Nếu điều này tiếp tục trở thành sự thật…
Khi nào ta
Mới có thể tin vào nó đây?
Phân Bổ Điểm (Vượt Qua Nó Đi)
“Xong rồi.”
Trong bóng râm dưới ánh nắng chiều, một cậu trai giơ cả hai tay lên ăn mừng rồi ngả lưng vào tường.
Cậu đang đứng trên ống đẩy đuôi của một chiếc phi thuyền khổng lồ trôi nổi giữa trời.
Mình làm được thật rồi, Terumasa thầm nghĩ.
Cậu đã sửa chữa xong con tàu.
Tính cả phần tinh chỉnh cuối cùng, cậu đã đoán sẽ mất đến ngày 14, nhưng…
“Sớm tận bốn ngày. Xong vào ngày mùng 10 luôn mới ghê!! Mà còn là giữa ban ngày nữa chứ!”
Một cô bé Mouse phát sáng vỗ tay lên đầu cậu.
“L-l-l-l-làm t-t-t-tốt lắm. Tuyệt, tuyệt.”
“Này, Osakabe-hime cũng làm tốt lắm. Không có cô thì tôi chẳng biết phải tinh chỉnh mấy phần sâu bên trong thế nào đâu.”
“Kh-kh-khen ngợi-ngợi?”
“Jud. Là khen ngợi đấy.”
Osakabe-hime vừa xoay tròn tại chỗ vừa nói “xoay tít”. Có lẽ đó là cách cô bé công nhận một lời đánh giá hơn là biểu lộ niềm vui. Và…
“Cũng khen ngợi Terumasa.”
“Ồ, cuối cùng cô cũng nhớ tên tôi rồi à? Tên đầy đủ là Ikeda Terumasa. Nếu có chuyện gì xảy ra thì cứ tìm tôi bằng cái tên đó, cố mà nhớ nhé.”
Có lẽ họ đã phần nào thấu hiểu nhau trong quá trình sửa chữa Azuchi.
Công việc của cậu là sửa chữa và điều khiển con tàu. Còn Osakabe-hime thì hỗ trợ cậu, đôi khi tự mình thực hiện công việc, và cả cung cấp dữ liệu cậu cần.
Ngoại trừ các thần chú sửa chữa ra, có vẻ cô bé đã làm nhiều việc hơn cậu. Xét đến vị trí của các bộ phận cần sửa, việc họ có thể chạy thử nghiệm năng lượng ngay lập tức là tốt nhất. Việc một Mouse như cô bé không dễ kiệt sức như con người và không cần nhiều đến thức ăn hay chỗ ở cũng giúp ích rất nhiều.
Đó gần như là tất cả những gì cô bé đóng góp, nhưng quả là một sự trợ giúp to lớn.
Dĩ nhiên, mọi công việc của cô bé đều được xây dựng trên nền tảng chỉ dẫn của cậu.
Cậu sẽ phỏng đoán, đưa ra vài dự báo, rồi tìm đến đáp án đúng. Quá trình đó đòi hỏi rất nhiều trực giác và kinh nghiệm, nên một Mouse hay automaton sẽ loại bỏ chúng vì cho là “sai sót” và không bao giờ tìm ra được đáp án đúng.
Vì vậy, thái độ thoải mái hơn của cô bé cho phép cô chấp nhận các đáp án của cậu một cách trực tiếp hoặc thông qua thỏa hiệp.
Điều đó cho phép cậu đưa ra những chỉ dẫn mà cậu biết cô bé sẽ tuân theo. Và kết quả là…
“Được rồi.”
Cậu ngước lên và thấy những ống đẩy hình cổng torii ở đuôi tàu Azuchi đã được phục hồi.
Đây là một công việc lớn và cần thiết để hỗ trợ toàn bộ lực lượng Hashiba, nên cậu thực sự cảm nhận được áp lực đè nặng.
Nhưng cậu đã làm được. Cậu thực ra đã hoàn thành công việc cơ bản vào đêm muộn ngày mùng 7 và nghĩ thế là đủ rồi. Quyết định đó dựa trên việc Azuchi cần được sửa xong trước ngày mùng 10 để cậu có thể quay lại công việc ban đầu của mình.
Nhưng rồi cậu nảy ra một ý khác.
…Sao không làm cho tới cùng nhỉ?
Liệu có phải cậu đã nảy sinh tinh thần trách nhiệm và yêu mến công việc của một chuyên gia xây dựng? Hay chỉ đơn giản là cậu muốn thừa thắng xông lên sau một khởi đầu thuận lợi cho một công việc lớn như vậy?
Dù thế nào đi nữa, cậu đã hoàn tất việc sửa chữa.
Cậu chỉ cần làm cho con tàu hoạt động trở lại, nhưng cậu đã trở nên tham lam và được tự do làm tiếp, nên cậu đã làm nốt phần còn lại.
Lớp giáp không phải việc của cậu. Tình trạng khung sườn bên trong cũng vậy.
Nhưng nếu họ chọn sử dụng gia tốc trọng trường để di chuyển, họ sẽ thấy hệ thống năng lượng tốt như mới.
Cậu tự hào về điều đó.
Azuchi sẽ rời Kantou vào ngày mùng 10, nên cậu đã cố gắng xem mình có thể làm được bao nhiêu trước ngày đó và đã đạt được kết quả hoàn hảo.
“Mình làm được rồi!”
“Asano, Ikeda đang hành động kỳ quặc lắm.”
Asano bắt lấy lernen figur mà Nabeshima ném tới.
Họ đang ở trong khu rừng gần Học viện Sanada. Đây là khu vực rừng nơi một vài tàn tích vừa sụp đổ gần đây.
Sanada đã nói họ cứ tự nhiên sử dụng lòng chảo sụp lún rộng vài cây số này. Sanada cũng nhờ họ vẽ một tấm bản đồ nếu có thể.
Asano cảm thấy lẽ ra Sanada và các Địa Long của họ nên tự làm, nhưng…
…Cáái này chắắc là bài tậập hè của họ rồi.
Điều đó giải thích tại sao các Địa Long lại thân thiện và giám sát buổi huấn luyện của họ mỗi ngày. Hơn nữa…
“Nếu cô có tin từ Azuchi, có thể nghỉ một lát ở đây.”
Mochizuki của Thập Dũng Sĩ Sanada đang làm huấn luyện viên cho Asano.
Cô ấy là một người kế thừa danh vị, một chiến binh lành nghề, một ninja, và là một automaton. Asano không phải kiểu người năng động và cô biết mình có thể bướng bỉnh, nên cô thấy rất khó để không tuân lệnh một người hướng dẫn như vậy.
Suy cho cùng, cô không thể thắng bằng logic. Và kể cả khi có thể…
…Cáái logic đó sẽ đặặt sở thích của mình lên trướớc.
Ngay cả khi logic của cô dựa trên một điều gì đó cảm tính, như “Tôi không đủ can đảm” hay “Tôi không thể làm được”, Mochizuki vẫn sẽ tôn trọng lựa chọn đó. Nhưng khi Mochizuki chấp nhận quá dễ dàng, nó lại khơi dậy tính cách ương ngạnh của cô. Trờời ơi, mình phiềền phức quá điii.
Cô biết Mochizuki có lẽ chỉ đang cố tỏ ra tử tế. Các automaton không dễ mệt mỏi và cái nóng không thành vấn đề với hệ thống làm mát của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn để Asano nghỉ ngơi đều đặn.
Như lần này.
Cô ghét bị xem là “khách” từ Hashiba, nhưng cách duy nhất để tránh điều đó là học những bài học này và chứng tỏ bản thân trong thực tế. Tất cả đều dựa vào luyện tập. Cô thực sự đã tận hưởng mấy ngày qua vì được học những điều mới và suy ngẫm lại những kỹ năng mình đã có. Tuy vậy…
Asano: “Có chuyệện gì thếé? Tớ đang cố gắng luyệện tập màà.”
IT: “Tôi chỉ nghĩ cô có thể muốn biết tôi đã hoàn thành công việc lớn của mình ở đây.”
Asano: “Tớ đang cố gắng luyệện tậập màà.”
IT: “Ờ-ờm, được thôi…”
Dừng lại vì tin nhắn này khiến cô lại cảm thấy mình như một vị khách trong khi đáng lẽ phải chứng tỏ bản thân, nhưng cô cũng hiểu cậu hẳn phải vui mừng thế nào khi hoàn thành một công việc lớn như vậy.
Asano: “Nhưng dù saao, cũũng chúc mừng nháá.”
IT: “Ừm, cảm ơn. Chuyện của cô thế nào rồi?”
Nabeshima quay lại phía cô từ chỗ con rồng máy và làm động tác xoay tay.
Rõ ràng cô ấy có ý là “kết thúc nhanh đi”.
Nabeshima sẽ huấn luyện cùng các Địa Long sau khi nghỉ ngơi. Hình như họ sẽ bắt đầu từ những điều cơ bản nhất. Tối qua cô ấy đã nói thế này: “Ngày mai cuối cùng họ cũng cho tớ chạy rồi. Thề là cứ cái đà này thì họ sẽ chẳng bao giờ cho tớ bay mất!” Nhưng các Địa Long đã nhận xét rằng chuyển động cơ bản của con rồng máy của cô ấy cần được cải thiện nhiều.
Những nhận định của họ có lý và bản thân cô cũng cảm thấy có một vài vấn đề ở đó, nên cô đã chấp nhận.
Nabeshima cũng đang tận hưởng thời gian ở đây nhiều như Asano.
Vậy nên…
Asano: “Anh thếé nào?”
IT: “Hử? À, jud. Tôi chuẩn bị đi nộp báo cáo rồi đến thẳng Mikawa đây.”
…Ààà, phải rồi. Anhh ấy có nói gì đó về một cuộc điều tra hay gì đó ở đấấy.
Asano: “Còn thành Shirasaaagi thì sao?”
IT: “Tôi sẽ lo sau. Mikawa trước đã.”
Ồồồ, cô nghĩ. Vậy là anh cũũng biết ưu tiên việc quaan trọng trướớc.
Sửa chữa thành Shirasagi sẽ giúp phục hồi lực lượng không quân của P.A. Oda, nhưng thần chú của Ikeda vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm và con tàu sẽ được giao cho anh sau đó, nên họ chắc hẳn không trông đợi nhiều vào khả năng chiến đấu của nó.
Điều đó cho thấy việc sửa chữa Shirasagi mang ý nghĩa P.A. Oda muốn cho Kantou thấy rằng họ không thể bị đánh gục. Nó sẽ cho thấy họ có thể xem nhẹ thiệt hại do Musashi gây ra.
Dĩ nhiên, việc sửa chữa Shirasagi chắc chắn quan trọng đối với cá nhân Ikeda.
Nhưng nó không mang lại nhiều lợi ích cho toàn thể quốc gia.
Vậy nên anh đã ưu tiên cuộc điều tra ở Mikawa trước.
Asano: “Chúc may mắắn nhéé. Anh có thể kiếm thêm điểm đấấy.”
IT: “Ừ. Chắc cũng không mất nhiều thời gian đâu. Với lại…”
…Còòn nữa sao?
Cô không muốn hỏi ý anh là gì. Nhưng…
IT: “Họ nói Nagaoka đang rất hòa hợp với Thủ tướng Thụy Điển trên Musashi. Một giáo viên quan trọng nào đó đã gia nhập và cô ấy đã thấy anh ta ở đó.”
Asano: “Anh ta giờ là kẻ thù của chúúng ta rồi.”
Cô chắc chắn phải nói điều đó trước, nhưng đồng thời…
Asano: “Tớ chắc chắn Kaaani-san sẽ rất vui khi nghe tiin này.”
IT: “Ừ. Dù sao thì, tôi chỉ muốn báo cho cô biết thôi.”
“Rồi, rồi,” cô đáp lại trước khi kết thúc thần giao cách cảm.
“Cô lâu la thật đấy,” Nabeshima nói với một nụ cười.
“L-là cậu đưa cho tớớ mà! Chính cậu đấấy!”
Các Địa Long cùng với Mochizuki đưa tay lên che miệng.
“Ối chà. Có ai đang yêu à?”
“Đó là một phán đoán khó khăn đối với một automaton, nhưng dựa trên các ví dụ trong quá khứ, có lẽ là vậy.”
“Trời đất ơi! Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với Unno-san của chúng ta đâu!”
“Tao nghe thấy đấy, mấy con khốn!” Unno hét lên, người đang kiểm tra tàn dư của khu di tích sụp đổ và cùng Kiyomasa tìm cách thiết lập một đội hình phòng thủ tốt nhất ở đó.
Hai người đó vẫn giữ một khoảng cách nhất định, nhưng ở đây họ đang làm việc khá gần nhau.
Asano đã nghĩ họ sẽ xem nhau là kẻ thù, nhưng…
…Họ có thể làm việc cùùng nhau khi có một nhiệệm vụ cần hoààn thành.
Cô xoay vai trong khi tự hỏi liệu mình có thể làm được như vậy không.
Cô đã nghỉ ngơi đủ rồi, vậy nên…
“Quay lại luyệện tập thôi. Nếu cô sẵẵn sàng rồi.”
Mochizuki nhận thấy Asano có năng khiếu cho việc này.
Không chỉ với tư cách là một ninja, mà là một trong Thập Dũng Sĩ.
…Cô bé hội tụ rất nhiều yếu tố.
Nabeshima cũng vậy. Đáng ngạc nhiên là cả Kiyomasa cũng thế.
Theo cảm xúc của con người, đây có lẽ là một điều đáng mừng, nhưng một automaton như cô sẽ không can thiệp vào những chuyện cảm tính đó.
Thay vào đó, cô tập trung vào việc truyền dạy kỹ thuật của mình cho cô gái này.
Asano đang đứng ở ngưỡng cửa của rất nhiều khả năng khác nhau.
Cô bé sẽ chuyên về loại chiến thuật nào? Cô bé sẽ đưa những nét riêng nào vào các chiến thuật đó? Cô bé có thể nghĩ mình đã đưa ra quyết định rồi, nhưng thực ra là chưa.
Mochizuki đã dạy cô cách đi và chạy trong núi hoặc trên vùng đất hoang, cũng như cách chọn điểm đặt chân trên con đường cô đã chọn.
Cô bé có vẻ đặc biệt hứng thú với việc học cách di chuyển trên các con đường núi. Cô bé hỏi về đủ loại địa hình có thể chọn làm đường đi và họ bắt đầu một buổi thực hành bất cứ khi nào tìm thấy một địa hình như vậy.
Cô bé đang học từng thứ một.
Hẳn là cô bé rất thông minh.
Nhưng cô bé không phải là người mà người ta gọi là thiên tài. Cô bé tích lũy kiến thức dần dần thay vì có một khoảnh khắc lóe sáng bất chợt. Cô bé đảm bảo mình chuẩn bị kỹ lưỡng thay vì lao vào một cách vội vã. Điều đó cho thấy…
…Cô bé có năng khiếu cho việc này.
Mochizuki cũng vậy. Cô đánh bại đối thủ bằng vô số phản ứng đã học và sự chuẩn bị dồi dào của mình.
Nhưng cô đã thua Phó Chancellor nhà Date sau khi dùng hết tất cả những thứ đó. Musashi lại một lần nữa đánh bại cô bằng chiêu thức được đặt tên một cách ngẫu hứng nhưng chính thức là “Cú Homerun Tình Yêu Nồng Cháy Của Bậc Thầy Tenzou”.
Sự chuẩn bị kỹ lưỡng không đủ để chống lại họ.
Nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn phải dạy cho cô gái này các kỹ thuật của mình. Vậy nên…
“Asano-sama.”
Giờ nghỉ đã kết thúc và Asano gắn chai nước tre của mình vào điểm cứng trên hông.
“Vââng?”
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ bắt đầu các buổi học thực hành về bẫy và kỹ thuật chiến đấu, nhưng trước tiên hãy có một trận đấu tập nhanh đã.”
“Hả?”
Sự ngạc nhiên của cô bé là điều có thể đoán trước. Cô bé hẳn không ngờ mình lại được yêu cầu chiến đấu trước khi được huấn luyện về kỹ thuật chiến đấu. Cô bé đã có một chút huấn luyện từ trước, nhưng hẳn không nghĩ sẽ phải đối đầu cá nhân cho đến sau này.
Nhưng có một điều cô bé phải học ngay bây giờ.
“Ta không giỏi giang gì,” Mochizuki nói. “Ta đã thua Musashi rồi, nên ta nghĩ có thể kết luận rằng cô sẽ không bao giờ vượt qua được họ nếu chỉ đi theo con đường của ta.”
Nhưng…
“Có một điều ta muốn cô thấy trước khi chúng ta bắt đầu các buổi học thực hành hôm nay. Ta nghĩ cô sẽ hiểu chỉ trong 5 giây thôi.”
Kiyomasa và Unno đều quay lại.
…Ồ?
Họ đang ở trong một vùng trũng đầy đất đá sụp đổ. Bản thân khu rừng đã bị nghiêng đi do sự dịch chuyển của vỏ trái đất, tạo nên một hình dạng méo mó.
Asano và Mochizuki đang đối đầu nhau trên một bãi đất phẳng được tạo thành từ đống đất đá đó.
Đây rõ ràng là để huấn luyện cho Asano.
Nhưng thế đứng của Mochizuki rất lạ. Chân phải của cô ấy ở phía trước và chân trái ở phía sau.
Điều đó giúp cô ấy có khả năng di chuyển tiến hoặc lùi như nhau.
Đó không phải là thế đứng dùng cho việc huấn luyện.
…Nó quá độc đáo.
Kỳ nghỉ hè mới bắt đầu và họ còn nhiều thời gian để huấn luyện, vậy tại sao lại dùng một thế đứng đặc biệt như vậy ngay bây giờ?
Kiyomasa cảm thấy một thế đứng tiêu chuẩn hơn sẽ tốt hơn.
Và Asano là một người kế thừa danh vị, nên cô đã sẵn sàng để đối phó.
Unno hẳn đã hứng thú nên cô nghiêng đầu hỏi một câu.
“Này, cô bé đó chiến đấu thế nào?”
“Jud. Cô ấy mở ra một không gian giống như kho vũ khí phía sau lưng và dùng những thứ bên trong đó để tấn công.”
“Quá hợp cho một ninja.”
“Chưa hết đâu.”
Kiyomasa đã xem qua hồ sơ chiến đấu của Asano.
Cô gái đó có thể dự đoán chuyển động của kẻ thù.
Trong Chiến dịch Keichou, cô đã cố gắng loại bỏ Ookubo, một người kế thừa danh vị của Musashi. Để làm vậy, cô đã dụ Yagyuu Munenori, người phục vụ Ookubo, vào bẫy. Sau đó cô bị vợ chồng nhà Tachibana tấn công, nhưng đã trốn thoát được.
Ngay lúc này, Asano có lẽ đang cố gắng dự đoán cách Mochizuki sẽ chiến đấu. Cô không bao giờ nói nhiều, nhưng không gian pha của cô hẳn đã được trang bị thêm vũ khí mới và những thứ tương tự.
Cô có thể chiến đấu ở cấp độ của cả một đại đội chiến binh. Vậy nên…
…Thử thách cô bé một cách bất cẩn là một hành động nguy hiểm.
Kiyomasa thấy Mochizuki nhẹ nhàng lắc lư qua lại.
Cô ấy đã tạo ra một nhịp điệu giữa tấn công và rút lui.
Thông thường, tốt nhất là lao vào khi cô ấy đang lùi lại. Cấu trúc xương tiêu chuẩn khiến việc di chuyển lùi khó hơn tiến và cô ấy cũng sẽ gặp khó khăn trong việc tập trung sức mạnh.
Nhưng vị trí chân của Mochizuki cho phép cô ấy di chuyển theo cả hai hướng một cách dễ dàng.
Ngay cả khi cô ấy chọn chạy sang trái hoặc phải, cô ấy có thể dùng chân sau làm điểm tựa để xoay chân trước sang bên và bắt đầu di chuyển không chút chậm trễ.
…Trong trường hợp đó…
“Đang nghĩ xem mình sẽ làm gì nếu là cô bé đó à?” Unno hỏi.
Kiyomasa lắc đầu.
“Không, không phải.”
Đó là sự thật. Bởi vì…
…Mình vô dụng quá.
Cô đã thoáng tưởng tượng ra một người khác đang tiến lên trước mình.
Khi đối mặt với một đối thủ như Mochizuki, người đó sẽ không sợ hãi tiến lên và Kiyomasa sẽ theo sau.
Người mà cô cảm thấy thoải mái giao cho vị trí dẫn đầu đó là ai?
Cô không cần dùng đến trí tưởng tượng để trả lời câu hỏi đó. Nhưng…
“Mình thực sự cần phải khắc phục chuyện này.”
Mối quan hệ của cô với Fukushima đã tan vỡ. Nếu họ không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, thì có khả năng cô sẽ phải là người đi đầu.
Vì vậy, cô phải nghĩ về một điều khác ngay bây giờ.
“Mình cần phải tưởng tượng mình đang ở vị trí của cô ấy, phải không?”
“Cô đúng là một cô gái đáng sợ.”
Kiyomasa không chắc phải đáp lại thế nào.
Phủ nhận có cảm giác không đúng lắm, nhưng cô cũng không muốn đồng ý. Cô quyết định rằng Unno không mong đợi một câu trả lời.
“Nhìn kìa, họ bắt đầu rồi.”
Unno hất cằm ra hiệu và Kiyomasa nhìn thấy Mochizuki đang tiến về phía trước.
Cô ấy đã chuyển động tác lắc lư thành bước di chuyển của mình.
…Nó diễn ra thật tự nhiên.
Chuyển động của automaton mượt mà đến mức sẽ khiến bạn mất cảnh giác nếu không chú ý kỹ.
“Ồ,” Nabeshima nói, hơi giật mình lùi lại.
Cô đột nhiên nhận ra Mochizuki đang tiến lên.
Từ lúc nào vậy? cô tự hỏi, nhưng điều này giải thích tại sao Mochizuki được chọn làm huấn luyện viên. Thật tình, tớ đã hơi coi thường cậu. Lỗi của tớ.
…Nhưng Asano cũng làm điều tương tự.
Không gian lưu trữ của Asano ban đầu dùng để vận chuyển hàng hóa, nhưng thay vào đó cô lại cất vũ khí trong đó và kích hoạt chúng bằng thần chú.
Cô dùng súng, đại bác, thần chú, và đôi khi cả nước, cát, hay vật liệu xây dựng.
Hiện tại cô ấy sẽ chủ yếu dùng súng.
Đó là lựa chọn duy nhất nếu cô muốn tự bảo vệ mình trong trường hợp có chuyện gì xảy ra trên đất Sanada. Những vũ khí lớn hơn như đại bác có thể bị coi là phòng vệ quá mức. Và…
…Nagaoka đã rời bỏ chúng ta.
Asano đã tỏ ra bình thản về điều đó trong cuộc nói chuyện với Ikeda lúc nãy, nhưng thực ra nó có ý nghĩa rất lớn.
Tuy nhiên, cô có lẽ không nghĩ nó quan trọng lắm và cô cũng không cố gắng thay thế anh.
Dù vậy, cô đã chọn dùng súng vì xạ thủ của họ không còn ở đây nữa.
Cô có lẽ cũng không chắc chắn tại sao mình lại làm vậy.
Có thể là để lấp đầy khoảng trống mà Nagaoka để lại, nhưng cô sẽ tạo ra một khoảng trống mới bằng cách thay thế một số vũ khí của mình bằng súng.
Việc này không phải để tôn vinh anh, cũng không phải để tưởng nhớ anh.
Cô sẽ phủ nhận bất kỳ điều nào trong số đó nếu được hỏi.
Nhưng Nabeshima đã biết Asano đủ lâu để chắc chắn rằng cô đã chuẩn bị súng. Vậy nên…
“Cô sẵn sàng chưa?”
Mochizuki tiến lên.
Cô ấy tiếp cận khoảng 12 bước, hạ thấp người, và…
“–––––”
Cô tăng tốc. Cùng lúc đó, Asano lùi lại nửa bước.
“Cô thắắng rồi!”
Asano ngã phịch xuống đất.
Cô thừa nhận thất bại ngay từ nước đi đầu tiên.
Mochizuki dừng lại.
Cô ấy cách Asano khoảng 6 bước chân.
“Jud.”
Cô đứng thẳng dậy, hai chân khép lại.
Cô thấy Asano đang ngồi bệt nơi cô ngã.
Hai tay cô duỗi thẳng về phía trước, lòng bàn tay xòe ra như muốn nói “dừng lại”.
Cô đã thừa nhận thất bại. Và chỉ sau khi thấy Mochizuki tiếp cận.
…Ta không chắc hèn nhát chính xác là gì.
Nhưng cô có thể nói một điều về quyết định của Asano.
“Làm tốt lắm, Asano-sama. Vừa rồi rất sát sao đấy.”
Vai Kiyomasa hạ xuống trong một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Unno nhún vai bên cạnh cô.
“Chẳng vui gì cả.”
“Tôi không thể để cô làm đàn em của tôi bị thương cho vui được.”
“Ồ?” Unno nói. “Cô thấy Mochizuki đã làm gì à?”
“Jud,” Kiyomasa xác nhận. “Trong lúc tiếp cận, cô ấy đã lợi dụng chuyển động để thay đổi khớp gối của mình.”
Nó xảy ra trong tích tắc. Và nó xảy ra ngay khi cô ấy đang cúi người, nên rất khó để nhận ra. Tuy nhiên…
“Bước tiếp theo của cô ấy đã dài hơn. Chỉ khoảng 3cm thôi.”
“Cô ta có thể tăng thêm mỗi bước, tổng cộng lên đến 30cm khi kết thúc.”
“Nhiều vậy sao?” Kiyomasa kinh ngạc.
Thêm 30cm mỗi bước có nghĩa là 60cm cho cả hai chân.
Vì một thanh kiếm Viễn Đông hoặc một thanh đoản kiếm châu Âu có chiều dài tương đương, Mochizuki có thể tự tạo cho mình tầm đánh của một thanh kiếm linh hoạt chỉ bằng đôi chân.
…Và cô ấy thay đổi nó ngay giữa trận chiến.
Ngay cả khi đối mặt với một đối thủ có vũ khí dài, cô ấy có thể tiến vào trong tầm đánh của mình trước khi họ kịp nhận ra.
Và đến lúc đó, đối thủ của cô sẽ phải lùi lại để có được khoảng cách tối ưu cho vũ khí của họ.
Nhưng Mochizuki cũng có thể thay đổi chiều dài này tùy ý.
Cô có thể đột ngột thu lại khoảng cách thừa đó, hoặc có thể làm cho hai chân có chiều dài khác nhau khi rẽ để có thể rẽ gấp hoặc xoay tròn.
Và.
Đó là lý do tại sao Asano đã thừa nhận thất bại.
“Cô có một đàn em thông minh đấy,” Unno nói. “Ngay khi nhận ra Mochizuki đã làm gì, cô bé biết mình không thể đối phó được.”
“Cô bé có thể tính toán được sự khác biệt nếu Mochizuki luôn dùng cùng một sải chân, nhưng khi con số đó có thể thay đổi bất cứ lúc nào, không có cách nào biết được cô ta sẽ di chuyển bao xa.”
Asano chia một không gian pha thành các ngăn và sử dụng những thứ bên trong để tấn công lại đối thủ.
Cô xác định vị trí đặt các ngăn không gian pha đó bằng cách dự đoán chuyển động của đối thủ.
…Nhưng khi chuyển động của đối thủ quá biến ảo, những ngăn không gian pha cô đã thiết lập sẵn trở nên vô dụng.
Vì vậy cô thừa nhận thất bại.
Đó là một quyết định tốt. Nhưng…
“Thông minh đấy, nhưng con bé cần phải liều lĩnh hơn. Cô không thể để nó nhụt chí trong tình huống khẩn cấp được, đúng không?”
“Vì thế nên mới có trại huấn luyện này.”
Kiyomasa cuối cùng cũng hiểu tại sao Takenaka lại gửi Asano và những người khác đến đây.
Asano nắm lấy bàn tay dang ra của Mochizuki và đứng dậy, mắt cô tập trung thẳng vào huấn luyện viên của mình. Và…
“Nghe này, Asano-sama,” Mochizuki nói. “Ta có thể làm được điều đó, vậy mà ta đã thua Musashi hai lần rồi.”
Asano nhìn Mochizuki.
Nữ automaton đang nhìn cô với một khuôn mặt dường như vô cảm.
Nhưng Asano trân trọng điều đó. Người này có thể quyết định điều gì cần thiết và không cần thiết mà không để bất kỳ cảm xúc thừa thãi hay suy nghĩ vô ích nào xen vào.
“Nóói cho em một điều.”
“Cô muốn biết điều gì?”
“Làm sao để em không thua?”
“Asano-sama,” Mochizuki nói. “Người ta nói rằng con người không thể tưởng tượng ra một thiên tài vượt ngoài trí tưởng tượng của chính mình.”
Vậy nên…
“Cô có biết làm thế nào để người bình thường có thể chống lại một thiên tài vượt ngoài trí tưởng tượng của họ không?”
“Không ạ…”
“Rất đơn giản.”
Mochizuki hẳn đã biết câu trả lời. Và đó phải là điều cô đã biết từ rất lâu, chứ không phải vừa mới nghĩ ra.
“Thiên tài là về ý tưởng. Một thiên tài nghĩ ra một điều gì đó mới, không dựa trên kiến thức và trí tuệ hiện có của người bình thường. Và người bình thường không thể nghĩ ra những ý tưởng đó vì suy nghĩ của họ được xây dựng trên những điều đó.”
“Em biếết điều đóó.”
Cô cũng vậy.
Có vài “thiên tài” ở trường cô và còn nhiều hơn nữa trên khắp cả nước. Rất nhiều người có thể ngay lập tức tìm ra câu trả lời hoặc tìm ra câu trả lời theo cách mà không ai khác nghĩ ra được.
Nhưng cô đã cạnh tranh với họ.
Cô không có tài năng như họ.
Thay vào đó, cô đã học thuộc sách giáo khoa của mình. Cô đã xem đi xem lại chúng để khắc sâu những điều cơ bản vào tâm trí.
Mochizuki nói hoàn toàn đúng.
Cô chưa bao giờ có những khoảnh khắc lóe sáng hay những ý tưởng xuất chúng như các thiên tài, nên cô chỉ có thể tìm ra câu trả lời bằng kiến thức hoặc trí tuệ hiện có.
Nhưng nữ automaton này còn nhiều điều muốn nói.
“Có một cách để một người bình thường vượt qua một thiên tài.”
Cụ thể là…
“Sự lặp lại.”
“Nghe này,” Mochizuki nói. “Thiên tài là về ý tưởng – về những khoảnh khắc lóe sáng. Nhưng những ý tưởng đó chỉ áp dụng cho một tình huống duy nhất.”
Tuy nhiên…
“Giả sử một người bình thường đã thực hiện một hành động bình thường một lần. Vậy thì…”
Vậy thì…
“Nếu cô nhận thức được mình là người bình thường, cô có thể nhìn lại những gì mình đã làm.”
Cô có thấy mọi chuyện đang đi đến đâu không?
“Một khi cô điều chỉnh động tác đó, nó sẽ trở thành một thứ mà một người bình thường không thể nghĩ ra ngay tại chỗ.”
“Ý cô là…?”
Đây có phải là một dấu hiệu tốt không? Mochizuki tự hỏi khi nhìn thấy ánh mắt của Asano.
Vậy nên Mochizuki trả lời lời gợi ý muốn nghe thêm của Asano.
“Sau đó, cô tiếp tục điều chỉnh các động tác bình thường của mình. Lặp đi lặp lại. Cuối cùng, cô sẽ có được một thứ khác với sự lóe sáng tức thời của một thiên tài, nhưng khi những người bình thường khác nhìn thấy, họ sẽ tự hỏi làm thế nào cô làm được điều đó.”
Mochizuki chỉ vào mặt mình.
“Chúng ta có một người như vậy ở đây.”
Cô chỉ vào Asano.
“Và một người nữa. Bằng cách kết hợp kiến thức bình thường của cả hai chúng ta, chúng ta gần như có thể đảm bảo thành công. Bây giờ cô đã thấy tình huống của chúng ta hoàn hảo như thế nào để giải quyết vấn đề đang tồn tại chưa, Asano-sama?”
“Cũũng không hẳẳn?”
“Jud,” Mochizuki nói. “Chúng ta đã đến một điểm mà chúng ta có thể đánh bại một thiên tài trong khi vẫn là người bình thường.”
“Ừ, để xem có được như vậy không,” Unno bình luận với một nụ cười gượng. Kiyomasa cảm nhận được một sự gần gũi mới mẻ trong đó.
Họ đã từng là kẻ thù và vẫn chưa hẳn là đồng minh.
Nhưng cô trân trọng việc Sanada đang huấn luyện cho các đàn em của mình. Hai người đó vẫn còn nhiều không gian để phát triển và kỳ nghỉ dài là cơ hội hoàn hảo để họ nở rộ.
…Tốt.
Khi Azuchi đón đơn vị của Nabeshima và Asano sau Chiến dịch Keichou, họ đã kiệt sức và bị thương, nhưng hơn thế nữa, họ cảm thấy thất bại.
Asano đặc biệt bối rối không biết phải làm gì. Nabeshima có xu hướng bận rộn vào những lúc như vậy, nên cô đã tự đánh lạc hướng mình bằng cách sửa chữa con rồng máy.
Điều đó không hiệu quả với Asano, chủ yếu là vì cô chưa bao giờ trải qua một thất bại lớn như vậy. Katagiri đã ân cần đưa cô đi cùng trong các công việc, nhưng…
“Kiyomasa,” Hachisuka đã nói. “Cô có lẽ không nên để Katagiri biết, nhưng các đàn em nói rằng họ không thể chịu đựng nổi cậu ta.”
“Lần này cậu ta lại làm gì nữa?”
Nhờ đó, Kiyomasa vẫn luôn lo lắng cho Asano.
Nhưng bây giờ Mochizuki đang làm việc cùng cô gái này. Huấn luyện viên của cô chỉ về phía một đám cây thấp trong lòng chảo và nói rằng cô sẽ dạy Asano một số kỹ thuật thực hành.
Tất cả những điều này chắc chắn sẽ rất quan trọng đối với Asano.
…Và cả đối với mình.
Mình cần phải học cách tự mình xoay sở.
“––––?”
Kiyomasa nghe thấy một tiếng gầm sâu trên bầu trời.
Nó đến từ phía đông nơi có một hình dạng thuôn dài, màu xanh nhạt có thể nhìn thấy được.
Đó là Ariake.
“Ồ, Ariake đã mở lớp giáp cho Musashi,” Unno nói. “Việc sửa chữa Azuchi cũng đã hoàn tất rồi, phải không? Vậy nếu Azuchi không rời Kantou trước khi Musashi rời Ariake, họ sẽ phải chiến đấu với một Musashi đã được sửa chữa.”
“Tôi nghe nói Musashi sẽ đến Kantou vào ngày mùng 10. Tức là hôm nay, vậy việc sửa chữa của họ thì sao?”
“Họ hình như đã hoàn thành nó trên tàu trong khi đi thăm các quốc gia Kantou. Bởi vì họ không thể khởi hành đột ngột khi đang ở trong Ariake. Vì vậy,” cô nói. “Bây giờ việc sửa chữa của Azuchi đã hoàn tất, Musashi chắc chắn đang vào Ariake để kiểm tra toàn bộ. Việc đó sẽ mất đến tận đêm khuya. …Và cô biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó, phải không?”
“Jud,” là tất cả những gì Kiyomasa nói về điều đó.
Đây giống như một mật mã giữa Azuchi và Musashi. Họ sẽ không gặp nhau, họ sẽ không nói chuyện, nhưng Azuchi sẽ rời Kantou vào đêm muộn và Musashi sẽ đến thay thế vị trí đó và bảo vệ khu vực.
“Tất cả đều thật phiền phức.” Unno chỉ lên bầu trời phía đông nam. “Mất một thời gian, nhưng với tôi, việc Azuchi khởi hành báo hiệu sự kết thúc của tất cả những gì đã xảy ra ở Kantou.”
Christina ngước nhìn khi bầu trời xoay quanh Musashi.
Đây là bầu trời xanh của đầu giờ chiều. Cô đã nghĩ trời sẽ nóng vì là mùa hè, nhưng lại ngạc nhiên vì thời tiết khá dễ chịu nhờ độ cao và lớp đệm khí quyển.
…Nördlingen có hàng rào phòng thủ và một mức độ kiểm soát khí quyển nhất định.
Nơi ở của nhà Nagaoka nằm ở vùng ngoại ô và do đó nằm ngoài phạm vi đó, nên mỗi khi cô đi bộ vào Nördlingen, sự khác biệt tinh tế trong môi trường khiến cô có cảm giác như đang đi đến một vùng đất xa lạ.
Nhưng cô đã từ bỏ tất cả những điều đó để có mặt ở đây bây giờ.
Cô bước về phía cầu thang dẫn lên Học viện Ariadust Musashi.
Mặc dù thời tiết đẹp, các công trình nhân tạo vẫn hấp thụ nhiệt từ mặt trời. Hơi nóng lung linh bốc lên từ các bậc thang và một ít sương mù được phun ra định kỳ trên các chiếu nghỉ để giữ cho chúng mát mẻ.
Và khi cô nhìn lên chiếu nghỉ đầu tiên, cô thấy…
“Tadaoki-sama.”
“Sao lâu thế? Ta đang định đi lên, cứ ngỡ cô đã ở trên đó rồi.”
“Tại sao ngài không đi?”
Anh chỉ về phía mũi tàu.
“Ta thấy cô trên đường đến đây.”
“Thì ra là vậy.”
Liệu anh có nghĩ rằng mình có thể thấy cô nếu anh trèo lên chiếu nghỉ đầu tiên không?
Hay anh đang trên đường đi lên và chợt quay lại nhìn một cách ngẫu hứng?
Dù sao đi nữa, cô mừng vì mọi chuyện đã diễn ra như vậy. Mình đã trở nên dễ hài lòng quá rồi, cô tự nhủ.
Cô bước lên đi cạnh anh.
“Đi thôi,” anh nói và cô đáp lại bằng một tiếng “Jud”.
“Đồ bơi của ngài đâu, Tadaoki-sama?”
“Ta đang mặc bên dưới quần áo.”
Cô không biết phải đáp lại thế nào và suýt chết ngất. Tay cô cần phải làm gì đó, nên cô nắm chặt chúng thành nắm đấm và vẫy lên vẫy xuống một chút.
“…Cô đang làm gì vậy?” anh hỏi.
“L-là lỗi của ngài.”
“Hửm? Ồ, ta hiểu rồi.”
Anh chìa tay ra.
Cô thoáng bối rối, nhưng rồi cô hiểu ý anh.
Anh đã hiểu sai lý do tại sao cô bị tụt lại phía sau và vung vẩy tay trên cầu thang.
Có lẽ cô nên nói với anh rằng anh đã sai và thừa nhận đó là do tâm trí đen tối của mình, nhưng nếu cả hai cùng có lợi từ việc này, thì tại sao không thuận theo nó? Vậy nên…
“Cảm ơn ngài.”
Khi cô nắm lấy tay anh, anh siết chặt và kéo.
“Không có gì,” anh nói, kéo cô đi. Ngài biết không, Tadaoki-sama, khi dẫn ai đó lên cầu thang, ngài cần phải kéo lên để đỡ họ. Vội vàng kéo họ về phía trước như thế này thực ra rất nguy hiểm.
Rồi họ đi qua lớp sương mù.
Họ ngước lên và thấy tòa nhà của Học viện Ariadust Musashi.
“Tôi tự hỏi mọi chuyện sẽ ra sao,” cô nói.
“Ừ, tổ chức một cuộc họp trong khi đang chơi ở hồ bơi có vẻ vô trách nhiệm và suồng sã quá.”
“Tôi không phiền đâu, Tadaoki-sama. Suy cho cùng…”
Họ sắp thảo luận về mối quan hệ giữa Thụy Điển và Musashi. Họ sẽ chủ yếu bàn bạc về mức độ tham gia của cô và Thụy Điển vào việc can thiệp của Musashi trong Sự biến Chùa Honnouji.
Christina tóm tắt những suy nghĩ chính của mình về tương lai của họ.
“Ngài không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra với những người này đâu.”