng vô cùng. “Tôi luôn nghĩ bản thân rất may mắn khi được bố mẹ nuôi nấng. Rồi có cả một cô em gái đáng yêu nữa. Dù có rất nhiều người khác biệt hơn tôi và vô số người có nhiều ma lực hơn thì không có nghĩa tôi sẽ từ bỏ. Mẹ tôi luôn dạy rằng, ‘Làm hết sức, cố mỉm cười và ân cần với bạn bè và gia đình! Nhưng hãy nhớ: con không cần phải so sánh mình với ai khác.’”
Phải mất một lúc để tôi đáp lại. “Anh rất mạnh mà. Tôi sẽ chẳng bao giờ được như thế. Sau cùng…” Nước mắt che đi tầm nhìn, tôi cố lau chúng đi nhưng nó không chịu dừng lại. Tôi nghiến răng mà hét lên, “Caren thực sự rất tuyệt vời! Tôi không thể sánh với cậu ấy ở bất kỳ mảng nào! Nhưng vì là tộc sói và không phải quý tộc nên cậu ấy không thể làm hội trưởng hội học sinh…và vinh dự đó rơi vào tôi—chỉ vì tôi là ‘Stella Howard điện hạ, Nữ công tước Howard tương lai’!”
Tôi phun ra hết đống cảm xúc u tối đã chất chứa bấy lâu.
“Và đến cả Felicia có thể chất yếu ớt, cũng có một trái tim mạnh mẽ,” Tôi tiếp tục. “Cậu ấy chọn con đường cho riêng mình và bước tiếp dù cho có thể sẽ dẫn tới thất bại. Tôi không đời nào đủ quyết tâm để rời Học viện vì tương lai giống như cậu ấy…”
Bóng tối nuốt chửng trái tim tôi. Tôi cần phải dừng lại. Điều này là sai trái. Thế nhưng…
“Đến cả Ellie và Lynn cũng có tài trong kiếm thuật, chiến đấu và ma pháp hơn tôi. Hiện giờ tôi không chắc mình có thể đánh bại các em ấy. Tụi nhỏ đã vượt qua mình—suy nghĩ đó làm tôi chẳng còn sức đến lớp nữa.”
Không được rồi. Giống như giọt nước tràn ly, tôi không thể ngừng được. Sự khinh thường bản thân đang cào xé trái tim tôi.
“Và em gái Tina của tôi đã dùng được thượng cấp ma pháp, Băng tuyết lang. Con bé đã từng bị coi là ‘Đứa trẻ bị nguyền của nhà Howard’! Con bé còn không thể dùng bất kỳ phép nào! Nhưng em ấy đã khác, còn tôi thì chẳng thể sánh bằng. Bố tôi hẳn đã xem em ấy làm người kế vị rồi, và tôi chẳng thể làm gì cả. Mọi cố gắng của tôi đều là vô nghĩa.”
Giọng của tôi dần tắt ngúm. Tôi cúi đầu, rũ người xuống mà đưa hai tay ôm mặt.
“Khi chứng kiến tài năng của tiểu thư Lydia, thật khó tin rằng cả hai đều đến từ nhà công tước,” Tôi rên rỉ. “Cô ấy giống như…dũng giả trong câu truyện cổ tích với sức mạnh cứu cả thế giới. Và ngày nào đó, tôi phải đối đầu với cô ấy. Không đời nào tôi có cửa thắng cả.”
Kiếm nương và Bộ não của Kiếm nương—tôi thần tượng cả hai người. Trái tim tôi luôn rộn ràng trước mỗi tin về chiến tích của họ. Nhưng khi tận mắt chứng kiến sức mạnh ấy…nó vượt xa những gì tôi tưởng tượng. Vô cùng khác biệt. Và khoảnh khắc đó, tôi đã ngộ ra.
Cơ thể tôi run lên. Nước mắt không ngừng rơi xuống. Mọi người xung quanh tôi đều đầy tài năng. Họ đều có tương lai sáng lạng trước mắt. Nhưng còn tôi? Phía trước tôi chẳng có gì ngoài màn đêm sâu thẳm.
“Tôi…tôi không biết…phải làm gì nữa.”
Oh. Mình nói ra rồi.
Tôi chẳng than phiền với bất kỳ ai từ khi mẹ qua đời. Tôi là Stella Howard, Nữ công tước tương lai và là hội trưởng hội học sinh của Học viện Hoàng gia—than vãn thế này thật chẳng ra sao cả.
Im lặng lắp đầy căn phòng. Allen-sama hẳn phải khinh miệt tôi lắm, mà trách làm sao được? Tôi thảm hại quá mà. Nhưng trái với kỳ vọng, điều tôi nghe thấy lại là…tiếng vỗ tay.
“Tiểu thư Stella.”
Tôi nhìn lên và thấy Allen-sama đang mỉm cười như mọi khi. Tôi vô cùng bối rối; sao anh ấy trông vui thế chứ?
“Người có muốn nghỉ hôm nay và cùng tôi xuống phố hẹn hò không?”
“…Huh?” Tâm trí tôi đóng băng và mất một lúc để bắt nhịp.
H-hẹn hò ư! Sao lại!?
Đầu óc tôi xoay cuồng. Tôi nhìn quanh nhưng chẳng có ai khác ở đây cả.
Với mình ư?
“Tôi sẽ báo lại cho Caren và Felicia nữa,” Allen-sama thêm vào. Anh tạo ra hai chú chim màu xanh lục bảo trong tay. Sau đó, anh ấy bước về phía cửa sổ và mở ra mà đón lấy cơn gió đầu hè. Hai chú chim dụi đầu vào tay Allen rồi mới cất cánh bay đi. “Vậy chúng ta đi thôi nhỉ?”
“A-Allen-sama!? Eep! Um…” Tôi lắp bắp hoài nghi khi anh ấy bế tôi lên, khiến cho tấm chăn rơi xuống.
Oh. Tay con trai lớn thật đấy dù cho trông chúng rất thon… Khoan đã! M-mình còn mặc đồ ngủ, tóc cũng rối nữa! K-không thể ra ngoài trong bộ dạng này được!
“Giữ chặt vào nhé,” Allen-sama nhắc khi bước về phía cửa sổ mà ngó lơ sự bối rối của tôi.
“Huh? Gì? Gì vậy chứ!?”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Allen-sama đã nhảy lên không trung trong khi bế tôi. Tôi vội bấu chặt cánh tay ấy—
Chúng ta không rơi?
Tôi đợi và đợi, nhưng mãi chưa có cảm giác hạ cánh. Tôi mở mắt và phát ra một tiếng kêu bất ngờ. Allen-sama đang bước đi trên không trung—hay đúng hơn là đi trên những dây leo cứng chắc.
Mộc ma pháp!? Nhưng chỉ có thú nhân tộc mới sử dụng được cơ mà!
Khi nhìn xuống, tôi thấy có người và trở nên hoảng loạn.
“Người nhẹ quá đấy, tiểu thư Stella,” Allen-sama vô tư bình luận. Nụ cười của anh có cảm giác trẻ con hơn so với tuổi. “Người ăn uống đủ không vậy? Hãy cùng đến một nhà hàng ngon lành nào đấy nhé. Tôi sẽ niệm phép ẩn thân nên sẽ không có ai thấy chúng ta đâu.”
Tôi rên rỉ. Anh ấy xấu tính thật—giống hệt như Tina đã kể với tôi trong thư.
“Chúng ta cần kiếm gì đó cho người mặc nhỉ,” Anh nói tiếp. “Nhưng nếu người muốn mặc đồ ngủ thì tôi cũng không phản đối.”
Cả hai im lặng mất một lúc rồi tôi lên tiếng, “Xin để cho tôi thay đồ đã,”
“Nhưng người trông rất đáng yêu mà.”
Tôi tức giận đấm vào vai Allen-sama. Nhưng trước khi nhận ra thì con tim tôi đã nhẹ nhõm hơn rồi.
Tôi xoay một vòng trước tấm gương cỡ lớn và do dự trước dáng vẻ lạ lẫm của bản thân. Tóc tôi được thả xuống—vì không mang theo chiếc ruy băng của mình—nhưng trang phục có vẻ đã khá chỉnh chu. Từ khi tới Vương đô, phần lớn thời gian tôi chỉ mặc đồng phục, còn thường phục chỉ quanh quẩn áo sơ mi và quần đùi để tiện di chuyển. Vì không hợp với đồ nữ tính nên bộ váy trắng và áo len xanh nhạt mà tôi đang mặc cảm giác thật phí phạm.
“Trông người đáng yêu lắm ạ, Stella-sama.”
“Shelley…” Tôi chầm rãi nói khi quay về phía gương mặt quen thuộc của hầu nữ trưởng. Bà ấy là một người bình tĩnh và tinh tế, nhưng đôi mắt lại đang đỏ hoe vì nước mắt. Tôi có trao đổi thư với bà nhưng đến giờ cả hai mới gặp nhau trực diện. Dường như tóc bà đã điểm thêm nhiều sợi bạc.
Tôi biết chuyện Shelley hộ tống Tina và Ellie tới Học viện Hoàng gia, nhưng tôi lại không có đủ can đảm để tới thăm dinh thự Howard cho tới tận hôm kia, cái ngày mà tôi trơ trẽn xuất hiện lúc giữa đêm. Shelley đã chào đón tôi trong nước mắt và còn cho phép tôi sử dụng biệt thự ẩn mà không kể với Tina hay Ellie.
Shelley với chồng là Graham, cùng toàn bộ người hầu luôn hết mực yêu thương tôi lẫn Tina—vô cùng ấm áp—kể từ khi mẹ qua đời. Họ đã rất cố để giúp hai đứa. Dù vậy, tôi lại cãi nhau với bố và trốn khỏi nhà mà chẳng nói lời nào. Tôi xoay sở được học phí ở Học viện Hoàng gia nhờ vào tiền của mẹ—người đã viết di chúc để lại tài sản cho tôi và Tina, mỗi đứa một nửa—nhưng tôi đúng là ếch ngồi đáy giếng. Rốt cuộc, Shelley và Graham lại lần nữa ra tay giúp đỡ, giống như khi tôi còn nhỏ.
Mình đúng là kẻ vô ơn bội bạc.
Tôi lắc đầu rũ bỏ mớ suy tư, và quay về phía Shelley. “Bà không cần phải tâng bốc đâu.”
“Thần không hề làm vậy!” Bà ấy thốt lên. “Người trông vô cùng toả sáng. Thần còn suýt nhầm với phu nhân—Nữ công tước Rosa.”
“Cảm ơn, dù ta không hề đẹp được như mẹ.”
Tiếng gõ cửa khiến tôi giật mình và kiểm tra gương. Tóc tôi đã được chải, bà Shelley cũng đã giấu đi con mắt sưng vì khóc của tôi bằng ma pháp và trang điểm. Trông tôi…không tệ. Chí ít, tôi mong là vậy. Có lẽ tôi nên chú trọng tới vẻ ngoài nhiều hơn.
“Tiểu thư Stella, Bà Walker, tôi có thể vào không?” Giọng nói vang lên từ bên ngoài.
“Khoan—”
Trước khi tôi kịp ngăn lại thì Shelley đã chen ngang. “Được chứ.”
“Xin thứ l—” Allen-sama tiến vào rồi đứng đờ khi ánh mắt vừa chạm tôi. Có vẻ bộ đồ không hề hợp với tôi rồi.
“Ngài Allen, xin hãy cho chúng tôi nhận xét đi ạ,” Shelley thích thú nói.
“Huh?” Allen-sama đáp. “Oh, xin thứ lỗi. Tôi không thể rời mặt khỏi người được, tiểu thư Stella. Trông người thật chói loá.”
“C-cảm ơn anh,” Tôi ngượng ngùng đáp và quay mặt đi. Tôi không thể công nhận mình trên gương, và âm thanh của tiếng chân ngày một gần khiến tim tôi đập mạnh.
Hẳn mình bị điên khi trốn học vì chuyện này.
Một chiếc mũ trắng được đội lên đầu tôi. “Thế này thì sẽ không ai nhận ra người khi chúng ta ra ngoài,” Allen-sama nói. “Cảm ơn rất nhiều, Bà Walker.”
“Tôi chỉ hoàn thành nhiệm vụ của hầu nữ thôi,” Shelley trả lời. “Mong ngài sẽ quay về khi trời tối.”
“Gì cơ?” Tôi lúng túng. “T-ta—”
“Chúng tôi sẽ về lúc hoàng hôn,” Allen-sama chen ngang và thầm trao đổi với Shelley bằng một cái gật nhẹ. Tôi chẳng thể nào can thiệp được.
Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi và lúc tại biệt thự, có vẻ Shelley rất tin tưởng Allen-sama. Những gì anh đã làm được ở phía bắc hẳn còn hơn cả lời Tina viết qua thư.
“Giờ chúng ta đi thôi nhỉ?” Allen-sama nói với tôi. “Bà Walker, phiền bà có thể gửi lời mời các cô bé, em gái Caren của tôi, Felicia và Lydia tới đây ăn tối không? Tôi sợ mình sẽ không thể thấy ánh ban mai nếu không giải thích với họ mất.”
***
Vương đô là một trong những thành phố lớn nhất đại lục. Nơi đây không chỉ thu hút cư dân và hàng hoá từ khắp vương quốc mà còn từ các nước láng giềng nữa. Nhất là dạo gần đây, chính sách trọng dụng nhân tài đã lan tới tầng lớp thấp nhất xã hội. Khu lao động ở phía bắc Vương đô đã chật kín bởi làn sóng di cư—nhất là từ các quần đảo phía nam—những con người muốn dựng lên tên tuổi của mình. Ở đây cũng có rất nhiều nhà hàng, đa dạng các món ăn ngon cùng giá cả phải chăng—nhưng tôi không thể đưa tiểu thư Stella tới đó được. Đó không phải nơi an toàn nhất Vương đô.
“Người đây rồi,’ Tôi nói rồi đưa cây kem mát lạnh cho cô gái đang ngồi trên băng ghế. Của tôi là sữa còn của cô là hoa quả theo mùa.
“C-cảm ơn anh.” Điện hạ trả lời.
Hiện là đầu chiều, chúng tôi đang ở khu thương mại gần đài phun nước trung tâm Vương đô. Cảnh vật được lấp đầy bởi những gian hàng và các tiệm café với dòng người qua lại tấp nập. Tôi có thể nhìn thấy nhân tộc, thú nhân, elf, dwarf… chủng tộc đáng chú ý không xuất hiện chỉ có Khổng nhân, vì cơ thể to lớn sẽ làm cản trở giao thông.
Ngồi ngắm nhìn khung cảnh với đồ ngọt mát lạnh trên tay phải gọi là tuyệt vời. Thậm chí, tôi hình như còn thấy người bồi bàn café quen thuộc nhưng chắc chỉ là tưởng tượng thôi.
“Allen-sama,” Tiểu thư Stella nói.
“Vâng? Chuyện gì vậy?”
“Anh thường ghé qua nhà hàng kiểu thế à?”
“Phải, nhờ vị giác phóng thoáng của giáo sư đấy ạ. Đó cũng là cách mà tôi tìm ra nhà hàng mà chúng ta vừa mới ăn trưa.”
“Đồ ăn ở đó rất ngon. Cảm giác như được trở về quê vậy.”
“Họ đã nấu bằng rau củ và rượu của phương bắc như nguyên liệu bí mật. Mà có khẩu phần ăn lớn hơn đó.”
“Vậy ư? Tôi không thể ăn thêm nữa đâu.”
“Oh? Vậy người giải thích sao về món đồ ngọt đang nằm trên tay kia?”
“U-um…” Điện hạ ấp úng. Người trông vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài đung đưa trong gió, dáng vẻ của cô hết sức hút mắt. Tất cả người đi qua—từ đàn ông cho tới phụ nữ—đều phải dừng lại ngoáy nhìn. Tiểu thư Stella vốn rất nổi bật mà. Nếu ngó lơ thì quả là kỳ lạ.
“Tôi dành toàn bộ thời gian để học tập và tập luyện nên không hề biết có nơi để ăn uống như thế,” Người nói. “Tôi cũng không biết nhiều về các thám cảnh của Vương đô.”
“Vậy hãy làm một vòng nào,” Tôi đáp. “Chúng ta có thể mua thêm đồ ngọt trên đường đi.”
Tiểu thư Stella bĩu môi và đánh tôi một cái bằng bàn tay nhỏ nhắn. Dù lớn tuổi hơn Tina nhưng tôi lại thấy người còn đáng yêu hơn—nhất là khi Tina gần đây bắt đầu nả Băng tuyết lang vào tôi nữa. Thái độ đó thực sự cần phải được xem xét; có một người bán hành cho tôi là quá đủ rồi.
“Thế chúng ta đi mua tế ph—ý tôi là quà tặng—ở khu buôn bán và ghé thăm một nơi chút nhé?” Tôi đề nghị.
Ngay khi chúng tôi tiến vào văn phòng Đại học Hoàng gia, một vật thể đen phóng về phía tiểu thư Stella. Tôi liền bắt lấy nó giữa không trung—lông đen sẽ không tốt cho bộ váy trắng kia đâu.
“Nào nào, Anko,” Tôi nói. “Tiểu thư Stella, đây là Anko, thân quyến của giáo sư.”
“À vâng. Tôi biết.”
“Phải rồi nhỉ. Tên già—ahem, giáo sư khá thân với Công tước Walter và Công tước Liam Leinster mà. Chắc hẳn ông ấy đã ở cùng gia đình người vào những kỳ nghỉ dài nhỉ?”
“Thật tình…” giáo sư nói rồi ngồi yên tại chỗ cất tiếng chào. “Xin chào, tiểu thư Stella. Rất vui được em.” Cựu giáo viên của tôi và Lydia vẫn mang vẻ ngoài của một quý ông tri thức, nhưng hai má lại có phần hốc hác cùng vài sợi tóc bạc trên đầu. Mặt bàn của ông ấy trông hết sức bừa bộn.
“Đã lâu rồi ạ,” Tiểu thư Stella đáp. Người dừng một khắc rồi nói thêm, “Thầy đang không khoẻ sao ạ?”
Trong khi đó, tôi dâng món quà cho Anko.
Giáo sư đưa tay lên xoa sống mũi. “Oh, em là người duy nhất hỏi thăm sức khoẻ ta! Chẳng có học trò nào của ta làm thế cả! Thậm chí chúng còn suýt ném cho ta một…một hôn thê đấy! Tên đó bực mình vì ít được gặp Lydia rồi giận cá chém thớt lên người khác! Em thấy điều đó có công bằng không?”
Cựu giáo viên đang võ mồm với tiểu thư Lydia trong lúc tôi nhìn Anko gặm nhấm miếng cá khô mà tôi mua ở Thuỷ thành để dâng lên. Ah, phải ghi lại cảnh này mới được.
“Thầy không còn gì để nói à?” Tôi chen ngang. “Em nghĩ nhà Howard và Leinster còn ứng cử viên cho thầy lựa đấy. Em cũng nhớ tới vị giáo sư nào đó đã tích cực gài em vào công việc lựa chọn đối tác kinh doanh…”
“Thật hiếm khi thấy hai đứa tới cùng lúc như vậy.” Giáo sư quay xe 180 độ, hẳn là thấy tình hình không thuận lợi cho lắm. “Ngọn gió nào đưa— Đừng bảo là em bắt cá hai tay nhé!? Tỉnh táo lại đi, Allen! Em định biến Vương đô thành biển lửa à!?”
“Giáo sư,” Tôi chậm rãi trả lời, “đến em cũng có giới hạn đấy ạ.”
“Em không biết đùa là gì à? Ta hiểu em có lý do riêng, và lâu lâu nghỉ học cũng không phải chuyện gì tệ hại. Ta từng chia sẻ về thời học sinh đầy kỷ niệm của mình mà.”
“Tụi em sẽ tới thăm Anko khi cần,” Tôi nói rồi vuốt ve thân quyến đang gặm món cá khô. “Em nghe nói chuyện đó đang trì trệ và bế tắc, nhưng có vẻ thầy đã đạt được bước tiến nhỉ.”
Tiểu thư Stella nhìn quanh căn phòng và có vẻ hứng thú với những cuốn sách.
“Mà em không mang gì cho ta à?” Giáo sư nhấn mạnh.
“Oh, chuyện đó—em đã thử chút đồ ngọt lạnh từ khu trung tâm thương mại.”
Thông tin ấy liền thu hút sự chú ý của ông. “Vậy hương vị thế nào?”
“Tóm lại là xuất sắc.”
Giáo sư mỉm cười và tôi cũng vậy. Trao đổi thông tin về món ăn ngon và nơi bán là một nét đẹp truyền thống—cũng như một luật bất thành văn.
Đồ ngon thì phải được mọi người hưởng thức!
“Tụi em có mang quà cho Anko từ khu buôn bán,” Tôi thêm vào. “Đó là một trải nghiệm thú vị; Những người bán hàng liền bị tiểu thư Stella thu hút, và cả hai đã gặp rắc rối khi—”
“A-Allen-sama!? T-tôi đã bảo đó là bí mật mà!” Tiểu thư Stella kêu lên rồi nhanh chóng đưa tay bịt miệng tôi lại. Cách ngọn ahoge của cô vung vẩy làm tôi nhớ tới Tina, còn vẻ hoảng loạn lại rất giống Ellie. Tôi thích dáng vẻ này hơn là sự điềm tĩnh thường ngày của cô. Tôi nhẹ gõ lên tay để tiểu thư Stella buông ra nhưng rồi cô liền kéo mũ thấp xuống và bắt đầu ngọ nguậy tay.
Giáo sư bật cười. “Stella rất hút mắt mà,” Ông bình luận. “Mà ta vẫn chưa khám phá hết khu buôn bán.”
“Có thêm lý do để thầy hoàn thành việc giải mã đấy,” Tôi đáp.
“Tin ta đi, ta biết chứ. Dù đã lau đi nước mắt cả ngày lẫn đêm trước thái độ của học trò và kiềm chế khát vọng xiên chế lão elf khốn nạn đó, ta vẫn bỏ qua việc đi thăm thú mà quần quật làm việc—”
“Tụi em định đến nhà thờ lớn. Thầy có biết quán ăn nào ngon không?”
Sau một hồi im lặng khó xử, giáo sư mới lên tiếng, “Em không thấy mình hơi quá đáng à, Allen? Có một tiệm café phục vụ món bánh kếp ngon tuyệt nằm trên đường tới nhà thờ đấy. Hai đứa có thể vừa đi vừa ăn.”
“Tụi em sẽ ghé qua. À phải—em đã gặp Gil.”
“Ta nghe rồi. Ta suýt soát tránh được việc bị học trò của mình đưa ra toà đấy. Ta chỉ thoát được bằng việc nói khéo về cuộc gặp mặt của em. Còn về Gil…” Biểu cảm của giáo sư cứng lại—không còn giống với kẻ thích ném người khác vào rắc rối. “Em ấy như đang lo lắng điều gì đó. Mà đó cũng chẳng phải việc của ta.”
“Ý thầy là có liên quan tới gia tộc của cậu ta?”
“E-em có nên ra ngoài không?” Tiểu thư Stella hỏi.
“Em là Nữ công tước Howard kế nhiệm mà,” giáo sư trả lời. “Không cần lo.”
“Vâng…”
Giáo sư! Tinh tế chút xem nào! Hay ổng đã tính toán rồi? Vậy mới giống giáo sư chứ.
“Ta vẫn chưa kể cho em rằng Công tước Algren đương thời, đang bảo vệ phía đông Vương quốc, là một ông lão. Vài năm qua, mọi người luôn bàn tán về người kế nhiệm, và hiện đang có bốn người con trai tham gia tranh đấu.”
“Bao gồm cả Gil ư?” Tôi hỏi. “Em không nghĩ cậu ta sẽ có ai hậu thuẫn đâu; Gil là con út và còn đang đi học nữa.”
“Nghe nói em ấy được chính Công tước ưu ái, nhưng gia đình công tước đã theo tư tưởng con trưởng từ thời Chiến tranh Hắc vương rồi. Nên nhận thức cũng là một vấn đề.”
Tiểu thư Stella đờ người. Tôi suýt nữa đã đặt tay lên vai cô nhưng đã kịp ngăn lại. Đây là một cái bẫy. Giáo sư đang cười phởn, thầm thúc giục tôi an ủi tiểu thư kìa. Lão già elf biến chất này! Nhưng nói gì thì đây không đơn thuần chỉ là trò chơi khăm. Ông ấy là người bạn thân thiết—có tác động xấu tới—Công tước Walter Howard và Liam Leinster mà.
‘Em là Nữ công tước Howard kế nhiệm’ hửm? Công tước Walter đúng là không thật tâm nhỉ. Ước gì ngài ấy có thể tự mình nói với tiểu thư.
“Gil có thể tài năng, nhưng em không chắc cậu ta muốn làm gia chủ đâu,” Tôi nói với giáo sư.
“Ta cũng nghĩ vậy, nhưng vấn đề nằm ở những người con trai khác của nhà Algren. Bọn họ khá tài giỏi, nhưng lại mang nặng tư tưởng quý tộc thượng đẳng và không ngần ngại thể hiện điều đó. Tin đồn còn dính tới tận Hoàng tử Gerard—Công tước Algren đã chấp nhận việc giam giữ Hoàng tử để xoá bỏ tin đồn. Cựu công tước đã hết lòng tận trung với Bệ hạ nên hẳn đang có sự ngờ vực với người kế vị.”
Giới quý tộc đúng là phức tạp thật. Cảm ơn trời rằng mình chỉ là thường dân.
Tôi vuốt ve Anko rồi kiểm tra đồng hồ. Cựu hậu bối của tôi sắp tới đây rồi.
“Vậy thì giáo sư, tụi em đi đây,” Tôi nói. “Tiểu thư Stella.”
“Vâng…”
Xem thầy đã làm gì kìa—tiểu thư buồn mất rồi. Gì chứ? Muốn thằng này vòng tay qua vai ôm tiểu thư ấy hả? Mơ đi nhé.
Anko bay lơ lửng rồi liếm lên tay Stella làm cho nàng quý tộc khẽ kêu lên. “Anko đang nói người hãy vui lên đấy ạ,” Tôi cổ vũ. “Giờ hãy đi thôi. Bánh kếp ngon lành đang chờ đợi.”
Nhà thờ Đại tinh linh hùng vĩ, nằm trên một ngọn đồi ở vùng ngoại ô phía tây Vương đô, có một lịch sử lâu đời. Khác với lối kiến trúc phổ biến của Vương quốc đúc kết trong hơn hai trăm năm sau Chiến tranh Hắc vương thì nhà thờ lớn lại mang phong cách của hơn năm trăm năm trước. Dù đã qua một thời gian dài với các cây thường xuân quấn quanh, nơi đây vẫn được bảo dưỡng cẩn thận để lữ khách đến cầu nguyện vào Quang nhật—hoặc tôi đoán là để chứng minh cho đức tin. Tôn giáo không quá mạnh tại Vương quốc, nhưng nhà thờ lớn vẫn là kiến trúc lớn nhất Vương đô nếu không tính tới Cung điện. Ở lãnh thổ của giáo hoàng—vùng đất của tôn giáo—và Đế quốc nổi tiếng là sùng đạo thì nhà thờ còn tráng lệ hơn nhiều.
Dù đã khá muộn, vẫn có nhiều người ngoại quốc đang im lặng cầu nguyện trước tháp chuông. Tiểu thư Stella thích thú nhìn xung quanh trong lúc nhấm nháp chiếc bánh kếp.
“Allen-sama?” Người hỏi. “Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì,” Tôi trả lời. “Tiểu thư Stella, xin hãy đứng yên nhé.”
“Hể? A-Allen-sama? U-um, chuyện này…”
Tôi dùng khăn tay lau miệng cho cô ấy. “Đó, xong rồi. Người dính chút kem trên mặt này.”
“C-cảm ơn anh,” Cô lúng túng trả lời rồi bắt đầu ăn nốt chỗ bánh còn lại. Dường như Stella rất thích đồ ngọt nhưng lại không thể đụng tới quá nhiều bởi vì chúng ‘d-dễ mập’—dù tôi nghĩ cô ấy nhẹ như bông vậy—và Stella trước giờ chưa từng bỏ tiền ra mua đồ ngọt. Những lúc thế này trông cô rất giống Tina.
“C-cảm ơn vì đã đợi,” Cô nói. “Um…”
“Hãy vào trong thăm quan nhé. Ở đây khá là đông người.” Tôi đưa tay ra nhưng tiểu thư Stella lại cứng đờ nhìn tới.
Mình hơi quá thân mật rồi à? Kiểu gì cũng bị Caren mắng cho xem.
“Xin lỗi,” Tôi rụt tay lại. “Có vẻ tôi đã thô lỗ rồi.”
“Oh, k-không phải đâu,” Tiểu thư Stella nhìn tay của mình rồi sang tay tôi; Tiếp đó, cô rụt rè vươn tay ra và khẽ thở mạnh khi được tôi nhẹ nắm lấy. Hành động đó làm tôi nhớ tới Ellie.
“Chúng ta vẫn còn thời gian nên hãy tận hưởng nào,” Tôi nói.
“Huh? V-vẫn còn thời gian gì cơ?”
“Là một bất ngờ. Tôi mong người sẽ thích nó.”
Tiểu thư Stella bĩu môi bất mãn nhưng vẫn nắm tay tôi. Cô ấy hẳn đã chăm sóc Tina và Ellie rất nhiều khi còn ở dinh thự Howard; tôi có thể thấy dáng dấp của hai cô bé từ tiểu thư Stella.
“Ở đây họ không bán đồ ngọt,” Tôi lên tiếng. “Người sẽ phải đợi đến tối để ăn thêm đấy.”
“T-tôi không hề mong đợi điều đó! G-giờ thì đi thôi,” Tiểu thư nói rồi kéo tôi theo.
Tiểu thư Stella trông tươi tỉnh hơn rồi, Tôi vừa nghĩ vừa chạm vào túi áo, thầm tự nhắc bản thân sẽ đưa cho cô sau.
“Oh, wow… Thật tráng lệ.”
Điều đầu tiên lọt vào tầm mắt khi chúng tôi bước vào nhà thờ là phần kính thuỷ tinh khổng lồ, chúng biến những tia nắng cuối ngày thành muôn vàn màu sắc. Các tín đồ đang đọc lại lời kinh trước biểu tượng của vị thần mà họ tôn thờ. Phần kính kia được sắp xếp để truyền đạt giáo lý của Nhà thờ Đại tinh linh—khung cảnh Đại tinh linh trở về thiên đàng sau khi cứu giúp nhân gian, hay chí ít tôi nhớ là vậy. Ký ức của tôi khá là mơ hồ.
Phần kính đầy màu sắc luôn thu hút tôi mỗi lần bước vào ấy được tô điểm thêm bởi những khung kính tròn ở phía trên, gần với trần nhà. Có tất cả tám cái, với mỗi khung là hình của một người đang niệm phép. Tôi nhận ra được bốn cái, nhưng không có ai nào trông giống Lãnh Hạc, Hoả Lân hay ma pháp mà Tina từng kể là Bạo Phong Bằng cả.
“Chúng là những đại ma pháp nhỉ?” Tiểu thư Stella bình luận. “Để xem nào… lần lượt từ ngoài cùng bên phải, tôi nghĩ đó là Lôi Phạt, Tinh Giáng, Phục sinh, Toả quang thuẫn, Suy Hoả, Thuỷ Mộ, Động Thổ Trận và Ly Phong.”
Tôi kinh ngạc nhìn vị tiểu thư. Bốn cái tên cuối đó là sao?
Tiểu thư Stella lúng túng rồi đỏ mặt và kéo mũ xuống. “X-xin đừng nhìn tôi như vậy, Allen-sama. Tôi đã nói gì sai sao?”
“Tiểu thư Stella,” Tôi nói, “Ai đã kể cho người bốn cái tên cuối vậy?”
“Mẹ đã dạy cho tôi. Người từng kể rằng, ‘Các vị dũng giả xưa kia có thể dùng các ma pháp hùng mạnh! Tuy đến giờ đã bị thất truyền nhưng tất cả đều có thật.’”
“Ra vậy… Nữ công tước đã dạy cho người.”
Một lần nữa, tôi nghe tới Phu nhân Rosa Howard. Không còn sót bất kỳ tài liệu nào đáng chú ý, và đến cả những cuốn sách tranh cũng chỉ kể về bốn Đại ma pháp. Làm sao Nữ công tước lại có được những thông tin mà một người đã mất vài năm tìm kiếm từ đống sách của giáo sư cũng như trong thư phòng của nhà Leinster và Howard như tôi cũng không biết?
“Allen-sama?” Tiểu thư Stella hỏi.
“Xin hãy nghe tôi nói,” Tôi lên tiếng. “và cố đừng cười nhé.”
“Vâng.”
“Niềm đam mê ma pháp của tôi đến từ bức tranh các dũng giả cổ đại sử dụng Đại ma pháp mà tôi thấy khi còn nhỏ. Mọi người đều chỉ coi đó là truyện cổ tích nhưng tôi vẫn tìm tòi về chúng.”
Suýt nữa tôi lỡ miệng nhắc đến tình trạng của Tina nhưng đã kịp dừng lại; Tiểu thư Stella đã quá bận rộn rồi, không nên để cô lo lắng thêm về người em có thể đang chứa Lãnh Hạc, đồng thời là nguyên nhân khiến cô bé không thể sử dụng ma pháp.
Tiểu thư nắm chặt tay tôi. “Tôi cũng tin vào chúng,” Cô nói. “Mẹ luôn kể về Đại ma pháp, và tôi cũng từng mơ có thể dùng được. Thậm chí, tôi còn từng nghĩ ‘Thượng cấp ma pháp’ nghe mạnh mẽ hơn so với ‘Đại ma pháp’ cơ.” Vị tiểu thư cười khúc khích.
Đúng là chị chị em em nhỉ? Tính cách của họ giống nhau thật. Tôi đưa tay xoa đầu Stella—hay đúng hơn là mũ của cô—khi mặt trời dần khuất dạng và các ngọn đèn mana bên trong nhà thờ bật sáng.
“A-Allen-sama?” Tiểu thư bối rối hỏi.
“Tôi nợ người một ân huệ khi được biết thêm tên của các Đại ma pháp. Hãy để tôi tiết lộ địa điểm bí mật của mình như một lời cảm ơn.”
“X-xin nói rõ hơn đi. Tôi muốn một lời giải thích!”
“Nhỏ tiếng nào, tiểu thư Stella.” Tôi đưa ngón tay lên môi ra hiệu, và cô đáp lại bằng ánh mặt hờn dỗi rồi quay mặt đi.
Tôi kiểm tra đồng hồ bỏ túi. Nếu không đi ngay thì sẽ muộn mất.
“Giờ cho phép tôi hộ tống người,” Tôi nói. “Xin đừng kể với ai khác nhé?”
Mặt trời vừa khuất dạng đúng lúc chúng tôi bước ra khỏi đền thờ, nhưng xung quanh vẫn còn khá đông đúc. Quả là những người sùng đạo. Cả hai bước vào một ngã rẽ giữa toà nhà, rồi tôi niệm một phép ẩn thân và cách âm.
“Allen-sama?” Tiểu thư Stella bối rối hỏi.
“Người có thể cầm chặt mũ và nhắm mắt lại không?”
“Hể?”
“Xin tiểu thư đấy.”
“S-sao lại? Um, chuyện đó… t-tôi…”
Oh! Vẻ mặt buồn cười này. Gần đây Tina chẳng chịu cho mình thấy nó gì cả; Dường như cô bé đã quen với chiêu trò của mình rồi.
“Sẵn sàng nhé,” Tôi nói.
“Huh? Oh, a-à vâng!” Tiểu thư Stella vội cởi mũ và nhắm chặt mắt lại với vẻ căng thẳng hơn mức cần thiết. Tôi nhẹ vòng tay qua eo cô khiến vị tiểu thư bất ngờ.
“Đừng lo lắng,” Tôi nói. “Hãy thả lỏng. Nó sẽ kết thúc trước khi người kịp nhận ra thôi.”
“U-ừm…”
Tôi nhìn quanh—để đảm bảo—rằng chỉ có hai chúng tôi.
Ổn rồi.
Tôi dùng thú nhân thuật điều khiển cây thường xuân để hẩy cả hai lên mái nhà. Làn gió nhẹ lướt qua thật dễ chịu khi tôi nắm lấy cột cờ và tạo ra vài đóm sáng lơ lửng trên không.
“Allen-sama!?” Tiểu thư Stella lo lắng kêu lên.
“Người có thể mở mắt ra, nhưng đừng hoảng loạn nhé.”
“Ừm.” Cô mở mắt rồi nín thở. Dường như vì quá bất ngờ mà tiểu thư Stella buông tay ra nên tôi đành vòng tay tới giữ lấy.
“Coi chừng. Đây, xin hãy cầm cái này,” Tôi vừa nói vừa lấy ra chiếc khăn tay rồi quấn quanh cột cờ để làm điểm tựa cho cô.
“C-cảm ơn anh nhiều,” Tiểu thư yếu ớt đáp lại.
Bên dưới chúng tôi là khung cảnh mê hồn của Vương đô đã lên đèn với bên trên là ánh trăng chiếu rọi cùng các vì sao toả sáng.
“Thật… đẹp quá…” Vị tiểu thư nín thở cảm thán. “Tôi chưa từng thấy điều gì giống vậy.”
“‘Vào những đêm không ngủ được, bạn hãy im lặng ngắm trăng và sao. Và rồi, các nguyên tố sẽ dẫn lối cho bạn. Không việc gì phải sợ cả.’”
“Hể?”
“Nó được viết trong cuốn sách tranh mà mẹ tôi từng đọc hồi xưa,” Tôi nói tiếp khi vẫn nhìn về phía trước. “Hình như đó là về Thánh nữ và Ma pháp sư. Đến giờ, tôi vẫn tới đây ngắm sao và trăng mỗi khi thấy buồn dù cho tôi chưa từng gặp được nguyên tố nào cả.”
“Một mình ư?” Tiểu thư Stella nhắc lại. “Không phải với Lydia, Caren, hay… nhóm Tina sao?”
“Chưa ai biết về nơi này cả. Tiểu thư là người đầu tiên tôi kể đấy.”
“Ra…vậy…”
Tôi mỉm cười với cô gái trong tay. “Mọi người gọi tôi là Bộ não của Kiếm nương. Đó là một biệt danh hào nhoáng nhưng tôi chẳng có gì đặc biệt cả. Không giống như Dũng giả Đế Quốc hay bản thân Kiếm nương, tôi không nghĩ mình có thể hoàn thành ước mơ thuở bé là trở thành anh hùng trong truyện cổ tích. Nhưng tôi vẫn muốn thấy chúng.”
“Anh muốn thấy gì cơ?”
Lần đầu tiên, tiểu thư Stella và tôi nhìn thẳng vào mắt nhau.
“Tôi tin chắc trong tương lai không xa, họ sẽ ghi tên mình vào lịch sử của đại lục,” Tôi nói. “Care, Felicia, Tina, Ellie và Lynne. Tôi muốn thấy thời khắc đó của họ, và để làm thế, chí ít tôi phải đủ mạnh để sát cánh mà không chết đã. Đó là lý do tôi cố hết sức tiến bộ dù cho chỉ một chút. Của người đây.”
Mắt của tiểu thư Stella mở lớn khi tôi lấy ra chiếc ruy băng xanh từ trong túi.
“Tôi có một học trò rất trân quý nó,” Tôi giải bày. “Đây là kỷ vật của mẹ người, phải chứ?”
Tôi đưa chiếc ruy băng cho Stella và cô liền ôm chặt nó vào lòng. Một lúc sau, tiểu thư gọi tên tôi. “Allen-sama.”
“Vâng?”
“Tôi đã quyết định rồi. Nên… nên anh có thể…giúp tôi không?”
Đôi mắt cô đang dao động nhưng sâu bên trong là sự kiên định. Quả nhiên là chị gái của Tina và Ellie, kiêm bạn thân của Caren. Vị tiểu thư kỳ lạ này vốn đã có dũng khí để đứng lên và bước tiếp rồi; cô chỉ cần một chút sự hỗ trợ mà thôi.
“Tất nhiên rồi, thưa Công nương Stella Howard điện hạ,” Tôi dứt khoát trả lời.
***
“M-một trận đấu!?” Tiếng kêu từ các cô bé đã hăm hở chờ chúng tôi quay lại, vang khắp căn phòng tại dinh thự Howard. Lydia thì trả lời khá súc tích, “Tốt thôi.”
“Phải,” Tiểu thư Stella đáp lại Tina, Ellie và Lynne. Với chiếc guy băng trên tóc, cô nói không chút do dự.
Lydia im lặng quan sát từ chỗ ngồi còn Lynne trông khó xử. Felicia thì không thấy đâu dù tôi còn thấy cách đây không lâu. Mà sao em ấy lại mặc đồ hầu nữ nhà Howard vậy nhỉ?
Mái tóc dài của Stella rũ xuống khi vị tiểu thư cúi thấp đầu. “Xin lỗi vì đã khiến mọi người lo lắng,” Cô nói, “nhưng tớ đã quyết định rồi. Tớ không thể tiếp tục—hay tiến bước—nếu cứ như vậy. Xin hãy đấu với tớ bằng kiếm và ma pháp.” Cô ngẩng đầu lên nhìn vào Tina, Ellie và Caren, cả ba đều đang rối bời.
“C-chị Stella,” Tina phản đối, “S-sao có thể quyết định quyền thừa kế bằng một trận đấu bất chợt vậy chứ?”
“S-Stella-sama,” Ellie rên rỉ, “em không muốn phải đấu với người.”
“Cậu sẽ nhượng lại chức hội trưởng nếu như thua ấy hả?” Caren thêm vào. “Thật nực cười! Cậu không có cửa thắng tất cả tụi này đâu.”
“Chính vì thế,” Tôi bước ra từ phía sau Stella để hỗ trợ. “Anh sẽ chung đội với tiểu thư.”
Tina thốt lên kinh ngạc, Ellie rầu rĩ, Caren quát tên tôi còn Lynne thì nói, “Nii-sama, hãy cho em chung đội với ạ.”
“Anh nghĩ tiểu thư và anh đấu với ba người là hợp lý đấy,” Tôi nói. “Nhưng không phải ngay bây giờ. Anh muốn có hai tuần để chuẩn bị cho tiểu thư Stella.”
Thông báo đó khiến Tina, Ellie và Caren sửng sốt cùng tiếng than vãn “Nii-sama” từ Lynne, người mà tôi phải thầm xin lỗi. Mẹ trẻ đang lẳng lặng chuẩn bị Hoả điểu khiến tôi không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
“A-Anh,” Tina nói, “Còn tiết học của tụi em thì sao?”
“Mấy đứa sẽ không có buổi gia sư nào trong hai tuần tới, nhưng anh sẽ gửi ghi chú nên hãy tập với Caren. Em ấy dạy học giỏi hơn anh đó.”
“Phản đối!”
“E-em cũng vậy.”
“Nii-sama, còn em thì sao?”
“Anh sẽ kiểm tra nhiệm vụ đã giao cho các em thông qua trận đấu,” Tôi trấn an ba cô bé. “Và Lynne, anh sẽ thực hiện một yêu cầu bất kỳ của em sau khi mọi chuyện kết thúc.”
Mắt Lynne mở to. “Nếu vậy thì…”
Tất nhiên, hai người còn lại cùng kêu lên “Lynne!?” và “L-Lynne-sama!?”
“Tina, Ellie,” Tôi nói. “Chị gái của em đã hạ quyết tâm, nên hãy rộng lòng đáp lại sự dũng cảm ấy nhé?”
Hai cô bé im lặng nhìn nhau rồi lưỡng lự gật đầu. Chỉ còn một người…
“Caren.”
Em ấy mất một lúc mới đáp lại. “Anh lúc nào cũng vậy cả. Chắc hẳn anh sẽ không đổi ý đâu đúng không?”
“Phải.”
Caren thở dài rồi hướng ánh mắt sắc nhọn vào Stella. Tôi có thể thấy rõ sự căng thẳng trong câu hỏi. “Cậu nghĩ có thể đánh bại được tớ à?”
Vị tiểu thư nhắm mắt lại và chầm chậm lắc đầu đầy dứt khoát. Cô biết tỷ lệ thắng của mình vô cùng thấp—Caren rất mạnh.
“Thế chỉ phí thời gian!” Em gái tôi hét lên. Trong giọng nói lộ rõ sự bất mãn.
“Nếu chưa đấu thì sao biết được,” Tiểu thư Stella đáp với đôi tay nắm chặt trước ngực. “Allen-sama tin vào một kẻ vô vọng như tớ. Đến cả tớ cũng có lòng tự tôn của mình, Caren à.”
“Chị Stella,” Tina chen ngang. “Em không muốn thừa kế gia tộc. Vị trí đó vốn thuộc về con cả trong nhà.”
“Tina, Tứ đại Công tước là kiếm và khiên của Vương quốc. Được sinh ra trong gia tộc là phải mang trọng trách bảo vệ quê hương, hoàng tộc và người dân. Trách nhiệm đó nên thuộc về người kế vị xứng. Dù vậy…chị không định thua đâu.”
Tina đảo mắt sang tôi tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng tôi chỉ lắc đầu.
Như chị gái em đã nói—người đã quyết tâm rồi.
“C-chị Stella…” Ellie rưng rưng nước mắt.
“Ellie,” Tiểu thư đáp lại, “Chị cũng ghen tị với em nữa. Em từng là một đứa trẻ mít ướt và ngốc nghếch, nhưng em lại có tài hơn chị cả về ma pháp lẫn thể chất. Song…chị sẽ không bỏ cuộc.”
Nàng hầu buồn bã bám chặt lấy mép áo của Tina.
Chắc có thể coi tất cả đều đồng ý nhỉ?
Cánh cửa mở ra rồi Felicia, bà Walker cùng nhiều hầu nữ khác tiến vào. Felicia đang cầm theo một cuộn giấy còn hầu nữ thì bưng các xấp vải.
Lydia đặt cốc xuống và nhìn tôi với đôi mắt híp lại. “Tớ chưa đồng ý điều gì đâu,” Nhỏ nói. “Tóm lại, cậu sẽ dành ít nhất hai tuần—ngày thường lẫn cuối tuần—cho Stella. Tớ nói đúng chứ?”
“Phải.” Tôi thừa nhận.
“Và cậu nghĩ tớ sẽ chấp nhận chắc? Kiểu gì cậu cũng sẽ cố quá sức m—”
“C-c-công nương Lydia. X-x-xin hãy nhìn cái này đi ạ,” Felicia bất chợt cắt ngang với dáng vẻ căng thẳng rồi mở cuộn giấy lớn trên tay. Bà Walker tiếp đó cũng tháo xấp vải ra.
Đồ mùa đông? Nó là đặc trưng của phương bắc mà.
Mẹ trẻ kiểm tra cuộn giấy rồi tới xấp vải. Cuối cùng, Lydia cất tiếng hỏi cô gái đeo kính, “Có thể kịp hoàn thành không?”
“Tôi xin đảm bảo điều đó,” Felicia đáp. “Ông bà Walker và Anna đã đồng ý rồi. Tôi có thể được người cho phép không?”
“Ra vậy,” Lydia đáp cụt lủn. Một giây sau, nhỏ nói tiếp. “Nếu Stella đã muốn vậy thì tớ không phản đối gì. Nhưng hai người không được cố quá. Nhớ nghỉ ngơi cho đầy đủ vào.”
Bỗng nhiên, Kiếm nương lại quay sang ủng hộ. Thật đáng ngờ làm sao; nhỏ lúc nào cũng nguy hiểm mỗi khi giả vờ như vậy.
Lynne kiểm tra tờ giấy rồi thốt lên, “Felicia, cho ta tham gia với!” với đôi mắt lấp lánh. Sự quan ngại của tôi vừa tăng thêm.
“N-Nhưng tại sao chứ Lydia!? Chẳng phải bình thường chị toàn độc chiếm Allen à!” Tina tiến về phía mẹ trẻ để phản đối còn Ellie thì lắp bắp hùa theo.
“Lydia!” Caren cũng lên tiếng.
“I-im đi!” Lydia nạt lại. “Bộ mấy đứa không tự tin chiến thắng à?”
Câu bắt bẻ đó khiến hai cô bé khó chịu còn Caren chỉ đáp rằng ‘Tôi sẽ đấu.’
Vậy là tất cả đồng tình rồi. Tiểu thư Stella mang biểu cảm pha lẫn giữa hoan hỉ và lo sợ, nhưng chúng tôi đã làm hết sức rồi. Vấn đề nằm ở Lydia, Lynne và Felicia đang rụt rè đứng sau họ. Cả ba đang cười với ánh mắt hết sức đáng quan ngại, đến bà Walker và dàn hầu nữ trông cũng nhiệt huyết một cách lạ thường.
Sống lưng tôi bỗng lạnh buốt. Bọn họ đang có mưu đồ gì vậy? Dù muốn tìm hiểu nhưng tôi đành nhìn quanh phòng và tuyên bố: “Trận đấu sẽ diễn ra vào Quang nhật của hai tuần tới. Anh sẽ thông báo địa điểm thi đấu sau.”