Từ khi còn nhỏ, Saito đã phải trông nhà một mình rất nhiều rồi.
Chỉ mỗi một ly mì được đặt ở trên bàn ăn. Tủ lạnh thì chỉ mỗi tiếng ồn hư không vọng lại.
Ở trong căn bếp mà chẳng lấy dấu hiệu của sự nấu nướng, cậu bé Saito bảy tuổi ngồi trước bàn và nhìn chằm chằm vào mẩu giấy. Cậu đã nghĩ sẽ đưa nó cho ba mẹ khi mà họ đến nhà bếp.
Nhưng mà ba mẹ cậu chẳng chào cậu lấy một tiếng, chỉ tạo ra tiếng mở cánh cửa dẫn vào nhà. Saito thở dài lấy một hơi rồi chạy ra ngoài ấy.
Cặp ba mẹ ăn vận có vẻ như là đi đến rạp phim hay là buổi hòa nhạc ấy làm vẻ mặt như thể người dưng với cậu.
Hai người họ thật tươm tất. Ba cậu thì khoác trên mình chiếc áo khoác trông mắc tiền, còn mùi hương trang điểm thì quấn quanh lấy người mẹ cậu. Họ trẻ, trông như không phải ở độ tuổi đã có con cái.
“……Ba mẹ ra ngoài sao?”
Saito hỏi, người ba làm vẻ mặt cay nghiếng đáp lại.
“Không liên quan đến mày.”
“Mày lo ăn rồi ngủ đi. Tao có để mì ly rồi đấy.”
Người mẹ đang loay hoay sửa lại vị trí chiếc dây chuyền, chẳng đoái hoài nhìn Saito lấy một cái.
Chiếc dây chuyền có đính hột kim cương rất to. Trông nặng nề, vả lại còn là sở thích kém duyên nữa nên là nó chẳng hợp với thân người thon của người mẹ. Mấy người mẹ của bạn cùng lớp cậu họ ăn mặc giản dị hơn rất nhiều.
“Cái này. Giáo viên chủ nhiệm bảo là phải đưa.”
Saito đưa mẩu giấy ra.
“Hảả? Gì đấy?”
Ba cậu nhếch mép, nhìn xuống mẩu giấy mà như thể nhìn thứ gì đó dơ bẩn vậy.
“Thư thông báo dự tiết học.”
“Sao mà có thể đi mấy cái như thế được. Bọn tao bận lắm.”
“Đúng đúng. Xem bọn nhóc con phát biểu có gì thú vị chứ.”
Cặp ba mẹ lộ ra vẻ khó chịu.
“Tôi không cần ông bà đến cũng được, nhưng giáo viên chủ nhiệm cứ phiền phức bảo mấy người cứ đến thử một lần. Nhất thời tôi đưa thôi.”
Saito đẩy tờ giấy thông báo ấy cho cặp ba mẹ chẳng thèm muốn động đến nó.
“Tao đã nói là không cần rồi mà!”
Người mẹ đánh vào tay của Saito rồi đẩy nó ra.
Tờ giấy rơi xuống sàn lối vào nhà.
“Bọn tao không dùng thời gian vào mấy chuyện tầm phào đâu. Trễ giờ chiếu phim của bọn tao thì mày tính sao đây.”
Người ba đạp lên tờ giấy rồi bước ra khỏi cửa.
Tờ giấy trở nên nhăn nhúm, in trên đó là dấu đế giày bẩn thỉu mang mùi máu lạnh.
“Liệu hồn mà vứt rác cho đàng hoàng đấy!”
Câu từ cay nghiệt, cùng với tiếng cánh cửa kẽo kẹt đóng lại vang lên.
Thế là Saito bị để lại một mình trong căn nhà tối tăm. Nơi mà đã mất đi hơi ấm của con người ấy khiến hơi thở trông như đóng băng bởi sự lạnh lẽo dù cho mới chỉ là mùa thu.
Cậu không biết rốt cuộc bản thân mình đang trông chờ chuyện gì.
Sau đó cứ thế cười giễu bản thân kèm một cái nhún vai, rồi chầm chậm khom người nhặt tờ giấy lên.
“……Tầm phào.”
Saito sau đó đã vò nát nó trong lòng bàn tay mình.