Trans: Arteria
----------
Tiếng súng báo hiệu bắt đầu đã vang lên.
Mọi người phóng đi khỏi vạch xuất phát, những người ở ngoài đeo băng trán cùng màu thì đang nhiệt liệt cổ vũ.
{Tiếp tục diễn biến cuộc đua chạy ba chân, đội đỏ vẫn đang giữ vị trí đầu, bám sát theo sau là đội vàng. Trong khi đó đội xanh và trắng vẫn đang so kè nhau ở sau. Liệu cuộc đua sẽ kết thúc với tình thế này chăng?}
Cuộc thi chạy ba chân mà tôi và Umi tham gia đã bắt đầu. Bọn tôi sẽ chạy lượt kế tiếp.
Vì đã luyện tập rất nhiều, nên đáng lẽ bọn tôi phải đạt kết quả tốt, nhưng đáng buồn thay cặp đôi chạy trước lại vấp ngã khiến đội xanh của bọn tôi bị kéo xuống vị trí cuối.
Chỉ mới là khởi đầu thôi, vẫn còn cứu được, nhưng vì lần vấp ngã kia đã đưa bọn tôi vào thế khó, không được mắc lỗi thêm lần nào nữa.
…Nhờ đó mà tôi đang cực kỳ căng thẳng.
“…Anh ổn chứ?”
“Ừ. Cơ mà tim đang đập ầm ầm đây này…”
“Em cũng thế. Mọi người đang cổ vũ cho chúng ta mà, nên phải cố hết sức thôi.”
Cánh tay bọn tôi kẹp chặt vào nhau, im lặng chờ đợi đến lượt.
“Umi!~ Maki-kun~! Có ngã cũng đừng lo nhé! Cứ đánh bại hết tất cả đi, như lúc luyện tập ấy!~”
Tiếng cổ vũ của Amami-san vang lên.
Mái tóc vàng óng tỏa sáng dưới ánh nắng mùa thu, cô ấy đang cổ vũ bọn tôi hết mình.
“…Bạn thân em nói rồi đấy, nên phải gắng lên nhé.”
“Ừm. Bọn mình làm được mà.”
Chúng tôi nắm lấy tay nhau, hít thở sâu để xoa dịu đi sự căng thẳng. Đây là cách mà cả hai thường làm ngay cả trước khi hẹn hò.
Dù vẫn đang ở đường đua, nhưng mọi người đều đang chú ý đến đoàn chạy rồi, nên có tán tỉnh nhau chút cũng chả sao.
…Cơ mà giờ thì nắm tay thôi. Làm gì khác thì người ta sẽ để ý mất.
Sau khi bình tĩnh lại được một chút, bọn tôi chuẩn bị dần ở vạch xuất phát.
Nhờ nỗ lực của cặp năm nhất, bọn tôi khởi đầu với vị trí thứ ba, và tùy vào cố gắng của bọn tôi, đội xanh có thể bắt kịp hai đội đằng trước.
“Senpai, đây!”
“Ừ.”
Nhận lấy gậy baton, Umi và tôi gật đầu nhìn nhau rồi bật lên thật mạnh.
Không cần nói gì hết, bọn tôi đã luyện tập rất tốt rồi.
{Oho~ Với một khởi đầu tuyệt vời, đội xanh đã vươn lên vị trí thứ hai! Họ đang rút ngắn khoảng cách với đội đỏ từng chút một!}
“Tiến lên!”
“Đừng có làm bọn này thất vọng đấy cặp đôi ngốc kia!”
Với những lời cổ vũ trên vai, bọn tôi đuổi theo đội đang dẫn đầu.
Tôi chỉ tập trung vào di chuyển đôi chân, nghe tiếng cổ vũ và Umi bên cạnh tôi. Những lo lắng và căng thẳng hồi nãy đã biến mất hoàn toàn.
***
“Oh, mừng cặp đôi ngốc trở về.”
“Làm tốt lắm Umi, Maki-kun! Các cậu tuyệt thật đấy! Lúc cổ vũ cho các cậu tớ nôn nao lắm luôn á!”
“Cảm ơn nhé Yuu. Còn Nina này, chuẩn bị tinh thần đi.”
“T-Tớ đùa thôi mà!... Ah, chủ tịch, cậu vất vả rồi!”
“Cảm ơn… Hơi tiếc là không về nhất được.”
Dù có làm tốt hơn kỳ vọng, nhưng cuối cùng đội thắng vẫn là đội đỏ, còn bọn tôi chỉ về nhì thôi. Công bằng mà nói thì bên đó toàn người ở các câu lạc bộ thể thao thôi, nên đành chịu.
Ít nhất thì bọn tôi vẫn đạt được kha khá điểm, nên vẫn có cơ hội toàn đội giành được chiến thắng.
Hiện tại, đến lượt Amami-san, chủ công của đội xanh ra trận.
“Được ~ rồi ~ Tớ sẽ cố hết sức! Cùng đạt hạng nhất cuộc thi tìm đồ nào, Ninacchi!”
“Eh, còn tùy vào nhặt được yêu cầu gì chứ… Mà, nếu có tấm thẻ nào ghi ‘Một thành viên hội học sinh đẹp trai’ thì tớ sẽ xong trong một nốt nhạc luôn!”
“Cụ thể quá rồi đấy. Cậu chỉ muốn làm phiền Takizawa-kun thôi chứ gì?”
Cuộc thi tìm đồ được Nakamura-san và vài người khác tổ chức. Để chắc chắn được diễn ra suôn sẻ, những thẻ yêu cầu đều được ghi những vật rất dễ tìm. (Takizawa-kuin bảo thế).
Và, vì quy định không bắt phải tiết lộ đồ mình cần tìm, nên vẫn có khả năng trong danh sách có kiểu ‘người quen nam’ lẫn vào.
“Đến lượt bọn mình rồi đấy. Cổ vũ bọn tớ nhé Umi, Maki-kun?”
“Ừm, chúc may mắn.”
“Giành chiến thắng nhé Amami-san.”
“Hehe, cảm ơn!~”
Cô cùng Nitta-san đến cổng, nhưng chợt dừng lại quay qua nhìn chúng tôi.
“À phải rồi, Umi, Maki-kun!”
“Sao thế? Đang lo lắng à? Có cần bọn tớ thúc cho không.”
“Không phải! Chỉ là có chuyện muốn nói thôi!”
Cô ấy nhìn bọn tôi, thoáng mỉm cười rồi nheo mắt.
“…Xin lỗi nhé, vì tớ mà các cậu gặp nhiều rắc rối rồi. Nhưng đừng lo, từ giờ sẽ ổn thôi.”
“Yuu? Ý cậu là sao?”
“Hehe, ý là các cậu sẽ không cần lo cho tớ nữa ấy. Mong là hai cậu sẽ có thể mãi bên nhau nhé. Dù sao thì, Amami Yuu, tiến lên đây! Tớ sẽ giành hạng nhất cho xem!”
Cô nói vậy với vẻ vui tươi mọi ngày, rồi không chờ bọn tôi đáp lại, lập tức quay đi kéo Nitta-san khỏi chỗ tập trung.
Theo tôi đoán thì chắc cô ấy đang nói đến lúc như đang ở bể bơi hay việc đã dẫn đến lời đồn kia.
Ý cô ấy là cô sẽ không làm điều gì có thể gây hiểu lầm nữa.
“Về khán đài thôi nào Maki. Mình cứ lảng vảng ở đây là bị mắng đấy.”
“…À, ừ.”
Umi kéo tay tôi đi, thì thầm gì đó, nhưng tiếng cổ vũ xung quanh quá ồn nên tôi không nghe thấy.
‘Yuu, cậu đúng là đồ ngốc mà.’
Nhưng nhìn Umi thì tôi cũng đoán được em ấy nói gì.