Trong phòng ngủ với ánh đèn mờ chiếu tỏa, Akane bước lên giường nằm bên cạnh Saito.
Cơn nóng cãi vả của buổi tiệc qua đêm đã hạ nhiệt, chỉ có tiếng truyền động của máy lọc nước, và tiếng chân của hai người sột soạt trên tấm ga giường là đang lan tỏa trong căn phòng kín mềm mại.
Dù có nhắm mắt lại đi nữa thì cơn buồn ngủ cũng chẳng đến, Akane trở người về hướng của Saito.
“……Saito. Ngủ chưa?”
“Chưa.”
Cô cũng không cảm nhận được dấu hiệu trông cậu đang chìm vào giấc ngủ từ giọng nói.
Cô cảm thấy đã lâu rồi mới có thể nói chuyện riêng hai đứa như thế này. Buồn bã vì đánh mất khoảng thời gian đó, Akane níu kéo Saito về thế giới hiện hữu.
“Nhà của cậu, đã từng như thế nào thế?”
“‘Thế nào’ nghĩa là sao?”
Saito trông ngờ vực.
“Thì, lúc nhỏ cậu đã từng là đứa bé như thế nào, hay đã sống với ba hay mẹ như thế nào này nọ, nhiều lắm.”
“Cô hứng thú đến chuyện cá nhân của tôi à?”
Bị cậu hỏi thẳng như thế, Akane ý thức được cơ thể cô nóng lên. Thì đúng là như thế, nhưng thừa nhận mà không kháng cự lại làm cô thấy xấu hổ.
“T-, tôi không có hứng thú! Cậu làm gì ở đâu không phải chuyện của tôi! Chỉ do tôi không ngủ được và rảnh nên định hỏi cậu thôi!”
Sau khi nói ra để giấu ngượng, cô mới hối hận rằng mình đã nói quá.
Bản thân lúc nào cũng vậy. Nếu là Himari hay Maho thì cô đã có thể truyền đạt hảo ý ra rồi, vậy mà chẳng hiểu sao chỉ với mỗi Saito lại chẳng thể làm tốt.
“Nếu như không có hứng thú thì tôi chẳng cần phải nói đúng chứ.”
“Nh-, nhưng mà……Tôi~……”
Tôi muốn biết thêm về cậu.
Một câu thế thôi, dù thế nào đi nữa cũng chẳng thể thoát ra từ miệng.
“Chẳng phải chuyện gì vui đâu. Phí thời gian thôi.”
Saito quay lưng về phía Akane.
Một bức tường cự tuyệt ôn hòa, giống như cái mà đã được Himari dựng lên. Dù Akane có mong muốn lại gần đi chăng nữa, bản chất của Saito thì vẫn đang xa dần.
—Tại sao nếu là Himari……thì cậu lại nói ra kia chứ……?
Akane lẩm bẩm trong lòng khi nhìn vào tấm lưng chẳng nói nên lời của Saito.
Nếu là Shisei đã trải qua thời thơ ấu cùng với Saito thì chẳng phải cô là người có rất nhiều thông tin về cậu hay sao. Akane nghĩ như thế, chờ đợi thời khắc Shisei ở một mình nhưng mà cơ hội thì lại chẳng thấy tới.
Ở trường thì cơ bản Shisei quanh quẩn bên Saito, lúc mà không có Saito thì Shisei bị vây bởi đám con gái hâm mộ mình. Shisei nổi tiếng cỡ như Himari, không, có lẽ là hơn luôn rồi không chừng.
Akane trở nên mất kiên nhẫn nên quyết định đưa ra thủ đoạn cứng rắn.
Tóm lại, chính là bắt cóc.
Khi mà Saito đang ngồi thư thả đọc sách ở ngoài sân thì Shisei đang lăn lông lốc ở bên cạnh cậu. Ở phía sau lưng hai con người đang không cảnh giác, tận hưởng sự yên bình ấy, Akane rón rén ém tiếng bước chân mà tiến lại gần.
Từ phía sau băng ghế cô vươn tay đến, nhanh chóng ôm lấy người của Shisei.
“Ani-ku……”
Shisei có cố kêu cứu cũng đã trễ. Khi mà Akane nhét bánh bông lan nướng đã chuẩn bị sẵn vào miệng thì Shisei thả lỏng sức lực. Shisei không phản đối hành động bạo lực đột ngột, và đã hóa thành thứ sinh vật chỉ ăn nhồm nhoàm bánh bông lan. Chiến lược tấn công vào điểm yếu của Shisei thành công.
Akane dẫn Shisei đến bụi cây gần đó.
“Shisei-san. Tớ có chút chuyện muốn nhờ cậu.”
“Mồgyu……Bông lan……mồgyu……”
Vẫn còn đang nhai, vậy mà Shisei lại vươn tay ra vẻ thèm muốn.
“Tớ đã chuẩn bị rất nhiều phần thưởng rồi.”
“Nếu thế thì tớ sẽ nói tất cả mọi thứ. Cậu muốn biết chuyện gì? Về số mật mã của két sắt tập đoàn Houjou? Hay là bản đồ di truyền của vũ khí sinh học đang được phát triển rất bí mật tuyệt đối?”
“Tớ không muốn biết thứ đáng sợ như thế đâu!”
Akane run rẩy.
Cô muốn tránh cái tương lai bị tập đoàn Houjou xử lý với tư cách là một đứa con gái biết quá nhiều. Tuy là tại thời điểm kết hôn, có lẽ cô đã là người của tập đoàn Houjou rồi không chừng.
“Vậy thì, là gì?”
Shisei nghiêng đầu.
Akane ngượng ngùng bối rối, chạm hai đầu ngón tay lại với nhau rồi nói.
“Thì-, thì là……thế này? Cậu có thể nói cho tớ biết rõ về Saito chứ.”
“Cậu muốn mặt cắt nội tạng của Ani-kun?”
“Không phải! Tớ muốn hỏi chuyện về gia đình Saito, hay chuyện về lúc nhỏ cơ.”
“Ra là vậy. Tớ mừng vì Akane đang cố gắng muốn biết hơn về Ani-kun.”
Shisei nhận lấy và nuốt cái bánh bông lan được Akane cho thêm. Tốc độ tiêu hao vượt quá xa so với dự tính làm Akane lo lắng không biết đủ phần thưởng cho đối phương hay không.
“Mừng à, tại sao?”
“Ani-kun sẽ tội nghiệp lắm nếu như sống một đời với người chẳng hứng thú với anh ấy. Vì đã kết hôn với Ani-kun rồi nên Akane có trách nhiệm làm cho Ani-kun hạnh phúc.
“Trách nhiệm làm cho hạnh phúc……”
Là chuyện mà cô còn chưa từng nghĩ đến. Bị ép buộc kết hôn với người bạn cùng lớp có mối quan hệ như chó với mèo, chỉ cần đi qua nhau thôi thì đã rần rần lên lắm luôn rồi.
Nhưng mà, có lẽ phải suy nghĩ nghiêm túc chuyện như thế. Thực tế, Saito trước đây đã nói『Anh mong muốn Akane hạnh phúc』vì cô. Nhìn sơ qua, tên con trai đó đang hướng về Akane một cách thật nghiêm túc.
“Chuyện không tốt của Ani-kun, và chuyện thật ngầu của Ani-kun, cậu muốn nghe chuyện nào?”
“Chuyện không tốt, đi.”
Nếu như mà nghe chuyện thật ngầu thì trông như cô sẽ càng khó mà tiếp xúc với Saito một cách bình tĩnh hơn nữa. Thậm chí, sau khi nhận thức được hảo ý dành cho Saito, mái nhà cô đang trở nên thiếu tự nhiên đi rồi.
Shisei duỗi chân thẳng trên mặt cỏ rồi bắt đầu kể.
“Ngày xửa ngày xưa, vào thời đại mà thiên hạ khai sinh, Ani-kun đã có mặt ở đó.”
“Bộ đã có mặt ở thời đại xa xưa như thế rồi hả!?”
Thiên hạ khai sinh, nói tóm lại là lúc thế giới bắt đầu. Akane sửng sốt vì đã cho rằng họ cùng là học sinh cao trung.
“Từ ngày xưa, Ani-kun thường hay đến nhà của Shise để dùng bữa, hay được Ji~ji dẫn đi ăn nhà hàng cao cấp nữa. Có lúc, Shise phải quay về quê hương của ba trong một lúc, cả Ji~ji cũng bận công chuyện nữa, không thể chăm sóc cho Ani-kun được.”
Akane đại khái đã đoán được nút thắt.
“Sau khi mà Shisei-san về thì Saito đã gục ngã vì thiếu dinh dưỡng đúng chứ.”
“Anh ấy không có gục ngã. Ani-kun cũng có mua trữ chục ký đường và ăn mỗi ngày mà. Hình ảnh Ani-kun cười tự mãn và nói『Nhìn này, Shise. Nếu như chỉ hấp thụ calori thôi thì cái này là hiệu quả nhất』mà ốm lắm luôn đó.”
“Đây không phải chuyện không tốt, mà là chuyện đáng sợ!”
Sống lưng Akane trở nên lạnh toát.
“Mẹ Shise đã thuyết giáo phải hấp thụ nhiều dinh dưỡng hơn nữa rồi thì từ đó Ani-kun dừng ăn đường thay cho bữa ăn.”
“Cậu ta, tại sao lại thờ ơ với lại đồ ăn như thế……Còn rất yêu nước ép rau củ, mì ly hay là protein nữa……”
“Không phải anh ấy thích đâu. Vì ba mẹ của Ani-kun không chuẩn bị đàng hoàng bữa ăn cho anh ấy. Ani-kun cũng không có thói quen dùng bữa cơm bình thường.”
“Như thế là……”
Cô nhớ lại lần đầu tiên mình nấu ăn cho Saito.
Lúc đó, khi được Saito đánh giá là『bình thường』thì cô đã lỡ trở nên tức tối. Có lẽ là Saito không có ý định xem thường đồ ăn. Có lẽ cái từ ‘bình thường’ đối với Saito lại có một ý nghĩa đặc biệt.
“……Thân phụ của Saito, là những người như thế nào?”
Khi mà Akane hỏi, Shisei nheo lông mày lại. Tuy là chỉ biến đổi một chút thôi, nhưng mà hiếm khi mà cảm xúc cô thay đổi. Biểu hiện căm ghét vượt trội rỉ ra từ vai của Shisei.
“Là những con người bình thường. Là những con người tràn ngập sự ghen tị. Những sinh vật sống đó không phải là cha là mẹ. Shise không công nhận. Nếu như được Ani-kun cho phép thì tớ có thể xử lý họ mọi lúc.”
“T-, thế sao……”
Akane rùng mình.
Bình thường cô là một thiếu nữ chỉ dễ thương mà chẳng thấy biểu hiện, nhưng có lẽ cảm xúc khủng khiếp, dày đặc và mãnh liệt đang cuộn xoáy bên trong Shisei. Chính vì không đơn giản biểu hiện ra bên ngoài nên sự thù hận được nhào nặng lớn hơn.
“Shise đang kỳ vọng vào Akane. Có lẽ, người mà có thể mang『mái nhà』đến cho Ani-kun là Akane, chứ không phải là Shise, là mẹ, hay là Ji~ji đâu.”
“Vậy nghĩa là sao……?”
Shisei không định trả lời câu nghi vấn của Akane.
“Akane sẽ chẳng có tư cách, nếu như không thể mang điều đó đến cho anh ấy. Shise sẽ không công nhận cậu là người nên ở bên cạnh của Ani-kun. Nếu như thế thì tớ sẽ bắt cậu trả lại Ani-kun.”
Shisei nhìn chằm chằm Akane từ phía chính diện, tỏ ra bầu không khí kinh khủng chẳng hợp với cơ thể nhỏ nhắn.
Đúng là một nữ vương kinh khủng mà bẩm sinh không để tâm đến suy nghĩ của bất kỳ ai. Cũng giống như Saito, cô thiếu nữ này đã quen với vị trí Vương Giả đứng trên người người.
“Shise~? Em đâu rồi~?”
Nghe thấy tiếng Saito đang đi kiếm, Shisei phóng ra từ bụi cây. Akane cũng đuổi theo từ đằng sau.
“Mấy mẹ trẻ, đang làm cái gì ở chỗ như thế đấy.”
Saito ngờ vực.
“Akane muốn nghe chuyện của Ani-……”
Akane vội vàng cắt ngang khi mà Shisei sắp làm lộ chuyện ra đến nơi.
“Không có làm gì hết! Cả 2 chỉ đang chơi oẳn tù tì một chút thôi!”
“Cô thích, oẳn tù tì à……?”
“Không có thích! Nhưng mà dào này trò oẳn tù tì giữa mấy nữ sinh cao trung đang là trào lưu đó! Khi rảnh thì lại muốn oẳn tù tì ấy mà!”
“‘Con gái’ khó hiểu thật sự……”
Akane muốn để cậu yên tâm, mà cả bản thân cô cũng không biết là mình đang nói cái gì nữa. Nếu như phải bộc bạch ra cái chuyện xấu hổ như là hỏi Shisei vì muốn biết thêm về Saito thì cô thấy bị đối xử như là một đứa kỳ cục sẽ đỡ hơn.
Khi mà ba người quay trở về lớp thì giáo viên chủ nhiệm đi đến từ hướng hành lang bên kia.
“Mấy đứa thân với Ishikura lắm đúng không?”
Được giáo viên chủ nhiệm bắt chuyện, Akane dừng lại.
“Himari sao thế ạ?”
“Ishikura nghỉ học từ hôm kia còn gì. Ngày đầu tiên thì có liên lạc từ Ishikura là bị bệnh nên vắng mặt, nhưng mấy ngày sau thì chẳng còn thấy liên lạc nữa.”
Himari đâu phải là loại vắng mặt một cách tự tiện vậy mà.
“Thầy đã gọi điện cho phụ huynh bạn ấy chưa?”
“Đã gọi thử rồi, nhưng bận công việc hay sao mà chẳng bắt máy. Thầy cứ tưởng mấy đứa biết sự tình gì đó chứ……”
Giáo viên chủ nhiệm nhìn xung quanh mặt từng người.
“Em không có nghe gì cả.”
“Em cũng vậy.”
“Shise cũng không biết.”
Phía Akane lắc đầu.
“Thế à……Nếu biết gì đó thì báo lại cho thầy nhé.”
Rồi giáo viên chủ nhiệm đi khỏi.
Akane cảm thấy bất an về chuyện Himari nghỉ học mà chẳng để lại liên lạc với ai. Himari đã rời khỏi nhà của Akane từ ba ngày trước. Từ ngày tiếp theo thì chẳng thấy Himari ở trường.
“Himari, sao thế nhỉ……”
“Akane gọi thử là biết chứ gì?”
“Cậu ấy không có bắt máy. Tôi cũng thử gửi tin nhắn rồi, nhưng dấu đã đọc lại ở ngày hôm kia……”
“Thế thì lạ quá……Tôi cũng gửi thử xem sao.”
Thử nghĩ thì bộ dạng của Himari vào ngày cuối ở nhà của Akane đã lạ lắm. Nhỏ có vẻ cô đơn, tỏ ra sự mong manh trông như sắp biến mất đi đâu đó.
—Himari, đang làm cái gì thế kia chứ……
Vừa nhìn Saito đang thao tác trên smartphone, lồng ngực của Akane vừa đập loạn nhịp.
Khi mà Saito mở cánh cửa sau khi về nhà thì có người đàn ông như ba của Himari và Rieko đã đứng đó.
Saito thì đứng sững sờ.
Mặt mày của Akane đang tiếp họ ở cửa cũng xanh ngắt, cô cố phủi tay để đuổi Saito đi.
Nếu bị biết đang sống chung thì sẽ là vấn đề lớn đấy, nhưng mà bây giờ có rời đi cũng muộn rồi.
“Nhớ không lầm thì……cậu là người đã đến chơi nhà tôi……”
Rieko chau mày lại.
Saito bỏ cuộc rồi giới thiệu bản thân.
“Con là bạn cùng lớp, Houjou Saito. Lúc đó là con đến học nhóm chứ không phải đến chơi. Hôm nay con có dự định đến nhà của Akane để học nhóm……, nhưng mà sao mọi người ở đây thế?”
Khi mà Saito hỏi thì người nam giới chau mày lại.
“Himari vẫn chưa về nhà nên dì và chú định đến để dẫn về. Chú có nghe con bé đang qua đêm tại nhà của Sakuramori-san.”
“Ể~!? Himari vẫn chưa về sao!?”
Akane mở to đôi mắt.
“Thế nên chú mới đến đón đây. Himari đâu?”
“Từ 3 ngày trước bạn ấy không còn qua đêm ở nhà cháu nữa……Bạn ấy bảo sẽ quay về nhà vậy mà……Lại còn nghỉ học suốt nữa……”
Rieko ôm đầu.
“Thế tức là, Himari-san cũng cúp học và đi lang thang ngoài phố sao. Chỉ toàn gây vấn đề thôi, con bé đó đúng thật là hết thuốc chữa mà.”
Saito cảm thấy khó chịu, vì làm gì mà có cách nói như thế chứ.
Dù cho không cùng dòng máu đi nữa, nếu là người bảo hộ thì trước hết chẳng phải nên lo lắng về Himari sao. Người cô của Saito lúc nào cũng thay ba mẹ lo lắng cho cậu vậy mà.
“Himari đang ở đâu chứ.”
“Akane có đoán được chỗ nào không?”
Câu hỏi của Saito làm Akane hướng ánh nhìn xuống.
“Himari ít khi nhờ vả người khác. Nếu như có nhờ vả thì cũng chỉ có tiệm làm thêm mà nhỏ làm thêm thôi.”
Rieko chùn vai xuống.
“Dì cũng thử liên lạc ở bên đó rồi. Hình như là con bé cũng đã nghỉ làm thêm một tuần rồi.”
“Nơi khác nữa thì không nghĩ ra……”
Ngay cả bạn thân là Akane mà không biết thì hết cách. Dù cho có kiểm tra từng căn phòng trong vô số tiệm nét cà phê đi chăng nữa thì khó mà tìm thấy Himari lắm. Vốn dĩ còn không thể xác định là nhỏ có ở quanh đây không nữa.
Rồi ba của Himari lẩm bẩm.
“Nếu là nơi chốn thì……chú nhớ ra một nơi.”
“Ở đâu ạ?”
“Là thành phố mà chú sống cùng với mẹ Himari trước khi gặp Rieko. Ngôi mộ cũng có ở nơi đó……Hôm nay chính là ngày giỗ của người ấy.”
“Vậy thì lập tức đến thành phố đó đón cậu ấy……”
“Không được. Chú không thể đến thành phố đó được.”
Ba của Himari lắc đầu sau lời nói của Saito.
“Tại sao.”
“Khi mà chú sống cùng với Rieko, chú đã dừng việc quay về quá khứ rồi. Bọn chú muốn có một gia đình mới tiến lên phía trước. Để cho mọi người được hạnh phúc, chú không thể lúc nào cũng bị người ở quá khứ trói buộc được. Cả chú, cũng như Himari nữa.”
“Làm gì……có chuyện đó chứ.”
Saito cảm thấy giận tột độ.
Không phải là cậu không hiểu lời của ba Himari. Nếu như có hình bóng của một người nữ giới khác ở trong nhà thì có lẽ Rieko sẽ trở nên ngột ngạt. Người đã chết không thể thắng người còn sống được.
Nhưng mà.
“Ngay cả chuyện tưởng nhớ……mà chú còn không cho Himari làm sao?”
“Hả?”
Người cha kia làm vẻ mặt trông ngờ vực.
“Những người mong muốn muốn thấy tương lai chính là dì và chú. Nhưng mà, cũng có người muốn thấy quá khứ chứ. Đối với Himari, người mẹ đã mất đâu phải là người có thể đơn giản mà quên đi chứ.”
“Himari đã quên rồi. 10 năm nay, chú không hề nghe nó nói về chuyện người mẹ ruột.”
“Cái đó là sự tốt bụng của Himari đấy. Nếu như giả vờ quên đi thì có thể giấu nhẹm đi tất cả. Himari thật sự trân trọng ký ức về người mẹ hơn bất cứ thứ gì khác. Dù cho ở trường có bị bắt nạt như thế nào đi nữa, cậu ấy vẫn không có ý định buông bỏ mái tóc đó.”
Saito nhìn chằm chằm vào Rieko.
“Dì có biết tại sao mà Himari lại bỏ nhà đi chứ. Bị dì trách mắng về ngoại hình nên cậu ấy đã từ bỏ đi chuyện phải bảo vệ những ký ức. Cậu ấy đã cố gắng để cho dì chấp nhận, đến nỗi nhuộm đi mái tóc kế thừa từ người mẹ thành màu đen đó.”
“Dì không có bảo con bé hãy nhuộm mái tóc thành màu đen. Dì chỉ mắng con bé từ bỏ đi ngoại hình không đứng đắn đó.”
“Những bộ trang phục của Himari là vì để cho mái tóc vàng của cậu ấy không bắt mắt ở Nhật Bản đó. Dì có biết chuyện đấy không?”
Ba mẹ của Himari đứng thẫn thờ.
Bọn họ không biết gì về nhỏ. Cũng không cố mà thấu hiểu cho nhỏ.
“Tốc độ tiến lên của mỗi người mỗi khác. Nếu là cha mẹ thì xin hãy hòa hợp với tốc độ của con cái đi ạ. Xin đừng bỏ rơi Himari. Dì và chú……có tình đến đón là đã quan tâm đến Himari rồi.”
Họ khác với ba mẹ của Saito.
Dù cho tương lai của Saito có mù quáng đi chăng nữa thì bọn họ cũng chẳng nhận ra. Có nhận ra đi nữa thì họ cũng vui mừng. Đối với hai người họ thì Saito như là thứ dị vật khó chịu vậy.
“Lỗi là tại Himari-san hoàn toàn không chịu nói ra thứ cảm xúc đó.”
“Cậu ấy đang run sợ đó. Sợ rằng sẽ bị đuổi khỏi nhà nếu như làm dì nổi giận nếu thú nhận tiếng lòng một cách cẩu thả. Sợ rằng bản thân sẽ không còn chốn dung thân nữa.”
Người ba kia sững sờ.
“Sao lại có thể……Sao chú lại có thể đuổi Himari chứ. Đấy là con gái của chú mà.”
“Con bé đối với dì cũng là con gái. Dì không nói những lời nghiêm khắc như người dưng đâu.”
“Nếu thế thì xin hãy thể hiện điều đó bằng hành động một cách nghiêm túc đi. Con không muốn nhìn đôi mắt trông buồn bã của cậu ấy nữa đâu.”
Saito mong muốn như thể là cầu nguyện.
Ba mẹ của Himari rời đi, để lại Akane và Saito ở cửa nhà.
Saito nắm chặt đấm tay, nhìn mà như lườm vào cánh cửa đã đóng. Cô không biết đã bao lâu rồi mới nhìn thấy gương mặt như thế của cậu.
Saito biết điều mà Akane không biết ở Himari. Biết về nỗi cô đơn của Himari, biết về nỗi đau mà Himari đang chịu đựng.
Akane là bạn thân của Himari, đã ở bên cạnh Himari từ lúc nhỏ, vậy mà đã chẳng thể thấy một phần Himari mà Saito đang nhìn thấy.
Đó là vì Saito và Himari là những con người giống nhau.
Vì họ đang có cùng một vết thương. Đến nỗi mà Akane không thể chen vào.
Sự thật đó làm lồng ngực cô đau đớn.
“Đi đón Himari nào.”
Saito quay về hướng của Akane.
Akane đã dự đoán được điều mà cậu định nói. Bề ngoài ngạo mạn và thản nhiên, nhưng cậu lại là một con người tốt bụng đến nỗi cô đơn. Cô biết điều đó trong khi sống cùng với cậu.
“Tôi……không sao đâu. Cậu đi một mình đi Saito.”
“Tại sao? Bạn thân của Himari là cô còn gì. Chỉ mình tôi đi thôi thì vô ích.”
Saito vươn tay đến định nắm lấy tay của Akane.
Cô muốn nắm lại tay của cậu. Cô muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể đó bằng làn da của mình, không cần suy nghĩ mà làm theo sự thôi thúc. Nhưng mà bây giờ, có một người cần cậu hơn là cần cô.
“Nếu là tôi, thì sẽ không lấp đi được vết thương của Himari đâu.”
Akane cúi xuống, đẩy cánh tay của Saito ra.
Bản thân cô không có tư cách là bạn thân khi không nhận ra được nỗi đau của nhỏ. Nếu là thế, Akane có trách nhiệm đưa cho Himari thứ mà nhỏ cần.
“Xin lỗi nhé……Himari.”
Akane thì thầm, trong căn nhà đã chẳng còn Saito.
Vành tai cô nghe được giọng nói mất hút trống rỗng đó. Tay cô không thể vươn đến ánh mặt trời đang chiếu tỏ qua từ khung cửa sổ. Cơn lạnh lẽo đã hóa thành khối đó lan ra từ trong căn nhà mới.
Thứ thoáng qua là ký ức thuở nhỏ.
Akane cố gắng hết sức có thể để không làm phiền ba mẹ đang bận công việc và chăm bệnh cho Maho. Cô chưa từng bảo là muốn họ đến dự giờ tiết học, cũng như muốn họ dẫn cô đi chơi, và cũng chưa từng vòi vĩnh thứ mà mình muốn. Cô xé rồi vứt đi tờ thông báo mời tham gia sự kiện của trường để ba mẹ không tìm thấy.
『Con không sao, ba mẹ cứ đến chỗ của Maho đi ạ』
Cái đó là thói quen của Akane. Cô không muốn nói ra những điều ích kỷ để tăng thêm gánh nặng cho ba mẹ đang cố gắng tất tả, không có tiền cũng không có thời gian.
Ba mẹ đã khen Akane như thế.
『Akane ngoan quá, ba mẹ không phải tốn công sức nhiều』
Gọi dạ bảo vâng, thành tích cũng tốt, lại còn biết nghĩ cho gia đình, là một đứa con ngoan.
Thật sự thì—mình đã muốn nói lời ích kỷ vậy mà.
Nhưng mà, nếu như Akane lừa dối cảm xúc của bản thân để trở thành một đứa con ngoan thì mọi người có thể trở nên hạnh phúc. Ba mẹ cô sẽ có thời gian nghỉ ngơi dù chỉ là một chút, và Maho cũng có thể nhận được tình yêu thương của bọn họ nữa.
Chắc chắn là từ lúc đó, cô dần trở nên không thể nói ra cảm xúc quý giá một cách thật lòng.
Cô không thể giữ vững mong muốn của bản thân, đến mức mà khinh miệt những con người đang tổn thương được.
“……Nếu như mình nhẫn nhịn là được thôi mà.”
Akane vùi mặt mình vào chiếc gối trong căn phòng ngủ mờ tối.
Gió biển đang thổi trên thành phố đó.
Khu nghĩa trang được bao bọc bởi núi, vọng ra ngoài biển. Những tảng đá được đánh bóng được xếp rất chuẩn mực dưới bầu trời xanh. Những con người mà lúc sống đã từng ồn ào huyên náo bây giờ cũng đang an giấc yên lặng tại chốn này.
Himari đang ngồi trước tấm bia mộ màu trắng phong cách phương tây. Nhỏ ôm gối ở nơi không có ai, nhìn tấm bia mộ như thể thẫn thờ. Không có ánh sáng từ cặp mắt của nhỏ.
Khi mà Saito đứng kế bên, cuối cùng thì Himari cũng để ý đến cậu.
“Tại sao……Saito-kun lại ở đây?”
“Chỉ là đi ngang chút thôi.”
Saito nói dối.
“……Thế à. Tình cờ thật nhỉ.”
Himari cười một cách yếu ớt. Nhỏ không cố chạy thoát khỏi Saito, cũng không định nhìn Saito. Nhỏ đã ở nơi đây bao lâu rồi chứ.
“Tại sao, cậu lại không thao túng ba mẹ mình.”
“Ể.”
“Nếu như cậu thao túng được đám bạn cùng lớp thì chắc chắn có thể thao túng con tim của ba mẹ mình một cách đơn giản mà. Làm chuyện vụng về như là gây bất hòa rồi phóng đi thế này, chẳng giống cậu tí nào cả.”
“Cái đó……”
Himari ngập ngừng trả lời cậu.
“Là vì cậu không nghĩ họ là đối tượng dù có thao túng đi nữa cũng mặc, hay muốn ra sao thì ra đúng chứ. Thế nên mới không tốt đẹp đấy. Cậu không thể làm cho họ thỏa mãn bằng những lời lẽ cứng nhắc nhuộm sự giả dối được.”
Sự đấu tranh sẽ không sinh ra nếu như không thừa nhận đối phương là con người. Nếu như không mong cầu sự yêu thương thì cũng sẽ chẳng có sự ghét bỏ.
“Saito-kun quả nhiên tuyệt vời ghê. Đến cả chuyện đó mà cậu cũng biết nữa.”
“Do may mắn thôi. Tôi nói đại, ai ngờ trúng.”
Cậu đâu có muốn hiểu. Vì khi hiểu ra rồi lồng ngực sẽ đau lắm.
“Phải đó. Cả ba, cả dì Rieko, tớ không nghĩ họ ra sao cũng được. Tớ không ghét hai người họ. Và tớ còn nghĩ có thể cùng cười với họ thì tốt quá. Nhưng mà……Tớ ghét lắm.”
Himari ôm thật chặt đùi của nhỏ.
Mái tóc vàng đi đâu cũng thu hút ánh mắt đó đang bay phấp phới bởi làn gió biển. Saito ngồi xuống cạnh linh hồn cô thiếu nữ cô đơn đang lay động. Khi mà ánh nhìn bao quát cả tấm bia mộ thì cậu cảm nhận được sự tĩnh lặng như thể bản thân mình đã chết rồi vậy.
“……Điều khó chịu nhất chính là 2 cha con tớ không thể đi thăm mộ.”
Himari thì thầm.
“Tớ……thật sự không muốn ba cứ đau buồn suốt đâu. Dù có biết sự tàn nhẫn như thế, nhưng tớ không muốn ông tiến lên phía trước đâu.”
“…….Àà.”
“Bởi vì, mẹ tớ đang ở đây mà. Nhà tớ chẳng thay đổi gì cả. Cả 3 người, đã luôn luôn, luôn luôn muốn sống ở thành phố này.”
Nhỏ nói, như vắt kiệt mọi thứ từ cổ họng.
Himari cũng biết không có gì là không thay đổi. Nhưng mà, cảm xúc thì không thể thay đổi ngay được. Đặc biệt nếu đó là những cảm xúc mà mình không được phép đối mặt.
“Tớ biết dì Rieko không phải là người xấu. Vì dì ấy là người mà ba tớ đã chọn. Nhưng mà, mẹ tớ thì chỉ có một mình thôi.”
Himari cắn môi.
Saito theo nhỏ đến mộ, nơi mà chẳng ai đến cùng nhỏ. Cậu chắp tay bên cạnh Himari và nhắm mắt lại. Chí ít thì cậu muốn có thể gần gũi với nỗi buồn của nhỏ.
Tiếng lá xào xạc, cùng với không khí mát mẻ buổi xế chiều. Dù không nhìn cậu cũng hiểu Himari đang run rẩy. Sự cô đơn của nhỏ cộng hưởng với sự cô đơn của Saito.
“Xin lỗi……Chỉ một chút thôi, tớ mượn một chút được chứ?”
Himari dựa vào ngực của Saito.
Saito vừa ôm chặt nhỏ, vừa nghe tiếng khóc sụt sùi.
Tuy là cậu chưa thể chấp nhận hoàn toàn tấm lòng của Himari, nhưng ít ra cậu muốn chữa trị cho con tim đó. Nếu như đó là chuyện hỗ trợ để cho nhỏ không gục ngã.
Chẳng mấy chốc, bầu trời xanh bắt đầu ngả màu cam. Nghĩa trang đẹp cũng dần ngã bóng.
Mệt rồi hay sao mà Himari thả lỏng và ngồi bệch xuống mặt đất. Cậu ôm lấy cánh tay trông như đang lạnh dưới lớp đồ mỏng đó của nhỏ.
“Cũng đến lúc về rồi nhỉ.”
“Ừm……Xin lỗi nhé. Đã để cho cậu thấy bộ dạng tồi tàn thế này.”
Himari được Saito kéo tay đứng dậy. Đôi mắt nhỏ sưng đỏ, chiếc mặt nạ giả tạo được nhỏ đội lên đã chẳng còn nữa.
“Không có tồi tàn gì cả. Tôi thích mặt mộc hơn mà.”
“Thế này thôi chứ tớ cũng đang trang điểm đấy.”
“Thế hả?”
“Con gái tuyệt đối không để cho người mình yêu thấy mặt mộc đâu.”
Himari lè lưỡi ra.
Nhỏ đùa cợt châm biếm làm Saito nghĩ có lẽ nhỏ đã vui lên rồi. Nhìn bộ dạng đùa cợt của Himari làm cậu thấy có chút an tâm.
Rồi hai người họ đi lên đồi dẫn lối ra khu mộ, khi mà dấu hiệu của màn đêm đã đuổi đến.
“A……”
Himari giật mình đứng lại.
Ba của Himari và dì Rieko đang ôm bó hoa đi bộ đến từ nơi đỗ xe.
“Đùa sao……Sau khi tái hôn rồi, họ còn chẳng đến đây một lần vậy mà……”
Himari lẩm bẩm như chẳng thể tin nổi.
“Bọn họ có lẽ cũng đi ngang qua đó. Cũng vừa đúng lúc nên cùng đến viếng mộ đi.”
“Ể……Nhưng mà……”
Himari do dự. Do khó mà nắm bắt được khoảng cách với những người mà mình vừa bỏ chạy hay sao mà nhỏ nhìn Saito bằng ánh mắt bất an như là đứa con nít sợ người lạ.
“Tôi sẽ đợi ở đây. Đến phàn nàn với họ một chút đi.”
Rồi Saito đẩy tấm lưng đó của Himari.