Ông chú trung niên và Anh Hùng-kun rời đi.
Nghĩa là không còn ai ở đây ngoài tôi.
A, cuộc sống cô đơn thật là tốt mà.
{Tôi muốn được nghe giải thích cặn kẽ một chút}
À, bé Chúa vẫn còn ở đây, tôi không phải cô đơn.
Tôi nhẹ nhàng kể lại chi tiết việc tôi tham gia vào trận chiến tranh sau khi rời khỏi mê cung.
{Ôi Chúa ơi}
Vì lí do nào đó bé Chúa ôm đầu khóc.
Không phải chỉ là ôm mặt mà khóc đâu, là nằm bò ra đất ôm đầu mà khóc đó.
Sao thế?
{Này, Bản thể}
Gì thế?
{Cô có hiểu rõ tình trạng của bản thân hiện tại không?}
Có chứ.
{Vậy sao cô lại đi tăng số kẻ thù khác ngoài Ma Vương nữa thế hả!?}
Ô-ô.
Chịu thôi-nen.
Tôi lúc đó bực mình-nen.
Tôi lỡ chịu không nổi nên tàn sát rồi-nen.
{Đừng có mà “nen” nữa, cô ngốc này!}
Xin lỗi mà.
{Hà. Giờ thì, cái gì lỡ làm rồi thì đành vậy. Thế trong chiến tranh có gặp vấn đề gì không?}
Không.
Nói thật, với sức mạnh hiện tại của tôi thì có bao nhiêu Nhân Loại đánh tôi cùng lúc cũng vô dụng thôi.
{Ừm, theo lời cô kể thì đúng vậy thật}
Ừm.
Bởi vậy, tôi có thể nổi loạn bao nhiêu tùy thích, dù là quốc gia Nhân Loại nào có bị hủy diệt hay không đi nữa.
Sức mạnh là tất cả. Một thời đại thật là tuyệt vời.
{Không, hiện tại đâu phải là kết thúc của một kỷ nguyên gì đó đâu. Mọi người vẫn sống rất hòa bình. Chỉ cần một con thú hại người nào đó không nổi khùng là được}
Không biết là con thú hại người nào nhỉ.
{Vậy là giờ chỉ còn mỗi Ma Vương là vấn đề thôi nhỉ?}
Ừm.
Gyurigyuri sau khi tôi nổi loạn đến mức này vẫn chưa ló mặt ra.
{Về Ma Vương, cô có để ý chưa?}
À, ừ.
Họ đã bị trộn lẫn với nhau quá nhiều rồi.
{Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra?}
Tôi không biết.
Nói thật, tôi không thể đoàn trước được gì cả.
{Vậy có ổn không?}
Hoàn toàn không.
Có khi sẽ thành một vấn đề lớn.
{Này}
Không.
Nghiêm túc mà sao, dù Đảm-nhiệm-Maou giờ có thắng hay thua thì cô ấy cũng đã bị trộn lẫn quá nhiều và đã thay đổi rồi, nên chắc chắn cô ấy không còn như trước nữa.
Và trong tình trạng đó thì tôi không đoán được liệu Đảm-nhiệm-Maou sẽ làm gì.
Tôi cũng không biết tính cách của Ma Vương nữa.
Nên tệ nhất có khi cô ta cuối cùng sẽ thành kẻ thù.
{Đúng vậy}
Trong trường hợp đó, chỉ còn một lối thoát cho tôi mà thôi.
Tôi phải ở đâu đó tìm thêm điểm kinh nghiệm để trở nên mạnh hơn dù chỉ là một chút trong khi cố gắng không trực tiếp đối đầu.
Và, phải lên được cấp độ Admin.
{Cô làm được không?}
Ừm.
Nói sao thì, tôi chỉ còn một bước nữa là tới rồi.
{Mặc dù đây là quyết định của riêng tôi, nhưng tôi đã cho các Đảm-nhiệm-Chúa khác tiến hành ăn mòn tiếp rồi}
Quá hay.
Nếu toàn bộ con Chúa đều bị tôi ăn hết rồi thì mục tiêu chúng ta sẽ càng gần hơn.
{Từ giờ trở đi tôi nên làm gì?}
Tạm thời, cứ tiếp tục hồi phục.
Nếu Ma Vương hành động thì chuẩn bị tâm lí sử dụng Dịch Chuyển để bỏ trốn càng xa càng tốt.
{Hiểu rồi}.
Ma Vương vẫn còn đang chiến đấu với bọn Rồng Đất ở dưới Tầng Cuối.
Mặc dù bọn Rồng Đất vẫn đang câu giờ được, nhưng không còn bao lâu nữa.
Không biết chúng còn chịu nổi một ngày không nữa.
Nhưng mà vì Ma Vương không dùng được Dịch Chuyển nên dù bọn Rồng Đất có bị giết thì cũng sẽ tốn một chút thời gian nữa tình hình mới trở nên nguy hiểm.
Cần tương đối nhiều thời gian để đi từ Tầng Cuối lên lại đây.
Nếu tính luôn thời gian đó thì tôi còn vài ngày để thoải mái.
Trong lúc đó tôi sẽ làm được gì thì làm.
Và, tôi có chuyện cần phải giải quyết gấp.
Vì tiến hóa nên SP của tôi đã giảm đáng kể rồi.
Vì trước khi tiến hóa tôi ăn chỉ để hồi phục chỉ số nên lượng SP dự trữ chưa có bao nhiêu cả.
Phần trữ lượng của “No Bụng” đã hoàn toàn cạn, và SP hiện tại của tôi còn khoảng một nửa so với mức tối đa của thanh chỉ số.
Tôi cần phải ăn.
Nhưng tôi không muốn ăn đồ ăn ở đây.
Đồ ăn ở đây là để cho bé Chúa hồi phục, nên cứ để cô ấy ăn là tốt nhất.
Nên tôi cần phải tự mình đi tìm thức ăn.
Hmm.
Vì tôi đã tiến hóa thành Arachne nên giờ tôi có hai cái miệng, một của nhện một của người, tôi nên dùng cái nào để ăn?
Nếu như trước đây thì tôi cứ dùng miệng nhện là được, nhưng tôi hơi tò mò không biết ăn bằng miệng người thì chuyện gì sẽ xảy ra.
Ý tôi là, cái miệng này không phải là bù nhìn giấy đúng không?
Cơ quan tiêu hóa các kiểu đều đầy đủ đúng không?
Theo tôi thấy tôi có đủ năm giác quan, và đầu người của tôi cũng có thể suy nghĩ nữa nên chắc tôi cũng có nội tạng như bình thường.
Nhắc đến năm giác quan, lúc ăn bằng miệng người thì vị của thức ăn có đổi không?
Tôi không nghĩ vị giác của nhện và người giống nhau được.
Để xác định thì tôi cần phải đi tìm thức ăn.
Nếu được thì tôi muốn ăn đồ ngọt, nhưng giờ tôi không quay về thị trấn được nữa.
Vì tôi lỡ tay rồi.
Có lẽ báo cáo chiến tranh chưa về đến thị trấn, nhưng tôi nghĩ trong tương lai tôi sẽ không được tôn sùng làm Thánh Thú-sama nữa đâu.
Mặc dù tôi đã cứu giúp nhiều người, nhưng tôi cũng giết số người bằng với số người tôi giúp..
Nếu nói như vậy, áp dụng luật bù trừ thì tôi đã được cho ăn mà không cần phải làm gì cả.
Là huề nhau rồi.
Nhưng mà dù tôi nghĩ vậy chắc chắn bên kia sẽ không nghĩ vậy.
Chắc chắn họ đang nghĩ họ đã bị phản bội.
Tôi sẽ không quay về chiến trường.
Nếu tôi bất ngờ quay về chiến trường rồi tiếp tục cuộc tàn sát thì người ta sẽ nghĩ sao về Anh Hùng-kun lúc này đã quay lại an toàn?
Sẽ có người thắc mắc tại sao cậu ta biến mất cùng tôi mà lại quay về an toàn.
Mặc dù tôi không biết họ sẽ đối xử Anh Hùng-kun thế nào, nhưng tôi sẽ tin tưởng vào khả năng của ông chú trung niên.
Không biết tôi có tin tưởng được không nhỉ?
Tôi thấy hơi hồi hộp.
Mà, dù Anh Hùng-kun có chết bây giờ tôi cũng không bị mất mát gì mấy, và nếu thực sự có xảy ra thì đành vậy chứ biết sao giờ.
Chỉ hơi uổng đồ ăn ngon một chút thôi.
Rồi, giờ đi kiếm đồ ăn nào.
May là tôi biết chỗ kiếm.
Ba miếng thịt lớn tôi đánh dấu từ lâu và để đi vòng vòng thoải mái trước giờ.
Tới lúc trả thù rồi.
Mục tiêu là chỗ bộ ba Rồng Đất, Dịch Chuyển.