Saito và Akane hai người đang ngồi xem phim cùng nhau tại sô-pha ở phòng khách thì có điện thoại đến từ smartphone.
Người xác nhận điện thoại là Saito, nhưng khi nhìn thấy『Ông nội (Houjou)』thì cậu nhẹ nhàng đặt nó xuống bàn lại.
Cái phim mà Akane chỉ định vẫn chỉ có mèo mà thôi, và kể cả khi cậu đang chiến đấu chống lại cơn buồn ngủ từ nó đi nữa cũng đỡ hơn là phải nghe mấy cái chuyện đùa cợt từ ông nội mình. Cũng có thể nói cậu không muốn bị làm phiền khung cảnh gia đình đoàn viên lâu rồi mới có đâu.
“Không nghe có sao không?”
Akane tạm dừng phim bằng remote.
“Không sao đâu. Ổng sẽ từ bỏ sớm thôi.”
“Là ông nội ruột thịt của cậu mà, nên nghe thì sẽ tốt hơn đó. Có lẽ ông sẽ buồn không chừng đó.”
Saito phì cười.
“Cái người độc tài mang cấp độ thảm họa đó làm gì mang cảm xúc của con người như là buồn chớ.”
“Là con người đó!? Bình thường sẽ muốn nghe tiếng của cháu mình còn gì? Không bắt máy thì sẽ tội nghiệp ông lắm!”
Cậu không cảm nhận được kẻ độc tài lại muốn nghe tiếng của người khác này nọ. Saito nghĩ ông chỉ khăng khăng giữ vững tiếng nói của bản thân theo một chiều mà thôi.
“Nhưng mà.”
“Không có nhưng nhị gì hết! Cứ nghe máy đi! Tôi sẽ chờ mà!”
Akane cố gắng hết sức khuyên cậu.
“Hết cách rồi ha……”
Saito bất đắc dĩ cầm lấy cái điện thoại.
“Alô.”
『Có vợ tốt ghê ha. Tràn ngập tình người khác xa với chú mày』
“……Cúp máy được rồi chứ?”
Chính vì thế này nên cậu chẳng muốn dính dáng gì đến ông nhất có thể. Trước khi bắt máy đã nắm rõ cuộc trò chuyện của đằng này rồi, nghĩ thế nào đi nữa cũng kỳ quái. Trong ngôi nhà mới được Tenryuu đặt làm riêng có rất nhiều mánh lới xâm hại quyền riêng tư của đám cháu.
Tenryuu bình thản cười.
『Cháu biết có cúp máy cũng vô dụng mà đúng chứ?』
“Nếu có chuyện gì thì giải thích ngắn gọn trong 3 giây giùm.”
Saito muốn được giải thoát cấp tốc.
『Ta muốn nhờ cháu và Shisei chỉnh lý lại nhà kho. Từ trước ta đã nghĩ là phải làm rồi nhưng lại không có thời gian rảnh. Những thứ đồ vô dụng mà đời trước thu thập đang chất thành đống đây』
“Ông nhờ người làm là được chứ gì. Bọn họ biết rõ căn nhà hơn là cháu ấy chứ.”
『Người làm à……Ta là giết hết toàn bộ rồi』
“Tại sao!?”
Saito sửng sốt.
『Đừng có xem là thật chớ. Bị lừa bởi cái trò đùa như thế này thì sẽ bị đầy rẫy đám yêu quái quái thai trong giới tài chính nó tha đi đấy』
“Không……vì nếu là ông thì ông dám lắm chứ……”
『Có lẽ ha』
“Phủ nhận cái coi!”
Thậm chí cậu còn sợ chuyện mình cùng dòng máu với ông mình nữa. Cuộc giao tiếp nồng thắm giữa ông và cháu mà Akane đang trông đợi là hết sức vô nghĩa.
Tuy là vậy, nhưng mà Akane đang dõi theo cậu nói điện thoại bằng ánh mắt trìu mến. Cô còn đang ‘ừm ừm’ với vẻ ôn hòa nữa. Saito đang nghĩ cô đang trêu đùa mình bằng ánh mắt đấy hay sao ấy.
『Ta sẽ trả tiền thưởng đàng hoàng. Đồ trong nhà kho cháu muốn lấy 1 món nào thì tùy thích』
“Cũng chẳng có cái gì cháu cần đâu……”
『Ổn không đấy? Nếu như cháu nói là không đến ta sẽ tự ý để đám thợ phá hủy toàn bộ đấy? Ta có cảm giác bản phát hành đầu tiên của Sherlock・Holmes, hay tuyển tập kịch được phát hành vào thế kỷ 17 của Shakespeare này nọ bị vùi lấp ở đâu à nha?』
“Kư……”
Saito nắm chặt chiếc điện thoại.
Tuy nói nếu kế thừa chiếc ghế đương chủ thì đồ trong căn nhà kho đó sẽ trở thành của cậu, nhưng mà nếu như nó bị xử lý trước lúc đó thì hết phương cứu chữa. Cậu không thể chịu nổi khi thấy mấy quyển sách quý hiếm bị lãng phí bởi những con người không biết giá trị của nó.
Không, do ông nội cậu biết được nó đáng giá nên mới lấy ra để dọa cậu, khiến cậu càng không thể xử lý tình huống hơn được.
Rồi Tenryuu hỏi mà như thể chế giễu cậu.
『Nào, cháu tính sao đây……? Tất cả phụ thuộc vào sự quyết định của cháu. Hồi sau có hối hận thì cũng muộn màng rồi đấy nhé?』
Saito tuyệt vọng đáp lại.
“Đi! Đi là được chứ gì!?”
『Kưkưkư, ngay từ đầu thật lòng mà nghe ta nói có phải là tốt rồi không』
Để lại giọng cười gian tà rồi thì Tenryuu cúp máy.
Cách nói và cách cười rõ ràng là vai ác mà. Bảo là Saito đến dọn kho thế này, chứ thật ra cậu cũng chẳng biết là ông ta đang âm mưu chuyện gì nữa. Cuộc trao đổi ít thế thôi đã làm cho Saito mệt lả.
“Có chuyện gì thế?”
Akane nhướn người đến.
“Ổng kêu tôi với Shise đến để dọn dẹp kho của nhà chính. Tuy phiền nhưng mà lần này tôi đi một chút sẽ về.”
“Hừm……”
Akane nhìn chằm chằm vào cái bàn.
Cuộc điện thoại đã kết thúc rồi, nhưng cô không định bắt đầu xem phim tiếp. Cô đang nghịch những đầu ngón tay với bộ dạng không thể bình tĩnh được.
“V-, vậy thì~, tôi cũng giúp nữa!”
“Cô cứ ở nhà thong thả cũng được mà? Lúc tập hợp họ hàng lại với nhau cô cũng đâu có muốn đến nhà chính đâu đúng chứ.”
Saito nghĩ không cần thiết phải bắt Akane lao động nặng nhọc theo mình vì sự ích kỷ của ông. Nếu thử suy nghĩ kỹ thì nhà người thân của đối tượng mình kết hôn chỉ toàn cảm giác khó chịu không chừng.
“Ư ừn. Lần này sẽ đi. Bởi vì……”
“Bởi vì……sao?”
Akane cắn môi khi mà Saito hỏi.
Cô nhìn chằm chằm đến Saito, sau đó nói nói bằng một giọng nhỏ mà trông như mất hút.
“……Bởi vì, tôi muốn biết nhiều hơn về cậu.”
Saito cảm nhận được cảm giác như thể trái tim cậu được chạm vào trực tiếp.
Một cảm giác sống động, đau rát, nóng ran, như thể bức tường của con tim bị lột trần ra vậy.
Nhưng mà, cậu lại không thấy đau. Và lại cảm thấy vành tai mình bị sức nóng bao trùm lấy.
“V-, vậy à……”
“……Ừm.”
Cả hai đứa lảng ánh nhìn đi.
Bầu không khí này rốt cuộc là gì chứ.
Cảm thấy mật độ oxy của căn phòng khách ngày càng dày đặc hơn làm cho Saito đứng ngồi không yên. Cơ thể không chạm nhau, vậy mà cậu có thể cảm nhận được mạnh mẽ nhiệt độ cơ thể của Akane đang ngồi kế bên mình.
“T-, tôi, ra ngoài hít thở không khí tí rồi quay lại nhé!”
Có vẻ như Akane cũng cảm thấy ngột ngạt giống như cậu vậy, rồi cô vội vàng đứng dậy và chạy khỏi phòng khách.
Saito bị để lại một mình, cậu dựa lưng vào ghế sô-pha rồi thở phào ra một hơi.
Akane phóng ra từ nhà, sau đó ngồi xổm ở trước cổng.
Đôi tay cô đang ép đôi gò má kia nóng ran lên.
Không, không chỉ mỗi lòng bàn tay không đâu, đôi gò má, cả gáy, cả tim, toàn thân cô đang dao động mà cứ như cháy lên vậy.
—Lại nói ra mất rồi! Nói ra mất rồi……!
Cô lỡ nói ra lời cực kỳ táo bạo đối với bản thân, rằng muốn biết thêm về Saito.
Chính vì thế mà bầu không khí trở nên kỳ lạ, rồi Akane trở nên bất an không biết cô có bị Saito nghĩ rằng mình vô liêm sĩ hay không.
Nhưng mà, cô không thể rút lui ngay ở chỗ đó được. Để biết rõ hơn về Saito không chịu nói về bản thân mình, cô cần phải biết về những người xung quanh cậu.
Thậm chí, Akane vẫn chưa hiểu về Saito. Cứ thế này thì những người giống nhau như Saito và Himari sẽ tiến bước, để Akane ở lại một mình trong cô độc.
Nhưng mà, dù cho có sinh ra hay lớn lên khác nhau đi chăng nữa, con người chắc chắn có thể hiểu lẫn nhau. Chí ít thì có thể nỗ lực để có hiểu. Dù cho bây giờ khoảng cách có đang xa đi nữa vẫn có thể xích lại gần con tim của Saito từng chút một.
Và như thế, chẳng phải một ngày nào đó cô và Saito sẽ có thể trở thành vợ chồng thật sự hay sao. Không phải là vợ chồng hình thức nữa, mà là hai con người thấu hiểu tấm lòng, cảm xúc thật sự của nhau ấy.
“……Mình phải cố gắng.”
Akane dùng hai tay vỗ gò má mình để xốc lại tinh thần.
Chiếc limousine của nhà Shisei đang chở đám Akane.
Akane ngồi bên cạnh Saito, ở phía đối diện là Reiko và Shisei ngồi với nhau.
Akane biết ơn vì được đến đón lắm, nhưng mà bị ánh nhìn lạnh lùng của Reiko hướng về suốt kể từ lúc lên xe làm cho Akane đông cứng cả người.
Reiko hơi nhếch mép lên hỏi.
“Tại sao đến cả cô cũng đến thế……? Hiếm mới có ngày nghỉ, bộ không có bạn chơi cùng à?”
Thù ý rất kinh khủng.
“Có 1……bạn thân ạ……”
“Á rà, chỉ 1 thôi à?”
Reiko mở to đôi mắt một cách thái quá.
“Dạ……”
“Người mà không có tín nhiệm mà trở thành vợ hỗ trợ cho đương chủ thì thật là bất an nhỉ. Cô đấy, lúc mà Saito-kun nhận quyền thừa kế căn nhà chính rồi thì có tự tin là sẽ hơn đám người giúp việc chứ?”
“……Mẹ.”
Shisei chọt vào hông của Reiko.
Reiko thì cứ tiếp tục nói thẳng ra.
“Chỉ mỗi cái dễ thương thôi thì không đảm đương được vai trò làm dâu của nhà Houjou đâu đấy? Tuy là cô đã nói sẽ trở thành bác sĩ này nọ, nhưng mà cô phải từ bỏ giấc mơ của mình để hoàn thành trọng trách này. Ngay cả mẹ của tôi cũng thịt nát xương tan để có thể tập trung vào công việc của người cha dê cụ đó đấy……”
“Cô à. Làm ơn dừng ở đấy đi. Vốn dĩ Akane đâu phải thích rồi kết hôn với con đâu chứ.”
Saito cắt lời.
—Cậu ấy đã giúp mình sao……?
Akane cảm nhận được nhịp tim cô đập nhanh.
“Không phải thích mà kết hôn? Có thật là như thế không?”
Reiko nheo đôi mắt mình lại như rắn mà nhìn đến Akane.
“E, etto……”
“Thế nào hả? Cô đang nghĩ gì về Saito-kun đấy?”
Sức ép mà trông như sắp nghiền nát cơ thể cô vậy.
“…………”
Akane khó khăn để đáp lại.
Bây giờ cô đang nhận ra được cảm xúc của bản thân. Và cô cũng hiểu chuyện mình đã không từ chối cuộc hôn nhân ép buộc này vì trong tiềm thức cô đã mong muốn nó.
Nhưng mà, cô không thể thổ lộ rõ ràng ra ngay trước mặt của Saito. Cô sẽ ngượng cho đến chết, và sợ phản ứng của Saito nữa.
Quan trọng hơn hết……Dù cho có tỏ tình trong hình thái không lãng mạn thế này thì cô cảm nhận được sẽ chẳng tốt đẹp gì cả.
Chính vì biết như thế nên Reiko mới đang hỏi Akane.
—Mình……đã làm chuyện gì đó để cho Reiko-san ghét rồi sao……?
Akane thử lục tìm trong ký ức, nhưng mà cô chẳng thể nhớ ra được. Đối phương là người mà cô chẳng biết cho đến lúc kết hôn, và sau khi kết hôn hầu như chẳng tiếp xúc gì là mấy.
“Chuyện Akane chẳng thích con không sai đâu. Bọn con chỉ là người sống cùng nhau thôi. Thế nên dừng chuyện này lại được rồi.”
“Hừm……Chỉ là người sống chung, ha.”
Reiko nhếch đôi môi quyến rũ điểm son ấy lên rồi cười.
—Đâu cần phải cố tình nhấn mạnh như thế cũng được kia mà……
Saito đã phóng ra chiếc phao cứu sinh, vậy mà lồng ngực của Akane lại rít lên.
Cô hiểu cái chuyện chỉ đơn thuần là người sống chung chứ. Ngay cả bản thân cô cũng đã luôn nói như vậy suốt. Nhưng mà, khi một lần nữa được khẳng định như vậy, cô cảm giác như khoảng cách giữa mình và Saito đang mở rộng ra đến vô hạn.
Cô muốn về nhà. Nhưng mà, thậm chí còn chưa đến nhà chính Houjou nữa.
Akane cố gắng để nhẫn nhịn bầu không khí nặng trĩu bên trong chiếc xe.
Đây là đòn công kích từ Reiko. Nếu bỏ chạy thì Akane sẽ trở thành người thua cuộc. Hồi tiểu học cô đã kiên quyết chiến đấu với lại đám ức hiếp nên cỡ này không thể làm cô khuất phục được.
Akane dậm chân rồi lườm lại Reiko.
Trong lúc đó thì chiếc xe đã chạy lên giữa núi và đến trước căn dinh thự.
Cánh cửa sau được mở ra, giải phóng Akane khỏi bầu không khí độc miệng.
“Tôi còn muốn nói thêm nữa vậy mà, đáng tiếc ghê nhỉ.”
Akane rời khỏi chiếc xe, sau câu nói châm biếm của Reiko.
Thứ đang mở rộng trước mắt là một đại dinh thự làm cho cô gợi nhớ đến dinh thự samurai của lãnh chúa.
Akane đã nghĩ dinh thự là nơi có nhiều tầng, nhưng căn nhà chính nhà Houjou chỉ là nhà một tầng, với những tường rào bằng thạch cao nối tiếp nhau. Nó còn làm cô nghi ngờ rằng, chỉ biệt phủ này thôi mà độc chiếm khoảng một thị trấn rồi.
Akane bước qua cổng lợp bằng ngói, băng qua con đường sỏi đá rồi bước vào cửa chính.
Tại cửa chính ngập tràn hương gỗ, những người làm đang xếp hàng ngồi quỳ cạnh nhau. Một lão bà trong bộ kimono rất đẹp chắp đôi tay lên nhau rồi cúi chào thật sâu.
“Chào mừng vì đã đến ạ, phu nhân trẻ. Tôi đang làm việc tiếp quản hầu gái, Sakaki ạ.”
“Phu nhân trẻ……?”
Shisei nói khi thấy Akane ngây người ra.
“Đang nói về Akane đó. Vì cậu là vợ của đương chủ tiếp theo.”
“T-, tớ á!?”
Akane bối rối trước cách gọi không quen ấy.
Rồi bà tiếp quản hầu gái đưa tay một cách kính cẩn.
“Nào, phu nhân trẻ. Xin hãy đưa tôi hành lý ạ.”
“Ể, nhưng mà, bản thân cháu mang được rồi……”
“Nếu như đồ đạc quan trọng bị thất lạc thì tôi sẽ bị quở trách mất ạ.”
“Vậy thì……”
Akane không còn cách nào khác nên đã đưa chiếc túi đeo chéo vai của cô cho bà tiếp quản hầu gái. Khi mà cô bước vào cửa chính, đang định xếp giày lại cho ngay ngắn thì một người làm vội vã bước gần đến.
“Phu nhân trẻ! Người làm những việc như thế sẽ khiến chúng tôi khó xử lắm!”
“Dạ!? Bộ em làm chuyện gì đó sai sao!?”
Akane không biết chuyện xếp ngay ngắn giày dép là vi phạm quy tắc ứng xử của nhà Houjou, hay là đi giày bên trong dinh thự là chuyện bình thường. Thế nên cô đang khúm núm vì đã tự ý mình làm.
“Chuyện như vậy hãy để cho người làm chúng tôi ạ. Không phải là chuyện để những vị khách làm ạ.”
“D-, dạ……”
Khó quá. Chỉ cần làm chút chuyện dư thừa thôi là bị mấy người giúp việc nổi giận. Để cho họ tự do thì sẽ thoải mái hơn, nhưng mà có lẽ họ còn vị trí của mình nữa.
“Nơi đây, là nhà của quý tộc sao……?”
Vừa đi trên dãy hành lang lát sàn gỗ, Akane vừa thì thầm với Saito.
Saito thì khẽ nhún vai.
“Tôi không rõ, nhưng mà tổ tiên xa có vẻ từng là công thần đó. Sau khi bị Minamoto no Yorimitsu chinh phục thì bọn họ đã vào cung này nọ gì ấy. Chỉ là lời truyền miệng mà thôi.”
“Hểể……”
Ra là một quý tộc thật sự.
Thường dân chính cống như là Akane lại càng căng thẳng hơn.
Ngay cả những tấm vách ngăn dọc theo hành lang cũng tỏa ra vẻ cao cấp, cô nghĩ nếu như lỡ làm hỏng thì không biết sẽ như thế nào nữa. Tuy là nội thất theo hướng giống với nhà hàng của bà cô nhưng nhà hàng đó là sân nhà, còn ở đây sân khách.
Khi đang đi giữa chừng trên hàng lang thì có một dôi nam nữa trung niên đi đến từ hướng bên kia.
Bọn họ có nhận ra đằng này đi nữa cũng chẳng cúi chào, không có cảm giác như là người giúp việc. Biểu cảm thì lạnh lùng gai góc, nhưng mà đâu đó giống với gương mặt của Saito lắm.
Cặp nam nữ đó vừa thì thầm với nhau, vừa đi ngang sang đám Akane.
Akane nhỏ tiếng hỏi Shisei.
“……Bọn họ là ai thế? Họ hàng?”
“Ba mẹ của Ani-kun.”
“Đùa à!? Bầu không khí như là người dưng mà……”
Saito cũng đã không phản ứng trước ba mẹ cậu. Cứ như thể là sống ở những thế giới khác nhau, thậm chí là không nhận thức được sự tồn tại về nhau vậy.
“Đó là ba mẹ của Ani-kun. Chết đi là được.”
Shisei hiếm khi mà không dung từ như thế.
“Tớ, đến để chào hỏi họ đây!”
“Akane! Không cần phải chào hỏi cũng được……”
Saito định ngăn lại, nhưng mà Akane chạy đến chỗ ba mẹ cậu rồi.
Dù cho quan hệ của ba mẹ và con cái có xấu đi chăng nữa, nhưng đối với Saito họ vẫn là cha mẹ ruột, và với Akane là ba mẹ chồng. Thế nên cô không thể im lặng làm lơ được. Chào hỏi đàng hoàng mới đúng trình tự, và có lẽ sẽ biết thêm được về chuyện của Saito dù chỉ một chút ở đó cũng nên.
Cô rẽ góc hành lang rồi đến gần ba mẹ của Saito.
“A, ano~……”
“Gì đấy?”
Ba của Saito quay lại.
Mắt của ông ta giống với lại Saito vậy, nhưng mà không có hơi ấm như là bên trong mắt của cậu. Từ đôi mắt như vũng bùn không đáy toát ra ánh nhìn lạnh lùng làm cho Akane ớn lạnh.
“R-, rất vui được gặp ạ. Con nghĩ là phải nên đến chào ba mẹ một tiếng.”
“Ai thế?”
“Chịu.”
Ba mẹ cậu chau mày rồi nhìn mặt nhau.
Hai người này liệu có biết mặt của đối tượng con trai mình đang kết hôn không chứ. Họ đã được Tenryuu hay là Saito cho xem ảnh hay chưa.
“Con là Sakuramori Akane. Là người……đã kết hôn với Saito……-san ạ.”
“……Àà.”
Người ba nhún vai như tìm đã hiểu chuyện. Nhưng không những ông ta không nới lỏng ánh nhìn đến Akane mà ngược lại còn tăng độ lạnh nhạt hơn nữa.
“Thật mừng vì cô nhận lấy ‘thứ đó’ cho bọn tôi. Để nó ở nhà chỉ phiền phức thôi.”
“『Thứ đó』……?”
“Là thằng chồng của cô đấy. Lúc nào cũng xem thường người khác, khó chịu cực kỳ. Cô có lẽ lúc nào cũng bị nó làm cho tức tối còn gì? Vất vả rồi ha.”
Là những lời đồng cảm, nhưng mà cô không đồng cảm được. Chỉ toàn những lời lẽ cay nghiệt mà thôi.
“Bọn con……có hay cãi nhau, nhưng mà……”
Akane không nghĩ rằng mình khó chịu.
Những khi cãi nhau vì ý kiến trái chiều cũng là những khoảng thời gian quý giá của cô với Saito. Những ngày đầu hôn nhân tuy là cô đã bị stress, nhưng chính vì đối mặt với nhau như thế nên dù chỉ là một chút thôi, cô cảm thấy mình đã biết được cảm xúc của Saito.
Người mẹ hỏi Akane.
“Cô nhận được rất nhiều tiền từ nhà chính chứ gì? Thật ghen tị khi mà việc nhà cứ nhờ người làm là xong.”
“Không, việc nhà thì 2 dứa con chia nhau ra làm. Con thì nấu ăn, còn Saito-san thì làm những việc nhà khác ạ.”
“Hả? Tại sao lại làm mấy cái chuyện vô ích đấy?”
Người ba chau mày lại.
“‘Tại sao’ ạ……, tại bình thường ở nhà ba mẹ tự bản thân con cũng lo việc nhà……”
Cô không hiểu ‘vô ích’ kia là nghĩa như thế nào. Nấu ăn là chuyện vui, mà thấy Saito vui cô lại càng vui hơn nữa vậy mà.
Người mẹ cười mỉm.
“Cô không cần phải gắng sức đâu. Chỉ cần mua mì ly cho nó ăn là đủ rồi. Thằng ấy nó thích mì ly, bánh kẹo, mấy thứ hại cho sức khỏe lắm.”
“Sao lại……Nếu thế thì cơ thể của Saito sẽ hỏng mất.”
“Cứ để hỏng là được. Kiểu gì ông già ta cũng cho nó vào bệnh viện ngon nhất để chữa trị mà. Vì nếu người kế vị quý giá của lão mà chết thì phiền toái lắm.”
Người cha nói mà như thể khạc hết ra.
“…………~”
Akane cắn môi.
Mấy người này là sao đây. Đó là những lời mà họ dành cho người con trai của mình sao. Mẹ của Akane dù có bận bịu đến đâu đi nữa cũng luôn suy nghĩ cho cô, nếu là ba mẹ thì chắc chắn phải là như thế.
Akane cũng đã hiểu được lý do tại sao mà Shisei cay nghiến cha mẹ của Saito. Chỉ từ cuộc nói chuyện ít ỏi này mà cơn giận đã bùng lên từ dưới đáy cơ thể cô rồi.
—Không được nổi nóng……Nếu như mà gây nhau ở đây thì sẽ gây phiền phúc cho Saito mất……
Akane nắm chặt lấy tay, tự dặn mình như vậy. Nếu là bình thường thì cô đã bộc phát ra mất rồi, nhưng cô muốn tránh chuyện mình bị Saito ghét bỏ.
“Á rà, đang nói chuyện với nhau à?”
Reiko đến, rồi hỏi ba của Saito.
“Không phải chuyện gì to tát. Quan trọng hơn thì……”
“Phải.”
Người ba và Reiko gật đầu với nhau, rồi ba người họ bao gồm cả người mẹ bước vào căn phòng trên dãy hành lang.
Nhìn xung quanh bằng biểu hiện hơi u ám rồi thì cái vách bị đóng thật mạnh lại.
Akane tò mò trước bộ dạng bất tự nhiên của ba người họ.
Từ phía căn phòng bên trong, cô nghe được cuộc trò chuyện rời rạc.
“……Trông trót lọt ha……Nếu cứ âm thầm mang theo thì……”
“Tiền thì……nhưng mà……nếu không thì……”
“Đằng nào cũng lộ……vai trò giám sát cũng……Khoảng như thế thì ba sẽ……”
Ít ỏi những từ đơn bất ổn lộ ra.
Khi mà chưa thể rời nơi đó thì giọng quát của người ba vang lên.
“Nín ngay! Mày là em nên nghe theo lời tao nói đi chứ!”
Akane giật cả mình.
Dù cho có cùng dòng máu với Saito đi nữa nhưng người cha này hoàn toàn khác so với cậu. Dù cho có tranh cãi quyết liệt đến như thế nào, Saito cũng không bao giờ nói theo kiểu bắt phục tùng hơn thế này.
Akane giữ lấy ngực mình và nín thở.
Vào lúc đó, Reiko nói ra từ bên trong phòng.
“Nghe lén không phải cách hành xử tốt đâu, cô con dâu.”
“……!”
Đã bị nhận ra rồi.
Akane giật thót, rồi sau đó chạy đi khỏi nơi trước căn phòng.
Căn nhà kho được Tenryuu nhờ sắp xếp là nơi được xây cách căn nhà chính khoảng một chút.
Nó được sơn màu trắng, toát ra dáng vẻ giống trong mấy phim cổ trang. Cánh cửa được đóng lại bằng các thanh thép dày và được cố định chặt chẽ bằng ổ khóa và dây xích.
Rui gỡ bỏ chúng ra hết rồi lần lượt Saito, Shisei và Akane theo sau cô bước vào.
Ở trần nhà có một dầm lớn. Chỉ có chút ánh sáng lọt qua cửa sổ nhỏ nên phòng kho này tối om. Mùi hương của sự già cỗi và bị giam cầm ngập tràn bên trong này.
Ở xung quanh, chum, tập tranh hay tượng chạm khắc được chất đóng một cách vô trật tự. Cái nào cái nấy đều bị phủ đầy bụi, cả nền nhà cũng đầy mà như thể tuyết rơi dày vậy.
Shisei dòm lên mặt của Akane.
“Akane, sắc mặt xấu lắm. Bị sao thế?”
“E, etto……Tớ lỡ nghe ba mẹ của Saito và mẹ của Shisei đang lén lút nói gì đó, khiến tớ trở nên tò mò.”
“Thường thì họ có nói chuyện đâu chứ, hiếm thấy thật.”
Saito nghĩ thật bất ngờ.
“Thế à?”
“Ừ. Vì cô ghét ba mẹ tôi lắm mà.”
“Tất nhiên. Shise cũng ghét. Em ghét những ai ăn hiếp Ani-kun.”
Shisei vỗ bộp bộp vào ngực của Saito, nhưng đó không phải là do cô hướng sự tức giận đến cậu.
“Thật ra thì anh có bị ăn hiếp gì đâu. Cũng chẳng bị họ đánh hay là quát mắng gì cả. Ngược lại anh đang bị Akane ăn hiếp đây.”
“Tớ muốn cậu đừng ăn hiếp Ani-kun.”
“C-, có ăn hiếp đâu chứ! Cậu muốn ăn bít-tết nhỉ!? Đúng không!? Lần tới tôi làm cho cậu ăn nhé!”
“Đừng có cố mua chuộc tôi bằng đơn vị giây chứ.”
Nhưng mà cậu lại thích bít-tết. Món bít-tết mà Akane đặc chế nó ngon đến nỗi hơn cả mấy tiệm chuyên trong vùng nữa.
Đặc biệt là cô không có bỏ chất gây nghiện nào, vậy rốt cuộc sự chênh lệch đó là sao chứ. Saito chưa từng trải qua cảm giác no căng bụng ngoài những món mà Akane nấu.
“Mẹ và mấy người đó đang nói gì thế?”
Shisei hỏi.
“Giống như đang cãi nhau về tiền bạc vậy. Âm thầm mang theo, rồi còn vai trò giám sát gì này nọ nữa……”
“Pudding của Shise đang nguy kịch?”
“Tớ nghĩ người lớn họ không cố tình ăn cắp pudding đâu……”
“Cũng có người đó.”
Khi bị Shisei hướng ánh nhìn trách móc đến, Rui hắng giọng một cách lịch thiệp.
“E rằng, bọn họ đang nhắm đến mấy món đồ cổ trong kho. Đương chủ có bảo sẽ cho tiểu thư và Saito-sama lấy 1 thứ tùy thích nên tôi nghĩ là họ trở nên ghen tị. Nếu đem bán thì sẽ kiếm được khối tài sản kha khá đấy ạ.”
“Phải nhanh chóng nói cho ông của Saito biết mới được!”
Akane định phóng ra khỏi nhà kho.
“Không sao đâu ạ.”
“Nhưng mà.”
“Chuyện như thế, không phải là đương chủ không dự tính đến đâu. Tôi được bảo rằng nếu như có trộm đến gần thì đừng ngần ngại mà ném hết bọn chúng đi, đấy ạ.”
Rui nói thế, trong khi cô bê cầm bức tượng chạm khác khổng lồ bằng một tay. Nếu như bị cô ném thì người bình thường có lẽ bị gãy xương mất.
Shisei ngồi lên chiếc hộp bằng gỗ, khiến bụi chất đống bay đi.
“Đã lâu rồi mới cùng Ani-kun chơi ở căn nhà kho này.”
“Mà đâu phải đến chơi hay gì đâu.”
Saito bế Shisei lên từ chiếc hộp gỗ. Vì là đồ cũ nên có lẽ là nó giòn lắm, trông như nó cứ thế mà bị hỏng thì nguy hiểm khôn lường.
“Hồi lúc nhỏ có đến nhà kho này chơi rồi à? Trốn tìm chẳng hạn?”
Biểu hiệu của Akane Rất hứng thú.
Shisei thì lắc đầu.
“Không phải chơi trốn tìm. Là trò bịt cửa sổ lại làm cho tối thui, rồi ở trong cái tối thui ấy đánh nhau với lại Ani-kun.”
“Chơi sinh tồn á!?”
Akane thất kinh.
“Vũ khí chỉ là búa gõ kêu tiếng thôi. Không có gây chết người đâu.”
“Nhưng mà nguy hiểm lắm. Không biết sẽ ngã ở đâu mà.”
“Ờ thì, cái đó gọi là mấy đứa con nít bồng bột ấy mà.”
“Cả Ani-kun và Shise đã từng con nít.”
“Nhưng mà Shisei-san bây giờ trông cũng còn nhỏ mà……”
Nhỏ mà khoảng cỡ học sinh tiểu học ấy.
“Lúc nhầm chìa khóa của kho, sau đó bị nhốt từ bên ngoài không ra được ấy vui quá chừng luôn.”
“Anh thì chẳng thấy vui tẹo nào đâu. Lúc đó tưởng bị Shise đang đói bụng ăn mất rồi chứ.”
“Nếu như ở cùng với Ani-kun thì chuyện gì cũng vui cả. Ở đây còn có cả tranh vẽ bậy của 2 đứa hồi đó nữa.”
Shisei nắm lấy tay của Saito rồi kéo sang phía tường.
Với năng lực trí nhớ tốt thì dĩ nhiên là Saito còn nhớ rồi.
Là bức tranh vẽ bậy Tenryuu lúc mấy đứa còn năm tuổi. Cậu có cảm giác mình không hề có ác cảm đối với ông mình nhiều đến như thế vào thời điểm đó. Hai bên ông cũng có hình bóng của Saito và Shisei nữa. Họa cụ là những chiếc bút chì màu, nhưng chất lượng của chúng khá tốt dành cho những đứa trẻ chưa lên tiểu học.
Shisei nhìn Akane với vẻ đắc ý.
“Thế nào? Akane.”
“Tớ nghĩ……đẹp lắm.”
Chẳng hiểu sao biểu hiện của Akane mờ nhạt.
“Ani-kun và Shise, 2 đứa đã luôn chơi cùng nhau. Cũng có khi 2 đứa đem cờ vua cùng thức ăn vặt đến nhà kho để đấu với nhau nữa. Và Shise luôn luôn thắng.”
“Làm sao anh có thể thắng một Shise có năng lực tính toán ở trò cờ vua được chứ. Trò đó phân thắng bại xem đọc được nước đi của đối phương đến cỡ nào mà.”
“Nhưng mà Ani-kun vẫn chơi cùng vơi Shise. Anh tốt bụng lắm.”
“Thì vì có nói không muốn đi nữa thì em cũng bám dai bám dẳng mà.”
Cô em gái này từ lúc xưa đã yêu game rồi. Đặc biệt, cô thích đấu hơn thua với lại Saito. Có lẽ CPU hay là người khác quá yếu, không phải là đối trọng của cô.
“Cả 2 người, cùng dọn dẹp đàng hoàng nào, đừng chỉ toàn nói chuyện không thôi. Có trôi qua bao lâu đi nữa cũng không kết thúc đâu.”
Akane nói ra mà như thể cô bị tê chân.
Cô nắm chặt bàn tay và làm vẻ mặt trông cay cú. Đây là vẻ mặt lúc mà cô thua Saito ở mấy bài kiểm tra. Tuy là hôm nay chẳng có bài kiểm tra nào hết cả.
“Trước tiên là phân loại ra, những thứ bị hư hỏng nặng, hay những thứ trông như có giá trị thấp cứ đem ra bên ngoài kho để xử lý nhé.”
“Đã rõ.”
Shisei cung kính đáp.
Đám Saito tản ra bên trong nhà kho, bắt đầu nỗ lực vào việc sắp xếp.
Những món đồ cổ được chất thành đống cao, khiến Saito nghĩ không biết có xong việc trong vòng một ngày hay không nữa. Lỡ bị mắt vào cái miếng mồi mang tên sách hiếm kia, có lẽ cậu đã thất bại rồi không chừng.
Akane dùng một tay chìa ra cái chén cũ.
“Cái này, dơ quá, vứt đi được chứ nhỉ.”
“Là cái chén làm từ thế kỷ 16 đó. Chẳng phải có giá đến 10 triệu sao.”
“10 triệ……!?”
Mặt của Akane xanh rờn. Cô vừa run cầm cập, vừa trả lại cái chén về kệ.
“Vậy thì, còn cái này? Trông nhũn nhão sao ấy……Là cành cây à?”
Akane chỉ tay vào cái cành màu đỏ đang lăn lóc ở dưới sàn.
“Nhánh san hô đỏ nguyên bản đó. Là vật liệu của món trang sức. Độ lớn của nó chắc khoảng 5 triệu.”
“Tại sao lại tùy tiện để nó như thế này chứ hả?”
“Vì ông không cảm thấy giá trị ở mấy món không thực dụng đâu.”
Saito cũng chỉ có hứng thú với lại sách thôi.
Cậu nghĩ nếu như mà có những cuốn sách ma thuật cổ như Picatrix hay là Al-madel thì sẽ xin nên từ lúc nãy đến giờ đã lục lọi tìm kiếm, nhưng mà chẳng tìm thấy gì hết cả. Những vật cổ như đồ gốm hay tô chén thì lại rất nhiều. Đối với những người đam mê mấy thứ ấy thì chắc là hàng khiến họ chảy dãi.
“Kya~!?”
“Sao thế?”
Saito nhìn qua chỗ tiếng hét thì thấy Akane đang run sợ mà chỉ tay vào hộp gỗ.
Bên trong chiếc hộp gỗ được đặt dưới sàn là một cánh tay đã bị chặt đứt. Tay thì héo úa teo tóp, màu thì như bị hun vậy. Cánh tay thì được cuộn trong giấy Nhật, chất dịch rỉ ra đã đổi màu.
“L-, là vụ án……Cảnh sát……Gọi cảnh sát……”
Akane đứng không vững với gương mặt xanh rờn.
“À, không sao đâu. Chỉ là cánh tay xác ướp của quỷ thôi mà.”
“Quỷ có thực sự tồn tại sao!?”
“Tôi không biết, nhưng nó được truyền miệng là cánh tay của quỷ. Có vẻ như có thể cầu nguyện 1 lần bất cứ điều gì ấy.”
“Gì cũng được sao……?”
“Nhưng đổi lại, phải dâng hiến 10 người của gia đình và người thân cho nó.”
“Cái giá phải trả quá lớn rồi đấy!?”
Akane phóng ra khỏi cái hộp gỗ.
“Chắc chắn là con mắt của quỷ đâu đó trong nhà kho này đấy. Nếu như cống hiến 100 người thân cho nó thì có thể chi phối đất nước chẳng hạn. Và còn có một bức tranh về một con quỷ sẽ giúp tiêu diệt kẻ thù, đổi lại cơ thể của vật chủ sẽ bị nó lấy đi nữa.”
“Sao đầy đủ những món quỷ ma thế này!?”
“Vì ông không tin mấy chuyện như thế nên mới xem chúng là đồ tạp nham đấy, nhưng nhất thời thì nó vẫn là đồ gia bảo. Cô giúp tôi cuộn lại cánh tay bằng giấy rồi đóng nó lại một cách gọn gẽ nhé.”
“Không! Tôi không sờ thứ như thế đâu!”
“Nếu như cô lo chuyện an toàn vệ sinh thì có thể sử dụng bao tay cũng được. Có mang tới mà đúng chứ?”
Khi mà Saito hỏi thì Rui chìa bao tay ra cho Akane.
“Có bao tay vải và bao tay ni-lông, cô dùng cái nào ạ?”
“Cái nào cũng không! Chẳng phải sẽ bị nguyền rủa sao!”
Akane trốn sau cây cột, ‘fưsha’ dựng vai mình lên. Là dáng điệu của một con mèo hoang hoảng sợ. Dễ thương mà khác hẳn với lại thái độ trịch thượng bình thường.
Những thứ phi khoa học như là lời nguyền chắc chắn là không tồn tại, vậy mà phản ứng sợ một cách thật thà của cô thật là tươi mới. Và tâm trí tinh nghịch của Saito bị kích thích.
“Hore.”
Saito cầm lấy cái hộp đựng cái tay quỷ, sau đó đến gần Akane.
“……!? ……~!? ~~!?”
Akane mau chóng lùi lại, đập mông xuống đất, rồi cứ thể lùi lại với toàn tốc lực. Gương mặt cô tái mét, đang dao động mà chăng hiểu nổi lý do.
“C-c-c-c-c-c-c-, cậu làm cái gì đấy!?”
“Đâu……Tại phản ứng thú vị quá nên……”
Saito đang cảm thấy háo hức. Cũng đã từ lúc tác giả của bộ truyện trinh thám ra mắt tập mới sau mười năm, cậu mới thấy con tim mình háo hức như thế này đây.
“Ý cậu nói vì thú vị nên dù có giết người cũng được à!?”
“Tôi có giết ai đâu chứ.”
“Chết mất! Tôi sẽ sốc rồi chết mất!”
“Thế à……Nhưng mà để tăng sức kháng cự thì cũng cần phương pháp gây sốc ha!”
Saito đẩy cái hộp gỗ cho Akane.
Akane dùng toàn tốc lực để chạy thoát.
Còn Saito thì đuổi theo.
Do đang ở trong một căn nhà kho đầy đồ cổ nên lập tức đến đường cùng, Akane bị đồn đến phía góc tường.
Saito vừa nở nụ cười ngạo nghễ vừa lại gần.
“Nào……Chuẩn bị tinh thần đi chứ. Akane đã nói là sẽ phụ dọn dẹp nhà kho mà, nên là chịu trách nhiệm dọn dẹp đi chứ……”
“Phải ha……Nếu thế thì trước tiên phải dọp dẹp Saito trước nhỉ……”
“Ể.”
Akane cầm chặt lấy cây gậy gỗ gần đó. Đâu, đó không phải cây gậy gỗ gì cả. Nó là một cây giáo màu bạc trắng được nhà Houjou truyền lại từ thời Muromachi.
Gương mặt cúi xuống của Akane nằm trong bóng tối nên cậu không thể thấy được biểu hiện của cô, nhưng mà cậu biết được cô đã chuẩn bị tinh thần một cách tồi tệ.
Saito giơ cả hai tay lên, làm lấy tư thế đầu hàng.
“Được rồi, lỗi tại tôi! Bàn tay quỷ tôi sẽ lấy lại nên quay trở lại làm việc nhé! Nghiêm túc làm nhé!”
“Cậu là người bắt đầu còn gì~!”
Akane quay ngọn giáo vòng vòng rồi lao đến. Biết là cô không định đâm thật đâu, nhưng mà nó khiến cho quỹ đạo của cây giáo trở nên thừa thải, độ nguy hiểm tăng cao hơn.
Rui nói đến bằng một giọng lạnh lùng.
“Cả 2 người đừng có tán tỉnh nhau nữa mà hãy làm đàng hoàng được chứ ạ?”
“B-, bọn em có đang tán tỉnh nhau đâu! Chỉ là đang giết nhau thôi!”
“Nhưng mà tôi có định giết nhau với cô đâu chứ……”
Mặt của Akane đỏ lên hết cả.
“Thế là đang định tán tỉnh lẫn nhau sao!?”
“Cái đó cũng không phải!”
“Saito-sama. Mấy chuyện như thế, 2 vợ chồng có thể về nhà mà làm trong phòng ngủ được chứ ạ?”
“Ani-kun, đừng có hứng tình lên ngay cả những chỗ như thế này nhé.”
Rui và Shisei hướng ánh mắt về phía cậu.
“Hoàn toàn hiểu lầm rồi mà!”
Saito khiếu nại, nhưng mà chẳng có đồng minh tin cậu vô tội ở đâu cả. Bằng cách nào đó bỏ cây giáo xuống cho cậu rồi, nhưng Akane cũng đang hoang mang không yên mà cảnh giác và tạo khoảng cách tế nhị với Saito.
“Không phải……Tôi không có……Tôi không có mà……”
Saito vừa than vãn, vừa quấn cái cánh tay quỷ lại bằng giấy Nhật.
Đặt chiếc đồng hồ quả lắc mạ vàng ở góc tường rồi thì Akane thở phào một hơi.
Đã có rất nhiều cổ vật được tập trung lại trong nhà kho, đủ để tổ chức một chợ đồ cổ cỡ lớn. Việc phải xử lý những món đắt tiền đòi hỏi tập trung và sự tinh tế, làm cho cảm giác mệt mỏi càng trở nên tột độ. Nếu vô tình làm hỏng một món, cuộc đời của Akane sẽ bị phá hủy.
Khi cô nhìn sang hướng của Saito thì thấy cậu đang phân loại dĩa với lại Shisei. Gương mặt thì gần nhau, bình luận những con dấu phía sau mấy chiếc dĩa một cách nhiệt tình nữa.
‘Cái này là đồ của thế kỷ 15’, hay ‘không, cái này là đặc trưng của hàng nhái’ này nọ, cặp mắt tinh tường làm người ta nghĩ đếm một chuyên gia thẩm định chuyên nghiệp. Có lẽ chỉ mỗi Shisei là người theo kịp mức độ tri thức của Saito.
—Dù là thế đi nữa, bọn họ thân thiết quá nhỉ……
Akane cuối cùng cũng cảm nhận được Saito và Shisei có mối quan hệ khăng khít như thể là người yêu của nhau. Cho đến lúc dạo trước một chút, cô đã không biết cảm xúc này là gì, nhưng mà bây giờ thì cô đã hiểu rồi.
Bản thân cô đang ghen với lại Shisei.
Tuy cả hai người được nuôi lớn như thể anh em ruột, nhưng khoảng cách giữa Saito và Shisei lại quá gần. Lúc đưa cho nhau cái dĩa thì tay chạm vào nhau một cách bình thường, lúc lấy những cái ở chỗ cao thì Saito ôm lấy ngực của Shisei rồi nâng cô lên nữa.
Không để đứng nhìn được nữa, khi mà Akane định đến để nói với hai người họ thì cô hầu gái tài xế đã chắn ngang đường. Giữa lúc đó, cô ta đã thì thầm đến tai của Akane.
“……Akane-sama. Tôi có chút chuyện muốn nói, cô có thể đến hồ được chứ ạ?”
“Ể? Dạ……”
Akane nghiêng đầu vì không biết sẽ là chuyện gì nữa.
Về cô hầu gái tài xế thì thỉnh thoảng đến chăm lo những chuyến đi ra ngoài thôi chứ chẳng có tiếp xúc gì cả. Thậm chí cô còn chẳng biết tên.
Akane ra khỏi nhà kho rồi bước đi trên khu đất của căn dinh thự.
Một mảnh vườn kiểu Nhật tuyệt vời, khiến cô không nghĩ nó là của riêng ai. Những cành thông được cắt tỉa gọn đẹp, đèn lồng làm bằng đá còn có phủ rêu nữa. Có một cây cầu gỗ băng qua con suối, nơi đàn cá Koi đang bơi lội, nhảy múa tung tăng.
Ngôi dinh thự tách biệt với thành phố, tọa lạc bên trong núi xanh rậm rạp này có bầu không khí dễ chịu đến nỗi làm người ta có ảo giác nhầm lẫn về thời đại vậy. Akane bị áp lực truóc cách chào đón của những người làm hay nội thất bên trong căn dinh thự, nhưng mà cô không ghét bầu không khí sân vườn tí nào.
Băng qua con suối, đến được hồ rồi thì thì cô hầu gái tài xế dã đứng đó. Cô ta đang đứng quay lưng về hướng của Akane.
“Đã để chị phải chờ……”
Akane bắt chuyện, để rồi đứng hình khi nhìn thấy gương mặt của cô hầu gái tài xế.
Gương mặt đó, đang được mang trên mình gương mặt của quỷ. Nó không phải là chiếc mặt nạ được sử dụng cho mấy bé dưới tiểu học rải đậu.
Khóe mắt của nó được kéo lên, cặp nanh nhô ra từ chiếc miệng bị rách, tạo nên hình lập thể rất chân thật. Giống Hannya hơn là quỷ. Màu sơn đã bị mờ, gỗ thì đã bị hằng lên sự nứt nẻ rồi, trông như là một món đồ cũ kỹ vậy.
Một sự mất cân đối giữa bộ đồ hầu gái và chiếc mặt nạ quỷ, nhưng mà lại đang tỏa ra khí thế đến kì lạ. Một bộ dạng khiến người ta thậm chí còn ngần ngại bắt chuyện, nhưng mà đã lỡ đến rồi, không thể quay trở lại được.
“E, etto……chị tài xế, phải không?”
Khi Akane hỏi thì cô hầu gái tài xế trả lời.
“Tên của tôi là Houjou Rui. Không chỉ riêng tài xế, tôi còn làm những công việc chăm sóc tổng quát cho tiểu thư Shisei, như hầu gái, vệ sĩ, giám sát này nọ nữa.”
“Houjou……? Chị là họ hàng của Saito và Shisei sao?”
“Không phải đâu ạ. Chỉ thừa kế một chút tài năng từ nhà Houjou, nếu như đem so với mọi người ở nhà chính thì tôi chỉ là thứ như hạt bụi mà thôi. Những người không có tài năng ấy, dù chỉ là cùng họ thôi nhưng không cần thiết với nhà Houjou ạ.”
Tuy thế, nhưng mà Akane nghĩ vì chị ta lái xe gắt đến như thế mà chẳng gây ra vụ tai nạn nào nên nếu so với người bình thường đã là tài năng rồi ấy chứ.
“Nhưng mà, thuyết phục đấy chứ.”
“Về chuyện gì ạ?”
“Về mối quan hệ giữa Rui-san và Shisei-san. Em đã luôn nghĩ rằng 2 người là chị em với nhau, chứ hoàn toàn không cảm nhận được là quan hệ làm việc với nhau tí nào cả.”
Cứ như là Akane với Maho vậy ấy.
“……Tôi, chỉ là người làm mà thôi.”
Rui cúi đầu xuống lẩm bẩm.
Akane không biết được bên phía đối phương đang có cảm xúc như thế nào. Liệu có bức tường nào không thể vượt qua được giữa Rui và Shisei chăng.
“Cái mặt nạ ấy, có phải chị mang đến từ nhà kho không? Thật sự toàn là đồ ma quỷ không nhỉ. Nếu như tập hợp những món đồ về mèo thì tốt rồi vậy mà.”
“Vì tổ tiên của nhà Houjou, là quỷ đấy ạ.”
“Quỷ……?”
Chuyện phi thực tế được nói đến làm Akane tròn xoe đôi mắt.
“Tương truyền rằng, 1 trong những con quỷ bị người diệt quỷ nổi tiếng của núi Đại Giang là Minamoto no Yorimitsu chinh phạt chính là thủy tổ sáng lập ra gia đình. Khác với những con quỷ khác, thủy tổ của nhà Houjou đã được Yorimitsu thuần hóa bằng cách không giết mà mang về nhà rồi làm nguôi đi cơn giận.”
“Tức là quỷ cô đơn nên mới nổi loạn?”
“Tôi không rõ. Là truyền thuyết nhàm chán ạ. Làm sao mà quỷ tồn tại thực sự chứ, chỉ có những người mang tài năng kỳ dị bị sợ hãi như là quỷ mà thôi.”
“……Giống như là Saito nhỉ.”
Saito đang tách biệt với lớp học. Cậu không xấu tính như là Akane, nhưng cũng chẳng dở trong mối quan hệ giữa người và người vậy mà. Cái đó là do tài năng của cậu đang nổi bật thôi.
Với thành tích nhất khối bất di bất dịch, có ông nội là đại doanh nhân, và một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt thế là Shisei bên cạnh, không có gì lạ khi mà cậu bị xa lánh như là một con người đến từ thế giới khác.
“Phải ạ. Saito-sama là sự tồn tại phi thường trong nhà Houjou. Từ lúc chào đời, Saito-sama chỉ mang trong mình tài năng xuất chúng như là quỷ vậy. Người đến gần 1 Saito-sama bị cha mẹ mình phớt lờ, và bị sợ hãi bởi đám dân chúng ngu ngốc ấy, đã là Shisei-sama thôi. Đã luôn là Shisei-sama ạ!”
Rui lặp đi lặp lại như để nghiền ngẫm.
“1 tài năng đơn độc sẽ trở nên mất kiểm soát. Nhưng mà, vì có Shisei-sama bên cạnh mà Saito-sama đã không trở thành quỷ thật sự. Từ lúc xưa, Shisei-sama đã cứu rỗi trái tim của Saito-sama, chăm sóc cho cơ thể và lúc nào cũng hỗ trợ cho cậu ấy cả. Shisei-sama ăn nhiều cũng là vì Saito-sama đấy ạ.”
“Là vì Saito……? Tại sao?”
Chẳng phải tại vì cô chỉ muốn ăn thôi sao.
“Vì 1 Saito-sama khi ở 1 mình sẽ không có cảm giác thèm ăn và chỉ ăn đường nên ngoài những bữa ăn ở dinh thự ra thì tiểu thư đã cùng ăn chung với cậu ấy. Trong lúc cứ tiếp tục như thế mà tiểu thư đã trở nên thích ăn uống đấy ạ. Vốn dĩ Shisei-sama cũng chỉ ăn ít để phù hợp với cơ thể của cô ấy thôi.”
“Shisei-san, thật sự rất quý trọng Saito nhỉ.”
“Phải. Thế nên—”
Rui cởi chiếc mặt nạ quỷ xuống.
Xuất hiện bên dưới ấy là gương mặt tích đầy sự oán giận, lạnh lùng hơn cả của quỷ nữa.
Gương mặt xinh xắn, tràn ngập thù ý đó tiến đến trước mắt của Akane, sau đó thầm thì.
“—Cô chia tay với lại Saito-sama được chứ?”
“……!”
Akane đã cảm nhận được mình bị một bàn tay băng giá chạm lấy vậy.
Khi mặt trời xuống núi, đám Saito quay trở lại dinh thự nhà chính.
Có năm người đang tập hợp tại bàn gồm đương chủ Tenryuu, Saito, Akane, Shisei và Reiko. Khác với đại tiệc chúc mừng thượng thọ thất thập của người thân lần trước, đây là bữa ăn riêng tư.
Được bày biện trên bàn ăn làm bằng gỗ mun bóng loáng là những món truyền thống Nhật đủ đầy sự xa hoa. Đầu bếp độc quyền đã chuẩn bị những món khai vị tuyệt vời như sashimi của một loại cá hải sản cao cấp không được bày bán trên thị trường, tempura được rán giòn như hoa với nhiều màu sắc khác nhau, và các món ăn khác đầy màu sắc và tươi mới.
Reiko mỉm cười.
“Shisei và Saito-kun, mấy đứa đã phụ dọn dẹp vất vả rồi. Chắc hẳn mấy đứa đã mệt lắm vì phải nghe theo sự ích kỷ của ông mình.”
“Cháu nghe theo lệnh ông thì là chuyện đương nhiên mà. Ta cũng đã chuẩn bị thù lao hết cả. Nào, trước hết hãy dùng bữa đi.”
Tenryuu nâng chén với tâm trạng vui vẻ.
“Chuyện dọn kho cũng có sự cố gắng của Akane với Rui nữa.”
Saito bắt buộc phải góp ý.
“Á rà, thế hà. Cô đấy, chắc không có tự tiện mang đồ cổ trong kho đi đâu ấy nhỉ?”
Reiko hướng ánh mắt như thể dò hỏi sang Akane.
“C-, con không có làm chuyện như thế!”
“Thật không đấy. Rõ là 1 chỗ quá đỗi kích thích đối với thường dân còn gì. Dù cho có chịu thua sự tham lam đi nữa cũng chẳng phải chuyện gì xấu hổ đâu? Nếu là bây giờ thì tôi sẽ tha cho.”
“Con……sao mà như ăn trộm được chứ……”
Akane cúi mặt xuống, trông như cay nghiệt.
Saito cảm thấy bực mình.
Reiko cơ bản là một người hiền lành, nhưng đối với người ngoài gia đình thì lại rất nghiêm khắc. Không, có lẽ đây là thái độ chung của đám người lớn trong nhà Houjou không chừng. Bọn họ ý thức mạnh mẽ về thân phận, ngay cả Rui vì là người làm nên không thể tham dự chung bàn ăn.
“Cô à. Akane là người nghiêm túc đến ngốc nghếch đó. Cổ không làm mấy chuyện xấu xa đâu.”
“Saito……”
Akane chớp đôi mắt.
Reiko dùng lòng bàn tay lịch thiệp che miệng lại.
“Á rà á rà, nóng quá nhỉ. Thế này thì giống như cô là người mẹ chồng xấu xa vậy.”
“Bây giờ thì lại càng giống hơn còn gì.”
“Cô chỉ đùa chút thôi. Vợ của đương chủ kế nhiệm thì sẽ có tất cả mọi thứ trong tay mà, đâu cần phải có mấy hành động thấp hèn đúng chứ?”
“Thế giống như là ta sắp chết ấy.”
Tenryuu cười khổ.
“Mấy đứa đã quyết định được thứ mình muốn cho thù lao dọn dẹp chưa?”
“Cháu thì chưa. Còn góc tư của nhà kho chưa lục nữa, nhỡ đâu có đồ tốt hơn thì chán lắm.”
Đến giờ thì Saito vẫn chưa từ bỏ hi vọng tìm thấy được sách ma thuật. Có giai thoại rằng mấy cuốn cổ văn quý giá được tìm thấy bên trong thùng rác nên là khả năng không phải là không có.
“Shise thì là cái này.”
Shisei đưa ra cái hộp gỗ đựng bàn tay của quỷ.
“C-, cậu đem theo cái gì đến thế hả!?”
“Đang trong giờ ăn đừng có lôi ra chứ!”
Akane và Saito giật cả mình.
“Cháu lại mang thứ hoài niệm đến ha. Bộ tính hiến dâng để ước hả?”
“Không. Cháu chỉ nghĩ trông nó ngon thôi.”
Shisei chảy nước dãi.
Tenryuu chau mày lại.
“Dù cho bao tử cháu có không sao đến đi nữa nhưng không ăn bàn tay quỷ sẽ tốt hơn đấy.”
“Vì nó đã hết hạn?”
“Vì nó không phải đồ ăn.”
“Nếu thế thì cháu sẽ thắt ruy-băng rồi trang trí nó trong phòng.”
“Nếu thế thì được.”
“Wa~”
Shisei vui mừng giơ cánh tay quỷ lên.
“Bộ được thật hả……”
Saito cạn lời. Đối xử tùy tiện với lại gia bảo của nhà Houjou dù cho nó đã mục ruỗng thế này đây. Tổ tiên mà nghe thấy chắc đứng không vững nữa quá.
Tenryuu nhìn sang Akane.
“Còn cháu? Muốn thứ gì?”
Akane vội vàng phẩy tay.
“C-, cháu thì không sao đâu ạ! Lúc nào cũng được ông gửi cho phí sinh hoạt mà, không thể để ông chăm sóc thêm được nữa……”
“Mệnh lệnh của ta là bắt 2 cháu ở riêng với nhau, nên đương nhiên phí sinh hoạt ta phải đảm bảo chứ. Chuyện đó là chuyện đó, còn chuyện này là chuyện này. Nếu như cháu cần tiền mặt thì ta cũng không ngại đâu.”
“Tiền mặt thì có có hơi……thô quá ạ nên là……”
Akane bồn chồn không yên.
Tenryuu nói thẳng ra.
“Đừng có ngại. Nếu là tiền thì bao nhiêu cũng có.”
“Đó là câu nói xếp hạng 1 trong số những câu mà người ta muốn thử nói đấy……”
Saito đưa miếng sashimi Kưe lên miệng từ chiếc thuyền bày sashimi. Độ tươi mới của nó như mới được câu lên ngoài cảng vậy, thân trắng dai này còn có một chút vị ngọt.
“Thế nào, ngon chứ?”
Saito gật đầu khi được Tenryuu hỏi.
“Tàm tạm. Đồ ăn của Akane nấu ngon hơn.”
Mặt của Akane đỏ lên.
“Sa-, Saito!? Cái đó là nói quá rồi! Nếu so với lại những món được chiêu đãi như thế này thì đồ ăn của tôi quá là bình thường đó!”
Saito nhấn mạnh.
“Không, đồ ăn của Akane ngon hơn. Đồ tiệc ăn thường xuyên thì sẽ ngán, còn đồ ăn của Akane có ăn mỗi ngày đi nữa cũng không chán đâu. Đã luôn nghĩ không biết tại sao lại ngon đến như thế nhưng mà chẳng hiểu nổi.”
“Mồ, mồ~……”
Akane đỏ hết lên mà như sắp phun ra hơi nước vậy, rồi cô thu người mình lại.
“Chẳng lẽ nào, cô bỏ nấm gây nghiện vào trong đó à?”
“Không có! Tuyệt đối không có!”
“Cố gắng phủ nhận đến như thế kia……quả nhiên.”
“‘Quả nhiên’ tức là sao hả!”
Akane cầm đôi đũa như thể là ám khí, nhưng mà cô không tấn công.
Quả nhiên ở nơi mà người thân đang tụ họp thế này thì cô phải tự trọng thôi. Ngược lại thì cô có thể tự trọng được rồi hả. Giỏi lắm Akane. Đó là những lời mà Saito cảm phục cô.
Tenryuu cười khúc khích.
“Vợ chồng hòa thuận thì còn gì bằng.”
“Không có hòa thuận gì hết.”
Saito lập tức phủ nhận. nhưng mà Akane lại bẽn lẽn cười ‘ehehe……’. Phản ứng của cô khác với mọi khi.
“Oi, cả cô cũng phủ nhận đàng hoàng đi chứ.”
“Ể? Ểểể……”
Cô làm gương mặt rất khó chịu. Saito không thể nào lý giải được Akane đang nghĩ gì cả. Cãi nhau đến như thế thì làm gì có chuyện hòa thuận vậy mà.
“Nếu như Saito nói sẽ trở thành con nuôi của ta thì muốn làm cái gì trong cái kho cũng được hết. Do có việc phải làm nên ta chưa giao công ty cho được, nhưng ta không cần mấy món đồng nát đâu.”
“Ông lại nói chuyện đó à. Mỗi lần như thế cháu đã trả lời là không muốn thành con nuôi của ông rồi mà.”
“Phải đó, ba à. Vì Saito-kun có dự định sẽ trở thành con nuôi của nhà con.”
“Con cũng chẳng có cái dự định như thế đâu!”
Saito ngay tắp lự đính chính lại lời của Reiko.
Tenryuu lườm chằm chằm Reiko.
“Đương chủ kế nhiệm mà là con nuôi của bên bàng hệ thì hơi lạ rồi đó.”
“Để cháu nó qua nhà con sẽ hạnh phúc hơn là trở thành thuộc hạ ba đấy?”
Và Reiko lườm ngược lại.
Giữa ông nội cậu và người cô nảy ra chùm pháo hoa gay gắt.
“Không dừng họ lại cũng ổn chứ……?”
Akane nhỏ tiếng hỏi Shisei.
“Ổn mà. Mẹ và ji~ji từ xưa đã tranh giành quyền nuôi Ani-kun. Cũng có lúc mẹ tức giận mà đảo chính công ty của ji~ji nữa.”
“Có thật sự ổn không đó……”
Kết cục, Reiko không thể tống Tenryuu ra khỏi tập đoàn Houjou, ngược lại chỉ làm cho sự chi phối của Tenryuu trở nên mạnh lên mà thôi. Dù cho có chuyện như thế đi nữa Tenryuu và Reiko không cắt đứt với nhau, nên có lẽ họ không có đang thù ghét gì nhau cả.
Reiko hướng mũi giáo về phía của Akane.
“Nè~, cả cô cũng nghĩ nếu Saito trở thành con nuôi nhà tôi sẽ tốt hơn đúng chứ?”
“Chuyện đó……”
Akane ngập ngừng trả lời.
“Nếu như ủng hộ tôi, chi phí để cô tiến lên ngành y học tôi sẽ chi trả cho đấy?”
“Ể~……”
Reiko cười khúc khích khi thấy Akane tròn xoe đôi mắt.
“Nếu như thế thì cô đâu cần phải tiếp tục chơi trò kết hôn với lại Saito-kun nữa đúng chứ?”
“Reiko. Đủ rồi đấy.”
Tenryuu nhăn nhúm mặt mày lại.
Reiko không có vẻ quan tâm mà nói với Akane.
“Thử suy nghĩ cho kỹ. Cô có thể sống một cách tự do đấy.”
Bữa tối hết sức xa hoa đã kết thúc.
Nhưng mà, sau khi dọn xong bữa ăn thì rất nhiều món tráng miệng như trái cây và bánh kem đã được đưa ra, khiến cho Akane cảm thấy chóng mặt. Dù không thể ăn hết nhưng cô không thể bỏ mấy món đó đi. Và cô chỉ có thể cầu nguyện rằng không có bất kỳ dĩa riêng nào được đặt lên bàn ăn của mình nữa.
Shisei thì hai tay ôm lấy bánh mì dưa gang mà gặm gặp như con sóc.
“Chơi trò gì đi. Người làm của ji~ji chắc chắn đã mua game mới cho mình rồi.”
Rồi Reiko đưa ra đề xuất.
“Nếu chơi tivi game thì mẹ sẽ bị cho ra rìa mất. Đã hiếm có dịp có cả Saito-kun lẫn ông rồi thì mình cũng nhau chơi trò『cờ trong trí não』mà lâu rồi chưa chơi đi.”
“……?”
Akane chưa từng nghe qua trò đó.
“Ta không chơi đâu. Ngày mai công ty cũng có việc nữa.”
“Thế đi ngủ à. Ba cũng có tuổi rồi ha.”
“Ta chưa có già.”
Mặt mày Tenryuu trở nên cau có.
Reiko chắp hai tay lại.
“Vậy thì, Saito-kun và cô ở đội A. Shisei thì ở bên đội B, được chứ?”
Shisei kéo tay áo của Reiko.
“Mẹ. Đội của Shise đã thành đâu. Chơi 2 người thế bẩn quá.”
“Con đang nói gì đấy. Dù 2 người đi nữa cũng khó để thắng con đó, Shisei.”
“Thì đúng là thế. Shise là thiên tài.”
Shisei ưỡn ngực mình ra.
Akane lại lần nữa cảm nhận nhỏ này thật sự là em gái của Saito. Ngoài tài năng xuất chúng, cái tính không khiêm tốn về tài năng đó giống hệt với Saito.
Reiko hướng nụ cười về phía Akane.
“Cô cũng tham gia cờ trong trí não chứ? Là trò chơi bên trong não, ghi nhớ nước cờ mà không cần bàn cờ thực.”
“Không……Con xin thôi ạ.”
Cô còn không biết rõ luật của cờ vua vậy mà, không có cảm giác sẽ nhớ hết nhiều con cờ đâu. Số ô trên bàn cờ chắc chắn là có sáu mươi tư ô nữa.
Với lại……, Akane có ngốc cũng biết rằng Reiko không có mời cô thật sự đâu. Người cô đề xuất ra trò cờ trong não này vì mục đích muốn đuổi thứ phiền phức Akane đi, không sai đi đâu được.
—Tại sao mình lại bị ghét đến như thế này kia chứ……
Akane vừa hoài nghi, vừa rời khỏi căn phòng.
Cô ngồi xuống mái hiên ngoài hành lang, rồi thở dài nhẹ ra một hơi.
Chuyện dọn kho đã khiến cơ thể cô mệt lã, quan tâm chú ý quá cũng khiến cho tinh thần mỏi mệt nữa. Chắc chắn mới chỉ một ngày thôi, vậy mà cô cảm giác như đã trôi qua ba ngày rồi vậy. Ngày hôm nay nó dài như vậy đấy.
Nhưng mà, cảnh vườn vào ban đêm từ ngoài hành lang này thật là đẹp.
Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ đen đúa. Thỉnh thoảng có bụi nước bắn lên làm cho lòng hồ nước sâu gợn sóng đung đưa.
Từ bầu không khí trong trẻo và sảng khoái lan tỏa đến mùi lá xanh rậm rạp mà trên đó còn có sự yên tĩnh sống động nữa.
Akane đang thanh thản sau khi nghỉ ngơi được một lúc thì cô nghe giọng nói từ đằng sau.
“Mệt rồi à.”
“!?”
Cô quay lại và thấy Tenryuu đang đứng cho hai tay vào bên trong tay áo kimono. Dáng đứng vô tư cũng có sự sắc sảo, kết hợp với gương mặt nghiêm khắc làm người ta nghĩ đến đá tảng khiến ông toát ra sức lôi cuốn thầm lặng.
“Dạ……một chút ạ.”
“Thế à.”
Akane nghĩ ông cứ thế mà đi qua, nhưng mà Tenryuu lại ngồi xuống bên cạnh cô.
—Tại sao!?
Akane trở nên căng thẳng.
Đối phương là đương chủ của nhà Houjou. Cô cũng từng nghe từ Saito rằng ông là người độc tài tàn nhẫn vô song nữa. Rồi còn đuổi cán bộ của công ty ngày xưa một cách không thương tiếc, hay dùng tiền để hủy hoại công ty của đối thủ, khiến cho hàng ngàn nhân viên phải lao đao bên vệ đường.
Nếu bị một Tenryuu như thế lườm lấy thì chuyện chỉ là một học sinh cao trung này nọ gì đó bị giẫm bẹp là không sai đâu. Chắc chắn là sáng mai, mọi người sẽ tìm thấy Akane dẹp lép đang trôi nổi trên mặt hồ.
Akane cứng người lên, tỏ vẻ cảnh giác.
“Thế nào, quan hệ giữa cháu và Saito đang tốt chứ?”
Nhưng mà lời thoát ra từ miệng của Tenryuu rất chi là bình thường……lời bình thường rất giống với một người ông.
Akane vừa thấy ngạc nhiên, vừa đáp lại.
“Bằng cách nào thôi ạ. Bọn cháu thường xuyên cãi nhau lắm, nhưng mà dạo gần đây đã có thể làm lành với nhau đàng hoàng rồi.”
“Chuyện tốt. Ta với lại Chiyo-san lúc xưa cũng toàn cãi nhau thôi, nhưng bây giờ đang thuận hòa với nhau. Để đến được đây mà đã tốn hết 50 năm trời đó.”
“50 năm……”
“Cháu có nghĩ là muộn không? Nhưng mà nhé, dù có tốn mấy trăm năm đi nữa thì chuyện trở thành thế này có ý nghĩa của nó. Bởi vì nó không trống rỗng như là khi kết thúc cuộc đời người mà chẳng hoàn thành được ước nguyện.”
Tenryuu nhún vai.
“Cháu hiểu chuyện ấy. Cháu cũng vậy, nhất định sẽ làm cho ước mơ trở thành sự thật.”
Thế nên để như thế mà cô đã nghe theo lời ích kỷ của ông bà, đồng ý chấp nhận cuộc hôn nhân miễn cưỡng.
Tenryuu hỏi.
“Saito có ăn uống đàng hoàng chứ?”
“Dạ, con đang cho cậu ấy ăn ạ. Vì nếu để mặc cậu ấy sẽ chỉ toàn lập tức ăn mì ly hay là bánh kẹo mà thôi.”
“Nó có đi tắm chứ.”
“Nếu mà cậu ấy không tắm thì cháu sẽ giận và bắt cậu ấy đi.”
“Trong trường nó có bạn chứ?”
“Không ạ.”
Cuộc nói chuyện này là sao đây.
Bên trong Akane đang vang lên âm thanh vỡ vụn của hình ảnh độc tài máu lạnh.
Tenryuu đang lo lắng cho Saito. Lúc tiếp xúc với Saito, hành động và lời nói của ông rất hống hách, nhưng thật sự là ông đang rất quý đứa cháu của mình.
Những câu hỏi như thế này, ông nên hỏi trực tiếp Saito thay vì Akane hơn vậy mà. Như thế sẽ truyền đạt được cảm xúc của ông đến Saito. Akane nghĩ này nọ như thế, nhưng mà cô không thể nói người khác. Akane cũng giống vậy, cô không trở nên thật lòng đối với Saito cơ mà.
Tenryuu buộc tay mình vào bên đầu gối đang dựng lên rồi nhìn xuống mặt nước tối tăm.
“……Thằng nhóc ấy đấy nhé. Nó là thiên tài kể từ khi nhà Houjou bắt đầu, nhưng mà lại thiếu 1 thứ theo cách khá khó hiểu.”
“Thứ bị thiếu……?”
Akane chau mày.
“Trừ khi có được nó trong tay, nó sẽ không thể lãnh đạo một gia đình vạn người mang tên là công ty đâu. Nếu là cháu thì có lẽ có thể bù đắp được cho nó không chừng.”
“Cháu……không rõ lắm. Nhưng mà nếu đã biết được Saito muốn gì thì chẳng phải sẽ tốt hơn nếu như ông bù đắp cho cậu ấy sao ạ.”
“Không thể đâu. Bởi vì thằng nhóc ấy không có ưa ông.”
Tenryuu cười khổ.
“Cháu nghĩ không chỉ ghét thôi đâu. Nếu thật sự ghét thì cứ ngó lơ đi là được. Nhưng mà, do không thể ngó lơ nên mới cãi nhau đấy ạ. Chính vì biết được dù có xung đột đi nữa nhưng mối quan hệ vẫn không mất đi, đang tin tưởng lấy lẫn nhau nên mới có thể phản kháng đấy ạ.”
Thái độ hờ hững của Saito đối với cha mẹ, và thái độ của cậu đối với Tenryuu hoàn toàn khác nhau. Lúc cãi nhau với lại Tenryuu, Saito có bản sắc, có cảm xúc mà cậu không thể giấu đi.
“Không thể ngó lơ nên mới cãi nhau, à. Là chuyện về cháu nhỉ?”
“Ư……Cũng có ạ.”
Akane nhớ lại những ký ức khó chịu.
“Trước hết thì, trông như cuộc sống vợ chồng đang thuận lợi thế kìa thì còn gì bằng.”
Rồi Tenryuu đứng dậy.
“……Kết cuộc thì tùy thuộc vào mong muốn của hai đứa cháu thôi.”
“Thế nghĩa là sao ạ?”
Akane nghiêng đầu, nhưng mà Tenryuu không trả lời mà đã đi khỏi đó.
‘Đêm nay cũng muộn rồi nên qua đêm lại đi’.
Được Tenryuu nói như thế, Saito và Akane tắm táp xong xuôi rồi thì bước vào phòng.
Đó là một căn phòng chứa nhiều sách, cùng với nhiều loại máy game. Một chiếc tivi treo tường lớn đối diện với chiếc giường đôi, nếu như mà ở căn phòng này thì chắc là đã lên kế hoạch trở thành con người vô dụng rồi.
Akane đấu những ngón chân trần vào nhau, rồi nhìn lên kệ sách.
“Nhiều sách trông cậu có vẻ thích ghê……Chỗ này, không phải là phòng khách đâu nhỉ.”
“Là phòng dành riêng cho tôi ở nhà chính đó. Bên cạnh là phòng của Shise.”
“Chuẩn bị đến cả phòng riêng cho cháu thế này, đúng là 1 người ông tốt ha.”
“Chỉ là do ổng dư phòng dư tiền thôi.”
Saito ngồi xuống chiếc sô-pha.
“Chỉ thế thôi à……”
Akane ngồi xuống mép giường với bộ dạng không hài lòng.
Ngón tay của Akane lăng tăng trên tấm ga giường, sau đó còn đồ lên cặp đùi vừa tắm ra của cô nữa. Đồ ngủ mà người giúp việc chuẩn bị cho là chiếc quần ngắn nên vùng đùi hở ra chói hơn so với bình thường.
Bóng hình riêng tư của Akane mà Saito nghĩ cậu đã quen ấy cũng thật khác khi ở ngoài. Cảm giác thực tế đến qua đêm với lại con gái khiến cho Saito trở nên hồi hộp.
“Điều kiện kết hôn không bao gồm chuyện ngủ chung với nhau khi ở ngoài nhà, Akane cứ sử dụng giường đi. Còn tôi thì sẽ ngủ dưới sàn.”
“Ể~, có sao đâu. Đến tận giờ rồi kia mà.”
“Tôi sẽ khổ lắm nếu bị bẻ ngón tay khi chạm vào cơ thể cô……”
“Tôi không bẻ đâu!”
“Trước cô có bảo là bẻ còn gì.”
Ký ức về đêm tân hôn—Có nói là đêm tân hôn đi nữa cũng chẳng hề có chút yếu tố lãng mạn nào—trỗi dậy trong đầu của Saito.
“L-, lúc đó là……Phải! Lúc đó tôi chỉ bị buột miệng thôi!”
“Nếu buột miệng vậy là tiếng lòng rồi còn gì!”
“Không phải tiếng lòng mà! Nếu như cậu muốn ngủ dưới sàn đến như thế thì cứ ngủ đi! Giữa đêm có lẽ tôi sẽ ngủ mớ rồi giẫm cậu không chừng à! Vào xương sườn chẳng hạn!”
“Đừng có bước đi bằng cái lực làm nát xương sườn coi! Bộ cô là quái thú hả!”
“Đủ rồi, tới đây đi! Mau chóng ngủ đi!”
Akane vỗ bộp bộp, ra lệnh cho cậu lên giường.
Nếu bị gãy xương sườn thì thà cậu bị gãy ngón tay còn hơn. Saito quyết định như thế rồi ngoan ngoãn nằm lên giường.
Akane tắt đèn, sau đó sột soạt chui vào trong tấm futon.
Đã là một sự thay đổi lớn, khi mà từ một cô nàng thậm chí còn khước từ ăn pizza chung vào đêm tân hôn đến bản thân cô mời mọc cậu lên giường. Saito vừa nghĩ có lẽ cậu đã được cô mở lòng một chút, vừa nhìn Akane.
Akane thì đang quay người về phía cậu, mặt kê lên trên cánh tay mà nhìn chằm chằm đến Saito. Biểu hiện đó thật mềm mại, cùng với đôi mắt híp lại trìu mến ấy làm tim của Saito đập thình thịch. Đây là lần đầu tiên cậu thấy Akane như thế này.
Nhưng mà, ngay lập tức Akane cau mày lại.
“G-, gì đó? Bộ có gì phàn nàn hả?”
“Có phàn nàn gì đâu……”
Saito muốn ngắm nhìn biểu hiện khi nãy thêm nữa.
Đó là do bản thân nhìn nhầm? Hay là do cậu mệt quá nên sinh ra ảo giác chăng. Nếu như có thể sống với một Akane mà lúc nào cũng với biểu hiện đó thì Saito có lẽ sẽ làm được tất cả mọi chuyện.
“Hôm nay xin lỗi nhé. Lại để cho Akane vướng vào chuyện nhà tôi. Cô tôi thì khó chịu nên chắc cô cũng không thoải mái gì đúng chứ.”
“Tôi không bận tâm đâu. Nhờ theo đến đây mà tô đã biết được nhiều về Saito, còn nghe được nhiều chuyện nữa.”
“Cô nghe gì về tôi đấy?”
“Fưfư……bí mật.”
Akane nở nụ cười tinh nghịch.
Cảm giác bức bối, ồn ào bên trong con tim khiến Saito bồn chồn không yên. Sự tồn tại của cô nàng đang nằm chung trong tấm futon thật nóng bỏng mà chẳng thể tả nổi.
—Akane……muốn biết về mình sao.
Saito cũng giống như vậy.
Lúc Akane lên cơn sốt cao và nằm liệt giường, Saito đã vừa bế cô đến bệnh viện, vừa nghĩ như thế. Rằng cậu muốn biết nhiều hơn về cô. Rằng cậu muốn đào sâu hơn vào phần bản chất thật chẳng thể thấy ở cô.
Cậu mừng lắm, vậy mà đang cùng chung một mong muốn với nhau thế này đây thì hơi có chút ngượng ngùng.
Như để đánh trống lảng sự ngượng ngùng mà Saito càu nhàu.
“……Sự ích kỷ của ông thật là phiền phức nhỉ. Chỉ dọn kho thôi thì còn đỡ, đằng này còn bị bắt ở lại dùng bữa rồi qua đêm nữa chứ, bị quần cho thỏa thích”
“Nhưng mà tôi không thấy ông của Saito là người xấu đến thế đâu.”
“Nhìn kiểu gì cũng là người xấu còn gì.”
Tổ tiên của nhà Houjou được tương truyền là quỷ, nhưng mà khi nhìn vào gương mặt hung ác của Tenryuu thì sẽ khiến người ta suýt tin rằng cái truyền thuyết vô lý hết sức đó là sự thật ngay.
“Tuy nhìn thấy ông là người xấu, nhưng mà bên trong có thể nói không phải là người xấu đâu. Ông đang suy nghĩ cho Saito rất đàng hoàng đó.”
“Không không. Ông chỉ lo cho mỗi bản thân mình thôi. Kẻ độc tài Houjou Tenryuu là người có thể làm nổ tung địa cầu bằng cái lý do kiểu『vì trông nó vui』đấy.”
Chứ nếu không thì ông đã không làm chuyện xấu xa như tận hưởng niềm vui đùn đẩy hôn nhân của đám cháu rồi. Chắc chắn rằng thế giới đối với Tenryuu như là đồ chơi vậy.
“Nói xấu ông của mình là không tốt đâu.”
“Vì thực tế ổng xấu mà……”
Akane chau mày lại.
“Nhận thức đó lạ lắm rồi đó. Hòa thuận với nhau thêm chút đi. Lâu lâu xoa bóp vai cho ông chẳng hạn.”
“Sao tôi có thể làm cái chuyện kinh tởm ấy chứ!”
Saito run rẩy ớn lạnh.
“Không có kinh tởm gì cả. Có lẽ ngoáy tai cho ông cũng tốt đấy.”
“Ngoáy……tai……?”
Saito trông sắp phun ra máu tới nơi.
“Rồi sau đó bám lấy ông và nói『cháu yêu ông lắm!』chẳng hạn.”
“AAAAAAAAAAAAAAA!”
Saito bịt tai lại, nổi hết cả da gà lên.
“Saito!? Sao vậy!? Làm phiền hàng xóm đó!?”
Akane vội vàng giữ chặt lấy Saito.
“Tại sao cô lại đứng về phía ông!? Bộ cô nhận hối lộ 1 vườn dâu rồi hả!?”
“Không có nhận! Mà tại sao lại là vườn dâu!?”
“Thứ cô muốn nhất còn gì!”
“T-, tôi đâu có muốn đến như thế chứ! Đừng có xem thường tôi!”
Akane che miệng mình lại, như thể nước dãi đã chảy ra rồi hay sao ấy.
Nhìn thấy phản ứng như trẻ con ấy làm cho Saito lỡ miệng phụt cười.
“……Cảm ơn nha.”
“Ể, về chuyện gì?”
Akane ngây người ra.
“Vì đã bực bội như thế vì tôi.”
“Tôi không có bực bội gì hết!”
Cả bây giờ cũng đang như thế mà.
“Tôi ấy nhé, hầu như chưa từng bị nổi giận bao giờ cả.”
“Ý là……ba mẹ cậu đó hả?”
Akane ngần ngại hỏi Saito.
Saito nở nụ cười bất cần.
“Ba mẹ đã như thế, thầy cô của trường cũng thế, và cả đám bạn cùng lớp nữa. Không ai là định trách mắng tôi cả, cũng chẳng định ganh đua với tôi. Dù cho tôi có đọc sách trong lớp đi nữa cũng không bị nhắc nhở. Cả những đứa đang ganh đua nhau về điểm số ấy cũng chẳng bao giờ hỏi điểm của tôi đâu.”
“Ừ thì……Cũng phải thế nhỉ……”
“Tôi không phản chiếu trong mắt của bất kỳ ai cả. Tôi là đứa tàng hình, hay đám đó mới là đám tàng hình kia chứ?”
Akane đã im lặng trước câu hỏi của Saito. Tay của cô đang nắm thật chặt lấy gối.
Thật chẳng giống cậu khi mà kể chuyện như thế này ra vậy mà, nhưng mà chẳng hiểu tại sao không ngừng lại được.
Chắc chắn là vì buồn ngủ. Vì quá mệt mỏi nên đầu óc đang không hoạt động đàng hoàng.
“Nhưng mà, Akane tức giận vì tôi. Lại còn ganh đua với tôi nữa. Khi mà tôi làm sai thì ngay lập tức trách mắng một cách không khoan nhượng. Cô lúc nào cũng dõi theo tôi hết cả.”
“Chuyện đó……thì là vì.”
Akane thì thầm bằng giọng mất hút.
“Gì hả?”
“K-, không có gì hết~!”
Gương mặt cô trở nên đỏ lên mà dù ở trong tối cũng có thể hiểu được, sau đó thì quay ngoắc đi trong xấu hổ.
Bầu không khi ngọt ngào làm nhồn nhột bên trong cơ thể ấy ngập tràn bên trong tấm futon mà cả hai đang nằm.
“……Mới nãy là tôi nói mớ thôi. Cô hãy quên đi nhé.”
Saito quay lưng về hướng Akane, trong khi gò má cậu nóng ran như lửa đốt lấy vậy.
Lúc Saito tỉnh dậy thì ánh đèn mờ của trần nhà đã lọt vào trong tầm mắt.
Mùi hương từ gỗ thượng hạng làm nên ngôi dinh thự này cậu đã quen rồi, nhưng mà hôm nay đan xen cả mùi hương ngòn ngọt nữa.
Bên cạnh Saito, Akane đang thở từng cơn nhịp nhàng khi ngủ. Vẫn như mọi khi, lúc ngủ cô không có sự khó ưa mà rất dễ thương. Bộ dạng nắm lấy thật nhẹ nhàng chiếc áo ngủ của Saito ấy làm cậu nghi ngờ không biết cô có phải là người khác hay không nữa.
Saito bất giác sắp chạm lấy gò má của Akane, nhưng trước lúc đó cậu rút tay lại.
—Mình đang làm cái gì thế này.
Nếu mà làm cái chuyện mà như tấn công lúc ngủ như thế, có bị Akane bẻ tay đi nữa cũng chẳng thể nói lời phàn nàn.
Do bầu không khí trước khi ngủ quá ngọt ngào nên tâm trạng cậu đang khủng hoảng. Có lẽ nên ra ngoài để làm nguội cái đầu sẽ tốt hơn không chừng.
Saito nhẹ nhàng gỡ ngón tay của Akane ra khỏi áo cậu rồi bước xuống giường. Cậu đi nhẹ ra khỏi phòng để không làm cho Akane tỉnh giấc.
Shisei đang ngồi ở mái hiên ngoài hành lang.
Cô đang ngước lên bầu trời đêm tĩnh lặng, toàn thân được bao bọc bởi bộ đầm ngủ màu trắng.
Vẫn được vầng trăng sáng chiếu rọi, mái tóc bạc trắng của cô đang lấp lánh như ánh pha lê.
Làn da thuần trắng một cách thần bí ấy như đang được bao bọc bởi ánh sáng nhàn nhạt.
Dáng hình đó như thể là của nữ thần.
“Em còn thức à.”
“……Ani-kun.”
Khi mà Saito bắt chuyện thì Shisei quay lại.
“Vì trăng chói quá nên em tỉnh giấc. Đẹp quá.”
“Ừ. Đẹp ghê ha.”
Saito ngồi cạnh Shisei, sau đó nhìn lên bầu trời màu xanh chàm.
Từ ngày xưa lúc qua đêm tại nhà chính, cà hai đứa đã nhiều lần ngắm trăng với nhau. Khác với nơi có mật độ dân số như nhà ba mẹ cậu, do dinh thự nhà chính nằm ở trong núi nên cực kỳ tuyệt vời để ngắm nhiều vì sao.
Shisei thường đã lắng nghe mà chẳng tỏ ra chán chường trước một bụng kiến thức mà cậu kể, nào là tìm hiểu tên của các ngôi sao trong sách, hay là truyền thuyết của chòm sao, rồi cho đến khoảng cách của những vì tinh tú nữa.
“Ani-kun. Nếu như Shise khóc muốn mặt trăng thì Ani-kun sẽ trộm nó cho em chứ?”
“Đừng có nói chuyện vô lý.”
“Thì em đang nói chuyện vô lý mà.”
“Nếu là mặt trăng giấy thì sao.”
“Cái đó cũng được. Shise muốn mặt trăng.”
Shisei tựa vai vào Saito. Mái tóc bạc trắng mát rượi ấy rủ xuống mà như trơn tuột vào cơ thể của Saito.
Mùi hương đêm sâu đậm hơn mật đã đượm, nhưng càng ngày càng phai nhạt để nhường chỗ cho không khí trong lành của sáng sớm đang đến gần. Tuy vậy mặt trời còn lâu lắm mới ló dạng.
“Không đi ngủ à?”
“Em không buồn ngủ. Em muốn chơi cùng với Ani-kun.”
“Akane đang ngủ nên không chơi game trong phòng anh được đâu.”
“Em muốn tản bộ. Cũng lâu rồi, em muốn đến chỗ đó.”
“Chỗ đó……”
Đó là nơi mà mà cậu cùng với Shisei đã cùng nhau đến chơi nhiều lần hồi còn học tiểu học. Đã lâu rồi chưa đến thăm nên Saito cũng có chút tò mò không biết nó đã ra sao rồi.
Saito và Shisei quay trở lại phòng, thay từ bộ đồ ngủ sang đồ thường rồi xuất phát từ cổng sau của dinh thự.
Hai đứa cùng nhau đi trên con đường núi mà chẳng thể gọi là đường.
Mặt đất phủ đầy lá rụng tích tụ qua nhiều năm và tạo ra âm thanh nhẹ nhàng mỗi khi họ bước lên. Những chiếc lá mới rụng nằm trên những chiếc lá đã được nghiền mịn, tạo ra một bề mặt giống như đệm mềm để bước lên vậy.
Những con bọ cánh cứng bóng loáng đang tập trung trên thân cây đẫm sương đêm. Khi mà Saito chiếu sáng bằng đèn smartphone thì có vài con con trùng bay đi vì trông như bị quấy rối.
“Không lầm thì……chỗ quanh đây nhất định là có cầu thang……nhưng mà toàn là cỏ ha.”
“Ani-kun, Ani-kun, đằng này.”
Tìm thấy những bậc thềm đá được ẩn trong bụi cỏ, đám Saito cẩn thận mà bước xuống.
Những bậc đá xưa cũ, sờn mòn có rêu phong bám trên đó ẩn bên trong cỏ tạo cảm giác không yên tâm.
Khi bước xuống bậc đá rồi thì có cái cổng trời chào đón hai người họ. Không biết nó là vật có từ lúc nào, nhưng mà được tạo thành bởi đá. Viền của nó bị mưa làm cho xói mòn, chữ được khắc trên đó cũng chẳng thể đọc được nữa.
Và phía bên cái cổng trời mục nát ấy là một hang động đang chờ đợi họ.
Lúc còn nhỏ, nhờ vào các cổ văn đọc được ở kho mà Saito tìm thấy được hang động này. Có vẻ như tổ tiên của nhà Houjou đã sử dụng nó làm nơi thờ cúng cho quỷ dữ. Giờ thì nó bị vứt bỏ, chẳng ai biết đến sự tồn tại cả.
Không muốn bị cấm đến vì nguy hiểm nên Saito và Shisei đã giữ im lặng với người lớn. Như thế thì sẽ phấn kích hơn, và nó là nơi riêng của cả hai từ lúc còn ấu thơ.
“Cẩn thận dưới chân nhé.”
“Ừm.”
Saito vừa đảm bảo tầm nhìn bằng ánh sáng, vừa đi xuống hang động.
Do không phải là nơi tham quan nên nó không được bảo dưỡng. Cậu vừa bám chặt những đá tảng sần sùi, vừa nắm thật chặt tay của Shisei để cho cô không bị ngã.
Xuống con dốc bên trong rồi thì có một khoảng không gian dưới lòng đất.
Hơi thở của hai người vang vọng trên mái trần thật cao. Nước ngầm chảy xuống mặt tảng đá tạo thành một con sông nhỏ ở dưới mặt đất. Những vũng nước xuất hiện ở nhiều nơi, khiến nhiều tảng đá bị xói mòn theo năm tháng.
Ở góc hang ngầm có một túp lều nhỏ được dựng.
Gọi là lều, nhưng mà nó được kết hợp thô sơ giữa gỗ và tấm bạt chống nước. Saito và Shisei đã thực hiện vô số chuyến đi đi lại lại giữa nơi đây với dinh thự, mang theo tủ sách hay bàn ghế đến, cố gắng để biến nó thành một nơi dễ chịu nhất có thể.
“Bây giờ nhìn thì thấy chất lượng tệ dễ sợ ha.”
“Không có tệ. Là thành trì của cả 2 đó.”
“Không phải là thành trì, mà là căn cứ bí mật mà nhỉ.”
“Trở thành học sinh cao trung rồi mà còn căn cứ bí mật như này nữa, xấu hổ quá Ani-kun.”
“Thì vì lúc đó vẫn còn là học sinh tiểu học mà!”
Căn cứ bí mật được giữ nguyên như lúc xưa vì không có cơn gió nào thổi vào bên trong hang cả. Những món đồ chơi lại được bỏ vào túi phúc, hay đến cả con búp bê bằng nhựa được tặng kèm theo bánh kẹo đang được trang trí bừa bộn trên chiếc kệ.
Khi mà Saito vừa cảm thấy hoài niệm, vừa ngồi xuống chiếc ghế gập thì chiếc ghế kêu lên kèn kẹt mà như sắp gãy đến nơi vậy.
“Cái này nguy hiểm nha.”
Saito lập tức đứng lên.
Đương thời thì nó hợp với kích cỡ cậu, vậy mà giống như cậu bị nó cự tuyệt vì chẳng còn phải là người phù hợp với nơi này nữa.
“Ani-kun, anh mập lên hả?”
“Là trưởng thành nhé.”
“Em hiểu cảm giác không muốn thừa nhận là mình mập lên. Anh nên bắt chước Shise, hạn chế ăn uống sẽ tốt hơn.”
“Hạn chế ăn uống……? Shise á……?”
Saito không tin vào tai mình. Đó là khái niệm cực kỳ xa xôi, đến tận mặt sau của trái đất từ Shisei.
Shisei tràn đầy tự tin nói thẳng.
“Shise thường tâm niệm ăn 1 phần là đủ rồi.”
“Nếu như như thế gọi là 1 phần vậy thì nếu như nghiêm túc thì sẽ ra sao hả.”
“Thế giới bị chia nhỏ ra.”
“Hờ~……Thế giới bị-……”
Cậu chẳng thể hiểu gì nữa.
Một Shisei đang nói thế ấy lại chẳng ra sao khi ngồi xuống cùng chiếc ghế gập. Cô chống tay lên đùi như lúc ấy, và cũng nhìn chằm chằm đến Saito như lúc ấy. Chiếc ruy-băng hay những nếp nhún bèo đang tô điểm cho cô bây giờ cũng chẳng mang lại dấu hiệu trưởng thành nào cho cô cả.
“Em chẳng thay đổi chút nào ha.”
Một cuốn truyện tranh nơi mà thời gian ngưng đọng vẽ lại căn cứ bí mật, bên trong đó là một nàng công chúa đang ngồi. Ảo giác đó mang lại cho Saito cảm giác an tâm.
“Shise sẽ không thay đổi. Vẫn sẽ luôn ở bên cạnh Ani-kun.”
“Em khi mà có người mình thích rồi thì không thể nói ra câu như thế được nữa đâu.”
Với tính cách và sắc đẹp của Shisei, dù đối phương có như nào đi nữa thì cô cũng có thể tự do mà chọn lựa. Trừ đi ánh mắt nhìn sự việc lạc quan của một người anh ra đi nữa, cậu không thể nghĩ có con người nào có thể kháng lại mị lực của Shisei.
“Shise sẽ không trở nên thích ai đâu.”
“Ai biết được. Không chừng cưới cái rụp luôn ấy.”
“Shise khác với Ani-kun.”
Shisei lấy bộ dụng cụ ăn uống làm bằng nhựa ra từ cái hộp gỗ được đặt ở dưới sàn. Trên bàn thì có đặt chén, dĩa, ly và nĩa nữa.
Rồi Shisei dang rộng vòng tay.
“Mời dùng bữa.”
“Dùng cái gì hả.”
Saito chỉ có thể thấy không khí thôi.
“Ani-kun, anh đọc tình huống tệ quá. Lúc như thế này dù xạo đi nữa thì anh cũng phải giả vờ ăn chứ.”
“Học sinh cao trung rồi đấy.”
“Dù có là học sinh bậc nào đi nữa thì cũng phải làm quen. Bởi vì từ giờ trở đi Ani-kun sẽ sống ở thành trì này.”
“Không có sống đâu nhé.”
“Dù cho Shise có muốn đi nữa……?”
Shisei nhìn lên Saito với ánh mắt long lanh ngấn lệ. Bình thường thì cô không cảm xúc, vậy mà chỉ lúc mè nheo thôi thì ác cái là có thể điều khiển cảm xúc một cách tự tại.
“Mà thím cũng còn phải đi học đấy.”
“Onii-chan……”
Shisei đến cọ cọ vào người của Saito. Mái tóc bạc trắng như sợi chỉ ấy cọ đến làm cậu thấy nhột.
“Kư~……Có làm nũng cũng không.”
“Onii-chan, em yêu anh~”
Thì thầm với cậu bằng giọng khàn rồi thì Shisei đến ôm chặt lấy cậu. Với sức hủy diệt đó, thậm chí đến mức làm rung chuyển bộ não của người có sức phòng thủ trước vẻ đẹp của Shisei là Saito.
“Gư~……Nếu chỉ giả vờ ăn thôi thì được……”
“Tốt.”
Shisei dựng ngón cái lên với biểu hiện không cảm xúc.
Cậu cay cái thái độ bịp bợm của cô, nhưng mà có tức cũng chẳng làm gì được. Quan trọng hơn, bị đứa em gái nhõng nhẽo là chuyện mọi khi nên Saito cũng chẳng tức giận làm gì cả.
Cậu ngồi phịch xuống trước cái bàn. Cầm lấy nĩa rồi thì cậu bắt chước động tác lùa cơm từ cái chén nhựa.
“Ừm, ngon lắm! Ngon ghê~! Là cơm vừa nấu xong! Gạo mới vừa nấu xong!”
Cái cảm giác trống rỗng ‘mình đang làm cái quái gì thế này’ trỗi dậy trong cậu khủng khiếp.
Shisei tạo khoảng cách với Saito.
“Ani-kun đang làm chuyện kỳ quặc……”
“Mẹ trẻ bắt con làm còn gì!”
“Anh ăn nhiều vào nhé. Ăn luôn cả cái chén nhé.”
“Anh đây chỉ ăn mỗi không khí thôi!”
Saito vừa cảm thấy đau đớn trong cơn xấu hổ, vừa ăn thật nhiều không khí vào bụng. Đây là con đường cùng của người anh trai không thắng em gái mình. Nếu để đám bạn cùng lớp hay Akane thấy thì cậu sẽ chết mất.
Sau khi cố diễn một hồi rồi thì Saito đặt cái chén xuống bàn.
Cậu vừa cảm thấy mệt nhọc kỳ lạ, vừa đứng dậy.
“Rồi, đến lúc phải về thôi.”
“Em không muốn về. Em muốn sống ở đây cùng với Ani-kun.”
Shisei cúi mặt xuống như thể là một đứa trẻ hờn dỗi.
Đứa em gái hôm nay cứng đầu hơn mọi khi. Có vẻ như khi đến nhà kho hay căn cứ bí mật làm cho cô nhớ lại quá khứ xa xưa, để rồi đang trở về thành con nít không chừng.
“Hết cách rồi ha.”
Saito bế Shisei lên từ ghế.
Sau đó cậu tiến về phía con đường nối liền lên mặt đất.
Shisei vẫn còn đang có vẻ bất mãn, vừa bám vào Saito. Độ nhẹ tẫng của Shisei mà cánh tay cậu có thể dễ dàng ôm được khiến cậu cảm nhận được sự trưởng thành của bản thân.
“Anh nghĩ lớn lên rồi cũng chẳng phải chuyện gì xấu đâu.”
“Tại sao.”
“Ngày xem anh không thể bế Shise, nhưng mà bây giờ thì dễ lắm.”
“…………”
Cho đến hết tiểu học, Saito đã từng có chiều cao và tầm mắt ngang với lại Shisei. Chạy đua thi nhau thì năm mươi năm mươi, còn bơi lội thì cậu đã chẳng thắng được Shisei.
Cậu còn bị đám con trai trông lớp ghen tị rằng「điếm vật, ngày nào cũng tán tỉnh với thiếu nữ xinh đẹp đến ngần ấy」. Saito cho đến cùng vẫn nghĩ Shisei là em gái của cậu, nhưng cậu không thể dứt khoát nói rằng cậu không có một chút sự tự hào.
“……Tự mình em đi.”
“Thế à?”
Shisei nhảy xuống từ cánh tay của Saito.
Rồi cả hai cùng nhau đi lên con dốc của hang động.
Mặt đất bị ướt bởi nước ngầm rất dễ trơn trượt. Độ dóc cũng lớn nữa, lê đôi chân bước đi thôi mà đã thở ra hơi rồi. Saito vẫn còn dư sức lắm, nhưng mà người không có thể lực như Shisei bị bỏ lại phía sau.
“Không sao chứ? Quả nhiên để anh bế sẽ tốt hơn nhỉ……”
Đó là lúc mà Saito quay lại.
Cậu thấy Shisei bị trượt chân và bay lên không trung từ sau lưng.
Cặp mắt xanh ấy mở thật to.
Cùng với gương mặt sợ hãi đông cứng.
Canh tay nhỏ nhắn được vươn đến như thể cầu cứu lấy cậu.
Khoảnh khắc nhìn thấy như thế, Saito đã phóng đến chỗ của Shisei. Cậu không có thời gian để nghĩ ngợi gì cả. Chỉ là cậu bị bản năng thôi thúc, ôm chằm lấy Shisei trong vòng tay.
Rồi cơ thể của cậu đập xuống bề mặt tảng đá. Cứ thế mà lăn xuống con dốc, đầu cũng như vai và hông bị xây xát rất mạnh. Cơn đau dữ dội này làm cho ý thức cậu trở nên trắng xóa.
Rơi xuống chỗ sâu nhất của con dốc rồi thì cuối cùng cơn lăn cũng ngừng.
Saito vừa nhăn mặt vì cơn đau thốn, vừa hỏi Shisei trong vòng tay.
“Có bị thương không……?”
“Shise không sao, nhưng mà Ani-kun……”
Lòng bàn tay của Shisei chạm vào đầu Saito bê bết máu. Cậu cảm nhận được thứ rất nóng đang chảy ở vùng cổ, dường như là xuất huyết từ trên đầu rồi.
“Có lẽ bị đập nhẹ vào góc của tảng đá. Chỉ cần dán băng keo cá nhân thôi thì sẽ……”
Saito định đứng dậy, loạng choạng vì chân phải của cậu rất đau.
“……~!”
“Ani-kun!? Bị gãy chân sao!?”
Shisei vội vàng đỡ Saito.
“Bị thương nhẹ chút thôi.”
“Ani-kun, anh chờ ở đây nhé. Em sẽ kêu người đến giúp.”
“Nếu làm như thế sẽ gây lớn chuyện đấy. Căn cứ bí mật của bọn mình sẽ bị cướp đi mất.”
Cậu không muốn nơi có kỷ niệm quý giá của hai đứa bị mất đi.
“Nhưng mà, Ani-kun, anh sẽ mất máu rồi chết mất. Shise không thể khiên Ani-kun, Ani-kun mà chết thì Shise sẽ, Shise sẽ……”
Một cô nàng không cảm xúc như Shisei hiếm khi lại đang bộc lộ sự dao động. Cô đang khẽ run, gương mặt thì sắp khóc đến nơi.
“Không sao, anh có thể đi bình thường. Cho anh mượn bờ vai nhé?”
“Ừm.”
Saito vừa nắm lấy vai của Shisei vừa đứng lên.
Bọn họ chậm rãi leo lên con dốc. Do không thể dồn lực lên chân phải nên tải trọng lên chân trái khá lớn. Lúc sắp ngã cậu chống tay xuống đất làm cho móng tay bị lật lên.
Cậu chống lại cảm giác đau đớn tồn tại trong cơ thể, để rồi ngược lại chẳng hiểu được mình bị đau ở đâu cả. Rồi cậu đứt hơi, đầu óc trở nên mơ hồ. Máu đã chảy từ vai xuống ngực của Saito, ướt đãm chiếc áo sơ mi.
“Ani-kun……Em xin lỗi. Lỗi tại em đã rủ anh đến hang……”
Shisei nói bằng giọng yếu ớt. Bình thường thì khẩu điệu của cô chẳng thay đổi gì, vậy mà lại đang rất là thấy tội lỗi. Tội nghiệp đứa em gái như thế, Saito cố bằng cách nào đó làm cho cô vui lên.
“Đã nói là không sao rồi mà. Thỉnh thoảng bị như này cũng vui ấy chứ.”
“Chẳng vui gì hết……”
“Chẳng phải lúc xưa cả hai cùng đi thám hiểm, rồi gặp biết bao chuyện oái ăm à. Còn nhớ không? Chuyện lúc định lấy mật ong thiên nhiên mà nhắm đến tổ ong ấy.”
“Lúc đó đâu có chảy máu như thế này chứ. Còn chạy được về nhà gần đó nữa……”
Sắc mặt của Shisei trở nên ủ rũ.
Saito dừng lại, sau đó dùng hai tay ép lấy đôi gò má của Shisei.
“Ani-kun……?”
Shisei lo sợ mà ngước lên.
Saito nhìn chằm chằm thẳng vào cặp mắt của Shisei, rồi nói mà như căn dặn cô.
“Em là đứa em gái mà anh quý nhất trên đời. Là một cô công chúa quan trọng mà anh phải bảo vệ. Nếu để một Shise như thế bị thương thì anh thà mình chịu còn hơn.”
“Quý nhất, trên đời……?”
Shisei hỏi mà như một đứa con nít run sợ.
“Ừ. Nếu là vì em thì chuyện gì anh cũng sẽ làm. Từ khi sinh ra cho đến bây giờ, người đã luôn hỗ trợ cho anh chính là em mà.”
Bình thường thì cậu sẽ ngại, chẳng cố tình nói ra ngoài miệng đâu. Saito đang cảm ơn Shisei. Nhờ có Shisei mà Saito hoàn toàn không bị rơi vào sự cô độc lúc ở nhà cũng như ở trường.
Shisei chớp đôi mắt mà hàng mi dài ấy đang run.
“Ý anh là, nếu như Shise vòi vĩnh thì chuyện gì anh cũng sẽ nghe theo……?”
“Nếu như anh có thể làm.”
Rồi cô hỏi cậu bằng một giọng như mất hút trong không gian mờ tối.
“Nếu như chuyện đó trái ngược với lại tình cảm của Ani-kun……?”
“Ví dụ như?”
“Ví dụ thì, không có.”
“Không giải thích rõ thì anh không hiểu đâu.”
“Em không muốn giải thích.”
E rằng cô sẽ lại nói ra mấy chuyện ngây thơ, kiểu sẽ như thế nào nếu như Shisei nói là muốn những món mà cậu đang thấy thích.
Saito nhún vai rồi cười.
“Ờ thì, phải ha. Thứ như tình cảm của anh, nếu so với hạnh phúc của em thì ra sao cũng được. Nếu như em muốn thì anh sẽ đáp lại.”
Bởi vì cô là đứa em gái quan trọng của cậu mà.
“……Shise, đâu có muốn chuyện như thế chứ.”
Shisei đã quay lưng lại với Saito rồi lẩm bẩm như thế.
Mệt nhọc lê bước theo con đường núi, khi về đến dinh thự thì mặt trời đã ló dạng rồi. Những tia nắng mặt trời làm cho cơ thể kiệt quệ đau đớn.
Đám đông người làm trong dinh thự và xung quanh vườn cuồng cuồng gọi tên của Saito và Shisei.
Tenryuu hay hay Reiko, Akane hay Rui cũng thay đổi nét mặt mà tranh cãi với nhau. Những từ nguy hiểm cứ thế mà lộ ra, nào là liên lạc với cảnh sát, nào là gọi lính tư nhân của nhà Houjou, hay yêu cầu sự hỗ trợ của quân tự vệ.
Bọn họ đã tự lực quay về để không gây ra ồn ào, vậy mà mọi chuyện đã trở nên ầm ĩ.
“Thế này thì……tệ nhỉ?”
“Tệ rồi.”
Khi mà Saito và Shisei đang nhìn mặt nhau thì mọi người đã chú ý đến họ.
Và đám người thân chạy đến.
Rui đặt tay lên vai của Shisei mà sắc mặt tái xanh.
“Shisei-sama! Sao máu lại dính đầy thế này! Người có bị thương ở đâu chứ ạ!?”
“Shise thì……”
Rui đã lườm đến Saito khi mà Shisei còn chẳng có thời gian để giải thích.
“Dẫn theo Shisei-sama rồi làm cho cô ấy bị thương là chuyện như thế nào đây ạ!”
“Đừng có giận Ani-kun. Ani-kun mới là người bị thương chứ không phải Shise.”
Shisei kéo lấy bộ đồ hầu gái của Rui.
“Tôi không biết! Nếu như cơ thể quý giá của Shisei-sama bị thương thì cậu tính làm sao hả!”
Rui lay vai của Saito.
“Dừng-lại-đi-”
Saito bị tung đòn kết liễu. Đầu bị lay mạnh trong lúc đang trong trạng thái thiếu máu thì khó mà có thể duy trì ý thức.
“Tôi sẽ gọi xe cấp cứu ngay!”
Akane áp smartphone lên tai.
“Không, hãy leo lên đi ạ.”
Rui ôm lấy cơ thể của Shisei rồi đặt cô xuống ghế sau chiếc limousine.
Saito, Akane, Reiko và Tenryuu cũng lần lượt lên chiếc limousine. Máu từ áo của Saito chảy xuống làm bẩn cả tấm đệm màu trắng tinh.
“Tôi lái nhanh hơn là xe cấp cứu.”
Rui đạp ga.
Chiếc limousine vốn dĩ đã có thông số kỹ thuật cao được Rui cải tạo theo sở thích ấy lao đi. Chiếc xe chạy qua những con đường núi quanh co với tốc độ tối đa mà không bao giờ chệch hướng.
Saito muốn cô ta lái xe thong thả lại chút khi mà cậu đang bị thương, nhưng mà chẳng có dấu hiệu cô sẽ nghe theo. Gương mặt của Rui mà cậu nhìn thấy thông qua gương chiếu hậu là một con quỷ.
Và gương mặt của Reiko cũng giống như quỷ luôn vậy.
“Chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ nào bị bắt cóc!?”
“Bị ngã ở hang……ở trong núi.”
Để giấu đi căn cứ bí mật của hai đứa mà Saito giấu đi thông tin vị trí hiện trường.
Mắt cả Tenryuu sáng rỡ.
“Cả 2 đứa cùng ngã à?”
Saito gật đầu.
“Phải. 2 đứa đang chạy thì vấp phải cái cây lớn bị ngã trên đường.”
Nếu như để bị biết cái nguyên nhân là Shisei bị ngã thì có lẽ Reiko sẽ lo lắng cho Shisei mà không để cho cô ra ngoài nữa.
Reiko yêu thương Shisei đến như thế đấy. Và đối với một người tự do như Shisei thì cô sẽ không chịu nổi cái cuộc sống của một cô tiểu thư đài các bị giam cầm trong lồng chim của căn dinh thự đâu.
Tenryuu lại càng đào sâu hơn.
“Thật chứ? Từ vết thương và bộ dạng quần áo thì Saito đã……”
“Cùng nhau té. Như thế là được rồi còn gì.”
Khi mà Saito nói mà như thể muốn kết thúc câu chuyện thì Tenryuu ‘yare yare’ lắc đầu ngán ngẫm. Quả thật là đương chủ của nhà Houjou, có vẻ như không thể dễ dàng lừa dối được.
Shisei thì thầm với Saito.
“Tại sao lại nói dối. Ani-kun đã cố cứu Shise mà. Người sai là Shisei mới đ-……”
“Được rồi. Em không làm gì sai cả.”
“………………”
Khi Saito đặt tay lên đầu thì Shisei im lặng gật gù. Đôi tai đó đã đỏ lên.
Shisei của hôm nay thay đổi cảm xúc sinh động hơn mọi khi, bộ dạng Hỉ Nộ Ai Lạc của cô cũng đẹp nữa. Saito nghĩ có thể thấy được chúng thì chuyện mình bị thương có giá trị rồi.
Khi chiếc limousine đến bệnh viện trong hệ thống tập đoàn Houjou thì Saito và Shisei được đưa đến phòng cấp cứu ngoại trú và chữa trị vết thương.
Shisei thì chỉ bị vết thương xây xát thôi, còn Saito thì bị thương nặng ngoài dự đoán, phải khâu biết bao nhiêu mũi kim.
Đã lâu lắm rồi mới làm cái trò nghịch ngợm như thế này. Vừa nhìn những vết khâu, Saito cảm thấy dễ chịu một cách kỳ lạ.
Trưởng thành và trở thành học sinh cao trung, cậu cảm thấy số chuyện mình có thể làm tăng lên, nhưng thực tế thì cậu đã thu hẹp sự lựa chọn của bản thân mình lại. Cậu không còn mất công đi những con đường núi khó khăn hay đến thăm căn cứ bí mật cũ của mình nữa.
Sau khi điều trị xong, lúc mà Saito tưởng mình có thể về rồi thì bác sĩ báo với cậu.
“Để chắc chắn, hãy cùng làm kiểm tra tổng quát. Nhập viện 1 ngày để theo dõi tình hình được chứ ạ.”
“Máu cũng đã ngừng chảy rồi, đâu cần thiếu phải kiểm tra đúng chứ.”
Saito nói lời phản đối. Cậu không có mang theo sách đến, và không muốn lãng phí thời gian ở phòng bệnh chán chường. Hôm nay cũng là ngày phát hành game mới nữa.
Người bác sĩ lắc đầu.
“Bây giờ thì không có sự khác thường, nhưng bị đập đầu, chấn thương nội tạng thì sẽ liên quan đến tính mạng về sau đấy ạ. Nếu như quý tử của nhà Houjou có mệnh hệ gì thì sẽ rắc rối lắm.”
“Vậy thì hãy kiểm tra cho mỗi Shise thôi. Tôi đi về.”
Saito định rời đi thì cánh tay cậu bị giữ lại.
Thử quay lại thì Saito thấy người giữ lấy ấy chính là Akane.
“Saito, làm ơn. Hãy kiểm tra đàng hoàng đi.”
“‘Làm ơn’ tức là……”
“Tôi sợ lắm. Nếu như, cậu, mà chết thì……”
“Cô làm quá rồi đó……”
Saito định cười trừ cho qua, nhưng mà khi mà cậu nhìn thấy gương mặt của Akane thì lại đứng hình.
Từ cặp mắt mạnh mẽ đang lườm Saito ấy đang tuôn ra dòng nước mắt.
“T-, tại sao lại khóc?”
“Tôi không biết! Tôi không có khóc!”
Cô đang khóc.
Đang khóc vì một người bạn cùng lớp mà chắc chắn là cô ghét, với gương mặt méo mó trông khổ sở, đôi môi thì cắn chặt.
Hình bóng ấy làm cho Saito cảm nhận được xoáy cuộn trong lồng ngực mình. Vì lỗi của bản thân mà Akane khóc, chuyện đó chẳng hiểu sao làm cậu cảm thấy vui.
Cái này liệu có phải là cậu đã có thể làm cho cô thiếu nữ hung bạo trở nên u sầu rồi hay không. Tuy cậu cảm thấy có chút không phải, nhưng mà cậu không phải là thứ quỷ ma đến nỗi từ chối mà quay về.
“……Hiểu rồi.”
Saito nhún vai, sau đó ngoan ngoãn đi theo người bác sĩ.
Phòng bệnh của Shisei và Saito là phòng bệnh VIP được chuẩn bị cho dòng tộc Houjou.
Có hai chiếc giường khá to, khác với phòng bệnh thông thường.
Ghế sô-pha làm bằng da, chiếc tivi cỡ lớn, bộ bàn ghế để cho khách đến thăm bệnh trò chuyện, cho đến cả phòng tắm có bồn rộng nữa, cơ sở vật chất được cung cấp cho cuộc sống thoải mái ngay cả trong trường hợp nằm viện dài hạn.
Kết quả cuộc kiểm tra tổng quát của hai người đều không có vấn đề gì, cho đến cùng nhập viện chỉ để cẩn trọng thôi. Vốn dĩ phải ở từng phòng khác nhau, nhưng vì do Shisei mè nheo nên đã ở cùng chung một phòng.
Saito mệt lã người đang nằm ngủ say giấc trên giường. Cứ như thể bản thân cậu không nhận thức được, nhưng xuất huyết lượng lớn làm cho cơ thể cậu không còn chút sức lực nào.
Shisei bước xuống giường của cô, rồi leo lên giường của Saito. Người cô bao trùm lên người của Saito, kéo theo tiếng lò xò kêu lên kẽo kẹt. Mái tóc bạc trắng rối ấy rủ xuống gương mặt của Saito.
Saito đã quên thân mình để bảo vệ Shisei.
Saito đã chẳng nói với ai, và cũng chẳng đổ lỗi cho Shisei.
Saito đã khẳng định rằng ‘em chính là sự tồn tại quan trọng nhất trên đời’.
Nhìn gương mặt hiền lành của cậu, Shisei cảm nhận được hơi nóng trên toàn cơ thể nhỏ bé của mình. Cảm giác ngọt ngào vỡ bờ, tuôn trào lên từ bên trong lồng ngực.
Cảm xúc này là không đổi thay.
Đã luôn như vậy, kể từ lúc còn nhỏ.
“Saito, xin lỗi anh. Nhưng mà……em đã hạnh phúc lắm.”
Shisei để cho ngón tay thon gọn của cô di chuyển trên đầu cậu, sau đó cô đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Như để tận hưởng khoảng thời gian ở riêng bên nhau, cô nằm đè lên cậu mà không tách rời lấy.
Lúc đó, cô nghe được tiếng từ cửa ra vào phòng bệnh.
Shisei nhìn sang thì thấy Akane đang đứng chết trân với cặp mắt đang mở rất to.
10 triệu yên khoảng 1.75 tỷ VNĐ hiện tại Bên Nhật chia thành trực hệ và bàng hệ. Trong gia đình, “直系” (trực hệ) ám chỉ những thành viên thuộc dòng họ trực tiếp, bao gồm bố, mẹ, con cái, cháu, ông bà, ông nội, bà nội và những người thừa kế của gia đình. Trong khi đó, “傍系” (bàng hệ) ám chỉ những thành viên không thuộc dòng họ trực tiếp nhưng có liên quan đến gia đình, bao gồm vợ/chồng, con dâu/rể, em dâu/rể, cháu dâu/rể và những người kết hôn vào gia đình. Về mặt pháp lý, trong quy định về di sản của Nhật Bản, những thành viên “trực hệ” được ưu tiên thừa kế di sản của người chết trước, trước khi đến những thành viên “bàng hệ”. Càng cách xa khu phố thị nhiều ánh đèn thì càng dễ ngắm nhìn được nhiều sao trên bầu trời đêm Câu này nếu nói đúng phải là 腹八分目 (harahachibunme) – Ý chỉ ăn vừa đủ no, nhưng mà Shisei lại nói thành 腹一分目 (haraichibunme – Thay chữ bát (8) thành chữ nhất (1)) ý bảo ăn rất ư là ít nhưng đủ no