Tôi biết bạn gái mới của Yuu-kun quá rõ—đó là Touka-chan, em gái của Haruma. Em ấy là một cô gái tính tình vui vẻ, dịu dàng, xinh đẹp lại còn hoạt bát và sành điệu nữa, là chuẩn mực mà mọi cô gái đều khao khát được trở thành, và là mẫu bạn gái lý tưởng. Chẳng trách vì sao Yuu-kun lại muốn trở thành bạn trai của em ấy.
Thấy hai người họ thân thiết với nhau như thế khiến lòng tôi đau như cắt. Tôi lần nữa cảm thấy cơn quặn thắt ấy trong lồng ngực, và bị nó ám ảnh suốt từ ngày này sang ngày khác. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến tôi cảm thấy thật tồi tệ. Tâm trí tôi lúc nào cũng như một mớ hỗn độn, đến độ khiến tôi chỉ muốn òa lên khóc. Vì sao tôi lại không phải là người tỏ tình trước? Tôi xứng đáng được ở bên cậu ấy hơn Touka-chan mà! Tôi yêu Yuu-kun nhiều hơn em ấy! Thế thì cớ sao em ấy lại được ở bên Yuu-kun vậy?
Nhưng lý do vì sao thì đã rõ mười mươi—tôi chưa từng nỗ lực, chưa từng tiếp cận cậu ấy. Gieo nhân nào thì gặt quả nấy. Tôi biết đó là hệ quả từ chính những lỗi lầm của tôi. Thấy họ bên nhau và đẹp đôi như vậy khiến tôi mất đi hoàn toàn hy vọng. Sẽ chẳng thể nào có chuyện tôi chen vào rồi hướng sự chú ý của cậu ấy sang mình được cả. Tôi biết bây giờ có làm gì thì cũng đã quá muộn. Dẫu vậy, tôi chẳng thể nào ép bản thân mình buông bỏ được cậu ấy.
"Gượm đã, Vậy là-! V-Vậy là miễn cô ấy đủ đáng yêu, thì ai cũng được sao?! Kiểu là, ai ngoài Touka cũng được hết, phải không?! Để xem quan hệ giữa hai cậu là thật hay giả!"
Tôi đã nhờ Haruma giúp mình kiểm chứng xem liệu họ hẹn hò là thật hay giả, nhưng mọi thứ rốt cuộc cũng đều quay lưng với tôi, tôi chỉ đi đến được cái kết luận rằng thật sự yêu nhau rất nhiều. Điều đó lại khiến tôi càng thêm cay đắng. Tôi chỉ còn cách chấp nhận rằng mình sẽ chẳng còn cơ hội có được Yuu-kun nữa.
"M-Mình không thể chấp nhận cảm xúc của mình về quan hệ của bọn họ. Chỉ là, mình không thể!" Lúc đó, tôi đã nói với bản thân mình như vậy. Đến mức đó tôi đã nên nhận ra rằng mình thất bại rồi. Ít nhất hai đứa cũng có thể làm bạn với nhau để có thể trở về những ngày xưa cũ tươi đẹp ấy được chứ? Tôi nhận thức được rằng đó sẽ là hướng hành động tốt nhất, và đó là cách tôi đã thu được can đảm để "tỏ tình" với cậu ấy.
"Tớ rất xin lỗi, nhưng hãy làm bạn trước rồi xem chuyện tiến triển ra sao nhé?!"
Tôi đã đặt cả tấm chân tình của mình vào điều vừa nói. Dẫu biết phương thức của mình không phải tốt nhất, nhưng cuối cùng tôi đã bày tỏ được với cậu ấy điều mình hằng giữ kín trong tim. Tôi nghĩ việc tên của Touka được nhắc đến trong cuộc đối thoại của chúng tôi là dịp rất tốt, nên đã tận dụng nó. Tôi đã nói với cậu ấy mình muốn làm bạn để có thể hàn gắn quan hệ với Touka-chan. Hiển nhiên tất cả chỉ là một cái cớ. Làm sao cậu ấy có thể từ chối được đây? Dù gì Touka-chan cũng là bạn gái Yuu-kun mà, và cậu ấy muốn em ấy có được những gì tốt nhất. Thật ra, đó cũng không hẳn chỉ là một cái cớ—tôi đã thật sự muốn hàn gắn với em ấy. Có lẽ theo cách đó, tôi sẽ có thể chấp nhận quan hệ của họ và rồi ủng hộ họ.
Dù sao thì, đó là cách Tomoki Yuuji và Hasaki Kana—là tôi ấy—nối lại quan hệ bạn bè. Tôi đã quá hạnh phúc, vì cuối cùng cũng được đứng bên cậu ấy như một người bạn và trò chuyện, bạn hiểu không? Nhưng mỗi khi có được cơ hội, thì tên Touka sẽ lại bằng cách nào đó được nhắc đến. Yuu-kun sẽ luôn khẳng định rằng mình trân trọng em ấy nhường nào, và mỗi lần như vậy đều cõi lòng tôi tan nát. Tôi cứ ngỡ mình đã có thể chịu được, nhưng chuyện lại chẳng đi theo hướng mà tôi mong muốn. Có lẽ một ngày, những tình cảm của tôi sẽ nguội lạnh, và sẽ có thể ở bên cậu ấy như một người bạn. Đó là điều tôi đã luôn thầm nhủ, nhưng tôi đã ngây thơ làm sao.
Có điều, rõ ràng hình bóng Natsuo vẫn chưa phai mờ trong tâm trí cậu ấy.
Lúc hai đứa đang cùng đi đến lớp thì chủ đề về người bạn cũ của cậu ấy được gợi lên. Đã quá rõ rằng cậu ấy đang nói đến tôi—đến Natsuo. Lúc tôi hỏi điều cậu ấy sẽ nói, Yuu-kun đã đáp rằng, "Chào, lâu rồi không gặp nhỉ. Nếu được thì trao đổi số liên lạc nhá?" Cậu ấy vẫn nghĩ về tôi như một người bạn, ngay cả khi tôi đã bội ước và lừa dối cậu ấy biết bao nhiêu lần. Nghe Yuu-kun nói về "bạn mình" như vậy lại càng tiếp thêm cho tôi động lực để chôn vùi những yêu thương của mình và cố gắng trở thành một người bạn tốt hơn.
"Người bạn đầu tiên của tao là một cậu con trai tên Natsuo."
Chúng tôi đã nói về chủ đề ấy ở buổi học nhóm đầu tiên, và ở đó cũng có Touka-chan và Haruma. Cả hai người họ đều biết biệt danh cũ của tôi, và cũng đều để ý thấy phản ứng của tôi khi ấy. Khoảnh khắc Yuu-kun miêu tả Natsuo và kể rằng cậu ta "đặc biệt" đến nhường nào, tôi đã biết rằng họ sẽ suy ra được người cậu ấy đang nói đến là ai. Tôi còn nhớ cách hai người họ nhìn tôi, và cảm giác lúc ấy đau đớn khủng khiếp. Nên tôi đã làm điều mình giỏi nhất— bỏ chạy.
☆
"Chị là cái cậu Natsuo mà Yuuji-senpai đã nói đến phải không?"
Vài ngày sau, Touka-chan bất ngờ xuất hiện ở ngưỡng của nhà tôi—hơn nữa đó là lần đầu tiên sau suốt nhiều năm ròng—và hỏi như vậy.
"Ch-Chị không biết em đang nói gì hết," tôi ấp úng.
"Làm ơn, đừng có vờ như chị không biết," Touka nói với giọng nghiêm túc. Em ấy vừa nói vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, "Em có nhiều điều muốn hỏi lắm—kiểu, sao ban đầu chị lại giả làm Natsuo? Sao chị lại không gặp anh ấy nữa? Sao chị lại không nói cho anh ấy biết sự thật luôn đi? Nhưng mà nói thật nhé, em cũng chả quan tâm đâu."
"Hể…?"
Những lời nói và ánh mắt sắt đá ấy thật đau đớn, cổ họng tôi vì thế mà nghẹn lại. Tôi không muốn em ấy nhìn mình theo cách đó. Tôi cố đảo mắt đi, nhưng Touka-chan đã dùng tay tóm lấy mặt tôi và khiến tôi nhìn thẳng vào em ấy.
"Mặc xác mấy câu hỏi của em; em cóc quan tâm. Nhưng CHỊ phải làm gì đó đi. Chị phải nói anh ấy biết," em ấy nói, giọng run rẩy vì giận, nhưng còn điều gì đó ẩn chứa đằng sau. "Vết sẹo dưới mắt ảnh—là vì đã bảo vệ chị phải không?"
Tôi không thể ép mình trả lời. Touka nhận thấy sự im lặng của tôi và nói tiếp, "Em không biết chị cảm thấy sao về vết sẹo đó, nhưng để em cho chị hay em thấy như thế nào—em biết chắc nếu không có vết sẹo đó, người ta sẽ ít sợ hãi ảnh hơn nhiều! NHƯNG!" Em ấy ngừng lại để nhấn mạnh, mặt sa sầm lại, rồi nói, "Em biết ảnh vẫn tự hào về vết sẹo đó. Ảnh từng nói với em—là ảnh nói, không phải em—rằng 'anh có được nó từ việc bảo vệ một người bạn.'"
Vào lúc ấy, tôi đã vỡ òa, cảm thấy quá đỗi hạnh phúc khi biết cậu ấy vẫn còn nghĩ về tôi và vết sẹo theo cách đó. Nhưng chủ yếu tôi đã cực kì hổ thẹn. Sự vô dụng và bất lực trong tôi ùa về, và tôi đã được nhắc nhở rằng em ấy đã cưa đổ cậu ấy trước cả khi tôi hành động. Tôi thật tệ hại… em ấy đã cất công an ủi cậu ấy; trong khi đó, nhìn tôi đi.
Em ấy cuối cùng đã bỏ tay khỏi mặt tôi rồi nói, "Em không biết cảm xúc của chị với Senpai ra sao, nhưng em biết ảnh thật sự rất muốn gặp lại Natsuo." Nói rồi em ấy bỗng dưng cúi đầu và van nài, "Làm ơn, chị làm ơn hãy cho Senpai biết sự thật đi." Thấy tôi không đáp, em ấy nói tiếp, "Em không rõ ảnh có tha thứ cho chị vì đã lừa dối ảnh hay không, nhưng em tin chắc ảnh nên gặp lại 'Natsuo' thêm ít nhất một lần nữa và nói chuyện với cậu ấy. Nên làm ơn…"
Touka-chan đã thay đổi rất nhiều kể từ lần cuối chúng tôi nói chuyện. Trước đây, em ấy chẳng mấy khi bộc lộ suy nghĩ về bất cứ điều gì. Theo một cách, thì đó là một phần trong sự hấp dẫn của em ấy. Thấy em ấy hành động như vậy, đến độ sang tận nhà tôi, và cúi đầu vì người con trai mình thích thật tuyệt diệu. Không nghi ngờ gì nữa, em ấy đã thay đổi vì Yuu-kun. Lồng ngực tôi lại lần nữa nhói đau khi nhận ra sự thật đó. Nhưng lúc nhìn em ấy, tôi đã nghĩ, "Làm sao mình có thể bì kịp em ấy đây?" Hoàn toàn là không thể.
"…Ừm, chị hiểu rồi," tôi lí nhí.
Nét mặt Touka-chan ngay lập tức giãn ra, và được thể chỗ bởi một nụ cười.
"Nhưng đổi lại, chị có một thỉnh cầu. Chị muốn hai người đến cỗ vũ cho trận tennis tiếp theo của mình," tôi nói. Đó sẽ là một cách tốt để tôi một lần và mãi mãi chôn vùi tình cảm dành cho cậu ấy. Tôi không trông đợi Touka-chan sẽ nhìn ra động cơ của mình đằng sau lời thỉnh cầu ấy.
"…Hiểu rồi. Không như chị, em không có trốn chạy khỏi mặc cảm tự ti. Nhưng với một điều kiện: chị phải đích thân đi mời ảnh," em ấy nói. Touka-chan đã nhắc đến điều hệ trọng nhất—nguyên nhân chính khiến chúng tôi trở nên xa cách. Em ấy sẵn sàng đối mặt với điểm yếu của mình và đảm bảo rằng tôi biết điều đó. Chính vào lúc ấy, tôi cuối cùng đã nhận ra nỗi khổ của Touka-chan: là cái bóng của Haruma suốt những năm qua hẳn đã đặt lên vai em ấy một áp lực khổng lồ rằng phải đạt được những tiêu chuẩn của anh trai mình. Touka-chan đã quá nỗ lực để trở thành giỏi nhất ở một khía cạnh nào đó, đến độ vào lần tôi thắng em ấy nhiều năm trước, Touka-chan đã sụp đổ hoàn toàn. Sau khi ngộ ra, tôi đã sang chấn đến mức chẳng thể nói nên lời, chỉ có thể gật đầu yếu ớt và nín thinh. Đó là điều thích hợp nhất để làm trong tình huống này.
Đó là khoảnh khắc tôi đã tự hứa với lòng rằng sau cùng mình sẽ bước tiếp, rằng sẽ dứt bỏ được "mối tình đầu" của mình mãi mãi.
☆
Rất có thể bạn đã biết chuyện thành ra thế nào rồi nhỉ. Trong những trận đấu tôi đã chẳng thể nào tập trung nổi, chủ yếu là bởi hình bóng Touka-chan và Yuu-kun cứ lởn vởn trong đầu tôi. Điều đó khiến tôi đánh mất phong độ, và đã phạm phải nhiều sai lầm hơn bình thường. Tôi đã thua trận đấu mà lẽ ra rất dễ dàng. Thật thảm hại. Phải, sau cùng, tôi đã chẳng thể buông bỏ hay ngừng nhớ nhung cậu ấy. Tôi đã thất bại hoàn toàn, cả trong tình yêu lẫn tennis.Tôi đã không thể chấp nhận, không thể từ bỏ dù kết quả đã rõ mười mươi. Tôi bất lực. Lúc đang ngồi một mình, nước mắt chực rơi, thì tôi nghe thấy tiếng cậu ấy.
"Chào."
Chàng hiệp sĩ trong bộ giáp sáng bóng của tôi đã xuất hiện. Tôi vui mừng quá đỗi—Yuu-kun đã xuất hiện ngay lúc tôi cần cậu ấy nhất. Cậu ấy đang cố hết sức để bắt chuyện, còn tôi thì chỉ muốn cho cậu ấy biết mình yêu cậu ấy đến nhường nào. Cùng lúc đó, tất cả những cảm xúc tiêu cực lại ùa về—vì sao lại là Touka-chan chứ không phải tôi?
"Giờ cậu rút lại những lời đó là quá muộn rồi, Tomoki-kun à! Cậu không còn có thể nói với tớ rằng chen vào là sai nữa! Và cũng không thể nói với tớ rằng cứ tiếp tục tỏ tình dù có bị từ chối bao nhiêu lần là không hay nữa đâu!"
Đó là điều mà tôi rốt cuộc đã tuôn ra sau khi hai đứa trò chuyện về nhau; dù gì cũng đâu phải cậu ấy sẽ nhận ra. Tôi biết quyết định của mình là tai hại, và nếu làm vậy tôi sẽ trở thành người xấu, nhưng dù vậy! Những lời của cậu ấy thật sự đã chạm đến tâm can tôi. Tôi biết tất cả bắt đầu từ một hiểu lầm, nhưng dù vậy!
"Đừng có ủ dột vậy chứ! Cuối cùng tớ cũng tìm ra câu trả lời rồi mà!"
Tôi chẳng màng nếu người khác nghĩ mình tệ hại, kể cả Touka-chan. Tất cả những xúc cảm tôi đã dồn nén suốt bao nhiêu năm—tôi sẽ không từ bỏ chúng! Tôi đã mệt mỏi vì phải vờ như những cảm xúc ấy không tồn tại rồi!
"Vậy thì tốt rồi," cậu ấy trả lời, có chút sượng sùng. Tôi yêu dáng vẻ của Yuu-kun: thật ngầu và người lớn, nhưng tôi biết bên trong cậu ấy là một con người hiền dịu. Điều đó khiến tôi nhớ lại lúc xưa.
"Ừm, cảm ơn cậu! Nhờ cậu mà tớ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi đó, Yuu-kun!" Tôi nói lời cảm ơn cậu ấy mà chẳng nghĩ ngợi nhiều, nhưng Yuu-kun rất nhanh đã nhận ra điều tôi vừa nói.
"Ể?" cậu ấy lẩm bẩm, nhìn tôi ngờ vực, và đó là khi tôi nhận ra mình đã lỡ lời. "…Natsuo?"
Cậu ấy trông có vẻ bối rối suốt một lúc, như thể không tiếp nhận được sự thật rằng tôi chính là Natsuo. Tôi biết đây là cơ hội tốt nhất để giải thích mọi chuyện, nhưng đã không thể. Vì tôi vừa mới kể lể về tình yêu của mình với một người bạn cũ, người mà trùng hợp thay đã đến đây cổ vũ tôi cùng với bạn gái mình! Cuối cùng cậu ấy sẽ hiểu ra mọi thứ và nhận ra rằng chính mình là người mà tôi đã nói đến suốt từ đầu! "Nói gì bây giờ đây?" tôi cứ thế tự hỏi bản thân trong lúc vắt óc tìm ra một cái cớ.
Trong lúc đó, Yuu-kun đang nhìn tôi với vẻ trông ngóng—thậm chí là tuyệt vọng. Cậu ấy đang chờ đợi câu trả lời của tôi, nhưng tôi đã không thể nhìn thẳng vào cậu ấy! "M-Mình phải chạy thôi! Mình không thể! Chỉ là, mình không thể!" tôi điên cuồng nghĩ như vậy, và rốt cuộc đã bỏ chạy khỏi cậu ấy, hệt như mình đã làm nhiều năm trước.