「Bộ cô đang lo chuyện gì sao?」
Khi nghe Werna bất chợt hỏi, Cecily ngừng xé bánh mì lại.
Tiếng ồn ào phủ khắp căn phòng ăn cho hầu gái.
Chắc do thiếu ngủ, cô chỉ nghe thấy chúng như những tiếng xì xào.
Âm thanh cũng sẽ phát ra tương tự nếu cô nhét nút bịt tai vào hoặc quấn chặt nhiều lớp vải lại.
「Chẳng có chuyện gì cả」
「Mà nếu có chuyện gì, cứ kể ra thì sẽ nhẹ lòng hơn đấy. Lúc nào tôi cũng sẵn sàng lắng nghe mà」
「Ừ, tôi rất cảm kích」
Được~, Werna ngượng ngùng gãi đầu.
Nếu có thể nói ra được thì đã quá dễ rồi, Cecily lại đưa bánh mì lên miệng.
「Thế cả hai đã lên kế hoạch gì cho nghỉ tết chưa?」
「Vậy nghĩa là sao?」
Werna đáp lại, Eyepatch thấy vậy khịt mũi.
「Kufufu, lịch nghỉ lễ cuối năm và đầu năm mới sẽ khá là dài đấy. Nhân dịp này mà tranh thủ về thăm nhà, hay cứ nhàn hạ quẩn quanh suốt vài ngày cũng được hết, đi làm mà được hưởng đãi ngộ nghỉ lễ vào dịp cuối năm và đầu năm mới là tuyệt quá rồi」
「Cô vừa mới nói cái gì cơ?」
Werna cau mày tỏ rõ vẻ ngờ vực.
「Mới năm ngoái thôi Kurono-sama vẫn còn bận rộn chán. Cơ mà sang năm nay thì khác rồi. Kỳ nghỉ đặc biệt với lương thậm chí còn không bị cắt này được chính Kurono-sama phê duyệt đó!」
「Hế~」
Werna khoanh tay lại như đang trầm ngâm.
Có lẽ là, Werna sẽ lựa chọn phương án thứ ba…… Tiếp tục làm việc và hưởng khoản trợ cấp đặc biệt cho dịp nghỉ lễ cuối năm và đầu năm mới, có lẽ vậy.
「N~, tôi nào có nhà mà về, đã vậy bản chất của tôi cũng không ngồi yên một chỗ được, nếu thế thì tôi cũng nên làm tiếp mà còn kiếm thêm nhỉ. Thế còn mấy người tính sao?」
「Tôi thì cũng thuộc dạng không có nhà mà về, chắc dịp này bỏ chút thời gian vi vu đây đó vậy. Mà, nói chung là những người còn gia đình để mà về thăm thì cũng chỉ thuộc nhóm thiểu số thôi」
「Còn Cecily thì sao?」
「Nếu được về nhà thì chắc chắn là tôi sẽ không ở đây rồi」
「Thật à」
Đôi mắt Werna khẽ lấp lánh lên vẻ vui sướng.
Cecily nhìn sang bên phía Werna rồi buông tiếng thở dài.
Chẳng nhớ thực đơn tối qua là gì nhỉ, Cecily nghĩ.
Trong khi đến mới thực đơn tối qua còn chẳng nhớ nổi, thế nhưng những gì mà Kurono thì thầm vào tai cô thì lại hằn sâu tới từng chữ.
Cecily lắc đầu, cố gắng thổi bay cái thứ ký ức dường như mang tới nỗi đau khó tả đó.
Hiện tại ở đây là phòng ăn của hầu gái.
Việc cô nhớ lại về nội dung giấc mơ của mình tại đây sẽ không phải là thích hợp lắm, việc làm đó sẽ thiếu tôn trọng dưới tư cách hầu gái.
A~, bị Werna-san lườm vẻ ánh mắt khinh thường như vậy khiến mình cảm thấy bứt rứt quá rồi, Cecily lại thở dài.
Giọng điệu Werna thường khá cục súc và dễ gây gổ.
Và đồng thời cô ấy cũng từng phạm tôi.
Dẫu vậy, mặc dù bản thân là một tên tội phạm thế nhưng bản chất bên trong Werna lại là thiện lương.
「Mà phải rồi, Kurono-sama có lo lắng đó」
「......」
Werna chỉ có nhược điểm là có gu đàn ông kém…… Không, phải chính xác là không có mắt nhìn đàn ông.
Không phải không phải, hình mẫu đàn ông như Kurono cũng có vài điểm đáng để lưu tâm.
Tự bản thân hắn có mục tiêu và hắn vẫn ra sức làm việc để tiếp tục theo đuổi mục tiêu đó.
Bảo vệ những người mà bản thân yêu thương.
Mặc dù nói thì luôn dễ hơn làm, nhưng rốt cuộc phải nỗ lực tới nhường nào thì mới thu lại được kết quả?
Nếu là thường dân hay chỉ đơn giản là lãnh chúa mà thôi thì có lẽ đã khả thi rồi.
Thế nhưng, trọng trách mà hắn mang trên mình lại là chỉ huy.
Hắn đã lựa chọn một con đường vô cùng gian nan, trắc trở.
Điều đó không sao mà không đáng lưu tâm cho được.
Nói vậy chứ chuyện nào vẫn phải ra chuyện đó.
Hắn quá quái đản.
Thật khó mà nghĩ rằng hắn ta không lệch lạc cho được.
Tuy nhiên, đối với một người mà trót coi hắn là một người đàn ông tốt như Werna, liệu cô sẽ phải giải thích thế nào cho cô ấy hiểu.
Dù là có nói ra toàn bộ sự thật thì tự hỏi là liệu Werna có chịu tin cô hay không.
Rốt cuộc, con người là thứ sinh vật chỉ tin vào những gì bản thân muốn tin.
「Oi, Cecily?」
「Kh, không sao đâu mà!」
「Không không cái búa ấy」
Werna vùng vằng vung hai bên tay lên xuống như muốn gạt phắt đi.
Khi cô để ý, số lượng hầu gái ở đây cũng đã dần vãn bớt.
Hiện tại chỉ có Cecily, Werna và một vài hầu gái vừa mới kết thúc ca đêm khác là còn ở lại đây.
「Ă, ăn nhanh thôi nào」
Cecily gặm nhỏ dần miếng bánh mì rồi đổ ực phần súp còn thừa vào miệng.
「Nếu cô thực sự có thể ăn nhanh như vậy thì tập cái thói quen đấy hộ luôn đi」
「Ăn uống theo cái cách này thì người ta sẽ tưởng tôi không được dạy dỗ đàng hoàng mất. Cái kiểu ăn uống này là là tôi buộc phải học khi còn trong quân ngũ thôi」
Ăn xong, Cecily cũng nhanh chóng thu dọn bát đĩa của cả mình lẫn Werna rồi di chuyển đến góc phòng ăn.
Cô đặt bát đĩa của cả hai xuống một chiếc thùng lớn đặt ở góc đó
※
Cô cảm nhận được ánh nhìn đó.
Một ánh mắt như thể liếm láp đang ẩn giấu trong đó một ý đồ dơ bẩn.
Và khi cô ngoái lại, cô chạm mắt phải Kurono.
Kurono cũng liền hướng mắt xuống một cách khó chịu.
So với vài ngày trước thì biểu cảm của Kurono hiện tại trông cũng đỡ gay gắt hơn nhiều.
Dẫu vậy, Cecily lại hiểu quá rõ cái vẻ mặt bình thản ấy của Kurono đang nghĩ gì.
Cecily nhìn Cecily trong lúc cô đang dọn dẹp, cô chắc hẳn có đến đủ thứ ảo mộng điên rồ đang chạy trong đầu hắn.
Đúng là cái lũ đàn ông, trong thâm tâm Cecily đang dần trở nên nóng ran.
Bên trong cái đầu của Kurono chính là hình ảnh Cecily đang bị sỉ nhục.
「Muốn nói gì thì nói ra nhanh đi?」
「Lại hỏi câu đấy nữa hả?」
Nghe thấy Cecily hỏi vậy, Kurono chống cằm tỏ vẻ thất vọng.
「......Mà nếu tôi nhớ không nhầm thì, đáng lẽ Cecily là người phải xin lỗi đấy. Từ đó đến nay thậm chí còn chưa nổi một tuần nữa」
「Phải, tôi xin lỗi về mọi chuyện trước nay ha」
Dẫu vậy, Cecily áp sát Kurono.
Khi cô thử liếc nhìn sang Werna, cô ấy đang di chuyển một đống những hộp…… dường như là quà biểu của dwarf và thợ thủ công trong thị trấn…… đang chất cao lên thành núi.
Kurono sẽ tài trợ kinh phí cho những người thợ thủ công miễn là việc đó có đóng góp cho việc phát triển lãnh địa.
Mặc dù thực tế là vẫn chưa có bất kỳ thợ thủ công nào được tài trợ theo dạng cá nhân, các thợ thủ công vẫn cố gắng trình bày tác phẩm của bản thân nhằm hướng tới một thành quả khác.
Thành quả ở đấy chính là việc lan rộng tên tuổi của họ.
====================
WORK IN PROGRESS => 25%