Hôm nay là ngày nghỉ. Akane và Himari đã ra ngoài đi chơi với nhau. Saito trông như tung cánh mà chất đầy sách trên bàn ở phòng khách, rồi chìm trong thế giới sách trên ghế sô-pha.
Shisei đến chọt chọt gò má của Saito.
“Ani-kun, Ani-kun. Chơi với em.”
“Hôm nay anh đã quyết tâm đọc sách rồi. Ngay cả Shise cũng không thể thay đổi quyết tâm này đâu.”
Saito nói ra một cách mạnh mẽ.
“Nếu thế thì Shise sẽ đọc tập làm văn thời thơ ấu của Ani-kun.”
Shisei nói ra một cách dứt khoác.
“Tập làm văn……?”
“『Thế giới trong suốt』 Năm nhất lớp hai Houjou Saito Thế giới của ta thật trong suốt. Nếu hỏi tại sao thì là vì ta lý giải được tất cả về thế giới. Tức là ta đang có trong tay quan điểm ngang với thần thánh. Hỡi người giáo viên đang đọc bài tập làm văn này, ta thấu hiểu tất cả về ngươi đó.”
“Đừng có đọc lên thành tiếng coiiiiiiii!”
Saito giật bài tập làm văn từ tay của Shisei. Đấy là bài tập làm văn hồi năm nhất tiểu học của cậu. Tuy nói là thời trẻ trâu bồng bột, nhưng lại lần nữa nhìn trực diện vào đoạn văn cuồng dại cũng gây ra vết thương tinh thần nghiêm trọng chứ.
Nhưng mà, Shisei nhẫn tâm bắt đầu đọc bài tập làm văn khác.
“『Dark Side・Always Saito』Năm hai lớp một Houjou Saito Tay phải của ta đang kêu gào. Ngón tay trí tuệ chạy đi, khắc lên đáp án cùng cực—chân lên lên tờ giấy trắng. Ta trải qua thời khắc trống rỗng, khi mà những đứa học sinh ngu ngốc đang chiến đấu cực khổ với câu hỏi khó. Cái này chính là nỗi khổ của thiên tài.”
“Anh đã bảo dừng lại rồi kia mà~!”
“Tại sao anh lại xấu hổ? Cái này là lịch sử đã qua của Ani-kun……không, là Dark Side・Always Saito.”
“Đừng có gọi anh bằng cái tên đó!”
“Bài tập làm văn này có cái tựa bình thường này.『Em gái tôi』……?”
“Dừng cái đó lại ngay! Anh chơi! Hôm nay anh sẽ chơi với Shise cả một ngày!”
Saito cướp lấy hết tập làm văn mà Shisei có lại.
『Em gái tôi』Năm ba lớp một Houjou Saito Tôi có đứa em gái là Shise. Tuy là em gái trên hộ khẩu, nhưng đối với tôi là đứa em gái đáng yêu nhất. Tôi có bao nhiêu tuổi đi nữa vẫn sẽ luôn bên cạnh Shise.
……Nếu để cho chính chủ đọc lên bài tập làm văn này, cậu sẽ xấu hổ không còn mặt mũi nào nhìn cô nữa. Thật mừng vì đã cướp lại đúng lúc. Nhưng đấy là Saito nghĩ thôi.
Mang tai của Shisei đang nằm trên đùi của Saito đã nhuộm lấy một màu đỏ rồi.