TN: Hoàn cảnh thực sự của những người luân hồi, sống ở nơi an toàn nhất thế giới cũng có cái giá của nó
Chúng tôi được dẫn đến một ngôi nhà cây lớn bên trong có một phòng ăn lớn.
「Đây là phòng ăn như các cậu thấy. Mọi người dùng ba bữa ăn một ngày ở đây」
Tôi nhìn quanh phòng ăn.
Vì lí do nào đó tôi chợt nhớ đến trại hè mà tôi được đi hồi còn học cấp hai.
Trong căn phòng ăn có bốn người cả trai lẫn gái đang nấu ăn ở khu vực nhà bếp.
Khi họ thấy chúng tôi thì họ ngừng tay lại.
「Kudo-san, họ là?」
Cậu con trai nói với giọng nghi ngờ.
Ừ thì, Katia và tôi đều có vũ khí, hơn nữa thấy hai người lạ đột nhiên xuất hiện thì họ dĩ nhiên sẽ cẩn thận.
「Là Yamada Shunsuke」
「Ooshima Kanata」
Chúng tôi nhanh chóng nói tên mình.
Chắc họ sẽ hiểu ngay.
「Ể!? Shun và, Kanata!?」
Ba người còn lại nghe thế cũng quay đầu lại nhìn.
Đặc biệt là nhìn Katia.
「Được rồi, để tôi đoán. Tôi là người duy nhất bị chuyển giới đúng không?」
「Ừ. Không có ai khác ở đây lại bị chuyển giới cả」
Katia bị lời nói của Kudo-san làm sốc.
Ừm, ờ, thì.
Cố lên.
「Này này. Lâu rồi không gặp!」
Cậu con trai đầu tiên lên tiếng bỏ nón xuống đi tới chỗ chúng tôi.
Mặc dù ngoại hình cậu ta thay đổi nhưng tôi có thể cảm giác sự thân quen trong nụ cười đó.
「Là Ogi sao?」
「Hà. Đoán đúng rồi đó」
「Người duy nhất có thể có nụ cười đê tiện như thế là cậu mà」
Tôi cười nhẹ.
Ogiwara Kenichi.
Một người bạn thuộc câu lạc bộ bóng đá.
Nhân tiện, lí do tôi gọi cậu ta là Ogi từ họ chứ không phải bằng tên là vì nếu thế sẽ giống với tên của Yuugo ở kiếp trước, Natsume Kengo.
「Cơ mà, Ogi lại lo đi nấu ăn sao? Cậu hợp với việc làm ruộng tốn nhiều sức hơn là việc này」
「À, chuyện đó」
Phản xạ của Ogi khá tốt vì cậu ta thuộc câu lạc bộ bóng đá.
Nên, tôi hiển nhiên nghĩ rằng việc đồng áng hợp với cậu ta hơn.
「Lúc đầu chúng tôi chia việc luân phiên, nhưng sau khi mọi người hiểu rõ mình dở và giỏi cái gì thì việc được phân công trở thành cố định. Mặc dù Ogi-kun có thể làm mọi thứ tốt hết, nhưng cuối cùng tôi giao cậu ta việc nấu ăn vì có quá ít người làm được」
「Nói không đùa chứ mình chỉ mới nấu ăn lúc qua thế giới này thôi đó, mình phục tài năng của bản thân ghê」
Ogi ưỡn ngực ra với vẻ mặt rất tự hào.
Kudo-san lúc này mới nói “Đừng có chém nữa”.
「Thực ra thì việc nấu ăn cho bao nhiêu đây người là chuyện cực kì mệt mỏi. Thế nên chúng tôi mới để Ogi-kun có thể lực tốt đảm nhiệm」
「Có điều vị đồ ăn thì không ngon bao nhiêu」
Ogi tỏ vẻ khiêm tốn rồi xấu hổ.
Sau đó cậu ta quay về bếp vì vẫn còn việc phải làm.
Chúng tôi ngồi xuống ghế và trao đổi thông tin qua lại.
Từ việc Yuugo chuẩn bị xâm lược nơi đây.
Lí do tại sao.
Và tình hình hiện tại của thế giới.
Còn chúng tôi nghe Kudo-san kể về cuộc sống ở đây.
Hiện tại ở đây có 14 người luân hồi.
Hồi xưa chúng tôi nghe rằng có 12 người ở đây, nên so ra thì tăng thêm 2 người.
Chúng tôi nghe cô ấy điểm danh từng người.
Cuộc sống ở đây thì giống như Kudo-san đã nói, tự làm tự tiêu.
Họ ăn những lương thực và gia súc tự tay họ làm ra, những gì không thể tự làm được thì họ được tộc Elf cung cấp.
Những nhu yếu phẩm hằng ngày thì phải tự họ xử lí, chỉ khi nào thực sự không còn cách nào khác thì tộc Elf mới cung cấp đồ cho họ.
「Cái bàn này và những chiếc ghế ở đây cũng là tự tay chúng tôi làm」
Nghe như thế tôi bất giác nhìn chiếc ghế mình đang ngồi.
Một chiếc ghế đơn giản được tạo ra bằng cách cắt gỗ rồi ghép lại.
Ngoài ra chúng tôi còn hỏi Kudo-san chi tiết về việc sống ở làng Elf.
Theo lời Kudo-san kể thì từ khi cô ấy chưa biết nói đã bị đưa đến ngôi làng này rồi.
Kudo-san kể rằng lúc đó cha mẹ cô ấy đã khóc khi cô ấy bị đưa đi.
Và cô ấy bị mua lại bằng tiền.
「Nói sao nhỉ, gia đình cha mẹ tôi ở thế giới này cực kì nghèo. Mặc dù tôi chưa thể nói được nhưng tôi vẫn hiểu được những cuộc nói chuyện giữa mọi người. Tôi nghe được rằng cái giá bán tôi đi cao hơn nhiều lần so với giá mua một nô lệ bình thường」
Nghe Kudo-san tự giễu mình như thế tôi chỉ có thể cười nhẹ.
Mặc dù những người còn lại cũng tương tự thế, nhưng cũng có người bị đưa đến đây gần như là bị bắt cóc trong khi đang sống làm nghề Thám Hiểm Giả nữa.
Đa số bị bắt lúc họ còn rất trẻ.
Theo lời kể, lúc mọi người còn nhỏ, còn là em bé thì dĩ nhiên tộc Elf chăm sóc cho họ.
Sau đó, khi mà một người đã có thể làm việc thì họ bị ép phải tự cày ruộng và chăm gia súc với sự giúp đỡ của tộc Elf, rồi sau khi họ đủ lớn rồi thì tộc Elf hoàn toàn ngừng việc giúp đỡ.
Tôi nghe rằng ban đầu mọi chuyện cực kì khó khăn.
Cả việc làm ruộng và chăm gia súc đều cực kì khó khăn cho những cơ thể còn nhỏ.
Chỉ làm nhiêu đó mỗi ngày là họ đã mệt nhoài rồi.
Chỉ mới dạo gần đây họ mới bắt đầu có nhiều thời gian hơn mà thôi.
Cơ thể của họ đã đủ lớn để ra dáng người lớn, họ bắt đầu học được các mánh nhỏ và công việc bắt đầu có hiệu quả hơn.
Nhờ thế họ có thể có được một chút thời gian rảnh.
「Thế nhưng sau khi có thời gian rảnh chúng tôi phải lo về việc làm gì trong lúc đó」
「Ý cô là sao?」
「Tộc Elf không muốn chúng tôi học skil. Nên mới có việc giám sát và sống như thế này」
Mặc dù họ đã sống như thế suốt thời gian qua, nhưng skill của những người luân hồi ở đây lại không phát triển bao nhiêu cả.
Trừ hai người.
Hai người tới đây sau cùng dường như đã làm Thám Hiểm Giả trước khi đến đây.
Có thể nói lí do tộc Elf bắt được họ trễ như thế là vì họ liên tục di chuyển hết nơi này đến nơi khác.
Vì họ đã làm nghề Thám Hiểm Giả nên skill của họ phát triển rất nhiều.
「Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác. Chỉ có thể âm thầm tăng độ thông thạo skill và mỗi ngày cứ thế sống trong cái lồng giam này như trước giờ」
Hiện tại, tôi muốn có thêm thời gian để suy nghĩ.
Nhưng mà Yuugo lại sắp tấn công rồi.
Kudo-san nghe thế cảm giác rất lo lắng.
Sau đó chúng tôi ăn cùng với những người luân hồi khác.
Mọi người vui vẻ cười nói sau một thời gian dài mới gặp lại nhau.
Chúng tôi cứ thế ngồi trong phòng ăn nói chuyện với nhau suốt một ngày trời.
Nhưng mà Kyouya không có trong số những người ở đây.