“Đã có một khu vườn rồi, vậy thì cùng nhau trồng gì đi.”
Từ đề xuất của Akane, đám Saito mang theo thứ mà mỗi người muốn trồng. Kết quả trông như sẽ thành cái nồi lẩu bóng tối vậy nên Saito chỉ cảm thấy điềm xấu thôi. Vốn dĩ Saito cũng chưa từng làm vườn bao giờ.
“Maho mang cái gì tới đấy?”
“Em ấy nhé~. Cái này~!”
Trên lòng bàn tay mở rộng của Maho là quả sồi.
“Trồng được một cây sồi to rồi, mắc cái xích đu tự làm rồi bắt Onii-chan đẩy! Lãng mạn đúng chứ?”
“Không sao chứ……? Nói thứ nghiêm túc như thế, bộ mẹ trẻ bị sốt hay gì à……?”
“Anh quá đáng ghê!? Em thì cũng biết lãng mạn là gì chứ!”
Maho phồng má.
“Shise thì trồng cây đậu phộng.”
Shisei thèm muốn hạt kaki pi~.
“Cái đó không được gia nhiệt thì không nảy mầm đâu, tỷ lệ đầu phộng cũng ít, mà cũng ăn gần hết rồi, chẳng còn cách nào khác.”
“Tương lai sẽ có. Cũng sẽ trồng được hạt kaki luôn.”
“Hạt kaki đấy không nở ra kaki đâu!”
Trong lúc nói này nọ như thế, Shisei đã chén sạch kaki pi rồi.
“Saito trồng gì thế?”
“Cây ăn côn trùng. Trở thành thuốc diệt côn trùng quá hợp lý đúng chứ?”
“Thôi ngay! Nếu nó ăn luôn cả tôi thì tính sao hả!?”
“Xét về kích cỡ thì sao thế được……”
“Ý cậu muốn nói tôi mập!?”
“Có nói đâu! Mà Akane trồng gì đấy?”
“Tôi thì cái này.”
Cái xe mà Akane đẩy đến trên đó có rất nhiều hạt giống dâu.
“Ờ thì……Ừm. Cô thì sẽ thế mà.”
“Cái này là bước đầu tiên thôi. Tôi sẽ bắt đầu từ khu vườn này, rồi trồng cho thế giới này chỉ còn dâu. Món chính là dâu, món phụ cũng là dâu, món ăn vặt cũng là dâu, quốc hoa cũng là dâu.”
“Đầu mẹ trẻ là cánh đồng hoa à.”
Rồi sau đó đã chẳng có thứ gì nở cả.
Nồi lẩu mà bỏ tất cả mọi thứ vào, xong rồi từng người sẽ phiên nhau ăn