Trans: KurosakiJin
Edit: KurosakiJin
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Hm, tại sao cô lại ở đây?"
“Câu nói vừa rồi, tôi sẽ đáp lại y hệt như vậy với anh. Thế còn anh, tại sao lại ở đây?”
Một ngày ấm áp vào tháng 10 của lịch âm dương (tháng đầu tiên truyền thống của mùa đông, khoảng tháng 11), tại sân thượng. Hiện tại, Kanata năm hai thuộc khoa chính thức và Rico năm hai thuộc khoa dự bị, chả hiểu vì lý do gì mà cả hai lại cùng lúc có mặt tại sân thượng. Lúc này là khoảng 10 giờ sáng hơn. Thông thường thì đáng lẽ ra vào giờ này là các học sinh đều phải ở lớp học mới phải.
Đây là ngày thứ ba kể từ khi Kanata bắt đầu khóa huấn luyện đặc biệt.
Ngày mai là ngày diễn ra trận đấu mô phỏng. Hôm nay là ngày cuối cùng của khóa huấn luyện đặc biệt.
Cả hai tuy đang trốn học, nhưng mà trong họ vẫn rất thản nhiên......
"Hm, hôm nay tôi cảm thấy không muốn đến lớp cho lắm."
"Tôi cũng có lý do tương tự như vậy. Tôi không có hứng với những tiết học vớ vẩn."
Trong khi Kanata đang chợp mắt bên cạnh tháp nước, thì bỗng dưng có người nào đó đã chắn đi ánh nắng dịu dàng đang chiếu vào cậu. Người đó không ai khác chính là Rico. Cô mang theo một tấm thảm dã ngoại có họa tiết hình con dực long, và trải nó ra ngay bên cạnh Kanata.
"Hm, họa tiết dễ thương đấy chứ."
"Guh...... nhưng tôi chỉ sử dụng nó vì có hứng thú với mặt học thuật thôi đấy!"
Nói xong, Rico nằm dài trên tấm thảm dã ngoại. Vào ngày hôm qua, cô cũng cảm thấy phiền phức khi đến lớp nên cô đã kiếm một cái cớ thích hợp để đến phòng y tế ngủ. Quả nhiên là nếu đến phòng y tế trong hai ngày liền thì sẽ rất khả nghi, nên hôm nay cô mới quyết định tới sân thượng trốn tiết.
Ánh nắng mặt trời ló qua những kẽ hở trên những đám mây, và chiếu xuống chỗ cả hai đang nằm.
"Fuu, chói thật đấy. Tuy nhiên một nữ thần như tôi đây thì còn chói sáng hơn cả mặt trời."
"Này cô biết gì không? Cô đúng là kiểu người có thể nói ra những câu xấu hổ với vẻ mặt tỉnh bơ như thế đấy."
“Nếu là người phàm thì có thể sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng một nữ thần như tôi đây thì không có gì phải cảm thấy xấu hổ cả."
Thay vì có cảm giác tận hưởng như Rico khi trốn học, thì Kanata lại có vẻ khá buồn tẻ. Dù sao thì chuyện đó cũng là điều hiển nhiên thôi. Sở dĩ lý do mà cậu trốn học và có mặt ở đây là vì lớp C năm hai đang phải kiểm tra sức khỏe. Vì trong quá trình kiểm tra sức khỏe sẽ có phần đo lường sức mạnh ma lực, nên đối với một người đang mất đi sức mạnh ma lực mà lại ở đó thì sẽ rất tệ.
Đó là một bí mật mà cậu phải giữ kín. Tuyệt đối không thể để người khác biết được.
Mang trong mình tình trạng gần như mất hết ma lực, và ẩn chứa thứ sức mạnh của kẻ thù không đội trời chung của nhân loại, thứ sức mạnh của Ma Giáp Trùng────Nguyền lực. Hiện tại, cậu đang nỗ lực hết sức mình để đào tạo các thế hệ trẻ với tư cách là một Hướng Dẫn Sư, và đồng thời cậu cũng đang khám phá danh tính và cách sử dụng sức mạnh đó.
Việc sở hữu trong mình thứ sức mạnh của kẻ thù không đội trời chung của nhân loại, là một trong những lý do chính khiến cậu cố tình không tham gia trận đấu xếp hạng và bị coi như kẻ phản bội.
Có một câu nói rằng sức mạnh càng nhiều, tổn thất càng lớn.
Điều đó cũng là hiển nhiên thôi, Kanata rất đồng tình với câu nói đó. Việc sở hữu một thứ sức mạnh vượt quá mức chịu đựng của một con người thì không khác gì là tự hủy hoại bản thân mình. Sức mạnh dù có mạnh đến đâu đi nữa mà lại không thể kiểm soát nó thì cũng trở nên vô nghĩa.
Điều này cũng tương tự đối với cậu lúc này.
Trận chiến ngày kia với Ma Giáp Trùng. Khi cậu đã giải phóng <Băng Lực>, nhưng do sức mạnh đó quá khủng khiếp nên cơ thể của Kanata đã gần như bị nghiền nát toàn bộ và ngất hoàn toàn đi sau đó. Tuy nhiên, sau đó, những vết thương đã hoàn toàn hồi phục chỉ trong vài ngày bởi khả năng tái tạo của nguyền lực.
Cơ thể của cậu hiện tại đang ở tình trạng ngoài tầm hiểu biết.
Với tình trạng như vậy nên cũng không có gì là phải bất ngờ với những điều đã xảy ra.
Cũng chính vì vậy, cậu bắt đầu thấy việc nuôi dưỡng thế hệ trẻ là điều rất có ý nghĩa.
Vì ngay cả khi cơ thể này có bị nghiền nát vào một ngày nào đó, thì cậu vẫn có thể yên tâm giao lại Thành Phố Nổi cho họ bảo vệ.
Rico, người đang ở ngay trước mắt cậu, là một trong những người mà cậu tin tưởng giao phó tâm tư của mình.
"Có chuyện gì à? Không lẽ là anh 'đổ' tôi rồi à?"
Kanata thẳng người dậy và nhìn chằm chằm vào mặt Rico.
Có lẽ là Rico đã nắm được hoàn toàn ý định của khóa huấn luyện đặc biệt rồi. Tuy nhiên, Misora thì vẫn chưa nắm bắt được gì.
Trong ba cô học trò này, thì người có đầu óc thông minh nhất chính là Rico. Tuy cậu không dám đề cập đến tính cách, nhưng kiến thức mà Rico có thì không thể không thừa nhận.
"Không có chuyện đó đâu. Với lại tôi có một chuyện muốn thỉnh cầu với cô đây."
"Nếu là tỏ tình thì tôi sẽ từ chối đó. Những người mà có thể chiếm lấy trái tim của một nữ thần thì chỉ có những người có cùng cấp bậc với nữ thần mà thôi."
"Làm gì có chuyện tôi sẽ đi tỏ tình với con nít chứ."
"......Fu, uu, r-ra vậy......(Shobon)"
"T-Tại sao cô lại có vẻ mặt hơi thất vọng đó vậy?"
"......Không, không có gì hết! Thế rốt cuộc thì anh muốn thỉnh cầu gì, mau nói ra đi!"
"Đó là chuyện về Misora, tôi muốn cô cho cô ấy vài lời khuyên."
"Tại sao một nữ thần như tôi lại phải cho Misora lời khuyên chứ?"
"Thì, chả phải là vì cô đã nắm bắt được ý định của khóa huấn luyện đặc biệt của tôi sao?"
"Chuyện đó là điều hiển nhiên rồi. Anh nghĩ tôi là ai chứ? Rico Flamel đấy.”
Rico cũng thẳng người dậy và vén tóc ra sau lưng với điệu bộ như một cô công chúa quý tộc.
"Đấy là nó đấy, giờ cô đã hiểu lý do tại sao tôi muốn Rico cho lời khuyên chưa?"
"Fuu, tôi đã cho lời khuyên rồi, chả qua Misora là một kẻ ngốc nên cô ta chả thể hiểu được mà thôi. Thật là lãng phí công sức."
"Hm, Misora không thể hiểu được, à? Đúng thật là cô ấy không có thông minh như cô, nên cũng không có gì lạ khi cô ấy không hiểu."
Kanata thản nhiên nói xấu học sinh của mình, rồi cười tự tin.
“Nhưng mà, cô ấy cũng có lối suy nghĩ của riêng mình. 'Mình đang tìm kiếm điều gì vậy nè' hay là 'làm thế nào để tiểu đội có thể trở nên mạnh hơn' chẳng hạn. ......Này Rico, nếu cô là nữ thần thì xin hãy cho tôi mượn một chút sức mạnh của cô đi. Cô hiểu rõ ý định của khóa huấn luyện đặc biệt của tôi cơ mà.”
"Đúng là tôi có hiểu, nhưng không có nghĩa là tôi tin tưởng ở anh. Theo kết quả thì là chúng tôi đã thua 12 trận liên tiếp, có nghĩa là khóa huấn luyện đặc biệt lần trước không mang lại kết quả gì cả."
Tuy có vẻ khá khắc nghiệt, nhưng đó lại là sự thật. Misora và Lecty, những người đã trải qua khóa huấn luyện đặc biệt của Kanata, mặc dù kỹ năng chiến đấu của họ đã cải thiện đáng kể, nhưng đúng thật là họ đã không thể giành chiến thắng trong trận đấu xếp hạng.
Ngay cả khi cậu đang đối mặt với sự thật phũ phàng này, nhưng sắc mặt của Kanata không hề thay đổi.
"Hm, vậy là cô muốn có kết quả? Hay là không muốn có kết quả đây?"
“......Tôi không thích bị thua cuộc. Nếu cứ phải nếm trải sự cay đắng của thất bại liên tục như vậy, thì tôi cũng sẽ sớm rời khỏi tiểu đội này thôi. Hay nói đúng hơn là, nếu tôi thua trong trận đấu mô phỏng ngày mai, tôi sẽ rời khỏi tiểu đội này."
Như thể để đe dọa Kanata, giọng nói của Rico trở nên cực kỳ gay gắt.
Tuy nhiên, khóe miệng Kanata bỗng nhiên nhếch lên.
Này, Rico. Những gì cô nói vừa rồi là vô thức chứng minh rằng tiểu đội của chúng ta vẫn còn một tia hy vọng đấy.
"Tại sao anh lại thể hiện bộ mặt vui sướng như thế chứ? Bộ tôi đã nói gì đó sai à?"
“Ai mà biết.”
Cảm thấy mình bị đối xử như một kẻ ngốc, Rico trừng mắt nhìn Kanata.
Kanata sau đó nhìn thẳng vào ánh mắt đó của Rico.
"......Này Rico. Cô là một người rất thông minh, nhờ có cô mà tiểu đội lý tưởng tôi đang nhắm đến, có lẽ sẽ không còn là viển vông nữa. Nhưng mà nhá, cái lý tưởng của con người───nó thực chất là một trí tưởng tượng mơ hồ mà thôi. Rồi cô sẽ phải đối mặt với những thứ mà cô căm ghét, phải như vậy thì cô mới có thể biến cái lý tưởng đó thành sự thật được. Ví dụ đi, tuy là tôi biết là cô rất ghét đổ mồ hôi đấy, nhưng nếu cô gắng hết sức đối mặt với nó, thì chả phải sẽ rất đáng nể sao?"
“..............................”
“Chỉ một chút thôi cũng được. Trong giờ nghỉ trưa, Misora sẽ tự tập luyện ở trường bắn. Hãy tới đó mà gặp cô ấy. Tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ rất vui khi được gặp cô đấy."
Kanata nói với một vẻ mặt cực kỳ thích thú. Không biết vì lý do gì khi Rico nhìn vào vẻ mặt ấy, thì cô lại cảm thấy đây là lần đầu tiên mình gặp phải một người kỳ lạ đến như vậy kể từ khi sinh ra tới nay.
~~~~~~~
Giờ nghỉ trưa. Tại một góc của sân tập ở trường bắn.
"Yare yare, tuy là tôi ghét việc đổ mồ hôi từ việc luyện tập."
Dạo gần đây ngay khi vừa ăn trưa xong, Misora lúc nào cũng ngay lập tức biến mất một cách nhanh chóng. Sau đó, ngay trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa, Rico lại nhìn thấy Misora xuất hiện trở lại tại phòng tiểu đội.
Tuy nhiên, cô không biết rằng Misora đã đến trường bắn để tự luyện tập cho tới khi Kanata nói.
Đây có phải là núi này cao thì sẽ có núi khác cao hơn không?
Rico thực sự đánh giá cao về người hướng dẫn của mình, cô cho rằng cậu là một người sắc sảo, ngay cả khi cậu rất thất thường. Không giống với bất kỳ người nào khác, Kanata không bị ràng buộc bởi lẽ thường, Rico thừa nhận rằng cô có một sự đồng cảm với điều đó.
Mà để chuyện này qua một bên đi.
"...... Đúng là một cách bắn tệ hại mà."
Không chỉ đối với các mục tiêu di động chạy trên đường ray bằng phẳng mà còn có các mục tiêu cố định được đặt trên các tảng đá gồ ghề, tất cả đều rất khó để bắn trúng. Tại trường bắn, Misora đang đổ đầy mồ hôi trên trán, trên tay cầm một thanh Pháo Kiếm Ma Thuật với ánh mắt xuyên thấu chuẩn bị nhắm mục tiêu kế tiếp.
Rico ngay lập tức hiểu được rằng Misora thực sự đang luyện tập rất điên cuồng.
Rico vô tình tiến gần lại. Tuy nhiên, ngay cả khi cô đã đứng ngay phía sau, Misora vẫn không hề hay biết gì. Cô chỉ biết dành hết tâm chí đến việc bắn trúng mục tiêu mà thôi.
“…...Misora.”
"Nm!? R-Rico...... cậu đang làm gì ở một nơi như thế này thế?"
"Ai mà biết. Cô chỉ cần biết là hãy làm theo những gì tôi sắp nói là được rồi."
Những lời khó hiểu của Rico hoàn toàn khiến cho Misora hoang mang. Tuy nhiên, cô lại cảm thấy biểu hiện của Rico có gì đó khác hẳn mọi khi, nên cô đã quyết định sẽ ngoan ngoãn làm theo những lời của Rico.
Rico tiếp tục nói.
“Khi bắn, hãy dùng cằm áp chặt vào, đừng có nghĩ những thứ phức tạp gì khác. Đừng có áp chặt quá, hãy thả lỏng một chút. Đúng rồi. Tiếp theo là phần ngắm bắn. Di chuyển sang phải 12 độ và lên trên 13 độ. Nếu làm như vậy thì cô sẽ không thể ngắm chính xác được đâu...... cô di chuyển quá mức rồi. Sửa nó lên ba độ. Fuu, cuối cùng là nín thở và bóp cò."
Misora bóp cò khi Rico vừa nói xong. Một tiếng bom phát ra từ một cú sốc nhẹ khi vừa bắn.
Phát bắn xuyên qua một mục tiêu cố định ở khoảng cách 300 mét, phát bắn như bị hút bởi mục tiêu, chẳng mấy chốc mục tiêu bằng gỗ tròn đã bị nghiền thành cát bụi.
"......Trúng, Trúng rồi!"
"Chuyện đó là tất nhiên rồi, bởi vì tôi là người cho lời khuyên mà."
Nhìn vào mục tiêu bị vỡ nát, Misora lộ ra vẻ mặt không thể tin vào những thứ mà cô đang thấy.
Ngược lại với Misora, Rico thì đang quan sát Misora một cách chi tiết với vẻ ngoài rằng đó là điều hiển nhiên.
Dù Rico có cho lời khuyên bao nhiêu đi chăng nữa, thì việc bắn trúng một mục tiêu cũng không hề dễ dàng như vậy.
Dù có thần bắn tỉa trên đời này, thì cũng chỉ phù hộ cho những ai nỗ lực không ngừng nghĩ mà thôi.
Lặp đi lặp lại hành động bắn tỉa hàng nghìn, hàng vạn lần. Cùng với những cảm xúc vui, buồn khi bắn trúng hoặc bắn trượt, cô vẫn tiếp tục miệt mài trau dồi kỹ năng bắn tỉa của mình. Nữ thần bắn tỉa sẽ chỉ đến khi ta liên tục cống hiến hết sức mình cho công việc ngày này qua ngày khác mà thôi.
Để có được một kết quả như vậy không chỉ là nhờ vào lời khuyên của Rico.
Đó là thành quả của những nỗ lực hàng ngày của Misora. Rõ ràng cô ấy đang dần tiến bộ hơn.
Tuy là Rico không hiểu nỗ lực là gì, nhưng...... cô đã ngay lập tức hiểu được nó là gì sau những gì vừa chứng kiến.
"Này Misora. Về khóa huấn luyện đặc biệt của tiểu đội."
“Chuyện gì?”
“Nếu cô muốn xin lời khuyên, tôi có thể cho cô vài lời."
Một lời đề nghị cực kỳ hiếm hoi đến từ Rico, Misora lập tức bỏ tư thế bắn của mình và quay sang Rico.
"...... Mình không cần. Cậu và cả Lecty đều đã tự mình tìm ra ý nghĩ của khóa huấn luyện này, nếu chỉ có một mình mình được cho lời khuyên thì không phải là quá hèn nhát sao?"
"Fuu, Vậy à?"
Sau đó Misora ngay lập tức đặt lại thanh Pháo Kiếm Ma Thuật của mình lên ngang lưng và tập trung vào việc bắn tỉa một lần nữa.
"Vậy thì, từ giờ tôi sẽ tự nói chuyện với chính mình vậy."
Nhìn thấy Misora như vậy, Rico lần đầu tiên đưa ra lời khuyên chân thành của mình.
Nếu lúc nãy Misora mà yếu đuối cầu xin lời khuyên từ cô, thì Rico vốn định sẽ chế nhạo cô ấy ngay lập tức. Nhưng, có vẻ như Misora không phải là một con gái yếu đuối như vậy.
“Hãy cố gắng nhìn kỹ xung quanh hơn một chút. Cô có thể nhìn thấy gì từ xung quanh mình trên bầu trời?"
“Nm!?”
"Đó là tất cả những gì của cuộc tự sự của tôi."
Sau khi nói những gì mình muốn nói, Rico ung dung rời đi.
Misora, người bị sốc với hành vi bất thường của Rico, đã há hốc miệng nhìn theo bóng lưng đang bỏ đi của cô.
~~~~~~~
<Mystogan> tại độ cao 4.000 mét. Vùng trời huấn luyện thứ ba. Ngày thứ ba của khóa huấn luyện đặc biệt.
Vị trí của từng người vào ngày hôm nay là, tiên phong Misora, trung phong Rico, và hậu vệ Lecty. Còn Kanata thì đi theo Misora.
Khóa huấn luyện đặc biệt bắt đầu.
Các mục tiêu loại Achernar bay rải rác khắp nơi trong vùng trời phía trước. Kanata nói trong khi quan sát Misora, người đang hạ từng mục tiêu từ những phát súng của mình.
Nghe nói dạo gần đây cô đã cố gắng luyện tập rất nhiều trong giờ nghỉ trưa nhỉ. Tôi có nghe Rico nói lại rằng cô đang rất cố gắng tập luyện mỗi ngày để cải thiện kỹ năng bắn tỉa của mình."
“...... Chuyện Rico chủ động đến tìm tôi tôi đã nghĩ là rất bất thường rồi, không lẽ là do anh đã kêu cô ấy làm vậy?"
"Ai mà biết. Bỏ chuyện đó qua một bên đi, Rico đã cho cô lời khuyên gì thế?"
"...... Cậu ấy bảo là hãy quan sát xung quanh nhiều hơn."
Đó là một lời khuyên khá hữu ích đấy chứ, Kanata thầm nghĩ cùng với sự ấn tượng của mình. Có lẽ do tính khí nóng nảy của Misora nên cô thường không để ý những thứ xung quanh mình.
“A~mou, sao từ nãy đến giờ chúng cứ bay theo bầy đàn vậy......!?”
Nhiệm vụ của một tiên phong là gì───có phải là triệt tiêu càng nhiều kẻ thù càng tốt───Misora với suy nghĩ thiếu khách quan đó trong đầu, đang cố gắng suy nghĩ về câu trả lời chính xác, trong khi bắn vào các mục tiêu đang bay trước mặt mình.
Ngay cả khi là cô được cho lời khuyên là phải nhìn xung quanh kỹ hơn, nhưng cô vẫn không thể tìm ra được câu trả lời......
“Xung quanh, mình ư......”
Đúng vậy. Câu trả lời nằm ở xung quanh cô đấy.
"Không lẽ là...... anh sao?"
Trời ạ, tại sao cô ta lại có thể ngốc đến thế này vậy kìa?
"Chuyện, chuyện gì chứ!? Tôi cảm thấy dường vừa rồi sự đánh giá của anh về tôi đang giảm xuống đấy......"
"Là cô chỉ tự suy diễn ra thôi nên cứ yên tâm đi. Nhưng, cô còn một chuyện còn quan trọng hơn cần phải bận tâm đấy."
Kanata đưa ngón tay chỉ ra điều mình muốn nói.
"Hãy thả lỏng vai nhiều hơn một chút đi."
Tuy nhiên, Misora đang ở trong tư thế bắn cùng với thanh Pháo Kiếm Ma Thuật được nâng ngang lưng.
Liệu cô ấy cô nghe thấy hay không, Kanata không xác định được.
Để ngăn chặn dòng quân địch đang lao tới. Misora liên tục bóp cò.
Trước mắt Misora là một vùng trời quá rộng lớn, nếu chỉ với sức của một mình cô thì việc có thể chống chọi lại là hoàn toàn bất khả thi.
Vì vậy, Misora đã tận dụng triệt để tốc độ gia tốc của mình.
Cô cố gắng ngăn chặn bầy đàn Achernar đang ập đến như bão lũ.
Một mình đối chọi với tất cả kẻ địch, không ngừng bay với tốc độ cao, và liên tục bắn ra những phát pháo ma thuật không ngừng nghỉ cho đến khi nào cô không còn sức và ma lực nữa thì mới thôi.
Tuy nhiên, nếu nói quân địch tựa như một dòng nước chảy rất xiết, thì Misora không khác gì một con đập nhỏ bé cả, với sức của một con đập nhỏ bé thì không thể nào ngăn chặn được dòng nước chảy xiết được.
Chuyện bị quân địch xuyên thủng tuyến phòng thủ sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra mà thôi.
Vẫn còn có thể đối phó được, đó là những gì mà Misora nghĩ, rồi vội vã quay đầu lại phía sau.
"Rico-san, mình lên thôi."
"Ừ, vậy thì bên dưới và bên trái giao cho Lecty đấy. Tôi sẽ lo quân địch từ bên trên và bên phải."
Nm......!?
Đáng lẽ ra là hai người họ phải bối rối khi ở vị trí mà họ không quen mới đúng chứ, nhưng đằng này họ lại có thể phân chia vai trò một cách rất nhuần nhuyễn. Trung phong Rico tập trung vào việc bắn những mục tiêu tầm xa, và bỏ lơ hoàn toàn những kẻ địch ở cự ly gần. Cô thậm chí không hề đuổi theo mà cứ mặc cho chúng thản nhiên tiến vào vị trí hậu vệ, vì một khi chúng đã tiến vào trong thì chúng sẽ ngay lập tức trở thành con mồi của Lecty đang đợi ở đó.
Trong ánh mắt sững sờ của Misora, là hình ảnh hai người đồng đội của mình đang mỉm cười ngay cả khi đang ở trong trận chiến.
Misora ngay lập tức quay trở lại phía trước, và tiếp tục bắn hạ những mục tiêu đang bay đến từ phía trước.
Cô đồng thời nghĩ.
Rõ ràng là hai cậu ấy đều được giao cho một vị trí mà họ không hề quen thuộc......, Nhưng mà hai cậu ấy, đang phối hợp rất ăn ý với nhau đúng không?
Làm thế nào mà họ có thể phối hợp được với nhau như vậy chứ?
Để có thể phối hợp ăn ý với nhau, ta phải nắm bắt được những hành động của người phối hợp.
Làm sao để nắm bắt được những hành động của đối tác ư? Tất nhiên là dựa vào tính cách và thói quen của từng cá nhân rồi. Tuy nhiên, vẫn còn một cách đơn giản hơn.
Đó là bản chất của từng vị trí. Mỗi một vị trí đều sẽ có một thao tác hành động phù hợp với vị trí đó.
Nếu là Lecty thì...... Misora nghĩ. Khi ở vị trí tiên phong, cậu ấy sẽ có những thao tác linh hoạt hơn. Hơn nữa, cậu ấy hạ gục kẻ địch cũng rất là khéo léo.
Nếu Lecty là tiên phong, cậu ấy sẽ di chuyển với bán kính nhỏ hơn và đảm bảo rằng sẽ hạ gục được những kẻ địch theo bầy đàn.
Misora vừa tấn công kẻ địch vừa tưởng tượng ra những thứ đó trong đầu. Sau đó cô bắn hạ được ba mục tiêu đang theo đàn. Đồng thời cùng lúc đó, cô bất giác cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ.
Chuyện gì vậy kìa? Bầu trời bỗng dưng trở nên rộng hơn ư......?
Mình có thể thấy được.
Rico đang điềm tĩnh quan sát tình hình rồi bóp cò bắn hạ kẻ địch, còn Lecty thì nhanh chóng kết liễu từng mục tiêu bằng Song thanh Kiếm Ma Thuật.
Mình có thể thấy được.
Có thêm bốn mục tiêu nữa đang bay về phía tiên phong. Và theo sau chúng là hàng chục mục tiêu khác bay theo đàn bám theo.
Mình có thể thấy được.
Bên cạnh cô, Kanata quan đang quan sát cô cùng với một cái cười khẽ.
......Chẳng lẽ là, do mình đã nghĩ là chỉ có một mình bản thân là đang cố gắng hết sức nên mình đã tự cô lập bản thân sao?
Không phải là do bầu trời trở nên rộng hơn. ───Mà là tầm nhìn của mình đã trở nên rộng hơn.
Dù có ở vị trí không quen thuộc đi nữa thì mình vẫn còn có những người đồng đội ở bên mình cơ mà. Chẳng lẽ là, tất cả những gì mình cần chỉ là dựa dẫm vào đồng đội, và tin tưởng họ nhiều hơn thôi sao?
Thứ trói buộc Misora từ khi khóa huấn luyện bắt đầu tới giờ là do một câu thần chú mang tên "không quen".
Và thứ đã phá vỡ câu thần chú đó là sự nỗ lực của chính Misora.
Ngoài ra, còn có những người đồng đội luôn sẵn sàng hỗ trợ cô mỗi khi cô cần.
Những gì mà một người tiên phong cần làm trong tình huống này là thu hút sự chú ý của đối phương tiến về phía sau, và đồng thời triệt hạ càng nhiều kẻ địch càng tốt.
"Rico, Lecty. Hiện đang có bốn mục tiêu đang hướng về phía mình, các cậu có thể lo liệu bọn chúng được không?"
"Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng Misora-san, cậu có ổn không? Ngay cả khi cơ thể cậu đang ở trong tình trạng mất sức......”
"Nm, không phải vậy đâu."
"Fuu, coi bộ cô đã nhận ra được rồi thì phải. Nếu vậy thì, nhanh cái chân lên. Mau chóng kết thúc cái khóa huấn luyện phiền phức này đi."
Nếu chỉ như vậy thì trung phong Rico và hậu vệ Lecty, chắc chắn sẽ hạ được chúng.
Sẽ ổn thôi. Nếu chỉ với số lượng kẻ địch như vậy thì...... thấy chưa, mình biết ngay mà.
Như thể đã nắm được điều gì đó, Misora đã nâng thanh Pháo Kiếm Ma Thuật lên ngang lưng, và tiếp tục tích tụ ma lực. Cô nhìn thẳng về hướng kẻ địch đang bay tới.
Heh, cuối cùng cô cũng tìm ra được câu trả lời rồi sao? Misora.
Kanata mỉm cười nói.
Bằng cách trải nghiệm qua các vị trí khác nhau, thì sự thấu hiểu và đồng cảm với nhau giữa các vị trí của cả nhóm cũng sẽ được cải thiện một cách đáng kể. Không chỉ có vậy, cách này còn giúp cho cả nhóm có thể mở rộng được phạm vi chiến thuật và chiến lược, cũng như là mở rộng tầm nhìn trong trận chiến, và hơn hết nó chắc chắn sẽ gia tăng sức mạnh tổng thể của cả tiểu đội lên.
Cũng giống như lúc này, tiên phong Misora đã phán đoán được tình hình, và để Rico và Lecty lo liệu phía sau......
~~~~~~~
Tuyệt Kỹ Pháo Kiếm Ma Thuật────Ma Pháo Hội Tụ <Strike Blaster>
Một tiếng nổ lớn vang lên. Tác động từ độ giật như thể khiến cho cả cánh tay vỡ vụn. Một vòng xoáy ánh sáng trắng bạc bắn ra từ mũi của thanh Pháo Kiếm Ma Thuật và quét sạch tất cả các mục tiêu đang bay loại Achernar ở phía trước.
Cùng lúc đó, Rico và Lecty chết lặng và nhìn về phía Misora.
Misora dường như đã nín thở.
Sở dĩ cô vẫn chưa buông bỏ tư thế từ đòn tất sát của mình là vì, cô vẫn chưa bắt kịp được những gì mà mình vừa mới làm.
Thấy Misora như vậy, Kanata nói bằng một giọng điệu ấm áp với cô.
“Làm tốt lắm Misora. Cô cũng đã đủ tiêu chuẩn rồi."
Với một nụ cười mãn nguyện, Kanata đặt tay lên vai Misora.
~~~~~~~
Sau khi kết thúc khóa huấn luyện đặc biệt. Tại cuộc họp ở phòng tiểu đội.
Để giải thích chiến lược cho trận đấu mô phỏng, nên Kanata đã đi đến phòng thiết bị để mượn một cái máy chiếu về. Trong thời gian đó, cả nhóm Misora đã có một cuộc họp phản ánh về khóa huấn luyện đặc biệt, và do đó họ đang ngồi đối diện một cái với bàn bên trong phòng tiểu đội.
"Nhắc mới nhớ, Rico và Lecty có vẻ đã trở nên thân thiết với nhau hơn rồi thì phải."
Misora lẩm bẩm khi nhìn hai người họ ngồi cạnh nhau ở hàng ghế đối diện.
"Vâng! A-Anou...... Không hiểu tại sao, nhưng dạo gần đây mình cảm thấy rằng mình có thể hiểu được Rico-san đang nghĩ gì."
"À! Chuyện đó mình cũng có cảm thấy như vậy. Dù chỉ một chút thôi nhưng dường như mình đã hiểu được các cậu hơn trước rồi......"
Tại sao lại như vậy chứ? Misora và Lecty nghiêng đầu khó hiểu.
Rico khoanh tay nói với vẻ mặt tự tin.
"Fuu, là do khóa huấn luyện đặc biệt đó không chỉ dừng lại ở việc để chúng ta hiểu được vai trò của từng vị trí thôi đâu."
"Nm? Ý cậu là sao......?"
“Nếu muốn hiểu rõ vai trò của từng vị trí, thì cũng có nghĩa là hiểu rõ về người đang đảm nhiệm vai trò của vị trí đó. Dù là có ở cùng một vị trí đi nữa thì những động tác cũng sẽ khác nhau rất nhiều tùy thuộc theo thói quen và tính cách của mỗi người. Cũng chính vì vậy, việc thấu hiểu được vị trí của nhau cũng đồng nghĩa với việc thấu hiểu lẫn nhau.”
"Eh!? Vậy có nghĩa là……”
"Đó không chỉ dừng ở chỗ thấu hiểu vị trí của nhau, mà còn là điểm khởi đầu củng cố nền tảng chiến thuật giữa tiểu đội chúng ta, và làm gia tăng tình đồng đội của nhóm lên nữa."
Sau khi nghe Rico giải thích, Misora và Lecty ngỡ ngàng nhìn nhau.
“Ri, Rico! Cậu đã nhìn thấu nhiều đến vậy sao......”
"Ka, Kanata-san đã tính xa đến mức này sao!?"
"Chịu. Tôi không biết là anh ta đang nhắm đến mục tiêu xa cỡ nào. Nhưng, nếu là anh chàng đó thì───"
Cánh cửa phòng bỗng mở ra, Kanata với một chiếc máy chiếu trên tay bước vào.
"Được rồi. Cuộc họp phản ánh tới đây là kết thúc, giờ thì cuộc họp chiến lược...... Hm, cô bị sao vậy, Rico?"
"......Không, không có gì hết."
Tại sao Kanata, người đang ở ngoài, lại thông báo rằng cuộc họp phản ánh đã kết thúc?
Tuy khá nghi ngờ, nhưng Rico không tra hỏi và quyết định bỏ qua.
Dù sao thì, có hỏi anh ta thì anh ta cũng sẽ chối cho mà xem.
"Uh, tuy chỉ là video nhưng mà chuyển động của họ đúng là tuyệt thật đấy......"
Tại phòng của tiểu đội hạng F, cả nhóm Misora và Kanata đang cùng nhau xem trận đấu của đối thủ sắp tới của họ từ video được chiếu thông qua máy chiếu mà Kanata đã mang về. Misora và những người khác rất chú tâm vào đoạn video này. Những gì mà họ đang xem thông qua máy chiếu là, tổng hợp những đoạn phim được quay lại từ các trận đánh xếp hạng của tiểu đội B227, nhầm việc lên kế hoạch tác chiến cho trận đấu mô phỏng vào ngày mai.
Thể lực vượt trội cùng với thân hình nhẹ nhàng. Những chuyển động khiến cho người khác phải cảm thấy rất mượt mà, phối hợp nhóm rất ăn ý được hỗ trợ bởi lý thuyết rất vững chắc.
Đây là những thứ mà nhóm Misora chưa từng thấy trong số các đối thủ trước đây.
Cả nhóm Misora cứ chăm chăm nhìn vào những thứ mà họ không có.
“Cô gái này là Lily Lancaster là một đội trưởng xuất sắc lớn hơn các cô một tuổi. Cô ta lúc nào cũng vui tươi và rất hoạt bát. Ngoài ra, khả năng quan sát và kỹ năng chiến đấu của cô ta cũng đáng gờm.”
"Nếu vậy, nếu chúng ta không hạ được Lily-san thì chúng ta sẽ không thể thắng được đúng không?"
"Đúng vậy. Tuy nhiên, sẽ rất khó khi phải một chọi một với cô ta. Khả năng nắm bắt được tình hình trận chiến, và khả năng đưa ra những chỉ dẫn để dứt điểm đối phương cho đồng đội của cô ta đều được đánh giá rất cao. Tôi đoán là Yuri, đang đánh giá rất cao cô gái này."
Nói tới đây, quả nhiên chìa khóa để chiến thắng là phải hạ được Lily, tuy nhiên.
"Thế chúng ta dùng cách gì để hạ cô ta đây?"
"Hm. Thẳng thắn mà nói thì, chúng ta chỉ có đúng một cơ hội duy nhất để sử dụng con át chủ bài của chúng mà thôi.”
Vừa dứt câu, cả ba người ngoài Misora đều thở dài một cách nặng nề.
"Nhưng, nhưng làm vậy, liệu có ổn không......"
“Đó là chiến thuật hiệu quả nhất mà anh có thể nghĩ ra. Thành thật mà nói, chúng ta không còn cách nào khác để giành chiến thắng ngoại trừ cách này."
“Quả nhiên là ngoài cách đó ra thì chúng ta không còn cách nào để giành chiến thắng cả."
“Tuy nhiên, chúng ta phải làm hết những gì chúng ta có thể dù là có ở trong điều kiện hạn chế đi nữa. Để có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Và để có thể tiếp tục sống.”
"Cho là có làm vậy đi nữa, thì khoảng cách giữa sức mạnh của chúng ta và họ cũng không hề thay đổi. Dù là về kỹ năng hay kinh nghiệm chiến đấu thì tiểu đội hạng B bọn họ đều vượt trội hơn hẳn chúng ta.”
“Sự khác biệt về kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu, nhỉ. Chuyện này, quả nhiên đúng là vậy. Đúng là những khía cạnh này quả nhiên là không thể bù đắp được trong một thời gian huấn luyện ngắn ngủi được."
"Nhưng, chả phải là trước khi khóa huấn luyện đặc biệt bắt đầu anh đã nói là, ‘Nếu các cô có thể vượt qua được khóa huấn luyện đặc biệt này, thì các cô sẽ có thể cạnh tranh ngang tài ngang sức với tiểu đội hạng B' sao?”
“Kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu đâu phải cứ muốn có là có đâu, nó không phải là chuyện đơn giản như vậy đâu. Bộ tôi chưa nói với các cô à?"
"""Anh chưa hề nói gì về nó cả!!!"""
"Nhưng mà nè, bộ chuyện đó có liên quan gì tới chuyện chúng ta đang bàn sao?"
Tất nhiên là có rồi......!
Đó là những gì mà Misora muốn phàn nàn, nhưng cô đã cố gắng kìm nén nó lại.
Cô tự hỏi là liệu có phải là cậu quá vô tư hay không? Có thể nói là cậu chả bao giờ che giấu những suy nghĩ ngây thơ vô số tội của mình, và đơn giản đến mức không hề có một chút gì là độc đoán hay kiên quyết gì cả. Tuy nhiên, vào những lúc như thế này, ánh mắt của Kanata lại trở nên rất huyền bí đến mức khiến cho người nhìn không thể thốt lên lời.
Và sau đó, Kanata sẽ mang lại cho những người xung quanh lòng dũng cảm và sự tự tin vững chắc.
“Đồng đội là sức mạnh chính của một tiểu đội đấy. Nếu những đồng đội biết che đậy và bù đắp những khuyết điểm của nhau và cùng nhau chiến đấu với sức mạnh của team, thì các cô sẽ không thua được đâu. Với lại các cô cũng có chiến thuật để giành chiến thắng mà. Tất cả những gì chúng ta cần bây giờ là sự may mắn mà thôi. Dù sao thì đối với người nghiệp dư thì sẽ không thể tự dưng cạnh tranh ngang ngửa với người chuyên nghiệp ngay lập tức được. Chắc chắn là sẽ mắc phải vài sai lầm ngớ ngẩn nào đó, còn nếu tệ hơn nữa thì có thể sẽ mắc phải sai lầm khủng khiếp nào đó. Điển hình đặc biệt là Misora đây.”
"Eh? Tôi á!?"
Misora ngạc nhiên hỏi ngược lại để xác nhận, và những gì cô nhận sau câu hỏi đó là những cái gật đầu đồng tình.
“Tuy nhiên, dù có tệ đến đâu thì cũng sẽ có ít nhất một điểm nổi bật. Mỗi một con người đều có một thứ gì đó nổi bật của riêng mình. Đó là lý do tại sao các cô lại ở đây. Tại tiểu đội E601 thuộc Khoa Không Chiến Pháp Sư. ......Giờ thì, các cô đã biết là ai sẽ là người có thể hạ được tiểu đội của đối phương bằng một đòn rồi nhỉ?"
Tất cả mọi người ngoài Misora đều hướng ánh mắt về phía tên ngốc đã phá banh chính căn nhà của mình.
~~~~~~~
Phải mất một thời gian sau nhóm Misora mới có thể hiểu được chiến thuật một cách chi tiết.
Tất cả là do Misora không thể hiểu được cách chuyển động của vị trí của mình, nên Lecty đã mất rất nhiều thời gian để giúp cô nắm bắt được những gì cô cần làm để thực hiện chiến thuật. Kết quả là, cả hai đã phải về nhà muộn, và họ đã ở lại trường quá giờ quy định. Sau khi rời khỏi ngôi trường yên tĩnh, Kanata và những học sinh của cậu đến gần cổng trường.
Ở đó đã có ai đó đứng đợi sẵn. Cứ tưởng là do kẻ địch phục kích, Kanata đã chuẩn bị vào thế chiến đấu, nhưng.
"Hm, chuyện gì vậy? Em cố tình đứng đây đợi bọn anh suốt tới giờ à?"
“E-Em không có đợi bọn anh! Ai mà lại đi đợi đối thủ của mình vào trận đấu ngày mai chứ!”
Người đứng một mình ở cổng trường là, Yuri trong bộ đồng phục của mình.
Chắc là cô đã đứng đây đợi rất lâu rồi. Trên tay cô có một túi nhựa, và bên trong chỉ có mỗi giấy gói sandwich. Điều này chứng tỏ là cô đã đứng đợi từ rất lâu.
"Eh, nhưng mà sao tự dưng có cảm giác là em đang đợi vậy kìa. Với lại tiểu đội của em cũng đã giải tán và về nhà hết rồi còn gì."
"Tình cờ thôi, tình cờ thôi! Em chỉ tình cờ gặp Kanata-senpai và tiểu đội của anh mà thôi! Hơn nữa em...... muốn nói chuyện với em ấy."
Yuri nhanh chóng bước đến chỗ của Lecty.
"Sono...... Chuyện hôm trước thật sự cảm ơn em rất nhiều."
"Không ạ, em, em cũng vậy, sono...... chị, chị không cần phải khách sáo đâu ạ!"
Yuri và Lecty cứ cúi đầu bầu tỏ lòng cảm kích với nhau cứ như những nhân viên văn phòng cổ trắng lịch sự vậy.
Đúng thật là cái tính phép tắc và cứng nhắc của em ấy vẫn cứ như trước mà, Kanata không khỏi ấn tượng về điều đó từ Yuri.
Và sau đó Kanata và ba cô học sinh của mình đã cùng về nhà với Yuri.
Thông tin từ vụ việc liên tục xảy ra các vụ thương tích liên hoàn vào ban đêm dạo gần đây, hiện đã có thêm thông tin rằng đó là do một hồn ma của một Không Chiến Pháp Sư đã chết trong nhiệm vụ, và điều này đã tăng sự cảnh giác lên cho mỗi người.
Đi qua phố mua sắm, có rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa và tắt đèn. Có lẽ một trong những nguyên nhân khiến cho phố mua sắm thưa thớt như vậy là do các <Raven Nest> đang tuần tra vào ban đêm.
Về cơ bản, các học sinh bị cấm ra ngoài vào ban đêm.
"Hm, coi bộ Lecty và Yuri có vẻ hợp nhau quá nhỉ. À mà, không phải là hai em không thể hòa hợp được hay sao?"
Kanata nói với Misora đang đi bên cạnh mình.
“Chuyện đó bây giờ vẫn chưa được. Bởi vì chị ta là người hướng dẫn của đối thủ của chúng ta vào ngày mai đấy. Nếu chúng ta thân mật với chị ta quá nhiều thì sẽ khiến chúng ta do dự trong trận đấu đấy."
"Hm, có chuyện đó à?"
"Nhân tiện thì, Lecty chắc sẽ thích chị ta, vì Yuri-san là một người dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên mà."
“Dùng từ ‘đáng ngạc nhiên’ sao, thô lỗ quá đấy. Tôi thì nghĩ là em ấy rất vui khi có thể có một đàn em để chăm sóc mà thôi. À thì, nhìn Yuri vậy thôi chứ em ấy cũng có phần rất trẻ con, ngược lại em ấy có thể bị trêu chọc cũng không chừng.”
Sau khi đi qua phố mua sắm yên tĩnh, nhóm Kanata đến một ngã tư dẫn đến vùng ngoại ô.
Tới đây chỉ cần rẽ phải thì họ sẽ an toàn trở về ký túc xá Artemia, nhưng.
"Nm. Cho tôi hỏi cái này nhá? Anh có vẻ không phải là loại người không biết quan tâm gì đến những người đồng đội trong tiểu đội của mình. Vậy mà......”
Đột nhiên Misora nói một điều như vậy.
Cô sợ rằng mối quan hệ giữa người hướng dẫn và học sinh của bọn họ sẽ bị đổ vỡ. Chuyện đó tất nhiên là rất có khả năng sẽ xảy ra.
Nếu có thể, cô muốn giữ mãi mối quan hệ như hiện tại, chỉ cần là mối quan hệ giữa người hướng dẫn và học sinh như vậy là đủ rồi. Cô không muốn nó bị phá vỡ. Cô muốn giữ mối quan hệ ở mức như thế này mãi.
Tuy nhiên, còn một chuyện khiến cho cô còn lo lắng hơn. Đó là về con người của Kanata, và bí mật của cậu......
"Anh đã phản bội mọi người, có phải là thứ sức mạnh bí ẩn đó có liên quan đến chuyện này không............ Này, anh có nghe không đấy......?"
"Xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ ra một chút việc mình cần làm."
Có vẻ là cậu đã cảm thấy khá tệ khi nghe thấy những điều vừa rồi. Kanata rẽ trái ngược hướng về ký túc xá.
Đó là con đường dẫn vào khu 4, nơi tập trung các khu vui chơi giải trí.
"Không lẽ do, tôi đã nói những điều kỳ lạ sao......"
“Làm gì có chuyện đó chứ. Tôi thật sự có một chút việc cần phải làm. ......Này, Yuri. Xin lỗi vì đã để em phải đợi, nhưng em có thể đưa nhóm Lecty về nhà hôm nay được không?"
"Mm!? ......Mm, mm, vậy, vậy cũng được...... chuyện đó không thành vấn đề......"
"Vậy thôi nhá, hẹn mai gặp lại. Hãy nhớ đến đấu trường một giờ trước khi bắt đầu trận đấu nhá."
Kanata vội vàng bước đi trong khi vẫy tay chào lại.
Hành động của cậu vẫn khó có ai lường trước được như mọi khi. Nhưng những hành động bất thường đó không một ai đặc biệt chú ý đến ngoài trừ Misora.
"Chờ, chờ đã......!"
Bỏ ngoài tai những lời của Misora đang cố gắng ngăn cậu lại, Kanata bắt đầu chú ý đến xung quanh.
Cậu rời xa chỗ của các cô gái để đến một nơi không được ưa chuộng, đó là đống đổ nát của khu tái phát triển ở khu vật số 4. Một quang cảnh ảm đạm được bao quanh bởi các cấu trúc bê tông hoang tàn.
Kanata xem xét kỹ lưỡng xung quanh bằng giác quan nhạy bén của đôi mắt mình,
"Hm, mình cứ tưởng là ở chỗ này chứ, nhưng coi bộ là mình nhầm rồi."
Kanta lẩm bẩm rồi sau đó đi về nhà.
Đồng thời vào lúc đó, có một người đang nhìn xuống cậu từ trên nóc của một tòa nhà hoang vắng.
"Hưm, tuy bị gọi là kẻ phản bội nhưng coi bộ hắn cũng không phải là dạng vừa nhỉ. Xem ra hắn có thể cảm nhận được là mình đang theo dõi từ khoảng cách đó."
Real, tên đang mặc một chiếc áo khoát đen, chả hiểu sao nhưng trông hắn có vẻ rất vui, và cười khúc khích.
Hắn ta đã vượt qua được thứ được gọi là con người rồi.
Hắn ta đã lấy trộm các tế bào đột biến từ phòng nghiên cứu. Tự mình nuôi cấy chúng tại nhà, và dùng chúng tiêm vào cơ thể hắn.
Hắn không có một bể nuôi cấy lớn ở nhà, nhưng một bể nuôi cấy đơn giản là đủ. Vào ngày hôm đó khi hắn thua Kanata, khi tôi trở về nhà, một giọng nói vang lên trực tiếp trong não hắn.
Hãy sử dụng ta để hoàn thành ước muốn của ngươi.
Hắn không cần hỏi đó là giọng nói của ai. Hắn không biết tại sao, nhưng hắn phát hiện ra rằng chính miếng thịt trong bể nuôi cấy đó đang nói với hắn.
Ý thức của thứ đó hoàn toàn khác với ý thức của con người.
Để nghe những lời thì thầm của quỷ thực ra rất đơn giản, và những gì nó nói là một đề xuất rất hấp dẫn.
“Đúng vậy. Chỉ cần mình mạnh hơn lần này thì mình sẽ có thể biến Yuri thành của riêng mình."
Từ trên mái nhà không hàng rào, Real nhìn qua đống đổ nát bên dưới.
Có một cuốn album cỡ B4 ở bên cạnh, hắn cầm lên và mở nó ra. Những bức ảnh bên trong tất cả đều là ảnh của Yuri Flostre.
Từ những bức ảnh báo chí được cắt ra, tới những bức ảnh chụp lén được bán bởi các học sinh, tất cả đều có trong đó và một lượng lớn thông tin các nhân của cô được thu thập trong đó.
Hắn ta biết hết mọi thứ về Yuri.
Chiều cao 156cm, cân nặng 47kg, số đo ba vòng từ trên xuống B81, W56, H85, sinh nhật là ngày 3 tháng 3, thích ăn đồ ngọt, không thích ăn những thứ đắng, sở thích may vá. Không có gì là hắn không biết.
Hắn đã làm đủ mọi trò để tìm hiểu về Yuri, chẳng hạn như rình mò số đo ba vòng trong phòng y tế, đặt camera quay lén trong phòng thay đồ.
Kể từ khi hắn biết đến Yuri, hắn chưa một ngày nào thôi nghĩ về cô cả.
Chính vì vậy, Real nghĩ.
Tôi và Yuri đã rất hiểu nhau tới mức sâu sắc...... Vậy mà tại sao tất cả mọi người lại ngăn cản đường tình duyên của chúng tôi cơ chứ?
"Cố gắng chia cách mối quan hệ giữa tôi và Yuri, thì đây chính là một tội ác tày trời, đúng không?"
Sau nụ cười mà nếu một ai đó nghe thấy đều phải thốt lên hai từ "kinh tởm" xong, bóng dáng của hắn dần biến mất trong màn đêm yên tĩnh.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jin note:
Xong! Chương này ngắn hơn những chương khác mà tới tận giờ mới ra là các bạn hiểu t vã cỡ nào rồi đó :))
Chương này t dịch khá là thoải mái cho tới khi, thằng biến thái đó xuất hiện -_- Dịch mấy cái suy nghĩ của nó t muốn điên luôn á :))
Chương sau sẽ là trận đấu của tiểu đội F và B, mong là sau chương tới anh main không bị đuổi việc :))
Mong là Misora không phá banh cả sân đấu như cái nhà cô lần trước :))
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nhá, nhớ cmt, cày view nhiệt tình để mình có động lực nha.
Vì lần đầu tiên mình tham gia dịch LN cho nên sẽ không tránh khỏi sai sót. Mọi người cứ phê bình nhiệt tình để mình cải thiện nhé.
(Đồng phạm không mà, không lẽ muốn chết trùm :)) ) (Nếu ai không nhớ thì ở chương 2 vol 1 Rico đã mua một con dực long nhồi bông vì thấy nó dễ thương đấy) (Nếu t nhớ không lầm thì Misora biết rồi còn đâu :)) ) (Shobon có thể hiểu là cảm giác hụt hẫng, thất vọng, hay là gặp một điều gì đó không như mong muốn) (Tụi em xử đẹp một con Chimera Deneb rồi muốn gì nữa) (“Không giống với bất kỳ người nào khác” là tính luôn cả Rico vào luôn nha, vì vậy mới nói câu “núi này cao thì sẽ có núi khác cao hơn” Ý là Rico đã bất cần đời rồi, mà ông main nhà ta còn hơn cả Rico) (Hiểu từ “tự sự” là “tự kỷ” đi cho dễ hiểu :)) ) (Có ai đọc tới đây mà mắc cười như t không? Hãy nói t không cô đơn đi) (Biết câu trả lời rồi ha :)) ) (Hào quang nhân vật chính là đây chứ đâu :)) ) (Ma cỏ gì, là 1 thằng đậm chất biến thái đấy) (Đấy, đúng là tác hại của ma túy :)) ) (Chỉ có biết điều là không biết thôi à :)) )