Trans: Arteria
----------
Góc nhìn: Ooyama
Tại sao lại là ‘cậu ta’?
Tôi đã luôn nghĩ về chuyện này từ mùa thu năm ngoái.
Tên ‘cậu ta’ là Maehara Maki. Bọn tôi học chung lớp từ năm nhất, nhưng rất hiếm khi nói chuyện với nhau.
Một khoảng thời gian kể từ khi nhập học, cậu ta chỉ luôn một thân một mình trong lớp. Cứ hết giờ học thì về thẳng nhà mà chẳng nói với ai câu nào. Dành cả ngày trời giả vờ ngủ hay lang thang đâu đó.
Là kiểu người mà thi thoảng mới nhớ đến sự tồn tại của họ.
Nói thật thì, tôi chưa từng muốn làm thân với cậu ta. Tôi biết rằng cuộc trò chuyện kiểu gì cũng kết thúc chóng vánh dù có cố đi nữa, nên chẳng lí do gì phải làm thế cả. Ngoài ra, tôi cũng không muốn bị người khác coi thường vì thân với cậu.
‘Mình không như cậu ta’ Tôi, Ooyama Takeshi, đã sống với suy nghĩ như thế trong đầu. Thật nhẹ nhõm khi biết có ai đó còn thấp kém hơn bản thân.
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi sau lễ hội văn hóa.
Asanagi Umi, Amami Yuu, Nitta Nina, ba cô nàng xinh đẹp bắt đầu vây quanh cậu ta. Có lẽ là do họ làm việc cùng nhau hồi hội thao. Và cậu ta cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn nữa.
Đến mùa đông, Seki-kun, một thành viên câu lạc bộ bóng rổ cũng gia nhập nhóm của họ. Và từ đó sự hiện diện của cậu ta trong lớp càng trở nên nổi bật.
Xung quanh cậu ta cũng bắt đầu liên tục thay đổi và phát triển. Còn tôi thì…
“Nặng ghê. Ai đó cầm giùm cặp tớ qua bên kia cầu được không?”
Sau giờ học, khi tôi cùng nhóm bạn quen đang trên đường về nhà, đột nhiên có ai đó nói vậy. Tất nhiên cả bọn không thằng nào đủ nhân từ mà vác cặp hộ cả, nhưng vì nghe có vẻ vui nên cả bọn quyết định kéo búa bao tìm người thua.
Về cơ bản thì nhóm bọn tôi không thực sự thân lắm, chỉ là đến từ cùng trường cấp hai, và lên cấp ba gộp lại với nhau để không bị tách biệt thôi.
Những người bạn của tôi hồi cấp hai đều học ở trường khác rồi.
Một người đã nói rằng ‘Khi nào lên cấp ba lại đi chơi với nhau nhé’ nhưng từ đó đến giờ thì bặt vô âm tín.
“Kéo búa bao đê. Nhóm nào thua thì phải mang cặp cho mọi người nhé..”
“Cả cậu cũng chơi đi Ooyama.”
“Được thôi.”
Sau đó, tôi ra búa, trong khi những người còn lại ra bao, và cả hội ném cặp cho tôi.
Cái nào cũng nặng, tôi đã chùng chân một chút khi nhận lấy chúng.
“Hahaha, cậu đen thật đấy Ooyama!”
“Mà, cũng chỉ tầm một trăm mét thôi mà, cố lên nhé!”
Hai người trong số đó nói với tôi rồi chạy về phía cầu.
Hai người còn tại thì có tỏ ra bận tâm đến tôi một chút, nhưng thấy hai người kia chạy trước rồi liền bảo tôi “nếu thấy không ổn thì bảo bọn tớ nhé” rồi chạy đuổi theo.
“…Ở đó thì dù tôi có gọi mấy người cũng đâu nghe được.”
Tôi lẩm bẩm. Vì là kéo búa bao nên tôi chỉ biết đổ tại số thôi. Hoặc do họ muốn tôi nghĩ vậy. Vì tôi nhận ra họ đã nháy mắt với nhau trước khi đưa tay ra.
…Không, hẳn là do tôi nghĩ nhiều mà thôi. Với lại họ cũng chỉ bảo tôi đi bộ thêm một đoạn thôi mà, có gì to tát đâu.
Tôi lắc đầu đi theo họ. Đột nhiên, một cặp đôi lọt vào tầm mắt tôi.
“…Thật đấy à?”
Ở đó là, Maehara và Asanagi, đang vừa đi vừa thân thiết nắm tay nhau.
Hồi lễ hội, đã có tin đồn rằng họ đang hẹn hò, nhưng họ không hề khẳng định hay phủ nhận gì hết. Có vẻ là họ thực sự đang hẹn hò.
“…”
Lúc đó, tôi chợt thấy mình thật khốn khổ.
Ở một cái nhóm toàn những người mờ nhạt, tôi là tên nhạt nhẽo nhất. Trong khi đó, người mà tôi nghĩ còn thấp kém hơn bản thân lại có được một cô bạn gái dễ thương như vậy.
Chúng tôi đâu có khác nhau đến thế, sao cậu ta lại có được những điều tốt đẹp chứ.
Tôi nghe tiếng cười của một cô gái từ đâu đó. Có lẽ là đang cười tôi.
Ý nghĩ vứt mớ cặp lại đây thoáng qua, nhưng nếu làm thế thì bốn người kia chắc sẽ bỏ rơi tôi thôi.
“…Chết tiệt.”
Tôi tặc lưỡi, rồi chạy đến chỗ những người ‘bạn’ đang chờ.
Tại sao lại là cậu ta?
Từ hôm đó, tôi tránh mặt Maehara như tránh tà.
***
Góc nhìn: Maki
“…Có lẽ là do tớ ghen tỵ với cậu. Không chỉ Amami-san và Asanagi-san, cậu còn nhanh chóng làm thân được với nhiều cô gái khác. Nhiều người đã cố tiếp cận họ nhưng đều thất bại, trong khi cậu lại có thể dễ dàng làm thế. Và giờ thì cậu còn có cả hội phó hội học sinh nữa, bất công thật nhỉ...”
“Vì thế nên cậu mới gây rắc rối cho tớ và Amami-san?”
“Không… Đúng là tớ chụp ảnh, nhưng cũng chỉ muốn trêu hai người thôi. Ban đầu là thế, vì tớ cũng chả có gan làm gì đâu. Nhưng bốn người kia khi lục điện thoại của tớ đã thấy...”
“Và cả mớ hỗn độn này xảy ra?”
“Ừ. Có một nhỏ năm nhất mà một người trong nhóm đó đang để mắt tới, nhỏ đó rất thích những tin như này, nên họ đã chỉnh sửa ảnh, lan truyền tin đồn và cố gắng thu hút sự chú ý... Arae-san bảo tớ thế.”
Tôi cứ nghĩ là Takizawa-kun dã làm tốt lắm rồi cơ. Thế mà Arae-san còn làm tốt hơn khi tìm được nguồn căn sự việc nhanh chóng thế nữa.
Dù còn hơi cứng nhắc với Amami-san, nhưng cô ấy cũng được nhiều người khác quý mến. Tóm lại là một người phù hợp với việc này.
“…Thế thôi. Là mấy người kia lan truyền, nhưng về cơ bản tớ vẫn là nguồn cơn mọi chuyện vì là người đã chụp ảnh. Dù biết sự thật nhưng tớ không dàm thừa nhận vì tớ thực sự muốn gây rắc rối cho cậu…”
Tất nhiên là tôi không tin hẳn, vì vẫn có khả năng cậu ta nhúng tay vào. Nhưng nếu những gì kể về hội kia là thật thì vẫn có thể tin tưởng được.
Mà nhìn phản ứng của cậu ta thì chắc là nói thật thôi, có lẽ cậu đã từ bỏ rồi.
“Thế giờ tớ nên làm gì? Nếu cậu nhờ hội học sinh thì có thể bắt cả hội bọn tớ xin lỗi công khai và giải thích về tin đồn…”
Cậu ta nói rõ ràng, nhưng giọng nói lại hơi mang vẻ tuyệt vọng.
“Tớ không cần cậu làm thế. Không phải ai cũng biết về chuyện này. Vả lại tớ không muốn trả thù hay làm gì cả.”
Chúng tôi chỉ muốn Ooyama-kun và nhóm “bạn” của cậu ta cách xa bọn tôi ra thôi.
Chuyện cũng đã rồi, giờ có ra giải thích thì người ta cũng chẳng dễ tin đâu. Và tôi cũng không muốn bỏ qua dễ dàng như thế.
Giờ việc cần làm là bám lấy hội Nakamura-san và Takizawa-kun đến khi tin đồn lắng xuống phần nào.
Như xử lí hỏa hoạn vậy. Dù tin đồn có chìm xuống thì vẫn còn hậu quả phải xử lí.
“Tớ không cần lời xin lỗi của cậu. Cũng chưa chắc lời xin lỗi đó là thành tâm, và tớ cũng không muốn bỏ qua chuyện này dễ dàng như thế.”
“…Cậu có vẻ tức giận nhỉ.”
“Thế cậu nghĩ gì? Đang sống yên ổn bỗng nhiên mấy người đem tới một mớ hỗn độn dù còn chẳng biết ai với ai. Không chỉ thế mà những người tớ quan tâm cũng bị vướng vào nữa…”
Nói thật thì tôi muốn xả giận vào cái nhóm đó lắm rồi nhưng đành kiềm lại.
Sẽ là một sự tốn thời gian và sức lực vô nghĩa nếu phải bận tâm đến những con người chẳng đáng như thế. Dành thời gain cho Umi và mọi người còn quý giá hơn nhiều.
“Để tớ nói cho cậu biết. Làm mấy trò này một lần nữa thì không biết chuyện gì sẽ đến với cậu đâu.”
Umi, Amami-san và Nitta-san gật đầu đồng tình.
Lần này, mọi chuyện bằng cách nào đó được giải quyết dễ dàng, nếu không bọn tôi sẽ phải chịu cảnh khó khăn trong suốt hội thao mất.
Tôi không muốn hội thao đầu tiên và cuối cùng ở cấp ba diễn ra trong tình trạng buồn thảm thế đâu.
“…Hiểu rồi, tớ sẽ bảo với họ. Mong là họ không dám làm gì như vậy nữa… Vậy nhé…”
Cảm nhận thấy bọn tôi không còn gì để nói, Ooyama rút lui và mở cửa.
Tôi chẳng muốn cảm thấy gì cả, nhưng nhìn cậu ta khom lưng rời đi khiến tôi thấy hơi tội nghiệp.
Tôi cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc rồi cơ, nhưng dường như có ai đó không nghĩ vậy.
“Ooyama-kun, tớ có điều này muốn nói được chứ?”
Trước khi cậu ta đóng cửa rời đi, Amami-san đã gọi lại.
Từ nãy giờ, cô ấy chỉ im lặng lắng nghe.
Vẻ mặt nhẹ nhõm của Ooyama-kun lại trở nên nghiêm trọng.
“S-Sao thế?”
“Ah, xin lỗi vì đột nhiên dừng cậu lại thế này nhé, nhưng có điều này tớ phải nói cho cậu biết.”
Nói rồi, Amami-san bước tới, mái tóc vàng tung bay khi cô vẫn nở nụ cười mọi khi.
“Y-Yuu?”
“Yuuchin?!”
“Hai cậu sao thế? Yên tâm đi ~”
Cô nói như thể chẳng có gì đặc biệt.
“C-Chuyện gì vậy, Amami-san?”
“Tớ chỉ muốn làm rõ với cậu một chuyện hồi nãy cậu đã sai thôi.”
Cô vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt thì không hề.
“Maki-kun và cậu hoàn toàn khác nhau. Vẻ ngoài, tính cách, tất cả mọi thứ đều khác biệt hết, cậu nên biết rõ vị trí của mình hơn đi.”
Những lời đó là điều mà tôi không bao giờ ngờ tới.