Trans: KurosakiJin
Edit: KurosakiJin
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Sáng sớm ngày hôm sau. Kanata Age thức dậy với khuôn mặt tỉnh táo. Cậu nhanh chóng thay đồ thể dục và bắt đầu chạy ngoài trời trong lành. Một màu xanh lá của những cây xanh bao quanh xung quanh con đường. Con đường đi xuyên qua những rừng cây bao quanh này là con đường chạy bộ yêu thích của cậu.
"A-Anou...... Chào buổi sáng! Kanata-san!"
"Không phải là Lecty sao? Không lẽ là em đã cố đuổi kịp tốc độ của anh từ nãy giờ sao?"
Khi được gọi từ phía sau Kanata quay lại, và thấy Lecty đang chạy theo sau mình.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài và một chiếc quần bó vừa vặn với làn da của mình. Chất liệu vải màu đen ôm sát cơ thể giúp hút hết mồ hôi thoát ra từ người.
"Hm, anh đã nghĩ là có ai đó đang đuổi theo mình, nhưng không ngờ đó lại là em đấy. Với lại, thật là hiếm khi thấy em chủ động gọi anh đấy. Em cần giúp chuyện gì sao?"
“......V-Vâng! Nn...... E-Em xin lỗi vì đã làm phiền trong khi anh đang tập thể dục!"
“Không lẽ là em cảm thấy không thoải mái khi ở cùng ký túc xá với Misora à?”
"K-Không...... Không phải vậy đâu!"
Một cô gái ngốc nào đó đã phạm phải sai lầm lớn trong trận chiến, nên giờ phải ở chung phòng với người khác.
"Hm...... Nếu không phải về chuyện đó thì. Không lẽ là do chuyện mắt em bị đập vào bàn hôm qua à?"
Kanata tiến lại gần để kiểm tra, cậu gần đến mức cả hai có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Đối diện với khuôn mặt của người hướng dẫn mà cô tôn trọng đang ở rất gần mình, Lecty ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác.
"Sao vậy? Em có chuyện gì muốn nói à?"
"Ka, Kanata-san! A-Ano~u......"
"Hm? Có chuyện gì vậy, Lecty? Có phải là em đang che giấu vết thương nào đó không?"
"K-Không phải ạ. N-Nn...... M-Mồ hôi!"
Mặc dù cô cảm thấy xấu hổ trước Kanata đang ở rất gần, nhưng điều khiến cho Lecty lo lắng hơn là mùi mồ hôi của mình. Vì một lý do nào đó, mà cô không muốn để Kanata ngửi thấy mùi mồ hôi của mình.
Nếu đây là Misora hay là Rico thì chuyện này đối với cô là hoàn toàn không có vấn đề gì......
"À, xin lỗi...... Không lẽ là do mồ hôi của anh đang bốc mùi à?"
"K-Không phải ạ...... L-Là do em đổ mồ hôi quá nhiều......... Nn...... E-Em có b-bốc mùi không ạ?"
"Anh không có bận tâm chuyện đó đâu. Bởi vì, đó chẳng phải là bằng chứng cho những nỗ lực của em sao?"
Khuôn mặt của Kanata càng tiến gần hơn, và chiếm trọn hết tầm nhìn của Lecty.
Dường như mũi của cả hai đã chạm vào nhau trong phút chốc.
"......Ừm, trông em có vẻ vẫn ổn như mọi khi."
Trông cô chả ổn tí nào cả. Khuôn mặt nhìn xuống của Lecty càng ngày càng đỏ bừng lên.
"A-Anou...... Ka, Kanata-san!”
“Sao vậy, Em cảm thấy không khỏe ở đâu à?”
“K-Không phải như vậy đâu! A, anou...... Em có chuyện muốn hỏi, chuyện là về khóa huấn luyện đặc biệt...... N, nn...... L-Liệu khóa huấn luyện đặc biệt đó có thực sự hiệu quả không?"
Khi Lecty bối rối nói xong, vẻ mặt của Kanata trở nên nghiêm túc sau đó.
"Hm. Này, đi theo anh một chút."
Làm theo lời của Kanata, Lecty ngồi xuống bãi cỏ cách đường chạy một chút. Kanata cũng ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh cô.
"Anou...... Có phải là anh đang muốn mọi người cố gắng cải thiện khả năng trong từng vị trí khác nhau không ạ? Giống như lần mà anh đã chuyển đổi Misora-san thành tiên phong ấy.”
Hm, ra là Lecty nghĩ rằng điều đó sẽ khiến cho mọi người mạnh hơn sao?
“Ví dụ như nếu có hai người có thể đảm nhiệm vị trí tiên phong, thì sẽ có thể sử dụng tận hai chiến thuật tiên phong, nhưng theo em nghĩ...... chuyện này sẽ rất khó đối Misora-san. Ngay cả khi em có bảo vệ phía sau, thì việc hỗ trợ bằng Song Kiếm Ma Thuật từ vũ khí cận chiến cũng sẽ có giới hạn của nó, và điều đó sẽ không thể giúp tiểu đội trở nên mạnh hơn được! Việc tăng thêm một vị trí, Nn...... K-Không phải là quá miễn cưỡng sao?"
Có lẽ là vì cô đã nhận ra rằng mình đang chỉ trích người hướng dẫn của mình, nên cô cảm thấy có lỗi trong từng lời nói và hành động.
Tất nhiên, Kanata không phải kiểu người sẽ tức giận vì điều đó.
"Heh, coi bộ em cũng quan sát kỹ quá chứ. Giỏi lắm giỏi lắm."
Như thể đang cố gắng động viên Lecty đang ủ rũ, cậu xoa đầu cô đến nổi khiến cho mái tóc cô rối hết cả lên.
"Nn, nn...... Ka, Kanata-san!"
Ngay lập tức, Lecty thốt lên một giọng nói nửa bối rối và nửa vui mừng.
"Đúng như Lecty nói, Misora không thể nào đảm nhiệm nổi vị trí tiên phong...... không thể nào so sánh được với một người kế nhiệm Trường Phái Song Kiếm Ma Thuật Eisenach được.”
"V-Vậy thì xin anh hãy dừng khóa huấn luyện đặc biệt này lại.....”
"Hm, anh xin lỗi, nhưng anh không có ý định sẽ dừng khóa huấn luyện đặc biệt đó đâu."
Cậu tiếp tục nói với Lecty đang thất vọng.
“Mặc dù những gì Lecty nói cũng có phần đúng, nhưng kết luận lại sai. Bởi vì khóa huấn luyện đặc biệt của anh còn có ý định khác nữa."
"Nn. T-Thật vậy sao......"
"Nhưng, em gần như đã tìm thấy câu trả lời rồi đấy."
Kanata ngồi dậy và thủi cỏ ra khỏi người mình.
“Khóa huấn luyện chỉ còn lại một chút thời gian trước khi trận đấu bắt đầu. Ngoài ra, cho đến khi chuyện đó xảy ra các em vẫn sẽ tiếp tục luyện tập nghiêm túc. Như anh đã nói vào ngày hôm qua, các em vẫn còn có khả năng để trở nên mạnh mẽ hơn."
Nn? “Như anh đã nói vào ngày hôm qua” ...... Lecty tròn xoe mắt.
Kanata-san, không lẽ anh─────────!?
"Thôi, anh tiếp tục chạy bộ đây, vậy thôi nhá."
"C-Chờ một chút đã, Kanata-san! ‘Như anh đã nói vào ngày hôm qua’ Không lẽ anh đã nhận ra chúng em theo dõi anh sao!?"
Đối với một người vừa chỉ mới quay lưng bỏ chạy như Kanata, lẽ ra phải nghe thấy câu nói đó.
Nhưng cậu không nói bất cứ điều gì rồi rời đi, giả vờ như không nghe thấy gì.
Hãy suy nghĩ kỹ vào, Lecty. Hãy cố gắng suy nghĩ cho thật kỹ vào.
Suy nghĩ về cách làm thế nào mà các em có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Bóng lưng xa xăm của cậu như thể nói lên điều đó.
~~~~~~~
Sau đó, Kanata trở về ký túc xá, tắm rửa sạch sẽ, và ăn một bữa nhẹ, tiếp đó thay đồng phục, rồi đến trường như thường lệ. Đúng lúc đó, cậu tình cờ thấy Chloe đang xem tài liệu với vẻ mặt khó hiểu trong phòng chờ của ký túc xá.
"Hm, cậu có quầng thâm dưới mắt kìa. Có chuyện gì xảy ra hôm qua sao?"
"Mn! Quả nhiên là cậu nhận ra sao....... Đừng có mà nhìn chằm chằm vào nó. Này, cậu đọc cái này đi.”
"......Hm, lại có một trường hợp thương tích khác nữa sao?"
Trong khi Kanata đang xem qua đống tài liệu được đưa, Chloe ngáp dài một cái tỏ vẻ buồn ngủ.
Có lẽ là do công việc thức đêm quá mệt mỏi.
"Mặc dù lần này cũng như lần trước, nhưng ít nhất là không có ai bị giết......"
“Nhưng, thủ phạm ngày càng ra tay tàn bạo hơn."
"Ừm. Có thể là do thủ phạm là một người có khả năng sử dụng vũ khí cận chiến rất giỏi, nên mình nghĩ sẽ rất khó để tránh khỏi việc bị thương trong chiến đấu, nạn nhân lần này nghiêm trọng đến mức cần phải được phẫu thuật khẩn cấp.”
Lại một lần nữa không thể tìm ra danh tính gì của thủ phạm. Hắn hiện được xì xào đồn đại như là một bóng ma giữa các học sinh.
Có vẻ như tất cả mọi người ngoại trừ Kanata trong Tiểu Đội Đặc Biệt đều đang thay nhau tuần tra theo ca, nhưng dường như họ vẫn chưa thể nắm bắt được danh tính thực sự của tên thủ phạm.
"Yuri cũng ở trong đội tuần tra à? Không phải em ấy cũng là một Hướng Dẫn Sư sao?"
“Mn, chỉ vài lần sau buổi học trong ngày thôi. Quả nhiên là không nên để em ấy tham gia vào buổi tuần tra ban đêm. Tuy mình đã nói với em ấy là không cần nhất thiết phải tham gia, nhưng em ấy lại nói, 'Nếu Chloe-senpai tham gia thì em cũng sẽ tham gia.'"
"À...... Bởi vì em ấy là một đứa cứng đầu mà."
Vụ uống cà phê lần trước cũng vậy. Yuri không thích uống đắng thì đáng lẽ ra không cần nhất thiết phải uống giống với Kanata mới phải......
Khi Kanata liếc nhìn vào đồng hồ treo tường, cậu thấy rằng kim giờ đã điểm đến bảy giờ.
Giờ thì, nếu là cô ta thì vào giờ này chắc cũng sắp đến rồi. Tầm nhìn của Kanata tập trung vào hành lang phía ký túc xá nữ.
"Có chuyện gì mà cậu nhìn ký túc xá nữ chằm chằm như vậy thế? Nếu cậu đang tìm Yuri thì em ấy đã ăn sáng xong và đi học rồi. Em ấy nói là có một cuộc họp vào sáng sớm với tiểu đội của mình thì phải......”
"Không phải, chuyện này không liên quan đến Yuri. Nếu cậu định hỏi người mà mình đang đợi là ai, thì câu trả lời là một người vụng về, chậm chạp, và luôn nỗ lực bất thành......"
Ngay sau đó.
Một cô gái tóc đỏ mặc đồng phục học sinh dự bị cố gắng chạy qua hành lang dẫn đến nhà ăn, và trong lúc đó, cô bất ngờ thấy Kanata đang ở trong phòng chờ.
Sau đó cô dùng hai tay đập mạnh vào bàn.
“Tôi biết là anh đang nghiêm túc! Nhưng, đây không giống với huấn luyện đặc biệt. Chúng tôi cũng muốn thực hiện các khóa huấn luyện nâng cao như những khóa huấn luyện của Tiểu Đội Đặc Biệt!”
Misora lớn tiếng với thái độ nóng nảy lạ thượng, chống đối lại khóa huấn luyện mà Kanata đề ra.
Bộ cái thói quen ồn ào của cô ta không thể thay đổi được sao? Kanata tự hỏi với một khuôn mặt tỏ vẻ phiền phức.
"Chả phải là tôi đã bảo là không thể rồi sao. Thay vì nghi ngờ đủ kiểu thì sao cô không tập làm quen với nó đi.”
Việc cố ý để cho Misora nghe thấy những lời khen ngợi trong quán cà phê, chủ yếu là để tăng thêm động lực cho cô.
Nhưng, dường như nó đã có tác dụng quá đà với Misora.
"Nói nghe này, tuy là tôi biết cô đang nóng vội hơn thường ngày, nhưng cô có hiểu lầm không đấy?”
"C-Cái gì mà hiểu lầm chứ......."
“Đúng là cần nỗ lực mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng việc thực hiện các khóa huấn luyện đặc biệt không phù hợp với khả năng của mình thì sẽ không mang lại kết quả nào hết. Ví dụ như cách mà cô tự luyện tập kiếm, nó chỉ gây đau đớn mà không mang lại kết quả gì cả.”
"N-Nhưng......! Chả phải hôm qua tôi đã không thể học được bất kỳ kỹ năng nào trong khóa huấn luyện đặc biệt sao...... Với lại chả phải huấn luyện đặc biệt là phải gian nan và khắc nghiệt sao?"
“‘Huấn luyện đặc biệt là phải gian nan và khắc nghiệt’ sao...... Này, bộ kiểu huấn luyện đặc biệt như vậy có gì thích thú sao?”
“Vấn đề không nằm ở chỗ thích thú hay không thích thú. Cách duy nhất để trở nên mạnh mẽ hơn chả phải là chịu khó và nỗ lực vươn lên hay sao?!"
Sau đó, Misora xuống giọng nói tiếp.
“Nếu không thì, không phải chỉ riêng mình tôi...... Những người khác trong đội cũng sẽ không thể cùng nhau trở nên mạnh mẽ hơn được!"
Misora lặng lẽ nói ra sự thật.
Không phải chỉ riêng mình cô. Cô muốn cùng với những người đồng đội hiện tại của mình trở nên mạnh mẽ hơn.
Hm. Misora, hóa ra là cô nóng vội như vậy là vì lợi ích của đồng đội mình sao...... Không chỉ riêng bản thân. Mà muốn cùng với những người đồng đội hiện tại của mình trở nên mạnh mẽ hơn à, tôi thích tinh thần ấy của cô đấy.
......Ngoại trừ việc nỗ lực bất thành ra thôi.
"Ừm, nhưng tôi thực sự không thích lối suy nghĩ chỉ có thể trở nên mạnh mẽ hơn thông qua các khóa huấn luyện đặc biệt gian nan và khắc nghiệm......”
Misora tỏ vẻ giận dữ.
Tuy nhiên, điều này cũng nằm trong phạm vi dự đoán của Kanata. Là một Hướng Dẫn Sư, cậu phải chỉ dạy và hướng dẫn cho học sinh của mình.
"Giữa một khóa huấn luyện đặc biệt mà cô thích thú có thể khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn, với một khóa huấn luyện đặc biệt có thể giúp cô trở nên mạnh mẽ hơn nhưng lại khiến cô đau đớn, cô nghĩ cái nào sẽ tốt hơn? Nếu nó không thích thú, thì nó sẽ không kéo dài được lâu đâu, phải không?"
"Nhưng, ngay cả khi anh có muốn tôi thích thú với cái khóa huấn luyện đó...... Bên cạnh đó, tiểu đội của Yuri-san dường như được huấn luyện rất nâng cao.”
“Khóa huấn luyện đặc biệt của các cô không phải là kiểu huấn luyện gia tăng các kiểu chiến thuật như tiểu đội của Yuri. Mục đích của hai bên hoàn toàn khác nhau."
"N-Này...... có thực sự là nó có hiệu quả không vậy? Tôi không muốn vì cứ như vậy mà anh bị sa thải đâu...... Với lại anh...... Nm, vẫn còn rất nhiều điều tôi muốn học hỏi!"
Misora giải thích trong khi đang bối rối.
Sự thật là cô không thể ngừng việc lo lắng cho Kanata được.
"Ai mà biết. Nhưng, làm thế nào mà có thể khiến cho cả tiểu đội có thể trở nên mạnh lên? Đây là điều mà các cô phải suy nghĩ."
"Nhưng nếu chúng tôi thua thì chả phải anh sẽ bị sa thải......"
"Tôi sẽ không bị sa thải đâu. Bởi vì chả phải các cô sẽ thắng sao?”
Nghe có vẻ tưởng chừng như là một câu nói bình thường, nhưng nó không hề có chút phóng đại nào trong lời nói của cậu.
Cô thực sự tin tưởng vào điều đó. Bản năng của Misora mách bảo như vậy, nhưng ngay sau đó cô nhanh chóng suy nghĩ lại.
“......Cái tự tin đó anh lấy từ đâu ra vậy?"
"Hm, tôi đơn giản chỉ tin tưởng vào các cô mà thôi."
“~~~~~!”
“Có thể là cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng tôi, nhưng tôi thì lại hoàn toàn tin tưởng vào các cô đấy. Tôi thực sự nghĩ rằng các cô có thể giành được chiến thắng. Vì vậy, cô có thể thôi nghĩ là mình đang bị lừa và tiếp tục khóa huấn luyện đặc biệt của tôi được không? Sau khi trải qua khóa huấn luyện đặc biệt này, các cô chắc chắn sẽ đạt được sức mạnh có thể cạnh tranh ngang với tiểu đội hạng B."
“......Tôi hiểu rồi.”
Phải mất một lúc Misora mới có thể trả lời được. Chắc hẳn là cô đã suy nghĩ về điều đó rất nhiều lần. Kanata là một kẻ phản bội, tính tình khó đoán, hành vi đáng ngờ đến mức trung thực. Tuy nhiên────cậu sẽ giữ vững quyết định của mình vào những thời điểm quan trọng, và với tư cách là một Hướng Dẫn Sư, cậu sẽ đưa ra đánh giá chân thành của mình.
Cậu không chỉ nói ra bằng miệng, mà còn thể hiện cả thái độ đặt cược mạng sống của mình vào những gì cậu tin tưởng.
Điều này đã vượt qua mọi nghi ngờ.
“Quả nhiên là tôi không thể nào hiểu được là anh đang nghĩ gì như mọi khi, nhưng...... Tôi cũng sẽ tin tưởng ở anh.”
Sau khi nói xong, Misora quay lại, đi đến nhà ăn.
Cuộc trao đổi gay cấn giữa giảng viên và học sinh đã kết thúc. Sau đó, Chloe, người đã theo dõi từ nãy đến giờ mà không nói một lời nào, hỏi với tâm trạng vui vẻ.
"Fufu, rốt cuộc thì cậu đang huấn luyện họ theo kiểu gì thế?"
Cô không bênh vực hay ủng hộ Kanata chỉ vì cô tin tưởng cậu.
Lòng tin. Đó là lý do duy nhất.
Đó là thứ mà nhóm Misora hiện tại không có.
"Có vẻ đó là một khóa huấn luyện đặc biệt thú vị nhỉ."
"Hm, đừng vội kết luận khi chưa thực sự nhìn thấy nó chứ."
"Mn, đúng là mình chưa thấy nó thật.”
Chloe cười tươi như một thiên thần.
“Nhưng mà, mình có thể tin tưởng vào khóa huấn luyện đặc biệt mà Kanata đã đề ra đấy. So với những khóa huấn luyện bình thường, vì trông nó có vẻ rất vui."
~~~~~~~
Vào giờ nghỉ trưa. Lecty đến nhà ăn ở tầng một của học viện.
Thông thường, thì cô sẽ ăn trưa cùng với Misora và Rico, nhưng vào ngày này, cô đã để quên bento của mình. Misora, bạn cùng phòng của cô đề xuất là "Nếu vậy, mình sẽ chia cho cậu phần của mình......", cô định chia chiếc bánh sandwich mà cô vừa mua được, nhưng Lecty đã lịch sự và miễn cưỡng từ chối.
Dạo gần đây, Misora thường ăn rất nhanh bento của mình rồi đi đâu đó một mình.
Và cô cũng không xuất hiện trong phòng tiểu đội cho tới khi chuông báo kết thúc giờ nghỉ trưa.
Vậy thì cậu không cần nhất thiết phải tự ép mình ăn chung với mọi người không phải sẽ tốt hơn sao?
Rời khỏi lớp học và đi xuống cầu thang, Lecty đi đến nhà ăn ở tầng một.
Để có thể trang trải cho hàng trăm học sinh, nhà ăn được trang bị rất nhiều chiếc bàn dài được kê ngay ngắn, cả căn phòng chật ních những học sinh vừa cười đùa nói chuyện khi thưởng thức bữa trưa của mình.
Lecty nhìn vào một hàng học sinh xếp hàng dài ở quầy phục vụ để nhận thức ăn đã đặt.
Nhưng cô ấy chỉ nhìn chằm chằm vào ví của mình và không cố gắng xếp hàng.
Khi đó, một hương thơm dịu nhẹ đi ngang qua khiến cho mũi cô ngửi thấy.
Hương thơm hấp dẫn và phong phú này là gì vậy?
Bị quyến rũ bởi hương thơm từ phía bên kia quầy, Lecty lẻn qua đám đông học sinh.
Sau đó, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Hm, không phải là Lecty sao?”
Ở phía sau quầy phục vụ, là hình bóng Kanata đang đứng quan sát những nhân viên như một người quản lý. Vì lý do nào đó mà cậu có khoảng một chục nhân viên.
“Ka, Kanata-san? Anh đang làm gì ở một chỗ như thế này vậy?"
“À, đôi khi anh được nhờ giúp đỡ cho Khoa Hậu Cần. Còn em thì làm gì ở đây vậy? À, ra là vì món bò hầm hôm nay à?"
“A, anou.... Thực ra...... em không có nhiều tiền, vì vậy em muốn thứ gì đó rẻ hơn......”
Lecty rụt rè chọc những ngón tay vào nhau.
Chỉ với nhiêu đó, Kanata dường như đã có thể nắm bắt được hoàn cảnh của Lecty.
"Ra là vậy. Nếu thế thì, lại đây giúp bọn anh một chút."
Lecty đi vào bên trong của quầy phục vụ, nơi mà không phận sự miễn vào. Cô tiếp tục đi theo hướng dẫn của Kanata đến phòng thay đồ, căn phòng này giống như một phòng nghỉ bên cạnh nhà bếp. Kanata mở tủ và cho Lecty xem hai bộ trang phục trên giá treo.
"A chà, anh chỉ có một bộ hầu bàn cosplay và một bộ đầu bếp cosplay thôi, em muốn chọn cái nào?"
"Cái, cái đó không phải là cosplay...... m-mà là đồ thật phải không?!"
Sau một hồi lo lắng, cô đã chọn bộ nhân viên phục vụ.
"......Phục vụ cho nhiều học sinh như vậy mà chỉ với 10 người thôi sao!?"
Những học sinh lần lượt đổ xô đến quầy phục vụ lấy order. Phải phục vụ hết tần ấy người như vậy mà chỉ với 10 người...... Lecty nghĩ rằng điều này là quá bất khả thi.
Tuy nhiên, có vẻ Kanata không có vẻ là nghĩ vậy.
"Chỉ 10 người, á.”
Những người ở đây đều là tổ bếp do Kanata đã chỉ dạy khi cậu còn giúp đỡ cho Khoa Hậu Cần trong khoảng nửa năm. Đối mặt với số lượng học sinh kéo đến như bão miền trung như vậy, đối với họ thì vẫn có thể xoay sở ổn thỏa được mà không có một chút nào là hỗn loạn.
Một số người thì lo thịt bò hầm từ bếp, một số thì chuẩn bị bánh mì và salad hải sản, và số còn lại bày thức ăn lên khay và sẵn sàng giao chúng cho những học sinh tại quầy.
Chỉ mất 10 giây ngắn ngủi từ khi nhận đơn đặt hàng đến khi giao hàng.
“Awawawa! Ka, Kanata-san! Bằng cách nào đó mà em cảm thấy mọi người đang di chuyển một cách rất thuần thục!”
Các nhân viên trong nhà bếp cũng làm việc rất điêu luyện không một động tác thừa thãi nào, họ cứ như thể là một tiểu đội Không Chiến Pháp Sư dày dặng kinh nghiệm đối phó một đàn Ma Giáp Trùng.
"Anou, cho em hỏi...... Em cần phải làm gì ở đây bây giờ?!”
"Hm, nhìn bộ đồ em đang mặc thì không cần hỏi cũng biết câu trả lời mà."
"Không, không thể được! Em, em chắc chắn sẽ làm vướng chân mọi người mất!"
"Không vấn đề gì đâu. Hãy thử một lần xem, nếu thấy có gì không ổn anh sẽ nhắc cho."
Kanata dùng tay đẩy vào lưng của Lecty.
"A-Anou......"
Lecty cất lên một giọng yếu ớt. Cô đang đứng trong góc bếp để tránh cản trở người khác, và cố gắng hết sức để quan sát những người phục vụ đang bưng khay trong cảm giác lo sợ. Cô bối rối không biết phải làm sao, và bị vấp ngã.
Cô không biết phải làm gì với một công việc xa lạ này. Chuyện này cũng giống như khóa huấn luyện đặc biệt ngày hôm qua vậy.
"Nn...... Ka, Kanata-s~~~an!"
Lecty kêu lên bằng một giọng đáng thương. Cô hối hận vì mình không có ích gì, thậm chí còn rơi một chút nước mắt vì điều này.
Thấy vậy, Kanata ngay lập tức đi đến chấn an cô lại.
"Hãy thử quan sát xung quanh một chút đi."
"X-Xung quanh...... á?"
"Đúng vậy. Nếu em gặp khó khăn, thì hãy đổi tầm nhìn của mình một chút, và quan sát thật kỹ những thứ xung quanh em. Cũng sẽ có những thứ hạn chế em có thể giúp. Chính vì vậy, hãy suy nghĩ đến những gì mà em có thể làm vào lúc này, những việc gì là tốt nhất để có thể giúp cho các nhân viên ở đây là gì?”
Sau khi nghe những gì mà Kanata nói, Lecty bắt đầu nhìn xung quanh.
Ở trong bếp, có sáu đầu bếp đang khéo léo chuẩn bị và nấu nướng, và tại quầy, các nhân viên phục vụ đang chuyển những đơn order xuống dưới nhà bếp rất nhanh chóng. Tất cả chuyển động của họ đều không hề do dự, những chuyển động đó nằm ở trình độ mà Lecty không thể nào bắt chước được.
Tuy nhiên, cô đã biết điều mình cần làm là gì.
Nắm chặt lấy váy của mình, Lecty đứng ở quầy bắt chước những gì mình đã quan sát thấy.
"A-Anou...... anh muốn gọi món gì ạ!?"
Lecty ngượng ngùng chọt các đầu ngón tay lại với nhau, nói bằng một giọng yếu ớt như thể sắp khóc đến nơi.
Trong cô lúc này rất là dễ thương.
Mặc dù cô chưa quen với công việc, nhưng những nỗ lực của cô không hề gây ấn tượng xấu với mọi người. Các học sinh đang đói lần lượt gọi món.
Cô vội vàng ghi chép lại những thứ mà khách đã order và lập tức đi vào bếp.
"X-Xin lỗi! M-Một phần thịt bò hầm, nn......"
Lecty bối rối nói lớn khiến người phục vụ đưa một ánh nhìn nghi ngờ về phía cô.
"K-Không, không, không có gì đâu ạ!"
Bình, bình tĩnh nào tôi ơi......!
Ngay cả khi thấy Lecty bắt chuyện với một nhân viên phục vụ, người đang rất bận rộn về việc order vẫn phớt lờ cô. Lecty lén nhìn vào nhà bếp.
Sau đó, cô nhận thấy sáu đầu bếp đang tập trung vào công việc trước nồi nấu bò hầm.
"A-Anou...... Em vừa lấy được một order món thịt bò hầm từ một người!"
Lecty nói về món mình đã nhận được order bằng một giọng đứt quãng, sau đó lấy khay thức ăn và đi ra khỏi quầy một lần nữa.
Eh, coi bộ em cũng biết quan sát xung quanh đấy chứ.
Kanata, người đang theo dõi, đột nhiên nhếch mép.
Điều này chỉ có thể được thực hiện thông qua các kỹ năng quan sát được huấn luyện bởi Khoa Không Chiến Pháp Sư.
Chỉ cần em có thể bình tĩnh, thì em sẽ có thể nắm bắt được những việc người khác đang làm gì.
Giờ thì, chỉ cần có thể áp dụng điều này vào khóa huấn luyện đặc biệt, thì em sẽ ổn cả thôi......
Kanata vừa quan sát Lecty vừa nghĩ về điều này. Một lúc sau, Lecty chủ động đi đến và cúi đầu.
"Ka, Kanata-san! Em xin lỗi. Em có chuyện muốn hỏi anh!"
“Có chuyện gì à?”
“Tại sao mọi người ở đây lại có thể di chuyển nhanh chóng như thế vậy ạ?"
"Ai mà biết. Tuy nhiên, mục tiêu của các nhân viên là phục vụ đồ ăn một cách nhanh chóng và chính xác."
Kanata chuyển ánh mắt sang những nhân viên đang làm việc chăm chỉ.
“Nếu mọi người đều cùng chung mục đích và tiếp tục nỗ lực, thì kết quả sẽ tự nhiên đến thôi. Họ chỉ quan sát xung quanh và cố gắng hết sức để làm những gì có thể.”
Cô tự hỏi rằng. Có vẻ như mình vừa được nghe một điều rất quan trọng......
Đối với Lecty, người đã không đủ tiêu chuẩn trong khóa huấn luyện đặc biệt ngày hôm qua, đang cảm thấy có điều gì đó khác ẩn sau những lời nói của Kanata.
Nhân viên trong bếp nhận được order và chuẩn bị thức ăn ngay sau đó. Món ăn được chuẩn bị chỉ trong phút chốc.
Sau đó, một nhân viên trong bếp đại diện cho tất cả các nhân viên tới nói với Kanata.
“Kanata-san, giờ cao điểm nhất của ngày hôm nay đã hết rồi, những việc còn lại cứ để cho bọn em lo cho.”
"Ừm, vậy làm phiền mọi người rồi."
"""""Cảm ơn anh đã giúp đỡ!"""""
Tất cả các nhân viên đều cúi đầu về phía Kanata.
Rốt cuộc thì anh ấy là ai vậy?
Anh ấy bị coi là kẻ phản bội trong Khoa Không Chiến Pháp Sư, và anh ấy thậm chí còn bị chỉ trích rất nhiều ở trong Thành Phố Học Viện.
Rõ ràng là vậy......nhưng mà những người thuộc Khoa Hậu Cần lại vô cùng tôn trọng anh ấy đến mức khó hiểu.
"Này Lecty, em hãy chọn món ăn mình yêu thích đi."
"Nn? N-Nhưng hôm nay em chả giúp được gì nhiều cả......"
Lecty rụt rè nhìn về phía mọi người.
Người đại diện lúc nãy cười nói.
“Nếu là học sinh của Kanata-san thì lúc nào cũng được chào đón ở đây cả. Nếu có chuyện gì thì đừng ngại nói với bọn anh."
"K-Không, không, nn...... Em xin cảm ơn ạ! Vậy cho em xin gọi món thịt bò hầm......"
Ngay phút chốc trên bàn của cô là một đĩa thịt bò hầm trông rất ngon miệng.
Lecty rất bất ngờ trước món ăn của mình, cô trông rất thỏa mãn với hương vị thơm ngon của món bò hầm, hai má cô gần như tan chảy với hương vị của nó vậy. Và thế là cô đã có một bữa trưa với Kanata với một nụ cười nở trên môi.
~~~~~~~
<Mystogan> tại độ cao 4.000 mét. Vùng trời huấn luyện thứ ba.
Vào hôm nay, Misora và Rico đã cùng phối hợp với nhau ở vị trí tiên phong. Và đó là một sự kết hợp cực kỳ tồi tệ.
"K-Không thể nào! Những đòn tấn công của mình hoàn toàn không thể nào bắn trúng được chúng......"
"...... Hãy để kẻ thù tiếp cận gần một chút trước khi tấn công. Đó là lý do tại sao cô đã thổi bay chính ngôi nhà của mình đấy."
“Anou, Misora-san, Rico-san! Làm ơn đừng cãi nhau nữa!"
"C-Cái gì chứ!? Thế còn cậu thì sao chứ! Chả phải cậu đang bối rối vì không quen với vị trí tiên phong sao......"
"Fuu, tôi đã bắn hạ được năm mục tiêu. Cô còn gì muốn nói nữa không?"
"A-Anou, Misora-san, Rico-san, các cậu có nghe mình nói không? Cãi nhau là không tốt đâu mà!"
"(Gunununununu!) Này, R-Rico! Có kẻ địch đang tiến vào khu vật của cậu kìa......!"
"Fuu, đúng là có kẻ địch thật. Nhưng tôi để đó cho Misora lo liệu đấy."
"Eh......! T-Tại sao một người đứng gần vị trí đó nhất lại không chịu bắn hạ chúng chứ......!?"
"Tôi đã làm hết những gì mình cần làm rồi, Tôi mệt rồi, những việc còn lại tự cô mà lo liệu đi."
"C-Cậu~~~~~!"
"Các cậu có nghe mình nói gì không......!? M-Mình cũng đang có mặt ở đây này!"
Nhìn vào hai người tiên phong từ vị trí hậu vệ quả thực rất khó yên tâm khi để cả hai người họ làm tiên phong.
Thậm chí còn tệ hơn thế trông con mắt của Lecty, một người có nhiều kinh nghiệm trong vị trí tiên phong.
Vai trò của người tiên phong ngoài việc thu hút sự chú ý của kẻ địch về phía mình ra còn phải biết cách làm giảm số lượng kẻ địch xuống nữa.
Nói một cách khác────đây là vai trò tiêu diệt kẻ địch càng nhiều càng tốt.
Tuy nhiên, việc này đối với Misora thì...... Cô chỉ bắn ngẫu nhiên trong vô thức, đó là lý do tại sao cô không thể bắn trúng được mục tiêu đang bay loại Achernar.
Còn về phần Rico...... Cô vẫn ưu tiên việc tiết kiệm sức lực của mình lên hàng đầu như mọi khi.
Không giống như Misora, không có động lực trong những đòn tấn công vì cô có quy tắc bắn tỉa của riêng của mình.
Tuy nhiên, cô biết cách nắm bắt được chính xác những điểm quan trọng và tấn công một cách rất tinh vi.
Ngoài Rico-san, người đã đạt được kết quả ra, thì hành động của Misora-san không phải là điều của một người tiên phong nên có......
Lecty co mày bất lực và co lại thành hình số tám.
"Hm, em bị sao vậy Lecty?"
Kanata, người đang cưỡi trên Hắc Diều Hâu <Black Hawk> của mình hỏi. Cả ngày hôm nay, cậu đã quan sát toàn bộ địa hình ở vùng trời phía sau.
"N-Nn...... nhiệm vụ của tiên phong là phải tiêu diệt và giảm bớt số lượng của kẻ địch. So với điều đó thì những gì mà các cậu ấy đang làm có chút......”
"Hm, ra là em nghĩ như vậy."
Kanata bình thản nói, nhưng vẻ mặt lại có vẻ là đang nhếch mép cười.
Heh, xem ra Lecty có vẻ sẽ sớm nhận ra thôi.
“Anou, Kanata-san.”
"Có chuyện gì sao?"
"Không hiểu sao, làm một hậu vệ...... trông có vẻ khá cô đơn nhỉ."
Heh, coi bộ em cũng nhận ra được một điều tốt đấy chứ......
"Cũng đúng thôi. Hậu vệ là vị trí mà em không thể để đối phương tiếp cận được mà. Chính vì vậy, nếu như em không tin tưởng vào tiên phong và trung phong thì em sẽ tự nhiên cảm thấy mình cô đơn đấy.”
Phía sau là một Thành Phố Nổi cần phải bảo vệ. Một khi mà đã không thể tin tưởng vào đồng đội ở tiên phong và trung phong..... Chỉ cần tưởng tượng ra tình huống đó, Lecty đã cảm thấy rợn người. Thì ra là những người hậu vệ lúc nào cũng phải đối mặt với một áp lực cực lớn như vậy.
Hậu vệ chịu trách nhiệm chính trong việc phòng thủ và hỗ trợ. Về cơ bản, ta chỉ cần chú ý phía trước là có thể quan sát tốt được toàn bộ vùng trời chiến đấu nên dễ dàng nắm bắt được tình hình của những đồng đội của mình.
Những phát pháo ma thuật của Misora không hề ổn định.
Sự bực bội, những hành động không cần thiết, và tốc độ di chuyển cao của cô là những trở ngại trong việc bắn tỉa.
Còn về phần Rico thì, trong cô chả có chút động lực gì cả, cô chỉ đơn thuần là bắn cho có mà thôi.
Tuy nhiên, những phát bắn của Rico đều rất chính xác, tất cả đều là đòn chí mạng nhắm thẳng vào những điểm yếu của mục tiêu.
Kết quả như vậy thì cũng là điều tất nhiên thôi, sự kết hợp không đồng đều giữa hai tiên phong đã tạo ra rất nhiều sơ hở trong tuyến phòng thủ, và đã để cho một số mục tiêu bay lượn <Dummy Bird> xâm nhập vào khu vực phía sau.
Vào những lúc như vậy, Lecty đều suy nghĩ về vị trí hậu vệ của mình.
Cô dần trở nên hoang mang trong lúc suy nghĩ.
Không lẽ, lý do mà Rico-san tiết kiệm đạn, là để có thể gia tăng độ chính xác trong những phát bắn sao?
Thông thường, Rico-san luôn tạo ra ấn tượng thông qua việc tự ý bắn theo ý mình muốn. Nhưng, với tư cách là một người hậu vệ, cậu ấy phải bắn từng phát một với độ chính xác cực cao, vì nếu không làm vậy thì kẻ địch sẽ xuyên thủng vào tuyến phòng thủ───và lúc đó Thành Phố Nổi sẽ là mục tiêu của chúng. Nói một cách khác, thực ra Rico-san......
"Hm, nếu cứ đứng đây mà không làm gì hết liệu có ổn không Lecty?"
Lecty đột nhiên hoàn hồn lại sau lời nói của Kanata.
Cô nhìn những mục tiêu đang bay tán loạn xung quanh mình, và mở miệng hoảng hốt.
"A-Anou...... Kanata-san! A-Anh có thể cho em nghỉ ngơi một chút được không?"
Kanata nhận thấy rằng đây không chỉ đơn thuần chỉ là một lời yêu cầu để có thể được nghỉ ngơi, cậu có thể nhận biết được điều này thông qua ánh sáng từ sâu trong đôi mắt màu xanh ấy.
Heh, coi bộ em ấy vừa có một ý tưởng gì đó.
Kanata không phải là kiểu người hướng dẫn cứng nhắc, nên nếu học sinh của mình đang cố gắng làm điều gì đó thú vị với ý tưởng của mình thì cậu rất hoan nghênh điều đó.
~~~~~~~
Trong giờ giải lao, tại khu rừng bao quanh sân tập.
Nơi được bao quanh bởi một màu xanh thẫm cùng với ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua những tán cây.
"A-Anou! Misora-san!"
"......C-Có chuyện gì?"
Misora đang rất chán nản vì không đạt được kết quả như mong muốn.
Dù sao thì cô cũng đã chứng kiến được kỹ năng bắn tỉa của Rico hoàn toàn khác xa mình, người đang ở cùng một vị trí tiên phong. Thành thật mà nói, cô đang cảm thấy bản thân thật bất lực trước sự yếu kém của mình, thật là đáng xấu hổ, và────thật là thảm hại.
Chính vì cô đã cố gắng hết sức mình, nên cô đang rất chán ghét với sự vô dụng của mình.
Nếu như nói đây là thiếu sót, thì chỉ là một cái cớ cho việc chưa làm hết sức mình.
Misora thở dài trong khi dùng cành cây chọc xuống đất.
Hóa ra ngay Misora-san cũng có lúc trầm tư như vậy, Lecty phát hiện ra một khía cạnh đáng ngạc nhiên từ Misora.
Sau đó, trong khi suy nghĩ về cách động viên cô bạn đang trầm tư của mình, Lecty cố gắng hết sức gọi Misora.
“Cậu tuyệt thật đấy, Misora-san.”
"...... Có gì mà tuyệt chứ?"
"Cậu có thể liên tục bắn rất nhiều pháo ma thuật trong khi đang bay với một tốc độ đáng kinh ngạc, nếu là mình thì mình sẽ không thể nào làm được điều như vậy đâu."
“........”
“Đó là lý do tại sao Misora-san rất tuyệt. Thành thật mà nói, mình rất ghen tị với cậu đấy.”
Cánh tay đang chọc chọc vào đất của Misora đột nhiên dừng lại.
"C-Cậu thật sự ghen tị với mình sao?"
“Đúng vậy......”
Trong thoáng chốc, Misora nhanh chóng đứng dậy.
“Nè, nè...... Lecty, bộ mình thật sự tuyệt vậy sao?"
Misora hỏi với một vẻ mặt yếu đuối của mình.
Biểu cảm yếu đuối của cô trông giống như một chú cún con bị chủ bỏ rơi vậy.
Ngay cả Misora...... Không, chính vì đó là Misora, nên mới có biểu hiện bất an đó.
“Kỹ năng sử dụng ma thuật bay của Misora-san có thể được xếp vào hạng A. Bao gồm cả sức mạnh ma lực của cậu nữa, mình rất ngưỡng mộ cậu đấy.”
Tuy có nói hơi quá, nhưng đối với một Lecty không giỏi giao tiếp thì đây là những lời nói từ tận đáy lòng của cô.
Cô không có đủ sự khéo léo trong việc nói dối để nịnh nọt người khác trong những hoàn cảnh như thế này.
Misora có thể nhận ra điều này ngay lập tức.
“Không hiểu sao khi nghe Lecty nói như vậy đột nhiên mình cảm thấy vui hãng ra......! Mình cũng rất tự tin vào ma thuật bay của mình. Chỉ là khi so với khả năng bắn tỉa của Rico thì tự nhiên mình cảm thấy như đang bị coi là trò cười vậy.”
“V-Về chuyện đó thì Misora-san! T-Thật ra thì...... có một cách có thể giúp Misora-san cải thiện hơn trong đợt tập tiếp theo đấy. Đó là......"
Sau đó, Lecty kể cho Misora những gì mà mình đã quan sát được từ vị trí hậu vệ.
Cách để ứng phó khi đối đầu với số lượng lớn kẻ địch cùng một lúc, thời điểm bắn thích hợp, và cách giúp trung phong và hậu vệ có thể dễ dàng trong việc bảo vệ thành phố...... Những lời khuyên này đều được đúc kết từ những kinh nghiệm và bí quyết của một tiên phong có nhiều kinh nghiệm như Lecty.
"Eh? Có thật vậy không......!?"
"V-Vâng! Nn...... Mình xin lỗi vì đã nói nhiều quá.”
"Cậu không cần phải xin lỗi đâu Lecty...... Mình mới là người phải nói điều đó mới đúng, xin lỗi vì những chuyển động lộn xộn của mình. Lần sau mình sẽ cẩn thận hơn. Nếu cậu nhận thấy có bất cứ điều gì không ổn, thì đừng ngại nói cho mình biết nhá."
Cuối cùng thì Misora cũng đã có thể cười vui vẻ như trước, và điều này cũng khiến cho Lecty cũng vui theo.
Sau đó cả hai quay lại chỗ Kanata và Rico đang nghỉ ngơi trên băng ghế gần đó.
Nhân tiện, tại sao mình lại có thể nhận ra được sự khác biệt giữa Misora-san và Rico-san vậy kìa?
Bài học từ công việc phục vụ nhà ăn đột nhiên thoáng qua trong tâm chí của Lecty.
Chính là nó, vào lúc đó mình đã quan sát mọi thứ xung quanh và nhận thức được những chuyển động......
Nhờ vào kết quả của việc quan sát mọi thứ xung quanh, mà mình đã có thể nắm bắt được chuyển động của các cậu ấy.
Tuy nhiên, công việc ở trong nhà ăn của Kanata chỉ là một cơ hội để cô nắm vững được bí quyết này. Điều kiện của khóa huấn luyện đặc biệt không giống như hôm qua......
Giờ mình mới nhận ra, từ trước đến giờ mình chỉ toàn nhìn có mỗi đằng trước ở vị trí tiên phong không thôi.
Mình chỉ biết mỗi việc chú ý quan sát chuyển động của đối phương đang bay phía trước, mà lại không chịu nhìn lại tình hình phía sau.
Thật là tốt khi mình nhận ra điều này, vì mình đã không hề chú ý gì đến Misora-san và Rico-san trong suốt thời gian qua.
Lecty đi đến chỗ của Rico cùng với suy nghĩ về bài học mà cô vừa học được.
"Nn...... R-Rico-san!"
“Có chuyện gì sao Lecty?"
"Vị trí hậu vệ đúng thật là một vị trí khó khăn nhỉ! Mình đã hiểu được sự khó khăn trong việc quan sát các chuyển động xung quanh từ phía sau đến mức nào rồi!"
"Fuu, coi bộ cô cũng khá hiểu rồi đấy. Quả nhiên là Lecty...... Chứ nếu là Misora ngốc thì chắc chả biết bao giờ thì mới có thể hiểu được điều đó."
~~~~~~~
Sau đó, nhờ vào một phép màu nào đó mà khóa huấn luyện đặc biệt đã trở nên suôn sẻ hơn lần trước rất nhiều.
Những chuyển động và độ chính xác từ những phát bắn của Misora đều được cải thiện một cách rõ rệt. Không chỉ dừng lại ở đó, Rico hiện đang rất nhiệt tình yểm trợ cho Lecty, cứ như là mối quan hệ của cả hai đã rất thân thiết với nhau từ rất lâu vậy.
Quả nhiên là vậy. Đúng như mình đã nghĩ. Nhìn thấy hai tiên phong đột nhiên trở nên tiến bộ khiến cho Lecty cảm thấy nhẹ nhõm. Quả thật là nếu muốn cho tiểu đội trở nên mạnh lên thì chỉ có cách này mà thôi────
Những mục tiêu đang dần xâm nhập trong vị trí hậu vệ theo bầy đàn. Chúng đang nhấm vào Lecty.
Nhờ vào đó, mà công việc diệt hạ chúng của Lecty đã trở nên dễ dàng hơn.
"Ri, Rico-san! C-Cảm ơn cậu rất nhiều!"
“Đang nói gì thế? Tôi chả hiểu cô đang nói về chuyện gì cả."
Hậu vệ Lecty gửi lời cảm ơn đến tiên phong Rico.
"Heh, này Lecty, coi bộ em có vẻ đã hiểu ý nghĩa của khóa huấn luyện đặc biệt này rồi nhỉ."
Xoa đầu, xoa đầu, xoa đầu, xoa đầu.
Kanata xoa đầu Lecty tới nổi khiến cho tóc cô rối hết cả lên.
"V-Vâng! A-Anou...... Ka, Kakaka, Kanata-san!"
Mặt cô đỏ bừng cả lên và ngước nhìn với vẻ mặt xấu hổ.
"À, em làm tốt lắm. Em đủ tiêu chuẩn rồi Lecty."
~~~~~~~
Misora, người đã không đủ tiêu chuẩn trong ngày thứ hai của khóa huấn luyện đặc biệt, bước đi với tâm trạng ủ rũ như một chú cún con lạc đường. Kanata đang đi cùng nhóm ba người Misora rời khỏi trường. Đề phòng việc có thể gặp kẻ gây thương tích liên hoàn. Rico và Lecty đang trò chuyện vui vẻ với nhau ở phía sau, trong khi bên cạnh họ là Misora đang cúi đầu yểu xìu.
"Ha!...... Mình đang tìm kiếm cái gì vậy nè!?"
Đột nhiên một thứ gì đó mát lạnh đút vào miệng cô───chỉ cần nếm thử nó một cái, sự ngọt ngào dịu dàng bao bọc trong miệng khiến cô trong phút chốc quên đi những phiền muộn trước mắt.
Misora vô tình đưa lưỡi ra nếm lớp kem mềm mại. Ah......! Bỗng lớp kem mềm mại đó bị lấy đi mất, và quay trở lại vị trí của chủ nhân nó──────là Kanata.
"Đừng có mà dùng cái đầu mà suy nghĩ về những thứ buồn phiền như vậy nhiều quá. Cô nên thử thả lỏng vai một chút đi."
“......Điều đó có quan trọng để có thể vượt qua khóa huấn luyện đặc biệt?"
"Chịu. Nhưng câu trả lời, có thể là đang ở một nơi quen thuộc với cô."
"Nơi quen thuộc?"
"Ừm, nó đang ở rất gần. Gần tới nỗi không thể nhận ra được."
Kanata đến một quầy kem nổi tiếng trong khu mua sắm, và mua tương tự cái của mình cho Rico và Lecty.
“Fuu, không tệ lắm. Tôi nghĩ sữa mà họ dùng có chất lượng tốt."
"Mình cũng nghĩ như vậy, nhưng, a-anou...... Kanata-san, bắt anh đãi bọn em như vậy có thực sự ổn không?"
"Cũng không có gì đâu. Tất cả những gì anh có thể làm là cổ vũ bọn em mà thôi, nếu chỉ làm những thứ như thế này thì lúc nào cũng được hết."
Nói xong Kanata liền nếm thử cây kem trên tay mình.
Nụ h, của mình......! Cô nhận ra phần kem của mình vừa nếm lúc này đang bị Kanata đụng miệng vào, cô đỏ bừng mặt lên và nhận ra là───cô và Kanata đã hôn nhau gián tiếp.
"Hm, sao vậy, Misora?"
"K-Không có gì hết......!"
Mình không thể nói chuyện này trước mặt Rico và Lecty được......
Kanata không hiểu gì mà chỉ biết nguyên đầu, trong khi Misora đang rất ngượng, hai tay ôm lấy mặt mình.
"Nhân tiện, tôi vừa nhận được món quà đi kèm, có ai muốn không?"
Thứ cậu đang cầm trên tay là một chiếc móc khóa hình con bò sữa lớn với đôi cánh trên lưng.
“Đó là cái gì vậy? Một sinh vật với đôi cánh được tạo ra bởi trí tưởng tượng à…...?"
"Tôi không hứng thú với những sinh vật không tồn tại, với lại nó cũng không đẹp gì cả."
“T-Thành thật mà nói...... nn...... nó không dễ thương chút nào. Con vật đó."
"Fuu, quả nhiên là nó không dễ thương gì cả."
Chắc là do bị đánh giá quá tệ, không bán được, và thành hàng tồn kho nên phải dùng làm quà tặng.
"Đúng là kem mềm không tệ, nhưng còn kem đá liệu có giống vậy không?"
Từ 'không tệ’ là từ mà Rico coi là lời khen đấy à.
“Không. Quầy bán hàng ở đây là quán kem đá, nhưng kem mềm lại rất ngon. Tôi đã từng bị những đồng đội cũ kéo đến đây trên đường về nhà sau lúc tập luyện. Món được yêu thích nhất ở quán này là bánh su kem được làm từ các chất liệu được lựa chọn cẩn thận, nhưng vì nó quá phổ biến nên rất hiếm khi có thể mua được.”
Kanata nói với vẻ hoài niệm. Chứng kiến điều đó, Misora buồn bã cắn môi dưới của mình.
Cô đột nhiên cảm thấy Kanata có vẻ rất xa lạ. Từ trước đến giờ đây là biểu cảm chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt của cậu. Và ngày hôm qua tại quán cà phê, sự xuất hiện của Yuri đã ảnh hưởng đến cậu────
"Em chưa bao giờ nghĩ Kanata-senpai là đồng đội của mình cả."
Kanata quay lưng lại theo giọng nói vừa rồi, thì thấy Yuri trong bộ đồng phục đang ở đó.
"Oh, chả phải là Yuri à?"
"Xin anh đừng có gọi em bằng cái kiểu thân mật như vậy."
"Cặp của em đâu rồi? Không phải là em đang trên đường về nhà sao?"
"Em chỉ ghé vào mua ít đồ ăn nhẹ thôi. Không giống như kẻ phản bội, Kanata-senpai, em luôn luyện tập mỗi ngày."
Từ khi bắt đầu làm Hướng Dẫn Sư, em ấy vẫn không bỏ dở việc luyện tập của mình sao? Nếu cứ như vậy thì em ấy sẽ về nhà muộn mất. Nhớ lại vụ việc kẻ gây thương tích liên hoàn, ở đâu đó trong ánh mắt của Kanata thể hiện một chút khắt khe.
Yuri quay lưng lại với Kanata và cố gắng hoàn thành việc thanh toán ở quầy hàng. Yuri rất thích kem mềm ở đây, vì vậy cô lúc nào cũng mua hai cái cùng lúc. Cô lấy chiếc ví màu be trông có vẻ trưởng thành ra khỏi túi áo khoác. Sau khi nhìn vào trong ví thì vẻ mặt cô bỗng trở nên thẫn thờ.
Trong ví không hề có tiền. Lúc ở quán cà phê hôm qua, cô đã dùng hết tiền tiêu vặt của tháng này để trả tiền cà phê cả rồi.
"Anou, Yuri-san, nó bao nhiêu vậy ạ?"
"Mm! K-Không...... M-Mm?"
Chủ quán tỏ vẻ bối rồi, còn Yuri thì đang rất khó xử.
"Thiệt tình, hết cách rồi. Đây này, để lần này anh đãi em cho."
Kanata lấy chiếc ví ra khỏi túi, nhanh chóng hoàn thành hóa đơn và nhận món kem mềm mà cậu đã mua.
“A-Ai biểu anh thanh toán giùm em chứ!"
Yuri sẽ không bao giờ nhận thứ gì từ Kanata. Theo một cách nói cổ hủ, thì đây là chấp nhận bản thân được bố thí. Chính vì vậy, hiện hai tay của Kanata đang bị mắc kẹt bởi hai cây kem mềm được gói bằng giấy.
"Nếu là vậy thì, anh đã mua nhầm thêm hai cái rồi, có ai muốn ăn không?"
"E-Em sẽ không dễ dàng mắc vào cái bẫy đó của anh đâu, em không phải là con nít!"
"Ra vậy, Thế cái này sẽ là của anh còn một cái nữa thì sẽ là cho học sinh của anh. Để・xem・nào・mình・sẽ・đưa ・nó・cho・ai・đây・ta......”
Yuri cố gắng cưỡng chế sự thèm ăn của cô bằng một tinh thần mãnh liệt. Tuy nhiên, thủ đoạn lợi dụng sự thèm ăn thông minh của Kanata đã khiến cô không thể nào thôi đưa mắt nhìn vào cây kem trên tay cậu. Một cây kem sẽ là của Kanata. Còn cái còn lại là của,
"Hm. Quyết định rồi. Quả nhiên là cái này sẽ cho......"
Nuốt nước bọt. Misora, người chỉ được ném thử vài miếng kem lúc nãy, Cô tỏ vẻ mong đợi với suy nghĩ "Anh ta sẽ đưa nó cho mình mà đúng không!?" Tuy nhiên,
"Nn? E-Em...... á!?"
Người được nhận cây kem còn lại của Kanata, chính là Lecty, người đang có vẻ mặt ngạc nhiên. Sau khi nhận được cây kem, Lecty do dự một lúc, rồi từ từ đi lại phía Yuri.
"N-Nn...... Yu, Yuri-san. Chị có thể chấp nhận cây kem này không?"
Lecty cố gắng đưa cây kem mềm mà cô nhận được cho Yuri.
Một cô gái tóc vàng không quen biết đang cố gắng tặng món ăn yêu thích cho Yuri. Yuri thật sự rất muốn ăn nó. Hay phải nói là rất rất muốn ăn nó.
Nhưng, không được. Cô cố gắng kiềm chế bản thân bằng sức mạnh tinh thần mạnh mẽ của mình. Bởi vì chả phải thứ này đã được mua bởi kẻ phản bội, Kanata-senpai sao.
"L-Làm sao mà tôi có thể nhận được chứ! Chả phải nó là của cô hay sao!?"
Yuri lớn tiếng nói, và từ chối lòng tốt của Lecty.
"Nn...... N-Nn...... E-Em xin lỗi! (Sụt sịt)"
"Uwa. Học sinh cuối cấp đang bắt nạt học sinh cấp dưới kìa. Này, Yuri, em nghĩ hành vi này liệu có ổn không, trong khi em là người trong Tiểu Đội Đặc Biệt?”
Kanata lớn tiếng chỉ trích. Vì cậu đã lớn tiếng quá mức nên đã khiến cho khoảng bảy hoặc tám người qua đường trong khu mua sắm quay đầu lại nhìn.
Yuri thiếu kiên nhẫn ngay lập tức trở nên cáu kỉnh.
"E-Em không có bắt nạt em ấy! Cô bé này tự nhiên khóc chứ bộ!”
"Nhưng mà này, chả phải khi Lecty cố gắng đưa cho em cây kem, em đã hét vào mặt em ấy sao? Dù có nghĩ thế nào đi nữa thì đó cũng là nguyên nhân khiến cho em ấy khóc rồi còn gì."
Chắc hẳn là Lecty đã rất sốc khi bị đối xử một cách đầy thù địch mà cô chưa bao giờ nghĩ đến.
Lecty, người vốn sợ giao tiếp, đang rưng rưng nước mắt và liên tục hít mũi. Có vẻ như cô sắp khóc đến nơi rồi.
“......Em hiểu rồi. Em chỉ cần thừa nhận chuyện này là được chứ gì. Chuyện lúc nãy...... Cho chị xin lỗi. Vì đã lỡ miệng nói hơi lớn tiếng."
Nói xong, Yuri miễn cưỡng nhận cây kem của Lecty. Tuy nhiên, biểu hiện của Lecty vẫn chả có dấu hiệu gì là đỡ hơn. Đó là bởi vì ý tốt của cô đã bị từ chối và còn bị lớn tiếng nữa.
“Này Yuri, giọng nói của em vẫn còn hung hăng lắm đấy. Em đang làm Lecty sợ kìa."
"......Mm, nó rất ngon. Cảm ơn em."
Sau khi nếm một miếng kem mềm, Yuri gượng cười một cách vụng về. Mặc dù chỉ là một chút, nhưng Lecty đã khẽ nở một nụ cười.
"Ừm, ít nhất cũng phải là như vậy chứ."
“Cái gì mà ‘ít nhất cũng phải là như vậy chứ’ hả!? Em xin phép đi trước!”
Yuri quay lưng bước đi với ý định muốn rời khỏi đây một cách nhanh chóng. Khi cô quay lại thì thấy bóng dáng Kanata đang đi theo mình.
"T-Tại sao anh lại đi theo em!?"
"Ai mà biết. Tự nhiên anh muốn giải quyết đống giấy tờ còn lại của mình ở trường cho xong mà thôi.”
Sau khi bảo nhóm Misora về thẳng nhà mà không đi lòng vòng, rồi Kanata tiếp tục đi theo Yuri với vẻ nghiêm nghị.
* * *
“Giờ này rồi mà anh còn định đi theo em là có ý gì đây?"
Sau buổi luyện tập, Yuri cùng Kanata từ trường trở về ký túc xá.
Đã bao lâu rồi bọn mình mới có thể cùng nhau đi về trên con đường này trong đêm khuya nhỉ? Yuri nhớ lại những ngày tháng mà cả hai còn thân thiết cùng nhau về nhà sau những buổi tập, và cô biết rằng mình không còn có thể trở lại những ngày tháng đó nữa.
"Anh tình cờ hoàn thành hết đống giấy tờ sớm ngoài dự định. Vì khá rảnh rỗi nên anh đã dành thời gian để xem lại nó."
Trước khi kịp nhận ra thì Yuri đã đi bên cạnh Kanata thay vì đằng sau cậu.
Yuri thể hiện một vẻ mặt lạnh lùng và đầy khó chịu.
“Là kẻ phản bội, coi bộ cũng có nhiều thời gian rảnh quá ha."
Kanata đáp lại bằng một câu hỏi mà cậu đang thắc mắc.
“......À này, tại sao em lại sử dụng Kiếm Ma Thuật vậy?"
"Anh ý kiến à!? Bộ có vấn đề gì khi em sử dụng Kiếm Ma Thuật sao!?"
"Cũng chả có gì, chỉ là anh muốn xác nhận thôi."
Ánh mắt của Kanata bỗng dưng sáng lên.
“Lý do mà em không dùng Thương Ma Thuật mà lại chuyển sang Kiếm Ma Thuật, có phải là vì anh không?"
“.....................”
"Quả nhiên là vậy. Thôi, vậy cũng không sao."
Yuri cảm thấy dường bản thân bị xa lánh. Một câu nói thật là khó nghe. Điều này khiến cô không khỏi ngạc nhiên.
Yuri bắt đầu giữ im lặng, và quan sát Kanata.
Nếu sử dụng Thương Ma Thuật thì sẽ khiến cho cô trở mạnh hơn, cô hoàn toàn biết điều đó. Nhưng mà, cô không muốn sử dụng nó. Vì mỗi khi đụng đến Thương Ma Thuật và bao gồm cả những kỹ năng của Thương Ma Thuật, tất cả đều khiến cô gợi nhớ đến Kanata......
“Kiểu nói gì mà đầy ẩn ý vậy. Nếu anh có gì muốn phàn nàn thì sao không nói ngoạch toẹt ra luôn đi cho rồi!”
"Anh không có muốn phàn nàn hết. Dù gì thì em vốn là một Kiếm Sĩ Ma Thuật Sư mà."
Cậu nhớ lại cảnh tượng lúc luyện tập của Yuri.
“Nhưng mà này, cái thói quen mà em đã hình thành thì không dễ bỏ được đâu đấy. Em vẫn còn nhớ lý do tại sao anh lại kêu em trở thành Thương Ma Thuật Sư không?"
"Trong trận chiến lần trước, em đã chiến đấu với Kiếm Ma Thuật đấy. Không có vấn đề gì phải lo cả."
Yuri thẳng thừng nói rằng trong trận chiến lần trước, cô đã chiến đấu với tư cách là một Kiếm Sĩ Ma Thuật Sư.
Không giống với Kanata, cô không hề bị thương gì trong trận chiến đó.
"Hah, em đúng thật là cứng đầu thật đấy."
“Anh nói ‘cứng đầu’ là có ý gì chứ!? Anh đang coi em là đồ ngốc đấy à!?”
“Anh không có coi em là đồ ngốc. Chính vì em luôn luyện tập chăm chỉ nên em mới có được kỹ năng chiến đấu như hiện tại. Tuy em không giỏi về kỹ năng sử dụng Thương Ma Thuật, nhưng còn kỹ năng sử dụng Kiếm Ma Thuật thì cũng không tới nỗi nào.”
Mặc dù cái khuyết điểm cũ vẫn còn đó...... Cố gắng không nói ra câu này, Kanata quay trở lại điểm mấu chốt quan trọng.
Bây giờ cho dù Kanata có chỉ ra khuyết điểm đó cho Yuri, thì cô cũng sẽ không chịu thừa nhận nó.
“Chuyện đó là tất nhiên rồi! Em hoàn toàn khác với Kanata-senpai!”
“Mà hình như từ trước đến giờ em học khá giỏi về các kỹ năng chiến đấu đúng không? Khi anh huấn luyện em, nó gần như là khá dễ dàng và không mấy tốn sức.”
Kể từ khi Yuri gia nhập tiểu đội, người đã hướng dẫn cho cô là Kanata, người cũng ở vị trí tiên phong như cô. Ngay từ đầu, Yuri, người bị thu hút bởi tinh thần của cậu mà gia nhập tiểu đội, cô tôn trọng Kanata hơn bất cứ ai khác.
Vì vậy, mỗi khi được Kanata, người cô ngưỡng mộ, khen ngợi, thật lòng mà nói cô cảm thấy không tệ một chút nào.
Nếu là cô lúc trước, thì chắc có lẽ cô đã vô cùng xúc động và rơi nước mắt.
Nhưng, đó là nếu là lúc trước chứ không phải là bây giờ.
Anh ta hiện giờ là một kẻ phản bội. Yuri tự nhủ với bản thân mình. Nếu cô không tự nhắc nhở bản thân mình, thì có lẽ cô sẽ rơi vào sự ảo tưởng của chính mình và không thể thoát ra được.
Thời gian đã trôi qua thì dù có thể nào đi nữa thì cũng sẽ không thể nào lấy lại được.
"Ah! Nói mới nhớ. Chính anh là người đã chỉ dạy cho em mà."
Kanata vỏ tay một cái thể hiện là mình vừa nhớ ra thứ gì đó.
"Em còn nhớ chứ Yuri? Điều quan trọng không phải là về kỹ năng chiến đấu, mà là tinh thần của một Không Chiến Pháp Sư."
“......Dù có là trong trường hợp nào đi nữa cũng không bao giờ được bỏ cuộc."
Yuri nói nhỏ.
"Đúng đấy. Đó chính là điều quan trọng. Nếu em làm được điều đó ngay cả khi không có anh ở cạnh, thì lúc đó em mới thực sự đủ mạnh mẽ. Lúc đó em sẽ trở thành một Không Chiến Pháp Sư tài ba.”
Dù là ai đi nữa miễn là có thể bay lên bầu trời để bảo vệ Thành Phố Nổi, thì cũng sẽ có một lúc nào đó họ sẽ phải ngã xuống.
Có thể một ngày nào đó họ sẽ không còn bao giờ có thể về lại được nhà nữa, đây chính là số mệnh của các học sinh thuộc Khoa Không Chiến Pháp Sư.
Kể từ sau trận chiến đầu tiên, Yuri đã bắt đầu có một số giấc mơ tồi tệ.
Cũng có thể gọi nó là những cơn ác mộng. Đó là những cơn ác mộng về những người bạn, những người quen của cô không bao giờ quay trở về sau khi bay trên bầu trời nữa. Cô sẽ không bao giờ quên đi những ký ức về những người đã bị Ma Giáp Trùng sát hại─────Những người mang trong mình ma lực sẽ không bị xóa ký ức về những người đã khuất, vì vậy họ có thể lo hỗn sự cho những người đồng đội đã mất của mình.
Và sau đó, họ sẽ tự dằn vặt về cái chết của những người đã ra đi đấy.
Tại sao lúc đó bản thân mình lại không thể giúp ích được gì......
Ngay cả khi ta không có ý định từ bỏ việc cướp giúp họ, nhưng vẫn có những mạng sống mà ta không thể cứu được.
Sự hối hận vì không thể cứu được những người đồng đội, và tự dằn vặt trong đau khổ vì sự bất lực của bản thân.
“Này, Yuri. Có câu quyền lực càng cao trách nhiệm càng lớn. Sức mạnh càng lớn thì trách nhiệm sẽ càng nhiều. Sức mạnh luôn đi kèm với sự cô đơn, càng trở nên mạnh hơn thì cũng sẽ càng trở nên cô đơn hơn, ngay cả khi không có anh ở bên cạnh, em vẫn có thể đi theo con đường trở thành một Không Chiến Pháp Sư đúng cách phải không?"
Dù có là người mạnh đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có điều mà họ không thể làm được. Nếu chuyện đó xảy ra, họ sẽ là người gánh vác hết mọi chuyện với tư cách là người sống sót. Nó cũng có thể gọi là bổn phận của họ.
Không bao giờ được quên những Không Chiến Pháp Sư đã ngã xuống.
Càng trở nên mạnh mẽ bao nhiêu thì sẽ càng phải chịu đựng cảm giác day dứt, mất mát, và cô đơn bấy nhiêu. Đó là nỗi sợ lớn nhất của các Không Chiến Pháp Sư, những người đặt cược tính mạng của mình để bảo vệ thành phố.
Tuy nhiên, những Không Chiến Pháp Sư đó chỉ đang tìm cách để chạy trốn mà thôi.
Là một học sinh thuộc Khoa Không Chiến Pháp Sư thì phải gánh vác cái chết của những người đã khuất và phải tiếp tục chiến đấu.
Để bảo vệ những công dân vô tội.
“......Tại sao anh lại nói những điều này với em chứ?”
"Chịu, chỉ là ngẫu hứng của anh mà thôi."
Liếc mắt sang Kanata, người nói những điều đó một cách thản nhiên, Yuri cảm thấy khó hiểu trong lòng.
Từ trước tới nay vẫn thế, cô không thể nào hiểu nổi Kanata đang nghĩ điều gì trong đầu. Những mà điều mà cậu làm đều là những điều điên rồ mà người thường không hiểu được.
Nói thẳng ra thì, cô thường cảm thấy rằng Kanata không hề có động lực nào hết. Dù gì thì mối quan hệ của cả hai cũng là tiền bối và hậu bối trong cùng một vị trí từ khá lâu.
Ví dụ như là buổi huấn luyện đặc biệt đầu tiên sau khi Yuri gia nhập đội.
Yuri, người vẫn còn tôn trọng Kanata vào thời điểm đó, đã rất lo lắng đến mức cứng đơ cả người khi đứng trước Kanata, và không thể nói ra những điều mình muốn một cách trôi chảy. Nguyên do khiến cho Yuri bị như vậy là vì Kanata đã kêu cô ăn mặc như một nam sinh bằng một lý do nào đó.
Yuri, lúc ấy còn ngoan ngoãn nghe lời nên đã cải trang thành nam giới theo chỉ dẫn của Kanata, người mà cô kính trọng. Và rồi cô đã trở thành một người nổi tiếng được coi là một chàng trai bảnh bao bí ẩn đi bên cạnh Kanata. Lúc đầu, Yuri đã rất lo lắng khi đi cạnh Kanata đáng kính của mình. Tuy nhiên, cũng từ đó, cô đã trở nên lo lắng hơn về việc bị những người xung quanh đối xử như là một thằng con trai, và trước khi kịp nhận ra điều đó, cô đã không còn lo lắng mỗi khi đi bên cạnh Kanata nữa.
Trong khi nhớ về khóa huấn luyện đặc biệt năm xưa, Yuri chợt nghĩ.
Nói mới nhớ, những điều mà Kanata-senpai làm điều là những điều khá điên rồ nhưng lại rất hiệu quả......
“Em đang muốn biết là tại sao anh lại tự nhiên bận tâm đến việc luyện tập của em đây?"
"Ai mà biết. Nhưng mà em rất là quan trọng đối với────"
“Cái gì quan trọng cơ?”
"Tất nhiên là───"
Chả biết có phải là do cơn gió đang muốn chơi khăm hay không nữa. Ngay sau đó, một cơn gió nhẹ thổi qua và cô không thể nghe thấy lời mà Kanata nói.
"Này Kanata-senpai.”
Đột nhiên Kanata bỗng dừng nói lại và Yuri đột nhiên giữ im lặng. Trước mặt họ ──── là người tiếp nối những lời tiếp đó......
“Eh......! K-Không đùa chứ!?"
"Bình tĩnh đi. Có thể chỉ là một người có sở thích đặc biệt là che toàn bộ cơ thể của mình với một chiếc áo khoác mà thôi."
Trước mặt họ là một bóng người mặc đồ đen từ đầu tới chân cứ như là một hắc pháp sư vậy.
Khi cả hai kịp nhận ra thì xung quanh đã không còn sự hiện diện của bất kỳ ai nữa. Nghĩ kỹ lại thì, cơn gió vừa rồi thổi qua là hiệu ứng của ma thuật bay tạo ra────là một kỹ năng biến đổi sao? Hay là một phương thức xua đuổi người khác bằng gió?
Hay là, một nhát chém sắc bén?
"Heh, không ngờ lại gặp cùng lúc hai người. Tôi thì chỉ muốn gặp mỗi mình Yuri mà thôi."
"Yare yare, không còn cách nào khác. Yuri, ở đây cứ để anh lo......"
“Em không thể làm phiền Kanata-senpai lo liệu chuyện này được. Ở đây cứ để cho em lo. Xin anh đừng có mà nhúng tay vào."
Nói xong, Yuri tiến lên một bước. Khi cô nắm tay phải lại, một thanh Kiếm Ma Thuật hai lưỡi xuất hiện từ một khoảng không. Cầm vụ khí trong tay, Yuri vào tư thế chiến đấu của mình.
“Mục tiêu mà tên này đang nhắm đến chính là em. Đã vậy, thì em sẽ đánh bại hắn. Hơn nữa, em sẽ không để thua một tay nghiệp dư như vậy đâu."
Kanata chú ý vào tư thế của tên áo đen.
Hắn ta đang cầm Kiếm Ma Thuật bằng một tay, như thể đang cầm một cây gậy.
Thế đứng cứ như thể là đang dùng cây kiếm để chống gậy cùng với bầu không khí xung quanh hắn trông khá là hài hước. Tên mặc đồ đen này dường như không có lấy một chút áp lực. Hắn thậm chí còn phù phiếm xem đây như một trò vui chơi.
Mặt dù là hắn đang đối đầu với Yuri Flostre của Tiểu Đội Đặc Biệt......
"Anh không lên sao? Vậy thì bên đây sẽ lên trước đây."
Mình sẽ giải quyết chuyện này trong phút chốc.
Ngay cả nếu không phải là Yuri, thì bất cứ ai khác cũng sẽ đưa ra đánh giá này.
Tuy nhiên, trong tâm trí của Kanata cảm thấy có gì đó bất an. Sau một lúc suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng nhận ra nguồn gốc thực sự của sự bất an đó.
Tên này rõ ràng là đang phải đối đầu với một người có sức mạnh là vượt trội hơn mình, nhưng hắn ta lại hoàn toàn không hề có một chút căng thẳng nào.
"Yuri, đừng có mà mất cảnh giác!"
Kanata lên tiếng cảnh báo. Tuy nhiên, đã quá muộn.
“Mm......!”
Người phát ra tiếng kêu thất thần đó là Yuri khi đang trong tư thế ra đòn của mình.
Đường kiếm mà cô tin rằng sẽ hạ gục đối phương, khiến hắn không thể nào tránh khỏi lại cắt vào không khí.
"Ku!"
Ngay lập tức cô cảm nhận được sự hiện diện của hắn ngay bên cạnh mình. Yuri lập tức khéo léo tung đường kiếm ngang về phía hắn.
Tuy nhiên, như thể hắn đã nhìn được chuyển động của cô từ trước, tên áo đen đã né đòn một cách dễ dàng.
“Cô chậm quá đấy mém nữa là tôi suýt ngủ quên mất rồi."
Sau khi cố ý để lộ ra một cái ngáp, tên áo đen tiếp tục tấn công.
Hắn thu hẹp khoảng cách trong nháy mắt và vung đường kiếm về phía Yuri.
Yuri không thích phải đối đầu trực diện và nhanh chóng nhảy ra phía sau.
Không, không đời nào có chuyện hắn để chuyện đó xảy ra một cách dễ dàng như vậy đâu.
Kanata nghĩ trong lúc theo dõi trận chiến của cả hai.
Yuri không thích phải đối đầu trực diện. Nếu phải chiến đấu với đối thủ ở khoảng cách mà hơi thở của cả hai có thể chạm vào nhau, Yuri sẽ gặp áp bức rất lớn.
Cô có thói quen sẽ nhảy lùi lại phía sau khi đối thủ lao đến tiếp cận mình. Xét về khía cạnh giữ an toàn cho bản thân, thì điều đó không phải là một thói quen xấu, nhưng nó là một nhược điểm đối với một Kiếm Sĩ Ma Thuật Sư, vì không giỏi trong việc áp sát đối thủ.
Khoảnh khắc khi hai thanh kiếm chạm vào nhau, đã tạo ra một sức đẩy cực nặng từ hai phía.
Một bên là sự quyết tâm nhất định không bao giờ chịu thua. Một bên là sự quyết tâm nhất định phải sở hữu được bên còn lại.
Trận chiến này không chỉ dùng có mỗi kỹ năng chiến đấu. Ngay cả những cảm xúc không có sức mạnh vật chất cũng có thể ảnh hưởng không lớn đến trận chiến này.
"Ah, tại sao em không chịu chấp nhận tình yêu của anh chứ?"
Lúc này lẽ ra cô đã có thể tận dụng thời gian để nhảy lùi về phía sau.
Nhưng, trước khi Yuri vừa tiếp đất thì hình bóng của tên áo đen cầm thanh Kiếm Ma Thuật liền xuất hiện trước mặt cô.
“.........Ku! Đuổi theo em thật là dễ dàng làm sao…...”
Yuri vội vàng tấn công bằng thanh Kiếm Ma Thuật thay cho việc phòng thủ. Một đòn, hai đòn───mỗi đòn đánh của cô với tên áo đen cứ như thể là đang đánh với một cây búa với lực đập cực mạnh vậy, nó khiến cho cả cánh tay cô hoàn toàn bị tê cứng.
Yuri không thể chịu đựng nổi được cú vung cực mạnh lần thứ ba, rồi hoàn toàn bị áp đảo bởi những đường kiếm của đối thủ. Và cứ như vậy cô bị hất văng xuống đất.
“.........Mm!”
Nhận phải một đòn như búa bổ, khiến cho không khí trong phổi cô bị ép ra ngoài trong tích tắc, toàn thân thì đầy đau đớn. Nhưng sau đó, Yuri cố gắng gượng dậy, cô sử dụng thanh kiếm của mình như một cây gậy để chịu lực.
“Heh, quả nhiên là một đòn thì không đủ hạ em sao?”
Tên áo đen cất giọng nói vui sướng.
Dù khuôn mặt đã bị chê kính và không thể nhìn thấy biểu cảm của hắn, nhưng Yuri biết rằng hắn đang rất vui sướng trong tình huống này.
"Fufu. Em vẫn chưa được ngất đi đâu, Yuri yêu dấu của anh. Nếu mà em ngất đi ở một nơi như thế này thì em sẽ không thể chấp nhận tình yêu của anh được mất.”
"Anh đang nói bậy gì vậy? Tôi không có biết ai giống như anh cả!"
Ngay sau đó, bóng dáng của tên áo đen bỗng dưng biến mất khỏi tầm mắt.
Ở đâu đây, hắn sẽ tấn công vào đâu đây!?
Yuri lo lắng tìm kiếm sự hiện diện của kẻ địch. Để xem hắn sẽ tấn công từ đâu, bên phải hay bên trái? Hay là từ phía trên xuống?
"Là phía sau!"
Yuri quay đầu lại theo giọng nói quen thuộc. Trước mặt cô là một bóng dáng tên áo đen đang cố gắng tung nhát chém từ phía sau. Cô nhanh chóng quay ngược cổ tay phải đang cầm thanh Kiếm Ma Thuật trong tay. Chuyển sang cánh tay còn, và cứ như vậy Yuri đâm thẳng về phía sau.
Đường kiếm đâm trúng phần thân kiếm của tên áo đen. Thanh Kiếm Ma Thuật của tên áo đen bị hất tung lên trời, và khi rơi xuống nó cắm chặt vào mặt đất.
"Không cần anh nói em cũng nhận ra được điều đó! Xin anh đừng có mà nói những lời không cần thiết nữa!"
Yuri cố tình nhìn chằm chằm vào Kanata. Mặc dù là cô đang trong trận chiến của mình.
Kanata bất giác hét lên.
"Em đang nhìn đi đâu khi đang ở ngay trong trận chiến vậy!? Mau nhìn về phía trước kìa!"
“Mm......”
"Vậy thì, thế này thì sao?"
Tên áo đen vung ngang cánh tay đã buông bỏ thanh kiếm của mình với tốc độ cực nhanh.
Phu!
Một tiếng chém gió sắc bén phát ra.
Với cảm giác như có một cái gì đó vừa thổi qua, khiến mái tóc màu xanh lam của Yuri rơi xuống. Điều đáng nói hơn là cánh cửa bằng sắt của cửa hàng phía sau đã bị phá hủy một cách dễ dàng như thể xé một tờ giấy.
“......K-Kamaitachi!?”
Một trong những kỹ năng biến dạng nâng cao của ma thuật bay.
Ngay cả khi Yuri đang sửng sốt với chiêu thức vừa rồi, nhưng cô vẫn tập trung vào việc đối phó với kẻ thù trước mặt mình. Trước mắt Kanata, cô không thể để cho cậu thấy bộ dạng thảm hại của mình được.
Dưới màn đêm bao phủ, việc tránh những nhát chém gió chết người đó là một điều vô cùng khó khăn. Một đòn, hai đòn────
Cứ mỗi Yuri vung thanh Kiếm Ma Thuật đỡ đòn, là mỗi lần luồng khí nén từ vụ nổ ập tới má của Kanata.
Tuy là rất khó để đỡ được những đòn Kamaitachi trong màn đêm bao phủ này, nhưng cô đã dùng kinh nghiệm và trực giác của mình để phán đoán những nhát chém vô hình đó, đấy là cách mà Yuri dùng để bù đắp vào khuyết điểm hiện tại.
Cô chỉ có thể cảm nhận được âm thanh của gió và tác động của lực đẩy. Nhờ đó mà Yuri có thể xác định được vị trí của những đòn Kamaitachi sẽ đến và tung những nhát chém ma lực đỡ đòn với thời gian chính xác.
Một kiếm thuật mà người thường không thể nào làm được.
Dù gì thì Yuri cũng là một người có tài năng tương xứng với tên gọi của Tiểu Đội Đặc Biệt.
Tuy nhiên, cô cũng đã dần đạt tới giới hạn của mình. Cô không còn có thể xử lý nỗi đòn Kamaitachi thứ ba nữa.
T-Thôi chết!
Khi ý nghĩ đó vừa lướt qua trong tâm trí Yuri, thì một bóng lưng của một người con trai đầy thân thuộc bỗng xuất hiện trước tầm nhìn của cô. Người con trai với con dao găm trên tay trái đã chém đứt đường gió sắc bén vô hình mà Yuri đã rất vất vả mới có thể làm được một cách hiển nhiên.
"Chả phải em đã bảo là đừng có xen vào rồi sao!?"
“.......Nếu vừa rồi anh không ra tay kịp thời thì em đã chết từ lâu rồi đấy."
Kanata cố nén giọng nói lại như thể để giết chết cơn giận dữ của mình. Không biết phải trả lời lại như thế nào, Yuri yên lặng không thể nói nên lời nào.
Trái ngược với cô, một giọng nói đầy thăng hoa vang lên.
“Ahahaha, chỉ còn một chút nữa là Yuri đã có thể thuộc về tôi rồi, thế mà mày lại dám cả gan làm cản trở điều đó...... Mày sẽ phải trả giá đắc cho chuyện này đấy.”
Hắn ta thể hiện thái độ thù địch một cách rõ ràng đối với Kanata.
Tên áo đen ngay sau đó liền tung những đòn Kamaitachi bằng cả hai cách tay sang ngang tới chỗ Kanata. Kanata ngay lập tức cắt đứt tất cả các đòn tấn công đó một cách chính xác bằng những động tác cơ bản.
Cậu thậm chí còn không bỏ qua hay để lộ bất kỳ sai sót nào. Giống như một bức tường sắt không thể bị lay chuyển, Kanata dùng con dao găm đập tan vào luồng gió của kẻ địch.
Đây chính là bóng dáng của một Không Chiến Pháp Sư từng được mệnh danh là Hắc Kiếm Sư <Chronos>.
"Hum, coi bộ mày có thể đỡ được tất cả những đòn đó nhỉ."
Có lẽ đã quá mệt mỏi khi phải lặp đi lặp lại những động tác tương tự, tên áo đen rút thanh ma kiếm đang cắm dưới đất lên và biến mất ngay sau đó.
Tốc độ di chuyển nhanh đến mức có thể khiến người ta nghĩ rằng hắn đã biến mất trong tích tắc.
Nếu là lần đầu nhìn thấy nó, có thể là Kanata sẽ gặp nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu cậu đã quan sát nó từ trước đó, thì mọi chuyện lại hoàn toàn khác.
Kanata từ từ di chuyển lưỡi dao ra sau gáy mình. Khoảnh khắc tiếp theo, con dao của cậu đã ngăn chặn một đường kiếm được vung từ phía sau thẳng vào cột sống cổ.
Như thể cậu đã đoán trước được đòn tấn công sẽ được nhắm vào đâu vậy......
"Hum, chỉ là tình cờ ăn may một lần nên mày mới có thể nhìn thấy chuyển động của tao thôi."
Bóng dáng tên áo đen lại một lần nữa biến mất. Từ khắp mặt đường nhựa xung quanh, đâu đâu cũng phát ra mùi khét của cao su. Có vẻ như thứ phát ra cái mùi đó là chất liệu được sử dụng để làm đế giày. Có thể thấy rõ những vết ma sát trên mặt đường xung quanh. Tên áo đen chắc chắn đã tạo ra rất nhiều dấu vết ma sát đó.
"Đúng thật là chuyện động của ngươi rất là nhanh. Hơn nữa lại còn ngay trong lúc trời đang tối mịt mù như vậy nữa, và ngay cả Yuri cũng không thể bắt kịp được tốc độ đó."
Sát khí bắt đầu phát ra từ khắp mọi nơi.
Mặc dù là đang phải đối đầu với một kẻ thù không thể nhìn thấy được trực tiếp bằng mắt thường, nhưng vẻ ngoài của Kanata không có một chút gì là căng thẳng.
Bất ngờ một nhát chém từ phía trước vung đến từ trên xuống. Kanata ngay lập tức đỡ đòn như thể đã nhìn thấu từ trước.
Ẩn sau chiếc mũ trùm đầu màu đen là đôi mắt đang nhìn trừng trừng vào Kanata.
"Tuy nhiên, cách di chuyển thì vẫn còn là nghiệp dư lắm. Vì vậy ngươi không thể thắng được đâu."
"K-Khốn khiếp!"
Tên áo đen điên tiết lên, liên tiếp tấn công Kanata từ mọi phía với tốc độ mà mắt người thường không thể nào nhìn thấy được. Những đường kiếm nhanh tới mức không xác định được liên tục tung ra từ mọi phía.
Tuy nhiên, nhịp thở của Kanata không hề bị xáo trộn. Để đối phó với những đường kiếm vũ bão ấy, Kanata chỉ dùng có mỗi tốc độ siêu nhanh của cẳng tay trái đang cầm con dao găm của mình mà ngăn chặn hết tất cả chúng.
Nó cứ như là trò của con nít đối với cậu vậy.
"Ngươi không thắng được đâu. Ta đã phải nỗ lực để trau dồi kỹ năng của mình trong nhiều năm qua. Đối với một người đã luôn nỗ lực luyện tập và đặt cược cả mạng sống của mình trong một thời gian dài, thì làm sao mà có thể thua một tên có kỹ năng nghiệp dư như ngươi được chứ?"
Sau khi nhìn thấu hết thao tác của kẻ địch, Cẳng tay Kanata không do dự đáp trả lại hắn một đòn bằng con dao găm của mình.
“............Ku!”
Tên áo đen đánh rơi thanh Kiếm Ma Thuật, vừa ôm lấy cánh tay phải bị thương, vừa nhảy ra xa giữ khoảng cách với Kanata.
“Xin lỗi nha, vì đã cắt gân tay phải của ngươi. Với tình trạng của ngươi hiện tại thì không thể nào cầm kiếm đúng cách được nữa."
"......Có vẻ đúng là vậy, nhưng chỉ với mức độ này thì......────"
Ngay sau câu nói đó.
Cánh tay phải của tên áo đen bắt đầu co cứng lên. Không phải là do cơn đau hay kiệt sức gì. Như thể bị chiếm hữu bởi một loại sinh vật có ý thức độc lập nào đó, cánh tay phải của hắn co giật một cách hung hăng ngoài tầm kiểm soát.
"Tch, tới giới hạn rồi sao? Mà cũng chả sao. Hôm nay đến đây thôi vậy."
Tên áo đen nắm chặt lấy cánh tay đang co giật của mình và cố gắng bỏ chạy. Ngay khi hắn vượt qua được vị trí của Kanata thì bỗng bị Yuri, người đang đứng phía sau Kanata cản đường.
“Đừng có hòng mà bỏ chạy!”
Yuri liền vung kiếm của mình tới chỗ hắn, nhưng cô chỉ có thể cắt nhẹ vào chiếc áo khoác. Sau khi tránh được đòn tấn công, tên áo đen nắm lấy cằm của Yuri và kéo sát khuôn mặt của cô lại gần hắn.
"Anh sẽ sớm khiến em yêu anh thôi, hãy chờ anh nhé."
Một lời thổ lộ đến từ một kẻ tấn công bí ẩn. Cùng lúc đó, như thể muốn lấy đi ý thức của Yuri, hắn đấm mạnh vào sườn của cô.
Yuri cố gắng hết sức chịu đựng nó và vung cây Thương Ma Thuật bằng tất cả sức lực còn lại của mình. Nhưng, tên áo đen đã dễ dàng né nó, rồi nhảy lên mái tòa nhà với một sức nhảy cứ như là của quái vật, và trốn thoát đi đâu đó dọc theo mái của tòa nhà.
Sau khi xác định sự hiện diện của tên áo đen đã hoàn toàn biến mất, Kanata lập tức chạy đến chỗ của Yuri.
"Này, Yuri. Cố gắng lên, em không sao chứ?"
E-Em không sao! Đó là những gì cô muốn trả lời, nhưng cơ thể lại không thể cử động theo ý muốn của cô.
Nhìn qua kẽ mi nặng trĩu của mình, cô mơ hồ nhận thấy vẻ mặt xanh xao, đầm đìa mồ hôi của Kanata.
Đó là những gì Yuri có thể nhận thức được trong khi ý thức đang mờ dần.
Nó cứ như là tình trạng bị cạn kiệt ma lực vậy.
* * *
“T-Tại sao anh lại ở, ph-phòng phòng phòng, phòng của tôi......!"
"Tôi cũng hết cách rồi. Nếu để một mình tôi chăm sóc em ấy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện đấy."
Đây là một căn phòng trong ký túc xá nữ của Artemia. So với ký túc xá nam, phòng ký túc xá nữ có cách bài trí tương đối lớn hơn. Mỗi phòng đều có phòng bếp và phòng khách,hơn nữa, dù có kê hai chiếc giường kế bên nhau cũng không hề có một chút cảm giác chật chội nào. Nói chung tổng thể căn phòng rất rộng rãi.
Vì ký túc xá về cơ bản dựa trên nguyên tắc hai người một phòng nên mỗi phòng đều sẽ có hai chiếc giường.
Hơn nữa, không phải tất cả những người đăng ký đều có thể tốt nghiệp Khoa Không Chiến Pháp Sư, và có nhiều trường hợp mỗi người một phòng vì nhiều lý do khác nhau như chuyển trường, rút lui, hoặc đi làm.
Trên một chiếc giường trong phòng, Yuri bất tỉnh đang nằm trên đó. Cảm giác cứ như là cô đã không ngủ trong một khoảng thời gian dài vậy. Vẻ ngoài đang ngủ ngon lành như một nàng công chúa ngủ trong rừng đã mang đến ấn tượng như vậy.
Nhưng điều quan trọng hơn là tại sao Kanata lại bế Yuri trong khi cô đang bất tỉnh?
Và lý do tại sao Kanata lại kiên quyết không nói ra sự thật?
Misora, người đang quan tâm tới những chuyện đó, đột nhiên có một biểu hiện như thể cô đã có câu trả lời cho những câu hỏi của mình.
"Ha! Không lẽ nào, anh định bắt cóc người hướng dẫn của đối phương để ta có lợi hơn trong trận đấu sắp tới sao......”
"Làm quái gì có chuyện đó. Bộ cô nghĩ tôi là tên đê tiện như vậy sao?"
“Bởi vì, anh là dạng người mà không một ai có thể hiểu được anh đang nghĩ gì mà. Hơn nữa......”
Sau khi nhìn xuống một nơi nào đó đầy lo lắng, Misora thì thầm với Kanata, người đang dựa vào ghế sofa.
“Nếu chúng tôi thua thì anh sẽ bị sa thải đó. Chuyện đó tôi nhất định sẽ...... anh thấy đấy, tôi muốn học hỏi thêm từ anh, và......”
“Tôi biết chứ. Điều đó cũng rất quan trọng. Nhưng đối với tôi, em ấy cũng quan trọng không kém."
......Điều đó nghĩa là trong mối quan hệ nam nữ?
Misora có một cái nhìn buồn bã như bao cô gái khác trạc tuổi cô khi gặp phải tình trạng này, nhưng Kanata lại không hề nhận ra điều đó.
"Anou,...... Misora-san? Có một chuyện mình rất khó nói, nhưng......"
Lecty, sau khi mời trà Kanata xong, quay mặt sang Misora, người đang ngồi trên ghế sofa như chủ nhân của căn phòng.
“Chuyện gì chứ......?”
"Nn, đây là phòng của mình......"
"? Cậu đang nói gì vậy?"
"Nói nghe này, tôi không có ý gì hết nhưng nếu không nói ra thì sẽ rất là phiền phức, lúc nãy cô đã nói căn phòng này là căn phòng của cô đấy."
“Vậy...... thì đã sao chứ?”
Biểu hiện của Misora thể hiện rằng cô đang thực sự không hiểu gì hết.
Hah, Kanata thở dài.
“Dù sao thì, cho anh xin lỗi vì đã làm phiền khi đột ngột tới mà không báo trước nhá Lecty.”
Kanata bình tĩnh lại và xin lỗi Lecty vì đã làm phiền cô.
Kanata, người bị coi là kẻ phản bội, nên khi gặp phải khó khăn thì có rất ít người có thể để cậu nhờ vả vào.
Ban đầu cậu đã định đến phòng của Chloe, nhưng không may cô lại không có ở đó, có vẻ như là cô đã có việc đột xuất với <Raven Nest> nên không có ở trong phòng, và cậu không thể vào phòng trong khi Chloe vắng nhà được. Sau đó người mà cậu nghĩ đến tiếp theo trong đầu là căn phòng của học sinh cậu, Lecty.
Vì vậy, cậu đã bế Yuri đi đến đó.
"N-Nn...... Khi gặp phải khó khăn, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau mà!"
Lecty nói rằng cậu không cần phải bận tâm về chuyện này.
“Nhân tiện, em nên cẩn thận với Misora thì hơn. Tuy cô ta trông có vẻ giống như một người bình thường, nhưng thực sự ra là một tên tội phạm đã bắn banh căn nhà của chính mình đang ở đấy.”
“V-Vâng! Nn...... M-Misora-san! Đây là, a-anou...... p-phòng của mình, nếu cậu lấy mất nó...... M-Mình sẽ gặp rắc rối với nó mất!"
“Eh! Đ-Đừng có làm vẻ mặt sắp khóc như vậy chứ! Đương nhiên đây là phòng của Lecty rồi, m-mình hoàn toàn hiểu điều đó mà!"
Trong khi cả hai vẫn đang nói chuyện,
"Đ-Đây là......?"
Yuri đang nằm trên giường khẽ mở mắt dậy nói.
"Oh, coi bộ em đã tỉnh lại rồi nhỉ."
Thấy Yuri có vẻ như vẫn chưa nhận thức rõ ràng những thứ xung quanh. Kanata bước đến đầu giường và nói chuyện với cô.
“Đây là phòng học sinh của anh. Ban đầu anh đã định mang em đến phòng của Chloe, nhưng dường như cậu ấy đang có việc đột ngột với <Raven Nest> nên trong phòng chẳng có ai.”
“N-Nếu đã vậy...... em phải nhanh chóng đi gặp chị ấy ngay."
"Đừng có mà làm liều. Trước khi biết tại vụ việc gì mà cậu ấy được gọi đi, thì đừng có mà hành động lỗ mãng."
Bỏ ngoài tai những lời khuyên can của Kanata, Yuri cố gắng gượng dậy và đẩy tấm khăn trải giường màu trắng ra.
Ngay lập tức, Kanata đưa mắt nhìn đi chỗ khác.
"X-Xin lỗi...... Anh chưa thấy gì hết. Vì vậy mau mà mặc quần áo vào đi."
Cậu lẩm bẩm nói trong bộ dạng bối rối thất thường.
Sau đó, Misora và Recti vội vã đuổi Kanata ra khỏi phòng. Trong lúc đó, Yuri đột nhiên hướng ánh mắt nhìn xuống khi nhận thấy cơ thể mình đang nhẹ nhàng một cách lạ thường.
“Mmm─────────────────!!!!
Trước mắt cô là một cơ thể không một mảnh vải che thân...... Yuri tròn xoe mắt.
"T-Tại, tại tại tại, tại sao, em lại khỏa thân chứ......!?"
Khi nhận thấy tình hình, cô hét lớn và nhanh chóng quấn vội chiếc khăn trải giường quanh người.
Khuôn mặt cô xấu hổ tới mức đỏ bừng hết cả lên.
"A-Anh thấy rồi sao!?"
"A-Ai mà biết......"
“A-Anh thấy rồi đúng không!?"
"Không, chả phải anh đã nói là ai mà biết rồi sao......"
“A-Anh thấy rồi đúng không!?"
“......N-Nếu anh nói lỡ nhìn một chút thì sao nhỉ?"
“~~~~Quả nhiên là anh đã thấy! Ka-Kanata-senpai, anh hãy chuẩn bị tinh thần đi!"
Vì quá xấu hổ và mất kiên nhẫn, Yuri mất bình tĩnh và tìm kiếm một vũ khí giết người xung quanh. Nếu là căn phòng của một Lecty hiền lành thì chắc chắn sẽ không có thứ gì giống như vậy, nhưng không hiểu sao cô lại có thể tìm thấy một cặp Song Kiếm Ma Thuật được giấu dưới chiếc gối của mình.
Tại sao lại có một thứ như vậy ở đây? Yuri thậm chí không quan tâm đến loại câu hỏi như vậy......
Yuri mất kiểm soát, cầm cặp Song Kiếm Ma Thuật với tư thế không có kẽ hở, trong khi vẫn còn đang bán khỏa thân với tấm khăn trải giường quấn quanh người.
Kanata và học sinh của mình bối rối trước những gì mà họ đang chứng kiến, và bị ép vào góc phòng.
"Heh! Tại sao ở một nơi như vậy lại được giấu một cặp Song Kiếm Ma Thuật chứ!?"
"E-Em xin lỗi! Anou...... đó là lời khuyên từ Rico-san, để đề phòng việc bị Misora-san tấn công bất cứ lúc nào......"
"C-Cho cái lời khuyên kiểu gì thế không biết? Cái cô đó!"
“N-Nhưng Misora-san vừa mới phá hủy ngôi nhà của cậu ấy bằng Ma Pháo Hội Tụ <Strike Blaster>, nên có thể cậu ấy là một người rất nguy hiểm……”
Eh!? B-Bộ mình không được Lecty tin tưởng đến vậy sao!?
Trong khi Misora đang bị sốc nặng nề, thì Kanata đang cố gắng thuyết phục Yuri, người đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Cậu dường như đã bình tĩnh lại và trở lại với giọng điệu bình thường của mình.
“Em đó, chả phải em đã không nghĩ gì mà cứ thay quần áo vào sau khi luyện tập đúng chứ? Anh nghĩ rằng em sẽ bị cảm lạnh nếu cứ để như vậy....."
"Ka, KaKaKa, Kanata-senpai là người cởi quần áo của em ra sao......!"
"À thì, đúng thật người đã bảo cởi chúng ra là anh."
"A-Anh là đồ bẩn thỉu, Kanata-senpai! Em đã nhìn nhầm con người anh rồi!"
“Tại sao lại thành như vậy chứ? Đừng có mà chĩa lưỡi kiếm sang đây. Tất nhiên là Misora và Lecty là người đã cởi quần áo của em ra rồi."
“.........C-Có thật không? Là các em ấy đã cởi quần áo của em ra......?”
Yuri liền đưa mắt nhìn về phía hai cô học sinh của Kanata. Dưới cái nhìn của Yuri, Misora và Lecty vội vã gật đầu một cách điên cuồng.
“Sau khi em hoàn thành buổi luyện tập của mình thì lúc đó cũng khá là muộn rồi. Phòng tắm cũng đã đóng cửa hết, còn em thì người đang ướt đẫm mồ hôi. Anh không thể để em nằm trên giường của Lecty với đống mồ hôi trên người được. Đó là còn chưa kể lúc trên đường về còn bị vướng vào tên côn đồ, lúc đó còn toát cả mồ hôi lạnh nữa là."
Lúc này, Yuri cuối cùng cũng hiểu được tình hình.
Cơn giận của cô dần ngui đi, rồi cô thả cặp Song Kiếm Ma Thuật xuống sau khi hiểu hết mọi chuyện. Sau đó, cô ngã xuống giường trong khi vẫn còn đang bán khỏa thân cùng với khóe mắt có một chút nước mắt trên khuôn mặt.
Không thể tin được là Kanata-senpai lại có thể nhìn thấy mình khỏa thân......
Có vẻ như chị ấy đang bị tổn thương bởi điều gì đó thì phải? Lecty mang áo khoác đồng phục cho Yuri và để cô đứng dậy mặc vào.
"Này Yuri, nhưng lúc như thế này thì em nên nói gì nhỉ?"
Nếu là bình thường thì nên nói lời cảm ơn, nhưng trong tình hình lúc này thì lại là một chuyện khác.
"......Em không muốn nghe câu đó từ Kanata-senpai!"
Yuri phồng má tỏ vẻ tức giận, và quay mặt đi chỗ khác.
Cú sốc khi bị một tiền bối nhìn thấy mình trần như nhộng ngay trước mắt, đang chiếm trọn toàn bộ tâm chí cô.
Hah, đúng là hết cách với em ấy, Với suy nghĩ đó trong đầu Kanata miễn cưỡng nghĩ ra một kế hoạch. Tiếp đó, cậu đi về phía cửa sổ cạnh giường với vẻ mặt phiền phức và chống tay lên nó.
“......Anh định đi đâu vậy, Kanata-senpai?"
"Chả phải đây là ký túc xá nữ sao? Anh không muốn bị phát hiện là mình đang ở đây đâu."
"Chờ, chờ đỡ! Anh là người đã đưa Yuri-san đến đây cơ mà?"
“Tôi chỉ đi hóng gió một chút thôi. Tôi sẽ quay lại sớm thôi."
Nói xong, Kanata nhảy ra từ cửa sổ phòng Lecty, và kích hoạt ma thuật bay và bay ra ngoài. Chuyện này cũng là điều hiển nhiên, vì cậu không thể đường đường chính chính rời khỏi ký túc xá nữ bằng đường hành lang được.
Nhìn theo hình bóng đang khuất dần của Kanata, mọi người trong phòng chỉ biết im lặng.
“““........................................................(Im lặng)”””
Cuộc trò chuyện không thể tiếp tục nếu không có Kanata. Ngay từ đầu, Misora và Lecty đã không giới thiệu đàng hoàng về mình với Yuri.
Sự im lặng nặng nề kỳ lạ của cuộc gặp đầu tiên bao trùm cả căn phòng.
Bộ không ai định nói gì sao? Misora nhìn Yuri, nhưng trông cô có vẻ đang có tâm trạng tồi tệ và có vẻ rất khó để nói chuyện.
Đã vậy thì mình sẽ làm điều đó vậy...... N-Nhưng, biết phải nói gì bây giờ......!?
Trước hết là phải làm rõ mối quan hệ với Kanata và cô ấy. Đó là mối quan hệ giữa nam và nữ, hay là một mụ phù thủy đang cố gắng quyến rũ Kanata để cố tình khiến anh ta thua trong trận đấu sắp tới? Hay là vì mục đích gì đó khác nữa?
Misora nhìn──────quan sát Yuri một cách kỹ càng.
"C-Có chuyện gì sao?"
Việc cô làm chỉ khiến cho Yuri thêm bối rối, nên cách làm này hoàn toàn thất bại.
Cuối cùng thì cũng có người phá vỡ bầu không khí im lặng đang bao trùm lấy căn phòng, người đó chính là Lecty.
Có thể là nhờ vào kết quả của khóa huấn luyện đặc biệt trước đây về cosplay. Lecty bước vào bếp lấy một cốc nước và một cái khay, sau đó bước đến chỗ Yuri, và đưa cho cô một cốc nước nóng để cô tỉnh táo.
"...... X-Xin mời chị dùng!"
"Ah, Mm...... Cảm ơn em. Xin lỗi vì làm phiền em.”
Mặc dù cách bắt đầu cuộc trò chuyện có hơi vụng về, nhưng cũng đủ để khiến không khí xung quanh dịu đi phần nào.
Vốn dĩ chỉ cần Kanata vắng mặt, thì Yuri có thể đóng vai trò như một người đàn chị đáng tin cậy, và có nhiều cơ hội hơn để khiến cho các học sinh cấp dưới tin tưởng. Đó có phải là phần thưởng cho những việc làm tử tế với người khác thường ngày không? Yuri đã nhanh chóng kết thân với Lecty.
Tuy nhiên, vấn đề ở đây là Misora. Có vẻ như cô đã nhận ra điều gì đó và tỏ thái độ cáu kỉnh.
“A-Anou...... Yu-Yuri-san!"
Misora hỏi Yuri trong khi cô đang uống một ngụm nước.
“Yuri-san và tên đó...... Nm, c-có phải hai người đang, hẹn hò với nhau không?"
"S-Sao đột nhiên em nói nhảm cái gì vậy?"
Yuri sặc nặng và suýt nữa phun hết cả ngụm nước ra ngoài.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được hỏi một câu hỏi như vậy bởi một cô bé nhỏ hơn mình hai tuổi.
Rốt cuộc thì mối quan hệ của mình với Kanata-senpai là gì chứ───
“K-Kiểu quan hệ kiểu đó...... không thể nào xảy ra."
"......T-Thật vậy sao? N-Nmm......"
Điều này có thể loại bỏ được một khả năng mà mình đã từng nêu ra, nhưng vẫn còn quá sớm để thư giãn.
Nói cách khác, người con gái này có khả năng là một mụ phù thủy đang cố gắng quyến rũ Kanata, và khiến anh ta từ bỏ việc làm Hướng Dẫn Sư một cách khéo léo────
“Vậy, vậy thì...... mối quan hệ giữa tên đó và Yuri-san thật sự là như thế nào?"
"M-Mối quan hệ giữa chị và Kanata-senpai á! Đó là, là...... anou......"
Yuri lắp bắp trả lời và nhẹ nhàng chọt các đầu ngón tay vào nhau.
Chứng kiến điều đó từ Yuri, Misora bất giác có cảm giác như lồng ngực mình như thắt chặt lại.
T-Tại sao mình lại cảm thấy như vậy chứ? Bản thân Misora vẫn chưa nhận ra được câu trả lời.
"A-Anou...... đúng, đúng vậy...... Mối quan hệ giữa chị và Kanata-senpai là────"
"Heh. Coi bộ mấy em đã bắt đầu thân thiết với nhau hơn rồi nhỉ."
Kanata đột nhiên quay lại từ cửa sổ, khiến cho Misora và Yuri đều hốt hoảng như thể họ đã bị nghe trộm một cuộc nói chuyện bí mật.
"Hm? Bộ có chuyện gì xảy ra khi tôi không có ở đây à?"
"Không, không có gì, không có gì hết!" "Không, không có gì, không có gì hết, Kanata-senpai!"
"Vậy à. Mà chuyện đó cũng không quan trọng lắm...... Này Yuri, của em đây."
Nói xong, Kanta đưa vào tay của Yuri một thứ gì đó.
Đó là món quà mà cậu đã nhận được từ phần thưởng cho kem mềm, một con bò sữa không được yêu thích cho lắm.
"Cái gì đây, cái móc khóa hình con vật kỳ lạ này là gì vậy?"
"Eh, em không biết thứ này sao? Đây là một thứ siêu hiếm đấy......"
Kanata tỏ vẻ khá sốc. Nhưng rồi vẻ mặt cậu đột nhiên trở nên nghiêm túc ngay sau đó.
“Có thể em không biết đây là gì, nhưng nó giống như một khối sức mạnh ma thuật được tạo ra bởi một pháp sư tài năng nhất trong thời đại trái đất với tất cả sức mạnh của mình. Mỗi khi gặp hoạn nạn chỉ cần em nắm chặt lấy nó thì nó sẽ cho em một thứ sức mạnh rất đáng sợ đấy.”
Với một cái nhìn hoài nghi, Yuri nhìn chằm chằm vào chiếc móc khóa trên tay.
"Em đang nghĩ là một cái móc khóa vô vị như vậy thì làm sao có thể có sức mạnh như thế được, đúng không?"
Bất kể dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì nó cũng chỉ là một con vật kỳ lạ không hơn không kém.
Misora và Lecty đang định lên tiếng về trò đùa của Kanata.
Tuy nhiên, Kanata đã nhanh hơn cả hai một bước.
"Uwa, em đúng thật là không hề tin anh một chút nào luôn à? Mà thôi, quên nó đi. Thật là lãng phí khi để một thứ lợi hại như vậy vào tay em. Đây là thứ di sản cấp S đã được xác định bởi Khoa Khám Phá Di Tích đấy nhá.”
Yuri chắc chắn rằng cô đang bị trêu chọc nên đã rất tức giận.
"Ngay cả khi những gì Kanata-senpai nói là sự thật thì tại sao anh lại muốn đưa một thứ như vậy cho em chứ!?"
"Hm, tất nhiên là bởi vì anh lo lắng cho em rồi."
“~~~~~! ......Đó là lý do tại sao em ghét cái kiểu ăn nói đó của anh đấy!"
Dù có là ai đi nữa thì cũng sẽ cảm thấy những gì mà Kanata nói rất đáng ngờ.
Suy cho cùng, trên thực tế, nó chỉ là một móc khóa bị đánh giá quá tệ, không bán được, và thành hàng tồn kho nên phải dùng làm quà tặng.
Tuy nhiên, Kanata lại kiên quyết khẳng định điều đó không phải như vậy.
Yuri cũng có thể nhận ra được đó là lời nói dối, nhưng.
“Này, thay vì cứ nghĩ rằng mình đang bị lừa thì sao không thử tin anh một lần đi chứ. Em chỉ cần nhớ những gì anh đã nói mỗi khi em nhìn thứ này là đủ rồi. Điều quan trọng nhất mà một Không Chiến Pháp Sư cần phải biết là gì?"
Được hỏi cùng với ánh mắt đen huyền đầy nghiêm túc của Kanata khiến cho Yuri dịu đi.
“Điều quan trọng nhất là......”
Không bao giờ được bỏ cuộc.
Đó là điều mà Kanata đã dạy cho cô từ trước đó. Trên đường về nhà cô đã trả lời câu hỏi này một lần rồi, nên dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng sẽ không bao giờ quên.
Dù sao thì ──── Đó cũng là điều mà Kanata đã dạy cô.
Yuri thì thầm trong lòng trong khi đang nhớ về điều gì đó trong quá khứ. Nhưng mà, Kanata-senpai............ Em không cần cái móc khóc xấu xí này.
Trong khi Yuri đang cố gắng trả lại thứ trong tay mình thì,
"Cho em hỏi một chút, mặc dù Yuri-san là một người nổi tiếng, nhưng chị vẫn phải giới thiệu khi lần đầu gặp mặt chứ......"
Câu nói của Misora đã khiến cho Yuri bỏ lỡ cơ hội trả lại chiếc móc khóa trong tay mình.
"Hm, đâu cần nhất thiết phải giới thiệu đâu chứ. Chả phải tất cả đã thân thiết với nhau rồi sao? Chả biết vì lý do gì, nhưng tôi lại cảm thấy hai em rất hợp nhau đấy."
Trên thực tế, Kanata biết rất rõ về Yuri và Misora. Qua kinh nghiệm hướng dẫn cho cả hai bên────
"Chả biết vì lý do gì, nhưng lại cảm thấy bọn tôi rất hợp nhau...... thế lỡ bọn tôi không hợp nhau thì anh tính sao đây?"
"Đ-Đúng vậy! Kanata-senpai lúc nào cũng ăn nói tùy tiện như vậy hết!"
“Thì, lúc đó anh sẽ nghĩ xem nên làm gì, nhưng giờ thì mọi chuyện vẫn ổn mà.”
“Anh dựa vào đâu mà nói là chúng tôi sẽ hợp nhau chứ!? Nhưng dù sao thì tôi cũng không nghĩ là chuyện đó có thể xảy ra."
"Ai mà biết. Dựa vào một cái gì đó chăng, nhưng.”
Dứt câu, Kanata đi về phía cửa sổ.
Lý do mà cậu quay trở lại là để xác nhận tình trạng của Yuri đã hồi phục chưa, và mối quan hệ của cô với nhóm Misora có hòa thuận hay không. Mọi thứ đều như dự đoán của Kanata. Đột nhiên má cậu thả lỏng ra. Quả nhiên là bọn nhóc này đều là───. Không, Yuri đã tốt nghiệp rồi mà nhỉ.
"Thôi, kẻ bị ghét tốt hơn hết là nên rời khỏi đây nhỉ. Chào nhá...... Còn về phần em, Yuri. Trước khi em về nhà hãy nhớ cảm ơn sao cho đàng hoàng đó."
Bỏ lại những lời nói đó, cậu lại một lần nữa đi về phía cửa sổ.
Lần này thì bóng dáng của Kanata đã hoàn toàn biến mất.
Ánh mắt của Misora và Yuri tự nhiên hướng theo hình bóng lạnh lùng và khó nắm bắt của cậu. Dẫu biết rằng ngày mai lại có thể gặp lại nhau, nhưng lại không còn gặp được cậu vào hôm nay thì có hơi cô đơn.
Rốt cuộc thì mình vẫn không thể trả lại được, Yuri nhìn vào chiếc móc khóa trên tay mình.
Sau đó cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, và vội vàng sửa sang lại vẻ ngoài.
"......Suýt nữa thì quên mất, chuyện hôm nay cảm ơn hai em rất nhiều."
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Jin note:
Xong!!!!!!!!!!!!!! Trời ơi một chương hơn một tháng, mỗi ngày dịch được có một chút vì cái công việc tơi tả quá nên hết cả sức dịch :(( Nhưng cuối cùng cũng xong rồi!!!!!
Mà nói chứ đúng là bỏ thời gian ra dịch một chương như thế này sau những ngày đi làm tơi tả về đúng là rất đáng mà, nhất là phần ảnh minh họa :))
Qua chương này t kết Lecty gì đâu, cute khỏi tả :)) Còn Misora và Yuri thì trong có vẻ hợp nhau như Kanata nói thật :))
Thiệt chứ, sau chương này mới thấy anh main nổ banh nhà lầu thật, giờ hiểu sao ổng có thể ở bên Khoa Hậu Cần lo về mấy công việc buôn bán rồi :))
À, tiện cũng thông báo luôn, hiện mình đang còn tơi tả với công việc nên chắc mỗi chương sẽ tầm 1 tháng quá :((
Rồi, mọi người đọc truyện vui vẻ nhá, nhớ cmt, cày view nhiệt tình để mình có động lực nha.
Vì lần đầu tiên mình tham gia dịch LN cho nên sẽ không tránh khỏi sai sót. Mọi người cứ phê bình nhiệt tình để mình cải thiện nhé.
(Còn chi tiết này thì nằm ở chương 1 vol 2 lúc Lecty cho kẹo Kanata ấy) (Đời sinh viên ai cũng hiểu :)) ) (Chỉ có những ai làm phục vụ mới hiểu :)) ) (Ý là tụi học sinh order là đàn Ma Giáp Trùng ư :)) ) (Gì chứ câu nào của ông nội này cũng ẩn đầy thứ mà không ai ngờ mà :)) ) (“Gunununununu” là tiếng sôi máu của Misora nha) (Tội Lecty bị ăn bơ cả cuộc nói chuyện :( ) (Ơ, bắn cho có thôi mà đã vậy rồi, thế thì lúc bắn thật và dùng luôn cả Thấu Thị thì ai chơi lại đây :)) ) (Vâng đó là 6 dấu chấm :)) ) (Vì yêu cứ đâm đầu là đây chứ đâu :)) ) (Nếu ai mà nghĩ một con bò sữa có cánh là dễ thương thì t chịu đấy :)) ) (Mọi người đủ hiểu rồi ha :)) ) (Nên nhớ “học sinh của anh” là trong đó có cả Yuri nhá :)) ) (Đừng có mà hù Lecty tội nghiệp nữa mà) (Cần lắm ảnh minh họa!) (Nếu t nhớ không nhầm thì main nó đánh boss còn Yuri đánh quái đấy :)) ) (Anh khác hay em khác :)) ) (“ngã xuống” theo 2 nghĩa đen và bóng nha) (Vậy mà anh main cũng nghĩ ra được :)) ) (Ví dụ như là một anh nào đó ở cuối chương trước ấy) (Kamaitachi (yêu quái gió lốc) là một loại yêu quái thường xuất hiện ở vùng Koshinetsu của Nhật Bản với hình dáng là con chồn với móng vuốt hoặc một cái lưỡi hái (lưỡi liềm) sắc bén luôn bên cạnh.) (Mấy skill của thằng áo đen mà Yuri đỡ được có 2 đòn mà tê cứng tay, còn ảnh đỡ hết 1 đống. Hack bà nó rồi :)) ) (Đm thằng biến thái này, bỏ cái tay ra!) (Đậu xanh main ơi, anh đâu rồi? Coi nó làm gì kìa!!) (Có quá thiên vị với con trai không vậy :)) ) (Vậy ai sẽ là hoàng tử khiến em ấy tỉnh dậy đây :)) ) (Có ai nhớ vụ anh main kêu người nào đó bám đuôi người khác rồi không nhận không :)) ) (Nhắc lại, vì nhà của Misora đã bị cô phá cho banh rồi nên giờ phải ở nhờ phòng Lecty) (Tại một cô gái nào đó xúi :)) ) (Main đi dụ con nít kìa :)) ) (Má ơi, coi ổng nổ banh nhà lầu kìa :)) )