Shisei tỉnh dậy trong vòng tay của Saito.
Nơi đây là căn phòng của Shisei, nằm trong tòa nhà phòng cách phương tây to lớn. Nó quá rộng với một cô bé mới chỉ biết qua tuổi thứ bảy.
Một chiếc giường có màn chắn được đặt trang trọng, bên cạnh đó là bộ đồ múa màu trắng, một chiếc tủ trang điểm màu trắng, và nhiều bộ đồ nội thất sang trọng khác được bày trí xung quanh.
Cô bé Shisei được bao bọc bởi bộ đầm trắng xinh đẹp đó là nàng công chúa của căn dinh thự này, mà dù cô có đi đâu đi nữa cũng giống như thế thôi.
Từ lúc chào đời, không có ai là không yêu thương Shisei cả. Dung mạo đáng yêu của cô khiến ai cũng phải khen ngợi, người người ngắm mãi không biết chán sự dễ thương ấy, và còn khiến người ta kinh ngạc bởi trí thông minh bộc lộ từ vầng trán nhỏ nhắn đó nữa.
—Nhưng mà……thứ mà mình muốn nhất là……
Shisei đồ ngón tay nhỏ nhắn của cô lên gò má của Saito đang ngủ say.
Do hôm nay được nghỉ học nên cô đã vòi vĩnh và dẫn Saito về nhà mình, ăn cơm chung, tắm chung rồi ngủ chung với nhau. Saito cũng chịu nghe theo bất cứ lời vòi vĩnh nào của Shisei.
Và rồi Shisei trượt cái lưỡi của cô lên cổ của cậu.
—Không có vị của Saito.
Có lẽ là do cậu đã tắm để gột rửa hết mồ hôi đi cả rồi. Đáng lẽ phải liếm trước khi tắm mới đúng. Rồi Shisei cảm thấy một chút luyến tiếc.
“Mấy đứa thật sự thân nhau ghê ha.”
Cánh cửa dẫn ra hành lang được mở, và người mẹ Reiko của cô nhìn vào trong căn phòng.
“Con muốn mẹ gõ cửa. Đây là khoảng thời gian riêng của 2 con.”
“Á rà, xin lỗi nhé.”
Reiko cười cay đắng trước lời trách móc của Shisei.
“Nếu như muốn ở bên cạnh Saito-kun đến như thế thì để mẹ miễn cưỡng dẫn về làm con nuôi cho? Nếu như dùng luật sư bên mình để gây áp lực thì có thể đơn giản giành được từ cặp vợ chồng người anh ngu ngốc của mẹ thôi.”
“Miễn cưỡng là không tốt. Shise muốn tôn trọng ý chí tự do của Ani-kun.”
“Quan trọng là ý muốn của con đó. Shisei muốn gì mẹ cũng sẽ chuẩn bị cho con hết.”
Reiko híp đôi mắt chở che về phía đứa con. Cô là một doanh nhân tàn ác được đồn đại là ác quỷ bởi những người nhân viên, nhưng đối với đứa con gái mình lại rất ấm áp vô cùng.
“Cưng chiều cũng không phải là cách giáo dục tốt. Mẹ nên nghiêm khắc với Shise thì hơn.”
“Con thì cần gì phải giáo dục đâu chứ. Vì bộ óc của con hoạt động nhanh hơn cả mẹ, à không, phải nói là nhanh hơn bất kỳ người nhà trong nhà Houjou mới phải.”
“……Thì, đúng là thế.”
Shisei cũng hiểu những đứa bảy tuổi bình thường sẽ không lý giải nổi cuộc trò chuyện như thế này. Dù ở trường đi nữa cũng chẳng có đứa bạn nào nói chuyện hợp cạ với cô. Khác với năng lực trí nhớ lạ thường của Saito, Shisei có năng lực tính toán vượt trội so với những người trong nhà Houjou.
“Ừ thì, lúc mà con muốn rồi thì cứ nói với mẹ lúc nào cũng được.”
Reiko đóng cửa lại rồi đi khỏi.
Shisei lại một lần nữa chui vào bên trong vòng tay của Saito thì cậu mở mắt. Cậu nâng đầu mình khỏi gối với biểu hiện mơ màng.
“Gì thế……? Giống như anh nghe thấy tiếng của cô vậy……”
“Ani-kun không cần phải bận tâm cũng được.”
“Đến lúc anh về thì hơn nhỉ? Quả nhiên ở lại cả một ngày thì làm phiền lắm.”
“Không có chuyện đó đâu.”
Shisei báu lấy ngực của Saito khi mà cậu cố nâng người lên.
“Shise, muốn Ani-kun ở bên cạnh mình mãi mãi. Đó là nguyện ước của Shise.”
“Thì nếu em không phiền anh ở bên thì không sao……”
“Mãi mãi chứ? Sẽ mãi bên cạnh Shise chứ.”
“Ừ, mãi mãi.”
Giọng nói dịu dàng của Saito. Và mùi hương dịu dàng nữa.
Shisei kiềm nén lại, trước tất cả những thứ suýt nữa là khiến cho gương mặt của cô thả lỏng ra để cười.
Không được để nhận ra. Không thể để cho anh ấy biết được biểu hiện.
Thế nên cô đã giả vờ làm bộ dạng vô cảm.
“Vậy thì, hứa nhé. Ani-kun và Shise sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
“Anh hứa.”
Shisei và Saito tiến sát mặt lại gần nhau, rồi sau đó ngoéo ngón tay út trên chiếc giường.