Kurono chiến ký, dường như một người đến từ dị giới như tôi lại chỉ vô đối trên giường mà thôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 4 - Arc chạy đà - Chương 10 - Về thăm nhà

Lịch Đế quốc, tháng 12 năm 431…… cỗ xe ngựa đi dọc theo xa lộ hướng về phía Tây.

Cỗ xe ngựa không phải là dạng khoang trần mà có mái che bên trên.

Mặc dù phần gầm đã được gia cố thêm, cỗ xe trông không có vẻ như là được áp dụng bất kỳ thủ thuật nào.

Nó chỉ đơn giản là một cỗ xe ngựa có mái che thường thấy ở khắp mọi nơi.

Dẫu cho độ thoải mái không đến nỗi nào, Mino vẫn cảm thấy khó chịu.

Vấn đề ở đây lại chính là bản thân Mino.

Mino thuộc về tộc á nhân có tên minotaur.

Mặc dù chẳng có luật lệ nào cấm minotaur không được ngồi xe ngựa có mái che cả, tuy nhiên vẫn có những người coi chuyện này là kỳ quặc.

Chắc chắn sẽ có người phản đối chuyện này.

Đối với một á nhân mà lại còn được giữ ghế phụ tá như Mino, anh không những có đầy đủ học thức mà thậm chí giờ đây còn mang trong mình tước hiệu Hiệp sĩ.

Người bình thường vốn chẳng ai lại đi chúc mừng cho kẻ còn hạnh phúc hơn chính bản thân mình làm gì.

Nhất là khi kẻ đó lại còn là á nhân, thứ mà còn được coi là thấp kém hơn cả nhân loại.

Vậy nên ngay từ đầu, Mino đã tính đến chuyện dùng xe ngựa thồ để hạn chế xung đột không đáng có, tuy nhiên anh chưa kịp làm gì thì Kurono đã bố trí cho anh một cỗ xe ngựa hoàn chỉnh rồi.

Kể từ ngày đầu được gặp chỉ huy cho tới nay, lúc nào cậu ấy cũng quanh tâm tới mình nhỉ~, Mino nhớ lại khoảng thời gian trước đó một năm rưỡi…… hay chính xác hơn phải là một năm tám tháng trước.

Nhận lệnh làm người hầu cận khi đó đối với anh không khác gì rút phải tờ vé số xui xẻo [note: hiểu nôm na là dạng vận rủi thường thì rất khó xảy ra, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại rơi trúng đầu mình], nhưng đồng thời anh cũng thấy an lòng khi người được chọn lại là một á nhân to lớn như mình.

Với nghiệp làm binh lâu dài của mình, Mino thừa hiểu những quý tộc vừa mới tốt nghiệp từ học viện quân sự ra có thể ngang ngược đến nhường nào.

Bản thân Mino là một minotaur nên việc chịu đựng bạo hành không phải là vấn đề đối với anh, hơn nữa anh lại còn là đàn ông nên cũng không phải lo có khả năng bị cưỡng hiếp.

Tất nhiên, anh cũng chẳng dám khẳng định rằng sẽ không có bất kỳ gã biến thái vô cực nào xuất hiện, chỉ là anh cố tình lờ đi không nghĩ tới.

Nhưng rồi kết quả là, việc làm hầu cần cho Kurono khá nhàn.

Nó thậm chí nhàn hạ đến nỗi bản thân anh cảm thấy có lỗi đối với những người cùng ở vị trí hầu cận khác ngoài kia.

Khi đó, Kurono vẫn chưa phải là chỉ huy như hiện tại.

Chỉ đến khi Thành quốc Argo xâm lược vào hồi tháng 5 năm ngoái, anh mới bắt đầu gọi Kurono là chỉ huy.

Thật sự ban đầu trong thâm tâm anh không muốn phải gọi hai chữ chỉ huy đó.

Nhưng chỉ sau khi hiểu được chênh lệch sức mạnh khủng khiếp ra sao, anh mới bắt đầu từ bỏ thái độ của mình.

Chẳng biết là từ khi nào, anh mới bắt đầu gọi hai chữ chỉ huy một cách thật lòng.

Trong mắt anh khi đó, cậu ta chỉ là một kẻ máu lạnh, khi mà dám đem nguyên một đội cung thủ đi thí mạng. Thậm chí khi mà cậu ta còn có ý định xâm hại tới cả người còn sống sót như Leila, trong lòng anh trào dâng lên cảm xúc chẳng khác gì thất vọng.

Nếu như lúc đó Kurono thực sự đụng tay vào xâm hại Leila, chắc chắn là anh sẽ chẳng thể tín trọng cậu ta được như hiện tại.

Chỉ cần nỗ lực hết sức là sẽ được tha thứ ư, anh không nghĩ vậy, thế nhưng Mino chẳng thể tuôn ra bất kỳ lời lẽ xúc phạm nào nhắm tới kẻ đang đứng ngay trước lằn ranh đó kia.

Không chỉ là một chỉ huy giỏi và một lãnh chúa tốt, Kurono còn là một người đàn ông biết xấu hổ.

Cái giá bên trong lý tưởng của cậu là thứ khiến cho người ta sẵn sàng đặt cược tính mạng bản thân.

Cỗ xe ngựa dừng lại.

Bước xuống xe ngựa, lãnh địa Bá tước Kado giờ đây đã có cả một thành phố cảng…… là Silbania (ký danh).

Dường như anh cũng đã tới nơi rồi. 

Silbania không được bao bọc bởi tường thành giống Hachel, nơi đây vẫn chưa thể quyết định được giới hạn địa giới.

Dẫu vậy, nếu như chỉ cần hỏi rằng Silbania 『nằm ở đâu』, tất cả mọi người đều sẽ chỉ về hướng hải cảng.

Điều này là do thành phố hình thành trên cơ sở xung quanh hải cảng.

Địa điểm nằm gần hải cảng nhất chính là 『Công đoàn Sinner』, tiếp theo mới tới một số các thương hội có đặt các chi nhánh tại Hachel, cuối cùng là tập hợp các tiểu thương án ngữ ở những vị trí hẻo lánh hơn. Bao kín xung quanh hải cảng là đủ những nhà hàng, lữ quán và vô số các cửa hàng tư nhân.

Nghe thấy tiếng gọi lớn vang lên, anh ngoái sang nhìn, dường như ở đó là một thương lái đang mời chào sản phẩm của mình bên vệ đường.

Hướng mắt về phía bến cảng sẽ là những minotaur và lizardmen hiện đang bốc vác hàng hóa về kho, với một sân khấu…… đang được dựng lên giữa khu vực trống…… dường như họ có ý định sẽ tổ chức giao dịch nô lệ ở đây.

Thành phố của những thương buôn có khác~, Mino hướng về phía nhà mình.

Rốt cuộc, đó…… à không, nhà của mình ở~, Mino dụi mắt.

Nếu đúng như những gì Mino được nhớ, phải có một ngôi làng nằm ở ngay gần 『Công đoàn Sinner』 mới đúng.

Tuy nhiên, vị trí đang nhẽ là khu định cư này giờ đây ngổn ngang chỉ toàn là công trường.

『Thứ lỗi. Chẳng phải nơi này trước đây là khu định cư cho minotaur sao?』(Ụm bò~?)

「A~, phải rồi」

Nghe thấy Mino hỏi, người đàn ông trông như là thợ thủ công kia đáp lại anh mà không hề tỏ ra bất ngờ.

『Vậy thì anh có biết hiện nay dân làng đã chuyển tới đâu không?』(Ụm bò, ụm ụm bò?)

「Nhóm bọn họ…… hiện đều đã chuyển vào rừng hết rồi」

『Cảm ơn anh nhiều』(Ụm bò~)

Mino quay trở về xe ngựa, anh hướng đến khu định cư mới trong khi cố gắng kìm lại cảm giác lo lắng và kích động trong lòng.

Điều chỉnh lại nhịp thở, Mino bước xuống cỗ xe ngựa, trước mặt anh hiện tại chính là một khu định cư mới.

Sau khi trông thấy những mái nhà có phần kiên cố hơn cả ở tại Silbania, Mino cuối cùng cũng có thể vuốt ngực thở phào.

Mặc dù bản thân Mino rất tín trọng Kurono, nhưng việc ngôi làng đã bị di dời đi nơi khác mà anh không hề hay biết vẫn khiến Mino cảm thấy khó chịu.

Dù cho có nói là bị di dời đi chăng nữa, ngôi làng vẫn nằm ở vị trí gần biển, mùi vị biển cả cuốn theo cùng làn gió se lạnh thổi vào nơi đây.

Nếu ý kỹ, nằm giữa ngôi làng và khu rừng tối còn có cả một cánh đồng.

Chỉ đơn giản là vì tò mò, Mino vòng qua ngôi làng và hướng về phía cánh đồng đó.

『......』(......)

Mino dán chặt mắt vào cánh đồng phía trước.

Mặc cho những cây lúa mì còn chẳng cao nổi đến gối Mino, cổ họng anh cứ như nghẹn lại.

『......Nii-san!』(Ụm bò~~!)

Mino ngoái người lại, phía đằng đó chính là Aria.

『Aria, cha và mọi người đâu rồi?』(Ụm bò?)

『Nii-san, bộ anh không biết sao? Cha và mọi người hiện đang làm việc theo yêu cầu từ Kurono-sama mà』(Ụm bò? Ụm bò~)

Kurono-sama sao~? Mino khoanh tay lại.

『A~, ra là chuyện đó sao』(Ụm bò~)

Trong lúc bổ nhiệm thống đốc địa phương cho lãnh địa Bá tước Kado, Kurono cũng đã cho thiết lập đường dây liên lạc tới lãnh địa Bá tước Kado sử dụng vật phẩm ma thuật.

『Nii-san, hôm nay anh rảnh rỗi chứ?』(Ụm bò~?)

『Anh đang nghỉ phép theo chế độ đặc biệt nên không sao đâu. Nói là vậy chứ anh cũng chỉ rảnh rỗi được hai ngày thôi』(Ụm bò~)

Thân làm phụ tá không cho phép anh có thể phó mặc công việc lại được, nhất là khi những cấp dưới không thể dễ dàng được về nhà như anh được.

Suy nghĩ tới họ khiến anh không thể có tâm lý phó mặc được.

『A~, anh có mang quà lưu niệm về cho mọi người đây. Hơn nữa còn là quà từ Kurono-sama đấy』(Ụm bò~)

『Để em đỡ một tay, nii-san』(Ụm bò)

Anh cùng Aria trở lại toa xe để dỡ hàng xuống.

Ban đầu phu xe còn định đứng dậy cùng giúp một tay, nhưng sau khi thây Mino và Aria khuân xuống nhẹ như không thì lại ngồi xuống.

『Đây là thứ gì vậy?』(Ụm bò?)

『Thứ này là……Senbakoki』(Ụm bò~) [note: bàn tuốt lúa]

Aria tỏ vẻ ngờ vực, nhìn chằm chằm vào thứ công cụ có tên là 『Senbakoki』 kia.

Hình dạng của nó trông giống như thể một chiếc lược khổng lồ đặt lên trên phần khung gỗ.

Nó mang hình dạng của hàng chục những xiên sắt dài xếp lại thành hàng với nhau đều tăm tắp, nhưng ngay cả khi không có xiên sắt thì vẫn có thể sử dụng bồ cào thay thế được.

Vốn dĩ thứ công cụ có tên 『Senbakoki』 này là một thứ tồn tại ở thế giới cũ của Kurono. Thế nhưng vì 『Senbakoki』 đã quá lỗi thời nên cậu mới không nhớ tới, nếu không phải vì Leila có đề cập đến thì có lẽ cậu đã quên hẳn.

『Theo như lời Kurono-sama nói, chỉ cần đập lúa vào giữa phần răng sắt là chúng ta có thể dễ dàng tuốt lúa ra』(Ụm bò~) 

『Tới mức, như vậy sao』

「Phát minh vĩ đại đó!」

「Phát minh vĩ đại đây rồi~!」

XOẠC~! Hai cô gái mặc y phục linh mục đền Hoàng thổ đang trượt thẳng về phía chiếc máy 『Senbakoki』 với một tốc độ không tưởng.

『Các vị là?』(Ụm bò?)

『Hai vị đây chính là linh mục đền Hoàng thổ đó. Họ mới chuyển tới từ Đế đô dạo gần đây thôi』(Ụm bò~, ụm bò~) 

Cả hai linh mục đứng dậy và ngước lên nhìn Mino.

「Tôi là Granet, linh mục phục vụ cho 『Thần mẫu cai quản hoàng thổ và sinh sản』」

Cô gái cao hơn nói trong khi vuốt lại mái tóc nâu của mình.

Dường như cô ấy mới chỉ ở độ tuổi cuối thiếu niên mà thôi.

「Tên tôi là Plum~m. Tôi cũng là một linh mục~c」

Cô gái thấp bé hơn líu lưỡi nói.

Cô bé này thì trông như mới đầu thiếu niên.

『Đền Hoàng thổ ở đây có nghĩa là, hai vị là đàn em của Shion-sama sao?』(Ụm bò?)

「Chúng tôi không phải đàn em mà là thuộc cấp, thuộc cấp đó」

「Shion-sama ấy~y, nhằm ghi nhận những đóng góp cũng như nỗ lực suốt nhiều năm nên ngài ấy đã được thăng lên làm linh mục trưởng rồi」

「Mặc dù cũng chỉ có mỗi chúng ta là cấp dưới nhỉ」

Như vậy là tốt quá rồi~, Mino thật lòng chúc mừng cho Shion đã thăng chức thành công.

「Để mà nói thật thì, việc thăng chức của ngài ấy là đều nhờ có Hầu tước Erakis tích cực quyên góp」

「Kh, không phải là như vậy đâu!」

Làn gió lạnh hiu thổi qua trái tim của Mino.

『Đúng là ngài ấy phải sống trong một thế giới khắc nghiệt quá nhỉ』(Ụm bò~)

「Thật vậy đó. Tuy nhiên, điều đó chẳng phải cũng là may cho Hầu tước Erakis sao? Tối thiểu thì cái đám kệch cỡm ở trên sẽ chẳng thể nào nghĩ tốt về mục đích quyên góp của Hầu tước Erakis được」

『Dễ rằng họ sẽ nghĩ như vậy lắm』(Ụm ụm bò)

An toàn nhất là không nên để đám người đó đả động gì đến lý do tại sao lại cử nữ linh mục đi.

「Nói gì thì nói, Hầu tước Erakis đúng là tuyệt vời thật đấy」

Granet vuốt ve 『Senbakoki』 một cách trìu mến.

『Thứ đó tuyệt vời đến vậy sao?』(Ụm bò?)

「Thường thì tuốt lúa đều phải làm bằng tay hết. À~, mặc dù ngay cả cái này cũng vẫn phải làm bằng tay nốt」

Granet một bên nắm chặt tay lại giống như đang cầm thứ gì đó, bên còn là khua khua tay giống như đang cố thực hiện hành động gì.

「Thứ này dùng kiểu chụm lúa thành bó xong đưa phần rằng của nó phải không?」

『Dường như tôi cũng nghĩ giống vậy』(Ụm bò~)

「......Lỡ như truyền bá thứ này sang những vùng khác thì liệu chúng ta có bị tử hình không đây?」

「Kh, không muốn bị tử hình đâu~u」

Plum rơm rớm nước mắt ôm lấy Granet.

『Trước khi tính tới chuyện truyền bá thì chúng ta cần ưu tiên kiểm tra công dụng của nó trước đã』(Ụm bò~)

「Phải vậy rồi」

Granet dường như chỉ lấy lại được bình tĩnh sau khi được Mino chỉ ra vấn đề, cô khẽ gật đầu

「Thế, thứ này là được tặng riêng cho làng mọi người sao?」

『Có thể dễ dàng đoán ra rằng nếu là Kurono-sama thì thứ này sẽ được phân phát cho mọi ngôi làng thôi』(Ụm bò~)

Hoặc cũng có thể ngài ấy đang định thử nghiệm ở làng này trước rồi sau đó mới quyết định phân phát rộng rãi sau~, Mino tự bổ sung vào suy nghĩ trong đầu.

『Vậy thì dưới góc nhìn chuyên gia, các vị đánh giá sao về cánh đồng ở đây?』(Ụm bò~?)

「Như hiện tại thì tạm ổn」

『Ý là, ngay hiện tại sao?』(Ụm bò?)

「Chúng tôi cũng chỉ là con người thôi, không thể khẳng định tuyệt đối điều gì được. Mà, dù là không dám hứa hẹn bất cứ điều gì, thế nhưng cái khó ở đây là chúng tôi không thể thất bại quá nhiều được」

Granet nói với điệu bộ thở dài.

Quả thực, nhận được khoản quyên góp lên tới 5000 đồng vàng rồi mà vẫn còn thất bại thì đúng là quá khó coi.

『Vậy là tôi cũng an tâm phần nào rồi』(Ụm bò)

====================

WORK IN PROGRESS - 50%