Trans: Arteria
Bão tới rồi, sủi đây
----------
Vài ngày nữa trôi qua, kỳ nghỉ hè chính thức kết thúc, và học kỳ hai bắt đầu.
Hội thao sẽ bắt đầu vào Chủ nhật tuần này, nhưng nhà trường vẫn tổ chức dạy học như thường. Với năm hai bọn tôi và năm ba, ngoài những bài kiểm tra định kỳ, còn nhiều kỳ thi thử tổ chức bởi nhiều bên nữa, nên kỳ này sẽ thực sự bận rộn. Cả với giáo viên cũng thế, họ phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho những bài thi này.
“Đến giờ rồi Maki. Đi nào.”
“Ừm.”
Tôi rời nhà cùng Umi, người đến đón tôi như mọi ngày. Dù đã sang tháng Chín nhưng cái nóng của mùa hè vẫn còn nguyên, nên bọn tôi mặc đồng phục mùa hè, dù có vài người đã thay sang đồ mùa thu rồi.
Dù sao thì, mùa đáng nhớ nhất của tôi đã đến.
“Umi.”
“Hm?”
“Sắp được một năm rồi nhỉ.”
“Ừ.”
Đã gần một năm kể từ ngày chúng tôi gặp nhau. Kỷ niệm một năm yêu nhau thì còn xa vì tận ngày 24 tháng Mười hai, nhưng tôi nghĩ một năm làm ‘bạn’ cũng đáng để nhắc đến đấy.
“Cảm giác như mới hôm qua thôi vậy. Chẳng mấy chốc mà đã nấy thời gian rồi…”
Umi cười vui vẻ, bàn tay đang nắm lấy tay tôi vung vẩy.
Hồi xưa, tôi chẳng biết kết bạn kiểu gì. Umi là người đã tiếp cận khi tôi chỉ có một mình, và bọn tôi trở thành bạn gần như ngay lập tức, rồi chẳng bao lâu mà để ý đến nhau, rồi giờ thành một cặp đôi ngốc. Nhờ Umi mà tôi mới có thể trải nghiệm hết những điều đó. Và cũng nhờ em ấy mà tôi quen được Amami-san và mọi người.
“…Maki này.”
“Sao?”
“Dù có ra sao đi nữa, thì mối quan hệ với mọi người cũng sẽ không thay đổi đâu.”
“Ừ. Dù người khác có nói gì chúng ta vẫn sẽ không thay đổi.”
Bọn tôi đan chặt tay vào nhau.
Hôm nay là ngày kế hôm mà bọn tôi tìm ra tấm ảnh bị chỉnh sửa của Amami-san và tôi.
Hôm qua, Nitta-san đã mời cả nhóm đến một nhà hang gần đó như mọi khi.
Nói chung là, vẫn không có vấn đề gì cả. Bọn tôi vẫn đến trường cùng nhau, và nếu lịch trình cho phép thì sẽ cùng ăn trưa và đi chơi với nhau sau giờ học.
Amami-san, Umi và tôi trở thành tâm điểm của những lời bàn tán giữa đám học sinh, nhưng như thế là không đủ để chia cách chúng tôi.
Và nếu chúng tôi giữ khoảng cách, thì chẳng khác gì là đang khẳng định những lời đồn nhảm kia là thật cả. Và như thế cũng sẽ khiến Amami-san và Umi phải xa cách lần nữa.
Tôi chỉ quan tâm Umi nghĩ gì về tôi, nhưng tôi cũng không muốn hình ảnh của mình trong mắt mọi người trở nên xấu đi.
Amami-san là bạn than nhất với Umi, và cũng là một trong những người gần gũi nhất với tôi.
Tôi không muốn mối quan hệ này nứt gãy vì những lời đồn không đâu vào đâu.
Trên đường tới trường, bỗng có người vỗ vai chúng tôi.
“Yo, chào đôi ngốc! Hai người sáng nay có hôn nhau chưa đấy?”
“Chào buổi sáng Nina.”
“Chào buổi sáng Nitta-san.”
“Chào buổi sáng ~ Mà, đừng có lơ câu hỏi của tớ chứ. Dù cũng chả phải tớ muốn hai người trả lời đâu…”
Vì Amami-san và Nozomu đến trường trước, nên chỉ có Nitta-san đi với bọn tôi. Hai người kia vẫn bận rộn với việc lắp bảng và tập luyện buổi sáng.
Nozomu thì không sao vì tin đồn kia không liên quan trực tiếp gì đến cậu ta cả, nhưng tôi lo cho Amami-san. Từ khi về nhà hôm qua tôi chưa nghe ngóng được gì cả.
Sau khi hẹn gặp nhau vào giờ nghỉ trưa, ba người bọn tôi tách ra về lớp.
Vừa bước vào cửa lớp, tôi đã cảm thấy được hàng loạt ánh nhìn đổ dồn về phía mình. Tôi chỉ lờ đi vì cũng quen với chuyện này rồi. Ở đây còn an toàn chán vì ít nhất tôi quen với mọi người ở đây.
Dù tôi không ngờ là lại yên bình đến thế này.
Amami-san sau khi xong việc đang vui vẻ trò chuyện với Arae-san. Hiện giờ thì chắc sẽ ổn thôi, nhóm của Arae-san sẽ bảo vệ cô ấy.
“Amami, Maehara đến rồi…”
“Hm? A-Ah…”
Arae-san thấy tôi liên giục Amami-san về chỗ của cô ấy, cạnh chỗ tôi.
Ánh mắt Amami-san khi chạm mắt tôi có chút sự do dự.
Và tất nhiên, mọi con mắt đều đổ về phía này, nhưng ai đó tặc lưỡi nói “Mấy người không còn chuyện gì khác để làm à?” họ lập tức quay đi.
Cô ấy đã giúp tôi, nhưng làm thế có ổn không nhỉ? Mà thôi kệ, cứ nhìn tình hình đã rồi tính sau vậy.
“C-C-C-Chào buổi sáng, Maki-kun! Hôm nay cũng nóng thật nhỉ? Dù đã sang tháng Chín rồi…”
“A-Ah, ừ-ừm. H-Hôm nay nóng thật nhỉ?”
“Ừ-Ừm! E-Ehehe…”
Tôi tự nhủ mình phải tỏ ra bình thường, nhưng thật khó để làm vậy, và dường như cô ấy cũng thế, nên tất nhiên bọn tôi sẽ trở nên khó xử thế này.
Nếu có Umi hay Nitta-san ở đây, thì chắc rằng mọi chuyện sẽ khác, cơ mà… Tôi lại một lần nữa nhận ra tầm quan trọng của hai người đó trong nhóm.
Tôi nghe được tiếng Arae-san thở dài đằng xa. Mà dù sao thì, tôi nghĩ mình không nên nghĩ nhiều nữa mà cứ tập trung vào giờ học sắp tới đi đã.