“Onii-chan! Onii-chan! Chơi trò bác sĩ đi anh!”
Saito đang đọc sách ở phòng khách thì Maho phóng đến.
“Anh từ chối.”
Saito cự tuyệt mà không rời mắt khỏi cuốn sách.
“Tại sao!? Từ khi nào mà anh trở thành một onii-chan máu lạnh không chơi cùng với Maho thế!?”
“Đằng nào cũng là trò bậy bạ chứ gì.”
“Ể~? Onii-chan này, anh tưởng tượng mấy chuyện ecchi hả? Thiếu thốn tình dục hả? Hay để em giải tỏa nó giúp anh nhé? Kưfưfư.”
Maho chọt chọt đến ngực của Saito với nụ cười tinh nghịch.
“Nếu thế thì trò bác sĩ đó như thế nào hả……?”
Gò má của Saito bị kéo.
“Bình thường thôi! Trước hết ấy nhé~, onii-chan sẽ trở thành bác sĩ~, sẽ tự mình giải phẫu chính mình! Tất nhiên là cấm sử dụng thuốc gây mê!”
“Bình thường cái vẹo ấy!”
“Vậy thì trở thành một bác sĩ muốn sửa đổi cho bệnh nhân chẳng hạn! Lúc nhận ra thì tên lửa đã bay ra từ khắp toàn thân rồi.”
“Cái đó là Mad Scientist rồi chứ không phải bác sĩ nữa.”
Maho bĩu môi.
“Mồ~, onii-chan chỉ toàn nói những lời phàn nàn thôi~. Thế anh muốn trở thành bác sĩ như thế nào!?”
“Anh không muốn thành bác sĩ. Đi mà chơi với Akane đang phấn đấu trở thành bác sĩ là được.”
“Onee-chan không chịu chơi với em! Vì em ngày xưa giả chơi trò bác sĩ mà sờ soạng khắp người của chị ấy……”
“Quả nhiên là trò bậy bạ mà!”
Saito tạo khoảng cách với lại Maho.
“Hết cách rồi ha~. Nếu như onii-chan không muốn làm bác sĩ đến như thế thì em sẽ làm bác sĩ cho anh! Vào vai bác sĩ khoa tiết niệu nhé!”
“Thôi ngay! Thôi ngay~!”
Một trận chiến ác liệt xảy ra, giữa một phe là Maho bay đến cái quần, còn một phe là Saito cố gắng để quần của mình không bị mất.