Cung điện Aldemiran…… Cung điện nằm ở ngoại thành Đế đô này, là một tòa nhà tiêu biểu tượng trưng cho mối bất hòa giữa quý tộc cũ và mới.
Tại trung tâm cung điện là một tòa lâu đài bằng gạch cổ.
Hai bên Đông Tây là phần lâu đài xây mới, còn ở phía Nam là một khu vườn với phần cổng và tiền sảnh được lát đá cuội.
Từ xa xưa, ở phía Bắc lâu đài còn có một khu vườn nhỏ.
Mặc dù gọi là vườn, nơi đó lại chẳng có bất kỳ loài thực vật quý hiếm hay những bông hoa tuyệt sắc đua nở nào cả.
Một khu vườn mang đến màu sắc cô quạnh.
Mặc dù không hiểu nơi đây lại có điều gì đáng để tâm đến, nhưng Ramal V vẫn ngồi trên chiếc ghế cũ kỹ không phù hợp với một Hoàng đế, và ngắn nhìn mảnh trong tâm trạng không hề biết chán.
Không, có lẽ chính mảnh vườn bé nhỏ mới là nơi phù hợp với Vua Ramal V.
Dẫu vậy, khu vườn nhỏ đó giờ đã không còn.
Nơi đó bị phá hủy và giờ trở thành một phần trong kế hoạch xây dựng hoàng lăng.
Cả sáu vị thần đều sẽ được thờ trong hoàng lăng, trang trí trên những bức tường bên ngoài sẽ là các khắc hình kể về lịch sử Đế quốc.
Đối với Alfort, hoàng lăng sẽ trở thành biểu tượng cho sự hòa giải.
Không chỉ là các quý tộc cũ và mới, đây chính là thứ để thể hiện quyết tâm của tân Hoàng đế đối với ý nghĩa tồn vong của hoàng lăng và cũng như là cả toàn bộ Đế quốc.
Một ý tưởng không tồi.
Chỉ trừ việc hắn còn chẳng hiểu bản chất của mối bất hòa giữa quý tộc mới và cũ, rõ ràng là không tồi chút nào.
Fuuu~, nhìn theo bóng lưng của tân Hoàng đế Alfort, Betil Pisque buông tiếng thở dài.
Bản chất của mối bất hòa trong giới quý tộc này, thực ra là lại nằm ở quý tộc cũ.
Ba mươi năm về trước, Đế quốc đã phải nương nhờ vào sức mạnh của lính đánh thuê để chấm dứt cuộc nội chiến và cũng như toàn bộ những hỗn loạn mà cuộc chiến đó mang lại.
Giới quý tộc cũ thường hay nhắc đến ba chữ 『Mượn sức mạnh』, trong khi ẩn giấu trong 『Tước vị và Lãnh địa』 lại là những khía cạnh đầy bất tiện đối với họ.
Và nếu để có thể diễn đạt trên quan điểm của quý tộc mới, họ đã phải tự đày mình lên tiền tuyến thay cho đám quý tộc cũ, và khi đã hoàn thành đủ thứ chuyện dơ dáy, bẩn thỉu xong, cuối cùng họ lại bị tống thẳng đến những cánh rừng nguyên sinh.
Bản thân giới quý tộc cũ cũng có cái lý riêng.
Giới quý tộc mới vốn cũng chỉ mới nổi lên ít lâu và chưa thực sự được giáo dục đàng hoàng.
Dù cho có là những lính đánh thuê giỏi nhất, điều đó cũng không có nghĩa là họ sẽ có năng lực để trở thành quan.
Vào thời đó, Đế quốc không có thừa tiền đủ để ban thưởng cho họ.
Và ở cái tình cảnh đó, không thể để cho những kẻ chẳng có thành tựu vĩ đại gì có thể trở thành trọng thần Đế quốc được.
Vì mục tiêu có thể phục hưng Đế quốc, cách làm của giới quý tộc cũ khi đó đã có thể coi là phương án khả dĩ nhất.
Rốt cuộc, điều đó vẫn chẳng hơn gì là cái lý lẽ của giới quý tộc cũ.
Qua bờ vai Alfort, Betil đồng thời nhìn vào vị trí được lên kế hoạch xây dụng.
Hiện tại đang là giai đoạn xây dựng phần móng, với một lượng lớn người đang liên tục đào xới đất tại đây.
Sau khi hoàn tất xây dựng phần móng bằng đá vôi, người ta sẽ sử dụng đá cẩm thạch để dựng lên một tòa tháp nằm trên đó.
Mắc dù tiến độ hiện tại vẫn chưa thực sự bị chậm trễ đáng kể, tuy nhiên Betil lại cho rằng khu đền sẽ không thể xây dựng kịp theo tiến độ như kế hoạch được.
Lý do ở đây nằm ở giá thành của đá cẩm thạch.
Nguồn cung đá cẩm thạch cho Đế quốc phần lớn đều là từ Nam tước Bawties.
Nơi đó có một cộng đồng minotaur chuyên mưu sinh bằng nghề xẻ đá, nhưng những kẻ đó đều đã bị Nam tước Bawties bán sạch với cái giá 4000 đồng vàng.
Mặc dù xét theo góc nhìn của Betil thì quyết định đó chỉ có thể tóm gọn trong hai từ ngu xuẩn, nhưng Nam tước Bawties chỉ đơn giản là làm đúng những việc với quyền hạn được trao.
Quyết định của Nam tước Bawties gây ra tình trạng sụt giảm sản lượng đá cẩm thạch. Không chỉ vậy mà khi tin đồn về kế hoạch xây dựng hoàng lăng được truyền đi, các hành động bí mật của giới thương buôn lại tiếp tục đẩy giá cẩm thạch lên cao hơn nữa.
Và dù cứ cho là vấn đề giá cả có thể được giải quyết, việc vận chuyển đá cẩm thạch hiện tại cũng là cả một vấn đề khác.
Trong khi chỉ cần bê tông là đã quá đủ rồi, toàn bộ những vấn đề phát sinh từ việc xây dựng lăng bằng đá cẩm thạch khiến cho Betil cảm thấy chán ngấy.
Nếu như được phép thì chắc hẳn ông ta đã xổ ra những lời khiến mọi người xung quanh phải cau mày hết rồi.
Nhưng vì là không thể, Betil chỉ đành bất lực buông tiếng thở dài.
Ở trong cái thế giới này, sẽ có những người hiểu đúng tiền đề rồi nhưng vẫn không thể làm sao mà hướng tới câu trả lời đúng được.
Ở khía cạnh này, lẽ phải hoàn toàn thuộc về Alfort.
Không thể hiểu đúng tiền đề thì câu trả lời rốt cuộc cũng rẽ theo chiều hướng sai lầm.
Chẳng thể có bất kỳ logic nào lại có thể liền mạch hơn vậy.
Tại sao? Ông ta nghĩ.
Dù chỉ là con của một người vợ lẽ, những gì ông ta được ban lại là một môi trường phát triển hết sức thuận lợi.
Nền tảng giáo dục tốt, hiểu biết đủ sâu rộng để được tham gia vào những cuộc họp.
Dẫu cho là vậy, Alfort mới là người luôn đưa ra những quyết định sai lầm.
Thật không hiểu là có điểm nào tương đồng với Công chúa Tyria không nữa, Betil thở dài.
Và ý của ông ta ở đây chính là kẻ đó chẳng khác gì một sản phẩm hạ cấp so với Công chúa Tyria cả.
Mà đoán là chắc cũng không hiểu đâu, từ kinh nghiệm bản thân, Betil tự mình đưa ra đánh giá.
Thời trai trẻ, Betil đã từng tin rằng thế giới xoay vần như những bánh răng ăn khớp với nhau.
Nhưng giờ đã khác.
Tạo hóa có thể xoay vần theo trật tự của các vị Thần, nhưng đối với thế giới con người thì không giống vậy.
Một thế giới chỉ trông có vẻ như là trật tự ở phần bề mặt, nhưng chính cảm xúc và lợi ích mới là thứ chi phối thế giới con người.
Hiệp sĩ thì chạm tay vào vợ người khác, trở nên có thái độ bất hợp tác chỉ vì lý do cảm xúc.
Thay vì những ý kiến có tính chính đáng, ý kiến của những kẻ ồn ào, dốt nát lại luôn được ưu tiên hơn.
Mặc dù cũng có một số người không phải vậy, nhưng đó chỉ là thiểu số.
Kèm theo đó, là tiền xấu đuổi tiền tốt ra.
Nhưng dường như Bá tước Rio Kerion lại có hứng thú đối với cái đám người ngu ngốc đó.
Dẫu vậy, Bá tước Kerion kể từ khi chạy đến bên Hầu tước Erakis tới nay là đã bặt vô âm tín suốt một tháng trời, “anh ta” dường như không bị cuốn phải bất kỳ sự ngu xuẩn nào trong xã hội loài người.
Rốt cuộc, sau tất cả, cả Công chúa Tyria lẫn Hoàng tử Alfort đều không thực sự đủ khả năng ý thức về thực tại.
Ví dụ như nạn đói hay cảnh bần hàn…… Dẫu cho bản thân Betil chưa từng phải trải qua cái cảnh đó, tuy nhiên ông ta cũng đã chứng kiến hiện thực của nghèo đói quá nhiều lần.
Khó mà tưởng tượng được Betil đã phải cảm thấy thế nào khi phải viết thư cho gia đình của người thuộc cấp đã chết.
Betil cũng nhận hối lộ và tạo điều kiện để tham gia kỳ thi tuyển.
Mặc dù ông ta sẽ không nhận bất kỳ kẻ không có triển vọng nào, và dù là có nhận vào nhưng những kẻ đó lại tỏ ra vô dụng, ông ta cũng quẳng hề những kẻ đó sang chăm ngựa và rồi nhanh chóng đào thải sạch.
Nhớ lại vẻ mặt của người thuộc cấp cũ, Betil cau mày.
Mặc dù một trong số đó sở hữu năng lực xuất sắc, nhưng ông ta lại không thích cái cách người đó cố gắng phớt lờ ý thức về thực tại.
Còn một người khác thì giữa cái thời điểm bận rộn nhất này lại thuyên chuyển sang một Kỵ sĩ đoàn khác.
「B, Bá tước Pisque, nh, những người đang làm việc ở kia, tiêu chí để thuê họ là gì vậy?」
「Có lẽ những người bên Cục tài chính là bên thu xếp ạ, chính thần cũng không rõ chi tiết nữa」
Mình thì biết thế quái nào được chứ, ông ta thầm nghĩ trong lòng.
Betil là chỉ huy của Cấm vệ kỵ sĩ đoàn.
Nếu chỉ giới hạn trong Cục quân sự thì ông ta vẫn còn có thể đoán được công việc, chứ nếu là ở cục khác thì hoàn toàn không thể.
「......Vậy sao. T, ta mong rằng bá tánh đều sẽ có được việc làm」
「Bệ hạ quả là anh minh」
Không biết có phải vui vì được khen hay không, Hoàng đế Alfort sau đó ngượng ngùng mỉm cười.
※
「......Ồ~, đợi ngài mãi」
「Bá tước Ralph, Libra」
====================
WORK IN PROGRESS => 35%
Định luật Gresham, trong đó ví dụ 2 đồng vàng đều có mệnh giá là tương đương nhau, nhưng 1 đồng vàng thì 100% là vàng thật, đồng còn lại chỉ 50%, dần dần đồng 50% sẽ đẩy đồng 100% khỏi lưu thông do chênh lệch giá trị danh nghĩa cao hơn so với giá trị thật của nó. Còn trong bối cảnh truyện thì có thể hiểu là cùng một xã hội ngang bằng nhau, nhưng những người càng liêm khiết, cương trực, hay nói cách khác là tiệm cận tới cái được gọi là trật tự nhất, thì sẽ càng bị đẩy ra xa khỏi vòng xoáy xã hội