Làm bạn với cô gái đáng yêu thứ hai lớp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

(Đang ra)

My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

氷高悠 ; Yuu Hidaka

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

134 13864

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

(Đang ra)

Hôm nay cô ấy lại đọc suy nghĩ của tôi rồi

Shirosaki

— Đúng vậy. Ngày hôm nay, một lần nữa, cô ấy lại đọc được những suy nghĩ của tôi.

2 5

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

(Đang ra)

Tôi chuyển sinh thành bạn thuở nhỏ của một nữ chính game otome, nhưng mà nữ chính này lại chả muốn yêu đương gì với các mục tiêu kia hết

Chili Chili

Chuyển sinh vào một thế giới game otome...?Nagase Matsuri chợt nhận ra bản thân mình đã chuyển sinh vào vào một thế giới game otome.Vai trò của cô là một "Nữ Phụ Giúp Đỡ".

3 5

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

(Đang ra)

Sống như một kẻ đạo văn ở thế giới khác

핀하트

Một cuốn tiểu thuyết không thể chỉ là một cuốn tiểu thuyết thôi sao…?

63 1646

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

46 3535

WN Vol.5: Mùa hè năm hai - Nửa sau - Chương 243 - Sự trợ giúp bất ngờ (2)

Trans: Arteria

----------

Giờ học bắt đầu, tiếng ồn ào xung quanh tôi vơi dần, nhưng bầu không khí khó xử giữa tôi và Amami-san vẫn còn đó, đúng hơn là càng lúc càng căng thẳng.

Hiện đang là tiết tiếng Anh của Yagisawa-sensei.

“Được rồi, ai dịch cho cô đoạn này được không? Hm… Vì hôm nay là đầu tháng nên gọi người đầu danh sách nhé, mời em, Amami-san.”

“V-Vâng!”

Bị gọi tên, Amami-san liền đứng dậy, nhưng trông cô khá bồn chồn.

Và tôi nhận ra trên bàn cô ấy còn không có sách.

…Hình như là quên mang.

“Amami-san? Em quên mang sách à?”

“V-Vâng ạ… Sáng nay do vội đến trường quá nên em quên mất… E-Em xin lỗi ạ…”

“Ah, phải rồi, em phải giúp việc lắp bảng nhỉ. Đoạn này cũng dễ thôi, em xem ké bạn bên cạnh đi.

“V-Vâng, thưa cô…”

Nếu là lúc bình thường thì mỗi khi mặt hậu đậu của Amami-san lộ ra, tôi sẽ giúp cô ấy khi cần.

Chẳng có gì đặc biệt hết, vì ai trong lớp cũng quen với việc đó rồi, nhưng mà…

“Amami-san, đây. Dịch từ đoạn này đến đây.”

“Ah, ừ-ừm, c-cảm ơn, Maki— à, Maehara-kun…”

Tôi bí mật viết câu dịch ra tiếng Nhật xuống cho cô dễ thở hơn, nhưng cách cô hành xử thì rất thiếu tự nhiên.

Sao lại vậy chứ? Tôi cứ tưởng cả bọn đã thống nhất là quên quách chuyện đó đi rồi mà.

Tôi phải làm gì đó mới được. Nên tôi lập tức lấy một tờ giấy trắng và viết lên đó.

[Amami-san, bình tĩnh lại. Không có chuyện gì đâu, đừng lo.]

Tôi đặt lên bàn Amami-san. Thấy vậy, cô dường như đã bình tĩnh lại đôi chút, rồi gật đầu và trả lời câu hỏi của cô giáo.

Dù kết quả học tập của Amami-san, kể cả môn tiếng Anh, không được cao lắm, cô ấy vẫn có dòng máu ngoại quốc chảy trong người. Dù không nói tiếng Anh nhưng phát âm của cô ấy rất chuẩn.

“Được rồi, cảm ơn em. Xem chung sách với Maehara-kun nhé? Lần sau nhớ mang sách đấy.”

“Vâng ạ, em xin lỗi… Hehe...”

Cô ấy ngồi xuống cười yếu ớt.

Lớp học lại yên lặng. Đột nhiên, cô ấy chuyền lại mảnh giấy cho tôi.

[Xin lỗi vì lại gây rắc rối cho cậu nhé Maki-kun.]

[Không cí gì đâu. Bạn bè phải giúp nhau chứ.]

[Ừm. Với, đừng nói với Umi là tớ quên sách nhé?]

[Không.]

[><]

[Đừng có làm thế.]

[Maki bắt nạt tớ!]

Đôi lúc cô ấy lại khẽ cười khúc khích, có lẽ là đã bình tâm lại được chút rồi.

Với một số người thì trông chuyện này sẽ khá khó hiểu, nhưng đây là cách mà chúng tôi thường nói chuyện với nhau.

Dù có đang trong thời điểm khó khăn đi nữa, tôi vẫn mong Amami-san, người vui tươi nhất nhóm sẽ luôn giữ được vẻ tích cực mọi khi, và tôi biết mọi người cũng đều muốn thế.

Buổi học sáng trôi qua trong chớp mắt. Lúc đầu thì tôi còn bận tâm đến ánh mắt mọi người, nhưng rồi một lúc sau tôi chẳng còn để ý nữa vì đầu óc phải cố bắt kịp bài học, vì hôm nay chẳng hiểu sao tốc độ giảng lại nhanh thế.

Thầy ấy nói rằng ‘vì mấy đứa chơi xả láng cả hè rồi nên giờ tập trung vào học đi’, và điều đó giúp tôi gạt đi những chuyện dư thừa.

“Ngh ~ Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa rồi! Lâu rồi mới đi học làm tớ thấy mệt quá…”

“Tớ hiểu mà. Tớ cũng suýt ngủ gật mất… Chắc phải một thời gian nữa mới quen lại được. Mà thôi, đi nào.”

“Ừ. Tớ không muốn để mọi người phải chờ.”

Chúng tôi sẽ ăn trưa cùng cả nhóm năm người, nên đã đem đồ ăn rời khỏi lớp.

Umi đợi bọn tôi ở cửa lớp và cùng đến sân trường, nơi có Nitta-san và Nozomu.

“Yo, Maki. Ổn chứ?”

“Tàm tạm. Cậu thì sao?”

“Vẫn thế. Mà, lời đồn kia lan đến lớp tớ rồi. Thật đấy, họ chả biết tí gì về chúng ta cả mà cứ liên mồm thôi. Ghét thật.”

“Tớ cố tìm nguồn gốc của tin đồn ấy nhưng ai cũng nghe từ bạn hết, nên chẳng ai biết cả.”

Trong khi nói chuyện, tôi vẫn nhận ra nhiều ánh nhìn hướng về nhóm mình. Vì thế nên cũng khá là khó để trao đổi với nhau. Chẳng biết có ăn trưa trong yên bình được không nữa.

Tôi đã phải thức dậy từ sáng sớm để chuẩn bị bữa trưa cùng Umi, nên tôi muốn ít nhất được tận hưởng nó.

“Vậy ăn ở đâu được Maki? Chỗ mọi khi có người đang tập rồi.”

“Thế à? Hm…”

Tôi biết vài chỗ yên tĩnh mà tôi từng dùng để ăn trưa một mình, nhưng nếu giờ cả nhóm đi thì dễ nổi bật lắm.

Ngoài trời thì vẫn nắng chang chang, nên nếu được thì tôi muốn một chỗ nào đó trong nhà cơ, mỗi tội chẳng biết phải đi đâu để tránh ánh mắt người đời đây.

Nói cách khác, căng tin bị loại ngay từ đầu. Cả lớp của mấy đứa bọn tôi nữa. Chẳng biết có phòng học trống nào không nhỉ?

“Um, cho em hỏi với, senpai?”

“Hm?”

Đột nhiên có một cậu trai lại chỗ bọn tôi.

“Em xin lỗi vì đột nhiên gọi anh như vậy, nhưng anh là Maehara-senpai đúng không ạ?”

“Ừ, phải rồi.”

“Tuyệt. Vì chưa từng nói chuyện với anh nên em sợ mình nhầm người…”

Cậu ta nở nụ cười. Trên cổ áo là chiếc cà vạt xanh, dấu hiệu của năm nhất.

Với dáng người cao ráo, mái tóc nâu sáng, đôi mắt cùng màu đẹp đẽ và gương mặt ưa nhìn, cậu ta có thể mê hoặc bất cứ cô gái nào nhìn thấy. Bảo cậu ta là idol tôi cũng tin.

Cơ mà, chẳng hiểu sao cậu ta lại tỏ ra thân thiện với tôi đến thế dù mới là lần đầu gặp mặt.

Rồi Umi đứng cạnh tôi mở lời.

“Chào Takizawa-kun. Khỏe rồi chứ?”

“Vâng. Xin lỗi vì hôm trước đã làm phiền chị, Asanagi-senpai. Mio-chan—Ý em là, hội trưởng rất cảm kích vì sự giúp đỡ của chị.”

“Không cần giấu đâu, chẳng ai trêu gì em đâu mà. Nhỉ, Nina?”

“Eh?! À-À-Ừ-Ừm…”

Cuộc trò chuyện chứng tỏ hai người đã quen biết từ trước, và Nitta-san hành xử một cách kỳ quặc khiến tôi nhận ra.

“Umi, là Takizawa-kun đó à?”

“Ừ, là Takizawa-kun đó đấy.

“Ahaha… Xấu hổ thật đấy, nhưng đúng rồi, em là Takizawa Souji, phó hội trưởng hội học sinh. Hân hạnh được gặp anh, Maehara-senpai.”

Cái người vẫn có thể mỉm cười rạng rỡ ngay cả khi nghe bọn tôi nói về mình như thế, là cậu trai đang nổi như cồn với đám con gái trong trường tôi bây giờ.