Trans: Arteria
----------
Hội thao đã diễn ra suôn sẻ, và đến sự kiện cuối cùng của ngày, chạy tiếp sức.
Đội xanh của bọn tôi hiện đang xếp thứ hai, theo sau là đội vàng với khoảng cách chỉ là vài điểm. Nhờ nỗ lực của Amami-san mà bọn tôi được rất nhiều điểm, nhưng rốt cuộc vẫn không rút ngắn khoảng cách với đội đỏ của Nozomu được.
Nếu cứ thế này thì đội đỏ sẽ thắng mất. Nhưng bọn tôi vẫn có cơ hội lật ngược thế cờ, vì điểm số được tính tổng cả bảng đội và đội cổ vũ nữa, nên bọn tôi không có ý định bỏ cuộc đâu.
“Yuu, bọn mình chưa bị bỏ quá xa đâu, vẫn có thể vượt lên chiếm hạng nhất được!”
“Tiến lên nào, Amami-san!”
Chỉ còn hai người chạy cuối cùng, là Amami-san và người chạy cuối cùng.
Mái tóc vàng được buộc lên kiểu đuôi ngựa, và việc phần còn lại của đoàn chạy chỉ toàn là năm ba khiến cô ấy nổi bật hơn nữa.
Cô không đáp lại tiếng cổ vũ của chúng tôi, chỉ tập trung vào cuộc đua trước mắt.
Như đã nói, cô ấy sẽ ổn thôi. Tôi không nhận ra có vấn đề gì với cô ấy cả. Đây chỉ là cô đang siêu siêu tập trung mà thôi.
“!”
Nhận lấy gậy baton, cô lập tức vươn người lên phía trước, rút ngắn khoảng cách với đàn anh năm ba chạy phía trước. Cách biệt về tốc độ được thể hiện rõ ràng khi khoảng cách càng lúc càng rút ngắn.
3 mét, 2, rồi 1 mét…
Và ở khúc cua cuối, cô ấy đã vượt lên dẫn đầu.
“…Phù.”
Chuyền gậy cho người cuối cùng xong, Amami-san quay về phía bọn tôi.
“Hehe, thấy sao nào?~”
Đám đông ở đội xanh như bùng nổ.
“Amami-chan tuyệt vời thật đấy!”
“Amami-senpai, chị là giỏi nhất!”
Ồn đến nỗi giờ chắc dù bọn tôi có nói gì cô ấy cũng không nghe được đâu.
Cô gật đầu hạnh phúc trước đám đông đang tán thưởng mình.
Trong khi đó, cuộc đua nhờ có Amami-san mà người còn lại của đội cũng vẫn dẫn trước được thành viên bên đội đỏ, và an toàn bảo vệ vị trí đầu tiên.
Vì đội đỏ vẫn về nhì nên rất khó để vượt qua tổng điểm của họ, nhưng về nhất chạy tiếp sức vẫn rất tốt rồi.
Nozomu, người cũng tham gia chạy tiếp sức, lại chỗ bọn tôi khen Amami-san. Cậu ta là người chạy đầu tiên của đội đỏ, và là người có thành tích tốt nhất luôn.
Dù kết quả có ra sao đi nữa, bọn tôi cũng đã làm hết sức mình, biến lần này thành một kỷ niệm đáng nhớ cho cả bọn. Quả thật vụ lời đồn kia sẽ là vướng bận lớn, nhưng rồi sẽ vơi đi theo thời gian thôi.
…Mà giờ tôi mệt quá.
“Hội thao đến đây chính thức kết thúc! Mọi người bắt đầu dọn dẹp nhé!”
Bài phát biểu cuối buổi kết thúc, phụ huynh cùng khách khứa rời khỏi trường, mọi người bắt đầu dọn dẹp lều, khán đài và những gì còn lại trên sân.
Ngày hôm sau, ngôi trường sẽ trở lại bình thường.
Một mặt, tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải gồng mình luyện tập dưới cái nóng này nữa, nhưng mặt khác lại thấy hơi cô đơn, vì mọi chuyện đã kết thúc.
“Vậy là xong hội thao rồi nhỉ?”…”
“Amami-san?...Ừm, phải rồi.”
Khi các senpai đang gọi đại diện các đội vào cho lần họp cuối, Amami-san hỏi tôi.
Trước mắt bọn tôi là tấm bảng đội đang được tháo dỡ.
Vài thứ sẽ được cất trong kho để các khóa sau có thể sử dụng lại.
“Tớ bỏ nhiều công sức lắm đấy… tớ không nghĩ mình muốn làm thêm một lần nữa nếu năm sau vẫn phải làm đâu… ít nhất thì năm nay tớ đã làm rất tốt rồi.”
“Ừm. Tớ không phiền vụ năm nào cũng có lễ hội đâu, chỉ cần tha cho tớ khỏi việc làm bảng là được… Ugh, hôm nào cũng phải dậy sớm, nên dạo nay tớ thiếu ngủ lắm! Từ ngày phải chuẩn bị, tớ chỉ được ngủ có 7 tiếng một đêm thôi! Tệ thật mà!”
“Huh?...Ah, ừ, chắc vậy?”
Nhiều người sẽ bảo 7 tiếng một đêm là đủ rồi, nhưng chắc với cô ấy không phải vậy. Mà, cứ nhìn cách cô ấy thể hiện trong hội thao hôm nay đi, dường như cô cần nhiều năng lượng hơn người thường đấy.
“Cảm ơn cậu vì hôm nay nhé Maki-kun.”
“Huh?”
“Chuyện với Ooyama-kun ấy… Lúc đó, máu dồn lên não quá nên tớ không nghĩ thông được. Tớ không thể tha thứ cho cậu ta như vậy. Nhưng lúc đó, tớ nhớ lại việc cậu ta đã chăm chỉ làm bảng như nào…”
“Ah, vậy sao, nếu cậu thấy bận tâm, sao không nói chuyện với cậu ấy khi mọi việc kết thúc?”
“Cũng được, nhưng mà… Cậu ta sẽ không sợ tớ chứ?”
“Có thể là có, nhưng tớ nghĩ sẽ ổn thôi.”
Từ lúc đó đến giờ tôi chưa hề chạm mặt Ooyama-kun, có lẽ cậu ta đang trốn tránh bọn tôi.
Mà tôi vẫn nghĩ để Amami-san nói chuyện với cậu ta là ý hay. Dù không còn việc gì với nhau nữa, nó cũng sẽ khiến Amami-san nhẹ lòng hơn vì có vẻ cô ấy vẫn còn vướng bận về những gì đã làm.
“…Vậy à, nếu cậu đã nói vậy thì tớ sẽ làm. Tớ sẽ đi một mình.”
“Được không đấy? Có chắc là không cần bọn tớ đi cùng không?”
“Ừm. Tớ nói lúc nãy rồi đúng chứ? Tớ sẽ ổn thôi. Ít nhất thì tớ cũng nên làm được chuyện này.”
Rồi cũng đến lúc bọn tôi phải đi theo con đường riêng của mình. Dù vẫn là bạn bè sau khi tốt nghiệp, nhưng không phải lúc nào cũng có thể ở bên cô ấy được.
Cô ấy hẳn phải suy nghĩ rất nhiều mới quyết định như thế, và tôi sẽ tôn trọng ý muốn của cô.
“Tớ đi nhé, Maki-kun.”
Sau khi cuộc họp kết thúc, các đội giải tán hết, Amami-san lập tức đi theo Ooyama-kun khi cậu ấy chạy khỏi khuôn viên trường.
Tôi biết là không nên để cô ấy đi một mình như thế, nhưng đành phải tin tưởng thôi.
Sau khi nói cho Umi và Nitta-san, bọn tôi về phòng hội học sinh lấy đồ.
“Phù, cuối cùng cũng xong rồi! Tớ không muốn làm gì nữa đâu… Luyện tập rồi đi dò thông tin cả ngày… Tớ là gì vậy, thám tử à? Giờ tớ chỉ muốn nghỉ ngơi thoải mái thôi, cảm ơn nhiều!”
“Giỏi lắm Nina. Để cảm ơn thì tớ đãi nước cậu nhé.”
“Mọi công sức chỉ đáng 200 yên thôi sao? Tớ biết Araecchi là người giải quyết chuyện này, nhưng tớ cũng làm bục mặt ra mà? Thêm ít khoai chiên đi.”
“Vậy công sức của cậu đáng 380 yên à, tuyệt ghê…”
Như Nozomu, cô ấy đã hết mình giúp Amami-san, dù vụ này chẳng liên quan gì đến cô cả. Cùng Arae-san, hai người họ đã tìm được nguồn gốc vấn đề.
Cô ấy vẫn còn nợ tôi tiền bữa tối hồi trước, nhưng vụ này đáng hơn cả số tiền đó rồi.
Dù không biết Nitta-san nghĩ gì về tôi, nhưng với tôi cô ấy là một người bạn tốt, như Amami-san và Nozomu vậy. Thật lòng thì ấn tượng của tôi đối với cô ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ lần gặp đầu tiên.
Dù sao thì tôi vẫn muốn đáp lại ân tình này. Tất nhiên là trừ những gì liên quan đến Takizawa-kun.
“…À phải rồi, vậy cậu giúp tớ chuyện này được không chủ tịch?”
“Hm? Được thôi, nếu là việc tớ có thể làm. Nhưng không phải một buổi hẹn với Takizawa-kun đâu nhé.”
“Biết rồi. Tớ thấy em ấy với hội trưởng tình tứ với nhau trong phòng hội học sinh mấy lần rồi. Thật đấy, trong khi mọi người đang cật lực làm việc… Ít nhất thì đóng cái cửa lại đi chứ?”
Có vẻ như cô ấy đã từ bỏ rồi. Cơ mà, Takizawa-kun với Nakamura-san tình tứ với nhau trong phòng á? Ừ thì, tốt cho họ rồi.
…Nếu không liên quan đến Takizawa-kun, thì cô ấy cần gì ở tôi?
“Thật ra chuyện này liên quan đến bạn gái cậu nữa.”
“Huh? Cả tớ á?”
“Ừ. Tớ không muốn làm gì mờ ám sau lưng cậu hết. Dù sao thì, nghe tớ này.”
“?”
Cô ấy cứ nói long vòng làm bọn tôi khó hiểu.
Là chuyện gì phải khiến cô ấy nói đến mức này?
“…Dù sao thì, chủ tịch này, tớ nói thẳng luôn nhé.”
“…Ừ.”
Cô ấy hít thở sâu rồi nói.
“Maehara… ngày nghỉ tiếp theo, cậu đi hẹn hò với tớ một ngày được chứ?”